Chương 14: 14: Anh Chỉ Cần Trả Đơn Thuốc Là Xong

Cố Thời Kha đã xem qua đoạn băng ở bệnh viện, sớm biết đó là cô.

Khi bác sĩ đi ra, người đứng bên ngoài hỏi tình hình là anh.

Người thuận lợi quan sát cửa cũng là anh.

Trước mặt Cố Thời Kha anh, chưa bao giờ có chuyện người đột nhiên mất tích.
"Cậu ra ngoài tìm đi.

Tôi tìm ở trong đây."
Cố Thời Kha cầm đơn thuốc, lạnh lùng đi về phía nhà vệ sinh.
Niệm Nguyệt Sơ run run, cố gắng nép sau cánh cửa, nín thở.

Cô nhìn thấy rồi, người đó thật sự là Cố Thời Kha.
Niệm Nguyệt Sơ không kìm được chửi một tiếng.
Cố Thời Kha không vào mà chỉ đi tới phía cửa, nhìn qua rồi đi ra.
Niệm Nguyệt Sơ thở phào, dỏng tai nghe tình hình, đợi hẳn một lúc không thấy động tĩnh mới vui mừng đi ra.
Cô vừa là bệnh nhân, vừa là nạn nhân mà lại phải trốn chui trốn nhủi.
Niệm Nguyệt Sơ chửi bản thân vài tiếng trong lòng.

Ngẩng cao đầu kiểu này hơi nhục nhã.
Thôi kệ, tránh díu líu đến anh, cô nhục một tí không vấn đề gì.
Cố Thơi Kha khẽ nhếch môi.

Anh biết cô sẽ trúng kế.
Niệm Nguyệt Sơ lia mắt về phía sàn nhà cô làm rơi đơn thuốc, lại lia đến trên mặt bàn kế giường, lia đến trên giường và cuối cùng dừng trên người đàn ông đang lãnh đạm chờ đợi.
"Sao anh chưa đi?"
Niệm Nguyệt Sơ lỡ mồm bật thốt.
Cố Thời Kha nhìn cánh tay bị bó bột của cô, âm thầm quan sát biểu hiện.
Hai người nhìn nhau, đấu mắt ngầm.

Anh không lên tiếng tôi cũng sẽ im lặng.
"Tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí và cho người chăm sóc cô."
Cố Thời Kha lạnh lùng lên tiếng.
Niệm Nguyệt Sơ định xua tay nhưng cô quên mất tay đang bị thương.

Chỉ nhấc lên một chút vội nhăn nhó mặt mày, lập tức để thẳng tay xuống.
"Cố tổng, anh chịu viện phí được rồi.

Tôi có người chăm sóc rồi."
Cố Thời Kha không trả lời cô.

"Vậy, rôi xin phép đi trước nhé.

À tờ thuốc, cho tôi xin lại."
Niệm Nguyệt Sơ chìa bàn tay lành lặn về phía anh.

Cô cố gắng giữ bộ dáng xa lạ nhất có thể.

Làm một lần không quen, nhiều lần tự khắc sẽ quen.
"Tôi đi với cô."
Cố Thời Kha đứng dậy, tiến về phía Niệm Nguyệt Sơ, không có ý định trả tờ giấy.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn chằm chằm anh, hoài nghi cực độ.

Cô không nghĩ anh có ý tốt.

Chắc chắn là có vấn đề.
"Không cần đâu.

Tôi tự làm được rồi.

Cố tổng bận trăm công nghìn việc, anh nên quay về thì hơn."
Niệm Nguyệt Sơ đuổi khéo.
Cố Thời Kha nhìn ánh mắt đề phòng và thận trọng của cô, chợt cảm giác không vui.
Hôm qua say rượu, cô sợ anh như sợ quỷ, hôm nay tỉnh táo cô lại dùng ánh mắt đó với anh.

Người phụ nữ này thật sự thay đổi.

Cô đang cố gạt bỏ hình bóng anh ra khỏi đôi mắt ấy.
"Cảm ơn."
Cố Thời Kha đến gần cô, nhỏ giọng nói.
Niệm Nguyệt Sơ lần nữa được tặng bất ngờ.

Nghĩ đi nghĩ lại, hẳn anh có mội quan hệ khó nói với kẻ điên kia.

Lời cảm ơn này có lẽ vì cô đã cứu anh ta đi.
"Vậy thì coi như không nợ nhau nữa.

Trước tôi ép Cố tổng, giờ coi như chúng ta hòa."
"Giờ anh chỉ cần đưa tôi đơn thuốc, tôi sẽ coi như chuyện hôm nay không xảy ra.

Chúng...!Tôi và anh tiếp tục làm người dưng theo lời đã hứa."
Niệm Nguyệt Sơ để xuất.

Cô tự tin anh sẽ đồng ý.
Thú thật, cô cũng không muốn gặp anh.

Hai người đều không muốn gặp nhau thì buộc nhau vào để làm gì? Chỉ hành hạ nhau thêm thôi.
Nhưng cô cần đơn thuốc.
Có vẻ anh không có ý định trả, vậy cô tìm bác sĩ, bảo ông ghi lại giúp cô một tờ khác.
Niệm Nguyệt Sơ nghĩ đến cảnh đó, trong lòng hơi không vui.

Giá kể người đến không phải Cố Thời Kha thì tốt.
Nguyệt Sơ nhìn anh.

Không trả lời tức là đồng ý.
Niệm Nguyệt Sơ không quan tâm nữa.

Ra hỏi phòng, nhìn một dãy các phòng bệnh, cô loay hoay xem phòng bác sĩ ở đâu.
"Đừng tìm nữa.

Bác sĩ có việc đột xuất, rời đi rồi."
Niệm Nguyệt Sơ nhìn anh, đánh giá.

Cô cố ý giữ một khoảng cách với anh.
"Cố tổng, bây giờ người anh nên chăm sóc là cô ấy.

Cô ấy sẽ ra sao nếu biết anh ở cùng chỗ với tôi? Chắc chắn rất buồn.

Anh nên nghe lời tôi, đưa đơn thuốc cho tôi là xong."
Niệm Nguyệt Sơ nhắc tới bạch nguyệt quang trong lòng anh để anh mau chóng rời đi.

Dù cô cố ý nhưng mọi lời nói đều là thật.
"Tôi đã nói với bác sĩ cô sẽ ở đây 3 ngày để tiện theo dõi.

Mọi chi phí tôi lo."
Cố Thời Kha lạnh lùng đáp, tiến thẳng về phía thang máy.
Niệm Nguyệt Sơ có chú khó thích ứng với tình hình bất thình lình, ngơ ngác định đuổi theo anh.

Lời bác sĩ lần nữa văng vẳng bên tai khiến Niệm Nguyệt Sơ đau khổ đi từng bước chậm như rùa.
Cô còn chưa làm gì đã khởi nghiệp trong bệnh viện.
"Đợi chút.

Anh đi đâu đấy?"

"Lấy thuốc."
Cố Thời Kha nhìn cô trả lời mới tiếp tục bước đi.
Khi anh lấy thuốc trở về, Niệm Nguyệt Sơ vẫn đợi ở hành lang.

Lúc này không gian chỉ có hai người và Đại Lưu vừa tới nhưng đứng cách 1 khoảng.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn túi thuốc, nghĩ ngợi một hồi liền cất tiếng.
"Thật ra, tôi cũng không biết về anh ta.

Nếu anh sợ tôi nói ra thì tôi hứa tôi sẽ ngậm chặt miệng."
"Cô rất thích hứa?"
Niệm Nguyệt Sơ không nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai của anh, chỉ cảm thấy lời anh hơi đâm chọc.

Nhưng vấn đề đó với cô không quan trọng nên cô vô tư nói.
"Tôi không thích hứa nhưng hứa thì sẽ làm."
"Cô hứa cô sẽ làm người dưng với tôi cô làm được?"
"Không phải tôi đang thực hiện hay sao?"
Niệm Nguyền Sơ cố tình nhìn về phía anh, ngụ ý rất rõ ràng.
Hai người im lặng trong bầu không khí bắt đầu ngột ngạt hơn.
Niệm Nguyệt Sơ lén nhìn anh, bấm móng tay ghim vào lòng bàn tay, quyết tâm lên tiếng.
"Tôi muốn trở về nhà.

Hơn nữa, tôi ở đây có chút bất tiện.

Với cả, Cố tổng anh giúp tôi lấy thuốc thế là quá đủ.

Anh không cần bận tâm việc này nữa đâu."
"Nếu cô không muốn ở đây, tôi sẽ cho người đến chăm sóc cô.

Tôi không bỏ mặc ân nhân."
Cái quái gì đang diễn ra với Cố Thời Kha vậy?
Niệm Nguyền Sơ bực mình.
"Anh...!"
Niệm Nguyệt Sơ tức muốn nổ phổi, không kiềm chế thẳng thừng nói ra suy nghĩ trong đầu.
"Cách cảm ơn tốt nhất là tôi và anh đừng gặp nhau nữa.

Người anh lo lắng trước giờ đâu phải là tôi.

Anh bị ấm đầu thì về đắp khăn ướt vào."
Niệm Nguyệt Sơ nắm chặt tay, mắng xong mới biết sợ nhưng vẫn gan lì không muốn chữa cháy.
Niệm Nguyệt Sơ lén quan sát anh.

Nếu anh giận thì cùng lắm cô xin lỗi, không giận thì càng vui.
Cô cảm nhận được tên điên đó rất quan trọng với anh nhưng muốn tạ ơn đâu cần thế này.

Đây với cô là một sự tra tấn tinh thần.

Cô cần thời gian để quên, xin đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.

Cô đâu phải người mạnh mẽ đến mức buông bỏ được ngay.

Sự dũng cảm này của cô cũng có giới hạn mà.
Cố Thời Kha, sao anh cứ muốn làm tôi khóc thế?
Cố Thời Kha phớt lờ biểu hiện của cô.
Niệm Nguyệt Sơ lần đầu cảm giác mình muốn chửi thề nhiều lần trong một ngày đến thế.
Chẳng phải đã nói rồi ư? Cô và anh hòa.

Hết nợ.
Đại Lưu nhìn hai người, thở dài.

Đại boss nhà anh không biết có trải nghiệm thế nào khi bị con nhà người ta hắt hủi.

Trước làm cao cho lắm vào, giờ thì bày đặt hạ giá nhưng bề ngoài vẫn phải làm cao.
"Cố tổng."
Đại Lưu lên tiếng cắt ngang, vừa giúp hai người hóa giải bầu không khí bí bức.
"Tôi đi vào trước."
Niệm Nguyệt Sơ đành phải miễn cưỡng thỏa hiệp tạm thời.
"Cố tổng anh quan tâm cô ấy thì cứ nói ra.

Lần này thư kí Niệm quyết tâm thế, anh không mau hạ giá, bớt làm cao lại thì cẩn thận sau này cho không, cô ấy cũng không thèm đấy.

"
Đại Lưu nghiêng đầu nhìn anh, nhiệt tình làm chuyên gia tư vấn.

Vốn dĩ anh định gọi cô là Niệm Sơ nhưng nghĩ đến ánh mắt ngàn tiễn xuyên tâm của vị đại nhân này, chỉ dám ngậm chặt những từ đó lại.
"Cử người chăm sóc cô ấy."
Cố Thời Kha lạnh lùng ra lệnh rồi đi thẳng.
Đại Lưu bĩu môi.

Chắc chắn vẫn ghim anh vụ hôm qua.

Thù dai thiệt.
"Rõ ràng sót người ta còn bày đặt."
Đại Lưu không nhìn anh nhưng vẫn phải cố vạch trần thêm một câu.
"Đi."
Cố Thời Kha mất kiên nhẫn.

Bắn ánh mắt viên đạn về phía Đại Lưu.

Cứ nhìn thấy cậu ta, anh lại nghĩ tới vụ hôm qua, thật muốn xé xác trợ lý của mình.
"Anh xé xác cô ấy ấy.

Cô ấy chạy về phía tôi mà.

Tôi với thư kí Niệm vô tội."
Đại Lưu khổ sở thanh minh..

Chapter
1 Chương 1: Chương 1
2 Chương 2: Chương 2
3 Chương 3: 3: Nói Một Đằng Làm Một Nẻo
4 Chương 4: 4: Chẳng Thể Quay Lại
5 Chương 5: 5: Thật Sự Chấm Dứt!
6 Chương 6: 6: Mở Ra Cho Họ Một Cánh Cửa Mở Ra Cho Mình Một Lối Thoát
7 Chương 7: 7: Câu Trả Lời Của Anh Chính Là Sự Bỏ Lỡ!
8 Chương 8: 8: Bế Tắc Trong Chữ Tình
9 Chương 9: 9: Có Lẽ Đã Trả Giá Đủ Rồi!
10 Chương 10: 10: Việc Đầu Tiên Muốn Làm
11 Chương 11: 11: Say Rượu 1
12 Chương 12: 12: Say Rượu 2
13 Chương 13: 13: Kẻ Điên
14 Chương 14: 14: Anh Chỉ Cần Trả Đơn Thuốc Là Xong
15 Chương 15: 15: Sẽ Sớm Thôi
16 Chương 16: 16: Đợi Thời Gian Trả Lại Trái Tim
17 Chương 17: 17: Chạy Trốn Đại Boss
18 Chương 18: 18: Sự Tổn Thương Của Tôi Anh Sẽ Để Tâm Sao
19 Chương 19: 19: Yêu Là Gì
20 Chương 20: 20: Chạnh Lòng
21 Chương 21: 21: Tìm Một Nơi Nắng Ấm
22 Chương 22: 22: Dương Hạ Thành Phố Của Nắng Ấm
23 Chương 23: 23: Nếu Chân Thành Đủ Để Hoa Nở
24 Chương 24: Chương 24
25 Chương 25: 25: Lướt Qua
26 Chương 26: 26: Chỉ Cần Trong Tim Có Ngày Nắng
27 Chương 27: 27: Che Ô Dưới Mưa
28 Chương 28: 28: Nhân Vật Chính Là Anh
29 Chương 29: 29: Cũng Giống Như Cách Em Quên
30 Chương 30: 30: Gương Vỡ Có Thể Lành Bao Giờ
31 Chương 31: 31: Không Thể
32 Chương 32: 32: Gián Điệp
33 Chương 33: 33: Suối Nước Nóng
34 Chương 34: 34: Biểu Hiện Lạ
35 Chương 35: 35: Khủng Bố Tinh Thần
36 Chương 36: 36: Thành Toàn Nguyện Vọng
37 Chương 37: 37: Club
38 Chương 38: 38: Cùng Đi Chết Đi
39 Chương 39: 39: Chấp Niệm
40 Chương 40: 40: Giải Cứu
41 Chương 41: 41: Bên Mình Cả Đời Là Đủ
42 Chương 42: 42: Bóng Lưng Ân Nhân
43 Chương 43: 43: Gì Cũng Được Chỉ Yêu Là Không
44 Chương 44: Chương 44
45 Chương 45: Chương 45
46 Chương 46: Chương 46
47 Chương 47: Chương 47
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: 49: Nắng Chiếu Đuôi Mắt Em Cười Trong Lòng Em Đã Cười Bao Giờ Chưa
50 Chương 50: 50: Không Trách Được! Tình Yêu Do Trái Tim Quyết Định
51 Chương 51: 51: Gặp Phải Hai Kẻ Ngốc!
52 Chương 52: 52: Người Đàn Ông Lạ
53 Chương 53: 53: Người Đàn Ông Cũng Đẹp Đấy Chứ!
54 Chương 54: 54: Cái Nụ Cười Đó
55 Chương 55: 55: Có Thêm Một Người Càng Thêm Bận Rộn
56 Chương 56: 56: Tầm Mắt Cũng Thật Cao!
57 Chương 57: 57: Ra Vẻ
58 Chương 58: 58: Người Đàn Ông Này Khó Chiều
59 Chương 59: 59: Háo Sắc!
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: 61: Mục Tang Sau Này Anh Còn Nhớ Tôi Không
62 Chương 62: 62: Có Phải Khi Đủ Chân Thành Người Chúng Ta Tìm Sẽ Xuất Hiện
63 Chương 63: 63: Mong Rằng Pháo Hoa Với Anh Vẫn Là Điều Thật Đẹp!
64 Chương 64: 64: Kẻ Ngốc Đặt Bên Một Kẻ Đau Thương!
65 Chương 65: 65: Chó Con Đáng Yêu!
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: 67: Làm Kẻ Ngốc Đâu Có Dễ!
68 Chương 68: 68: Trên Đời Này Thứ Khó Chữa Nhất Là Chỗ Này!
69 Chương 69: 69: Ý Nghĩa Của Hoàng Hôn
70 Chương 70: 70: Yêu Là Người Vạn Dặm Bước Mãi Không Tới Người Một Bước Cũng Không Cần
71 Chương 71: 71: Hơi Ấm
Chapter

Updated 71 Episodes

1
Chương 1: Chương 1
2
Chương 2: Chương 2
3
Chương 3: 3: Nói Một Đằng Làm Một Nẻo
4
Chương 4: 4: Chẳng Thể Quay Lại
5
Chương 5: 5: Thật Sự Chấm Dứt!
6
Chương 6: 6: Mở Ra Cho Họ Một Cánh Cửa Mở Ra Cho Mình Một Lối Thoát
7
Chương 7: 7: Câu Trả Lời Của Anh Chính Là Sự Bỏ Lỡ!
8
Chương 8: 8: Bế Tắc Trong Chữ Tình
9
Chương 9: 9: Có Lẽ Đã Trả Giá Đủ Rồi!
10
Chương 10: 10: Việc Đầu Tiên Muốn Làm
11
Chương 11: 11: Say Rượu 1
12
Chương 12: 12: Say Rượu 2
13
Chương 13: 13: Kẻ Điên
14
Chương 14: 14: Anh Chỉ Cần Trả Đơn Thuốc Là Xong
15
Chương 15: 15: Sẽ Sớm Thôi
16
Chương 16: 16: Đợi Thời Gian Trả Lại Trái Tim
17
Chương 17: 17: Chạy Trốn Đại Boss
18
Chương 18: 18: Sự Tổn Thương Của Tôi Anh Sẽ Để Tâm Sao
19
Chương 19: 19: Yêu Là Gì
20
Chương 20: 20: Chạnh Lòng
21
Chương 21: 21: Tìm Một Nơi Nắng Ấm
22
Chương 22: 22: Dương Hạ Thành Phố Của Nắng Ấm
23
Chương 23: 23: Nếu Chân Thành Đủ Để Hoa Nở
24
Chương 24: Chương 24
25
Chương 25: 25: Lướt Qua
26
Chương 26: 26: Chỉ Cần Trong Tim Có Ngày Nắng
27
Chương 27: 27: Che Ô Dưới Mưa
28
Chương 28: 28: Nhân Vật Chính Là Anh
29
Chương 29: 29: Cũng Giống Như Cách Em Quên
30
Chương 30: 30: Gương Vỡ Có Thể Lành Bao Giờ
31
Chương 31: 31: Không Thể
32
Chương 32: 32: Gián Điệp
33
Chương 33: 33: Suối Nước Nóng
34
Chương 34: 34: Biểu Hiện Lạ
35
Chương 35: 35: Khủng Bố Tinh Thần
36
Chương 36: 36: Thành Toàn Nguyện Vọng
37
Chương 37: 37: Club
38
Chương 38: 38: Cùng Đi Chết Đi
39
Chương 39: 39: Chấp Niệm
40
Chương 40: 40: Giải Cứu
41
Chương 41: 41: Bên Mình Cả Đời Là Đủ
42
Chương 42: 42: Bóng Lưng Ân Nhân
43
Chương 43: 43: Gì Cũng Được Chỉ Yêu Là Không
44
Chương 44: Chương 44
45
Chương 45: Chương 45
46
Chương 46: Chương 46
47
Chương 47: Chương 47
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: 49: Nắng Chiếu Đuôi Mắt Em Cười Trong Lòng Em Đã Cười Bao Giờ Chưa
50
Chương 50: 50: Không Trách Được! Tình Yêu Do Trái Tim Quyết Định
51
Chương 51: 51: Gặp Phải Hai Kẻ Ngốc!
52
Chương 52: 52: Người Đàn Ông Lạ
53
Chương 53: 53: Người Đàn Ông Cũng Đẹp Đấy Chứ!
54
Chương 54: 54: Cái Nụ Cười Đó
55
Chương 55: 55: Có Thêm Một Người Càng Thêm Bận Rộn
56
Chương 56: 56: Tầm Mắt Cũng Thật Cao!
57
Chương 57: 57: Ra Vẻ
58
Chương 58: 58: Người Đàn Ông Này Khó Chiều
59
Chương 59: 59: Háo Sắc!
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: 61: Mục Tang Sau Này Anh Còn Nhớ Tôi Không
62
Chương 62: 62: Có Phải Khi Đủ Chân Thành Người Chúng Ta Tìm Sẽ Xuất Hiện
63
Chương 63: 63: Mong Rằng Pháo Hoa Với Anh Vẫn Là Điều Thật Đẹp!
64
Chương 64: 64: Kẻ Ngốc Đặt Bên Một Kẻ Đau Thương!
65
Chương 65: 65: Chó Con Đáng Yêu!
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: 67: Làm Kẻ Ngốc Đâu Có Dễ!
68
Chương 68: 68: Trên Đời Này Thứ Khó Chữa Nhất Là Chỗ Này!
69
Chương 69: 69: Ý Nghĩa Của Hoàng Hôn
70
Chương 70: 70: Yêu Là Người Vạn Dặm Bước Mãi Không Tới Người Một Bước Cũng Không Cần
71
Chương 71: 71: Hơi Ấm