Chương 123: Thích khách

“Ngươi…ngươi mới vừa nói cái gì?”

Đã hưởng quen nền giáo giục truyền thống trong cung, lời của Tiểu Tiểu
khiến cho Hoàng thái hậu tức giận trợn tròn mắt, trước khi Hoàng thượng
mở lời đã tiên phong chất vấn.

“Ây dà, Hoàng thái hậu, tai bà bị lãng hả? Lời ta nói bà nghe không hiểu ư? Bà cô ta đây phải đi rồi!”

Quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, Tiểu Tiểu cười tươi tắn một cái, người cũng bay ra ngoài:

“Hoàng thượng, trông kĩ quần lót vàng của người, tiên trộm đi đây!”

Một thứ màu vàng rực rơi xuống, vừa hay đáp xuống đầu Hoàng thượng, mới đầu Hoàng thượng còn sững sờ không hiểu là ý gì, đợi khi hiểu rồi, hắn một
phát lôi phắt cái quần lót xuống, quả nhiên là của mình, cái quần lót
của mình bị người ta treo trên đầu mình, che lên mặt mình trước mặt bao
nhiêu đại thần phi tử như vậy, nỗi nhục này, sao hắn chịu cho thấu? Tuấn nhan ửng đỏ, thân mình hắn muốn độn đất mà lên, nhưng một tí nội công
cũng không dùng được, mà cái cô nàng đáng ghét kia, sớm đã chạy biến đi
đâu mất rồi…

“Hoàng huynh, đừng tốn sức vô ích nữa, ban nãy nàng
ta đã hạ độc chúng ta rồi, thứ độc dược nàng dùng là một loại hóa công
tán, chỉ có thể đợi độc dược tản đi, hoặc là uống thuốc giải, chúng ta
mới có thể bức độc dụng công.”

Sóc vương ảo não giải thích, nghĩ
hắn đường đường là thân thể bách độc bất xâm, thế mà bây giờ cũng liên
tiếp trúng độc, khả năng duy nhất chính là cô nàng này biết thể chất
kháng độc của mình, thảo nào ánh mắt mà nàng nhìn mình khi đó hơi bất
bình thường…

Cũng đúng, người con gái biết bí mật này, hình như
chỉ có cái cô nàng chết tiệt kia thôi. Nàng và nàng ta căn bản không
phải quen biết, mà hai người họ, ắt hẳn là cùng một người!

Nghiến răng nghiến lợi, cô gái đã tìm bấy lâu mà không thấy tin tức, cư nhiên
lại ở ngay trước mắt mình lâu nay, chẳng trách hắn phái nhiều người thế
kia vẫn không tìm được nàng nhỉ? Hắn đã từng thề, tìm được nàng, hắn
nhất định sẽ khiến cho nàng hối hận đến cùng cực!

“Hỷ công công, còn không mau đi truyền ngự y!”

Xảy ra tí chuyện như vậy, người khó chịu nhất hẳn là hắn, nhưng mọi người
đều trưng ra cái vẻ dở khóc dở cười. Hoàng thượng đứng dậy, kéo lê bước
chân có hơi nặng nề đi ra ngoài, mà các vị thần tử, thì phải ở đây đợi
thái y đến, chờ bọn họ đến để giải độc cho.

Tuy không có võ công, nhưng ánh mắt Hoàng thượng vẫn rất lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn đám người
Vu tướng, Hoàng thượng cười lạnh nói:

“Vu tướng, đúng là con gái ngoan của ngươi nhỉ! Người đâu, mời Vu tướng đến địa lao làm khách!”

Thị vệ ngoài cửa chạy vào, lôi Vu tướng, Vu phu nhân, Thủy Thủy, Vu Hoa và
đám gia bộc theo bọn họ đến đi ra ngoài. Thủy Thủy không cam gào thét:

“Lỗi mà nàng ta phạm phải, dựa vào cái gì mà bọn ta phải chịu? Hoàng thượng…”

“Dựa vào cái gì? Nàng ấy không phải là tiểu thư Tướng phủ của các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi khi quân phạm thượng?”

Con mắt Hoàng thượng hơi híp lại, tối nay, định sẵn là sẽ không được bình yên, bảo đảm sẽ là một đêm đặc sắc khỏi ngủ.

***

“Vương gia, Vương gia…Hoàng thượng phái người đến xem Vương gia…”

Một đội thị vệ toàn thân vũ trang xông vào trong viện của vương phủ, làm
kinh động đến những người đang ngủ say của cả viện. Lân vương và Điểm
Điểm đang nằm ngủ trên giường, tiếng kinh hô của quản gia truyền vào tai hắn, hắn vội vàng ấn vào ngăn bí mật ở trên giường, đặt Điểm Điểm vẫn
còn ngủ chưa dậy xuống đó. Vừa làm xong mọi việc, tiếng bước chân chỉnh
tề liền di tới, cửa được mở ra một cách lễ phép, một thị vệ trông như
thủ lĩnh liếc nhìn trong phòng một cái, cười nói:

“Vương gia,
hoàng cung xuất hiện thích khách, Hoàng thượng không yên tâm về ngài,
cho nên bảo thuộc hạ đến vương phủ xem thử, làm chậm trễ Vương gia nghỉ
ngơi rồi…”

Lân vương bực bội nhíu mày, thích khách, trong cung thật sự có thích khách sao?

Tùy ý khoác lên một chiếc áo, Lân vương đi đến chỗ người thị vệ kia, không vui nói:

“Lưu Thất, ngươi còn không nói thực với bổn vương ư? Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nên nói rõ đi chứ?”

Bụng bảo dạ là phải hận nàng, nhưng nghe thấy trong cung xảy ra chuyện,
người hắn lo lắng nhất vẫn là nàng. Có phải là tên thích khách mà nàng
nói kia đã đến trước thời hạn? Hay là nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi? Nghĩ đến một màn chiều nay khiến cho hắn đau lòng kia, tim hắn vẫn thấy khó chịu như bị xâu xé. Nhưng hắn cũng nhìn thấy ánh mắt tuyệt
vọng của nàng, ánh mắt uất ức như thế kia, nếu như không tận mắt nhìn
thấy sự thật, nghe chính miệng Hoàng thượng thừa nhận, Lân vương cũng
không tin như vậy…

“Vương gia, thuộc hạ trực ở bên ngoài, chuyện ở bên trong cũng không rõ lắm, có điều Hoàng thượng đã dặn rằng thích
khách là một nữ tử, chính là Tiên phi nương nương trong cung. Hoàng
thượng dặn không được làm tổn hại đến nàng ấy, không được làm tổn thương đến một sợi lông tơ của nàng ấy, phải đưa nàng ấy nguyên nguyên vẹn vẹn trở về cung…”

Là nàng, đúng là nàng xảy ra chuyện rồi, thế mà
lại đùng phương thức này để rời đi…nhưng Điểm Điểm thì sao, con của
nàng, chẳng lẽ ngay đến Điểm Điểm nàng cũng không cần nữa?

Cuối
cùng, hắn cũng đã hiểu sự quyết tuyệt trong ánh mắt của nàng khi đó rồi; rốt cuộc, hắn đã biết dự tính của nàng: Nếu như mọi chuyện của nàng
phải trách tội lên đầu ai đó, thế thì trách nhiệm bên chỗ Vu tướng chắc
chắn là không ít. Dùng cách này để trả thù Tướng phủ, xem ra một chút
xíu tình ý của nàng với Vu Hoa cũng đứt luôn rồi.

Chuyện đó, một khi vạch trần, tất phải chịu tội tru di cửu tộc, thứ mà nàng tặng cho Vu tướng, thật là một món quà to lớn.

“Vương gia, bên chỗ ngài không thấy sao? Thế thuộc hạ ra ngoài xem thử, đúng
rồi, tiểu cung nữ tên Điểm Điểm kia còn ở đây không? Hoàng thượng dặn
rằng nếu có ở đây thì cùng dẫn vào trong cung luôn…” Thị vệ hỏi dò, Lân
vương lạnh mặt nói:

“Điểm Điểm đã rời khỏi rồi, ngay buổi chiều hôm nay, một người hơn bốn mươi tuổi dẫn nó đi. Các ngươi ra ngoài xem thử đi…”

Lạnh lùng tiễn khách, thị vệ lui xuống, sau khi nghe tiếng bước chân đi xa,
Lân vương mới mở ngăn bí mật, ẵm Điểm Điểm ra, phát hiện trong mắt Điểm
Điểm đã lấp lánh ánh lệ:

“Cha, mẹ gặp chuyện rồi hả? Mẹ sao rồi? Sao bọn họ lại muốn bắt mẹ chứ?”

Tiếng khóc con trẻ, khiến cho trái tim Lân vương bị thắt chặt lại, hắn xoa đầu Điểm Điểm thở dài nói:

“Mẹ của con thông minh thế kia, sẽ không gặp chuyện đâu. Điểm Điểm, con
phải nghe lời, Hoàng thượng cũng đang tìm con đó, y muốn bắt mẹ con, y
chính là muốn dùng con để bắt được mẹ của con đấy. Bắt đầu từ nay, con
phải nghe lời cha…”

Là lỗi của hắn, Tiểu Tiểu, Lân sai rồi, đáng
lẽ khi đó Lân nên cho nàng cơ hội để nàng giải thích, đáng ra Lân nên
tin tưởng nàng…nếu như không phải vì Lân, sao nàng lại tuyệt vọng như
vậy, sao có thể ngay đến mấy ngày cuối cùng này cũng đợi không nổi chứ?
Tiểu Tiểu, nàng đang ở đâu, đừng xảy ra chuyện, tuyệt đối đừng xảy ra
chuyện, Lân sẽ cho nàng cơ hội, cũng cho chúng ta một cơ hội…

Con đường của hai người bọn họ, luôn quá mức gian nan, luôn lỡ mất trong đủ mọi loại chuyện. Lân vương đau lòng ôm lấy Điểm Điểm, hắn nhất định sẽ
bảo vệ Điểm Điểm thật tốt, có Điểm Điểm ở đây, sớm muộn gì nàng cũng sẽ
hiện thân, nếu không có Điểm Điểm, hắn phải đến tìm nàng ở đâu đây?

***

Trong địa lao âm u lạnh lẽo, nơi nào cũng giam giữ những nhân phạm quần áo
rách rưới lại bẩn thỉu. Cả địa lao, đều đầy rẫy không khí khiến cho
người ta ngửi mà thấy ghê tởm, ánh đèn tù mù, khiến cho cả địa lao trở
nên u u ám ám, có loại cảm giác sởn tóc gáy.

Không giống với những phạm nhân thông thường, là một gian bình thường, bên trong lại có bốn người ăn mặc sang trọng.

“Cha, không ngờ ả nữ nhân kia lại như vậy? Không phải đã nói là…”

Thủy Thủy bất bãn trề môi, vốn dĩ mọi việc sắp đặt tối nay đều đã ổn thỏa cả rồi, nhưng ả nữ nhân này lại phá hỏng hết chuyện tốt của bọn họ. Nàng
ta muốn chết thì thôi đi. Tại sao còn dẫn theo cả nhà bọn họ chứ? Chẳng
có lấy một ít chữ tín nào hết!

“Đủ rồi, cẩn thận lời nói!”

Hiệu quả cách âm của địa lao vốn không tốt lắm, Vu tướng ngồi xuống chỗ hơi
sạch sẽ khô ráo, hai mắt nhắm lại, cũng cắt ngang cơn giận của Thủy
Thủy. Mà trong mắt Vu Hoa, lại lộ ra chút ít lo lắng, nàng chạy ra được
chưa? Không biết hiện giờ nàng có ổn không?

Bất luận lý do nàng
làm như vậy là gì, y cũng sẽ không oán hận nàng. Là Vu gia của bọn họ có lỗi với nàng, không phải nàng có lỗi với Vu gia bọn họ.

“Ca,
thái độ huynh như vậy là sao hả? Không phải huynh còn lo lắng cho ả nữ
nhân này đấy chứ? Ca à, chúng ta đã bị ả hại ra nông nỗi này rồi…” Thủy
Thủy cầm lấy tay Vu Hoa, nũng nịu lay, oán giận của nàng còn chưa hết,
thì thấy mấy tên ngục tốt đi đến, cười nói:

“Vu tướng, Vu phu nhân, các người ra ngoài đi!”

“Là Hoàng thượng thả chúng ta ra rồi sao?” Thủy Thủy mừng rỡ nhìn tên ngục tốt, ngục tốt cười cười:

“Không biết…”

Trả lời nhạt nhẽo, phá vỡ sự kì vọng của Thủy Thủy, không chỉ có Vu tướng
và phu nhân, ngay đến Thủy Thủy và Vu Hoa cùng bị dẫn ra ngoài.

Đi ngoằn ngoèo hồi lâu, cuối cùng đến một căn phòng sạch sẽ thoáng mát,
Hoàng thượng một thân y phục màu vàng nhạt vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở phía
trên, mà người trong phòng cũng không nhiều lắm, sau khi ngục lui xuống, những người còn sót lại đều là công công. Trong phòng trầm mặc, lúc hỏi chuyện có lẽ bọn họ cũng không có tinh thần như vậy, nhưng yên tĩnh quỳ như thế này, mỗi người bọn họ đều khẩn trương gần chết.

Quỳ hết
hai tuần hương, cuối cùng thì Hoàng thượng cũng tỉnh lại trong sự trầm
mặc, trong ánh mắt lạnh lùng, không có một chút xíu độ ấm nào, dưới loại ánh mắt ấy, mọi người đều nhịn không được mà phát run…

“Vu tướng, ngươi có lời giải thích nào không?”

Ngắm nghía cái nhẫn ngọc trên tay, trong mắt Hoàng thượng vững vừng trước
sóng cả, thu lại ánh mắt sắc bén kia, hắn đang chờ câu trả lời của Vu
tướng.

“Lão thần sợ hãi, lão thần cũng không biết là chuyện gì nữa…mong Hoàng thượng thứ tội!”

Vu tướng gắng trấn định cúi đầu, mà ba người còn lại căn bản không dám
ngẩng đầu. Người trước mặt là Hoàng thượng, một câu nói có thể lấy mạng
tất cả người của Vu phủ. Tình huống như ngày nay, chết cũng không nhận
hình như là cách tốt nhất.

“Thế nữ nhân tối nay, là Tiên phi sao?”

Trên bàn, còn bày tập tài liệu, trên đó có ghi chép đại sự từ nhỏ đến lớn
của Tiên phi, nữ nhân kia không phải là Tiên phi, Hoàng thượng cũng
biết, nhưng hắn muốn nghe Vu tướng ăn nói ra sao.

“Hồi Hoàng thượng, lão thần sợ hãi. Nữ nhân kia, giống hệt tiểu nữ, lão thần cũng không rõ!”

Câu trả lời lấp lửng, lại điển hình cho việc chối bỏ trách nhiệm, nếu như
không có hai người kia trong tay, đúng thật là Hoàng thượng không thể
trị tội Vu tướng được.

“Ba người các ngươi, có dị nghị gì không?” Mày rồng khẽ nhướn, ánh mắt Hoàng thượng tựa như vô tình mà liếc nhìn
bọn họ một cái, mấy người đều cúi đầu, không một ai dám nói chuyện.

“Thế thì là không có dị nghị gì rồi? Vu tướng, thế trẫm đã oan uổng cho
ngươi…” Hoàng thượng cười lạnh một cái, trong lòng Vu tướng hơi bất an,
mở miệng nói:

“Hoàng thượng không trách lão thần không biết cách dạy con là tốt rồi…”

“Vu tướng khiêm tốn rồi, tính của trẫm ngươi cũng hiểu, ghét nhất là nói
dối, xem trẫm như một thằng ngốc…có điều, Vu tướng sẽ không vậy đâu,
nhưng Vu tướng đúng là không biết cách dạy con…dẫn lên đây!”

Hừ
lạnh một tiếng, cửa nhỏ ở bên mở ra, hai người toàn thân là máu bị người ta hung ác đầy ra ngoài, người ngã nhào xuống đất, trên miệng, trên
mặt, trên người đều là vết tích bị roi da đánh.

Đây là…

Bản mặt già nua của Vu tướng lộ ra sự tuyệt vọng, Hoàng thượng ắt đã biết
hầu hết sự tình, ban nãy, đang nghĩ cho bọn họ một cơ hội?

“Hai
người này các ngươi quen không? Vu tướng à, đừng có nói là không quen
biết, có điều bọn họ biết các ngươi đấy…” Âm thanh lãnh mị lần nữa vang
lên bên tai bọn họ, Vu tướng đã bắt đầu run rẩy toàn thân, Vu phu nhân
thì đã nước mắt đầm đìa:

“Thủy Tiên, con…”

Trước mặt Hoàng thượng, bà không dám đứng dậy, chỉ có thể dùng tay dùng chân bò đến chỗ Thủy Tiên, nhìn những lằn roi trên khuôn mặt vỗn dĩ xinh đẹp, Vu phu
nhân lòng đau như cắt, ôm lấy Thủy Tiên bật khóc…

“Mẹ…” Âm thanh
ấm ức, yếu ớt cất lên, ban đầu khi bị phát hiện, nàng sớm nên đoán ra
kết quả như vậy rồi, điều này cũng không trách được ai. Lúc đầu, con
đường này là do nàng chọn lựa, không ngờ cuối cùng lại liên lụy đến cả
nhà mình.

“Hoàng thượng, tất cả đều vì tội phụ mà nên, tội phụ
nguyện lấy cái chết tạ tội. Người nhà của ta, đều là vô tội, mong Hoàng
thượng…”

Dùng hết sức lực toàn thân, Thủy Tiên giãy khỏi sự ôm ấp của Vu phu nhân, nàng bò lên trước vài bước, yếu ớt nói.

“Mong trẫm làm gì? Tha cho người nhà của ngươi ư? Dùng cái thân tàn hoa bại
liễu của ngươi bảo trẫm tha cho bọn họ? Thủy Tiên, ngươi đúng là tự đánh giá mình quá cao rồi đấy? Muốn chết sao? Không dễ thế đâu, nếu như các
ngươi ai dám chết, thì đừng trách trẫm không khách khí!”

Hoàng
thượng âm hiểm nói, quả thật là chuyện này mà chịu được thì còn chuyện
nào không chịu được nữa, chẳng qua chỉ cho phép nàng ta về nhà thăm
người thân một chuyến, thế mà bọn họ dám làm ra chuyện thay xà đổi cột
như vậy. Mà cô nàng đáng ghét kia, thì càng ghê gớm hơn, sau khi quấy
rối trái tim mình xong, thì liền bỏ đi một mạch? Hơn nữa còn dùng phương thức rời đi thế kia nữa chứ?

“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, cặn cặn kẽ kẽ nói hết đầu đuôi câu chuyện ra, một chữ cũng không được che giấu!”

Lạnh lẽo nhìn Vu tướng, lửa giận trong lòng không đâu phát tiết, phát lên người ông ta vừa hay!

“Hoàng thượng, là lỗi của tội thần, khi đó…”

Tỉ tỉ mỉ mỉ, đem câu chuyện Thủy Tiên rời nhà đi, tìm khắp không thấy bóng người, cuối cùng hết cách đành phải bỏ tiền ra thuê Tiểu Tiểu kể hết
một lượt, Hoàng thượng nhíu mày, đợi Vu tướng nói xong toàn bộ, hắn
nhướn mày:

“Còn nữa không? Nói hết rồi à?”

Ông ta cũng nói ra kha khá rồi, nhưng có một chuyện, vừa hay Hoàng thượng biết được, mà Vu tướng bởi vì thể diện nên không nói ra. Thật ra điều ông ta không
nói ra há chỉ có một chuyện, ngay đến chuyện hạ độc Tiểu Tiểu cũng không dám nói ra.

“Vâng, nói hết rồi!” Vu tướng vội gật đầu, những chuyện khác đều làm rất ẩn mật, Hoàng thượng tuyệt đối không biết được.

“Vậy sao? Vu tướng, cuối cùng hôm nay trẫm cũng biết được lòng trung của
ngươi. Đã nói hết rồi, thế thì chuyện tìm sát thủ, thì không phải do
ngươi làm rồi nhỉ?” Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, thấy Vu tướng dập
đầu như giã tỏi, hắn tức giận nói:

“Nữ nhân kia, thật sự tên là Tiểu Tiểu?”

Chapter
1 Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2 Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3 Chương 3: Bị trục xuống núi
4 Chương 4: Việc tốt khó làm
5 Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6 Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7 Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8 Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9 Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10 Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11 Chương 11: Quân tử dưới giường
12 Chương 12: Muốn săn Lân vương
13 Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14 Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15 Chương 15: Có vẻ như động tâm
16 Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17 Chương 17: Là người sao?
18 Chương 18: Ai?
19 Chương 19: Vậy cũng được sao?
20 Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21 Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22 Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23 Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24 Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25 Chương 25: Muỗi cắn
26 Chương 26: Rình coi
27 Chương 27: Đắc ý nam nhân
28 Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29 Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30 Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31 Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32 Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33 Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34 Chương 34: Bỏ trốn
35 Chương 35: Cao hứng thế thân
36 Chương 36: Ai sợ ai hả?
37 Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38 Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39 Chương 39: Có ma a!!!!
40 Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41 Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42 Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43 Chương 43: Nội khố gì?
44 Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45 Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46 Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47 Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48 Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49 Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50 Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51 Chương 51: Ba ngày là khỏi
52 Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53 Chương 53: Mang thai?
54 Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55 Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56 Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57 Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58 Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59 Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60 Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61 Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62 Chương 62: Giấu tiền
63 Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64 Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65 Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66 Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67 Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68 Chương 68: Người cha thứ tám
69 Chương 69: Ai hạ độc?
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73 Chương 73
74 Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75 Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Nội gián
89 Chương 89
90 Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91 Chương 91: Nam giả nữ trang
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hoài nghi
95 Chương 95: Bị đánh
96 Chương 96: Tội sống khó thoát
97 Chương 97: Bị bắt
98 Chương 98: Thị tẩm
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thích khách
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: Thiên hạ đệ nhất thần trộm
2
Chương 2: Hổ khẩu thoát hiểm
3
Chương 3: Bị trục xuống núi
4
Chương 4: Việc tốt khó làm
5
Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm
6
Chương 6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!
7
Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong
8
Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ
9
Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?
10
Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm
11
Chương 11: Quân tử dưới giường
12
Chương 12: Muốn săn Lân vương
13
Chương 13: Nhất khẩu túy (*)
14
Chương 14: Xảo ngộ Lân vương
15
Chương 15: Có vẻ như động tâm
16
Chương 16: Tiền trảm hậu tấu
17
Chương 17: Là người sao?
18
Chương 18: Ai?
19
Chương 19: Vậy cũng được sao?
20
Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”
21
Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng
22
Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương
23
Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân
24
Chương 24: Giải độc hay là giết heo?
25
Chương 25: Muỗi cắn
26
Chương 26: Rình coi
27
Chương 27: Đắc ý nam nhân
28
Chương 28: Như thế nào đối phó hắn?
29
Chương 29: Dò xét Sóc Vương phủ
30
Chương 30: Triền miên trước khi chia tay
31
Chương 31: Sắc dụ Sóc Vương
32
Chương 32: Muốn ăn ăn không được
33
Chương 33: Tuyệt sắc bá đạo nam
34
Chương 34: Bỏ trốn
35
Chương 35: Cao hứng thế thân
36
Chương 36: Ai sợ ai hả?
37
Chương 37: Tức đến sắp nghẹn
38
Chương 38: Tính ngươi xui xẻo
39
Chương 39: Có ma a!!!!
40
Chương 40: Trời ơi! Đất ơi…
41
Chương 41: Gọi cô nãi nãi
42
Chương 42: Mẫu thân, con đến giúp người
43
Chương 43: Nội khố gì?
44
Chương 44: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (1)
45
Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn
46
Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết
47
Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức
48
Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường
49
Chương 49: Nước tiểu đồng tử
50
Chương 50: Là Hoàng thượng hả?
51
Chương 51: Ba ngày là khỏi
52
Chương 52: Ta muốn xuất cung!!!!!
53
Chương 53: Mang thai?
54
Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi
55
Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)
56
Chương 56: Một trận nôn “ọe”
57
Chương 57: Mẹ cháu đã nói, không thể…
58
Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa
59
Chương 59: Một lũ ăn hại!!
60
Chương 60: Không phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo
61
Chương 61: Ai thiếu đạo đức?
62
Chương 62: Giấu tiền
63
Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng
64
Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa
65
Chương 65: Dụng tâm không thuần khiết
66
Chương 66: Điểm Điểm mất tích
67
Chương 67: Hắc Tử cứu chủ
68
Chương 68: Người cha thứ tám
69
Chương 69: Ai hạ độc?
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!
73
Chương 73
74
Chương 74: “Bởi vì Hoàng thượng là một thằng đần!”
75
Chương 75: ‘Thụy Tiên’, qua đây băng bó giúp trẫm!”
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78: Tiểu Tiểu, nàng trở về rồi?
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Nội gián
89
Chương 89
90
Chương 90: Đe dọa Điểm Điểm
91
Chương 91: Nam giả nữ trang
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hoài nghi
95
Chương 95: Bị đánh
96
Chương 96: Tội sống khó thoát
97
Chương 97: Bị bắt
98
Chương 98: Thị tẩm
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thích khách
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152