Chương 127: Đủ đôi đủ cặp

Tại nhà riêng của An Phương...

An Phương lúc này vẫn còn ngủ nướng thì chuông điện thoại reo lên ầm ĩ, cô lười biếng với tay cầm lấy điện thoại, uể oải ngáp ngủ:

- Alo...?

- Giờ này vẫn còn ngủ sao?

Đầu dây bên kia là giọng nói khiến cho An Phương tỉnh cả ngủ, cô vội vã bật dậy, hốt hoảng đáp:

- Đâu...có...

- Em còn nhớ hôm nay là ngày gì không?

Đầu dây bên kia, không ai khác chính là Hứa Minh. Mấy ngày nay Hứa Minh và An Phương đã có nhiều tiến triển. Hứa Minh hôm nay còn chủ động hẹn An Phương đi hẹn hò. Ở bệnh viện anh cũng đã xin nghỉ phép rồi.

An Phương cuống cuồng đứng dậy bước vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Lúc cô có mặt ở dưới cổng thì đã là 30 phút trôi qua. Đây là lần đầu tiên cô đi hẹn hò nên cũng có chút căng thẳng.

Hứa Minh nhìn An Phương đến ngây ngốc, đây là lần đầu tiên cô trang điểm và ăn mặc như vậy. Chiếc váy màu đỏ gợi cảm bó sát người giúp tôn lên dáng vẻ quyến rũ của cô. Đây chính là kiệt tác của Vân Vy, mặc dù An Phương nói ngại lắm nhưng Vân Vy cứ bắt An Phương phải mặc chiếc váy này.

An Phương tuy cũng là con nhà giàu nhưng trước giờ ăn mặc rất giản dị và chỉ trang điểm nhẹ. Cho nên nhìn thấy An Phương bây giờ Hứa Minh có chút bất ngờ. Cô thật sự rất đẹp.

- Nhìn em lạ lắm sao?

An Phương ngại ngùng giơ tay lên che che người mình, nhưng Hứa Minh lập tức cười nói:

- Không có gì, ta đi thôi.

Điểm đến đầu tiên của hai người chính là rạp chiếu phim. Lần trước Hứa Minh từng tham khảo Cố Thừa Duật là đi hẹn hò nên làm gì đầu tiên, Cố Thừa Duật lập tức bảo đi xem bộ phim lãng mạn. Từ đó cảm xúc rất dễ dâng trào và có thể tiến tới...một mối quan hệ thân mật hơn.

Cố Thừa Duật nói có lí, Hứa Minh lập tức làm theo. Anh trước giờ chỉ chăm chỉ làm việc, bây giờ cũng là lần đầu tiên đi hẹn hò. Hàn Dạ Ảnh còn trêu là tiếp theo đó đưa đi chơi công viên cho lành mạnh. Hứa Minh ngây ngốc nên không hiểu hàm ý của Hàn Dạ Ảnh là gì, chỉ thấy Cố Thừa Duật cười sang sảng.

Ngồi trong rạp chiếu phim, cả An Phương và Hứa Minh đều chăm chú xem phim. Tiếp theo đó chiếu tới cảnh ngọt ngào của cặp nhân vật chính trong phim, An Phương và Hứa Minh chỉ ngây ngốc nhìn nhau rồi xấu hổ, mỗi người quay sang một bên. Cứ thế cho tới khi hết bộ phim, cả hai vẫn nhát gan không dám làm gì vượt quá giới hạn.

Dù vậy nhưng An Phương vẫn cảm thấy rất vui, Hứa Minh thấy vậy cũng yên tâm rồi. Hai người lại đi dạo trêи con đường vắng vẻ, tới trưa thì lại đi ăn trưa, cứ thế chơi hết một ngày. Một ngày mà hành động thân mật nhất của họ chỉ là nắm tay.

Hứa Minh cảm giác thất bại tràn trề, nhưng thấy An Phương vui nên anh cũng dẹp hết những thứ đen tối mà Cố Thừa Duật và Hàn Dạ Ảnh nhồi nhét cho mình. Cô vui vẻ là được.

Hứa Minh đã đưa An Phương về tới nhà. Đứng trước cổng, cả hai lưu luyến như không muốn rời.

- Hôm nay em rất vui, cảm ơn anh.

- Ừm, không có gì đâu, em mau lên nhà đi.

Hứa Minh cũng lưu luyến buông tay An Phương ra, giơ tay lên bye bye. An Phương liền mỉm cười rồi từ từ quay người lại lên tầng. Đột nhiên Hứa Minh như nhớ ra được gì đó, liền gọi An Phương lại. Anh ngập ngừng nói:

- An Phương, ngày mai cùng anh đi dự tiệc nhé!

...

Tại quán bar...

Bữa tiệc hội bạn thân do Hàn Dạ Ảnh tổ chức ở bar náo nhiệt, đây chính là bữa tiệc ngày hôm sau mà Hứa Minh nói với An Phương. Tiếng nhạc xập xình sôi động, tất cả mọi người đến đây đều quên hết phiền não của mình mà buông thả bản thân.

Cố Thừa Duật và Hàn Dạ Ảnh lúc này đang thích thú trò chuyện về Hứa Minh:

- Thừa Duật, cậu đoán xem tên ngốc Hứa Minh đã hôn bạn gái chưa?

Hàn Dạ Ảnh vô cùng hứng thú với câu chuyện của Hứa Minh và An Phương, không biết anh ta đã tiếp thu được gì nhiều rồi. Hy vọng là không ngây ngốc nhát gan như họ nghĩ.

Cố Thừa Duật lắc lắc đầu, thở dài đầy sầu não:

- Không đâu, cùng lắm hai người họ chỉ nắm tay thôi.

Vân Vy ngồi bên cạnh không khỏi sửng sốt. Cô không nghĩ Hứa Minh chơi cùng với hai tên thiếu gia đào hoa Cố Thừa Duật và Hàn Dạ Ảnh này mà lại nhát gan như vậy. Chắc là không phải chứ? Chẳng nhẽ cô lại phải dạy An Phương chủ động tấn công?

- Bác sĩ Hứa nhát gan đến vậy sao?

Vân Vy tò mò hỏi.

- Đương nhiên rồi, tên đó từng đó tuổi rồi mà chưa từng yêu ai. An Phương là người đầu tiên.

Hàn Dạ Ảnh cười châm biếm Hứa Minh. Có lần bọn họ cũng rủ Hứa Minh tới chơi, nhưng anh ta một mực nói không gần nữ sắc.

Cố Thừa Duật vươn tay ôm lấy Vân Vy vào lòng, xoa xoa mái tóc cô:

- Khi nào chúng mình cũng đi hẹn hò nhỉ?

Hàn Dạ Ảnh còn đang định "nói xấu Hứa Minh" nhưng lại thấy Cố Thừa Duật phát cẩu lương, anh ta bất mãn nhưng cũng không nói gì.

Vân Vy thì cố đẩy Cố Thừa Duật ra, đúng là một tên không biết xấu hổ. Cô bĩu môi:

- Tầm này còn đi hẹn hò gì nữa?

Cố Thừa Duật không vui khi Vân Vy đẩy mình ra, liền ôm cô chặt hơn. Hắn cỏn định nói gì đó thì đã thấy cô reo lên:

- Hứa Minh và An Phương tới rồi.

Từ xa, Hứa Minh dắt tay An Phương chen qua đoàn người náo nhiệt và tới chỗ của nhóm người Vân Vy. An Phương liền vẫy tay với Vân Vy. Nhóm 3 người đã hội tụ đủ, thêm cả bạn gái nữa là tổng có 5 người. Duy chỉ có mình Hàn Dạ Ảnh là cẩu độc thân.

Hàn Dạ Ảnh thấy Hứa Minh liền cất tiếng trêu:

- Hứa Minh, cậu có biết khi nãy tôi và Thừa Duật nói gì về cậu không?

Nói rồi Hàn Dạ Ảnh hất cằm sang Cố Thừa Duật, Cố Thừa Duật liền tiếp lời bằng giọng nói gian xảo:

- Bọn tôi nói là cậu đã tìm được bạn gái rồi, nhưng tại sao Hàn Dạ Ảnh vẫn độc thân ấy mà.

Hàn Dạ Ảnh bị Cố Thừa Duật chơi khăm một vố nên vô cùng tức tối, lập tức đứng lên:

- Ai bảo tôi vẫn độc thân chứ, chẳng qua là tôi kén chọn thôi.

Cả nhóm lại cười phá lên, sự nhiệt tình của mọi người khiến cho An Phương cũng tự nhiên hơn. Còn Vân Vy thấy thèm rượu nên tự rót rượu uống, nào ngờ Cố Thừa Duật lại giật đi. Vân Vy bất mãn xị mặt xuống:

- Anh làm sao vậy?

Cố Thừa Duật uống hết ly rượu của cô rồi dịu dàng nói:

- Em không nên uống rượu, uống nước ngọt nhé.

Cô và hắn đã đoàn tụ với nhau được một thời gian rồi, đêm nào cũng ân ái với nhau. Nhỡ đâu trong bụng cô đã có con của hắn rồi thì sao?

Cố Thừa Duật thật sự rất mong cô sẽ sinh cho mình thêm một đứa con.

Vân Vy không hiểu Cố Thừa Duật đang nghĩ gì, nhưng thấy hắn dịu dàng thì cô cũng mềm lòng, đành uống nước ngọt vậy.

Hàn Dạ Ảnh một mình ngồi ở giữa không thể chịu được cẩu lương từ hai phía nữa, lập tức đứng dậy:

- Tôi cũng đi kiếm bạn gái đây, hai người chờ đó.

Rồi nhóm người Hứa Minh lại cười nhạo anh ta:

- Có kiếm được thật không?

- Cứ tin tưởng tôi, được tất.

Hàn Dạ Ảnh vô cùng tự tin, rời đi và tới chỗ của dòng người náo nhiệt. Anh vừa nhìn lướt qua đã nhìn trúng một cô gái đang ngồi một mình uống rượu vang, anh lập tức bước tới.

- Hi cô em, một mình ở đây thôi sao?

Lạc Hy đang định uống rượu thì giọng nói của Hàn Dạ Ảnh vang lên. Lạc Hy lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dạ Ảnh, liền nhận ra anh chính là thiếu gia nhà họ Hàn.

Lạc Hy là em gái của Lạc Tiêu, làm việc cho Cố Thừa Duật nên đương nhiên biết Hàn Dạ Ảnh rồi.

- Chào.

Lạc Hy cũng chào lại theo phép lịch sự. Cô là một bác sĩ pháp y, vào cuối tuần rảnh rỗi là hay tới bar giải toả. Tính tình cũng ham chơi như Vân Vy của trước kia vậy.

Hàn Dạ Ảnh ga lăng giật lấy ly rượu của Lạc Hy một hơi uống cạn, sau đó tỏ vẻ soái ca:

- Em có muốn làm bạn gái anh không?

- Hả?

Lạc Hy ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đảo mắt nhìn xung quanh và vô tình thấy Cố Thừa Duật, hắn ra hiệu với cô. Cô lập tức hiểu ra vấn đề rồi gật đầu:

- Được thôi.

Ở bên kia, nhóm người Hứa Minh cười phá lên:

- Thế là tán được rồi hả?

Cố Thừa Duật chỉ cười không nói gì, thế nhưng Vân Vy lại để ý khi nãy Cố Thừa Duật ra hiệu cho Lạc Hy. Chẳng nhẽ hai người họ quen nhau?

Đột nhiên Vân Vy lại cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng cô không nói ra.

Hàn Dạ Ảnh cứ tưởng mỹ nữ vì vẻ đẹp của mình mà xiêu lòng, vô cùng đắc ý dẫn Lạc Hy tới. Lạc Hy nhìn thấy Cố Thừa Duật thì cúi đầu chào, nhưng càng khiến cho Vân Vy hiểu lầm.

"Chẳng nhẽ cô ấy là tình nhân cũ?"

Vân Vy không khỏi suy đoán linh tinh, nhưng thật ra Lạc Hy chỉ giống như anh trai Lạc Tiêu, làm việc cho Cố Thừa Duật mà thôi.

Bữa tiệc 6 người lại càng thêm đông vui hơn, ai cũng đủ đôi đủ cặp.

Chỉ duy nhất ở phía xa xa, có một ánh mắt cô đơn nhìn Vân Vy chằm chằm. Hắc Khải uống nốt ngụm rượu rồi lặng lẽ rời đi.

Chapter
1 Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2 Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3 Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4 Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5 Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6 Chương 6: Một Phút Rung Động
7 Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8 Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9 Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10 Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11 Chương 11: Không Ngờ
12 Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13 Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14 Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15 Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16 Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17 Chương 17: Sự Cố
18 Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19 Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20 Chương 20: Tuyệt Vọng
21 Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22 Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23 Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24 Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25 Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26 Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27 Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28 Chương 28: Chờ Đợi
29 Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30 Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31 Chương 31: Nhẫn Tâm
32 Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33 Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34 Chương 34: Là Cầm Thú
35 Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36 Chương 36: Giả Điên
37 Chương 37: Không Hề Tức Giận
38 Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39 Chương 39: Bỏ Trốn
40 Chương 40: Bình An Vô Sự
41 Chương 41: Đã từng...
42 Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43 Chương 43: An Phương cảnh cáo
44 Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45 Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46 Chương 46: Nôn
47 Chương 47: Không thể kiềm chế
48 Chương 48: Dặn lòng phải hận
49 Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50 Chương 50: Đau đến tê liệt
51 Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52 Chương 52: Trả ơn hai lần
53 Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54 Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55 Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56 Chương 56: Tin nhắn
57 Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58 Chương 58: Gặp lại
59 Chương 59: Trừng phạt
60 Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61 Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62 Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63 Chương 63: Nhục nhã
64 Chương 64: CEO mới
65 Chương 65: Thổ lộ
66 Chương 66: Tuyết rơi rồi
67 Chương 67: Cố Giai Tuyết
68 Chương 68: Có anh lo chu toàn
69 Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70 Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71 Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72 Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73 Chương 73: Buồn bực trong lòng
74 Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75 Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76 Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77 Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78 Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79 Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80 Chương 80: Bất an
81 Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82 Chương 82: Vượt giới hạn?
83 Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84 Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85 Chương 85: Chạm mặt
86 Chương 86: Lợi dụng
87 Chương 87: An Phương tìm gặp
88 Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89 Chương 89: Lời hứa
90 Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91 Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92 Chương 93: Sẽ không buông tay em
93 Chương 92: Không thể tha thứ
94 Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95 Chương 95: Cuộc gọi
96 Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97 Chương 97: Không lấy mạng
98 Chương 98: Hạ quyết tâm
99 Chương 99: Em qua đây!
100 Chương 100: Có lẽ...
101 Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102 Chương 102: Ảo não
103 Chương 103: Vì cô!
104 Chương 104: Sa thải
105 Chương 105: Nhìn từ phía xa
106 Chương 106: Lưu luyến
107 Chương 107: Tạm biệt
108 Chương 108: Bí mật động trời
109 Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110 Chương 110: Sẽ không tha
111 Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112 Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113 Chương 113: Nhớ em
114 Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115 Chương 115: Vui mừng
116 Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117 Chương 117: Sợi dây gắn kết
118 Chương 118: Vì anh yêu em
119 Chương 119: Hạnh phúc
120 Chương 120: Yêu từ khi nào?
121 Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122 Chương 122: Anh không thể mất em
123 Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124 Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125 Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126 Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127 Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128 Chương 128: Bàng hoàng
129 Chương 129: Hối hận rồi ư?
130 Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131 Chương 131: Đau lòng vì nhau
132 Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133 Chương 133: Ngày đặc biệt
134 Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135 Chương 135: Điều chẳng lành
136 Chương 136: Uy hiếp
137 Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138 Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139 Chương 139
140 Chương 140: Kêt
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2
Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3
Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4
Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5
Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6
Chương 6: Một Phút Rung Động
7
Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8
Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9
Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10
Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11
Chương 11: Không Ngờ
12
Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13
Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14
Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15
Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16
Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17
Chương 17: Sự Cố
18
Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19
Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20
Chương 20: Tuyệt Vọng
21
Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22
Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23
Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24
Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25
Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26
Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27
Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28
Chương 28: Chờ Đợi
29
Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30
Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31
Chương 31: Nhẫn Tâm
32
Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33
Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34
Chương 34: Là Cầm Thú
35
Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36
Chương 36: Giả Điên
37
Chương 37: Không Hề Tức Giận
38
Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39
Chương 39: Bỏ Trốn
40
Chương 40: Bình An Vô Sự
41
Chương 41: Đã từng...
42
Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43
Chương 43: An Phương cảnh cáo
44
Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45
Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46
Chương 46: Nôn
47
Chương 47: Không thể kiềm chế
48
Chương 48: Dặn lòng phải hận
49
Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50
Chương 50: Đau đến tê liệt
51
Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52
Chương 52: Trả ơn hai lần
53
Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54
Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55
Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56
Chương 56: Tin nhắn
57
Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58
Chương 58: Gặp lại
59
Chương 59: Trừng phạt
60
Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61
Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62
Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63
Chương 63: Nhục nhã
64
Chương 64: CEO mới
65
Chương 65: Thổ lộ
66
Chương 66: Tuyết rơi rồi
67
Chương 67: Cố Giai Tuyết
68
Chương 68: Có anh lo chu toàn
69
Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70
Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71
Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72
Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73
Chương 73: Buồn bực trong lòng
74
Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75
Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76
Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77
Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78
Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79
Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80
Chương 80: Bất an
81
Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82
Chương 82: Vượt giới hạn?
83
Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84
Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85
Chương 85: Chạm mặt
86
Chương 86: Lợi dụng
87
Chương 87: An Phương tìm gặp
88
Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89
Chương 89: Lời hứa
90
Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91
Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92
Chương 93: Sẽ không buông tay em
93
Chương 92: Không thể tha thứ
94
Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95
Chương 95: Cuộc gọi
96
Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97
Chương 97: Không lấy mạng
98
Chương 98: Hạ quyết tâm
99
Chương 99: Em qua đây!
100
Chương 100: Có lẽ...
101
Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102
Chương 102: Ảo não
103
Chương 103: Vì cô!
104
Chương 104: Sa thải
105
Chương 105: Nhìn từ phía xa
106
Chương 106: Lưu luyến
107
Chương 107: Tạm biệt
108
Chương 108: Bí mật động trời
109
Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110
Chương 110: Sẽ không tha
111
Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112
Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113
Chương 113: Nhớ em
114
Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115
Chương 115: Vui mừng
116
Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117
Chương 117: Sợi dây gắn kết
118
Chương 118: Vì anh yêu em
119
Chương 119: Hạnh phúc
120
Chương 120: Yêu từ khi nào?
121
Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122
Chương 122: Anh không thể mất em
123
Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124
Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125
Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126
Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127
Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128
Chương 128: Bàng hoàng
129
Chương 129: Hối hận rồi ư?
130
Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131
Chương 131: Đau lòng vì nhau
132
Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133
Chương 133: Ngày đặc biệt
134
Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135
Chương 135: Điều chẳng lành
136
Chương 136: Uy hiếp
137
Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138
Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139
Chương 139
140
Chương 140: Kêt