Chương 124: Tặng hương

Nói đến vị trí Thế tử, là xem như đụng đến nghịch lân của Phó Kỳ Huyền.

Bản thân y từ nhỏ đã không có bản lãnh, thế nhưng vận khí lại tốt.

Theo lý mà nói thì y là đích thứ tử, trên có huynh trưởng kế thừa tước vị, cuộc đời của y sau khi Phó hầu gia qua đời, cùng lắm là phân chia ít gia sản rồi đi ra ngoài sống.

Thật không nghĩ đến Phó Kỳ Mạnh bạc mệnh mất sớm, lưu lại vị trí Thế tử cho y. Địa vị của y ở Trường Nhạc Hầu phủ từ nhỏ đã lúng túng, trước kia khi tổ mẫu còn sống thương Tam đệ nhất, mà mẫu thân Bạch thị lại chỉ thương có mình đại ca, chỉ có y không người quản giáo, cho đến khi Phó Kỳ Mạnh chết, y mới mở mày mở mặt kế thừa tước vị.

Nhưng y không ngờ rằng lúc này Phó Minh Hoa lại nói vị trí Thế tử là do mình cướp được, vẻ mặt lập tức dữ tợn, giống như muốn đánh người.

"Tổ mẫu thực sự đã nói với con như vậy."

Phó Kỳ Huyền ném đồ, chặn giấy gốm trắng bị y ném xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, nàng lại làm như không nhìn thấy.

Bạch thị có thể lợi dụng Phó Kỳ Huyền đến mắng nàng, khiến nàng khổ sở, nàng cũng có thể làm lại như thế.

"Tổ mẫu nói vị trí Thế tử của phụ thân là vì may mắn được đại bá nhường lại, bảo chúng ta phải nhớ kỹ, cho nên sau khi Nhị muội muội chọn trúng Thế tử của Vệ Quốc Công phủ, tổ mẫu liền giữ con lại, nói ra lời này." Phó Minh Hoa thuật lại lời ngày đó Bạch thị giữ nàng lại, muốn nàng tạo điều kiện cho Phó Minh Hà và Hạ Nguyên Thận, báo đáp ân tình lúc trước Phó Kỳ Mạnh nhường vị trí Thế tử, về sau Phó Minh Hà đi vườn nuôi thú Thần Đô bị rơi xuống nước, Bạch thị trách cứ nàng chuyện này nên đã nhắc lại chuyện này một lần nữa.

Nàng nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng càng nói lại càng khiến cho Phó Kỳ Huyền có một loại cảm giác, Bạch thị vô cùng yêu thương Phó Kỳ Mạnh. Cho nên đối với Phó Minh Hà yêu ai yêu cả đường đi, mà đối với y thì không hề yêu thương giống như đối với đại ca, cho nên nữ nhi của y Bạch thị cũng chưa bao giờ coi trọng.

Trước kia Phó Kỳ Huyền cũng không nghĩ tới những thứ này. Y chỉ muốn bản thân mình khoái hoạt thoải mái, nhưng lúc này Phó Minh Hoa nói ra những lời này, trong lòng của y liền cảm thấy có chút không vui.

Y gập người đi ở phía sau bàn đọc sách vài bước, sau đó dừng lại, sắc mặt có chút khó coi: "Tổ mẫu ngươi thật sự nói như vậy?"

Y vẫn còn hơi nghi ngờ, không thể tin được Bạch thị thật sự nói như thế.

Phó Minh Hoa khẽ gật đầu: "Tuyệt không có nửa điểm giả dối, nếu không có tổ mẫu chỉ điểm, sao con phát thiệp ra ngoài được? Huống chi Nhị muội muội rơi xuống nước, cùng vết thương trên mặt. Phụ thân nghe ngóng thì biết ngay thôi."

Nói đến chỗ này, Phó Minh Hoa dừng một chút. Cúi đầu cầm khăn chấm lên khóe mắt, nhưng ánh mắt lại nhìn thoáng qua Phó Kỳ Huyền.

Quả nhiên sắc mặt y đã cực kỳ khó coi.

Chuyện Phó Minh Hà bị thương rơi xuống nước, căn bản không gạt được, dù y không hỏi thăm, cũng có hạ nhân nói cho y biết.

Dù hạ nhân không nói, Tề thị cũng sẽ mượn miệng Phó Minh Châu nói cho y nghe.

Phó Kỳ Huyền trầm mặc một hồi, khóe miệng xụ xuống, vẻ mặt có chút âm trầm: "Trong lòng ta biết rõ. Việc này xem ra đúng là có hạ nhân nói luyên thuyên." Y nén cơn giận, không nhịn được phất tay: "Được rồi, ngươi trở về đi, chuyện Thế tử, ngươi không được nói bậy bên ngoài!"

Phó Minh Hoa đáp một tiếng, mới ra khỏi cửa thư phòng.

Buổi tối chợt nghe nói Phó Kỳ Huyền đi viện Bạch thị. Hai mẹ con tranh chấp một phen, Thường ma ma bị đánh mười hèo, tống xuất ra khỏi phủ.

Khi tin tức truyền khắp Trường Nhạc Hầu phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Thường ma ma là tâm phúc luôn luôn đi theo bên cạnh Bạch thị kể từ khi bà ta xuất giá, là lão nhân bên người bà ta mấy mươi năm, hầu hạ bà ta cho tới bây giờ, lại có một kết cục như vậy.

Khi người trong phủ người cảm thấy bất an thì Bạch thị cũng khỏi bệnh, ngoài mặt không tiếp tục kiếm chuyện với nàng. Nhưng ánh mắt nhìn Phó Minh Hoa lại giống như mang theo đao thương.

Có thể nghĩ ra được, Bạch thị vì thoát khỏi liên quan việc muốn ly gián nàng và Phó Kỳ Huyền, mà nhẫn tâm gán tội danh "khua môi múa mép" lên người Thường ma ma, khiến bà ấy thành người chịu tội thay mình.

Giữa tháng tư thời tiết trở nên ấm áp hơn, trong cung Thôi quý phi sai người thưởng không ít rau quả cho Phó Minh Hoa, cùng đi còn có một cái hộp xinh đẹp mà Thôi quý phi cố ý chỉ tặng cho nàng.

Trong ánh mắt ghen tỵ của đám người Phó Minh Hà, Phó Minh Hoa cầm hộp đi vào trong phủ, Giang ma ma lau sạch tay, cầm hộp đến, thử hai cái vẫn không mở ra được.

"Cái này..."

Giang ma ma hơi sốt ruột, chiếc hộp này được chạm khắc từ gỗ giáng hương, cầm trên tay khá nặng, nhưng Phó Minh Hoa thử quan sát kỹ, thì phát hiện cái hộp này cũng không giống với mấy cái hộp bình thường. Trên thân hộp khéo léo dùng một cái khóa tròn để khóa hộp gỗ lại, phía trên không có một khe hở, nếu muốn mở ra thì phải mở được ổ khóa.

"Bổ nó ra." Phó Minh Hoa giao cho Giang ma ma, nhẹ giọng phân phó một câu.

"Cô nương không thể. Đây là vật nương nương ban tặng, không thể làm hư, huống chi," Phó ma ma dừng một chút, ghé sát vào nhìn nhìn, lại sờ lên: "Đây là giáng hương hoàng đàn hương, mà nhìn đường vân này, lâu năm lắm rồi đó, hiếm dữ lắm..."

Giang ma ma cũng sợ nàng muốn bổ nó ra, khẽ gật đầu: "Phó ma ma nói rất có lý, huống chi gần đây cô nương đọc sách vẽ tranh học mấy thứ cũng rất mệt mỏi, cũng nên đổi sang chơi đùa chút đi, giết thời gian cũng tốt."

Phó Minh Hoa suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.

Khóa này vô cùng tinh xảo, nhìn theo kiểu dáng thì hộp gỗ này hẳn là có xuất xứ từ tộc Lỗ thị ở Hứa châu khá nổi danh thời tiền triều.

Lỗ gia tự nhận là hậu nhân của Công Thâu thị Lỗ Ban, hơn một trăm năm trước đã nổi tiếng vì tinh thông nghề mộc, đáng tiếc cuối thời nhà Trần triều đình hủ bại, Hoàng Đế ngu ngốc vô năng, thích chơi mấy thứ này, ra lệnh cưỡng chế hậu nhân Lỗ thị tiến cung biểu diễn, vì vậy mà rước lấy đại họa cho cả nhà.

Đến hôm nay, Lỗ gia không người nối dõi đã không biết được bao nhiêu năm rồi, thành phẩm mà Lỗ thị lúc trước lưu lại liền trở nên cực kỳ trân quý, nay chỉ còn một số rất ít được truyền ra bên ngoài.

Của hồi môn lúc trước của Tạ thị cũng có mộc nghệ của Lỗ thị năm đó, lúc nàng lật cái hộp này ra, quả nhiên liền phát hiện bên hông cái hộp có một chữ "Lỗ" nho nhỏ viết bằng kiểu chữ triện.

Không biết tại sao Thôi Quý phi lại đưa một cái hộp trân quý như vậy cho nàng, nhưng sau khi phát hiện bút tích của chiếc hộp này là có từ thời Lỗ thị tiền triều, Phó Minh Hoa ngược lại thật không nỡ đập vỡ nó ra.

Vật này là đồ truyền đời, phá một món sẽ thiếu đi một món, một kiện thiếu một kiện, nàng nghiên cứu mấy ngày, khóa tròn này được lồng vào nhau, một khi đẩy sai một vòng, sau khi khóa lại thì lại càng khó mở.

Nàng vô cùng hào hứng, nghiên cứu thứ này suốt mấy ngày liền, còn lật không ít sách cổ lúc trước Tạ thị lưu lại, còn thử trên giấy suy diễn mấy lần, nàng mới bắt đầu động thủ.

Giang ma ma nhìn nàng một lòng chuyên tâm nghiên cứu mở cái hộp này, không khỏi cười tủm tỉm: "Cô nương nhìn mấy ngày, có thể nhìn ra cách gì chưa?"

Tính tình Phó Minh Hoa từ trước đến nay luôn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên để ý một vật như thế, Giang ma ma không khỏi thầm than Thôi Quý phi tặng cái hộp này thật tài tình, đã thấy ngón tay Phó Minh Hoa móc móc chỗ này, gẩy gẩy chỗ kia, chỉ nghe một tiếng "rắc rắc" vang lên, nắp hộp bật mở, bên trong có mấy cái bình ngọc, mỗi bình to cỡ nắm tay trẻ con, khi mở hộp ra, mùi thơm liền tràn ngập khắp căn phòng.

"Đây là hương!" Bích Vân có chút vui mừng, liên tiếp hít hai hơi.

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị