Chương 14: Nghi ngờ

Sau khi Đại Đường lập quốc, đại đa số các nhà quyền quý mới tấn lên trước kia đều có xuất thân không cao, ẩm thực ăn mặc thích xa hoa, ăn cơm luôn dùng thịt cá, dầu mỡ tràn đầy mới là tốt, cho rằng như vậy mới có thể phô bày ra sự giàu có và thịnh vượng.

Đồ ăn như vậy lúc đầu ăn thấy cũng được, nhưng ăn nhiều hai phần liền thấy ngán.

Phó Minh Hoa được nuôi có cái miệng kén ăn, giả vờ cầm đôi đũa, thấy Bạch thị đặt đũa xuống thì buông theo, bưng chén trà đã pha, khẽ nhấp một miếng súc miệng.

Nước trà vừa uống vào miệng, Phó Minh Hoa liền cảm giác có cái gì không đúng lắm. Trà này ngọt mát tinh khiết, cũng không phải là loại trà Phó gia có thể có được, giống như là trà ngon Phúc Nam tiến cống vậy.

Nàng ngậm nước trà trong miệng, còn chưa nhổ ra, Bạch thị liền cười nói:

"Trà này là do Dung phi trong cung ban thưởng, mọi người nếm thử đi, nói là trà thượng hạng do Phúc Nam tiến cống đó."

Phó Minh Hoa vừa nghe xong lời này, mượn động tác cầm khăn lau miệng liền nhổ toàn bộ nước trà vào khăn.

Tất cả mọi người đều cười khen, Thẩm thị còn làm bộ uống thêm hai ngụm, trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Phó Minh Hoa nghe Bạch thị nhắc đến Dung phi, liền kín đáo nhìn thoáng qua Tạ thị.

Ai mà không biết, Phó gia và Tạ gia là quan hệ thông gia, mà Tạ gia lại là một trong bốn thế gia vọng tộc, có quan hệ thân thiết với Thôi thị. Đích trưởng tỷ của Tạ thị còn gả vào Thôi gia làm vợ, cô nương Thôi gia lại được đưa vào cung, hiện là quý phi của Thiên Phong Đế.

Thế nhưng Phó gia vậy mà lại qua lại thân thiết với Dung phi như thế, còn được Dung phi ban trà, hôm nay nếu không phải Bạch thị nhắc tới, chỉ sợ nàng còn không nghĩ tới.

Khóe miệng của Tạ thị ngồi bên cạnh mang theo ý cười, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn chằm chằm chén trà trong tay, chén trà lại càng làm cho ngón tay nàng càng thêm tinh tế trắng nõn.

Bạch thị vừa nói lời này ra khỏi miệng, lập tức cảm thấy không tốt, bèn cười ha hả kết thúc câu chuyện, nhưng Phó Minh Hoa lại cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Dung phi là sủng phi của Đương Kim Thánh Thượng, tuy nói phân vị không bằng Thôi quý phi, nhưng lại được thánh sủng hơn Thôi thị. Nàng ta vốn xuất thân Dung gia ở Phạm Dương, ban đầu Dung gia ở tiền triều cũng được xem là một gia tộc hưng thịnh, sinh ra được các mỹ nhân, có quan hệ chặt chẽ với vương triều triều đại trước, lúc đó có thể miễn cưỡng đặt song song với bốn họ Thôi, Tạ, Vương, Âm. Nhưng sau khi triều đại thay đổi, vương triều triều đại trước bị tiêu diệt, lúc Đại Đường mới thành lập, Dung gia bị chèn ép đến lợi hại.

Từ thời tiên đế, liền lệnh cưỡng chế Dung gia chuyển nhà, đại bản doanh vốn ở Phạm Dương, dời đến Lạc Dương. Thế gia vọng tộc như một cây đại thụ, cắm rễ ở đó, tất nhiên cành lá sẽ phát triển rậm rạp, nhưng một khi bị cưỡng ép đào đi chỗ khác, Dung gia mất đi đại bản doanh ở Phạm Dương, thời gian chỉ cần qua vài chục năm thì liền không nên trò trống gì.

Cuối thời tiên đế, lại càng nhiều lần kiếm cớ cắt bỏ thế lực của thế gia, mà lúc đó Dung gia đứng mũi chịu sào, bị đánh ép đến lợi hại.

Lúc trước khi Thiên Phong Đế vẫn còn là thái tử, đã có quen biết với Dung thị, cô nương Dung gia dung mạo xinh đẹp, nhưng khi đó tiên đế rõ ràng không thích Dung thị, Thiên Phong Đế vì đế vị, liền ẩn nhẫn không lộ ra.

Mà Dung gia trải qua nhiều lần đả kích, đã sớm không còn rầm rộ như lúc trước.

Năm đó để khôi phục lại tình cảnh gia tộc, biết rõ khi đó Thiên Phong Đế vẫn còn là thái tử có ý với Dung thị, nhưng lại không dám chọn nàng, liền định ra hôn ước cho Dung thị và con trai thứ ba của Quách gia.

Quách gia Quách Cửu Trung nguyên là Quách Cửu, lúc trước xuất thân dân gian, chính là một trong những công thần đi theo Thái tổ giành thiên hạ, được tiên đế ban tên chữ Trung, từ đó về sau đổi tên là Quách Cửu Trung. Bởi vì dũng mãnh thiện chiến nhiều lần lập chiến công, thời Đại Đường vừa lập quốc, được tiên đế phong là Dậu Dương Vương, đất phong ở Dậu Dương, đảm nhiệm chức Binh Bộ thượng thư. Quách Cửu Trung sinh ra ba con trai, trưởng tử oai hùng hơn người, định ra hôn ước với An Dương quận chúa, con trai thứ hai cũng thừa kế nghiệp cha, trấn thủ Liêu Dương.

Duy chỉ có đứa con trai thứ ba, bởi vì lúc trước Quách phu nhân mang thai hắn, thiên hạ chưa định, trượng phu đoạt thiên hạ, Quách phu nhân liền lưu giữ hậu phương.

Khi đó đương kim Thái hậu cũng đang mang thai, lại gặp dư nghiệt của tiền triều đuổi giết. Quách phu nhân vì cứu thái hậu mà lấy thân đỡ kiếm. Khi đó Quách phu nhân đã mang thai chín tháng, sau khi trúng một kiếm tổn thương đến hài tử trong bụng, suýt nữa mẹ con một xác hai mạng. Lúc đó thái hậu cảm động trước ân cứu mạng không màng sống chết của Quách phu nhân, từng hứa hẹn chỉ phúc vi hôn, nói nếu Long thai trong bụng mình là nhi tử, hài tử trong bụng Quách phu nhân là nữ nhi, thì con nối dõi Yến gia sẽ lấy cô nương Quách gia làm vợ, nhằm báo đáp ơn cứu mạng của Quách phu nhân.

Đáng tiếc sau đó Quách phu nhân khó sinh, sinh ra nhi tử nhưng thân thể bị tổn thương, từ đó không thể mang thai được nữa. Vì duyên cớ như vậy mà đứa con trai thứ ba của Quách Cửu Trung vừa mới sinh ra đã mang bệnh tật.

Tiên đế nhớ đến Quách phu nhân nhân nghĩa trung dũng, không hổ là trung lương chi phụ, sau khi đứa nhỏ này ra đời liền tự mình ban tên là Quách Cẩn Duệ, đồng thời Quách Cửu Trung cũng thăng vị lên làm Trung thư lệnh kiêm Thái úy, trong triều mọi người tôn là thượng phụ.

Từ nhỏ Quách Cẩn Duệ đã có chỗ thiếu hụt, thật vất vả dày công mới nuôi lớn được, tiên đế từng nói, cảm động và nhớ ơn Quách phu nhân cứu thê nhi một mạng, cho dù Quách Cẩn Duệ muốn cưới công chúa cũng có thể.

Chỉ bằng một câu nói này, cuối cùng tuy Quách gia vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cũng không dám lấy công chúa, nhưng lại định ra hôn ước với Dung gia cô nương, rất nhiều người ở Đại Đường triều đối với việc này cũng không thấy bất ngờ.

Tuy nói Dung gia là thế gia vọng tộc, thế nhưng đã xuống dốc rồi, danh tiếng Quách gia lại đang thịnh, cô nương Dung gia gả cho Quách Cẩn Duệ cũng không tính là gả thấp, khi đó cuộc hôn nhân này mọi người đều trầm trồ khen ngợi, còn được tiên đế khi còn sống tự mình chỉ hôn.

Chính bởi vì phần quan hệ này mà tiên đế đã mở một đường đường sống cho Dung gia, cũng không tiến hành chèn ép nữa.

Khi đó bởi vì Thiên Phong Đế có quan hệ mật thiết với Quách gia, thường xuyên mượn danh nghĩa Quách Cẩn Duệ, lén lút hẹn hò với Dung thị, đợi đến khi tiên đế qua đời, sau khi Thiên Phong Đế đăng vị, việc qua lại với Dung thị cũng không che giấu nữa.

Quách gia nghe được phong phanh, hối hận cũng đã muộn.

Đã đến tình trạng như vậy, hiển nhiên Quách gia cũng nhìn ra là bị Dung thị tính kế, lúc đó vô cùng vui mừng định ra hôn ước, lúc này mới biết Quách Cẩn Duệ chính là bị cắm sừng. Thân thể Quách Cẩn Duệ vốn không tốt, biết việc này thì thổ huyết mà chết, sau khi Dung thị giữ đạo hiếu ba năm cho hắn, kiếm đủ thanh danh thì được Thiên Phong Đế nạp vào cung.

Lúc nàng ta vào cung thì đã hơn hai mươi, nhưng sau khi tiến cung lại rất được Thiên Phong Đế sủng ái.

Chính là bởi vì có được nữ nhân này không dễ dàng, còn phải tốn biết bao công sức mới có được, vì vậy cho dù nàng ta đã qua độ tuổi xuân thì, thậm chí còn có hôn ước với Quách Cẩn Duệ, nhưng Thiên Phong Đế vẫn coi nàng ta như trân bảo.

Dung phi sinh Tứ hoàng tử Yến Tín và Tam công chúa Yến Vĩ, trong triều tuy rằng Thôi quý phi sinh được hai con trai đã đứng vững gót chân, thanh danh Thôi gia lại cường thịnh, nhưng người được đương kim hoàng thượng sủng ái lại là Dung phi, Dung phi sinh một trai một gái, Tứ hoàng tử nhỏ hơn Tam hoàng tử hai tuổi, năm nay đã mười tuổi.

Từ năm Thiên Phong thứ hai, hoàng hậu qua đời nhưng không lưu lại vị hoàng tử nào, cho đến nay cũng được mười năm rồi, hậu vị trống không, trong cung thế lực giữa Thôi quý phi và Dung phi như nước với lửa.

Con nối dõi của Thiên Phong Đế còn sống sót là chín trai sáu gái, trong đó thân phận mẹ đẻ của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử thực sự quá thấp, cho nên cho dù tuổi đã lớn nhưng cũng an phận thủ thường.

Trong hậu cung khi các hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi, thì Thôi quý phi và Dung phi chỉ là nhìn nhau không vừa mắt, nhưng một khi hai vị hoàng tử có xuất thân khác nhau càng lớn tuổi, sự tình liền trở nên phức tạp.

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị