Chương 13: Lầu các

"Vào đi!"

Lư tài nhân ngồi trong điện, Tụng Nhung và Thu Linh đều bị phạt quỳ, Thu Cúc ở ngoài quét dọn sân, trong điện chỉ còn mình Lư tài nhân. Nàng ta vẫn giữ vẻ mặt khó chịu, mãi đến khi thấy Vân Tự, sắc mặt mới hơi dễ nhìn một chút, nhưng vẫn uể oải không có chút tinh thần nào: “Về rồi à.”

Vân Tự tiến lên xoa bóp vai cho nàng ta. Lư tài nhân tùy ý để nàng làm, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Bọn họ mà biết điều như ngươi thì tốt rồi.”

Vân Tự mím môi, không đáp lời. Chờ khi Lư tài nhân biết được suy nghĩ thật sự của nàng, e rằng người nàng ta ghét nhất chính là nàng.

Lấy lại tinh thần một chút, Lư tài nhân ngồi dậy, chống cằm hỏi:

“Sao rồi, Hoàng Thượng có nói gì không?”

Vân Tự rũ mi, lắc đầu. Chưa để Lư tài nhân kịp nhíu mày, nàng đã nói: “Lúc đến ngự tiền, nô tỳ gặp Nhã Linh của điện Trường Nhạc.”

Lư tài nhân ngồi thẳng dậy, vẻ mặt bực bội:

“Sớm không đi muộn không đi, lại cố tình chọn lúc này, ta xem nàng ta cố tình muốn đối nghịch với ta!”

Vân Tự hiểu rõ "nàng ta" trong miệng Lư tài nhân không phải Nhã Linh, mà là Dương tiệp dư, nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng Lư tài nhân: “Chủ tử đừng vội, nghe nô tỳ nói hết đã.”

Lư tài nhân nhìn nàng.

Vân Tự kể lại chuyện Nhã Linh xách hộp đồ ăn đến ngự tiền, nhưng không đưa vào được, cuối cùng đành trở về.

Nghe xong, Lư tài nhân cười phá lên, vẻ mặt hả hê: “Nàng ta cũng có ngày hôm nay! Thật đáng đời!”

Vì chuyện này mà Lư tài nhân quên mất việc vừa rồi hỏi Vân Tự, cũng không để ý việc Vân Tự trở về muộn, trong đầu đều là buổi thỉnh an ngày mai, nàng ta nhất định phải nhìn cho kỹ biểu cảm của Dương tiệp dư mới được. Edit: FB Frenalis

Đến chiều tối, ngự tiền vẫn không có tin tức gì, mãi cho đến khi cửa cung khóa, mọi người đều biết hôm nay Hoàng Thượng sẽ không đến hậu cung.

Hôm nay là Tụng Nhung gác đêm.

Tụng Nhung hôm nay quỳ hai canh giờ dưới trời nắng gắt, giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu. Nàng ta trải chăn đệm, đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất.

Dưới ánh đèn, Lư tài nhân thấy vậy, nhíu mày: "Vẫn còn đau sao?”

Khoé mắt Tụng Nhung cay cay, nàng ta không dám để chủ tử nhìn thấy, cúi xuống lắc đầu.

Dù sao cũng là người hầu hạ mình từ nhỏ, Lư tài nhân mềm lòng: "Trong tủ có thuốc mỡ, lấy ra bôi đi.”

Nước mắt Tụng Nhung lập tức rơi xuống, nàng ta nghẹn ngào nói: “Nô tỳ còn tưởng chủ tử ghét bỏ nô tỳ.”

Lư tài nhân có chút chột dạ, nàng ta không thể không thừa nhận, có những lúc nàng ta thật sự ghét bỏ Tụng Nhung, nô tài mà người khác mang vào cung đều biết lo liệu việc cho chủ tử, chỉ có Tụng Nhung luôn gây thêm phiền phức cho nàng ta.

Nhưng nói về lòng trung thành, Lư tài nhân hiểu rõ, cả hậu cung này cộng lại cũng không bằng Tụng Nhung.

Lư tài nhân ngượng ngùng nói:

“Ta xem ngươi như người nhà, mới nói thật lòng với ngươi, Vân Tự và Thu Linh đều là người trong cung phái đến hầu hạ ta, ngươi suốt ngày xa lánh họ, chẳng phải ta sẽ không có ai sai bảo sao?”

Nước mắt Tụng Nhung vẫn không ngừng rơi, có chút tủi thân, nhưng nàng ta cũng biết chủ tử nói đúng, cuối cùng nàng ta gật đầu:

“Nô tỳ sau này sẽ không khiến chủ tử phiền lòng nữa.”

Lư tài nhân đau đầu day trán: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”

Đèn trong điện được thổi tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, Tụng Nhung vùi mặt vào chăn, không ai nhìn rõ biểu cảm của nàng ta.

Vân Tự trở về phòng, nằm trên giường lại trằn trọc không ngủ được, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

Tình cảnh hiện tại của nàng không mấy tốt đẹp.

Hoàng Thượng thì không cần phải nói, còn tình hình trong điện Hòa Nghi, Lư tài nhân tin tưởng Tụng Nhung, cho dù tạm thời coi trọng nàng, cũng chỉ vì không có ai sai khiến.

Nàng cần phải trở thành người đáng tin cậy nhất của Lư tài nhân.

Vân Tự thở dài, nếu vị phân của Lư tài nhân cao hơn một chút thì tốt rồi, nhưng Lư tài nhân mới vào cung, muốn thăng vị phân trong thời gian ngắn e là không dễ dàng.

Bóng đêm bên ngoài ngày càng đậm, Vân Tự ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nàng có quá ít thứ để dựa vào, mỗi thứ đều rất quý giá, không thể không trân trọng.

Sáng hôm sau, giờ Thìn thỉnh an.

Lư tài nhân vậy mà không cần người gọi, đã tự dậy sớm. Vân Tự vừa vào nội điện, Lư tài nhân đã ngồi trước bàn trang điểm. Vân Tự tiến lên nhận lấy bút vẽ chân mày, tỉ mỉ vẽ cho nàng ta. Phải nói rằng, hôm nay khí sắc của Lư tài nhân rất tốt.

Có lẽ là vì chuyện vui nên tâm trạng thoải mái.

****

Đến cung Khôn Ninh, mọi người đều đã đến đông đủ, Đức phi nương nương và Dung chiêu nghi đang nói chuyện, Dung chiêu nghi một tay chống cằm, vẻ mặt vẫn còn tức giận, nhưng nhìn qua có vẻ khí sắc tốt hơn mấy ngày trước.

Dương tiệp dư đến muộn, nàng ta mặc một bộ váy màu đỏ san hô, trên đầu cài trâm ngọc, xinh đẹp đến chói mắt. Sau khi ngồi xuống, chưa kịp nói chuyện với mọi người thì hoàng hậu nương nương đã xuất hiện.

Dường như cố tình đến đúng lúc này.

Không thấy được Dương tiệp dư bị chê cười, Lư tài nhân bĩu môi bất mãn. Ở nơi không ai chú ý, Tô mỹ nhân liếc nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ.

Không lâu sau đó là Tết Trung Thu, hoàng hậu nương nương muốn bàn bạc một số việc, nên buổi thỉnh an hôm nay kéo dài hơn ngày thường một chút.

Tiệc Trung Thu được tổ chức ở điện Thái Hòa, nói đến đây, hoàng hậu nhìn về phía Đức phi:

“Năm nay vẫn phải làm phiền muội muội vất vả thay ta rồi.”

Đức phi ôn hòa cười, khiêm tốn nói: “Nương nương quá lời, đó là việc thần thiếp nên làm.”

Lư tài nhân có chút kinh ngạc, chờ ra khỏi cung Khôn Ninh, nàng ta mới hỏi Vân Tự:

“Lời nương nương nói lúc thỉnh an là có ý gì? Những năm trước tiệc Trung Thu đều do Đức phi nương nương xử lý sao?”

Việc tổ chức cung yến đều do điện Trung Tỉnh phụ trách, Vân Tự thật sự có chút hiểu biết về việc này. Nàng nhìn xung quanh không thấy ai, mới nhỏ giọng nói:

“Năm đầu tiên Hoàng Thượng đăng cơ, Hoàng hậu nương nương vô ý sinh non nên không thể tham dự tiệc Trung Thu, nô tỳ nghe nói năm đó tiệc Trung Thu là do Đức phi nương nương chủ trì.”

Nàng cố ý dùng từ "nghe nói", bởi vì năm đầu tiên Hoàng Thượng đăng cơ, nàng còn chưa được tuyển vào cung.

“Năm thứ hai, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương lễ Phật ở ngoài cung, không kịp trở về, nên cũng là Đức phi nương nương chủ trì.”

“Năm ngoái, Hoàng Hậu nương nương bị cảm lạnh, Hoàng Thượng liền cho Đức phi nương nương hiệp trợ xử lý việc tổ chức tiệc Trung Thu.” Nói đến đây, Vân Tự gật đầu: “Tính ra, từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, năm nào Đức phi nương nương cũng chủ trì tiệc Trung Thu.”

Lư tài nhân nghe mà mơ hồ, những năm trước thì không sao, Hoàng Hậu nương nương đều có việc bận, tiệc Trung Thu do Đức phi nương nương xử lý, cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng hôm nay Hoàng hậu nương nương có vẻ không có gì bất ổn, tại sao lại giao việc này cho Đức phi nương nương?

Lư tài nhân trước kia là đích nữ trong nhà, trong ấn tượng của nàng, mẫu thân chưa từng để thiếp thất nhúng tay vào việc quản gia.

Cách làm của Hoàng Hậu nương nương khiến người ta bất ngờ.

Vân Tự nhìn ra vẻ mặt khó hiểu của Lư tài nhân, nàng nhỏ giọng nhắc nhở:

“Đây là chuyện của các nương nương, không liên quan đến chúng ta.”

Bất kể trong chuyện này có uẩn khúc gì, cũng không phải là chuyện họ có thể quản.

Lư tài nhân hiểu ý nàng, vị phân thấp, cho dù biết có những chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nàng ta cũng chỉ có thể giả câm giả điếc. Lư tài nhân khẽ nhíu mày, nàng ta không thích cảm giác này.

Nàng ta ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Vân Tự nhận ra tâm trạng chủ tử không tốt, nhưng cũng không an ủi, nói thẳng ra, Vân Tự hy vọng Lư tài nhân có chút cảm giác nguy cơ, chứ không phải được thị tẩm một hai lần liền mãn nguyện.

Bốp, bốp, bốp!

Ba tiếng vỗ tay vang lên, Vân Tự và Lư tài nhân đều giật mình, tất cả đều được học quy củ trong cung, nên hiểu rõ ý nghĩa của ba tiếng vỗ tay này.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán kinh ngạc, Vân Tự ngẩng đầu nhìn chiếc kiệu đang đến gần, kéo chủ tử lui sang một bên, khom người hành lễ.

Kiệu dừng lại trước mặt hai người, Đàm Viên Sơ ngồi trên kiệu, nhìn thấy bóng dáng màu xanh lam, hắn thản nhiên cụp mắt xuống: "Đứng dậy đi.”

Vân Tự và Lư tài nhân đứng dậy, nàng cung kính lui về sau một bước. Người sở hữu giọng nói này hôm qua còn thì thầm với nàng, nhưng lúc này Vân Tự lại không nhìn hắn lấy một cái.

Vân Tự sẽ không làm ra chuyện liếc mắt đưa tình với Hoàng Thượng trước mặt Lư tài nhân.

Ít nhất, nàng sẽ không chủ động làm chuyện này.

Không phải vì sợ hãi, mà là hành động này đối với nàng lợi bất cập hại, một khi Hoàng Thượng hết hứng thú, nghĩ lại sẽ chỉ cảm thấy nàng không ra gì.

Mất nhiều hơn được.

Nàng rất biết quy củ mà cúi đầu, chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn. Lư tài nhân che khuất hơn nửa người nàng, nàng gần như giấu mình đi, khác hẳn với nữ tử có ánh mắt long lanh trong lòng hắn hôm qua.

Đàm Viên Sơ vươn tay gõ nhẹ thành kiệu, kiệu lại được nhấc lên, hắn thản nhiên nói: "Lư tài nhân bồi giá.”

Lời vừa dứt, Lư tài nhân không khỏi kinh ngạc, sau đó mới vui mừng. Nàng ta bỏ qua những ánh mắt xung quanh, đứng dậy nhanh chóng đuổi theo chiếc kiệu.

Chờ kiệu rời đi, xung quanh vang lên tiếng xì xào:

“Thật là tiện nghi cho nàng ta!”

Sắc mặt Tô mỹ nhân lạnh lùng, nàng ta xoay người nhìn theo hướng kiệu rời đi, lâu không rời mắt.

Vừa rồi nàng ta và Lư tài nhân đứng cách nhau không xa, chỉ cần Hoàng Thượng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nàng ta, nhưng dù Hoàng Thượng có nhìn thấy nàng ta hay không, kết quả cuối cùng vẫn là nàng ta bị bỏ qua.

Tô mỹ nhân siết chặt khăn tay.

Bạch Thược hơi sợ hãi: “Chủ tử, canh giờ không còn sớm, chúng ta về cung thôi?”

Tô mỹ nhân không nhúc nhích, sau một lúc lâu nhìn theo hướng kiệu rời đi, hỏi: "Đó là nơi nào?”

Bạch Thược là người cùng Tô mỹ nhân vào cung, không quen thuộc hoàn cảnh trong cung, liền nhìn về phía một tiểu thái giám phía sau. Tiểu thái giám do dự một chút rồi trả lời:

“Bên kia là hồ sen, có một lầu các ngắm cảnh.”

Tiểu thái giám dừng lại, nuốt nửa câu sau vào.

Hắn không nói ra chính là, cung Trường Xuân của Dung chiêu nghi cũng ở hướng đó, nơi đó vốn không phải hồ sen, chỉ là Dung chiêu nghi thích hoa sen, sau này Hoàng Thượng mới sai người trồng một hồ sen ở đó, dần dần trở thành một cảnh đẹp trong cung.

Tiểu thái giám biết điều này, Vân Tự tự nhiên cũng biết.

Chờ kiệu dừng lại ở hồ sen, Vân Tự khẽ nhíu mày.

Dung chiêu nghi rất coi trọng hồ sen này, xem nơi này như nơi đính ước giữa nàng ta và Hoàng Thượng. Nếu Dung chiêu nghi biết Hoàng Thượng mang theo phi tần khác đến đây, e là sẽ không vui.

Lư tài nhân không biết gì, vừa nhìn thấy hồ sen, không khỏi kinh ngạc: "Sao thời tiết này mà vẫn còn nhiều hoa sen như vậy?”

Nói xong, nàng ta vươn tay muốn bẻ một cành sen, Vân Tự thầm giật mình, lặng lẽ vươn tay ngăn Lư tài nhân lại.

Lư tài nhân sững sờ, nhưng nàng ta không ngốc, mơ hồ đoán được mình phạm phải điều cấm kỵ, vội vàng rụt tay lại.

Đàm Viên Sơ liếc nhìn Vân Tự, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Vừa thay Lư tài nhân che giấu tâm tư, lại vừa thay Lư tài nhân suy nghĩ, thật không biết nàng là thật lòng trung thành hay giả dối.

Chapter
1 Chương 1: Tuyển tú
2 Chương 2: Phân phối cung điện
3 Chương 3: Điện Trường Nhạc
4 Chương 4: Thỉnh an
5 Chương 5: Đàm Viên Sơ
6 Chương 6: Thị tẩm
7 Chương 7: Vấn tóc
8 Chương 8: Xung đột
9 Chương 9: Nước mưa
10 Chương 10: Tên
11 Chương 11: Ngự tiền
12 Chương 12: Giày thêu
13 Chương 13: Lầu các
14 Chương 14: Tĩnh phi nương nương
15 Chương 15: Chủ tử, tương lai còn dài
16 Chương 16: Vân Tự, ta không muốn chỉ làm một tài nhân
17 Chương 17: Thỉnh thái y
18 Chương 18: Tiểu Dung Tử
19 Chương 19: Mau chóng dưỡng thương cho tốt
20 Chương 20: Lư mỹ nhân
21 Chương 21: Có thai
22 Chương 22: Lục Tùng
23 Chương 23: Quá khứ
24 Chương 24: Xem ra nàng đã bình phục
25 Chương 25: Trúng độc
26 Chương 26: Trở về bôi thuốc
27 Chương 27: Ngươi hỏi thay ai?
28 Chương 28: Sinh non
29 Chương 29: Ghê tởm
30 Chương 30: Mượn đao giết người
31 Chương 31: Nàng không cần
32 Chương 32: Có hơi lâu
33 Chương 33: Tuỳ nàng đi
34 Chương 34: Thật là thụ giáo
35 Chương 35: Cấm túc
36 Chương 36: Vết thương
37 Chương 37: Đi theo trẫm
38 Chương 38: Quả anh đào
39 Chương 39: Không phải là không chạm vào nàng sao?
40 Chương 40: Ban thưởng
41 Chương 41: Nàng ta không thích hợp hầu hạ ở ngự tiền
42 Chương 42: Không thoải mái
43 Chương 43: Không có lương tâm
44 Chương 44: Sao lại đáng thương như vậy?
45 Chương 45: Kế tiếp
46 Chương 46: Lời đồn đãi
47 Chương 47: Kháng cự
48 Chương 48: Hỏa hoạn
49 Chương 49: Kẻ chủ mưu sau lưng
50 Chương 50: Ta làm, ngươi cũng phải làm
51 Chương 51: Lục Tùng
52 Chương 52: Cướp sủng ái
53 Chương 53: Đẹp sao?
54 Chương 54: Dị ứng
55 Chương 55: Sao lần nào cũng xấu hổ thế này
56 Chương 56: Phương thuốc cổ truyền
57 Chương 57: Có thai
58 Chương 58: Hái hoa sen
59 Chương 59: Kẻ đến sau
60 Chương 60: Vây hãm nàng ấy
61 Chương 61: Vị phân
62 Chương 62: Thái y
63 Chương 63: Tiệp dư
64 Chương 64: Mộng Sư điện
65 Chương 65: Thị tẩm
66 Chương 66: Thỉnh an
67 Chương 67: Té ngã
68 Chương 68: Lại sinh non
69 Chương 69: Trò khôi hài
70 Chương 70: Chết bất đắc kỳ tử
71 Chương 71: Hôm nay không được
72 Chương 72: Chuỗi ngọc mã não
73 Chương 73: Hôm nay được không?
74 Chương 74: Danh sách
75 Chương 75: Say xe
76 Chương 76: Du Châu thành
77 Chương 77: Quả vải
78 Chương 78: Người không thể bỏ rơi tần thiếp
79 Chương 79: Sau khi rơi xuống nước
80 Chương 80: Hoài nghi
81 Chương 81: Nàng nhớ họ
82 Chương 82: Nguyệt sự
83 Chương 83: Tĩnh phi
84 Chương 84: Thân thế
85 Chương 85: Là luyến tiếc, hay là không tin hắn?
86 Chương 86: Giọt nước không lọt
87 Chương 87: Sau đó
88 Chương 88: Tế bái
89 Chương 89: Hoàng Thượng, tần thiếp muốn hôn người
90 Chương 90: Các nàng khinh tần thiếp
91 Chương 91: Hồi cung
92 Chương 92: Sinh bệnh
93 Chương 93: Gặp mặt
94 Chương 94: Chủ trì hậu cung
95 Chương 95: Chân tướng
96 Chương 96: Tát tai
97 Chương 97: Gièm pha
98 Chương 98: Tính kế
99 Chương 99: Nhìn lại
100 Chương 100: Thuốc đắng dã tật
101 Chương 101: Nàng không sai
102 Chương 102: Không dễ nghe, hay là không dễ đọc?
103 Chương 103: Hoạt mạch
104 Chương 104: Bất công
105 Chương 105: Phong hào
106 Chương 106: Sao nàng biết ta chỉ thích những thứ đó của nàng?
107 Chương 107: Dọn cung
108 Chương 108: Không để đường lui
109 Chương 109: Không giống nhau
110 Chương 110: Đức phi qua đời
111 Chương 111: Dám làm càn
112 Chương 112: Xóa tên
113 Chương 113: Nó cũng đang nói thích người
114 Chương 114: Đồng mưu
115 Chương 115: Tạ lễ
116 Chương 116: Cấm đoán
117 Chương 117: Tỉnh ngộ
118 Chương 118: Cung yến năm mới
119 Chương 119: An tâm
120 Chương 120: Hôn mê
121 Chương 121: Điều tra
122 Chương 122: Duy chỉ có Hi tu dung là không thể
123 Chương 123: Xin lỗi, không thể tích phúc cho hài tử
124 Chương 124: Nàng làm sao biết trẫm không thể?
125 Chương 125: Tú nữ
126 Chương 126: Đưa ra khỏi cung đi
127 Chương 127: Điện tuyển
128 Chương 128: Sinh nở (thượng)
129 Chương 129: Sinh nở (Hạ) [Hoàn chính văn]
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Tuyển tú
2
Chương 2: Phân phối cung điện
3
Chương 3: Điện Trường Nhạc
4
Chương 4: Thỉnh an
5
Chương 5: Đàm Viên Sơ
6
Chương 6: Thị tẩm
7
Chương 7: Vấn tóc
8
Chương 8: Xung đột
9
Chương 9: Nước mưa
10
Chương 10: Tên
11
Chương 11: Ngự tiền
12
Chương 12: Giày thêu
13
Chương 13: Lầu các
14
Chương 14: Tĩnh phi nương nương
15
Chương 15: Chủ tử, tương lai còn dài
16
Chương 16: Vân Tự, ta không muốn chỉ làm một tài nhân
17
Chương 17: Thỉnh thái y
18
Chương 18: Tiểu Dung Tử
19
Chương 19: Mau chóng dưỡng thương cho tốt
20
Chương 20: Lư mỹ nhân
21
Chương 21: Có thai
22
Chương 22: Lục Tùng
23
Chương 23: Quá khứ
24
Chương 24: Xem ra nàng đã bình phục
25
Chương 25: Trúng độc
26
Chương 26: Trở về bôi thuốc
27
Chương 27: Ngươi hỏi thay ai?
28
Chương 28: Sinh non
29
Chương 29: Ghê tởm
30
Chương 30: Mượn đao giết người
31
Chương 31: Nàng không cần
32
Chương 32: Có hơi lâu
33
Chương 33: Tuỳ nàng đi
34
Chương 34: Thật là thụ giáo
35
Chương 35: Cấm túc
36
Chương 36: Vết thương
37
Chương 37: Đi theo trẫm
38
Chương 38: Quả anh đào
39
Chương 39: Không phải là không chạm vào nàng sao?
40
Chương 40: Ban thưởng
41
Chương 41: Nàng ta không thích hợp hầu hạ ở ngự tiền
42
Chương 42: Không thoải mái
43
Chương 43: Không có lương tâm
44
Chương 44: Sao lại đáng thương như vậy?
45
Chương 45: Kế tiếp
46
Chương 46: Lời đồn đãi
47
Chương 47: Kháng cự
48
Chương 48: Hỏa hoạn
49
Chương 49: Kẻ chủ mưu sau lưng
50
Chương 50: Ta làm, ngươi cũng phải làm
51
Chương 51: Lục Tùng
52
Chương 52: Cướp sủng ái
53
Chương 53: Đẹp sao?
54
Chương 54: Dị ứng
55
Chương 55: Sao lần nào cũng xấu hổ thế này
56
Chương 56: Phương thuốc cổ truyền
57
Chương 57: Có thai
58
Chương 58: Hái hoa sen
59
Chương 59: Kẻ đến sau
60
Chương 60: Vây hãm nàng ấy
61
Chương 61: Vị phân
62
Chương 62: Thái y
63
Chương 63: Tiệp dư
64
Chương 64: Mộng Sư điện
65
Chương 65: Thị tẩm
66
Chương 66: Thỉnh an
67
Chương 67: Té ngã
68
Chương 68: Lại sinh non
69
Chương 69: Trò khôi hài
70
Chương 70: Chết bất đắc kỳ tử
71
Chương 71: Hôm nay không được
72
Chương 72: Chuỗi ngọc mã não
73
Chương 73: Hôm nay được không?
74
Chương 74: Danh sách
75
Chương 75: Say xe
76
Chương 76: Du Châu thành
77
Chương 77: Quả vải
78
Chương 78: Người không thể bỏ rơi tần thiếp
79
Chương 79: Sau khi rơi xuống nước
80
Chương 80: Hoài nghi
81
Chương 81: Nàng nhớ họ
82
Chương 82: Nguyệt sự
83
Chương 83: Tĩnh phi
84
Chương 84: Thân thế
85
Chương 85: Là luyến tiếc, hay là không tin hắn?
86
Chương 86: Giọt nước không lọt
87
Chương 87: Sau đó
88
Chương 88: Tế bái
89
Chương 89: Hoàng Thượng, tần thiếp muốn hôn người
90
Chương 90: Các nàng khinh tần thiếp
91
Chương 91: Hồi cung
92
Chương 92: Sinh bệnh
93
Chương 93: Gặp mặt
94
Chương 94: Chủ trì hậu cung
95
Chương 95: Chân tướng
96
Chương 96: Tát tai
97
Chương 97: Gièm pha
98
Chương 98: Tính kế
99
Chương 99: Nhìn lại
100
Chương 100: Thuốc đắng dã tật
101
Chương 101: Nàng không sai
102
Chương 102: Không dễ nghe, hay là không dễ đọc?
103
Chương 103: Hoạt mạch
104
Chương 104: Bất công
105
Chương 105: Phong hào
106
Chương 106: Sao nàng biết ta chỉ thích những thứ đó của nàng?
107
Chương 107: Dọn cung
108
Chương 108: Không để đường lui
109
Chương 109: Không giống nhau
110
Chương 110: Đức phi qua đời
111
Chương 111: Dám làm càn
112
Chương 112: Xóa tên
113
Chương 113: Nó cũng đang nói thích người
114
Chương 114: Đồng mưu
115
Chương 115: Tạ lễ
116
Chương 116: Cấm đoán
117
Chương 117: Tỉnh ngộ
118
Chương 118: Cung yến năm mới
119
Chương 119: An tâm
120
Chương 120: Hôn mê
121
Chương 121: Điều tra
122
Chương 122: Duy chỉ có Hi tu dung là không thể
123
Chương 123: Xin lỗi, không thể tích phúc cho hài tử
124
Chương 124: Nàng làm sao biết trẫm không thể?
125
Chương 125: Tú nữ
126
Chương 126: Đưa ra khỏi cung đi
127
Chương 127: Điện tuyển
128
Chương 128: Sinh nở (thượng)
129
Chương 129: Sinh nở (Hạ) [Hoàn chính văn]