Chương 141: Gạt người là không đúng

Tề Hoan ngây ngốc nhìn cái kẻ vốn nên chết kia, nhưng lại mượn thân thể của con mình để sống lại – Mặc Ngự. Nàng không biết nên có cảm tưởng gì.
Chẳng lẽ hắn không cảm thấy chút áy náy nào sao? Đây chính là con trai ruột của mình a.
“Ông tu luyện xảy ra vấn đề?” Mặc Dạ cầm bàn tay nhỏ lạnh như băng của Tề Hoan, khóe miệng nhếch lên.
“Đúng vậy, nếu không ta cần gì đổi lấy thân thể yếu ớt này, nếu không đem thân thể này luyện thành cương thi, thì nó sẽ không dung nạp được linh hồn của ta, thật là thất bại.” Mặc Ngự cúi đầu nhìn hai tay mình một chút, rồi lắc đầu. “Vốn còn có thể sống thêm một thời gian ngắn nữa, nhưng một chưởng kia của con thật ác độc, thế nhưng trực tiếp đánh nát thân thể của ta, khiến ta phải động thủ sớm hơn.”
“Cho nên ông mới định tìm 《 Ma Chi Đạo 》?” Hai cha con nói chuyện tương đối quỷ dị, Tề Hoan nghe mà cháng váng cả đầu.
“Dĩ nhiên không phải vậy, ta không tu luyện được 《 Ma Chi Đạo 》, vì năm đó mẹ con có nói với ta, những gì nàng nói ta đều tin. Ta chỉ muốn biết, phía trên đó rốt cuộc viết cái gì mà thôi.” Giọng Mặc Ngự mang theo sự khẩn cầu.
Đáng tiếc, Mặc Dạ không vì thế mà thay đổi thái độ, vẫn bình tĩnh nhìn y như cũ. “Ta cũng đã nói, chữ đã biến mất.”
“Con có thể nói cho ta biết.” Lời của Mặc Dạ khiến sắc mặt Mặc Ngự trở nên khó nhìn, Mặc Dạ là người duy nhất nhìn thấy 《 Ma Chi Đạo 》, hẳn phải biết phía trên đó ghi cái gì mới đúng. Điều y muốn, chỉ là một câu nói, chỉ một câu nói mà thôi!
“Ta tại sao phải nói với ông?” Mặc Dạ cười lạnh, hỏi ngược lại.
“Con càng ngày càng không nghe lời.”
“Quá khen.” Mặc Dạ nhướng mi, hai cha con đều mỉm cười, Tề Hoan theo bản năng cảm thấy nơi đây vô cùng nguy hiểm, căn bản không đợi Mặc Dạ nhắc nhở, nàng đã trực tiếp tìm nơi hẻo lánh mà núp vào.
Liếc thấy Tề Hoan len lén chạy trốn, Mặc Ngự cũng không cản nàng, chỉ quét mắt nhìn nàng một cái, “Con cảm thấy nữ nhân này chính là người con muốn sao?”
“Có liên quan đến ông sao?” Mặc Dạ thật đúng là không hề khách khí, dù sao tình cảm cha con đã hết, chuyện của hắn không đến phiên Mặc Ngự chỉ trỏ.
“Tất cả mọi người trên Tiên giới hiện đều đang truy tìm nàng, con cảm thấy, khả năng con và nàng ở chung một chỗ nhiều đến bao nhiêu?”
“Bất luận kẻ nào, cũng không thể chia cách chúng ta.” Mặc Dạ không còn ham muốn tiếp tục nói nữa. Hắn biết, có một số việc hắn cùng Tề Hoan không thể thay đổi, nhưng hai người bọn họ vẫn cố ý không nói ra.
“Mặc Dạ, con vẫn không rõ sao, lục đạo thì không có cách nào nghịch chuyển, có lẽ hiện tại ta nên giết ngươi.”
“Vậy thì thử một chút xem ông lợi hại, hay là ta lợi hại.” Mặc Dạ vừa dứt lời, sương mù màu xám cuồn cuộn liền tràn ngập trong đình viện, tất cả hoa cỏ trong nháy mắt khô héo, toàn bộ sức sống đều bị sương mù màu xám kia hấp thu.
Cả người hắn bao vây trong màn sương xám, không ai có thể thấy rõ thân ảnh của hắn.
Tề Hoan đứng ở đàng xa, mặc dù trên người Mặc Dạ phát ra hơi thở làm cho nàng vô cùng khó chịu, nhưng nàng cũng không phát ra tiếng vang nào, sợ quấy rầy Mặc Dạ.
Móng tay đen nhánh của Mặc Ngự từ từ dài ra, càng lúc càng sắc bén, trên mặt cũng nổi lên đường vân hình thù quỷ dị, những đường vân kia có màu vàng xen lẫn màu đỏ như máu, làm cho lòng người kinh sợ.
Tề Hoan chỉ kịp nhìn thấy Mặc Ngự lao vào màn sương mù xám đang tràn ra của Mặc Dạ, sau đó không nghe được tiếng gì nữa. Thời gian thật giống như ngừng lại, một hồi lâu, sương mù xám tản ra, Mặc Ngự cùng Mặc Dạ cách xa nhau mấy bước, trên ngực Mặc Ngự cắm một thanh đoản kiếm màu bạc, mà bụng dưới của Mặc Dạ bị móng vuốt của Mặc Ngự mạnh mẽ móc thủng một lỗ.
Lúc này, Tề Hoan thật sự cảm tạ ông trời, may mắn Mặc Dạ là Quỷ Tiên, thân thể hắn đều do oán khí ngưng tụ mà thành, trong bụng không có mấy thứ nội tạng kia, nếu không lòi ra tim ruột gì đó, sau này nàng ôm hắn ngủ sẽ tạo thành bóng ma tâm lý.
“Ông thua.” Mặc Dạ đưa tay lên, đem thanh kiếm màu bạc trên ngực Mặc Ngự thu về, máu đen bắt đầu không ngừng chảy xuống, bất kể thế nào cũng không ngăn được.
“Quỷ Tiên quả nhiên danh bất hư truyền.” Mặc Ngự vươn ra một tay che ngực, biểu hiện trên gương mặt không biết là mỉm cười hay vì đau đớn mà trở nên dữ tợn.
Nói xong, Mặc Ngự xoay người muốn rời đi, ngay khi y sắp bước qua kết giới, thì Mặc Dạ bỗng nói thêm một câu, “Phía trên đó, không có gì cả.”
Mặc Ngự dừng chân, sau đó không quay đầu lại mà rời đi, không ai biết vẻ mặt y lúc đó thế nào, hối hận hay thất vọng? Những năm nay y quả thật tìm kiếm《 Ma chi đạo 》, nhưng y chỉ muốn biết, câu nói cuối cùng nàng lưu lại rốt cuộc là gì, hóa ra, nàng không để lại gì cả.
Nhìn Mặc Ngự bỏ đi, Mặc Dạ đem tất cả oán khí chung quanh thân thể thu hồi, lỗ thủng trên bụng cũng từ từ khép miệng lại, lúc này Tề Hoan mới từ từ đi tới.
“Ông ta rốt cuộc muốn tìm cái gì?” Hai người họ nói chuyện vô cùng kỳ quái, Tề Hoan cảm giác mình giống như đột nhiên xuyên qua lần nữa, làm sao nghe mãi mà vẫn không hiểu đây.
“Mẫu thân của ta trước khi chết có để lại một câu nói trên Ti Không Lăng.” Mặc Dạ mỉm cười.
“Hả?” Tề Hoan vừa nghe liền vội vàng lôi Ti Không Lăng ra, tỉ mỉ lật lật mặt trước mặt sau xem qua một lần, nhưng đều không nhìn thấy gì.
“Nàng không thấy được đâu.” Nhìn Tề Hoan tìm hăng say như vậy, Mặc Dạ cũng không thể không biết thẹn mà ngăn cản nàng, cho đến khi nàng tức đến nỗi ném mảnh vải tới tay mình, Mặc Dạ mới chậm rãi nói.
Tề Hoan không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, “Hay là ngươi nói xem trên đó rốt cuộc viết cái gì?” Nàng tài sơ học thiển, đoán chừng cho dù tìm được, cũng chưa chắc xem hiểu.
Thay vì để Mặc Dạ cười nhạo mình lần nữa, không bằng thức thời một chút.
“Là để lại cho Mặc Ngự.” Mặc Dạ trả Ti Không Lăng chỉ to bằng khăn tay cho Tề Hoan, cần phải xem lại sao? Hắn đã nhìn rất nhiều năm, vẫn không hiểu, tại sao rõ ràng Mặc Ngự không cứu được mẹ, nhưng mẹ vẫn không hối hận khi ở cùng hắn. Nam nhân như vậy, đáng giá để mẹ nguyện thề sinh tử sao?
“Ngươi vừa rồi gạt ông ta!” Lời Mặc Dạ khiến Tề Hoan hiểu ra, cái Mặc Ngự muốn hỏi khẳng định là câu nói phía trên Ti Không Lăng, nhưng rồi Mặc Dạ lại nói phía trên không viết gì cả. Nam nhân này cũng quá ác liệt rồi. Luyến mẫu, nhỏ mọn, cắt
~Nói dối sẽ bị sói ăn, chẳng qua theo nàng suy đoán, hẳn không có con sói nào to gan như vậy.
“Ừ hừm.” Mặc Dạ cúi đầu liếc nhìn cái bụng đã khôi phục như ban đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
“Gạt người là không đúng.” Khuôn mặt Tề Hoan rất thành thật.
“Phải không? Như vậy con thỏ ngày hôm qua ta mua làm sao mà chết?” Mặc Dạ nhướng mày, cười như không cười hỏi.
“Nó chắc chắn là bị con chuột nào đó cắn chết!” Tề Hoan vô cùng khẳng định, nhưng hai mắt lại chớp chớp mấy cái.
“Xác đâu?”
“Đại khái chắc bị chuột chôn rồi!” Chỉ cần không có chứng cớ, cho dù nàng nói thỏ mọc cánh bay đi cũng không có vấn đề gì.
Ngày hôm qua hai người đi dạo phố, vừa lúc nhìn thấy có người bán thỏ, dù nói gì Tề Hoan cũng muốn mua một con, nói là mang về làm thú cưng. Kết quả, Mặc Dạ dùng tiền mua thỏ đem về, ngày thứ hai đã phát hiện một cái chân thỏ nướng chín xuất hiện trong thư phòng.
Mà con thỏ mập màu xám tro kia lại mất đi tung tích. Mặc Dạ vô cùng muốn biết, trong nhà rốt cuộc có bao nhiêu con chuột, mà có thể cắn chết một con thỏ to mọng như vậy.
“Thịt thỏ mùi vị thế nào?” Nắm tay Tề Hoan đi về phòng, Mặc Dạ đột nhiên hỏi một câu.
“Rất ngon, tiếc là quên uối.”
Sau khi Mặc Ngự rời đi, không còn ai đến quấy rầy bọn họ, cuộc sống tựa hồ khôi phục vẻ yên bình thường ngày. Chẳng qua đại tiểu thư Phương gia kia không lâu sau bởi vì bị bệnh mà qua đời, tiếp đó là thánh chỉ giáng xuống, nói Phương gia khi quân lừa dối triều đình, cũng may hoàng thượng kia còn chưa quá hoang đường, chỉ tịch thu gia sản Phương gia mà thôi.
Nhưng dù vậy, cũng đủ để Phương gia từ đó về sau không gượng dậy nổi.
Phương gia từng danh chấn Cẩm Tú thành, chỉ trong thời gian nháy mắt đã biến mất. Rất nhanh, tòa nhà lớn của Phương gia đã bị một hộ từ kinh thành đến gọi là Vinh gia mua đi, nghe nói Đại tiểu thư Vinh gia hiện là phi tử hoàng đế sủng ái nhất, nghe nói Vinh gia cũng làm nghề dệt vải, nghe nói. . . . . .
Tin đồn vĩnh viễn là người ta nói, nghe nhiều quá thì không đáng tin nữa. Khi Tề Hoan không có chuyện gì làm, hay cùng Mặc Dạ ngồi trên lầu hai, nghe lầu dưới nghị luận rối rít. Về từng địa phương, về Đại tiểu thư mất sớm của Phương gia, về Vinh gia. . . . . .
Phàm trần, chính là như vậy, vinh hoa phú quý đảo mắt một cái đã biến thành hư không, sống cả đời, chấp nhất đến vậy là vì cái gì đây! Vô luận là ai tới Cẩm Tú thành, thì nơi này cũng sẽ không vì ai đó mà thay đổi.
Tề Hoan đứng bên cửa sổ trong một căn phòng ở tửu lâu, đưa tay đẩy ra cửa sổ khắc hoa, một tia ánh nắng vàng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào.
“Rất dễ sạm da.”
Mặc Dạ đứng phía sau Tề Hoan, đóng cửa sổ lại. Hắn là quỷ, dĩ nhiên không thích ánh mặt trời, mặc dù với tu vi của hắn, ánh mặt trời đối với hắn mà nói không sinh ra chút thương tổn nào, nhưng vẫn không thoải mái. Đương nhiên, theo ý nghĩ của Tề Hoan, đây tuyệt đối là do tâm lý, nam nhân này vốn nên làm nấm trồng ở trong góc mới phải.
“Nếu không phơi nắng, trên người ngươi sẽ mọc ra nấm độc đó!” Đem tay Mặc Dạ đẩy ra. Tề Hoan một lần nữa mở cửa sổ.
“Vậy thật đúng lúc, nàng không phải muốn ăn nấm à.”
“Giữ lại ột mình ngươi ăn đi.” Ló đầu nhìn xuống, thấy phố xá đối diện cũng rất náo nhiệt, gian hàng ăn vặt tản ra từng đợt mùi thơm, làm nước miếng của Tề Hoan không ngăn được chảy xuống.
Ngày ngày ăn thịt, thỉnh thoảng cũng phải thay đổi một chút khẩu vị. Hôm nay cô nương nàng tâm tình tốt, ăn thứ khác.
“Ta mời ăn mì vằn thắn?”
“. . . . . . Có thể mời một món khác đắt hơn không?” Một chén mì vằn thắn mấy đồng, còn cần Tề Hoan dùng tới một chữ mời, mặt mũi thật là lớn.
“Vậy ăn bánh chiên nha, so với cái kia đắt hơn.”
Đúng vậy a, mì vằn thắn năm đồng một chén, bánh chiên thì sáu đồng một cái, đúng là đắt hơn, nhưng bi kịch chính là, cho dù chỉ sáu đồng, người mời khách là Tề Hoan, nhưng cuối cùng người trả tiền vẫn là hắn.
Khóe miệng Mặc Dạ giật giật, quyết định tốt nhất không nên tranh luận chuyện trả tiền này với Tề Hoan, nam nhân mà, nuôi gia đình là việc phải làm. Aiz.
Kéo Mặc Dạ vẻ mặt không tình nguyện đi xuống lầu, hai người thẳng hướng đi tới quầy ăn vặt đối diện, Tề Hoan vừa chen đến, đang định mua hai cái bánh chiên nếm thử, thì đột nhiên phát hiện có một đạo sĩ áo xanh cũng chen lấn đi vào.

Chapter
1 Chương 1: Chuyện ma quái ở Tống gia
2 Chương 2: Cưỡng ép bái sư
3 Chương 3: Kiên quyết không ở nhà tranh
4 Chương 4: Bí tịch không đầy đủ
5 Chương 5: Dạ linh thể trong truyền thuyết
6 Chương 6: Sư phụ sắp độ kiếp!
7 Chương 7: Hoa Khổng Tước và Ẻo lả
8 Chương 8: Rượu sư huynh ủ tuyệt đối không thể uống
9 Chương 9: Kỳ thật ta rất rộng lượng
10 Chương 10: Ta cũng rất coi trọng mình
11 Chương 11: Hấp thụ một nửa lôi kiếp
12 Chương 12: Bị nam tử đeo mặt nạ bắt cóc
13 Chương 13: Chọc tức Ẻo lả
14 Chương 14: Bữa sau ăn thịt bò nha!
15 Chương 15: Một cọng cỏ đổi lấy một mạng
16 Chương 16: Đại hội thí luyện
17 Chương 17: Người kia gọi là Đông Nguyên
18 Chương 18: Kiếm ăn
19 Chương 19: Đông Nguyên thế nhưng không phải đệ nhất
20 Chương 20: Hương vị cá chép Long Lân rất ngon!
21 Chương 21: Muốn công đạo gì?
22 Chương 22: Bảo hộ bên người
23 Chương 23: Thiếu chút nữa bị hút khô máu
24 Chương 24: A, lại bị bắt cóc rồi!
25 Chương 25: Lần đầu tiên thấy người chết
26 Chương 26: Ta chọn Tiêu Tiêu
27 Chương 27: Ân nhân cứu mạng
28 Chương 28: Bồn tắm dùng rất tốt
29 Chương 29: Các sư huynh sư tỷ của Tề Hoan
30 Chương 30: Ta cũng có thể nhóm lửa
31 Chương 31: Chia Tay
32 Chương 32: Vết tích xóa không hết
33 Chương 33: Bị ném vào núi Cửu Trọng Yêu
34 Chương 34: Cửu vĩ thanh hồ
35 Chương 35: Đầu gỗ cũng biết yêu
36 Chương 36: Bát quái đến từ Yêu tộc
37 Chương 37: Chạy thoát khỏi móng vuốt sói
38 Chương 38: Lột một tầng da
39 Chương 39: Yêu ma loạn vũ
40 Chương 40: Sư tẩu là một con rắn
41 Chương 41: Tự nhiên dâng tới cửa
42 Chương 42: Một con tiểu hồ ly màu đen!
43 Chương 43: Có thêm tám cái đuôi
44 Chương 44: Làm người không thể quá tham lam
45 Chương 45: Trở lại trấn Thanh Đường
46 Chương 46: Làm chuyện xấu, thì phải trả
47 Chương 47: Mười đạo lôi kiếp
48 Chương 48: Trấn Thiên Lý
49 Chương 49: Người nàng quen thuộc
50 Chương 50: Địa Võng
51 Chương 51: Trộm mộ
52 Chương 52: Chủ mộ tên Mặc Dạ
53 Chương 53: Cốt Khải
54 Chương 54: Tế máu
55 Chương 55: Đây là lần cuối cùng
56 Chương 56: Tỉnh lại
57 Chương 57: Ngươi có ý đồ gì?
58 Chương 58: Có đi có lại
59 Chương 59: Tìm tới tận cửa
60 Chương 60: Phiền toái lớn rồi
61 Chương 61: Tiền đồ mù mịt
62 Chương 62: Tiến về Âm Sơn
63 Chương 63: Mạng nhỏ khó giữ
64 Chương 64: Hoạt thi
65 Chương 65: Trước có sói sau có hổ
66 Chương 66: Tại sao lại là ta?
67 Chương 67: Đàm phán thất bại
68 Chương 68: Tà linh lộng hành
69 Chương 69: Phía trên ta có người
70 Chương 70: Lai lịch bất minh, tương lai mù mịt
71 Chương 71: Đánh giá của Côn Luân và Thục Sơn
72 Chương 72: Lại thêm một chỗ tốt
73 Chương 73: Lần đầu tới Thiên Ma Môn
74 Chương 74: Luyện đan
75 Chương 75: Nỗi oan rất lớn
76 Chương 76: Có vợ rồi?!
77 Chương 77: Từ trên đi xuống
78 Chương 78: Hư Linh Tử nổi giận
79 Chương 79: Xảy ra chuyện lớn rồi
80 Chương 80: Sinh tử
81 Chương 81: Ngồi làm ngư ông
82 Chương 82: Ngũ Lôi Oanh Đỉnh
83 Chương 83: Ta không biết sẽ gặp phải nàng
84 Chương 84: Long tử độ kiếp
85 Chương 85: Trước khi chia tay
86 Chương 86: Hàng lôi
87 Chương 87: Ly để hợp
88 Chương 88: Phi thăng
89 Chương 89: Bước vào thành Minh Hỏa
90 Chương 90: Đổi lệnh bài thân phận
91 Chương 91: Đồ đệ của cố nhân
92 Chương 92: Đó chính là tại hạ
93 Chương 93: Đồng hành
94 Chương 94: Bị ném đi thủ trận
95 Chương 95: Cứ quyết định như vậy đi!
96 Chương 96: Phụ thân hắn, ca ca hắn
97 Chương 97: Giết nàng
98 Chương 98: Hãm hại?!
99 Chương 99: Chết?
100 Chương 100: Cuộc sống trong Lôi Thần điện
101 Chương 101: Con rắn trầm cảm
102 Chương 102: Quỷ Tiên ra đời, Lục Đạo sụp đổ
103 Chương 103: Mang hết! Mang sạch!
104 Chương 104: Bát quái bay đầy trời
105 Chương 105: Gặp lão tổ tông
106 Chương 106: Minh Hỏa Tiên Tôn cho mời
107 Chương 107: Cửu cô nương
108 Chương 108: Lục đạo luân hồi
109 Chương 109: Trói lên
110 Chương 110: Ai bị áp đảo?!
111 Chương 111: Hồ ly nhà ai thiếu đạo đức
112 Chương 112: Một lời hứa hẹn
113 Chương 113: Đến ở thành Minh Hỏa?
114 Chương 114: Ôi!!! Thật là náo nhiệt!
115 Chương 115: Mẹ hắn???
116 Chương 116: Bất đắc dĩ?!
117 Chương 117: Tầng thứ chín mươi
118 Chương 118: Tháp thành
119 Chương 119: Địa ngục Vô Gian
120 Chương 120: Mọc tóc
121 Chương 121: Tháp Phong Thần
122 Chương 122: Yêu chi đạo
123 Chương 123: Chiếm đoạt
124 Chương 124: Nàng đã hứa với ta kiếp sau
125 Chương 125: Không hơn
126 Chương 126: Bỏ trốn
127 Chương 127: Ghi giấy nợ
128 Chương 128: Âm Trì
129 Chương 129: Cốt Vương
130 Chương 130: Giác ngộ
131 Chương 131: Làm hay không làm, đó là cả một vấn đề
132 Chương 132: Hiệp nghị hôn nhân
133 Chương 133: Yêu chủng
134 Chương 134: Có thần tiên xuất hiện
135 Chương 135: Thanh Vân bị diệt?
136 Chương 136: Đi theo ta đi
137 Chương 137: Thu đồ đệ
138 Chương 138: Phương Gấm
139 Chương 139: Độ Ách Lăng
140 Chương 140: Đã để ông phải thất vọng rồi, phụ thân
141 Chương 141: Gạt người là không đúng
142 Chương 142: Hắn là con của Linh Vân Tử
143 Chương 143: Trở Lại phái Thanh Vân
144 Chương 144: Kết Hôn
145 Chương 145-146: Lễ vật tân hôn - Trời không dung hắn
146 Chương 147: Tiếp Quản Điện Lôi Thần
147 Chương 148: Cho Ta Nếm Thử Mùi Vị Đi
148 Chương 149: Tâm Sự Riêng Một Chút!
149 Chương 150: Đồ Của Nhà Giàu!
150 Chương 151: Thêm Một Người Cậu
151 Chương 152: Kim Thân Bất Diệt
152 Chương 153: Thú Trấn Mạch
153 Chương 154: Con Rắn Ngu Xuẩn, Ngươi Còn Sống Không?
154 Chương 155: Cái Giá Lớn Không Ai Gánh Nổi
155 Chương 156: Ta Muốn Hủy Lục Đạo!
156 Chương 157: Là Kết Thúc Hay Bắt Đầu
157 Chương 158: Là Mộng Sao?
158 Chương 159: Mặc Trưởng Lão
159 Chương 160: Đền Một Cái Chân Để Trấn An!
160 Chương 161: Tộc Hắc Hổ
161 Chương 162: Vẫn Là Ăn Thịt Tốt Hơn!
162 Chương 163: Quỷ Tiên Là Gì?
163 Chương 164: Ngưng Luyện
164 Chương 165: Nói, Ta Là Ai!
165 Chương 166: Con Cá Này Quá Xấu, Không Ăn!
166 Chương 167: Nhà Giàu Tiên Khí
167 Chương 168: Nhược Điểm Ư?
168 Chương 169: Hỏa Cưu Phần Thiên
169 Chương 170: Sát Kiếp
170 Chương 171: Của Ta!
171 Chương 172: Tướng Công, Ta Sẽ Không Quấy Rầy Nữa
172 Chương 173: Lôi Minh Chết
173 Chương 174: Thiên Tướng Hỏa Nha
174 Chương 175: Ta Lạnh, Ta Đau
175 Chương 176: Hắn Vẫn Đang Tìm Ngươi
176 Chương 177: Xiêm Y Màu Đỏ, Rất Đẹp!
177 Chương 178: Trở Lại Tiên Giới
178 Chương 179: Ta Là Hổ !!
179 Chương 180: Ảo Giác
180 Chương 181: Ngươi Là Ai?
181 Chương 182: Còn Có Thể Gặp Lại
182 Chương 183: Độ Kiếp Hóa Hình
183 Chương 184: Lôi Người Sống Đến Đây
184 Chương 185: Tại Sao Ta Phải Nói Cho Ngươi Biết?
185 Chương 186: Bị Bắt
186 Chương 187: Phá Hỏng Bia Đá
187 Chương 188: Gặp Phải Kẻ Điên
188 Chương 189: Nhất Định Không Thả Người
189 Chương 190: Họ Tề
190 Chương 191: Ngươi Rất Muốn Chết?
191 Chương 192: Kim Ốc Tàng Kiều
192 Chương 193: Áp Đảo Mới Là Vương Đạo!
193 Chương 194: Nhập Thân
194 Chương 195: Hắn Quan Trọng Sao?
195 Chương 196: Lần Đầu Đến Thành Kinh Lôi
196 Chương 197: Ta Không Hận Ngươi
197 Chương 198: Rời Xa Thần Khí, Yêu Quý Tánh Mạng
198 Chương 199: Nàng Trở Về Rồi!
199 Chương 200: Công Dụng Khác Của Tháp Lôi Thần
200 Chương 201: Ba Sợi Lông Vũ Trên Đỉnh Đầu
201 Chương 202: Quan Vân Giản
202 Chương 203: Đệ Tử Phái Thanh Vân
203 Chương 204: Thuần Vũ
204 Chương 205: Đan Độc
205 Chương 206: Khách Đến Thăm
206 Chương 207: Phong Thất Khiếu
207 Chương 208: Ma Tôn Thiên Khuê
208 Chương 209: Đất Phong Thiện
209 Chương 210: Một Chữ Uy Lực
210 Chương 211: Sinh Một Nhóc Quỷ Con?
211 Chương 212: Muốn Chết, Ta Thành Toàn Cho Ngươi
212 Chương 213: Ngươi Theo Nó Đi
213 Chương 214: Con Gái Lớn Không Giữ Được
214 Chương 215: Gặp Lại Cửu Cô Nương
215 Chương 216: Một Bước Đúng Hẹn
216 Chương 217: Một Cuộc Giao Dịch Mà Thôi
217 Chương 218: Kẻ Vệ Đạo
218 Chương 219: Yêu Cầu Xin Lỗi!
219 Chương 220: Tông Lão Hội
220 Chương 221: Thần Tướng Thứ Năm
221 Chương 222: Ai Là Kẻ Bị Loại?
222 Chương 223: Song Hoa Tụ Đỉnh
223 Chương 224: Không Muốn Làm Hòa Thượng
224 Chương 225: Người Gây Phiền Toái Đến Rồi
225 Chương 226: Trời Giáng Thần Ý
226 Chương 227: Đến Thị Uy
227 Chương 228: Xám Xịt Trở Về
228 Chương 229: Nàng, Không Thể Lưu!
229 Chương 230: Quỷ Vực Có Quỷ
230 Chương 231: Long Liễn
231 Chương 232: Quyết Đấu Lôi Điện
232 Chương 233: Long Cửu
233 Chương 234: Đằng Xà Hóa Rồng
234 Chương 235: Nói Với Quỷ Đi!
235 Chương 236: Có Bạn Từ Phương Xa Tới
236 Chương 237: Không Khéo Trùng Hợp
237 Chương 238: Nhà Ai Cũng Đều Có Cuốn Kinh Khó Niệm
238 Chương 239: Triệu Hoán Một Phát
239 Chương 240: Hóa Ra Là Trứng Rồng
240 Chương 241: Sắp Sinh
241 Chương 242: Mặc Tích
242 Chương 243: Hỗn Thế Tiểu Ma Vương
243 Chương 244: Ăn Cướp
244 Chương 245: Tư Cách Rất Quan Trọng
245 Chương 246: Biết Vậy Chẳng Làm
246 Chương 247: Vị Khách Đến Từ Ma Giới
247 Chương 248: Bắt Cóc
248 Chương 249: Đi Theo Hắn
249 Chương 250: Nhập Ma
250 Chương 251: Yếm Long Hạp*
251 Chương 252: Cuối cùng vẫn không thể nào có được
252 Chương 253: Dung hợp thiên bi
253 Chương 254: Một lần vạn năm
254 Chương 255: Yêu Hoàng hiện thế
255 Chương 256: Mơ hay thực
256 Chương 257: Đất có chủ
257 Chương 258: Liên thủ đối địch
258 Chương 259: Tháp trăm tầng
259 Chương 260: Tướng công, chàng đã về rồi
Chapter

Updated 259 Episodes

1
Chương 1: Chuyện ma quái ở Tống gia
2
Chương 2: Cưỡng ép bái sư
3
Chương 3: Kiên quyết không ở nhà tranh
4
Chương 4: Bí tịch không đầy đủ
5
Chương 5: Dạ linh thể trong truyền thuyết
6
Chương 6: Sư phụ sắp độ kiếp!
7
Chương 7: Hoa Khổng Tước và Ẻo lả
8
Chương 8: Rượu sư huynh ủ tuyệt đối không thể uống
9
Chương 9: Kỳ thật ta rất rộng lượng
10
Chương 10: Ta cũng rất coi trọng mình
11
Chương 11: Hấp thụ một nửa lôi kiếp
12
Chương 12: Bị nam tử đeo mặt nạ bắt cóc
13
Chương 13: Chọc tức Ẻo lả
14
Chương 14: Bữa sau ăn thịt bò nha!
15
Chương 15: Một cọng cỏ đổi lấy một mạng
16
Chương 16: Đại hội thí luyện
17
Chương 17: Người kia gọi là Đông Nguyên
18
Chương 18: Kiếm ăn
19
Chương 19: Đông Nguyên thế nhưng không phải đệ nhất
20
Chương 20: Hương vị cá chép Long Lân rất ngon!
21
Chương 21: Muốn công đạo gì?
22
Chương 22: Bảo hộ bên người
23
Chương 23: Thiếu chút nữa bị hút khô máu
24
Chương 24: A, lại bị bắt cóc rồi!
25
Chương 25: Lần đầu tiên thấy người chết
26
Chương 26: Ta chọn Tiêu Tiêu
27
Chương 27: Ân nhân cứu mạng
28
Chương 28: Bồn tắm dùng rất tốt
29
Chương 29: Các sư huynh sư tỷ của Tề Hoan
30
Chương 30: Ta cũng có thể nhóm lửa
31
Chương 31: Chia Tay
32
Chương 32: Vết tích xóa không hết
33
Chương 33: Bị ném vào núi Cửu Trọng Yêu
34
Chương 34: Cửu vĩ thanh hồ
35
Chương 35: Đầu gỗ cũng biết yêu
36
Chương 36: Bát quái đến từ Yêu tộc
37
Chương 37: Chạy thoát khỏi móng vuốt sói
38
Chương 38: Lột một tầng da
39
Chương 39: Yêu ma loạn vũ
40
Chương 40: Sư tẩu là một con rắn
41
Chương 41: Tự nhiên dâng tới cửa
42
Chương 42: Một con tiểu hồ ly màu đen!
43
Chương 43: Có thêm tám cái đuôi
44
Chương 44: Làm người không thể quá tham lam
45
Chương 45: Trở lại trấn Thanh Đường
46
Chương 46: Làm chuyện xấu, thì phải trả
47
Chương 47: Mười đạo lôi kiếp
48
Chương 48: Trấn Thiên Lý
49
Chương 49: Người nàng quen thuộc
50
Chương 50: Địa Võng
51
Chương 51: Trộm mộ
52
Chương 52: Chủ mộ tên Mặc Dạ
53
Chương 53: Cốt Khải
54
Chương 54: Tế máu
55
Chương 55: Đây là lần cuối cùng
56
Chương 56: Tỉnh lại
57
Chương 57: Ngươi có ý đồ gì?
58
Chương 58: Có đi có lại
59
Chương 59: Tìm tới tận cửa
60
Chương 60: Phiền toái lớn rồi
61
Chương 61: Tiền đồ mù mịt
62
Chương 62: Tiến về Âm Sơn
63
Chương 63: Mạng nhỏ khó giữ
64
Chương 64: Hoạt thi
65
Chương 65: Trước có sói sau có hổ
66
Chương 66: Tại sao lại là ta?
67
Chương 67: Đàm phán thất bại
68
Chương 68: Tà linh lộng hành
69
Chương 69: Phía trên ta có người
70
Chương 70: Lai lịch bất minh, tương lai mù mịt
71
Chương 71: Đánh giá của Côn Luân và Thục Sơn
72
Chương 72: Lại thêm một chỗ tốt
73
Chương 73: Lần đầu tới Thiên Ma Môn
74
Chương 74: Luyện đan
75
Chương 75: Nỗi oan rất lớn
76
Chương 76: Có vợ rồi?!
77
Chương 77: Từ trên đi xuống
78
Chương 78: Hư Linh Tử nổi giận
79
Chương 79: Xảy ra chuyện lớn rồi
80
Chương 80: Sinh tử
81
Chương 81: Ngồi làm ngư ông
82
Chương 82: Ngũ Lôi Oanh Đỉnh
83
Chương 83: Ta không biết sẽ gặp phải nàng
84
Chương 84: Long tử độ kiếp
85
Chương 85: Trước khi chia tay
86
Chương 86: Hàng lôi
87
Chương 87: Ly để hợp
88
Chương 88: Phi thăng
89
Chương 89: Bước vào thành Minh Hỏa
90
Chương 90: Đổi lệnh bài thân phận
91
Chương 91: Đồ đệ của cố nhân
92
Chương 92: Đó chính là tại hạ
93
Chương 93: Đồng hành
94
Chương 94: Bị ném đi thủ trận
95
Chương 95: Cứ quyết định như vậy đi!
96
Chương 96: Phụ thân hắn, ca ca hắn
97
Chương 97: Giết nàng
98
Chương 98: Hãm hại?!
99
Chương 99: Chết?
100
Chương 100: Cuộc sống trong Lôi Thần điện
101
Chương 101: Con rắn trầm cảm
102
Chương 102: Quỷ Tiên ra đời, Lục Đạo sụp đổ
103
Chương 103: Mang hết! Mang sạch!
104
Chương 104: Bát quái bay đầy trời
105
Chương 105: Gặp lão tổ tông
106
Chương 106: Minh Hỏa Tiên Tôn cho mời
107
Chương 107: Cửu cô nương
108
Chương 108: Lục đạo luân hồi
109
Chương 109: Trói lên
110
Chương 110: Ai bị áp đảo?!
111
Chương 111: Hồ ly nhà ai thiếu đạo đức
112
Chương 112: Một lời hứa hẹn
113
Chương 113: Đến ở thành Minh Hỏa?
114
Chương 114: Ôi!!! Thật là náo nhiệt!
115
Chương 115: Mẹ hắn???
116
Chương 116: Bất đắc dĩ?!
117
Chương 117: Tầng thứ chín mươi
118
Chương 118: Tháp thành
119
Chương 119: Địa ngục Vô Gian
120
Chương 120: Mọc tóc
121
Chương 121: Tháp Phong Thần
122
Chương 122: Yêu chi đạo
123
Chương 123: Chiếm đoạt
124
Chương 124: Nàng đã hứa với ta kiếp sau
125
Chương 125: Không hơn
126
Chương 126: Bỏ trốn
127
Chương 127: Ghi giấy nợ
128
Chương 128: Âm Trì
129
Chương 129: Cốt Vương
130
Chương 130: Giác ngộ
131
Chương 131: Làm hay không làm, đó là cả một vấn đề
132
Chương 132: Hiệp nghị hôn nhân
133
Chương 133: Yêu chủng
134
Chương 134: Có thần tiên xuất hiện
135
Chương 135: Thanh Vân bị diệt?
136
Chương 136: Đi theo ta đi
137
Chương 137: Thu đồ đệ
138
Chương 138: Phương Gấm
139
Chương 139: Độ Ách Lăng
140
Chương 140: Đã để ông phải thất vọng rồi, phụ thân
141
Chương 141: Gạt người là không đúng
142
Chương 142: Hắn là con của Linh Vân Tử
143
Chương 143: Trở Lại phái Thanh Vân
144
Chương 144: Kết Hôn
145
Chương 145-146: Lễ vật tân hôn - Trời không dung hắn
146
Chương 147: Tiếp Quản Điện Lôi Thần
147
Chương 148: Cho Ta Nếm Thử Mùi Vị Đi
148
Chương 149: Tâm Sự Riêng Một Chút!
149
Chương 150: Đồ Của Nhà Giàu!
150
Chương 151: Thêm Một Người Cậu
151
Chương 152: Kim Thân Bất Diệt
152
Chương 153: Thú Trấn Mạch
153
Chương 154: Con Rắn Ngu Xuẩn, Ngươi Còn Sống Không?
154
Chương 155: Cái Giá Lớn Không Ai Gánh Nổi
155
Chương 156: Ta Muốn Hủy Lục Đạo!
156
Chương 157: Là Kết Thúc Hay Bắt Đầu
157
Chương 158: Là Mộng Sao?
158
Chương 159: Mặc Trưởng Lão
159
Chương 160: Đền Một Cái Chân Để Trấn An!
160
Chương 161: Tộc Hắc Hổ
161
Chương 162: Vẫn Là Ăn Thịt Tốt Hơn!
162
Chương 163: Quỷ Tiên Là Gì?
163
Chương 164: Ngưng Luyện
164
Chương 165: Nói, Ta Là Ai!
165
Chương 166: Con Cá Này Quá Xấu, Không Ăn!
166
Chương 167: Nhà Giàu Tiên Khí
167
Chương 168: Nhược Điểm Ư?
168
Chương 169: Hỏa Cưu Phần Thiên
169
Chương 170: Sát Kiếp
170
Chương 171: Của Ta!
171
Chương 172: Tướng Công, Ta Sẽ Không Quấy Rầy Nữa
172
Chương 173: Lôi Minh Chết
173
Chương 174: Thiên Tướng Hỏa Nha
174
Chương 175: Ta Lạnh, Ta Đau
175
Chương 176: Hắn Vẫn Đang Tìm Ngươi
176
Chương 177: Xiêm Y Màu Đỏ, Rất Đẹp!
177
Chương 178: Trở Lại Tiên Giới
178
Chương 179: Ta Là Hổ !!
179
Chương 180: Ảo Giác
180
Chương 181: Ngươi Là Ai?
181
Chương 182: Còn Có Thể Gặp Lại
182
Chương 183: Độ Kiếp Hóa Hình
183
Chương 184: Lôi Người Sống Đến Đây
184
Chương 185: Tại Sao Ta Phải Nói Cho Ngươi Biết?
185
Chương 186: Bị Bắt
186
Chương 187: Phá Hỏng Bia Đá
187
Chương 188: Gặp Phải Kẻ Điên
188
Chương 189: Nhất Định Không Thả Người
189
Chương 190: Họ Tề
190
Chương 191: Ngươi Rất Muốn Chết?
191
Chương 192: Kim Ốc Tàng Kiều
192
Chương 193: Áp Đảo Mới Là Vương Đạo!
193
Chương 194: Nhập Thân
194
Chương 195: Hắn Quan Trọng Sao?
195
Chương 196: Lần Đầu Đến Thành Kinh Lôi
196
Chương 197: Ta Không Hận Ngươi
197
Chương 198: Rời Xa Thần Khí, Yêu Quý Tánh Mạng
198
Chương 199: Nàng Trở Về Rồi!
199
Chương 200: Công Dụng Khác Của Tháp Lôi Thần
200
Chương 201: Ba Sợi Lông Vũ Trên Đỉnh Đầu
201
Chương 202: Quan Vân Giản
202
Chương 203: Đệ Tử Phái Thanh Vân
203
Chương 204: Thuần Vũ
204
Chương 205: Đan Độc
205
Chương 206: Khách Đến Thăm
206
Chương 207: Phong Thất Khiếu
207
Chương 208: Ma Tôn Thiên Khuê
208
Chương 209: Đất Phong Thiện
209
Chương 210: Một Chữ Uy Lực
210
Chương 211: Sinh Một Nhóc Quỷ Con?
211
Chương 212: Muốn Chết, Ta Thành Toàn Cho Ngươi
212
Chương 213: Ngươi Theo Nó Đi
213
Chương 214: Con Gái Lớn Không Giữ Được
214
Chương 215: Gặp Lại Cửu Cô Nương
215
Chương 216: Một Bước Đúng Hẹn
216
Chương 217: Một Cuộc Giao Dịch Mà Thôi
217
Chương 218: Kẻ Vệ Đạo
218
Chương 219: Yêu Cầu Xin Lỗi!
219
Chương 220: Tông Lão Hội
220
Chương 221: Thần Tướng Thứ Năm
221
Chương 222: Ai Là Kẻ Bị Loại?
222
Chương 223: Song Hoa Tụ Đỉnh
223
Chương 224: Không Muốn Làm Hòa Thượng
224
Chương 225: Người Gây Phiền Toái Đến Rồi
225
Chương 226: Trời Giáng Thần Ý
226
Chương 227: Đến Thị Uy
227
Chương 228: Xám Xịt Trở Về
228
Chương 229: Nàng, Không Thể Lưu!
229
Chương 230: Quỷ Vực Có Quỷ
230
Chương 231: Long Liễn
231
Chương 232: Quyết Đấu Lôi Điện
232
Chương 233: Long Cửu
233
Chương 234: Đằng Xà Hóa Rồng
234
Chương 235: Nói Với Quỷ Đi!
235
Chương 236: Có Bạn Từ Phương Xa Tới
236
Chương 237: Không Khéo Trùng Hợp
237
Chương 238: Nhà Ai Cũng Đều Có Cuốn Kinh Khó Niệm
238
Chương 239: Triệu Hoán Một Phát
239
Chương 240: Hóa Ra Là Trứng Rồng
240
Chương 241: Sắp Sinh
241
Chương 242: Mặc Tích
242
Chương 243: Hỗn Thế Tiểu Ma Vương
243
Chương 244: Ăn Cướp
244
Chương 245: Tư Cách Rất Quan Trọng
245
Chương 246: Biết Vậy Chẳng Làm
246
Chương 247: Vị Khách Đến Từ Ma Giới
247
Chương 248: Bắt Cóc
248
Chương 249: Đi Theo Hắn
249
Chương 250: Nhập Ma
250
Chương 251: Yếm Long Hạp*
251
Chương 252: Cuối cùng vẫn không thể nào có được
252
Chương 253: Dung hợp thiên bi
253
Chương 254: Một lần vạn năm
254
Chương 255: Yêu Hoàng hiện thế
255
Chương 256: Mơ hay thực
256
Chương 257: Đất có chủ
257
Chương 258: Liên thủ đối địch
258
Chương 259: Tháp trăm tầng
259
Chương 260: Tướng công, chàng đã về rồi