Chương 129: Phiên Ngoại 2: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Một Gia Đình

"Thế nào, túi của tôi có đẹp không."

Sau khi ăn tối xong, Vạn Thu Huyền biến mất trong vài phút ngắn ngủi, lúc đi xuống còn cầm theo một cái túi. Trên khuôn mặt bà được trang điểm rất tinh xảo, mặc một bộ váy cao cấp, trên tay đeo một chiếc túi màu đen, bà thản nhiên bước đi trước mặt mọi người, lông mày hơi nhướng lên, khí chất vừa cao quý vừa tao nhã.

"Ánh mắt đứa nhỏ này cũng không tệ."

Có người đáp lời: "Chị dâu, chị thật may mắn. Từ nay về sau chị sẽ có hai người con trai hiếu thảo với chị, mấu chốt là còn rất chu đáo."

"Còn không phải sao." Vạn Thu Huyền nở nụ cười, ngồi xuống ghế sofa: "Nói về đứa nhỏ này cũng thiệt là, đã nói không cần mang quà tới, nhưng sau khi cầm được tiền thưởng từ giải vô địch, cứ một hai phải mua túi cho tôi đeo."

"Con cái có lòng hiếu thảo chứ sao."

Vạn Thu Huyền chia sẻ túi xách của mình với các chị em, vừa nói: "Đúng vậy. So với thằng nhóc thúi Tống Thời Hàn tốt hơn nhiều."

Tống Hoằng bưng chén trà, ở bên cạnh im lặng liếc nhìn bà lão nhà mình một cái, nói: "Sao lại còn phải mất công đi thay quần áo nữa vậy?"

"Thừa dịp mọi người đều ở đây giúp tôi tham khảo chút chứ sao." Sắc mặt Vạn Thu Huyền không thay đổi, nói một cách chậm rãi: "Như thế nào, bữa tiệc rượu ngày mai, tôi sẽ mặc bộ này kết hợp vào, có được không?"

Mở cửa trong phòng bếp ra, Tống Đường cầm một lon coca đi vào.

"Mấy người già này cũng thật quá ngây thơ rồi, bọn họ cho rằng bọn họ là học sinh tiểu học đắc ý âm thầm khoe khoang với người khác sao."

Tống Đường nén cười, nhìn hai người đang ngồi trước bàn ăn, con ngươi đảo một vòng, nói với nam nhân có vóc dáng cao lớn: "Anh, em mặc kệ."

Tống Thời Hàn đưa quả việt quất đã rửa sạch đến môi Tả Đào, cũng không quay đầu lại: "Mặc kệ cái gì?"

Tống Đường: "Anh phải bắn tiền cho em."

Giọng nói của Tống Thời Hàn rất bình tĩnh: "Có bệnh à?"

"Đúng vậy có bệnh, phí tổn thất tinh thần." Tống Đường nghiêm trang nói đùa: "Không phải là anh không biết việc bố em và những người khác luôn thúc giục em đi xem mắt, hiện tại cũng khoá hết thẻ của em rồi, bây giờ anh thông suốt dẫn người yêu về gặp gia trưởng, đến lúc trở về lỗ tai em lại không có cách nào thanh tịnh."

Cô vừa nói xong thì một giọng nói tương tự từ bên ngoài vang lên.

"Anh, đứa nhỏ Thời Hàn này từ nhỏ đến lớn luôn khiến hai người không bớt lo, hiện tại chuyện chung thân đại sự đã giải quyết xong." Ba của Tống Đường tên là Tống Nham thở dài, nói: "Không giống như Tống Đường, mấy năm nay suốt ngày chạy ra nước ngoài. Bây giờ vất vả lắm mới chịu về nhà, để nó đi xem mắt nó cũng không chịu."

"Không muốn coi thì thôi đi. Anh xem nó còn làm gì kìa, nó bỏ tiền ra thuê người khác đi xem mắt hộ, tức chết đi được!"

"Còn có chuyện như vậy sao?"

"Mà em thúc dục nó sớm thế làm gì?" Tống Hoằng rót cho Tống Nham thêm chén nước: "Tiểu Đường bây giờ vẫn còn nhỏ, chậm thêm một hai năm nữa cũng không sao. Huống hồ nó còn là một đứa trẻ ưu tú như vậy còn sợ không tìm được đối tượng sao?"

Tống Hoằng: "Còn thằng nhóc Tống Thời Hàn nhà anh chỉ là do may mắn thôi, anh đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý nó đi đánh game cả đời rồi."

Tống Đường bưng đĩa trái cây Tả Đào và Tống Thi Hàn vừa chuẩn bị xong đi tới, cười lớn nói: "Bác, lời này bác nói không sai, cháu rất thích nghe, bác nói nhiều một chút!"

Sau đó, một tràng cười vui vẻ khác vang lên từ phòng khách.

"Còn khẩn trương không?"

Hai người cũng chưa đi ra ngoài ngay, Tống Thời Hàn tựa người vào quầy bếp, liếc mắt nhìn Tả Đào: "Nhà chú hai của anh ở trong cùng dãy nhà với chúng ta, chắc chú ấy chỉ đến đây tạm thời thôi, trước đó anh cũng không biết."

Tả Đào lắc đầu: "Bây giờ không còn lo lắng nữa." Cậu vừa nói vừa nhìn về phía phòng khách, thở dài: "Không khí trong nhà anh thật tốt. "

"Ừ."

Tống Thời Hàn kéo tay Tả Đào, nhàn nhạt nói: "Sau này cũng là nhà của em."

Quả việt quất vừa đưa vào miệng dường như vẫn còn đọng lại vị ngọt, thậm chí nó còn ngọt đến quá mức, thực sự là thấm đến tận trong đáy lòng.

Nói mới nhớ, trước khi cùng Tống Thời Hàn trở về nhà, Tả Đào tưởng rằng ở nhà chỉ có hai người Tống Hoằng và Vạn Thu Huyền, nhưng chờ đến khi Tống Thời Hàn đẩy cửa ra, nhìn thấy bên trong náo nhiệt một đám người, cậu thực sự đã trố mắt một lúc lâu.

Cậu không nghĩ tới trong nhà sẽ có nhiều người như vậy.

May mắn thay, trong số những người ở đây còn có người cậu biết là Tống Đường, sau buổi chụp hình ở Đào Ngôn, mọi người đều đã giữ số liên lạc của nhau, bình thời thỉnh thoảng cũng sẽ trao đổi, không tính là quá xa lạ. Huống chi đều là người trẻ tuổi, rất dễ dàng tìm được đề tài, nhưng thời điểm ở trước mặt trưởng bối vẫn sẽ câu nệ hơn một chút. 

Trong mười mấy năm cuộc đời của Tả Đào, ngoại trừ cùng bọn Tô Nguyệt Yểu ra, cậu không có chút kinh nghiệm nào khi giao tiếp với trưởng bối. Nhưng cuối cùng, lúc ăn cơm tối, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình không thèm che dấu của mọi người. Không có những tiết mục máu chó, rồi nhiều quy củ của nhà giàu như cậu tưởng tượng, thậm chí mọi người còn khá bình dân, quả thực giống như mọi gia đình bình thường và ấm áp khác, sau khi ăn cơm xong thường rất luôn náo nhiệt, ngồi cùng một chỗ nói chuyện hàn huyên việc nhà, nói cho nhau nghe tình trạng gần đây, vừa nhân tiện nhắc tới đứa nhỏ nhà mình. 

Câu Tả Đào vừa nói không khí gia đình thật tốt là nói thật. 

Khác với phương thức chung đụng như bạn bè của cậu, Tô Nguyệt yểu cùng và Lâm Thái Sâm, Tống gia giống một gia đình truyền thống hơn. Vạn Thu Huyền thật sự là một người mẹ rất ôn nhu, đặc biệt là khi cậu mới về nhà, có lẽ là sợ cậu lúng túng, Vạn Thu Huyền vẫn luôn lôi kéo cậu nói rất nhiều, còn tìm quyển album ảnh chụp Tống Thời Hàn khi còn bé, hai người vừa nhìn, vừa nói rất nhiều chuyện vui vẻ, nó vô tình làm dịu đi phần lớn sự lúng túng ngại ngùng trong cậu.

Về phần Tống Hoằng, mặc dù không có nói quá nhiều..., nhưng là chẳng qua chỉ thoạt nhìn rất nghiêm nghị thôi, khi thật ra giao tiếp cũng không cảm thấy xa cách, có lúc sẽ nghiêm túc hỏi cậu kế hoạch sau này, sẽ hỏi cậu cuộc sống bây giờ có mệt hay không, càng thú vị hơn chính là,  vẫn luôn không yên tâm gặng hỏi bình thường Tống Thời Hàn có khi dễ cậu hay không, bộ dạng như chỉ cần cậu gật đầu, ông sẽ phải lập tức đi lấy gậy đánh Tống Thời Hàn một trận.

Tả Đào cũng không phải người mắc chứng sợ giao tiếp, một chút lúng túng ban đầu, dưới sự nhiệt tình của mọi người đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ.

Có một câu cậu không có nói cho Tống Thời Hàn.

Quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, khi cậu còn bé rất hâm mộ các bạn khác có một gia đình bình thường, bây giờ trong ngày hôm nay cậu dường như đã cảm nhận được ngôi nhà thuộc về mình. 

Cho nên cuộc đời của cậu cũng không thật sự hỏng bét đến như vậy, sau khi tia sáng đầu tiên bước vào cuộc đời cậu, đã có rất nhiều bóng tối trong quá khứ được chữa lành từng chút một.

Bên ngoài mấy trưởng bối đang trò chuyện, cũng không biết là ai nói phải chụp tấm ảnh lưu niệm chuyện ngày hôm nay, Tống Đường còn cố ý trở về nhà một chuyến để lấy máy ảnh của mình, bây giờ đang ở bên ồn ào kêu gọi: "Anh, bé Đào, mau chạy ra đây chụp ảnh gia đình. Hôm nay nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp miễn phí cho mọi người, cơ hội chỉ có một lần trong đời!"

Tống Nham tức giận nói: "Bé Đào là để cho con gọi sao, không có chút quy củ nào hết."

Tống Đường: "Con không gọi bé Đào thì gọi là gì?"

Cô tìm một vị trí thích hợp để đặt máy ảnh, hướng về phía bếp hét lớn: "Vậy để con đổi kiểu khác. Anh, chị dâu nhỏ, mau ra đây chụp hình!"

Tả Đào đi về phía trước một bước, khi nghe thấy tiếng chị dâu nhỉ thì dừng lại. 

Lúc ấy thiếu chút nữa là đập đầu vào tường. 

Tống Thời Hàn từ sau bên cạnh giữ lấy cậu, anh cong môi, trong giọng nói nhiều thêm chút trêu chọc: "Tả Đào, em đỏ mặt cái gì?"

"Em......" Tả Đào vỗ vỗ cái trán: "Em gái anh thật sự quá dám kêu."

Tống Thời Hàn cũng làm ra vẻ đương nhiên: "Em ấy gọi vậy cũng không sai."

Bước chân của Tả Đào dừng lại, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp chút hài hước giữa hàng lông mày của Tống Thời Hàn.

"Anh hiện tại đang suy nghĩ chuyện khác." Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn Tả Đào.

Tả Đào: "Cái gì?"

Tống Thời Hàn nói: "Tống Đường cũng đã gọi em là chị dâu nhỏ rồi." Anh cầm lấy ngón tay Tả Đào, dùng thanh âm rất thấp nói:

"Tả Đào, vậy bây giờ em nên gọi anh là gì?"

Tả Đào nhất thời không kịp phản ứng: "Tống Thời Hàn?"

Tống Thời Hàn nhướng mày, vẫn cúi đầu nhìn cậu.

Tả Đào ngơ ngác một lúc, sau đó anh ấy dường như cảm nhận được điều gì đó từ khóe mắt và lông mày của Tống Thời Hàn, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên hai chữ nào đó. Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, theo bản năng dời tầm mắt mình, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, nói: "Đội trưởng ca ca? Hay là bạn trai?"

"Cũng không phải."

Tống Thời Hàn còn đang gây sự, gãi gãi lòng bàn tay, thản nhiên nhắc nhở: "Tối ngày hôm qua em đã gọi rồi."

Uy lực của lời nói này lớn đến mức nhiệt độ sau tai Tả Đào như thủy triều truyền lên mặt cậu, cả mặt cậu nhất thời đỏ bừng, lập tức không chịu thừa nhận: "Tôi không có kêu."

Tống Thời Hàn trêu chọc cậu: "Không có kêu cái gì?"

Tả Đào: "Em......"

Tống Thời Hàn nói: "Ta nhớ em đã kêu rất nhiều thứ tiếng, còn......"

Có rất nhiều người ở bên ngoài. Tả Đào không cho anh cơ hội nói hết lời mà chỉ đưa tay ra bịt miệng Tống Thời Hàn, cậu chột dạ đè thấp thanh âm, giả vờ hung dữ nhưng không có xíu hung dữ nào: "Lúc ấy em chỉ là theo bản năng......"

Đôi mắt nhạt màu của Tống Thời Hàn tràn đầy ý cười, anh để Tả Đào che miệng, mơ hồ đáp: "Bản năng cái gì?"

"Anh đừng nói chuyện."

Tả Đào rụt tay lại, khoanh tay hồi lâu không giải thích được nguyên nhân, định vò đã mẻ lại sứt nói: "Được, chính là em kêu đấy làm sao nào, ngay lúc đó...... Em kêu cũng không được sao?"

Cậu càng nói càng tự tin, càng nói càng cảm thấy có lý, thế là hừ lạnh một tiếng: "Nếu anh cảm thấy có vấn đề, về sau em sẽ không kêu nữa, cũng sẽ không bao giờ kêu, được chưa?"

Tống Thời Hàn nhướng mày, đang định nói gì đó thì nhìn về phía sau Tả Đào.

"Xin lỗi, không có quấy rầy đến hai người chứ?"

Tả Đào lưng cứng đờ.

Vạn Thu Huyền đương nhiên không có nghe được vừa rồi hai người nói chuyện gì, chẳng qua bà càng nhìn càng cảm thấy thích hai đứa con trai của mình ở cạnh nhau, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt, mới chỉ trong chốc lát đã lại liếc nhau tình tứ, tình cảm trên mặt cũng không cách nào che dấu được.

Tả Đào lập tức buông miệng Tống Thời Hàn và quay người lại.

Người có chút hé ra.

"Tiểu Đường đã chuẩn bị xong."

Vạn Thu Huyền cười nói: "Mẹ thấy hai con mãi vẫn không đi ra, liền đi vào gọi hai con một tiếng." Bà tạm ngừng, sau đó liếc nhìn vẻ mặt con trai như vừa bị cắt đứt chuyện tốt, nói: "Dĩ nhiên, nếu hai con có việc thì cứ tiếp tục bận rộn, chúng ta có thể đợi."

Lời này nghe cũng quá kỳ quái.

Tả Đào quả thực hít thở không thông, cậu vội vàng khoát tay: "Không cần! Dì, chúng ta qua thôi."

"Được, có cái gì đến tối hai con tiếp tục nói nha." Vạn Thu Huyền thuận tay kéo Tả Đào, thân thiết nói: "Lát nữa con cứ ngồi bên cạnh dì, dì chia sẻ cho bạn bè giới thiệu con cho mọi người."

Ba người vừa mới ra ngoài. Bên kia, Tống Hoằng mặc quần áo câu cá đi xuống lầu, trên tay vẫn cầm chiếc cần câu Tả Đào đưa cho.

Vạn Thu Huyền: "......"

Vạn Thu Huyền quả thực không giải thích được: "Đã tối rồi ông còn mặc đồ câu cá làm gì?"

Tống Hoằng liếc nhìn chiếc váy bà đang mặc, đã thấy rất rõ ràng —— ý là bà đang làm cái gì thì tôi cũng làm cái đấy.

"Tối nay chúng ta sẽ đi câu cá."

"Chụp ảnh xong thì đi ra ngoài."

Ông nói xong, lại vẫy tay với Tống Nham: "Cái cần câu anh mới nói với em này, là đồ được đặt làm riêng đó, không tệ đúng không."

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128: Phiên Ngoại 1: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Người Một Nhà
129 Chương 129: Phiên Ngoại 2: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Một Gia Đình
130 Chương 130: Phiên Ngoại 3: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Một Gia Đình
131 Chương 131: Phiên Ngoại 4: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Người Một Nhà
132 Chương 132: Phiên Ngoại 5: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Một Gia Đình
133 Chương 133: Phiên Ngoại 6: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Người Một Nhà
134 Chương 134: Phiên Ngoại 7: Nếu Được Lớn Lên Cùng Tả Đào 1
135 Chương 135: Phiên Ngoại 8: Nếu Được Lớn Lên Cùng Tả Đào 2
136 Chương 136: Phiên Ngoại 9: Nếu Được Lớn Lên Cùng Tả Đào 3
Chapter

Updated 136 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128: Phiên Ngoại 1: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Người Một Nhà
129
Chương 129: Phiên Ngoại 2: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Một Gia Đình
130
Chương 130: Phiên Ngoại 3: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Một Gia Đình
131
Chương 131: Phiên Ngoại 4: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Người Một Nhà
132
Chương 132: Phiên Ngoại 5: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Một Gia Đình
133
Chương 133: Phiên Ngoại 6: Từ Giờ Chúng Ta Sẽ Là Người Một Nhà
134
Chương 134: Phiên Ngoại 7: Nếu Được Lớn Lên Cùng Tả Đào 1
135
Chương 135: Phiên Ngoại 8: Nếu Được Lớn Lên Cùng Tả Đào 2
136
Chương 136: Phiên Ngoại 9: Nếu Được Lớn Lên Cùng Tả Đào 3