Chương 137: Kết quả cuộc tỷ thí…

Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki
Beta ♥ Nhã Vy

Lúc Phượng Lâm Sách từ nhà vệ sinh trở lại, Trác Diệp đã không còn trong sảnh, gian phòng ngủ lúc trước của Trần Bì lúc trước mở cửa, lúc này cũng đã bị đóng lại chặt chẽ…

Phượng Lâm Sách thở dài một tiếng, lê thân thể suy yếu chuyển đến trước ghế, vô lực ngồi xuống. Hắn lớn như vậy vậy, lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là gian nan…

Trần Bì bị Cẩu Kỷ cột vào trong rừng hoa, phòng ngủ tối nay của anh ta không dùng nên liền bị Trác Diệp chiếm lấy. Lúc này, Trác Diệp không muốn đứng chung một chỗ cùng Phượng Lâm Sách, liền tự tiện chiếm dụng phòng người ta.

Trác Diệp ngồi bó gối, vẻ mặt ngây ra, ngồi trên mép giường bất động thật lâu. Tối nay, là một đêm không ngủ ah…

Giữa trưa ngày thứ hai, thời hạn một ngày đã đến.

Hốc mắt Phượng Lâm Sách sâu hoắm, khuôn mặt tuấn tú bị giày vò tiều tụy chịu không nổi. Trần Bì cũng hữu khí vô lực, ngồi phịch trên bồn cầu. Đừng nói kêu la, ngay cả rầm rầm rì rì cũng không ra nổi nữa rồi…

“Tiền bối, chúng ta bắt đầu chữa bệnh thôi.” Khuôn mặt Trác Diệp cũng mang một cặp mắt gấu mèo, nhàn nhạt cười nói với Cẩu Kỷ.

“Được! Lão phu xách tiểu tử thối kia trở về.” Cẩu Kỷ nói xong thì cầm lấy một bó giấy vệ sinh to đi vào rừng hoa. Một lúc sau, lão khiêng Trần Bì trở về, giải huyệt đạo, nhét vào ghế bên cạnh Phượng Lâm Sách.

Trác Diệp hơi cau đôi mi thanh tú, mùi trên hai người này, đúng là không phải thối bình thường mà!

Trần Bì liếc trắng Cẩu Kỷ, rồi lại hung dữ trừng mắt liếc Trác Diệp. Đợi nhìn thấy Phượng Lâm Sách bên cạnh cũng hôi hám, suy yếu thê thảm vậy, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười. Thì ra gặp đãi ngộ như thế không phải một mình anh ta! Ha ha, trong lòng anh ta lập tức thoải mái hơn rất nhiều…

Cẩu Kỷ tiến vào trong phòng thuốc, lát sau bê ra một chén thuốc đen sì, Trác Diệp cũng lấy “Tả lập đình” ra, vặn mở nắp, đổ ra ba viên, sau đó nghĩ gì đó lại đổ ra thêm một viên.

Ánh mắt của mọi người, đồng thời rơi vào mấy viên thuốc trắng tên tay Trác Diệp. Bọn họ còn chưa bao giờ được nhìn thấy qua loại thuốc thế này…

Phượng Lâm Sách đã được nhìn thấy hình dáng cổ quái của “thuốc phong hàn” mà Trác Diệp mang trên người, vì thế cũng không hề ngạc nhiên vì “Tả Lập Đình”. Thầy trò Cẩu Kỷ thì mở to hai mắt nhìn, tò mò nhìn “Tả lập đình” trong tay nàng.

“Vương gia, uống thuốc đi.” Trác Diệp nhàn nhạt, xa cách nói. Một tay cầm “Tả lập đình”, tay kia bê một chén nước trong trên bàn, đưa tới chỗ Phượng Lâm Sách.

Thật ra theo lượng dùng của “Tả lập đình”, dùng hai viên là đủ rồi, nhưng Trác Diệp vì muốn thắng Cẩu Kỷ, bảo đảm mục đích sẽ đạt được vì thế liền dùng nhiều hơn một viên. Chỉ hy vọng không có cái gì bất trắc xảy ra, có điều… Cho dù bệnh trạng thực sự không khỏe mạnh, cũng có thể khỏi nhanh hơn chứ nhỉ? Trong lòng Trác Diệp có phần không muốn…

Phượng Lâm Sách liếc nhìn Trác Diệp, đối với thái độ cung kính đạm mạc của nàng hắn cũng không ngoài ý muốn, nàng gần đây am hiểu cách để bảo vệ mình như vậy …

Nhưng trong lòng vẫn không nén được có vị chua, âm thầm thở dài một tiếng…

Hắn đưa tay nhận lấy viên thuốc và nước trong tay Trác Diệp, không chút do dự đưa vào trong miệng, dùng nước để thuận nuốt xuống.

Cẩu Kỷ thấy thế thì vội vàng đưa chén thuốc trong tay cho Trần Bì, híp mắt cười nói: “Uống đi uống đi, uống nhanh vào, uống xong sẽ không còn khó chịu nữa.”

Trần Bì quệt quệt miệng, hung dữ liếc nhìn Cẩu Kỷ, nhận lấy chén thuốc, uống xuống một hơi, sau đó toét miệng kêu lên: “Thực mẹ nó đắng! Lão già, ông không thể suy nghĩ một chút, đưa dược đưa thành hạt hạt gì đấy, dễ dàng nuốt xuống từng viên sao?”

Cẩu Kỷ trừng mắt, đưa tay đập mạnh đằng sau gáy anh ta: “Còn có sức kén cá chọn canh à? Có phải ngại bã đậu chưa đủ đô không?”

“Lão còn không biết xấu hổ à? Có người nào làm sư phụ như vậy sao? Còn liên hợp với người ngoài ức hiếp đồ đệ là ta! Nếu không phải thân thể ta cường trắng thì đã sớm đến gặp Diêm vương rồi.” Trần Bì tủi thân lên án nói. Vừa dứt lời, anh ta bỗng nhiên đứng dậy, tựa như một cơn gió chạy ra khỏi phòng, xa xa lại bay tới một câu thê lương của anh ta: “Uống thuốc còn muốn đi! Lão tử không muốn sống! Lão tử chết đi cho xong…. Lão già, đem giấy vệ sinh đến!!! Ặc, cái này là giải dược gì…”

Phượng Lâm Sách và Trần Bì sau khi uống thuốc Trác Diệp và Cẩu Kỷ đưa, sau một buổi chiều, Phượng Lâm Sách lại bị “tào tháo” gọi đi một lần, mà Trần Bì thì bị gọi đi đến ba chuyến!

Kết quả tỷ thí, ai thắng ai thua đã quá rõ ràng rồi.

“Tiền bối, dọn dẹp một chút hành lý, theo chúng ta xuống núi thôi!” Trác Diệp mỉm cười khẽ nói với Cẩu Kỷ.

“Chuyện này… chuyện này…” Cẩu Kỷ vò đầu bứt tai, không chịu trả lời trực tiếp Trác Diệp.

Phượng Lâm Sách lập tức trầm mặt xuống, hai nắm đấm bên hông nắm lại.

“Tiền bối không phải muốn chơi xấu đó chứ?” Trác Diệp khiêu mi hỏi.

“Lão phu ta nhìn giống như người sẽ không giữ lời hứa sao?” Mí mắt Cẩu Kỷ khẽ đảo, cao giọng. Sau đó hai móng vuốt lại khoa chân múa tay với Trác Diệp, lại nói: “Chuyện là… cô đồng ý cho lão phu thuốc đó đó, tính… tính bao giờ đưa cho lão phu?”

Trác Diệp mỉm cười: “Ngài chữa xong cho Cẩn vương gia, tiểu nữ tự khắc sẽ đưa ngài.”

“Đúng là phiền phức! Aiz! Được rồi được rồi, lão phu cũng không có gì để thu dọn. Đi thôi đi thôi.”

“Sư, sư phụ ~~ đồ nhi, đồ nhi cũng muốn xuống núi!” Trần Bì đang mãnh liệt bới cơm ăn, dốc sức liều mạng bổ sung thể lực, nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm đồ ăn, mơ hồ nói không rõ.

“Thằng ranh con, con không ở lại trông nom sơn cốc, đi làm cái gì?” Cẩu Kỷ lập tức liếc nhìn, khiển trách quát mắng.

Trần Bì đem đồ ăn trong miệng nuốt sạch, đưa tay duỗi cổ, khẩn cầu nói: “Sư phụ, không có cơ hội rèn luyện, nào có thể tiến bộ chứ! Sơn cốc này ai lấy được con xem? Ai có thể tiến vào ‘Huyền trận’ kia chứ! Ngài mang con đi, con nhất định sẽ rất nghe lời ngài nói, tuyệt đối không gây phiền toái cho ngài. ..” Vì cuộc tỷ thí chó má này, anh ta ăn hết nhiều khổ như vậy, ruột cũng vì đi ngoài mà muốn ra luôn rồi, không lấy được chút điểm tốt thì thật xin lỗi chính mình rồi! Trời biết anh ta khát vọng xuống núi như thế nào! Quanh năm ở trong sơn cốc này, anh ta cũng sắp buồn muốn chết luôn rồi.

“Được rồi! Đừng có nói sẽ nghe lời hết, lão già ta còn không biết con có tâm địa gian giảo sao? Đi thôi đi thôi, vui vẻ lên nào, xuất phát.” Cẩu Kỷ vẻ mặt không kiên nhẫn mà bĩu môi nói.

Trần Bì nghe Cẩu Kỷ đồng ý thì vội vàng buông bát đũa xuống, hớn hở cười nói: “Vâng thưa sư phụ, xuất phát!” Có thể đi ra bên ngoài ăn mĩ vị, anh tacũng không quan tâm bây giờ thiếu ăn một miếng. Trác Diệp làm gì đó, anh ta cũng không dám ăn hết, có tâm lý oán hận rồi, với thủ nghệ của mình thì đúng là còn chênh lệch nhiều lắm…

Một chuyến bốn người, đứng dậy ra khỏi cốc…

Trác Diệp và Phượng Lâm Sách lại đi qua chỗ vườn hoa hôm kia, cảm giác mất phương hướng, bốn phía sương khói tràn ngập, lờ mờ, ngoại trừ bên ngoài có vài bóng người thì cũng không phân biệt được gì nữa, chỉ có thể đi theo bước chân của thầy trò Cẩu Kỷ…

Sau nửa ngày, nàng chợt nghe phụ cận có âm thanh chửi mắng, la lên đứt quãng truyền đến…

Chapter
1 Chương 1: Không hiểu sao lại xuyên không!
2 Chương 2: Cảm giác làm trộm thật kích thích!
3 Chương 3: Đám cực phẩm mỹ nam trong miếu đổ nát
4 Chương 4: Mỹ nam ốm yếu
5 Chương 5: Lòng tốt không được báo đáp
6 Chương 6: Thuốc cảm cúm bán được năm trăm lượng
7 Chương 7: Được mỹ nam hỗ trợ
8 Chương 8: Nói nhiều thành nói hớ
9 Chương 9: Đồ đạc kỳ lạ thật nhiều
10 Chương 10: Chuông báo điện thoại gây tai họa
11 Chương 11: Hàng xóm là đại thúc Châu Tinh Trì
12 Chương 12: Biến thành nữ bộc
13 Chương 13: Lần đầu vào Tiêu dật cư
14 Chương 14: Rốt cuộc là hạ nhân hay là khách?
15 Chương 15: Rốt cục nàng có lai lịch thế nào?
16 Chương 16: Thì ra là mỹ nhân
17 Chương 17: Cũng vậy thôi!
18 Chương 18: Đến thư phòng tìm sách
19 Chương 19: Mất phương hướng rồi!
20 Chương 20: Rời khỏi Phong thành
21 Chương 21: Ngủ bên ngoài rừng
22 Chương 22: Lập gia đình? Tùy duyên phận…
23 Chương 23: Dừng chân ở Trạm Châu
24 Chương 24: Giả nam trang đi dạo chơi
25 Chương 25: Hội thi thơ Bích Đình
26 Chương 26: Hội thi thơ Bích Đình (2)
27 Chương 27: Hội thi thơ Bích Đình (3)
28 Chương 28: Phí chấp bút một trăm lượng
29 Chương 29: Khó khăn hưởng thụ ân huệ mỹ nhân
30 Chương 30: Hiện trường phim võ hiệp?
31 Chương 31: Điềm xấu?
32 Chương 32: Nàng chọc phải ai rồi?
33 Chương 33: Tại sao phải đón mũi tên?
34 Chương 34: Bình giữ nhiệt tổ truyền…
35 Chương 35: Cô là người của phủ ta
36 Chương 36: Vào Thụy Vương phủ ở
37 Chương 37: Lao động trẻ em thông minh…
38 Chương 38: Quýnh, còn bị một bánh bao nhỏ đùa giỡn…
39 Chương 39: Một người chưa đủ mà còn thêm một người nữa?
40 Chương 40: Ai phải phụ trách với nàng?
41 Chương 41: Thái độ thật kỳ lạ
42 Chương 42: Trèo cao không dậy nổi
43 Chương 43: Mỗ Vương gia thật khác thường
44 Chương 44: Bánh bao nhỏ và Tiểu Diệp Tử
45 Chương 45: Bánh bao nhỏ luận bàn chuyện thành thân
46 Chương 46: Gả cô cho phụ vương
47 Chương 47: Tiểu Diệp Tử, ôm một cái
48 Chương 48: Làm cha kiểu gì vậy?
49 Chương 49: Thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm…
50 Chương 50: Không thể lựa chọn thân phận
51 Chương 51: Cần một tri kỷ
52 Chương 52: Đánh cờ
53 Chương 53: Độc tôn Liễu Chi Nhiên
54 Chương 54: Kì phùng địch thủ
55 Chương 55: Đối thủ khó tìm
56 Chương 56: Lần sau nhất định sẽ thắng huynh
57 Chương 57: Bánh Bao Nhỏ rất tức giận
58 Chương 58: Vô lễ với tiểu thế tử
59 Chương 59: Mỗ Vương gia nào đó lại không bình thường
60 Chương 60: Vương gia nào đó còn cần thêm chút sức!
61 Chương 61: Nước mắt đầm đìa
62 Chương 62: Vương gia, huynh lại chơi xấu!
63 Chương 63: Mắt nhìn chén rượu nâng lên, uống rồi!
64 Chương 64: Mỗ nữ sau khi say rất mê người
65 Chương 65: Say rượu nói thật lòng
66 Chương 66: Lời nói thật? Nói khi say?
67 Chương 67: Tiểu yêu tinh, thành thật một chút!
68 Chương 68: Kìm lòng không được mà trộm hương
69 Chương 69: Mỗ Vương Gia muốn quỵt nợ
70 Chương 70: Còn có thể hạ lưu thêm chút nữa…
71 Chương 71: Thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn!
72 Chương 72: “Bánh bao nhỏ” vừa tham ăn vừa sắc
73 Chương 73: Hoàng đế Phượng Lâm Duệ
74 Chương 74: Thịnh Kinh phồn hoa
75 Chương 75: Lần đầu tiên làm dáng
76 Chương 76: Bộ đồ vòng trò chơi
77 Chương 77: Không có đầu óc thì ít nhất nên có ngực…
78 Chương 78: Muốn độc thì độc đến cùng!
79 Chương 79: Tiểu mỹ nhân, làm bạn đi…
80 Chương 80: Văn võ song toàn không thua nam nhân
81 Chương 81: Công tử đa tình Liên Tiêu
82 Chương 82: Tiểu thế tử yêu cầu ngược lại
83 Chương 83: Diện kiến thánh nhân
84 Chương 84: “Bánh Bao Nhỏ” là nhà vẽ hoạt hình…
85 Chương 85: Cứu người không thành, còn thế cả mình vào…
86 Chương 86: Châu chấu trên sợi dây thừng
87 Chương 87: Chữ bút lông khó coi
88 Chương 88: Gà bay ngỗng nhảy, người vật đại chiến!
89 Chương 89: Thì ra chữ còn có thể ghi như vậy đấy!
90 Chương 90: Người lấy ăn làm trời!
91 Chương 91: Bi tráng ăn thử
92 Chương 92: Ta ở Thôn Trung Quang đấy!
93 Chương 93: Dụ dỗ Bánh bao nhỏ
94 Chương 94: Nước miếng có mùi thịt nướng…
95 Chương 95: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương!(1)
96 Chương 96: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương (2)
97 Chương 97: Không ra khỏi phòng, đi bốn phương!(3)
98 Chương 98: Chú dê vui vẻ mà thông minh được bằng bản thế tử sao?!
99 Chương 99: Vương gia trúng tà rồi…
100 Chương 100: Thái hậu nương nương
101 Chương 101: Tại hạ Liên Tiêu…
102 Chương 102: Mỹ nhân này, ta vừa ý!
103 Chương 103: Khuôn mặt giống nhau, nhưng sao lại khác nhau nhiều như vậy?
104 Chương 104: Lại thêm một tiểu chính thái!
105 Chương 105: Tiểu Diệp Tử ban thưởng cho tiểu thế tử
106 Chương 106: Đòi hỏi khen thưởng
107 Chương 107: Người làm phụ thân áy náy rồi…
108 Chương 108: Đội hình siêu cường đại!
109 Chương 109: Tiểu thế tử không vui
110 Chương 110: Dùng tiếng ca kể chuyện xưa
111 Chương 111: Tin vỉa hè không thể tin!
112 Chương 112: Yêu thích thì đi tranh thủ đi!
113 Chương 113: Bánh Bao nhỏ áp dụng vào thực tế
114 Chương 114: Kinh thật! Bánh Bao nhỏ cưỡng hôn người ta rồi!
115 Chương 115: Không bằng lấy thân báo đáp…
116 Chương 116: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
117 Chương 117: Vương gia, xin tự trọng!
118 Chương 118: Vương gia nào đó vô cùng khác thường!
119 Chương 119: Tạo ngộ biến tướng cầu hôn?
120 Chương 120: Huynh đệ tình thâm!
121 Chương 121: Lưu thủy khánh hoan hội
122 Chương 122: Ngu ngốc, không có đầu óc à?
123 Chương 123: Kinh biến!
124 Chương 124: Nước mắt này rơi vì hắn sao?
125 Chương 125: Rất muốn hôn đi nước mắt trên gương mặt nàng
126 Chương 126: Nàng nghĩ ra cách rồi
127 Chương 127: Tới núi Mạc Thương
128 Chương 128: Nhắm mắt! Ngủ!
129 Chương 129: Coi như là giúp nhau sưởi ấm…
130 Chương 130: Tiểu nữ tới là để khiêu chiến ngài!
131 Chương 131: Dám đánh cược với tiểu nữ không?
132 Chương 132: Mỗ Vương gia không may!
133 Chương 133: Nước chảy 3000 thước, mùi hôi hướng Cửu Tiêu
134 Chương 134: Đau lòng?
135 Chương 135: Chuyện này phải thưởng thức từ từ mới được…
136 Chương 136: Bụng dạ người đàn ông này thật đen tối!
137 Chương 137: Kết quả cuộc tỷ thí…
138 Chương 138: Thật không thể tin được!
139 Chương 139: Thật mất hết cả mặt mũi đàn ông rồi!
140 Chương 140: Đại nạn của Lâm Ca trôi qua, thần y đã đồng ý không chậm trễ
141 Chương 141: Anh ta bệnh sao? Có phải nhớ lại tình cũ không?
142 Chương 142: Phụ vương, Tiểu diệp tử, hai người thối quá!
143 Chương 143: Thật là xinh đẹp!
144 Chương 144: Tiền lì xì đặc biệt…
145 Chương 145: Trái tim của hắn… không chịu nổi giằng co!
146 Chương 146: Điện thoại phát nhạc, Lâm Ca phì cười…
147 Chương 147: Lí Quỳ là người mổ heo? Trương Phi là người bán đậu hũ?
148 Chương 148: Để trẫm điều tra thêm về thôn trung quan
149 Chương 149: Điện thoại để trẫm chơi…
150 Chương 150: Điện thoại này là vật sống… sống?
151 Chương 151: Pháo hoa rực rỡ đêm trừ tịch – đêm 30
152 Chương 152: Đừng lo lắng... Có ta ở đây
153 Chương 153: Gặp mặt thái hậu
154 Chương 154: Điều này không có nghĩa là ta sẽ thả nàng ra!
155 Chương 155: Lâm Ca thổ lộ
156 Chương 156: Lâm Ca thổ lộ (2)
157 Chương 157: Yêu nghiệt? Không thể chọc vào…
158 Chương 158: Tại sao không tin Liên mỗ thật lòng nhỉ?
159 Chương 159: Chẳng bằng lén định chung thân…
160 Chương 160: Lại dám thắng trẫm thật!
161 Chương 161: Xin Hoàng thượng ban thưởng một tấm hộ bằng!
162 Chương 162: Lai lịch thần bí kinh người!
163 Chương 163: Phụ Vương hạ thủ với Tiểu Diệp Tử sao?!
164 Chương 164: Muốn đi à? Đừng có mơ
165 Chương 165: Vương gia ngang ngược mà lại biết nhận sai à?!
166 Chương 166: Mỗ vương gia chơi xấu như trẻ con
Chapter

Updated 166 Episodes

1
Chương 1: Không hiểu sao lại xuyên không!
2
Chương 2: Cảm giác làm trộm thật kích thích!
3
Chương 3: Đám cực phẩm mỹ nam trong miếu đổ nát
4
Chương 4: Mỹ nam ốm yếu
5
Chương 5: Lòng tốt không được báo đáp
6
Chương 6: Thuốc cảm cúm bán được năm trăm lượng
7
Chương 7: Được mỹ nam hỗ trợ
8
Chương 8: Nói nhiều thành nói hớ
9
Chương 9: Đồ đạc kỳ lạ thật nhiều
10
Chương 10: Chuông báo điện thoại gây tai họa
11
Chương 11: Hàng xóm là đại thúc Châu Tinh Trì
12
Chương 12: Biến thành nữ bộc
13
Chương 13: Lần đầu vào Tiêu dật cư
14
Chương 14: Rốt cuộc là hạ nhân hay là khách?
15
Chương 15: Rốt cục nàng có lai lịch thế nào?
16
Chương 16: Thì ra là mỹ nhân
17
Chương 17: Cũng vậy thôi!
18
Chương 18: Đến thư phòng tìm sách
19
Chương 19: Mất phương hướng rồi!
20
Chương 20: Rời khỏi Phong thành
21
Chương 21: Ngủ bên ngoài rừng
22
Chương 22: Lập gia đình? Tùy duyên phận…
23
Chương 23: Dừng chân ở Trạm Châu
24
Chương 24: Giả nam trang đi dạo chơi
25
Chương 25: Hội thi thơ Bích Đình
26
Chương 26: Hội thi thơ Bích Đình (2)
27
Chương 27: Hội thi thơ Bích Đình (3)
28
Chương 28: Phí chấp bút một trăm lượng
29
Chương 29: Khó khăn hưởng thụ ân huệ mỹ nhân
30
Chương 30: Hiện trường phim võ hiệp?
31
Chương 31: Điềm xấu?
32
Chương 32: Nàng chọc phải ai rồi?
33
Chương 33: Tại sao phải đón mũi tên?
34
Chương 34: Bình giữ nhiệt tổ truyền…
35
Chương 35: Cô là người của phủ ta
36
Chương 36: Vào Thụy Vương phủ ở
37
Chương 37: Lao động trẻ em thông minh…
38
Chương 38: Quýnh, còn bị một bánh bao nhỏ đùa giỡn…
39
Chương 39: Một người chưa đủ mà còn thêm một người nữa?
40
Chương 40: Ai phải phụ trách với nàng?
41
Chương 41: Thái độ thật kỳ lạ
42
Chương 42: Trèo cao không dậy nổi
43
Chương 43: Mỗ Vương gia thật khác thường
44
Chương 44: Bánh bao nhỏ và Tiểu Diệp Tử
45
Chương 45: Bánh bao nhỏ luận bàn chuyện thành thân
46
Chương 46: Gả cô cho phụ vương
47
Chương 47: Tiểu Diệp Tử, ôm một cái
48
Chương 48: Làm cha kiểu gì vậy?
49
Chương 49: Thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm…
50
Chương 50: Không thể lựa chọn thân phận
51
Chương 51: Cần một tri kỷ
52
Chương 52: Đánh cờ
53
Chương 53: Độc tôn Liễu Chi Nhiên
54
Chương 54: Kì phùng địch thủ
55
Chương 55: Đối thủ khó tìm
56
Chương 56: Lần sau nhất định sẽ thắng huynh
57
Chương 57: Bánh Bao Nhỏ rất tức giận
58
Chương 58: Vô lễ với tiểu thế tử
59
Chương 59: Mỗ Vương gia nào đó lại không bình thường
60
Chương 60: Vương gia nào đó còn cần thêm chút sức!
61
Chương 61: Nước mắt đầm đìa
62
Chương 62: Vương gia, huynh lại chơi xấu!
63
Chương 63: Mắt nhìn chén rượu nâng lên, uống rồi!
64
Chương 64: Mỗ nữ sau khi say rất mê người
65
Chương 65: Say rượu nói thật lòng
66
Chương 66: Lời nói thật? Nói khi say?
67
Chương 67: Tiểu yêu tinh, thành thật một chút!
68
Chương 68: Kìm lòng không được mà trộm hương
69
Chương 69: Mỗ Vương Gia muốn quỵt nợ
70
Chương 70: Còn có thể hạ lưu thêm chút nữa…
71
Chương 71: Thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn!
72
Chương 72: “Bánh bao nhỏ” vừa tham ăn vừa sắc
73
Chương 73: Hoàng đế Phượng Lâm Duệ
74
Chương 74: Thịnh Kinh phồn hoa
75
Chương 75: Lần đầu tiên làm dáng
76
Chương 76: Bộ đồ vòng trò chơi
77
Chương 77: Không có đầu óc thì ít nhất nên có ngực…
78
Chương 78: Muốn độc thì độc đến cùng!
79
Chương 79: Tiểu mỹ nhân, làm bạn đi…
80
Chương 80: Văn võ song toàn không thua nam nhân
81
Chương 81: Công tử đa tình Liên Tiêu
82
Chương 82: Tiểu thế tử yêu cầu ngược lại
83
Chương 83: Diện kiến thánh nhân
84
Chương 84: “Bánh Bao Nhỏ” là nhà vẽ hoạt hình…
85
Chương 85: Cứu người không thành, còn thế cả mình vào…
86
Chương 86: Châu chấu trên sợi dây thừng
87
Chương 87: Chữ bút lông khó coi
88
Chương 88: Gà bay ngỗng nhảy, người vật đại chiến!
89
Chương 89: Thì ra chữ còn có thể ghi như vậy đấy!
90
Chương 90: Người lấy ăn làm trời!
91
Chương 91: Bi tráng ăn thử
92
Chương 92: Ta ở Thôn Trung Quang đấy!
93
Chương 93: Dụ dỗ Bánh bao nhỏ
94
Chương 94: Nước miếng có mùi thịt nướng…
95
Chương 95: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương!(1)
96
Chương 96: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương (2)
97
Chương 97: Không ra khỏi phòng, đi bốn phương!(3)
98
Chương 98: Chú dê vui vẻ mà thông minh được bằng bản thế tử sao?!
99
Chương 99: Vương gia trúng tà rồi…
100
Chương 100: Thái hậu nương nương
101
Chương 101: Tại hạ Liên Tiêu…
102
Chương 102: Mỹ nhân này, ta vừa ý!
103
Chương 103: Khuôn mặt giống nhau, nhưng sao lại khác nhau nhiều như vậy?
104
Chương 104: Lại thêm một tiểu chính thái!
105
Chương 105: Tiểu Diệp Tử ban thưởng cho tiểu thế tử
106
Chương 106: Đòi hỏi khen thưởng
107
Chương 107: Người làm phụ thân áy náy rồi…
108
Chương 108: Đội hình siêu cường đại!
109
Chương 109: Tiểu thế tử không vui
110
Chương 110: Dùng tiếng ca kể chuyện xưa
111
Chương 111: Tin vỉa hè không thể tin!
112
Chương 112: Yêu thích thì đi tranh thủ đi!
113
Chương 113: Bánh Bao nhỏ áp dụng vào thực tế
114
Chương 114: Kinh thật! Bánh Bao nhỏ cưỡng hôn người ta rồi!
115
Chương 115: Không bằng lấy thân báo đáp…
116
Chương 116: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
117
Chương 117: Vương gia, xin tự trọng!
118
Chương 118: Vương gia nào đó vô cùng khác thường!
119
Chương 119: Tạo ngộ biến tướng cầu hôn?
120
Chương 120: Huynh đệ tình thâm!
121
Chương 121: Lưu thủy khánh hoan hội
122
Chương 122: Ngu ngốc, không có đầu óc à?
123
Chương 123: Kinh biến!
124
Chương 124: Nước mắt này rơi vì hắn sao?
125
Chương 125: Rất muốn hôn đi nước mắt trên gương mặt nàng
126
Chương 126: Nàng nghĩ ra cách rồi
127
Chương 127: Tới núi Mạc Thương
128
Chương 128: Nhắm mắt! Ngủ!
129
Chương 129: Coi như là giúp nhau sưởi ấm…
130
Chương 130: Tiểu nữ tới là để khiêu chiến ngài!
131
Chương 131: Dám đánh cược với tiểu nữ không?
132
Chương 132: Mỗ Vương gia không may!
133
Chương 133: Nước chảy 3000 thước, mùi hôi hướng Cửu Tiêu
134
Chương 134: Đau lòng?
135
Chương 135: Chuyện này phải thưởng thức từ từ mới được…
136
Chương 136: Bụng dạ người đàn ông này thật đen tối!
137
Chương 137: Kết quả cuộc tỷ thí…
138
Chương 138: Thật không thể tin được!
139
Chương 139: Thật mất hết cả mặt mũi đàn ông rồi!
140
Chương 140: Đại nạn của Lâm Ca trôi qua, thần y đã đồng ý không chậm trễ
141
Chương 141: Anh ta bệnh sao? Có phải nhớ lại tình cũ không?
142
Chương 142: Phụ vương, Tiểu diệp tử, hai người thối quá!
143
Chương 143: Thật là xinh đẹp!
144
Chương 144: Tiền lì xì đặc biệt…
145
Chương 145: Trái tim của hắn… không chịu nổi giằng co!
146
Chương 146: Điện thoại phát nhạc, Lâm Ca phì cười…
147
Chương 147: Lí Quỳ là người mổ heo? Trương Phi là người bán đậu hũ?
148
Chương 148: Để trẫm điều tra thêm về thôn trung quan
149
Chương 149: Điện thoại để trẫm chơi…
150
Chương 150: Điện thoại này là vật sống… sống?
151
Chương 151: Pháo hoa rực rỡ đêm trừ tịch – đêm 30
152
Chương 152: Đừng lo lắng... Có ta ở đây
153
Chương 153: Gặp mặt thái hậu
154
Chương 154: Điều này không có nghĩa là ta sẽ thả nàng ra!
155
Chương 155: Lâm Ca thổ lộ
156
Chương 156: Lâm Ca thổ lộ (2)
157
Chương 157: Yêu nghiệt? Không thể chọc vào…
158
Chương 158: Tại sao không tin Liên mỗ thật lòng nhỉ?
159
Chương 159: Chẳng bằng lén định chung thân…
160
Chương 160: Lại dám thắng trẫm thật!
161
Chương 161: Xin Hoàng thượng ban thưởng một tấm hộ bằng!
162
Chương 162: Lai lịch thần bí kinh người!
163
Chương 163: Phụ Vương hạ thủ với Tiểu Diệp Tử sao?!
164
Chương 164: Muốn đi à? Đừng có mơ
165
Chương 165: Vương gia ngang ngược mà lại biết nhận sai à?!
166
Chương 166: Mỗ vương gia chơi xấu như trẻ con