Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn

Sáng sớm hôm sau, Mạnh thiếu gia dậy sớm, bắt đầu tắm rửa gội đầu, mặc vào một bộ tây trang thân sĩ số nhỏ liền đeo cặp sách trên lưng, sau đó về phòng đá giường.

Đúng, đá giường, chính là dùng chân đá giường mà Phục Linh ngủ.

Mục đích là làm cho cô tỉnh ngủ, sau đó ăn bữa sáng, sau đó đưa cậu đi học.

Nhưng cậu đánh giá thấp trình độ ngủ nướng của mẹ mình có bao nhiêu cao, sau đó mình rốt cuộc tốn bao nhiêu sức lực mới có thể kéo cô từ trên giường lên.

Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian nan, có thể so với ám sát Tổng Thống quốc gia.

Đá lên một cước, chân nhỏ kia cũng đau rồi, giường cũng lắc lư một cái hơn nữa còn có tiếng vang, Phục Linh trên giường vẫn ngủ như cũ, không biết vì sao.

Mạnh thiếu gia dồn khí đan điền, nhịn tức giận trong lòng xuống giống như lquả cầu tuyết càng lúc càng lớn, sau đó ngừng thở, hét lớn một tiếng.

"Hôm nay thứ hai, con đi học, rốt cuộc mẹ có muốn đưa con đi học hay không?"

Mặc dù giọng nói còn kèm theo thanh thúy, nhưng lại cực kỳ giống như sư tử hống (sư tử gầm).

Phục Linh trên giường giật giật, ngay tiếp theo miệng cũng giật giật: "Bản thân con không tìm được đường sao?"

Sắc mặt Mạnh thiếu gia đen thui, nắm chặt quả đấm trong nháy mắt, xanh mặt đi ra ngoài, trong miệng còn ấp úng nói: "Thật không nên hi vọng mẹ mình thay đổi có lương tâm, hãm hại không nổi."

Cậu vượt qua dọc đường đi xuống lầu ở trong than thở, thật ra thì trường học không xa, ở đường quốc lộ phía ngoài biệt thự bên bờ biển, cậu cũng tìm được đường, nhưng chỉ là muốn mẹ mình đưa đi sao lại khó như vậy đây?

Ngộ nhỡ mình là một kẻ ngu ngốc không tìm được đường đây? Mẹ nhất định sẽ đau long vì mình, sau đó đưa cậu đi học mỗi ngày.

Nghĩ như vậy sau đó cứ cho rằng là như vậy rồi, Mạnh thiếu gia cảm thấy bản thân mẹ mình sinh ra mình thông minh như vậy thật là nghiệp chướng!

Vội vã lấy bữa ăn sáng từ trong tủ lạnh ra ăn hết, Mạnh thiếu gia vô cùng u oán nhìn cửa phòng đóng kín một chút, than thở rồi đi học.

Dọc đường đi, mặt trời chiếu trên không, chim choc hót to.

Tất cả đây đều là không tồn tại, mà chỉ có tiếng sóng biển ào ào vỗ vào bờ tồn tại, còn có gió có chút hơi thấu xương này.

Mà lúc này két một tiếng, một chiếc xe đột nhiên dừng ở ven đường, dừng ở bên cạnh Mạnh Vân Tranh, Mạnh thiếu gia không nhìn tiếp tục đi về phía trước, cũng không đề phòng người trong xe kêu cậu lại.

"Người bạn nhỏ."

Mạnh thiếu gia vừa nghe, giọng nói này rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại, ngồi ở chỗ tài xế không phải là chú trai đẹp tối ngày hôm qua kia sao? Thấy thế, Mạnh thiếu gia cười ngọt ngào: "Chú, là chú sao?"

Kể từ tối ngày hôm qua sau khi Đồng Trác Khiêm trở về, ở ven đường nghe thấy giọng phụ nữ quen thuộc kia làm cho anh khó ngủ cả đêm, cho nên sáng sớm hôm nay liền lái xe tới nơi này, lại nhìn thấy đứa bé này, lúc này sắc trời sáng ngời, ngũ quan của đứa bé càng thêm rõ ràng, mà khuôn mựt này rõ ràng giống như bộ dáng của anh khi còn bé.

Tim của anh cuồng loạn trong nháy mắt, hình như nghĩ tới loại khả năng nào đó, nhưng lại không dám khẳng định, nhìn đứa bé lại muốn rời đi, lập tức gọi lại: "Người bạn nhỏ."

"Chú ơi, chú có chuyện gì sao? Chú nhất định phải nói nhanh lên, cháu sắp đi học trễ." Mặc dù vốn có thiện cảm đối với chú này, nhưng cũng không thể bởi vì chú ấy mà đã trễ khiến giáo viên bất mãn.

Thành thật mà nói, Mạnh thiếu gia còn là một học sinh hoàn toàn khéo léo nghe lời.

"Vậy chú đưa cháu đi."

Mạnh thiếu gia nhíu mày, rất nghiêm túc lắc đầu một cái, sau đó nhìn Đồng Trác Khiêm nháy mắt ra hiệu nói: "Chú à, có phải chú thấy bộ dạng của cháu đáng yêu hay không, muốn gạt cháu lên xe, sau đó bán cháu đi à?"

Đồng Trác Khiêm dở khóc dở cười, lại đột nhiên cảm thấy nghe qua những lời này, phong cách rất tương tự với một người nào đó.

Anh bắt đầu suy nghĩ thâm sâu, nhớ lại tối ngày hôm qua kinh ngạc trong nháy mắt gặp phải đứa bé này, sau đó lại giật mình khi nghe thấy giọng phụ nữ kia.

Đây có phải ông trời chậm rãi nói cho anh biết, Phục Linh đã trở lại hay không?

Giương mắt đang nhìn thời gian trôi đi, đã không thấy đứa bé, bóng dáng vội vội vàng vàng kia giống như thật sự rất gấp gáp, Đồng Trác Khiêm cười cười, mở ra bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, giống như là muốn bắt được một chút hư không gì đó.

Thật lâu sau, anh bỗng nhiên mím môi cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.

" Liên lạc với Lạc Sâm giúp tôi, thì tôi muốn gặp anh ta."

Lúc lấy được câu trả lời đã là xế chiều, sau khi biết địa chỉ nơi ở mới của Lạc Sâm, Đồng Trác Khiêm liền lái xe đi thẳng qua.

Bởi vì liên quan tới việc bây giờ Phó Trường An mang thai, nên chỗ ở mới của Lạc Sâm là một nhà trang viên nho, ở chỗ ấy có không khí và hoàn cảnh tốt nhất, rất thích hợp cho phụ nữ có thai ở cũng như dưỡng thai.

Khi xe dừng lại ở trang viên nho, mắt Đồng Trác Khiêm tinh nhìn thấy người mặc tây trang màu trắng, tay cầm sâm banh, dáng vẻ vừa lòng, anh xuống xe, nụ cười có chút lạnh nhạt: "Đã lâu không gặp cậu, ngược lại đến trốn ở chỗ này."

Lạc Sâm hừ lạnh một tiếng: "Tôi đây dễ tìm, cậu trốn mới xem như lợi hại, cha cậu vận dụng quan hệ với trung ương nhưng đều không tìm được cậui."

Đồng Trác Khiêm không biến sắc, nhìn Lạc Sâm ngăn trở ở cánh cửa một chút: "Mấy năm không thấy, ngay cả cửa cậu cũng không tôi vào rồi."

Lạc Sâm vẫn cười, nhưng trong tươi cười có chút bất đắc dĩ: "Trường An nhìn thấy cậu nhất định sẽ nổi điên, cho nên cậu chịu uất ức thôi."

Đồng Trác Khiêm hiểu gật đầu một cái, cũng hiểu dụng ý của Lạc Sâm.

Năm năm trước, đúng một ngày trước khi anh và Phục Linh kết hôn, ngay khoảnh khắc chỗ nhà họ Đồng bị bom bắn nổ phá hủy kia, Trường An chạy tới, lại nhìn thấy ngọn lửa bùng lên liên tục còn có mùi người bị đốt cháy.

Cô ấy té xỉu ở trong ngực Lạc Sâm, sau khi tỉnh lại vẫn khóc lóc suốt, mắng Đồng Trác Khiêm là tên lường gạt, sau khi khóc xong, ủ dột thật lâu cũng không khôi phục như cũ, sau đó cô ấy phát hiện mang thai, liền bị Lạc Sâm dẫn đến Italy định cư, hôm nay mang thai đứa thứ hai, đứa thứ nhất là con gái, dáng dấp khéo léo, cũng hơn bốn tuổi.

Đột nhiên Đồng Trác Khiêm lại nhớ lại Phục Linh mang thai đứa bé kia, tính toán thời gian cũng năm tuổi rồi sao, không biết có phải là giống như người bạn nhỏ làm người ta yêu thương hay không?

Nhưng rốt cuộc đứa bé kia còn sống hay là chết đi, đều là một ẩn số.

Nhưng Đồng Trác Khiêm cũng không cho rằng đứa bé kia chết rồi, ngược lại, anh cảm thấy đứa bé kia vẫn còn sống tốt, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ.

Trước khi gặp phải Mạnh thiếu gia, anh đã cảm thấy Phục Linh vẫn còn sống, trải qua thương tổn và đả kích nặng như vậy, đứa bé không phải chảy mất cũng là bị cô xóa sạch.

Nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Mạnh thiếu gia kia, anh rõ ràng nghe tiếng tim đập của mình, giống như một loại huyết mạch tương liên kêu gọi.

Đó là một loại cảm giác như thế nào, Đồng gia cảm giác mình không nói nên lời.

Nhưng lại rất tốt đẹp, giống như chỉ cần nhìn thấy đứa bé kia chính là một sự hưởng thụ.

Lạc Sâm liếc bên trong một cái, sau đó nói: "Có chuyện gì sao?"

Đồng Trác Khiêm nheo mắt lại: "Cậu chột dạ cái gì?"

Lạc Sâm có chút không tự nhiên ho khan một cái: "Phụ nữ có thai tính khí lớn, cậu không phải không biết, nói nhanh lên, nếu không một lát nữa Trường An hỏi khó trả lời."

Trong phút chốc, Đồng gia cảm thấy tâm tình rất tốt, một người đàn ông trước kia từng là không ai bì nổi như vậy thế nhưng lúc này lại là một người lỗ tai mềm sợ vợ, anh hắng giọng một cái nói: "Cậu biết, tôi tới tìm cậu, đơn giản vì một chuyện."

"Tìm Mạnh Phục Linh giúp cậu?" Lạc Sâm nhíu mày nói: "Nhưng cô ấy đã. . . . . ."

"Không, cô không có." Đồng Trác Khiêm hung hăng cắt đứt lời nói của Lạc Sâm, sau đó nói: "Nếu như cậu có thời gian mà nói, hỏi Lạc Lịch một chút."

"Lạc Lịch?"

Đồng Trác Khiêm gật đầu một cái: "Ở chỗ nhà họ Đồng nổ tung, tôi nhặt được cái này." Nói xong, Đồng Trác Khiêm lấy ra một bình thuốc bằng sứ thanh hoa từ trong túi, liếc mắt nhìn qua, chính là hàng cao cấp thượng đẳng.

"Loại men sứ thanh hoa này, người bình thường không có, mà đúng lúc năm năm trước lúc tôi và cậu đi cứu Phục Linh và Trường An, Hoa Chân nơi đó cầm một chai thuốc có thể ức chế vi khuẩn (virus) phát tác, lúc ấy chính là dùng cái bình này."

Lạc Sâm cũng suy tư thật sâu: "Ý của cậu nói, lúc ấy Hoa Chân có thể ở đấy."

"Không." Đồng Trác Khiêm lắc đầu một cái: "Tôi đoán có thể là vừa mới đến, nếu như ở đấy, chuyện kia sẽ không xảy ra, mà sau trận rủi ro năm năm trước, Hoa Chân liền biến mất, mà người của thế lực Ám Hắc khổng lồ ở Bắc Kinh vẫn luôn tìm cô ấy."

"Cậu nói là Long Vạn Sương?"

Đồng Trác Khiêm gật đầu một cái: " Tôi không tìm được Hoa Chân, nhưng khi nhìn Lạc Lịch vẫn mạnh mẽ theo đuổi về phía Hoa Chân, anh ấy tuyệt đối biết Hoa Chân ở chỗ nào, mà chỗ ở của Hoa Chân, Phục Linh nhất định ở đây, ban đầu khi chỗ nhà họ Đồng biến thành phế tích, tôi đã từng cẩn thận tìm tòi qua hiện trường, xác định không có một chút dấu vết của Phục Linh, cho nên tôi cho là lúc ấy Phục Linh hoặc là trốn, hoặc là được người cứu đi, hơn nữa không hề chịu một chút thương tổn nào."

"Anh nói là thật?"

Giọng nói mang theo chút khó có thể tin truyền đến, Lạc Sâm cuống quít quay đầu, đã nhìn thấy Trường An mặc một bộ váy màu trắng đứng ở cửa trang viên, trong đôi mắt trong suốt xuất hiện nước mắt.

Cô nhìn thấy Đồng Trác Khiêm, hình như tâm tình đặc biệt kích động, lập tức bỏ chạy tiến lên ở dưới tròng mắt muốn nứt của Lạc Sâm, bắt được tay của Đồng Trác Khiêm: "Anh nói có phải sự thật hay không, có phải sự thật hay không?"

"Là thật."

Trường An đột nhiên phun ra một hơi thật sâu, rốt cuộc vào lúc này biết được Phục Linh có thể vẫn còn hoặc tin tức khi đó, thì tâm tình chán nản ở trong lòng năm năm giống như được mở ra lớp sương mù lo lắng, cô đè ngực của mình xuống, đáy mắt đều là một mảnh may mắn vui sướng.

Mặc kệ tin tức này là thật hay giả, nhưng tóm lại có một ý nghĩ cũng là tốt.

"Thật tốt, Phục Linh không chết, thật tốt."

Lạc Sâm ôm lấy Trường An, sau đó nhìn Đồng Trác Khiêm: "Cậu trở về đi, tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm Lạc Lịch chỗ đó một chút ."

"Vậy cám ơn." Dứt lời, xoay người rời đi.

Sáng sớm trang viên nho, không khí mát mẻ lan ra qua chóp mũi của Đồng Trác Khiêm, giống như một loại nước hoa tinh khiết bị đổ trên mặt đất, trong lúc bất chợt trí nhớ của Đồng Trác Khiêm trở về rất xưa.

Rất lâu đến lúc lần đầu tiên cùng Phục Linh gặp nhau, cô ấy phong tình say lòng người như vậy, mị hoặc vô biên như vậy, giống như một yêu tinh.

Lần thứ hai gặp mặt, mặc dù đồ trang sức của cô trang nhã hơn hẳn, nhưng cũng bị anh liếc mắt một cái liền nhìn thấu, sau khi trêu trọc, đóng gói đưa về nhà mình.

Về sau, còn có rất nhiều lần gặp nhau.

Sau đó bọn họ đính hôn, nhưng vẫn chưa kết hôn.

Nhớ tới một điểm này, Đồng Trác Khiêm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tiếc nuối vô hạn.

Chapter
1 Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2 Chương 2: Bỏ rơi?
3 Chương 3: Bị bỏ thuốc
4 Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5 Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6 Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7 Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8 Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9 Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10 Chương 10: Mày là cái thá gì
11 Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12 Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13 Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14 Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15 Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16 Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17 Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18 Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19 Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20 Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21 Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22 Chương 22: Tập kích
23 Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24 Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25 Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26 Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27 Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28 Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29 Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30 Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31 Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32 Chương 32: Sao không để séc lại?
33 Chương 33: La lão gia đến thăm
34 Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35 Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36 Chương 36: Trường an bị sa thải
37 Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38 Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39 Chương 39: Bộ tộc coyah
40 Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41 Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42 Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43 Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44 Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45 Chương 45: Em thích nude
46 Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47 Chương 47: Không thể để cho ai biết
48 Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49 Chương 49: Anh tự giết anh đi
50 Chương 50: Anh không có nhân cách
51 Chương 51: Em hiểu
52 Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53 Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54 Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55 Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56 Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57 Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58 Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59 Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60 Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61 Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62 Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63 Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64 Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65 Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66 Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67 Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68 Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69 Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70 Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71 Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72 Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73 Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74 Chương 74
75 Chương 75: Kế hoạch
76 Chương 76: Đi moscow
77 Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78 Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79 Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80 Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81 Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82 Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83 Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84 Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85 Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86 Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87 Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88 Chương 88
89 Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90 Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91 Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92 Chương 92: Bị thương
93 Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94 Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95 Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96 Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97 Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98 Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99 Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100 Chương 100: Sẽ không buông tay
101 Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102 Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103 Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104 Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105 Chương 105: Đã rất chậm rồi
106 Chương 106: Hoang vu vô tận
107 Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108 Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109 Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110 Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111 Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112 Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113 Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114 Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115 Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116 Chương 116: Giải độc
117 Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118 Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119 Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120 Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121 Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122 Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123 Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124 Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125 Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126 Chương 126: Đây mới là cường hào
127 Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128 Chương 128: Tử vong
129 Chương 129: Năm năm sau
130 Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131 Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132 Chương 132: Gặp nhau
133 Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134 Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135 Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136 Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137 Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138 Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139 Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140 Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141 Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142 Chương 142: Tự mình gạt mình
143 Chương 143: Thật sự đi sao?
144 Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145 Chương 145: Ông ta không quan tâm
146 Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147 Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148 Chương 148: Đại kết cục 1
149 Chương 149: Đại kết cục 2
150 Chương 150: Đại kết cục 3
151 Chương 151: Đại kết cục 4
152 Chương 152: Đại kết cục 5
153 Chương 153: Đại Kết Cục 6
154 Chương 154: Đại Kết Cục (hết)
Chapter

Updated 154 Episodes

1
Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2
Chương 2: Bỏ rơi?
3
Chương 3: Bị bỏ thuốc
4
Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5
Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6
Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7
Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8
Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9
Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10
Chương 10: Mày là cái thá gì
11
Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12
Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13
Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14
Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15
Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16
Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17
Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18
Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19
Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20
Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21
Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22
Chương 22: Tập kích
23
Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24
Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25
Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26
Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27
Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28
Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29
Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30
Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32
Chương 32: Sao không để séc lại?
33
Chương 33: La lão gia đến thăm
34
Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35
Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36
Chương 36: Trường an bị sa thải
37
Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38
Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39
Chương 39: Bộ tộc coyah
40
Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41
Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42
Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43
Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44
Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45
Chương 45: Em thích nude
46
Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47
Chương 47: Không thể để cho ai biết
48
Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49
Chương 49: Anh tự giết anh đi
50
Chương 50: Anh không có nhân cách
51
Chương 51: Em hiểu
52
Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53
Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54
Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55
Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56
Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57
Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58
Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59
Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60
Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61
Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62
Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63
Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64
Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65
Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66
Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67
Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68
Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69
Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70
Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71
Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72
Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73
Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74
Chương 74
75
Chương 75: Kế hoạch
76
Chương 76: Đi moscow
77
Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78
Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79
Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80
Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81
Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82
Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83
Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84
Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85
Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86
Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87
Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88
Chương 88
89
Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90
Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91
Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92
Chương 92: Bị thương
93
Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94
Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95
Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96
Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97
Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98
Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99
Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100
Chương 100: Sẽ không buông tay
101
Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102
Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103
Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104
Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105
Chương 105: Đã rất chậm rồi
106
Chương 106: Hoang vu vô tận
107
Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108
Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109
Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110
Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111
Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112
Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113
Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114
Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115
Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116
Chương 116: Giải độc
117
Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118
Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119
Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120
Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121
Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122
Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123
Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124
Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125
Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126
Chương 126: Đây mới là cường hào
127
Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128
Chương 128: Tử vong
129
Chương 129: Năm năm sau
130
Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131
Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132
Chương 132: Gặp nhau
133
Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134
Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135
Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136
Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137
Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138
Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139
Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140
Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141
Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142
Chương 142: Tự mình gạt mình
143
Chương 143: Thật sự đi sao?
144
Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145
Chương 145: Ông ta không quan tâm
146
Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147
Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148
Chương 148: Đại kết cục 1
149
Chương 149: Đại kết cục 2
150
Chương 150: Đại kết cục 3
151
Chương 151: Đại kết cục 4
152
Chương 152: Đại kết cục 5
153
Chương 153: Đại Kết Cục 6
154
Chương 154: Đại Kết Cục (hết)