Chương 144: Vào Bản

Hơn hai tiếng đồng hồ vượt qua các con đường chằng chịt lằn rạch, đá sỏi nhấp nhô cuối cùng những chiếc xe chứa đầy nhiệt thuyết và tình cảm đã gần đến đích. Những quả đồi san sát đang thấp thó hiện ra, những ngôi nhà sàn lợp lá nho nhỏ quần tụ dưới chân đồi hướng mặt ra thung lũng, những cánh đồng lúa nước rộng lớn dần hiện hữu trong mắt Quân. Con đường đi vào sâu trong bản trơn trượt khủng khiếp và khó di chuyển bởi một lớp bùn đất nhão nhoét do mưa lớn trút xuống. Xe chẳng thể tiếp tục đi được nữa đành phải dừng lại. Còn hơn 4 cây số là có thể đến nơi vì thế các thành viên đã xuống xe đi bộ và tự bốc lên vai những thùng hàng nhẹ đi vào trong bản trước.

Gặp hai thanh niên đi xe máy với màu áo xanh tình nguyện Huy Nam liền nhờ vả họ đưa anh vào bản để gặp chính quyền và huy động lực lượng trợ giúp vận chuyển những thùng hàng nặng về nhà văn hoá.

Trong lúc chờ đợi, Quân và những thành viên khác ngồi trò chuyện vui vẻ để hiểu nhau thêm. Một cô gái quay người sang nhìn Quân rồi bắt chuyện:

“Chị là bạn của anh Huy Nam ạ?”

“À, anh Huy Nam là đàn anh thời đại học của chị.”

Quân nhẹ nhàng trả lời lại. Nhận lấy chai nước suối từ một chàng trai cô khẽ cười thân thiện cám ơn rồi nói tiếp.

“Các em thường xuyên đi làm thiện nguyện cùng Huy Nam à?”

“Vâng. Bọn em theo anh ấy gần được một năm rồi.”

Cô gái tên Tuệ Anh này nhanh nhẩu và không ngớt lời kể về những lần cùng Huy Nam đi lên vùng cao. Đôi mắt sáng quắc, câu từ nào cũng nhắc “anh Huy Nam”. Mỗi lúc thốt ra hai chữ tên của người đấy là cô ta lại nhoẻn miệng cười. Bất chợt Quân nhìn ra cô gái này cũng giống mình của ngày xưa. Mỗi khi ai nhắc đến tên Huy Nam là mặt mày hớn hở, tim đập rộn ràng. Đấy là dấu hiệu đang thầm thích một người rất rõ ràng.

Người đã quay lại cùng với một số thanh niên trai tráng. Họ đưa vài phương tiện thô sơ đến để vận chuyển hàng hoá. Những chiếc xe bò kéo xe máy cũ kỹ hoen ố được chất đầy các thùng các tông và bắt đầu di chuyển trên con đường khó đi kia.

Cởi đôi sandal ra và cầm trên tay, ống quần xắn lên ngang bắp chân Quân cùng một người nữa đi ở đằng sau giúp đẩy chiếc xe kéo nặng kình. Đi khoảng được năm phút thì Huy Nam qua chỗ Quân và bảo cô xách hộ cái balo còn anh sẽ thay vào vị trí của cô. Việc này phải để đàn ông làm. Hơn nữa anh cũng ngại một cái rằng Quân là con dâu của một gia đình quyền quý không thích hợp để làm mấy cái việc nặng nhọc này. Cô gái này mà có một vết xây xước nào chắc anh sẽ không yên ổn với Phan Quân Khánh.

Tuy nhiên Quân đã khước từ lời đề nghị của Huy Nam. Bảo anh cứ để cô phụ giúp mọi người. Đôi bên tranh giành mãi cuối cùng Quân cũng phải chịu thua mà nhường lại vị trí cho Huy Nam còn mình thì đeo trên vai chiếc balo to đùng của anh.

Băng suốt con đường hai người cứ thế cười cười hàn huyên đủ chuyện nhất là về mấy lần đi làm từ thiện của Huy Nam. Anh kể về những kỷ niệm đáng nhớ, những khó khăn và những tình huống bất ngờ xảy ra. Quân ồ lên thán phục và đôi khi cười tươi lúc anh kể vui.

Cuộc hội thoại của hai người phía trước khiến cô gái Tuệ Anh trở nên khó chịu. Chàng trai ưu tú mình thầm thương bấy lâu lại đang nói cười vui vẻ với một người phụ nữ đã có chồng. Dù hôm nay mình đã cố ăn vận năng động và dễ thương một chút nhưng vẫn chẳng lọt vào mắt xanh của Huy Nam. Thậm chí anh chỉ hỏi han đôi lời chẳng thèm khen mình lấy một câu.

Mọi khi Huy Nam đâu như thế. Riêng lần này có bà chị quê mùa kia là thay đổi thái độ với mình ngay.

Tuệ Anh cô ta cũng thuộc dạng con nhà có điều kiện, tiểu thư đỏng đảnh. Chẳng qua vì thích Huy Nam cho nên mới nhiều lần hạ mình vác xác đến mấy cái nơi khỉ ho cò gáy như này để tự tra tấn bản thân. Hi vọng lần này lại có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Huy Nam và anh ấy sẽ xoa đầu khen ngợi và nói thích mình. Nhưng bây giờ tình hình có vẻ đang thay đổi khác xa hoàn toàn với những gì cô ta đã liệu.

Có chồng rồi còn theo trai lên đây làm gì cơ chứ? Lên để xen ngang phá hoại tình cảm giữa mình và Huy Nam à?

Tức tối khi Huy Nam không thèm đếm xỉa đến mình, chỉ mải nói chuyện với bà cô già xấu xí kia. Tuệ Anh bĩu môi thu bàn tay nuột nà trắng ngần về rồi phủi phủi. Miệng lầm bầm khó chịu:

“Đau chết đi được. Đẩy cái này thêm một lúc nữa chắc tay mình sẽ sưng lên mất.”

Nói với chàng trai đẩy cùng xe rằng mình hơi đau chân do không mặc dép và giẫm phải cái gì đấy. Cô ta giả vờ đi cà nhắc cho anh chàng ấy tin rồi từ từ lùi ra đằng sau. Vừa đi vừa nghĩ cách làm thế nào để lôi kéo sự chú ý của Huy Nam về phía mình.

Cuối cùng cũng đã đến được nhà văn hoá bản. Nó được xây trên khoảng đất trống, cũ rích và gần xuống cấp. Hai bên là hai căn nhà màu vàng nho nhỏ cũng đã cũ rồi. Hỏi ra mới biết nơi đó để dạy chữ cho những em học sinh có hoàn cảnh đặc biệt và một nơi dành để tiếp đón những đoàn từ thiện nhà hảo tâm đến đây.

Được vài cán bộ tiếp đón họ dẫn cả đoàn vào trong căn nhà để thảo luận bàn bạc kế hoạch trao quà. Ngang qua phòng dạy chữ Quân chợt dừng lại rồi nhìn vào. Rất đơn sơ khi bên trong nó chỉ được bày biện một tấm bảng đen, bàn giáo viên và chục cái bàn ghế gỗ ọp ẹp sắp hỏng. Nhìn mọi thứ đều tạm bợ thiếu thốn như vậy lòng thương cảm liền trỗi dậy trong Quân.

Mình còn may mắn sung túc hơn những người nơi đây gấp nghìn lần.

Mấy ngày này đoàn sẽ ở lại nhà tiếp khách, Huy Nam liền sắp xếp phòng ra cho mọi người. Hai cô gái sẽ ở phòng đầu tiên, anh và ba thành viên khác sẽ ở chung phòng giữa. Còn hàng hoá sẽ được đưa vào phòng còn lại. Sáng mai có danh sách hộ dân sẽ lập tức phân loại chia ra và trao đến tận tay đồng bào.

“Không mệt chứ?”

Ngồi xuống một bên Quân, Huy Nam đặt một cái bánh trước mặt cô rồi ân cần hỏi.

Đang còn định mở máy lên xem thử gã chồng của mình có nhắn gì không thì bị cắt ngang. Quân đành tắt máy đút túi quần rồi trả lời Huy Nam.

“Không có gì đâu. Em vẫn bình thường.”

Chẳng thể tự nhiên như trước nữa cô có đôi chút khép nép, giữ khoảng cách với anh hơn. Chợt nhớ đến quả chanh vàng mang tên Phan Quân Khánh. Cái mặt hắn bỗng đâu mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt và hét lên “Em chết chắc rồi!” làm Quân rùng mình. Người cứ phải nói tự động dịch ra xa một chút.

Thầm cầu nguyện trong lòng rằng Phan Quân Khánh sẽ không biết cô đang ở đây, lại còn có Huy Nam nữa. Nếu không hắn sẽ thiêu rụi luôn mấy quả núi này mất.

“Anh Huy Nam. Anh uống cái này đi! Em chuẩn bị từ sớm cho anh đấy!”

Lon ton chạy đến, trên tay cầm bình giữ nhiệt Tuệ Anh hào hứng đưa nó cho Huy Nam và nghĩ trong đầu rằng anh sẽ thích.

Nhận lấy nó như một phép lịch sự Huy Nam vội mở ra xem bên trong có gì.

“Ồ trà táo đỏ nấu cùng nấm tuyết và kỷ tử. Uống vào có chết người không đấy?”

Huy Nam hỏi đùa cô gái đang níu tay áo mình. Vẻ thảo mai lại được bày ra cô ta liền nhõng nhẽo:

“Không…không chết người đâu! Nếu anh mà có bị làm sao thì em sẽ chăm sóc cho anh.”

Cảm thấy mình không nên ở đây nhìn người ta thể hiện tình cảm Quân liền rút lui:

“Xin phép mọi người, tôi về phòng nghỉ ngơi một chút.”

“Ừ vậy em nghỉ ngơi trước đi. Có gì bất tiện thì nói anh.”

“Vâng.”

Quay người đi Quân chẳng hề biết có ánh mắt lườm nguýt đang chiếu vào cô. Nãy giờ Huy Nam chỉ nói chuyện với cô khiến ai đấy chướng mắt, nổ đom đóm.

Nhìn từ đầu đến chân người đang bước ra khỏi cửa cô ta thầm tặng cho Quân một câu “đồ nhà quê” nho nhỏ trong miệng. Lại quay về vẻ mặt thảo mai ban đầu Tuệ Anh cố làm nũng Huy Nam dẫn mình đi tham quan cảnh sắc ở đây. Mục đích là tạo không gian riêng để cô ta có thể tiếp cận và gần anh một chút. Vui vẻ nhận lời Huy Nam lại chẳng nhìn ra được đằng sau vẻ mặt dễ thương ấy lại là một con cáo tinh ranh lắm chiêu trò.

Ngồi xuống chiếc giường gỗ, các thang giường thi nhau kêu cót két làm Quân phải đứng dậy xem có bị hỏng hay không. Lật chiếc chiếu ra thì thấy mấy thang giường đã lỏng lẻo, cái thì gãy đôi cái thì lỏng vít.

Chấp nhận thôi. Còn hơn là ngủ đất.

Mở máy lên thì tin nhắn của gã chồng đã chễm chệ ngay đầu mục thông báo rồi.

[Vợ. Sao em chơi trò trốn tìm lâu thế? -,-]

[Vợ yêu có nhớ anh không? Anh thì nhớ vợ sắp điên rồi đây này!]

[@@. Giận đến bay màu không thèm trả lời chồng luôn hả?]

Phải có đến một ngàn lẻ một tin nhắn mùi mẫn như vậy. Tay cứ lướt lướt đọc cho hết không sót một tin nào, môi liền chúm chím cười. Nghĩ thế nào lại ấn ấn bàn phím gõ vài chữ [Giận rồi. Bay màu rồi.]

Định gửi đi nhưng lại nghĩ mình đang giận thật cớ gì phải trả lời hắn. Còn chưa tha thứ cho hắn vì cái việc lợi dụng lúc người khác say xỉn làm chuyện bậy bạ.

Nằm xuống thật nhẹ nhàng để cái giường không phát ra âm thanh. Lại vào thư viện ảnh và mở bức ảnh chụp bản kiểm điểm viết tay của Khánh. Tâm trí hoàn toàn bị thu hút vào màn hình điện thoại Quân bật cười nói nhỏ:

“Chữ xấu quá. Nhưng mà cũng tạm chấp nhận được. Muốn em tha thứ thì còn phải xem thái độ thành khẩn và viết kiểm điểm nhiều nữa.”

Mưa lại rơi, nhìn qua cửa sổ tâm trạng của Quân lập tức chùng xuống. Cơn mưa ấy như tra tấn về tinh thần và nỗi nhớ của cô đối với Khánh.

“Không biết giờ này anh ấy đang làm gì?”

Hỏi rồi cũng tự mình trả lời.

“Chắc là đang miệt mài với mấy cái đồ án kế hoạch.”

Tắt máy, Quân tận dụng thời gian ít ỏi chợp mắt một lúc rồi sẽ cùng đoàn thiện nguyện đi đến từng nhà dân khó khăn nhất trong bản để thăm hỏi, giúp đỡ.

“Chào anh tôi muốn đặt thiết kế hai chiếc áo dài cưới đặc biệt cho vợ chồng tôi. Cảm phiền anh tư vấn một chút.”

Tình cờ biết đến một nhà thiết áo dài nổi tiếng khi xem quảng cáo Khánh liền đóng băng mọi công việc tranh thủ đặt vé máy bay vào Sài Gòn trong ngày để trực tiếp gặp nhà thế kế ấy. Đặt hàng xong anh sẽ lập tức quay về Đà Nẵng để tiếp tục đi tìm nhím con của mình. Các mẫu áo dài thiết kế riêng cho Quân sẽ được gửi qua email. Khánh chọn được mẫu ưng ý nhà thiết kế sẽ tiến hành kẻ cắt đo may.

Những mẫu áo dài cưới được trưng bày ở cửa hàng thực sự rất đẹp rất hợp với Quân. Mặc chúng vào sẽ tôn lên vóc dáng mảnh mai mềm mại của cô ấy. Hơn nữa ảnh cưới đã bị đập nát nên anh muốn đặt trang phục để chụp lại. Nghĩ rằng chỉ có áo dài mới thích hợp với vợ nên Khánh càng thúc giục thư ký đặt nhanh vé máy bay khứ hồi cho mình.

Sau một hồi nghe tư vấn Khánh liền chọn màu trắng cho hai bộ áo dài mình muốn đặt. Màu trắng biểu trưng cho sự thuần khiết tinh khôi tươi sáng của Quân. Anh muốn cô trở thành một cô gái thật xinh đẹp thật lộng lẫy trong buổi ghi lại khoảnh khắc kỷ niệm một năm ngày cưới của bọn họ.

Chapter
1 Chương 1: Ký Ức
2 Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3 Chương 3: Công Việc Mới
4 Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5 Chương 5: Đấu Khẩu
6 Chương 6: Quật Ngã Sếp
7 Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8 Chương 8: Bà Mối Kim
9 Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10 Chương 10: Trừng Phạt
11 Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12 Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13 Chương 13: Ngất Xỉu
14 Chương 14: Trách Mắng
15 Chương 15: Tỉnh
16 Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17 Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18 Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19 Chương 19: Hôn Ước
20 Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21 Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22 Chương 22: Thuyết Phục
23 Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24 Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25 Chương 25: Đồ Ăn Hại
26 Chương 26: Bỏ Trốn
27 Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28 Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29 Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30 Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31 Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32 Chương 32: Điều Kiện
33 Chương 33: Hối Hận À?
34 Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35 Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36 Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37 Chương 37: Ảnh Cưới
38 Chương 38: Hôn Lễ
39 Chương 39: Đêm Tân Hôn
40 Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41 Chương 41: Về Trụ Sở
42 Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43 Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44 Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45 Chương 45: Lại Mặt
46 Chương 46: Đồ Biến Thái
47 Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48 Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49 Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50 Chương 50: Gây Khó Dễ
51 Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52 Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53 Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54 Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55 Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56 Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57 Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58 Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59 Chương 59: Người Phiên Dịch
60 Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61 Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62 Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63 Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64 Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65 Chương 65: Cưỡng Đoạt
66 Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67 Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Trói Chồng
71 Chương 71: Trùng Khánh
72 Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73 Chương 73: Bị Coi Thường
74 Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75 Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76 Chương 76: Bùng Nổ
77 Chương 77: Về Nước
78 Chương 78: Suýt Mất Mạng
79 Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80 Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81 Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82 Chương 82: Bắt Gian
83 Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86: Đánh Người
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89: Ghen
90 Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91 Chương 91
92 Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93 Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94 Chương 94: Dấu Hiệu
95 Chương 95: Mang Thai
96 Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97 Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98 Chương 98: Giải Thích
99 Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100 Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101 Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102 Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103 Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104 Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105 Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106 Chương 106: Nguyên Nhân
107 Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108 Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109 Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110 Chương 110: Sự Thật
111 Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112 Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113 Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114 Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115 Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116 Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117 Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118 Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119 Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120 Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121 Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122 Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123 Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124 Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125 Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126 Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127 Chương 127: Bắt Cóc
128 Chương 128: Hành Hạ
129 Chương 129: Thù Phải Trả
130 Chương 130: Giải Cứu
131 Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132 Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133 Chương 133: Đừng Chặn Anh
134 Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135 Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136 Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137 Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138 Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139 Chương 139: Điên Tình
140 Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141 Chương 141: Nói Lời Yêu
142 Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143 Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144 Chương 144: Vào Bản
145 Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146 Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147 Chương 147: Hội Ngộ
148 Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149 Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150 Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151 Chương 151: Muốn Ăn Em
152 Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153 Chương 153: Hẹn Hò
154 Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155 Chương 155: Căng Thẳng
156 Chương 156: Kẻ Giật Dây
157 Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158 Chương 158: Dành Cho Em (1)
159 Chương 159: Dành Cho Em (2)
160 Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161 Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162 Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163 Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164 Chương 164: Bại Lộ
165 Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166 Chương 166: Cầu Hôn
167 Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168 Chương 168: Lộ Diện
169 Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170 Chương 170: Rình Rập
171 Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172 Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173 Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174 Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175 Chương 175: Phản Kháng
176 Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177 Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178 Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179 Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180 Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)
Chapter

Updated 180 Episodes

1
Chương 1: Ký Ức
2
Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3
Chương 3: Công Việc Mới
4
Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5
Chương 5: Đấu Khẩu
6
Chương 6: Quật Ngã Sếp
7
Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8
Chương 8: Bà Mối Kim
9
Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10
Chương 10: Trừng Phạt
11
Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12
Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13
Chương 13: Ngất Xỉu
14
Chương 14: Trách Mắng
15
Chương 15: Tỉnh
16
Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17
Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18
Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19
Chương 19: Hôn Ước
20
Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21
Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22
Chương 22: Thuyết Phục
23
Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24
Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25
Chương 25: Đồ Ăn Hại
26
Chương 26: Bỏ Trốn
27
Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28
Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29
Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30
Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31
Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32
Chương 32: Điều Kiện
33
Chương 33: Hối Hận À?
34
Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35
Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36
Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37
Chương 37: Ảnh Cưới
38
Chương 38: Hôn Lễ
39
Chương 39: Đêm Tân Hôn
40
Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41
Chương 41: Về Trụ Sở
42
Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43
Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44
Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45
Chương 45: Lại Mặt
46
Chương 46: Đồ Biến Thái
47
Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48
Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49
Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50
Chương 50: Gây Khó Dễ
51
Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52
Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53
Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54
Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55
Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56
Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57
Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58
Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59
Chương 59: Người Phiên Dịch
60
Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61
Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62
Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63
Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64
Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65
Chương 65: Cưỡng Đoạt
66
Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67
Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Trói Chồng
71
Chương 71: Trùng Khánh
72
Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73
Chương 73: Bị Coi Thường
74
Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75
Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76
Chương 76: Bùng Nổ
77
Chương 77: Về Nước
78
Chương 78: Suýt Mất Mạng
79
Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80
Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81
Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82
Chương 82: Bắt Gian
83
Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86: Đánh Người
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89: Ghen
90
Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91
Chương 91
92
Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93
Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94
Chương 94: Dấu Hiệu
95
Chương 95: Mang Thai
96
Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97
Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98
Chương 98: Giải Thích
99
Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100
Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101
Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102
Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103
Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104
Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105
Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106
Chương 106: Nguyên Nhân
107
Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108
Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109
Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110
Chương 110: Sự Thật
111
Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112
Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113
Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114
Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115
Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116
Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117
Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118
Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119
Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120
Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121
Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122
Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123
Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124
Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125
Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126
Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127
Chương 127: Bắt Cóc
128
Chương 128: Hành Hạ
129
Chương 129: Thù Phải Trả
130
Chương 130: Giải Cứu
131
Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132
Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133
Chương 133: Đừng Chặn Anh
134
Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135
Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136
Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137
Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138
Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139
Chương 139: Điên Tình
140
Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141
Chương 141: Nói Lời Yêu
142
Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143
Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144
Chương 144: Vào Bản
145
Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146
Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147
Chương 147: Hội Ngộ
148
Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149
Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150
Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151
Chương 151: Muốn Ăn Em
152
Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153
Chương 153: Hẹn Hò
154
Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155
Chương 155: Căng Thẳng
156
Chương 156: Kẻ Giật Dây
157
Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158
Chương 158: Dành Cho Em (1)
159
Chương 159: Dành Cho Em (2)
160
Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161
Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162
Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163
Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164
Chương 164: Bại Lộ
165
Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166
Chương 166: Cầu Hôn
167
Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168
Chương 168: Lộ Diện
169
Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170
Chương 170: Rình Rập
171
Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172
Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173
Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174
Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175
Chương 175: Phản Kháng
176
Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177
Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178
Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179
Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180
Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)