Chương 145: Ông ta không quan tâm

“Ngăn lại!” Đồng Hoa
Triệu tức giận quát, bóng lưng xinh đẹp của người phụ nữ kia vẫn hiện
lên rõ ràng trong con ngươi của ông ta, phảng phất như đoá hoa sen mới
nở, làm ông ta kinh ngạc giống như những năm tháng đã từng trải qua.

Mặc dù bà ấy đang ở trước mắt ông ta, ở nơi không vượt qua hai mét, nhưng
lại làm ông ta cảm thấy, bóng dáng hai người bọn họ cách xa nhau vạn
dặm, hai mươi mấy năm không nhìn thấy bà ấy, ông ta ở thủ đô, bà ấy ở
Provence xa xôi, mà mới vừa rồi ông ta mới biết người phụ nữ này vẫn ở
Provence nhiều năm qua.

Ai cũng biết nơi đó có một thị trấn
nhỏ, ở một phong tình vạn thiên người phụ nữ phương Đông, rất sớm liền
đi ra cửa, sau đó buổi chiều sẽ trở lại, không ai biết bà ấy đi đâu,
cũng chỉ suy đoán, chỉ là suy đoán mà thôi.

“Lang Phàm, đến cuối cùng bà muốn như thế nào?”

“Ha ha.” Lang Phàm cười lạnh, giống như nghe không hiểu những lời này của
ông ta, bà ấy đưa lưng về phía ông ta, nhẹ nhàng nói: “Những lời này,
phải là tôi hỏi ông, Đồng Hoa Triệu, đến cuối cùng ông muốn như thế
nào?”

“Tôi tốn nhiều thời gian như vậy, tốn nhiều sức lực
như vậy, mới làm cho bà xuất hiện, Lang Phàm, bà không cần nói cho tôi
rằng bà không biết đây là cái gì, bà biết, tôi sẽ không tin, bà vẫn luôn là người phụ nữ thông minh.”

“Tôi cũng cảm thấy mình thông
minh, nếu như tôi thông minh, chồng của tôi sẽ không bị người khác hại
chết, con gái tôi sẽ không bị làm hại thất lạc nhiều năm, bây giờ tôi
bốn mươi tám tuổi, tôi ở Provence trải qua hai mươi ba năm cô đơn một
mình, tôi nói rồi, tôi trở lại, chỉ bởi vì tay chân của ông cho tới bây
giờ chưa từng ngừng nghỉ, nhưng lại đi hại Thiệu Đình, Đồng Hoa Triệu,
ông đã từng nói, không ép Lang Phàm làm bất kỳ chuyện gì bà ấy không
muốn làm, đến cuối cùng, vẫn là nuốt lời.”

Thân thể Đồng Hoa Triệu đột nhiên run lên, trong đầu hiện lên hình ảnh hơn hai mươi năm
trước, trên con đường tràn đầy mùi hoa sơn chi.

Cô gái kia
cười có lúm đồng tiền như hoa, mặc quần dài màu trắng, đầu tóc dài đen
nhánh thẳng tắp tới thắt lưng, trên mặt không có phấn trang điểm, đi ra
khỏi đại học truyền thông đứng đầu thủ đô, phảng phất giống như đoá hoa
phù dung nở rộ đến mức tận cùng.

Xinh đẹp tuyệt trần.

Ông ta đậu xe dưới bóng mát cây cổ thụ, tay cầm đoá hoa tươi cười chờ bà ấy đi tới.

Lại thấy bà ấy cực kỳ ngượng ngùng, lúc tới còn nhìn một chút, sau đó nhỏ giọng: “Thật may là Mạc Sâm không có ở đây.”

Một phút kia, sắc mặt ông ta biến đổi, giống như mưa to gió lớn muốn kéo tới.

Ông ta hung hăng vứt bỏ bó hoa trên tay, sau đó đi tới, kéo lấy bả vai cô
gái ấy, nhìn gương mặt bà ấy bởi vì thời tiết mà trở nên hồng hào, giống như chú hưu con chờ làm thịt.

“Lang Phàm, đến cuối cùng em xem anh là cái gì?”

“Bạn.” Bà ấy nhẹ nhàng trả lời.

Giọng nói của bà ấy êm ái có lực, lại giống như bom đạn nổ dưới nước nổ trong đầu ông ta, lăn lộn toàn bộ suy nghĩ của ông ta, không tìm được phương
hướng.

Bạn? Bạn?

Thì ra thứ tàn nhẫn nhất trên
thế giới này không phải là khoảng cách, mà là bạn yêu cô ấy, ở bên người cô ấy, đối xử với cô ấy tốt về mọi mặt, cô ấy lại xem bạn là bạn, sau
đó yêu người khác.

Ngày đó, ông ta đạp nát đoá hoa mới mua, chân đá vào chiếc xe jeep ông ta yêu quý, sau đó kéo Lang Phàm lại,
hung hăng hôn bà ấy.

Về phần kết quả.

Đương nhiên là cẩu huyết, bị đánh một cái tát, sau đó Lang Phàm cố nén uất ức bỏ đi.

Quả rất nhiều ngày sau, trời mưa to tầm tã, sau rất nhiều lần ông ta ão não về cách làm của mình, Đồng Hoa Triệu đi đến nhà Lang Phàm nhận lỗi.

Bà ấy mặc rất nhiều quần áo, dáng vẻ tỉnh táo, giống như là mới vừa tỉnh
lại, sau đó, ông ta phát hiện, bà ấy nóng sốt, bởi vì từ sau ngày đó, bà ấy về nhà tắm nước lạnh giúp mình bình tỉnh một chút, kết quả là ngã
bệnh như vậy.

Ông ta ão não, hối hận, nhưng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể cam kết.

“Lang Phàm, cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không ép em làm bất kỳ chuyện gì mà em không muốn.”

Mà nhiều năm sau, ông ta hại chồng của bà ấy — Mạc Sâm ngồi tù, chia cách nhau như mấy lần sông Trường Giang.

“Em trở lại gả cho anh, anh liền thả Mạc Sâm.”

Nhưng lời cam kết kia lại trôi qua, phảng phất như ngày hôm qua, lời nói còn
văng vẳng bên tai, mà hôm nay lại bị ông ta vứt bỏ một lần, sau đó giẫm
đạp trên mặt đất.

Đồng Hoa Triệu vẫn còn ngẩn người, Mông Kính
đã dẫn Lang Phàm ra ngoài, Đồng Hoa Triệu muốn đuổi theo nhưng hai chân
lại giống như mọc rể, không hoạt động được.

Ông ta đúng là không đủ nhẫn tâm với bà ấy.

Đồng Hoa Triệu thở dài, sau đó mang người của ông ta rời đi, ông ta không rõ một phút đó mình buông tay là vì cái gì, đến cuối cùng là quá yêu hay
là đã không còn thương bà ấy.

Từ từ ngồi lên xe, chấm dứt
đi, ông ta không nên nhìn lại hình ảnh của bà ấy trong quá khứ, Lang
Phàm, ông ta cho phép bà ấy trốn tránh một khoảng thời gian nữa.

Bây giờ, là thời gian trở về nhà họ Đồng.

Cửa nhà họ Đồng không đóng kín mít như ngày thường, mà là bị người mở ra,
bên trong truyền đến một trận lại một trận tiếng cười vui vẻ.

Bên trong, là người vợ hơn hai mươi năm và cháu ruột của hắn.

Bước chân Đồng Hoa Triệu run rẩy, đối mặt với chuyện kế tiếp cần phải làm, có lẽ là có chút sợ sệt.

Ông ta từng bước từng bước bước vào bên trong, sau đó nhìn thấy Đồng phu
nhân bưng bánh kem vừa mới làm xong đút cho Tranh Tranh ăn, mà Tranh
Tranh lại nghịch ngợm xoa bánh kem lên mặt Đồng phu nhân, hai người cười ha ha, thoạt nhìn vô cùng tức cười.

“Bà đi vào, tôi có chuyện muốn nói với bà.”

Đồng phu nhân không rời Tranh Tranh, tiếp tục chơi đùa cùng cậu, Tranh Tranh cũng học theo bà mình, không để ý đến ông ta, quyết định làm như không
thấy.

Gương mặt Đồng Hoa Triệu lạnh lùng, trực tiếp vào phòng, sau đó lạnh lùng phân phó: “Mang bà ấy vào.”

Trong lòng Đồng phu nhân chua xót cười một tiếng, bây giờ, ngay cả trước mặt
người ngoài ông ta cũng không chịu thừa nhận sự thật bà là vợ ông ta,
nhưng mà, có một số việc nên kết thúc sớm vẫn tốt hơn.

Trói buộc, cũng không phải là chuyện rất thú vị.

Ngồi trên ghế sa lon, Đồng Hoa Triệu nhìn sắc mặt không tốt của Đồng phu
nhân, vẫn lấy một phần văn kiện từ trong túi xách, sau đó ném cho Đồng
phu nhân.

“A Thiến, ký cái này đi.”

Thoả thuận ly hôn, bốn chữ thật lớn, giống như quả cầu lửa nóng rực, trong nháy mắt cuốn tới, thiêu đốt tất cả tư tưởng bà.

Thiêu đốt gần như không còn, chỉ còn một mảng hoang vắng thê lương.

A Thiến, ông ta kêu bà là A Thiến, là đang gọi bà sao? Đồng phu nhân không xác định được.

Nhiều năm ở chung một chỗ như vậy, ông ta chưa từng gọi bà là bà xã hay là
tên bà, người ngoài cũng kêu bà là Đồng phu nhân, thiếu chút nữa làm bà
quên mất tên mình.

Mạc Thiển Thiến.

Hơn hai mươi năm trước, danh viện nổi tiếng thủ đô, gia thế hiển hách, bản thân tài
giỏi, sau đó gả cho kẻ có thế lực trong quân đội, tất cả mọi người đều
hâm mộ cuộc sống của bà.

Bà cũng cảm thấy mình rất hạnh
phúc, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, bà trầm mê ở trong mạt trượt, đối
với ông ta mà nói đây là chuyện không chính đáng, nhưng bà vẫn làm,
chính là muốn ông ta nhớ về mình.

Chồng Mạc Thiển Thiến không thương bà.

Giờ phút này, giống như là cách biệt năm năm gặp lại, Mạc Thiển Thiến n nhìn Đồng Hoa Triệu, gằn từng chữ: “Lý do.”

“Bà còn muốn ở cùng tôi trong cuộc sống như vậy?” Đồng Hoa Triệu hỏi ngược lại bà.

Nước mắt Mạc Thiển Thiến không cầm được chảy xuống, lại bị bà ép trở về,
hắng giọng nói: “Được, vậy tôi đi theo ông hơn hai mươi năm, ông cho tôi cái gì?”

“Cho bà biệt thự này, còn có ba trăm ngàn đô—la, tôi sẽ gửi vào tài khoản bà.”

Đột nhiên Mạc Thiển Thiến nở nụ cười thê lương, sau đó xoay người rời đi:
“Ông cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao? Đồng Hoa Triệu, đến cuối cùng ông vẫn xem thường người ngủ bên mình hơn hai mươi năm, ông cảm thấy
cha mẹ tôi mất, sau khi rời khỏi ông, tôi không thể sống nữa sao? Tôi
hối hận vì đời này đã gả cho ông, nhưng tôi không hối hận khi sinh Trác
Khiêm, không có ông, tôi còn có Trác Khiêm.”

“Tôi không muốn những thứ này của ông, nhưng mà đứa bé này.” Mạc Thiển Thiến nói xong chỉ hướng Tranh Tranh: “Tôi muốn mang đi.”

“Không thể nào.” Bà vừa nói dứt lời, Đồng Hoa Triệu liền quát.

Mờ hồ đoán được chuyện không đúng, nhưng Mạc Thiển Thiến cũng không dám kết luận, mà lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn Đồng Hoa Triệu.

“Có phải nha đầu họ Mạnh chưa chết?”

“Nó đã chết, đã chết hết, những người liên quan đến cháu trai của bà đều chết hết.”

Cả người Mạc Tiên Thiến chấn động, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân
nhẹ nhàng, Tranh Tranh đứng ngoài cửa, sau đó lớn tiếng nói: “Bà nội
Mạc, bà nói ai là nha đầu họ Mạnh? Mẹ con cũng họ Mạnh, gọi là Mạnh
Phục——”

“A, chú làm gì? Làm gì vậy? Buông cháu ra.” Đột nhiên bị chú áo đen sau lưng ôm lấy, Tranh Tranh dùng sức giãy giụa.

Mà nghe Tranh Tranh nói câu kia, cả người Mạc Thiển Thiến sửng sờ tại chỗ, bà cảm thấy mọi chuyện đã rõ ràng, lập tức đem thoả thuận đến trước mặt mình: “Tôi ký cái này, nhưng nhất định phải đưa Tranh Tranh cho tôi,
nếu không, ông không cần nghĩ được thoải mái qua ngày với người đàn bà
khác.”

Đôi mắt Đồng Hoa Triệu nhíu lại: “Bà đang nói hưu nói vượn gì?”

Mạc Thiển Thiến nhìn thẳng vào ông ta: “Gả cho ông nhiều năm như vậy, tôi
vẫn biết trong lòng ông có người khác, có một phụ nữ đã từng tới tìm
tôi, nói cho tôi biết, bà ấy là Lang Phàm, là vợ anh Mạc, tôi không
tin.”

“Mà bây giờ, tôi tin.”

“Nhưng mà Lang Phàm hận ông, Lang Phàm hận ông, ông biết không? Ông hại chết anh Mạc, anh
Mạc là người tốt như vậy, tại sao ông lại hại chết anh ấy?”

“Bốp!”

Âm thanh vang lên, Tranh Tranh ngưng giãy giụa, đột nhiên đạp một cước vào bụng dưới người sau lưng, người nọ bị đau lập tức buông cậu ra, lung
lay đôi chân nhỏ nhắn, Tranh Tranh chạy tới bên người Mạc Thiển Thiến,
đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt gương mặt Mạc Thiển Thiến.

“Bà nội Mạc, có đau hay không?” Dứt lời, Tranh Tranh cầm lên khay trà dùng sức đập vào trên người Đồng Hoa Triệu: “Người xấu.”

“Ông hại mẹ tôi còn chưa đủ, còn hại bà nội tôi.”

Nghe được giọng nói yếu ớt kia, Đồng Hoa Triệu lập tức cảm thấy giống như có cây kim sắc bén đâm vào lòng mình, loại cảm giác đó, trừ năm đó Lang
Phàm cự tuyệt ông ta rời đi, mới có cảm giác.

Một thoáng kia, ông ta cảm thấy mình đã làm sai điều gì, lại giống như mất đi cái gì giữa màn đêm tối tăm lạnh lẽo.

Buồng tim cũng giống như có cái gì đó xuyên qua.

Ngay sau đó, ông ta hồi hồn, vứt bỏ những thứ làm cho tâm tình mình bất an,
ông ta không muốn tìm hiểu quá nhiều, bây giờ ông ta chỉ muốn giải quyết tất cả chướng ngại ngăn cản ông ta và Lang Phàm ở chung một chỗ.

Những thứ khác, ông ta không quan tâm.

Chapter
1 Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2 Chương 2: Bỏ rơi?
3 Chương 3: Bị bỏ thuốc
4 Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5 Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6 Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7 Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8 Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9 Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10 Chương 10: Mày là cái thá gì
11 Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12 Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13 Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14 Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15 Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16 Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17 Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18 Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19 Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20 Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21 Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22 Chương 22: Tập kích
23 Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24 Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25 Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26 Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27 Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28 Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29 Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30 Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31 Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32 Chương 32: Sao không để séc lại?
33 Chương 33: La lão gia đến thăm
34 Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35 Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36 Chương 36: Trường an bị sa thải
37 Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38 Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39 Chương 39: Bộ tộc coyah
40 Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41 Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42 Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43 Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44 Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45 Chương 45: Em thích nude
46 Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47 Chương 47: Không thể để cho ai biết
48 Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49 Chương 49: Anh tự giết anh đi
50 Chương 50: Anh không có nhân cách
51 Chương 51: Em hiểu
52 Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53 Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54 Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55 Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56 Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57 Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58 Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59 Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60 Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61 Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62 Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63 Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64 Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65 Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66 Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67 Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68 Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69 Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70 Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71 Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72 Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73 Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74 Chương 74
75 Chương 75: Kế hoạch
76 Chương 76: Đi moscow
77 Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78 Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79 Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80 Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81 Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82 Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83 Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84 Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85 Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86 Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87 Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88 Chương 88
89 Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90 Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91 Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92 Chương 92: Bị thương
93 Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94 Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95 Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96 Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97 Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98 Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99 Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100 Chương 100: Sẽ không buông tay
101 Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102 Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103 Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104 Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105 Chương 105: Đã rất chậm rồi
106 Chương 106: Hoang vu vô tận
107 Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108 Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109 Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110 Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111 Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112 Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113 Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114 Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115 Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116 Chương 116: Giải độc
117 Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118 Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119 Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120 Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121 Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122 Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123 Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124 Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125 Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126 Chương 126: Đây mới là cường hào
127 Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128 Chương 128: Tử vong
129 Chương 129: Năm năm sau
130 Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131 Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132 Chương 132: Gặp nhau
133 Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134 Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135 Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136 Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137 Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138 Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139 Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140 Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141 Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142 Chương 142: Tự mình gạt mình
143 Chương 143: Thật sự đi sao?
144 Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145 Chương 145: Ông ta không quan tâm
146 Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147 Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148 Chương 148: Đại kết cục 1
149 Chương 149: Đại kết cục 2
150 Chương 150: Đại kết cục 3
151 Chương 151: Đại kết cục 4
152 Chương 152: Đại kết cục 5
153 Chương 153: Đại Kết Cục 6
154 Chương 154: Đại Kết Cục (hết)
Chapter

Updated 154 Episodes

1
Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2
Chương 2: Bỏ rơi?
3
Chương 3: Bị bỏ thuốc
4
Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5
Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6
Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7
Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8
Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9
Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10
Chương 10: Mày là cái thá gì
11
Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12
Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13
Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14
Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15
Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16
Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17
Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18
Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19
Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20
Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21
Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22
Chương 22: Tập kích
23
Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24
Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25
Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26
Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27
Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28
Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29
Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30
Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32
Chương 32: Sao không để séc lại?
33
Chương 33: La lão gia đến thăm
34
Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35
Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36
Chương 36: Trường an bị sa thải
37
Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38
Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39
Chương 39: Bộ tộc coyah
40
Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41
Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42
Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43
Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44
Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45
Chương 45: Em thích nude
46
Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47
Chương 47: Không thể để cho ai biết
48
Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49
Chương 49: Anh tự giết anh đi
50
Chương 50: Anh không có nhân cách
51
Chương 51: Em hiểu
52
Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53
Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54
Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55
Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56
Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57
Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58
Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59
Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60
Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61
Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62
Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63
Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64
Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65
Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66
Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67
Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68
Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69
Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70
Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71
Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72
Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73
Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74
Chương 74
75
Chương 75: Kế hoạch
76
Chương 76: Đi moscow
77
Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78
Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79
Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80
Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81
Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82
Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83
Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84
Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85
Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86
Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87
Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88
Chương 88
89
Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90
Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91
Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92
Chương 92: Bị thương
93
Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94
Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95
Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96
Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97
Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98
Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99
Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100
Chương 100: Sẽ không buông tay
101
Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102
Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103
Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104
Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105
Chương 105: Đã rất chậm rồi
106
Chương 106: Hoang vu vô tận
107
Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108
Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109
Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110
Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111
Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112
Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113
Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114
Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115
Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116
Chương 116: Giải độc
117
Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118
Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119
Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120
Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121
Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122
Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123
Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124
Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125
Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126
Chương 126: Đây mới là cường hào
127
Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128
Chương 128: Tử vong
129
Chương 129: Năm năm sau
130
Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131
Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132
Chương 132: Gặp nhau
133
Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134
Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135
Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136
Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137
Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138
Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139
Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140
Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141
Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142
Chương 142: Tự mình gạt mình
143
Chương 143: Thật sự đi sao?
144
Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145
Chương 145: Ông ta không quan tâm
146
Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147
Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148
Chương 148: Đại kết cục 1
149
Chương 149: Đại kết cục 2
150
Chương 150: Đại kết cục 3
151
Chương 151: Đại kết cục 4
152
Chương 152: Đại kết cục 5
153
Chương 153: Đại Kết Cục 6
154
Chương 154: Đại Kết Cục (hết)