Chương 140: Kêt

Một thời gian sau, Hàn Dạ Ảnh cuối cùng cũng thành công rước Lạc Hy về nhà. Còn An Phương thì đã mang thai con của Hứa Minh được hơn 1 tháng. Hai nhà họ Hàn và họ Hứa gấp gáp bàn nhau tổ chức hôn lễ chung với nhau.

Ba người đàn ông đang ngồi bên kia bàn bạc về chuyện hôn lễ, còn Vân Vy cùng với An Phương và Lạc Hy cùng nhau vui vẻ nói chuyện. Lạc Hy trên tay bế Tiểu Tôn đáng yêu, thằng bé vô cùng ngoan ngoãn và không có khóc nhè.

– Trời ơi, thời gian trôi nhanh thật đấy. Chưa gì hai người sắp kết hôn rồi.

Vân Vy uống một ngụm trà sữa rồi nói, ánh mắt cô trìu mến nhìn về Tiểu Tôn đang trong tay Lạc Hy.

An Phương liền nắm lấy tay Vân Vy:

– Vy Vy, hay cậu làm phù dâu cho mình đi.

– Nghe được đó.

Vân Vy nghe xong vô cùng thích thú, lập tức đồng ý. Thế nhưng Lạc Hy ngồi phía đối diện lại vô cùng bất mãn:

– Em cũng muốn chị Vy làm phù dâu cho em cơ.

Vân Vy liền sang Lạc Hy rồi nhìn An Phương, cả hai ai ai cũng ánh mắt mong chờ nhìn cô. Cuối cùng cô đành chịu thua, cười nói:

– Chỉ là xách váy thôi mà, xách luôn cho cả hai cũng được ha.

An Phương và Lạc Hy nghe vậy cũng gật gù đồng ý. Thời gian lại trôi đi, chẳng mấy chốc đã tới hôn lễ của cả hai.

Hôn lễ lần này cũng tổ chức ở ngoài trời, vì của hai nhà tổ chức chung với nhau nên khách khứa tới rất đông đủ. Bầu không khí náo nhiệt giữa trời đầu thu.

Ở trong phòng cô dâu, cả hai cô dâu ai ai cũng hồi hộp. Vân Vy ở bên cạnh trò chuyện vui vẻ với hai cô dâu xinh đẹp để giảm bớt căng thẳng. Nhìn thấy hai cô dâu thì cô lại vô thức nhớ tới lần thứ 2 mình mặc váy cưới. Nhanh thật đấy, mới đó mà đã mấy tháng trôi qua rồi.

Tới giờ lành, Vân Vy hai tay xách hai đuôi váy của hai cô dâu luôn, cô chỉ đi một đoạn thôi thì đã tới lễ đường, sau đó buông tay ra và để cho người lớn dẫn đi. Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết hôm nay được mẹ mặc đẹp như hoàng tử và công chúa nhỏ, đứng ở hai bên vui vẻ rải hoa.

An Phương được mẹ mình nắm tay, còn Lạc Hy thì được Lạc Tiêu dắt. Cả hai cô dâu bước về phía chú rể đang đứng, nụ cười hạnh phúc luôn nở trên môi.

Vân Vy liền bước tới chỗ của Cố Thừa Duật đang đứng ở phía dưới lễ đường, trên tay hắn vẫn luôn ôm Tiểu Tôn.

Từ ngày Vân Vy sinh con, Cố Thừa Duật đã mang hết công việc về nhà làm để có thể được quấn quýt bên hai mẹ con nhiều hơn. Cô chỉ cần cho con bú rồi thi thoảng ru con ngủ, còn lại hầu như đều là Cố Thừa Duật làm hết. Vân Vy nghĩ tới Cố Thừa Duật vừa làm việc vừa phải chăm con, lòng cô lại xót xa vô cùng. Nhưng Cố Thừa Duật dường như rất hạnh phúc, không hề phàn nàn kêu ca dù chỉ một lời.

Người đàn ông này không phải vạn năng, cũng sẽ có nhiều lúc mệt mỏi. Vân Vy càng thương Cố Thừa Duật nhiều hơn, cô quyết định sẽ chăm chỉ học tập Cố Thừa Duật để cùng hắn gánh vác chuyện ở công ty. Với lại trong Cố thị có cả huyết mạch của Vân thị, Vân Vy nghĩ bản thân mình cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm với nó.

Suy nghĩ về những chuyện đã qua, Vân Vy lặng lẽ ngắm nhìn Cố Thừa Duật yêu thương dỗ dành Tiểu Tôn khi còn đang ở trong hôn lễ của bạn thân. Hắn không cần tôn nghiêm hay gì ở nơi đông người, hắn chỉ cần cô vui vẻ và con cái của mình được hạnh phúc là được.

Vân Vy càng bước nhanh về phía Cố Thừa Duật hơn, cô cảm động ôm chầm lấy hắn, thưởng cho hắn một nụ hôn. Thì ra, người đàn ông này trước giờ vẫn luôn chiều chuộng cô như vậy. Nhưng cô lại nhiều lúc bướng bỉnh không thấu hiểu cho hắn, hắn cũng không tức giận mà ngược lại còn dỗ dành cô.

Cô còn nhớ mỗi khi con khóc, cô dỗ con đến phát bực, còn trút giận lên đầu Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật chỉ im lặng dỗ dành em bé xong thì lại lên phòng dỗ dành cô. Mỗi khi Tiểu Nghiêm hay Giai Tuyết sốt vào nửa đêm, cô mệt mỏi nên ngủ say, chỉ có Cố Thừa Duật thức đêm để chăm sóc con.

Cô biết làm mẹ rất áp lực, nhưng Cố Thừa Duật còn áp lực hơn cô nhiều.

– Thừa Duật, cảm ơn anh.

Cố Thừa Duật vẫn ôm Tiểu Tôn trong tay, thấy Vân Vy tự nhiên nhào tới hôn mình rồi cảm ơn, hắn khó hiểu nhíu mày:

– Em sao thế?

– Không có gì, chỉ là chồng em chiều em quá nên em cảm động thôi.

Vân Vy ôm lấy bả vai Cố Thừa Duật làm nũng, sau đó quay sang vui đùa với Tiểu Tôn. Cố Thừa Duật chỉ cười mà không nói gì, bởi vì hắn luôn tự nhủ trong lòng mình, sẽ bù đắp lại tất cả cho cô, sẽ luôn nâng niu cô trên tay như một cô công chúa nhỏ, sẽ không để cô phải chịu thêm ấm ức nào. Tất cả những thứ đó cô xứng đáng được nhận.

Một lát sau, tới phần cô dâu ném bó hoa trên tay mình. Lạc Hy và An Phương đều hồi hộp ném cùng nhau. Mọi người đều tranh nhau giành lấy hoa, nhưng một bó hoa rơi trúng Lạc Tiêu, bó còn lại thì được một vị tiểu thư xinh đẹp bắt được. Vị tiểu thư đó vô thức liếc nhìn Lạc Tiêu một cái thật nhanh, trái tim vô cớ đập loạn nhịp.

Thế là hôn lễ diễn ra và kết thúc tốt đẹp.

1 năm sau…

Thời gian lại trôi qua 1 năm nữa rồi, hôm nay lại là ngày đón giao thừa của gia đình nhỏ sau 1 năm chào đón thêm một thành viên mới. Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết cũng đã trưởng thành và chững chạc hơn rồi, tới giờ hai đứa nhỏ mới hiểu sinh đôi là gì, và hai đứa nó là được sinh đôi ra.

Do lúc đó bị lấy đi Giai Tuyết nên Vân Vy cũng không biết Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết ai là chị ai là anh. Thế là cả hai đứa nó cứ tranh nhau làm chị với làm anh, rồi vui vẻ chạy đuổi nhau mấy vòng liền trên sân cỏ.

Vân Vy và Cố Thừa Duật cũng ngồi trên thềm cỏ, nhắc nhở con đừng có ham chơi quá. Trong tay Vân Vy bế Tiểu Tôn, cô khẽ dựa người lên Cố Thừa Duật. Cả thân hình nhỏ của cô và con đều được Cố Thừa Duật ôm trọn từ phía sau, hắn dịu dàng hôn lên trán cô. Sau đó cô và hắn cùng nhau ngước lên bầu trời chờ đợi khoảnh khắc giao thừa.

Biệt thự Cố gia rất rộng lớn, đặc biệt là phía sau nhà có một thảm cỏ xanh mướt, nơi này vừa hay là nơi thuận lợi nhất để ngắm sao cũng như ngắm pháo hoa. Hiện giờ cả gia đình nhỏ đang tổ chức một party ngoài trời trên thảm cỏ này, ánh nến lung linh vây quanh cả gia đình nhỏ.

Cố Thừa Duật nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Vy, đưa lên miệng hôn. Vân Vy khẽ nhắm mắt cảm nhận sự hạnh phúc, Tiểu Tôn nằm trong lòng Vân Vy cũng vui mừng bật cười.

Chờ đợi khoảnh khắc giao thừa…

Cuối cùng đồng hồ cũng chỉ tới 00h, pháo hoa từ khắp phía được bắn lên bầu trời, lấp lánh cùng với vì sao.

Chứng kiến khoảnh khắc đẹp đẽ này, Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết cùng nhau hò reo vui vẻ. Trẻ con mà, lúc nào cũng ham chơi như vậy.

Cố Thừa Duật nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của Vân Vy lên, thâm tình đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn hạnh phúc. Cảm xúc trong lòng cô trào dâng mãnh liệt, cô thật sự rất hạnh phúc.

Cố Thừa Duật hôn cô xong, lại xót xa xoa xoa bờ môi sưng mọng của cô. Vân Vy mỉm cười rướn người lên hôn trán hắn:

– Thật ra, em cũng yêu anh từ rất lâu rồi. Ngay lần đầu gặp anh, em cũng trúng tiếng sét ái tình.

Vân Vy vừa nói, hai má khẽ ửng đỏ. Cô chưa bao giờ thừa nhận chuyện này với Cố Thừa Duật, bởi vì cô luôn sợ hãi. Cô sợ Cố Thừa Duật chỉ là chơi đùa mình, sẽ giống như 7 năm trước mà bỏ rơi cô.

Nhưng cuối cùng cô cũng tháo bỏ lớp phòng ngự cuối cùng, thừa nhận sự thật này.

Cố Thừa Duật trong lòng ngập tràn hạnh phúc, hôn cô thêm một lần nữa. Hắn cũng yêu cô như vậy, nếu như khi xưa hắn mắc phải lỗi lầm, hiện tại hắn sẽ dùng cả đời còn lại của mình để bù đắp cho cô.

Màn đêm yên bình dần trôi qua, hạnh phúc vẫn còn đó. Và hai người họ sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Kết thúc.

Chapter
1 Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2 Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3 Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4 Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5 Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6 Chương 6: Một Phút Rung Động
7 Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8 Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9 Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10 Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11 Chương 11: Không Ngờ
12 Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13 Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14 Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15 Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16 Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17 Chương 17: Sự Cố
18 Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19 Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20 Chương 20: Tuyệt Vọng
21 Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22 Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23 Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24 Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25 Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26 Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27 Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28 Chương 28: Chờ Đợi
29 Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30 Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31 Chương 31: Nhẫn Tâm
32 Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33 Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34 Chương 34: Là Cầm Thú
35 Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36 Chương 36: Giả Điên
37 Chương 37: Không Hề Tức Giận
38 Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39 Chương 39: Bỏ Trốn
40 Chương 40: Bình An Vô Sự
41 Chương 41: Đã từng...
42 Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43 Chương 43: An Phương cảnh cáo
44 Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45 Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46 Chương 46: Nôn
47 Chương 47: Không thể kiềm chế
48 Chương 48: Dặn lòng phải hận
49 Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50 Chương 50: Đau đến tê liệt
51 Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52 Chương 52: Trả ơn hai lần
53 Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54 Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55 Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56 Chương 56: Tin nhắn
57 Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58 Chương 58: Gặp lại
59 Chương 59: Trừng phạt
60 Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61 Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62 Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63 Chương 63: Nhục nhã
64 Chương 64: CEO mới
65 Chương 65: Thổ lộ
66 Chương 66: Tuyết rơi rồi
67 Chương 67: Cố Giai Tuyết
68 Chương 68: Có anh lo chu toàn
69 Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70 Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71 Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72 Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73 Chương 73: Buồn bực trong lòng
74 Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75 Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76 Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77 Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78 Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79 Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80 Chương 80: Bất an
81 Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82 Chương 82: Vượt giới hạn?
83 Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84 Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85 Chương 85: Chạm mặt
86 Chương 86: Lợi dụng
87 Chương 87: An Phương tìm gặp
88 Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89 Chương 89: Lời hứa
90 Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91 Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92 Chương 93: Sẽ không buông tay em
93 Chương 92: Không thể tha thứ
94 Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95 Chương 95: Cuộc gọi
96 Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97 Chương 97: Không lấy mạng
98 Chương 98: Hạ quyết tâm
99 Chương 99: Em qua đây!
100 Chương 100: Có lẽ...
101 Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102 Chương 102: Ảo não
103 Chương 103: Vì cô!
104 Chương 104: Sa thải
105 Chương 105: Nhìn từ phía xa
106 Chương 106: Lưu luyến
107 Chương 107: Tạm biệt
108 Chương 108: Bí mật động trời
109 Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110 Chương 110: Sẽ không tha
111 Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112 Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113 Chương 113: Nhớ em
114 Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115 Chương 115: Vui mừng
116 Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117 Chương 117: Sợi dây gắn kết
118 Chương 118: Vì anh yêu em
119 Chương 119: Hạnh phúc
120 Chương 120: Yêu từ khi nào?
121 Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122 Chương 122: Anh không thể mất em
123 Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124 Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125 Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126 Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127 Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128 Chương 128: Bàng hoàng
129 Chương 129: Hối hận rồi ư?
130 Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131 Chương 131: Đau lòng vì nhau
132 Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133 Chương 133: Ngày đặc biệt
134 Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135 Chương 135: Điều chẳng lành
136 Chương 136: Uy hiếp
137 Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138 Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139 Chương 139
140 Chương 140: Kêt
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
2
Chương 2: Là Cô Câu Dẫn Tôi
3
Chương 3: Y Nhiên Trở Về
4
Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
5
Chương 5: Lần Sau An Phận Cho Tôi Nhờ
6
Chương 6: Một Phút Rung Động
7
Chương 7: Tuy Lạnh Nhạt Nhưng Lại Là Sự Dịu Dàng
8
Chương 8: Nỗi Bất An Cũng Tan Biến
9
Chương 9: Bất Ngờ Tới Thăm
10
Chương 10: Tưởng Đi Bắt Gian
11
Chương 11: Không Ngờ
12
Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
13
Chương 13: Chắc Hắn Cũng Biết Lỗi Rồi
14
Chương 14: Sau Này, Phải Đặt Tôi Lên Hàng Đầu
15
Chương 15: Sự Quan Tâm Từ Hắn
16
Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
17
Chương 17: Sự Cố
18
Chương 18: Nên Bước Tiếp, Hay Lùi Bước?
19
Chương 19: Bóng Đêm Tàn Nhẫn
20
Chương 20: Tuyệt Vọng
21
Chương 21: Một Lần Nữa Rung Động
22
Chương 22: Thật Sự Không Cố Ý
23
Chương 23: Anh Sẽ Ở Lại Bên Tôi Chứ?
24
Chương 24: Đáng Tin Tưởng?
25
Chương 25: Bữa Cơm Ba Người
26
Chương 26: Tâm Tư Đàn Ông Khó Nắm Bắt
27
Chương 27: Gặp Hàn Dạ Ảnh
28
Chương 28: Chờ Đợi
29
Chương 29: Mưa Không Tạnh, Lòng Người Ảo Não Buồn
30
Chương 30: Ai Mới Là Người Ngoại Tình
31
Chương 31: Nhẫn Tâm
32
Chương 32: Sẽ Không Ly Hôn
33
Chương 33: Dụ Dỗ Ngon Ngọt
34
Chương 34: Là Cầm Thú
35
Chương 35: Tang Lễ Hỗn Loạn
36
Chương 36: Giả Điên
37
Chương 37: Không Hề Tức Giận
38
Chương 38: Dưới Màn Đêm Mị Hoặc
39
Chương 39: Bỏ Trốn
40
Chương 40: Bình An Vô Sự
41
Chương 41: Đã từng...
42
Chương 42: Buổi sáng bất ngờ
43
Chương 43: An Phương cảnh cáo
44
Chương 44: Ai mới là chủ nhà
45
Chương 45: Vô tình chạm mắt từ xa
46
Chương 46: Nôn
47
Chương 47: Không thể kiềm chế
48
Chương 48: Dặn lòng phải hận
49
Chương 49: Mảnh vỡ kí ức
50
Chương 50: Đau đến tê liệt
51
Chương 51: Phía trước chỉ toàn một màu đen
52
Chương 52: Trả ơn hai lần
53
Chương 53: Bắt đầu cuộc sống mới
54
Chương 54: Vân Mạc Nghiêm
55
Chương 55: Không có anh ấy tôi sống rất tốt
56
Chương 56: Tin nhắn
57
Chương 57: Vì người Duật để ý tới là cô
58
Chương 58: Gặp lại
59
Chương 59: Trừng phạt
60
Chương 60: Tôi còn có việc cần phải gọi cho cô
61
Chương 61: Cơ hội loại bỏ Vân Vy
62
Chương 62: Chúng ta từ nay đường ai nấy đi
63
Chương 63: Nhục nhã
64
Chương 64: CEO mới
65
Chương 65: Thổ lộ
66
Chương 66: Tuyết rơi rồi
67
Chương 67: Cố Giai Tuyết
68
Chương 68: Có anh lo chu toàn
69
Chương 69: Mạc Y Nhiên trút giận
70
Chương 70: Chú cho mượn điện thoại gọi mẹ!
71
Chương 71: Con trai tôi đang ở đâu?
72
Chương 72: Mong rằng sau này đừng gặp lại
73
Chương 73: Buồn bực trong lòng
74
Chương 74: Mục đích nhận nuôi Giai Tuyết là gì?
75
Chương 75: Thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn 5 năm rồi
76
Chương 76: Nghi ngờ từ lâu
77
Chương 77: Giữa chúng ta không cần gì phải giấu giếm
78
Chương 78: Năm năm...hắn hối hận, hắn thừa nhận
79
Chương 79: Chỉ dám hận mà không dám yêu79
80
Chương 80: Bất an
81
Chương 81: Măt dày hơn cô tưởng
82
Chương 82: Vượt giới hạn?
83
Chương 83: Thật ra...Tiểu Nghiêm là con anh
84
Chương 84: Khuôn mặt của người đó cũng rất thú vị
85
Chương 85: Chạm mặt
86
Chương 86: Lợi dụng
87
Chương 87: An Phương tìm gặp
88
Chương 88: Hôn lễ đẫm máu
89
Chương 89: Lời hứa
90
Chương 90: Hối hận cũng không kịp
91
Chương 91: Bóng đêm dịu dàng
92
Chương 93: Sẽ không buông tay em
93
Chương 92: Không thể tha thứ
94
Chương 94: Tận cùng của hạnh phúc
95
Chương 95: Cuộc gọi
96
Chương 96: Dù có phải trả giá đắt
97
Chương 97: Không lấy mạng
98
Chương 98: Hạ quyết tâm
99
Chương 99: Em qua đây!
100
Chương 100: Có lẽ...
101
Chương 101: Ông trời đang trừng phạt ư?
102
Chương 102: Ảo não
103
Chương 103: Vì cô!
104
Chương 104: Sa thải
105
Chương 105: Nhìn từ phía xa
106
Chương 106: Lưu luyến
107
Chương 107: Tạm biệt
108
Chương 108: Bí mật động trời
109
Chương 109: Bí mật của Phong Ức
110
Chương 110: Sẽ không tha
111
Chương 111: Không bỏ lỡ cơ hội
112
Chương 112: Lớn lên con sẽ không lấy chồng
113
Chương 113: Nhớ em
114
Chương 114: Cô ấy sẽ trở về
115
Chương 115: Vui mừng
116
Chương 116: Tâm trạng nặng nề
117
Chương 117: Sợi dây gắn kết
118
Chương 118: Vì anh yêu em
119
Chương 119: Hạnh phúc
120
Chương 120: Yêu từ khi nào?
121
Chương 121: Rơi vào tay Hắc Sát
122
Chương 122: Anh không thể mất em
123
Chương 123: Ánh mắt chết chóc
124
Chương 124: Ai uy hiếp ai?
125
Chương 125: Mọi chuyện chưa phải kết thúc
126
Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba
127
Chương 127: Đủ đôi đủ cặp
128
Chương 128: Bàng hoàng
129
Chương 129: Hối hận rồi ư?
130
Chương 130: Tổn thương lẫn nhau
131
Chương 131: Đau lòng vì nhau
132
Chương 132: Hoàng hôn ngọt ngào
133
Chương 133: Ngày đặc biệt
134
Chương 134: Cảm ơn em vì đã đến bên anh thêm lần nữa
135
Chương 135: Điều chẳng lành
136
Chương 136: Uy hiếp
137
Chương 137: Là anh đã chậm một bước duy nhất
138
Chương 138: Kết cục của kẻ độc ác
139
Chương 139
140
Chương 140: Kêt