Chương 126: Đây mới là cường hào

cho đến nay đã trải qua bao nhiêu năm? Phục Linh bấm ngón tay tính toán, cho đến nay đã trải qua hơn hai mươi năm, bắt đầu từ khi cô từ trong bụng mẹ chui ra ngoài, cũng chưa có ai nói Mạnh Phục Linh cô là đồ bỏ đi!

Tiểu học, trường trung học đứng đầu thủ đô, trường trung học số 1, đi du học về, không phải người thông minh nhưng làm được tú bà, đi dạo giữa hàng vạn người muôn màu muôn vẻ.

Mà chuyện làm cho Phục Linh đắc ý chính là, bắt được con rùa vàng tên là Đồng Trác Khiêm, còn ôm một tương lai với tiền đồ sáng lạng, còn có đứa nhỏ đầu óc thông minh tứ chi phát triển.

Mà bây giờ, lại có người ăn gan hùm mật gấu, dám nói Mạnh đại mỹ nữ cô là đồ bỏ đi.

Mày *** nói dáng dấp lão nương xấu xí, tao có thể nhịn, duy nhất không cho phép nói cái này!

Nhưng mà Phục Linh tuyệt đối không thừa nhận, mình chỉ là tìm lý do để đánh người.

Ngay lập tức, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào bữa tiệc, rì rào vang dội, chỉ thấy Mạnh tiểu thư vung tay lên, phảng phất giống như nữ tướng quân hạ lệnh cho thiên quân vạn mã giết chết cái người lớn lên bỉ ổi khác thường trước mặt!

“Tiểu Đao, lên đánh hắn cho bà, lại dám nói Mạnh Phục Linh bà đây là đồ bỏ đi!”

Chỉ một thoáng, bóng dáng màu đen thoát ra, trực tiếp tập kích lên mặt La gia, Phục Linh nheo lại ánh mắt, trong đôi mắt từ từ lộ ra bộ dáng đắc ý, chuẩn bị nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt thay đổi thành mặt heo!

Đột nhiên bóng dáng màu trắng loé ra, ở trong phút chốc khi La gia biến đổi sắc mặt, xuất hiện trước mặt hắn——

“Oanh——”

Mặt đất xuất hiện một đôi chân, hai người chạm vào nhau làm xuất hiện bốn dấu chân, độ sâu thích hợp để nuôi cá vàng, Phục Linh nhíu mày, rất là kinh ngạc, kinh ngạc vì người đàn ông đột nhiên xuất hiện này có thể đón lấy một quyền của Tiểu Đao.

Cô muốn xem đây là thần thánh phương nào, sau đó ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt lập tức sáng lên——

Cường hào! Thật đúng là cường hào! *** đây mới gọi là cường hào!

Cái người đứng rành rành ở đó mặc vest trắng và quần tay, trên vai áo khảm viền vàng, dưới ống quần cũng lấy màu vàng kim tô nhiễm lên cảnh tượng đoá hoa mẫu đơn nở rộ, bắt đầu trải qua ánh mắt thăm dò sắc bén của Mạnh tiểu thư, đó đều làm bằng vàng!

Nhìn lên trên, trên cổ đeo dây xích kim loại gần bằng bàn tay, phía trên được nạm ít nhất mấy chục viên trân châu Nam Phi, khoé mắt Phục Linh vừa kéo, nhìn ngang nhìn dọc món đồ kia, đều do bậc thầy đứng đầu tạo nên, phí ban đầu cũng hơn mười mấy vạn, có thể nhìn thấy, tơ vàng vẽ viền mắt, màu vàng kim vây quanh lam bảo thạch mà chui, tóc có màu vàng kim giống vậy.

Phía trên xem xong rồi, nhìn phía dưới——

Vừa nhìn thấy cũng không sao, quan trọng hơn chính là Phục Linh hít một hơi thật sâu.

Vàng ròng, ngọc thạch, hồng ngọc, ngọc trai đại dương, kim cương, vô số loại bảo thạch tập hợp thành một đôi giày——

Nếu như nói tình huống bây giờ không phải như vậy, mà là người đàn ông này đi trên đường cái, sau đó bị Phục Linh ngẫu nhiên gặp được.

Cả đời này không làm gì khác, người này đi đâu, cô liền theo đó, chỉ cần cả người hắn tuỳ tiện rơi một hòn đá nhỏ cũng đủ Phục Linh ăn no ngủ nghĩ mấy đời.

Trong lòng Phục Linh chua xót, cảm thán, hâm mộ, ghen tỵ và hận thù, trong lúc nhất thời, toàn bộ ấp đến, lấy khí thế hung hăng đánh vào lòng cô.

Sau đó cô nhìn cách ăn mặc của mình, rất là nghiêm chỉnh, không cần đề cập đến giá cả.

Một thân trang phục và đạo cụ trên người cô là mấy vạn tệ, có lẽ so sánh với người đàn ông vàng kim kia——không kém giá cả nhuộm tóc bao nhiêu đâu——

“Bụng bự tới đây làm gì? Nhanh qua bên kia chơi, đừng cản trở tôi làm việc——”

Phục Linh vẫn còn đang suy nghĩ, thình lình bị giọng nói chói tai của người đàn ông nào đó doạ cho hồi hồn.

Sau đó cô cười lạnh nhạt, nội tâm hâm mộ, nhưng trên mặt là vẻ khinh thường nói: “Chà chà, vị đại ca này vừa đi ra khỏi mỏ vàng sao, chói sáng đến nỗi mắt tôi sắp mù luôn rồi.”

Người đàn ông hoàng kim trừng to hai mắt, không chịu nổi những lời nói này của cô, lập tức dựng ngón tay, chỉ vào Phục Linh nói: “Cái bà có chồng này ở đâu tới, liên tiếp kêu ca ca ca ca, tôi không có em gái nào như cô.”

Khoé mắt Phục Linh nhẹ nhàng co quắp, chẳng lẽ đây chính là gặp gỡ đối thủ trong truyền thuyết sao?

“Tiểu Đao, đánh hắn.” Phục Linh phân phó, nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, Tiểu Đao cũng biết người đàn ông thoạt nhìn ngu ngốc trước mắt không dễ đối phó, lập tức rút chuỷ thủ dấu trên người mình, dáng người mạnh mẽ nhảy lên, thẳng tắp đâm vào trái tim người đàn ông hoàng kim.

“Con ruồi, phiền phức——”

Giọng nói kia, giống như không kiên nhẫn.

Sau đó, chỉ thấycảnh tượng xuất hiện, làm cho Phục Linh khiếp sợ đến nổi chảy nước miếng.

Thân thể ẩn chứa toàn bộ khí lực xuất hiện, lúc dao găm của Tiểu Đao sắp chạm vào trái tim người đàn ông hoàng kim, chỉ thấy người đàn ông kia lấy khí lực nhỏ bé không đáng kể vung tay lên, ba một cái, Tiểu Đao bị đánh nằm trên mặt đất.

Phục Linh xoa trán, ta giọt cái mẹ ruột a!

Tiểu Đao cũng rất khiếp sợ nằm trên mặt đất, mới vừa rồi, lúc hắn lấy toàn bộ sức lực xuất kích, người kia chỉ hời hợt vung tay lên, hắn cảm thấy lực đạo mạnh nặng nề đánh vào mình, làm cho hắn không thở nổi, mà thân thể cũng mất hết sức lực trong nháy mắt đó, bây giờ, hắn nằm trên mặt đất, cảm thấy máu huyết toàn thân đang sôi vào, tay chân cứng ngắc không có cách nào nhúc nhích.

“Kim gia, đó là người phía trên muốn bắt.” La Hoa Long nhìn Tiểu Đao bị đánh nằm trên mất, lập tức đi lên, khúm núm nói.

Kim gia nhướng mày, vung tay: “Ông đây không động thủ với phụ nữ có thai!”

La Hoa Long cũng lâm vào khó khăn, nhìn người trước mắt có lực lượng kinh khủng, nhưng không thể làm gì ngoài nhắm mắt nói: “Nhưng mà Kim gia, phía trên chỉ rõ muốn bắt cô Trường An, nếu mà cô Trường An chạy, cũng phải bỏ mặt mũi đuổi theo bắt lại.”

“Cái rắm!” Đột nhiên Kim gia nhăn mặt, hàm răng cũng nhe ra ngoài, Phục Linh giật mình, tại sao trên thế giới có thể sản xuất ra một người ngay cả hàm răng cũng là màu vàng kim?

Nhưng mà không phải một cây, là cả hàm!

Đây là muốn ồn ào gì vậy?

“Chẳng lẽ Kim gia tao phải nghe lời mày nói sao? Tao có thể tự nói với mình, mày đang cảnh cáo tao hay không?” Mắt lạnh nhíu lại, Kim gia lấy điện áp một vạn vôn nhìn về phía La Hoa Long.

La Hoa Long lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không ngừng lấy ống tay áo lau trán: “Không phải, Kim gia, anh hiểu lầm, thật sự không phải. . . . .”

Trong lòng Phục Linh lại nặng nề, bảo vệ bốn phía cũng nhìn thấy gương mặt cô, bao vây cô thật chặt.

Không biết tại sao, trong nháy mắt, Phục Linh cảm thấy mình không còn hoảng hốt nữa.

Cái tên Kim gia đó là người có tay chân, không có đầu óc, hơn nữa còn tự đại kiêu ngạo, không vì người khác chỉ điểm mà gây bất lợi cho cô.

Hơn nữa còn có một chút, làm cho cô rất là hưởng thụ.

Không động thủ với phụ nữ có thai, Phục Linh cảm thán, mẹ nó, những lời này thật quá có lý, tôi quyết định sau này đem hắn và Đồng Trác Khiêm làm——em trai nhỏ lau giày, đặt cùng một nơi.

“Mỹ nữ, cô nói phải làm sao bây giờ?” Đột nhiên Kim gia hỏi.

Phục Linh hoàn hồn trong hoảng hốt, sững sờ chỉ lỗ mũi mình: “Tôi?”

Kim gia gật đầu.

Tinh thần Phục Linh rung lên: “Vậy anh cho tôi về nhà đi, mẹ chồng tôi đang chờ tôi về nhà vo gạo nấu cơm.”

“Không được, thằng mập này nói không thể thả cô!”

Đây không phải là đùa bỡn bà sao?

“Nhưng mà, tôi thật không muốn động thủ với phụ nữ có thai!”

*** còn đùa bỡn bà!

“Nếu không, tôi giúp cô đánh rớt đứa nhỏ, như vậy có thể dẫn cô đi.”

*** mày còn tiếp tục đùa bỡn bà đi!

Kim gia vừa nói, lập tức cảm thấy đây là biện pháp tốt, sau đó đứng dậy: “Biện pháp này hay, tôi thật thông minh, cứ làm như vậy đi.”

Bảo vệ lập tức móc súng ra, nhắm ngay Kim gia, người của hai phe chỉa súng vào nhau trong nháy mắt.

Hai bên tỷ thí, người xem náo loạn ồn ào.

Tin tưởng lần náo loạn này, bữa tiệc này coi như phá huỷ hoàn toàn.

“Anh thật sự muốn làm vậy sao?” Phục Linh che chở bụng mình, đột nhiên buông tay, trực tiếp đi tới hỏi lần nữa: “Anh nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao?”

Kim gia sửng sốt: “Chẳng lẽ đây không phải là phương pháp tốt nhất sao?”

“Tốt em gái anh!” Đột nhiên Phục Linh kêu lên: “Nếu sớm biết anh sẽ gieo nên tai hoạ như vậy, mặc kệ như thế nào, tôi nhất định phải tìm được cha anh, kêu ông ta trực tiếp bắn ngươi dính vào tường, tránh cho sua này gieo tai hoạc cho người khác.”

Kim gia không hiểu, thật sự không hiểu ngôn ngữ cao thâm sâu sắc này, trực tiếp hỏi: “Có ý gì?”

“Anh nhìn đi.” Phục Linh thấy phương pháp của mình có hiệu lực, chỉ vào bụng mình: “Ở đây có đứa nhỏ, giống như lúc đầu mẹ anh có anh vậy, anh nói đi, nếu như lúc đó có người muốn giết anh như vậy, anh đồng ý sao?”

“Tôi nhất định giết hắn.”

Phục Linh vui mừng, đây đúng là kẻ ngu!

Sau đó cô nhẹ nhàng thông cổ họng nói tiếp: “Năm nay chồng tôi bốn mươi hai tuổi, tôi mười tám tuổi, chênh lệch khoảng hai mươi bốn tuổi, nhìn dáng vẻ của anh cũng hơn hai mươi tuổi, lỡ như tôi sinh ra con gái, nói không chừng khi nó lớn lên, hai người tới bên nhau, anh còn phải kêu tôi một tiếng mẹ vợ, anh nói đi, anh nhẫn tâm giết vợ của anh sao.”

Kim gia suy nghĩ, cảm thấy lời nói của cô gái trước mặt thật là có lý, nhớ tới trước kia mẹ anh từng nói, trên đời này, ai cũng có thể khi dễ, nhưng không được khi dễ vợ mình.

“Như vậy, tôi nên làm gì bây giờ?”

Lòng Phục Linh, đã chết lặng.

Ngay lập tức liền cảm thấy mấy hôm trước mình xem TV, nhìn thấy một ngôi sao nào đó ở chung một chỗ với một ngôi sao nào đó, mà lúc nam chính học đại học, nữ chính vẫn còn học vườn trẻ, liền như vậy mà ra.

Phục Linh cảm thấy lệ nóng quanh tròng.

Lại cảm thấy ông trời sinh ra cái người kỳ lạ này chính là để cứu vớt mình.

Năm nào cũng có người ngu, nhưng người ngu như vậy, ngàn năm có một!

“Vậy anh nên xử lý đám ruồi bọ đáng ghét này——”

Kim gia suy nghĩ lần nữa, cảm thấy lựa chon như vậy là chính xác nhất, vì vậy di chuyển người.

Sắc mặt La Hoa Long lập tức đen thui, không biết đây là truyền hình thực tế hay là đóng phim, thật giống như tất cả chuyện xui xẻo trên thế giới đều bị hắn gặp được.

Hắn run rẩy lui về phía sau, trong miệng mấp máy nói: “Kim gia, anh quên phía trên——”

“Phía trên trần nhà thật là đẹp mắt.”

“Kim gia, chúng ta đang bắt——”

“Bắt thằng mập mạp đó về nhà hầm cách thuỷ, chắc là ăn ngon lắm.”

Phục Linh cố ý không cho La Hoa Long nói hết lời.

Bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm chính là lừa dối cái tên cường hào có tay chân nhưng không có đầu óc này, để hắn giúp mình chạy thoát.

Chapter
1 Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2 Chương 2: Bỏ rơi?
3 Chương 3: Bị bỏ thuốc
4 Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5 Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6 Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7 Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8 Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9 Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10 Chương 10: Mày là cái thá gì
11 Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12 Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13 Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14 Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15 Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16 Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17 Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18 Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19 Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20 Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21 Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22 Chương 22: Tập kích
23 Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24 Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25 Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26 Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27 Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28 Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29 Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30 Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31 Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32 Chương 32: Sao không để séc lại?
33 Chương 33: La lão gia đến thăm
34 Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35 Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36 Chương 36: Trường an bị sa thải
37 Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38 Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39 Chương 39: Bộ tộc coyah
40 Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41 Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42 Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43 Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44 Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45 Chương 45: Em thích nude
46 Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47 Chương 47: Không thể để cho ai biết
48 Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49 Chương 49: Anh tự giết anh đi
50 Chương 50: Anh không có nhân cách
51 Chương 51: Em hiểu
52 Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53 Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54 Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55 Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56 Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57 Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58 Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59 Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60 Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61 Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62 Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63 Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64 Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65 Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66 Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67 Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68 Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69 Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70 Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71 Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72 Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73 Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74 Chương 74
75 Chương 75: Kế hoạch
76 Chương 76: Đi moscow
77 Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78 Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79 Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80 Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81 Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82 Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83 Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84 Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85 Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86 Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87 Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88 Chương 88
89 Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90 Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91 Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92 Chương 92: Bị thương
93 Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94 Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95 Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96 Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97 Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98 Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99 Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100 Chương 100: Sẽ không buông tay
101 Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102 Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103 Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104 Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105 Chương 105: Đã rất chậm rồi
106 Chương 106: Hoang vu vô tận
107 Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108 Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109 Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110 Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111 Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112 Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113 Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114 Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115 Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116 Chương 116: Giải độc
117 Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118 Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119 Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120 Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121 Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122 Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123 Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124 Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125 Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126 Chương 126: Đây mới là cường hào
127 Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128 Chương 128: Tử vong
129 Chương 129: Năm năm sau
130 Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131 Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132 Chương 132: Gặp nhau
133 Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134 Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135 Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136 Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137 Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138 Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139 Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140 Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141 Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142 Chương 142: Tự mình gạt mình
143 Chương 143: Thật sự đi sao?
144 Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145 Chương 145: Ông ta không quan tâm
146 Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147 Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148 Chương 148: Đại kết cục 1
149 Chương 149: Đại kết cục 2
150 Chương 150: Đại kết cục 3
151 Chương 151: Đại kết cục 4
152 Chương 152: Đại kết cục 5
153 Chương 153: Đại Kết Cục 6
154 Chương 154: Đại Kết Cục (hết)
Chapter

Updated 154 Episodes

1
Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2
Chương 2: Bỏ rơi?
3
Chương 3: Bị bỏ thuốc
4
Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5
Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6
Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7
Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8
Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9
Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10
Chương 10: Mày là cái thá gì
11
Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12
Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13
Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14
Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15
Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16
Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17
Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18
Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19
Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20
Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21
Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22
Chương 22: Tập kích
23
Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24
Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25
Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26
Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27
Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28
Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29
Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30
Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32
Chương 32: Sao không để séc lại?
33
Chương 33: La lão gia đến thăm
34
Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35
Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36
Chương 36: Trường an bị sa thải
37
Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38
Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39
Chương 39: Bộ tộc coyah
40
Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41
Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42
Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43
Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44
Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45
Chương 45: Em thích nude
46
Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47
Chương 47: Không thể để cho ai biết
48
Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49
Chương 49: Anh tự giết anh đi
50
Chương 50: Anh không có nhân cách
51
Chương 51: Em hiểu
52
Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53
Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54
Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55
Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56
Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57
Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58
Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59
Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60
Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61
Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62
Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63
Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64
Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65
Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66
Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67
Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68
Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69
Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70
Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71
Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72
Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73
Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74
Chương 74
75
Chương 75: Kế hoạch
76
Chương 76: Đi moscow
77
Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78
Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79
Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80
Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81
Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82
Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83
Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84
Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85
Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86
Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87
Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88
Chương 88
89
Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90
Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91
Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92
Chương 92: Bị thương
93
Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94
Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95
Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96
Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97
Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98
Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99
Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100
Chương 100: Sẽ không buông tay
101
Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102
Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103
Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104
Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105
Chương 105: Đã rất chậm rồi
106
Chương 106: Hoang vu vô tận
107
Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108
Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109
Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110
Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111
Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112
Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113
Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114
Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115
Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116
Chương 116: Giải độc
117
Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118
Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119
Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120
Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121
Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122
Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123
Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124
Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125
Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126
Chương 126: Đây mới là cường hào
127
Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128
Chương 128: Tử vong
129
Chương 129: Năm năm sau
130
Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131
Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132
Chương 132: Gặp nhau
133
Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134
Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135
Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136
Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137
Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138
Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139
Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140
Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141
Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142
Chương 142: Tự mình gạt mình
143
Chương 143: Thật sự đi sao?
144
Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145
Chương 145: Ông ta không quan tâm
146
Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147
Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148
Chương 148: Đại kết cục 1
149
Chương 149: Đại kết cục 2
150
Chương 150: Đại kết cục 3
151
Chương 151: Đại kết cục 4
152
Chương 152: Đại kết cục 5
153
Chương 153: Đại Kết Cục 6
154
Chương 154: Đại Kết Cục (hết)