Chương 130: Giải Cứu

Không thể đợi được nữa chúng liền bàn bạc kỹ lưỡng sang kế hoạch khác. Thầm thì với nhau xong lập tức quay lại nơi Quân bị nhốt. Không nói không rằng chúng cởi sợi dây đang quấn quanh người cô. Giãy giụa chống cự nhưng chẳng được. Tên mặt ma lanh nhìn cô rồi cười đểu.

“Hắn sẽ không tới cứu cô em đâu! Bây giờ cô em sẽ thành đồ chơi mua vui cho bọn anh.”

Quân hoảng loạn vùng vẫy khi biết mình sắp bị làm nhục. Miệng thét ra lửa:

“Tên khốn. Cút ngay.”

“Ha ha ha ha. Tôi rất thích những cô gái kiên cường mạnh mẽ như cô đấy!”

Tay hắn bóp mạnh vào cổ khiến Quân nghẹt thở. Qua gần một phút hắn mới chịu nới lỏng tay. Hất đầu cô ngả ra đằng sau, cúi thấp xuống hắn đưa mũi ghé sát người Quân ngửi ngửi. Khoé môi nhếch lên.

“Mùi vị không tệ. Phan Quân Khánh sao lại có thể ruồng bỏ người vợ đầu ấp tay gối xinh đẹp mỹ miều như thế chứ? Thật phí phạm.”

Chậc lưỡi vài cái hắn tiếp tục bỡn cợt.

“Hắn không thương em thì để bọn anh thương.”

Quân không tin là Khánh bỏ mặc mình. Chắc chắn anh sẽ đến cứu cô. Việc bây giờ là phải kéo dài thời gian được đến đâu hay đến đấy. Ngẫm kỹ rằng nếu chúng đã bắt cóc cô để tống tiền nhất định phải để Phan Quân Khánh biết địa chỉ đến chuộc người. Nhưng mãi vẫn không thấy xuất hiện. Cho dù anh không quan tâm đến sự sống chết của cô đi chăng nữa nhưng người nhà họ Phan cũng không làm ngơ chuyện này. Trong đây có gì đó uẩn khúc.

“Các người có chắc chắn là đã gọi cho Phan Quân Khánh?” Quân kiên định nhìn chúng.

“Đã đưa cô ‘đi đến đây chơi’ thì tất nhiên chúng tôi phải gọi cho hắn kiếm ít để trả tiền xăng chứ!”

“Vậy các người có chắc người đấy là chồng tôi?”

“Các người có nói chuyện trực tiếp với anh ấy không mà dám khẳng định đó là chồng tôi?”

Câu hỏi làm hắn hơi ngạc nhiên. Đúng rồi chuyện này hắn không nghĩ đến. Mọi cuộc gọi liên lạc với Phan Quân Khánh đều do Tuyết Vy kia. Ả nói gì hắn đều tin răm rắp mà không chút nghi ngờ. Vì nghĩ rằng ả đã chi mạnh tay một số tiền lớn cho chúng nên mới không sinh lòng nghi hoặc.

Có khi nào gã nói chuyện với Tuyết Vy kia là Phan Quân Khánh giả mạo?

Lòng nghi ngờ dấy lên hắn liền ngoắc tay kêu đồng bọn ra bên ngoài để tìm Tuyết Vy hỏi cho ra ngọn ngành. 10 phút trôi qua chúng hằm hằm mặt quay trở lại. Tháo nốt sợ dây liền đẩy Quân nằm ngã giữa đống rơm. Ánh mắt thú tính nhìn từ đầu đến cuối người Quân. Hắn ngả ngớn khen:

“Đẹp.”

“Cút ngay khỏi đây.” Quân hét lên.

Chúng định làm gì mình?

“Hôm nay chúng ta phải ‘chơi’ cho sướng thì mới bõ công đưa cô em này đến đây.”

Vừa thốt ra những lời thô thiển cho đồng bọn nghe xong chúng đều cười rống lên. Sắp được thưởng thức một mỹ nhân đương nhiên là rất phấn khích. Tháo sợi dây trói ở chân Quân, hắn một tay giữ chặt một tay lần mò từ bắp chân rồi lên đến đùi. Khuôn mặt háo sắc lộ ra khiến Quân ghê tởm. Giãy giụa, cố dứt chân ra khỏi tay hắn để đạp một cú. Tiếc rằng sức cùng lực kiệt cô không thể chống cự lại được. Đành vùng người thật mạnh kèm theo từng tiếng gào thét chửi rủa.

Bàn tay chi chít gân và sẹo ấy lại sờ lên thân Quân vuốt vuốt. Ánh mắt hai háu nhìn vào nơi tròn đầy của cô hắn đưa tay lên cao chạm vào cổ áo tìm đến chiếc cúc để cởi. Vướng víu hắn chửi thề một tiếng rồi định xé ra cho đỡ mất công.

Nhưng có lẽ ông trời rất công bằng, không cho hắn cơ hội để thực hiện hành vi đồi bại của mình. Viên đá cuội từ chiếc ná cao su được bắn ra nhắm trúng đầu khiến hắn ôm đầu gào lớn:

“M* cha. Thằng nào phá hỏng chuyện tốt của ông?”

Đồng bọn hắn hốt hoảng nhìn toàn bộ căn nhà để xác định là ai đang cản trở việc chúng làm.

Lại thêm một viên đá nữa bắn trúng vào mặt tên ma mãnh ấy. Viên này to hơn viên trước cộng với lực bắn rất mạnh khiến da mặt hắn hằn lên một vết lõm. Người ngã ra phía sau.

Tiếp một viên nữa trúng ngay đuôi mắt của tên mặt sẹo. Hắn liền dùng tay che mặt phòng viên đạn tiếp theo trúng vào mắt mình. Cả hai bọn chúng vẫn chưa xác định được đạn đá được bắn từ đâu ra. Vừa che mắt mà he hé tay nhìn mọi ngóc ngách để xác định nơi náu ẩn của vị khách không mời ấy.

Đã có người đến ứng cứu Quân cố lết dậy rón rén sau lưng tên vừa làm nhục mình. Nhấc chân lên cao cô đạp hắn dúi dụi về phía trước.

Cú đá không đủ mạnh khiến hắn vẫn đứng vững, quay người chạy tới túm chặt tóc Quân.

“Con khốn. Tao phải giết mày!”

Nhảy xuống từ cái gác xụp bóng dáng một người đàn ông cao lớn lao tới tặng cho hắn một đòn sấm sét vào mặt.

“Huy Nam. Sao anh lại ở đây?” Quân rất kinh ngạc vì sự xuất hiện của anh ta.

“Giờ không phải là lúc để nói chuyện này.” Gấp gáp cởi trói cho cô Huy Nam nói tiếp.

“Vẫn ổn chứ? Có thể đi được không?”

Gật đầu lia lịa. Quân khẽ nhắc nhở anh:

“Cẩn thận. Chúng có vũ khí đấy!”

Gia đình phục vụ trong quân đội, dù không nối nghiệp theo cha và anh trai nhưng ít nhất Huy Nam cũng được họ rèn luyện nghiêm khắc như một quân nhân. Bắn súng, võ thuật anh đều được học hết. Hôm nay lại có hai tấm bia sống Huy Nam lại tận dụng chúng để phô diễn kỹ thuật ngắm bắn chuẩn xác của mình. Dù không phải là súng thật nhưng ít ra lúc này bọn bắt cóc cũng đang nao núng vì sự xuất hiện của anh rồi.

Bám theo chúng rồi mất dấu ở ngoại thành anh đã phải xuống taxi đi bộ khi tài xế không muốn tiến vào nơi hẻo lánh như thế này. Điện thoại sập nguồn khi chỉ vừa mới báo tin hướng đi của bọn chúng cho đội cảnh sát. Những viên cảnh sát ấy là anh đã phải nhờ vả giúp đỡ bằng mối quan hệ của gia đình mình.

Hai tên bắt cóc ấy đã đứng sít lại với nhau. Không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa. Chúng liền rút dao bấm giấu bên người ra rồi cùng lao đến để hạ đôi nam nữ kia.

Đẩy Quân lùi lại phía sau lưng mình để che chắn Huy Nam bắt đầu lách người phòng vệ để tránh hai con dao đang lăm le đâm vào người mình.

Đến bước đường cùng rồi chúng đành dùng vũ khí để khống chế. Hung hăng vung dao liên tiếp về phía Huy Nam. Anh nghiêng người để né, tung chân đá, dùng tay hất con dao nhắm về mình. Quá nguy hiểm khi hai đấu một như vậy Quân liền lao ra giúp đỡ nhưng vô tình lại liên luỵ đến Huy Nam. Quá yếu khi đã bị vắt kiệt sức nên cô không phải là đối thủ của chúng.

Bị đâm sượt qua eo may rằng chỉ rách áo, Quân đành lùi lại. Chưa kịp định hình thì bị tấn công tiếp. Điên cuồng chĩa mũi dao về Quân tên ma lanh muốn cô phải biến thành vũng máu dưới chân hắn. Con dao sắc nhọn chỉ cách người có vài centimet thôi. Quân nhắm mắt, run rẩy sợ hãi.

Mình sẽ phải chết sao?

“Phan Quân Khánh, cứu em.”

Cô hét to lên trước khi con dao ấy găm vào người mình. Mỗi lần nguy cấp người đầu tiên cô nghĩ đến lại là anh.

Phập.

Nghe rõ tiếng dao cắm vào da thịt nhưng thân thể mình lại không đau. Mình đã chết rồi sao?

Mở mắt thì thấy Huy Nam đang bảo vệ cho mình. Con dao găm ngập sâu vào cánh tay anh, máu chảy đầm đìa. Quân cuống cuồng hốt hoảng nói:

“Anh…anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Vì sao lại đỡ dao thay mình? Rất đau có phải không? Nếu Huy Nam có mệnh hệ gì thì mình sẽ áy náy suốt đời mất.

Lòng Quân rối như tơ vò khi nhìn từng giọt máu rơi xuống kia.

Bị Huy Nam thúc cùi chỏ vào mặt hắn loạng loạng bước chân rồi đứng vững lại. Quân liền vơ một đống đất mịn rồi ném trúng vào mắt để hắn không nhìn thấy đường. Tên đồng bọn của hắn cũng đã bị anh đánh ngã nên bây giờ là cơ hội tốt để thoát khỏi đây. Nhìn cánh tay đang chảy máu ướt cả ống tay áo Quân thấy có lỗi vô cùng. Vì cô mà Huy Nam thành ra như thế này. Cô đúng là vô tích sự.

Dìu Huy Nam rời khỏi căn nhà hoang mà lũ bắt cóc vẫn không chịu bỏ cuộc. Vẫn cố rượt đuổi con mồi mà mình dày công bắt đến đây. Chạy được một đoạn thì chúng đã đuổi theo đến nơi. Hai người càng tăng tốc hơn nữa. Vì vận động mạnh nên máu trên tay Huy Nam lại ồ ạt trào ra. Quân đau xót khi thấy cảnh đấy. Một người lành lặn khoẻ mạnh lại bị thương vì cô.

“Đoàng.”

Phát súng chỉ thiên nổ ra khiến tất cả đều dừng lại.

“Bọn chúng ở bên kia. Lập tức bao vây.”

Tiếng nói lẫn tiếng chó sủa khiến Quân vỡ oà, rớt nước mắt. Cuối cùng cảnh sát cũng đã tới. Cô và Huy Nam sắp được cứu rồi.

Nghe tiếng của cảnh sát lũ bắt cóc lập tức quay người tháo chạy. Nhưng chạy làm sao khỏi trời nắng. Cảnh sát đã bao vây tứ phía và tiếp tục nổ súng buộc lòng chúng phải phản công. Hai kẻ tay không tấc gậy làm sao có thể thắng một đội cảnh sát tinh nhuệ. Lại thêm mấy chú chó nghiệp vụ có thể chồm lên xé xác tội phạm bất kỳ lúc nào. Chống cự một hồi thì cũng phải nằm xuống đất xỏ tay vào còng số 8.

Diễn biến trong vòng vài phút, nhìn hai kẻ ấy bị áp chế Quân mới hiểu là nguy hiểm đã qua đi. Dìu Huy Nam ngồi tựa vào gốc cây cô liền băng bó vết thương cho anh. Máu vẫn trào ra không ngừng. Quân liên tục nói lời xin lỗi.

“Xin lỗi vì đã liên luỵ đến anh.”

“Tôi….” Quân nghẹn ngào chẳng thốt ra câu trọn vẹn.

Khẽ cười, Huy Nam liền trấn an cô:

“Không có gì. Người khác cũng sẽ làm như tôi thôi.”

“Hai người không sao chứ?”

Một viên cảnh sát cất tiếng hỏi han.

“Đồng chí cảnh sát phiền anh có thể giúp tôi đưa anh ấy đến bệnh viện được không? Anh ấy đang bị thương.” Quân gấp gáp nói.

“Xin cô cứ yên tâm. Ngay bây giờ chúng tôi sẽ đưa anh ấy đi xử lý vết thương.”

“Cám ơn.”

Chia nhau ra hành động và tìm kiếm Khánh liền dẫn vệ sĩ của mình tiến vào căn nhà hoang ấy. Tìm quanh căn nhà không thấy vợ đâu anh bồn chồn lo sợ có khi nào chúng đã đưa Quân đến một nơi khác. Nhìn vết máu còn đang chưa khô ở trên mặt đất, khắp nơi đều có dấu hiệu xô xát. Hai mắt giật giật liên tục, tim nhói lên, lồng ngực nghẹt đến khó thở. Khánh điên cuồng phủ nhận:

“Không thể nào! Cô ấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

Lắc đầu liên tục Khánh cố tự trấn an bản thân:

“Mình không tin. Vợ mình rất giỏi võ. Cô ấy còn đánh ngã được con trâu. Bọn chúng là cái thá gì.”

Cất tiếng gọi để đối phương trả lời. Anh hi vọng cô sẽ nhận ra giọng của mình.

“Khánh Quân. Em đâu rồi?”

“Em đang ở đâu? Lên tiếng trả lời anh đi!”

Thất vọng khi chẳng có lời đáp lại Khánh như người mất hồn chạy ra bên ngoài lùng sục. Xới từng lùm cây bụi cỏ lên. Anh vẫn tin là cô vẫn đang ở đâu đây thôi. Đến khi nghe súng nổ mới lao về hướng tiếng súng vừa phát ra.

Thân ảnh quen thuộc đập vào mắt. Quân đang được viên cảnh sát đưa trở lại. Nhìn thấy cô Khánh khựng người lại vài giây.

Là vợ mình bằng xương bằng thịt.

Gần một ngày trời không thấy mặt. Nỗi nhớ da diết trong tim kèm theo đó là thấp thỏm không yên khi cô sẽ không trở lại. Bây giờ người vẫn còn nguyên vẹn là đã quá hạnh phúc rồi.

Lao đến ôm chầm lấy Quân trước sự chứng kiến của bao người. Niềm vui dâng lên Khánh siết vòng tay chặt hơn, cảm giác nghẹn ngào khó tả thành lời. Anh xúc động nói:

“Tốt quá rồi!”

“Em vẫn bình an vô sự.”

“Thật sự tốt quá rồi! Anh không biết phải nói như thế nào nữa.”

“Anh....anh...”

Toàn thân Khánh run rẩy. Mặc dù là người rất bình tĩnh nhưng khi biết vợ mất tích anh đã vô cùng sợ hãi. Bản thân cũng đã chuẩn bị tâm lý cho kịch bản xấu nhất có thể xảy ra. Bọn chúng ngang nhiên bắt Quân đi và không một cuộc gọi tống tiền hay gì thì nhất định sẽ đe doạ đến tính mạng của cô ấy.

Đến khi nghe cuộc gọi báo tin của công an đã lần ra dấu vết của bọn bắt cóc Khánh mới có thêm hi vọng. Quãng đường đi đến đây chỉ vài chục cây số nhưng anh lại thấy nó dài vô tận. Khánh cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là mơ nhưng khi cảm nhận được hơi thở nhịp tim của Quân thì mới chắc chắn mọi thứ đều là thật. Một nụ hôn đầy sự cưng chiều đặt lên trán. Mặc kệ có bao nhiêu người đang nhìn mình. Anh vẫn không rời môi khỏi cái trán nhẵn bóng kia.

“Cám ơn em đã trở về an toàn.”

“Anh nhớ em lắm!”

Chapter
1 Chương 1: Ký Ức
2 Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3 Chương 3: Công Việc Mới
4 Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5 Chương 5: Đấu Khẩu
6 Chương 6: Quật Ngã Sếp
7 Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8 Chương 8: Bà Mối Kim
9 Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10 Chương 10: Trừng Phạt
11 Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12 Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13 Chương 13: Ngất Xỉu
14 Chương 14: Trách Mắng
15 Chương 15: Tỉnh
16 Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17 Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18 Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19 Chương 19: Hôn Ước
20 Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21 Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22 Chương 22: Thuyết Phục
23 Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24 Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25 Chương 25: Đồ Ăn Hại
26 Chương 26: Bỏ Trốn
27 Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28 Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29 Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30 Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31 Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32 Chương 32: Điều Kiện
33 Chương 33: Hối Hận À?
34 Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35 Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36 Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37 Chương 37: Ảnh Cưới
38 Chương 38: Hôn Lễ
39 Chương 39: Đêm Tân Hôn
40 Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41 Chương 41: Về Trụ Sở
42 Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43 Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44 Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45 Chương 45: Lại Mặt
46 Chương 46: Đồ Biến Thái
47 Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48 Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49 Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50 Chương 50: Gây Khó Dễ
51 Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52 Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53 Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54 Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55 Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56 Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57 Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58 Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59 Chương 59: Người Phiên Dịch
60 Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61 Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62 Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63 Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64 Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65 Chương 65: Cưỡng Đoạt
66 Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67 Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Trói Chồng
71 Chương 71: Trùng Khánh
72 Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73 Chương 73: Bị Coi Thường
74 Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75 Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76 Chương 76: Bùng Nổ
77 Chương 77: Về Nước
78 Chương 78: Suýt Mất Mạng
79 Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80 Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81 Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82 Chương 82: Bắt Gian
83 Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86: Đánh Người
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89: Ghen
90 Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91 Chương 91
92 Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93 Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94 Chương 94: Dấu Hiệu
95 Chương 95: Mang Thai
96 Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97 Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98 Chương 98: Giải Thích
99 Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100 Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101 Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102 Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103 Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104 Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105 Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106 Chương 106: Nguyên Nhân
107 Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108 Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109 Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110 Chương 110: Sự Thật
111 Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112 Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113 Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114 Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115 Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116 Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117 Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118 Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119 Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120 Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121 Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122 Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123 Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124 Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125 Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126 Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127 Chương 127: Bắt Cóc
128 Chương 128: Hành Hạ
129 Chương 129: Thù Phải Trả
130 Chương 130: Giải Cứu
131 Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132 Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133 Chương 133: Đừng Chặn Anh
134 Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135 Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136 Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137 Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138 Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139 Chương 139: Điên Tình
140 Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141 Chương 141: Nói Lời Yêu
142 Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143 Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144 Chương 144: Vào Bản
145 Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146 Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147 Chương 147: Hội Ngộ
148 Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149 Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150 Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151 Chương 151: Muốn Ăn Em
152 Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153 Chương 153: Hẹn Hò
154 Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155 Chương 155: Căng Thẳng
156 Chương 156: Kẻ Giật Dây
157 Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158 Chương 158: Dành Cho Em (1)
159 Chương 159: Dành Cho Em (2)
160 Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161 Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162 Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163 Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164 Chương 164: Bại Lộ
165 Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166 Chương 166: Cầu Hôn
167 Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168 Chương 168: Lộ Diện
169 Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170 Chương 170: Rình Rập
171 Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172 Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173 Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174 Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175 Chương 175: Phản Kháng
176 Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177 Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178 Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179 Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180 Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)
Chapter

Updated 180 Episodes

1
Chương 1: Ký Ức
2
Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3
Chương 3: Công Việc Mới
4
Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5
Chương 5: Đấu Khẩu
6
Chương 6: Quật Ngã Sếp
7
Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8
Chương 8: Bà Mối Kim
9
Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10
Chương 10: Trừng Phạt
11
Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12
Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13
Chương 13: Ngất Xỉu
14
Chương 14: Trách Mắng
15
Chương 15: Tỉnh
16
Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17
Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18
Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19
Chương 19: Hôn Ước
20
Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21
Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22
Chương 22: Thuyết Phục
23
Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24
Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25
Chương 25: Đồ Ăn Hại
26
Chương 26: Bỏ Trốn
27
Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28
Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29
Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30
Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31
Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32
Chương 32: Điều Kiện
33
Chương 33: Hối Hận À?
34
Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35
Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36
Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37
Chương 37: Ảnh Cưới
38
Chương 38: Hôn Lễ
39
Chương 39: Đêm Tân Hôn
40
Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41
Chương 41: Về Trụ Sở
42
Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43
Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44
Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45
Chương 45: Lại Mặt
46
Chương 46: Đồ Biến Thái
47
Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48
Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49
Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50
Chương 50: Gây Khó Dễ
51
Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52
Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53
Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54
Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55
Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56
Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57
Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58
Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59
Chương 59: Người Phiên Dịch
60
Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61
Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62
Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63
Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64
Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65
Chương 65: Cưỡng Đoạt
66
Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67
Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Trói Chồng
71
Chương 71: Trùng Khánh
72
Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73
Chương 73: Bị Coi Thường
74
Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75
Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76
Chương 76: Bùng Nổ
77
Chương 77: Về Nước
78
Chương 78: Suýt Mất Mạng
79
Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80
Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81
Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82
Chương 82: Bắt Gian
83
Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86: Đánh Người
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89: Ghen
90
Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91
Chương 91
92
Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93
Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94
Chương 94: Dấu Hiệu
95
Chương 95: Mang Thai
96
Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97
Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98
Chương 98: Giải Thích
99
Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100
Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101
Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102
Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103
Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104
Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105
Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106
Chương 106: Nguyên Nhân
107
Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108
Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109
Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110
Chương 110: Sự Thật
111
Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112
Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113
Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114
Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115
Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116
Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117
Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118
Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119
Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120
Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121
Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122
Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123
Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124
Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125
Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126
Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127
Chương 127: Bắt Cóc
128
Chương 128: Hành Hạ
129
Chương 129: Thù Phải Trả
130
Chương 130: Giải Cứu
131
Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132
Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133
Chương 133: Đừng Chặn Anh
134
Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135
Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136
Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137
Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138
Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139
Chương 139: Điên Tình
140
Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141
Chương 141: Nói Lời Yêu
142
Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143
Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144
Chương 144: Vào Bản
145
Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146
Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147
Chương 147: Hội Ngộ
148
Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149
Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150
Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151
Chương 151: Muốn Ăn Em
152
Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153
Chương 153: Hẹn Hò
154
Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155
Chương 155: Căng Thẳng
156
Chương 156: Kẻ Giật Dây
157
Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158
Chương 158: Dành Cho Em (1)
159
Chương 159: Dành Cho Em (2)
160
Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161
Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162
Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163
Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164
Chương 164: Bại Lộ
165
Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166
Chương 166: Cầu Hôn
167
Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168
Chương 168: Lộ Diện
169
Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170
Chương 170: Rình Rập
171
Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172
Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173
Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174
Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175
Chương 175: Phản Kháng
176
Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177
Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178
Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179
Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180
Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)