Chương 125: Rất muốn hôn đi nước mắt trên gương mặt nàng

Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki
Beta ♥ Nhã Vy

Phượng Lâm Duệ nhìn Trác Diệp đang không ngớt thút thít, nỉ non đau lòng vì Phượng Lâm Ca, sắc mặt phức tạp thở dài, sau đó hắn đứng dậy, quay đầu nói với mấy vị đại thần với vẻ mặt ân cần: “Cẩn Vương cần tĩnh dưỡng, chư vị ái khanh hãy trở về đi.” Nói xong lại nhìn sang Phượng Lâm Sách, nói: “Tam đệ, đệ cũng theo trẫm ra ngoài đi.”

Phượng Lâm Sách mấp máy môi, nhìn thoáng qua Trác Diệp rồi cũng đứng dậy.

“Trác cô nương, phiền cô chăm sóc Lâm Ca.” Nói xong, hắn cất bước ra khỏi phòng ngủ, Phượng Lâm Sách, Phượng Li Vũ cùng mấy vị đại thần cũng đi theo sau.

Trong sảnh phía ngoài phòng ngủ.

Các vị đại thần đi rồi, Phượng Lâm Duệ nhìn Phượng Lâm Sách, giận dữ nói: “Ta biết đệ có tâm tư với Trác cô nương, nhưng Lâm Ca đệ ấy… Ta hi vọng mấy ngày này, đệ ấy có thể sống vui vẻ chút.”

Phượng Lâm Duệ nói câu sau cùng thì đã hơi nghẹnh ngòa…

Tay Phượng Lâm Sách nắm thành quyền, mấp máy môi, sau đó nhàn nhạt nói: “Đệ hiểu.”

“Ai… Ta về cung trước, đệ… Sớm trở về đi…” Phượng Lâm Duệ nói xong liền quay người đi ra cửa.

Phượng Lâm Sách gật đầu, sau đó thân thể cứng ngắc ngồi trên ghế, gương mặt trầm tĩnh đến dọa người, nhìn không ra đang suy ngĩ điều gì.

Trong phòng ngủ.

Phượng Lâm Ca sững sờ nhìn Trác Diệp ôm tay hắn đặt lên mặt nàng, mãi đến khi đám người Phượng Lâm Duệ đi hết, hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng rút tay ra, nói: “Trác cô nương…Nàng…” Đối với cử động của Trác Diệp, trong lòng hắn vừa là khiếp sợ lại mừng rỡ, vừa chua xót lại không có lực, phức tạp, thật sự khó nói nên lời…

Trác Diệp níu lấy tay Phượng Lâm Ca, không chịu buông ra, hai mắt đẫm lệ nhìn Phượng Lâm Ca, giọng nói khẽ run hỏi: “Tại sao phải ra tay cứu ta?”

“Khục khục…” Phượng Lâm Ca ho khan hai cái, nói: “Nàng gặp nạn vì ta, ta…”

“Không được nói nữa!” Không chờ cho Phượng Lâm Ca nói hết câu, Trác Diệp liền cắt ngang hắn, nàng biết rõ lần này cũng như lần trước hắn cứu nàng….

“Ta…Được, ta không nói…” Phượng Lâm Ca không thể không nghe theo, than nhẹ một tiếng, ngoại trừ nói như vậy, hắn thật sự cũng không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ muốn hắn nói cho nàng biết là vì hắn yêu nàng, yêu đến điên rồi mới không để ý tính mạng của mình mà cứu nàng sao?

Aiz… Mệnh của hắn đã là không còn lâu nữa rồi, cần gì phải nhiễu loạn lòng nàng như vậy…

“Sao huynh lại ngốc như vậy? Huynh hoàn toàn có thể ích kỷ mà…” Nước mắt Trác Diệp lại như trân châu bị đứt, không khống chế được rơi xuống…

“Nàng không cần áy náy, khục…Khục khục…Ta, thân thể này…. Ta đã sớm ngờ tới sẽ có ngày này…” Phượng Lâm Ca rất rõ ràng tình huống hiện tại của hắn, hắn biết rõ mọi người cũng đều biết nên mới để đám người Phượng Lâm Duệ trấn an cam đoan với Trác Diệp, chỉ là… Không muốn tiếp nhận mà thôi…

“Không! Đừng nói lời ngốc nghếch!” Ánh mắt Trác Diệp nhòe đi: “Nhất định còn có cơ hộ. Hoàng Thượng đã cho người đi thỉnh Cẩu Kỷ rồi. Ta mặc dù không biết Cẩu Kỷ là ai, nhưng nghe đại phu kia nói, Cẩu Kỷ kia chắc chắn sẽ có cách trị bệnh của huynh. Lâm Ca, huynh tốt như vậy, ông trời cũng sẽ không nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với huynh đâu…”

Phượng Lâm Ca nghe vậy thì chỉ nhìn Trác Diệp, sau một lúc, hắn mới khàn giọng, hơi kích động nói: “Trác, Trác cô nương…Nàng mới… mới nói ta thế nào?”

Trác Diệp vừa khóc vừa cười: “Không phải huynh nói ta là bạn huynh sao? Không vui vì ta nói vậy sao?”

“Vui chứ, sao lại không vui được, khục… Ta rất ít bạn…” Bạn sao? Phượng Lâm Ca hơi cong môi, cũng tốt… Ít nhất, thái độ nàng đối với hắn sẽ không hề cung kính xa cách như vậy nữa, huống chi… Hắn cũng không dám yêu cầu xa vời quá nhiều….

Trên gương mặt Trác Diệp, lông mi dài treo lóng lánh nước mắt, cười nói: “Vậy… Huynh còn gọi ta là Trác cô nương sao? Ta nhớ…hôm nay huynh có gọi ta là “Diệp Nhi, nghe rất êm tai…” Ngay lúc hắn cứu nàng, nàng nghe được hắn gọi nàng như vậy, ngữ khí kinh hoảng sợ hãi… Lông mi Trác Diệp run rẩy, nước mắt rơi xuống lần nữa …

“Diệp Nhi…” Phượng Lâm Ca dịu dàng nhìn Trác Diệp, bờ môi tái nhợt hơi run lên, sau đó mỉm cười, khẽ gọi một tiếng…

“Ừ…!” Trác Diệp dùng sức gật đầu đáp lời, trên khuôn mặt tinh xảo còn mang theo nước mắt, nụ cười tuyệt mỹ nở rộ như một đóa hoa trong suốt rơi xuống…

Bàn tay của hắn bị Trác Diệp nắm lấy hơi giật ra, sau đó lau nước mắt trên mặt nàng, đau lòng nói: “Diệp Nhi, đừng khóc, được chứ?”

“Ừ… được, không khóc, ta không khóc…” Trác Diệp dốc sức liều mạng mở to hai mắt, ngăn nước mắt lại, nhưng mà nước mắt kia lại không nghe lời mà cứ liều mạng tràn ra…

Phượng Lâm Ca lúc này thực sự muốn nâng khuôn mặt Trác Diệp lên, hôn lên nước mắt trên mặt nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng! Nhưng mà… hắn không thể

“Diệp Nhi, khục khục… Ta… Mệt rồi, nàng cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi…” Phượng Lâm Ca kìm nén tâm tư lại, hạ lệnh trục khách.

“Ừ, vậy cũng được, huuynh nghỉ ngơi đi, ngày mai ta trở lại thăm huynh.” Trác Diệp buông lỏng tay Phượng Lâm Ca ra, mỉm cười lau nước mắt trên mặt, dịch góc chăn của hắn rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Phượng Lâm Sách y hệt bức tượng điêu khắc, vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, mãi đến khi Trác Diệp ra khỏi phòng ngủ của Phượng Lâm Ca rồi, đầu hắn mới khẽ nhúc nhích, lẳng lặng nhìn hai mắt sưng đỏ như hoa đào của nàng.

Thanh Trúc trông thấy Trác Diệp đi ra thì lập tức trừng nàng một cái rồi đi vào phòng ngủ.

“Vương gia… Có thể, có thể nói cho ta biết, thân thể của Lâm Ca… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?” Trác Diệp ngồi đối diện Phượng Lâm Sách, nhìn hắn hỏi.

Phượng Lâm Sách nghe được Trác Diệp thay đổi xưng hô với Phượng Lâm Ca thì trong mắt như hiện lên chút cảm xúc buồn bã mất mát vô cớ, nhưng lại nhanh chóng tiêu tan…

“Lâm Ca túng một loại độc tên là ‘Ảm sát thực’, đã năm năm. Năm năm trước, ông ngoại Lâm Ca là Bạch Túc Sơn, vì cứu đệ ấy mà hao phí một thân nội lực, hy sinh tính mạng mới bảo vệ được tâm mạch của đệ ấy… Mặc dù giữ được tính mạng nhưng lại không thể hoàn toàn giải nội độc, mỗi tháng phải cần một loại đan dược là ‘Ngưng bích hoàn’ kéo dài tính mạng, cũng chỉ có thể kéo dài bảy năm… Thân thể của đệ ấy sẽ ngày càng suy yếu, một trận phong hàn nho nhỏ cũng có thể đoạt tính mạng của đệ ấy… Trong thời gian đó, nếu không thể giải độc, bảy năm sau, lục phủ ngũ tạng sẽ hoàn toàn bị độc tố ăn mòn… Đến lúc đó… Bất luận là ai cũng vô lực xoay chuyển trời đất…” Phượng Lâm Sách đau lòng nói, dừng một chút, hắn hít một hơi rồi lại tiếp tục nói: “Nội công của Bạch lão tiền bối trong cơ thể Lâm Ca lúc nào cũng kiềm chế độc tố trên người đệ ấy, đây cũng là nguyên nhân đệ ấy không thể dùng nội lực…”

Phượng Lâm Sách tự thuật rất ngắn gọn, chỉ nói đại khái tình huống, rất nhiều chi tiết tỉ mỉ hắn không đề cập đến, nhưng tình huống thân thể Phượng Lâm Ca cơ bản đã được giải thích rõ ràng.

“Bảy năm… Bây giờ đã gần năm năm rồi… Vẫn, vẫn không tìm được cách giải độc sao?” Trong lòng Trác Diệp âm thầm rét run, ‘Ảm Sát thực’ này rốt cuộc là độc gì mà lại lợi hại như vậy?! Ngay cả người trong hoàng tộc cũng bất lực… Rốt cuộc là ai? Ai lại có thể đẩy một người đàn ông dịu dàng như ngọc, thoạt nhìn không tranh quyền tranh thế vào chỗ hiểm như thế này?

Chapter
1 Chương 1: Không hiểu sao lại xuyên không!
2 Chương 2: Cảm giác làm trộm thật kích thích!
3 Chương 3: Đám cực phẩm mỹ nam trong miếu đổ nát
4 Chương 4: Mỹ nam ốm yếu
5 Chương 5: Lòng tốt không được báo đáp
6 Chương 6: Thuốc cảm cúm bán được năm trăm lượng
7 Chương 7: Được mỹ nam hỗ trợ
8 Chương 8: Nói nhiều thành nói hớ
9 Chương 9: Đồ đạc kỳ lạ thật nhiều
10 Chương 10: Chuông báo điện thoại gây tai họa
11 Chương 11: Hàng xóm là đại thúc Châu Tinh Trì
12 Chương 12: Biến thành nữ bộc
13 Chương 13: Lần đầu vào Tiêu dật cư
14 Chương 14: Rốt cuộc là hạ nhân hay là khách?
15 Chương 15: Rốt cục nàng có lai lịch thế nào?
16 Chương 16: Thì ra là mỹ nhân
17 Chương 17: Cũng vậy thôi!
18 Chương 18: Đến thư phòng tìm sách
19 Chương 19: Mất phương hướng rồi!
20 Chương 20: Rời khỏi Phong thành
21 Chương 21: Ngủ bên ngoài rừng
22 Chương 22: Lập gia đình? Tùy duyên phận…
23 Chương 23: Dừng chân ở Trạm Châu
24 Chương 24: Giả nam trang đi dạo chơi
25 Chương 25: Hội thi thơ Bích Đình
26 Chương 26: Hội thi thơ Bích Đình (2)
27 Chương 27: Hội thi thơ Bích Đình (3)
28 Chương 28: Phí chấp bút một trăm lượng
29 Chương 29: Khó khăn hưởng thụ ân huệ mỹ nhân
30 Chương 30: Hiện trường phim võ hiệp?
31 Chương 31: Điềm xấu?
32 Chương 32: Nàng chọc phải ai rồi?
33 Chương 33: Tại sao phải đón mũi tên?
34 Chương 34: Bình giữ nhiệt tổ truyền…
35 Chương 35: Cô là người của phủ ta
36 Chương 36: Vào Thụy Vương phủ ở
37 Chương 37: Lao động trẻ em thông minh…
38 Chương 38: Quýnh, còn bị một bánh bao nhỏ đùa giỡn…
39 Chương 39: Một người chưa đủ mà còn thêm một người nữa?
40 Chương 40: Ai phải phụ trách với nàng?
41 Chương 41: Thái độ thật kỳ lạ
42 Chương 42: Trèo cao không dậy nổi
43 Chương 43: Mỗ Vương gia thật khác thường
44 Chương 44: Bánh bao nhỏ và Tiểu Diệp Tử
45 Chương 45: Bánh bao nhỏ luận bàn chuyện thành thân
46 Chương 46: Gả cô cho phụ vương
47 Chương 47: Tiểu Diệp Tử, ôm một cái
48 Chương 48: Làm cha kiểu gì vậy?
49 Chương 49: Thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm…
50 Chương 50: Không thể lựa chọn thân phận
51 Chương 51: Cần một tri kỷ
52 Chương 52: Đánh cờ
53 Chương 53: Độc tôn Liễu Chi Nhiên
54 Chương 54: Kì phùng địch thủ
55 Chương 55: Đối thủ khó tìm
56 Chương 56: Lần sau nhất định sẽ thắng huynh
57 Chương 57: Bánh Bao Nhỏ rất tức giận
58 Chương 58: Vô lễ với tiểu thế tử
59 Chương 59: Mỗ Vương gia nào đó lại không bình thường
60 Chương 60: Vương gia nào đó còn cần thêm chút sức!
61 Chương 61: Nước mắt đầm đìa
62 Chương 62: Vương gia, huynh lại chơi xấu!
63 Chương 63: Mắt nhìn chén rượu nâng lên, uống rồi!
64 Chương 64: Mỗ nữ sau khi say rất mê người
65 Chương 65: Say rượu nói thật lòng
66 Chương 66: Lời nói thật? Nói khi say?
67 Chương 67: Tiểu yêu tinh, thành thật một chút!
68 Chương 68: Kìm lòng không được mà trộm hương
69 Chương 69: Mỗ Vương Gia muốn quỵt nợ
70 Chương 70: Còn có thể hạ lưu thêm chút nữa…
71 Chương 71: Thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn!
72 Chương 72: “Bánh bao nhỏ” vừa tham ăn vừa sắc
73 Chương 73: Hoàng đế Phượng Lâm Duệ
74 Chương 74: Thịnh Kinh phồn hoa
75 Chương 75: Lần đầu tiên làm dáng
76 Chương 76: Bộ đồ vòng trò chơi
77 Chương 77: Không có đầu óc thì ít nhất nên có ngực…
78 Chương 78: Muốn độc thì độc đến cùng!
79 Chương 79: Tiểu mỹ nhân, làm bạn đi…
80 Chương 80: Văn võ song toàn không thua nam nhân
81 Chương 81: Công tử đa tình Liên Tiêu
82 Chương 82: Tiểu thế tử yêu cầu ngược lại
83 Chương 83: Diện kiến thánh nhân
84 Chương 84: “Bánh Bao Nhỏ” là nhà vẽ hoạt hình…
85 Chương 85: Cứu người không thành, còn thế cả mình vào…
86 Chương 86: Châu chấu trên sợi dây thừng
87 Chương 87: Chữ bút lông khó coi
88 Chương 88: Gà bay ngỗng nhảy, người vật đại chiến!
89 Chương 89: Thì ra chữ còn có thể ghi như vậy đấy!
90 Chương 90: Người lấy ăn làm trời!
91 Chương 91: Bi tráng ăn thử
92 Chương 92: Ta ở Thôn Trung Quang đấy!
93 Chương 93: Dụ dỗ Bánh bao nhỏ
94 Chương 94: Nước miếng có mùi thịt nướng…
95 Chương 95: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương!(1)
96 Chương 96: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương (2)
97 Chương 97: Không ra khỏi phòng, đi bốn phương!(3)
98 Chương 98: Chú dê vui vẻ mà thông minh được bằng bản thế tử sao?!
99 Chương 99: Vương gia trúng tà rồi…
100 Chương 100: Thái hậu nương nương
101 Chương 101: Tại hạ Liên Tiêu…
102 Chương 102: Mỹ nhân này, ta vừa ý!
103 Chương 103: Khuôn mặt giống nhau, nhưng sao lại khác nhau nhiều như vậy?
104 Chương 104: Lại thêm một tiểu chính thái!
105 Chương 105: Tiểu Diệp Tử ban thưởng cho tiểu thế tử
106 Chương 106: Đòi hỏi khen thưởng
107 Chương 107: Người làm phụ thân áy náy rồi…
108 Chương 108: Đội hình siêu cường đại!
109 Chương 109: Tiểu thế tử không vui
110 Chương 110: Dùng tiếng ca kể chuyện xưa
111 Chương 111: Tin vỉa hè không thể tin!
112 Chương 112: Yêu thích thì đi tranh thủ đi!
113 Chương 113: Bánh Bao nhỏ áp dụng vào thực tế
114 Chương 114: Kinh thật! Bánh Bao nhỏ cưỡng hôn người ta rồi!
115 Chương 115: Không bằng lấy thân báo đáp…
116 Chương 116: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
117 Chương 117: Vương gia, xin tự trọng!
118 Chương 118: Vương gia nào đó vô cùng khác thường!
119 Chương 119: Tạo ngộ biến tướng cầu hôn?
120 Chương 120: Huynh đệ tình thâm!
121 Chương 121: Lưu thủy khánh hoan hội
122 Chương 122: Ngu ngốc, không có đầu óc à?
123 Chương 123: Kinh biến!
124 Chương 124: Nước mắt này rơi vì hắn sao?
125 Chương 125: Rất muốn hôn đi nước mắt trên gương mặt nàng
126 Chương 126: Nàng nghĩ ra cách rồi
127 Chương 127: Tới núi Mạc Thương
128 Chương 128: Nhắm mắt! Ngủ!
129 Chương 129: Coi như là giúp nhau sưởi ấm…
130 Chương 130: Tiểu nữ tới là để khiêu chiến ngài!
131 Chương 131: Dám đánh cược với tiểu nữ không?
132 Chương 132: Mỗ Vương gia không may!
133 Chương 133: Nước chảy 3000 thước, mùi hôi hướng Cửu Tiêu
134 Chương 134: Đau lòng?
135 Chương 135: Chuyện này phải thưởng thức từ từ mới được…
136 Chương 136: Bụng dạ người đàn ông này thật đen tối!
137 Chương 137: Kết quả cuộc tỷ thí…
138 Chương 138: Thật không thể tin được!
139 Chương 139: Thật mất hết cả mặt mũi đàn ông rồi!
140 Chương 140: Đại nạn của Lâm Ca trôi qua, thần y đã đồng ý không chậm trễ
141 Chương 141: Anh ta bệnh sao? Có phải nhớ lại tình cũ không?
142 Chương 142: Phụ vương, Tiểu diệp tử, hai người thối quá!
143 Chương 143: Thật là xinh đẹp!
144 Chương 144: Tiền lì xì đặc biệt…
145 Chương 145: Trái tim của hắn… không chịu nổi giằng co!
146 Chương 146: Điện thoại phát nhạc, Lâm Ca phì cười…
147 Chương 147: Lí Quỳ là người mổ heo? Trương Phi là người bán đậu hũ?
148 Chương 148: Để trẫm điều tra thêm về thôn trung quan
149 Chương 149: Điện thoại để trẫm chơi…
150 Chương 150: Điện thoại này là vật sống… sống?
151 Chương 151: Pháo hoa rực rỡ đêm trừ tịch – đêm 30
152 Chương 152: Đừng lo lắng... Có ta ở đây
153 Chương 153: Gặp mặt thái hậu
154 Chương 154: Điều này không có nghĩa là ta sẽ thả nàng ra!
155 Chương 155: Lâm Ca thổ lộ
156 Chương 156: Lâm Ca thổ lộ (2)
157 Chương 157: Yêu nghiệt? Không thể chọc vào…
158 Chương 158: Tại sao không tin Liên mỗ thật lòng nhỉ?
159 Chương 159: Chẳng bằng lén định chung thân…
160 Chương 160: Lại dám thắng trẫm thật!
161 Chương 161: Xin Hoàng thượng ban thưởng một tấm hộ bằng!
162 Chương 162: Lai lịch thần bí kinh người!
163 Chương 163: Phụ Vương hạ thủ với Tiểu Diệp Tử sao?!
164 Chương 164: Muốn đi à? Đừng có mơ
165 Chương 165: Vương gia ngang ngược mà lại biết nhận sai à?!
166 Chương 166: Mỗ vương gia chơi xấu như trẻ con
Chapter

Updated 166 Episodes

1
Chương 1: Không hiểu sao lại xuyên không!
2
Chương 2: Cảm giác làm trộm thật kích thích!
3
Chương 3: Đám cực phẩm mỹ nam trong miếu đổ nát
4
Chương 4: Mỹ nam ốm yếu
5
Chương 5: Lòng tốt không được báo đáp
6
Chương 6: Thuốc cảm cúm bán được năm trăm lượng
7
Chương 7: Được mỹ nam hỗ trợ
8
Chương 8: Nói nhiều thành nói hớ
9
Chương 9: Đồ đạc kỳ lạ thật nhiều
10
Chương 10: Chuông báo điện thoại gây tai họa
11
Chương 11: Hàng xóm là đại thúc Châu Tinh Trì
12
Chương 12: Biến thành nữ bộc
13
Chương 13: Lần đầu vào Tiêu dật cư
14
Chương 14: Rốt cuộc là hạ nhân hay là khách?
15
Chương 15: Rốt cục nàng có lai lịch thế nào?
16
Chương 16: Thì ra là mỹ nhân
17
Chương 17: Cũng vậy thôi!
18
Chương 18: Đến thư phòng tìm sách
19
Chương 19: Mất phương hướng rồi!
20
Chương 20: Rời khỏi Phong thành
21
Chương 21: Ngủ bên ngoài rừng
22
Chương 22: Lập gia đình? Tùy duyên phận…
23
Chương 23: Dừng chân ở Trạm Châu
24
Chương 24: Giả nam trang đi dạo chơi
25
Chương 25: Hội thi thơ Bích Đình
26
Chương 26: Hội thi thơ Bích Đình (2)
27
Chương 27: Hội thi thơ Bích Đình (3)
28
Chương 28: Phí chấp bút một trăm lượng
29
Chương 29: Khó khăn hưởng thụ ân huệ mỹ nhân
30
Chương 30: Hiện trường phim võ hiệp?
31
Chương 31: Điềm xấu?
32
Chương 32: Nàng chọc phải ai rồi?
33
Chương 33: Tại sao phải đón mũi tên?
34
Chương 34: Bình giữ nhiệt tổ truyền…
35
Chương 35: Cô là người của phủ ta
36
Chương 36: Vào Thụy Vương phủ ở
37
Chương 37: Lao động trẻ em thông minh…
38
Chương 38: Quýnh, còn bị một bánh bao nhỏ đùa giỡn…
39
Chương 39: Một người chưa đủ mà còn thêm một người nữa?
40
Chương 40: Ai phải phụ trách với nàng?
41
Chương 41: Thái độ thật kỳ lạ
42
Chương 42: Trèo cao không dậy nổi
43
Chương 43: Mỗ Vương gia thật khác thường
44
Chương 44: Bánh bao nhỏ và Tiểu Diệp Tử
45
Chương 45: Bánh bao nhỏ luận bàn chuyện thành thân
46
Chương 46: Gả cô cho phụ vương
47
Chương 47: Tiểu Diệp Tử, ôm một cái
48
Chương 48: Làm cha kiểu gì vậy?
49
Chương 49: Thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm…
50
Chương 50: Không thể lựa chọn thân phận
51
Chương 51: Cần một tri kỷ
52
Chương 52: Đánh cờ
53
Chương 53: Độc tôn Liễu Chi Nhiên
54
Chương 54: Kì phùng địch thủ
55
Chương 55: Đối thủ khó tìm
56
Chương 56: Lần sau nhất định sẽ thắng huynh
57
Chương 57: Bánh Bao Nhỏ rất tức giận
58
Chương 58: Vô lễ với tiểu thế tử
59
Chương 59: Mỗ Vương gia nào đó lại không bình thường
60
Chương 60: Vương gia nào đó còn cần thêm chút sức!
61
Chương 61: Nước mắt đầm đìa
62
Chương 62: Vương gia, huynh lại chơi xấu!
63
Chương 63: Mắt nhìn chén rượu nâng lên, uống rồi!
64
Chương 64: Mỗ nữ sau khi say rất mê người
65
Chương 65: Say rượu nói thật lòng
66
Chương 66: Lời nói thật? Nói khi say?
67
Chương 67: Tiểu yêu tinh, thành thật một chút!
68
Chương 68: Kìm lòng không được mà trộm hương
69
Chương 69: Mỗ Vương Gia muốn quỵt nợ
70
Chương 70: Còn có thể hạ lưu thêm chút nữa…
71
Chương 71: Thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn!
72
Chương 72: “Bánh bao nhỏ” vừa tham ăn vừa sắc
73
Chương 73: Hoàng đế Phượng Lâm Duệ
74
Chương 74: Thịnh Kinh phồn hoa
75
Chương 75: Lần đầu tiên làm dáng
76
Chương 76: Bộ đồ vòng trò chơi
77
Chương 77: Không có đầu óc thì ít nhất nên có ngực…
78
Chương 78: Muốn độc thì độc đến cùng!
79
Chương 79: Tiểu mỹ nhân, làm bạn đi…
80
Chương 80: Văn võ song toàn không thua nam nhân
81
Chương 81: Công tử đa tình Liên Tiêu
82
Chương 82: Tiểu thế tử yêu cầu ngược lại
83
Chương 83: Diện kiến thánh nhân
84
Chương 84: “Bánh Bao Nhỏ” là nhà vẽ hoạt hình…
85
Chương 85: Cứu người không thành, còn thế cả mình vào…
86
Chương 86: Châu chấu trên sợi dây thừng
87
Chương 87: Chữ bút lông khó coi
88
Chương 88: Gà bay ngỗng nhảy, người vật đại chiến!
89
Chương 89: Thì ra chữ còn có thể ghi như vậy đấy!
90
Chương 90: Người lấy ăn làm trời!
91
Chương 91: Bi tráng ăn thử
92
Chương 92: Ta ở Thôn Trung Quang đấy!
93
Chương 93: Dụ dỗ Bánh bao nhỏ
94
Chương 94: Nước miếng có mùi thịt nướng…
95
Chương 95: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương!(1)
96
Chương 96: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương (2)
97
Chương 97: Không ra khỏi phòng, đi bốn phương!(3)
98
Chương 98: Chú dê vui vẻ mà thông minh được bằng bản thế tử sao?!
99
Chương 99: Vương gia trúng tà rồi…
100
Chương 100: Thái hậu nương nương
101
Chương 101: Tại hạ Liên Tiêu…
102
Chương 102: Mỹ nhân này, ta vừa ý!
103
Chương 103: Khuôn mặt giống nhau, nhưng sao lại khác nhau nhiều như vậy?
104
Chương 104: Lại thêm một tiểu chính thái!
105
Chương 105: Tiểu Diệp Tử ban thưởng cho tiểu thế tử
106
Chương 106: Đòi hỏi khen thưởng
107
Chương 107: Người làm phụ thân áy náy rồi…
108
Chương 108: Đội hình siêu cường đại!
109
Chương 109: Tiểu thế tử không vui
110
Chương 110: Dùng tiếng ca kể chuyện xưa
111
Chương 111: Tin vỉa hè không thể tin!
112
Chương 112: Yêu thích thì đi tranh thủ đi!
113
Chương 113: Bánh Bao nhỏ áp dụng vào thực tế
114
Chương 114: Kinh thật! Bánh Bao nhỏ cưỡng hôn người ta rồi!
115
Chương 115: Không bằng lấy thân báo đáp…
116
Chương 116: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
117
Chương 117: Vương gia, xin tự trọng!
118
Chương 118: Vương gia nào đó vô cùng khác thường!
119
Chương 119: Tạo ngộ biến tướng cầu hôn?
120
Chương 120: Huynh đệ tình thâm!
121
Chương 121: Lưu thủy khánh hoan hội
122
Chương 122: Ngu ngốc, không có đầu óc à?
123
Chương 123: Kinh biến!
124
Chương 124: Nước mắt này rơi vì hắn sao?
125
Chương 125: Rất muốn hôn đi nước mắt trên gương mặt nàng
126
Chương 126: Nàng nghĩ ra cách rồi
127
Chương 127: Tới núi Mạc Thương
128
Chương 128: Nhắm mắt! Ngủ!
129
Chương 129: Coi như là giúp nhau sưởi ấm…
130
Chương 130: Tiểu nữ tới là để khiêu chiến ngài!
131
Chương 131: Dám đánh cược với tiểu nữ không?
132
Chương 132: Mỗ Vương gia không may!
133
Chương 133: Nước chảy 3000 thước, mùi hôi hướng Cửu Tiêu
134
Chương 134: Đau lòng?
135
Chương 135: Chuyện này phải thưởng thức từ từ mới được…
136
Chương 136: Bụng dạ người đàn ông này thật đen tối!
137
Chương 137: Kết quả cuộc tỷ thí…
138
Chương 138: Thật không thể tin được!
139
Chương 139: Thật mất hết cả mặt mũi đàn ông rồi!
140
Chương 140: Đại nạn của Lâm Ca trôi qua, thần y đã đồng ý không chậm trễ
141
Chương 141: Anh ta bệnh sao? Có phải nhớ lại tình cũ không?
142
Chương 142: Phụ vương, Tiểu diệp tử, hai người thối quá!
143
Chương 143: Thật là xinh đẹp!
144
Chương 144: Tiền lì xì đặc biệt…
145
Chương 145: Trái tim của hắn… không chịu nổi giằng co!
146
Chương 146: Điện thoại phát nhạc, Lâm Ca phì cười…
147
Chương 147: Lí Quỳ là người mổ heo? Trương Phi là người bán đậu hũ?
148
Chương 148: Để trẫm điều tra thêm về thôn trung quan
149
Chương 149: Điện thoại để trẫm chơi…
150
Chương 150: Điện thoại này là vật sống… sống?
151
Chương 151: Pháo hoa rực rỡ đêm trừ tịch – đêm 30
152
Chương 152: Đừng lo lắng... Có ta ở đây
153
Chương 153: Gặp mặt thái hậu
154
Chương 154: Điều này không có nghĩa là ta sẽ thả nàng ra!
155
Chương 155: Lâm Ca thổ lộ
156
Chương 156: Lâm Ca thổ lộ (2)
157
Chương 157: Yêu nghiệt? Không thể chọc vào…
158
Chương 158: Tại sao không tin Liên mỗ thật lòng nhỉ?
159
Chương 159: Chẳng bằng lén định chung thân…
160
Chương 160: Lại dám thắng trẫm thật!
161
Chương 161: Xin Hoàng thượng ban thưởng một tấm hộ bằng!
162
Chương 162: Lai lịch thần bí kinh người!
163
Chương 163: Phụ Vương hạ thủ với Tiểu Diệp Tử sao?!
164
Chương 164: Muốn đi à? Đừng có mơ
165
Chương 165: Vương gia ngang ngược mà lại biết nhận sai à?!
166
Chương 166: Mỗ vương gia chơi xấu như trẻ con