Chương 15: Gặp gỡ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới tình huống như thế, Thôi quý phi và Dung phi tranh đấu gay gắt, Phó gia và Tạ gia lại có quan hệ thông gia, Dung phi vậy mà lại ban thưởng lá trà ngon cho hầu phủ, chuyện này nếu nói không có gì mờ ám, đừng nói Phó Minh Hoa không tin, ánh mắt lúc này của Tạ thị cũng rất ý vị sâu xa.

Thẩm thị uống nước trà xong, đang muốn mở miệng, Bạch thị đã hối hận đến xanh ruột rồi.

Vừa nãy nhất thời đắc ý mới nói ra khỏi miệng, ngược lại quên mất Tạ thị cũng ở đây, bà ta quay đầu lại trừng mắt với Thẩm thị, mỉm cười dặn dò hạ nhân: "Mang chút cam quýt lên đây".

"Năm nay điền trang ở Tân Nam thu hoạch tốt, hoa quả kết sớm nên đưa tới đây luôn, vừa vặn Huệ nương trở về có thể nếm thử."

Đương nhiên Chung thị cũng đã nghe được lời Bạch thị vừa nói, lại giả vờ như không nghe thấy: "Hôm nay thật sự là nhờ phúc của đại tỷ."

"Nói giống như bình thường con phải chịu thiệt thòi vậy." Bạch thị vô cùng hài lòng cô con dâu thứ ba này, lúc này đây bà ta rất lúng túng thì Chung thị liền có thể tìm được lời nói để hỗ trợ bà ta, điều này thật sự khiến trong lòng bà ta vui vẻ.

Mọi người quây quần vừa nói vừa cười, vừa vặn nước trà cũng không tệ, Phó Minh Hoa uống mấy hớp, lúc này bụng dưới đã căng trướng, nàng đứng dậy nhẹ giọng xin phép Bạch thị, đi ra khỏi phòng.

Nàng vừa mới rời khỏi, Phó Nghi Cầm đang ngồi cạnh Bạch thị vốn đang mỉm cười liền híp mắt lại, liếc nhìn ma ma sau lưng, ma ma này ngầm hiểu, cũng đi theo ra.

Mùa đông trời hay tối sớm, lúc từ tịnh phòng đi ra, phía trước là một dãy hành lang gấp khúc, dưới hiên cứ mỗi mười mấy bước chân sẽ treo một chiếc đèn lồng, đèn lồng chiếu cả con đường này sáng trưng.

Đúng lúc đó một người dáng vẻ thấp bé gầy gò mặc trường bào màu xanh vội vàng đi đến chỗ nhóm người Phó Minh Hoa, trên đầu vai hắn đọng một ít tuyết, nhìn thấy Phó Minh Hoa từ trong nhĩ phòng đi ra, hắn giống như là lắp bắp kinh hãi, tiến lên một bước chắp tay:

"Xin hỏi cô nương, Phẩm Hương Đình ở nơi nào?"

Dựa vào ngọn đèn, mấy người đều thấy rõ đây là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, khuôn mặt ngây ngô, một đôi mắt không an phận nhìn chằm chằm vào Phó Minh Hoa.

Nhìn gương mặt ấy, loáng thoáng có chút giống với Phó Nghi Cầm.

Đám người Bích Vân thấy ở nội viện có ngoại nam thì bị dọa sợ, sau khi bình tĩnh lại thì vững vàng che chắn Phó Minh Hoa ở phía sau, dáng vẻ thiếu niên kia không cao, nhưng còn muốn kéo dài cổ để nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa.

Đã hỏi đến Phẩm Hương Đình, gần như có thể khẳng định là người được mời đến dự tiệc hôm nay, nhưng yến hội đêm nay chỉ là gia yến, không có người ngoài, ngoại trừ hai đứa con trai của Phó Nghi Cầm, nhìn tuổi tác cũng chỉ có trưởng tử là thích hợp.

"Đi thẳng tới phía trước rồi xuống bậc thềm, dọc theo đường đá, quẹo phải là có thể nhìn thấy người, đến lúc đó lang quân có thể hỏi lại."

Bích La mở miệng nói, nhưng thiếu niên kia lại không có ý rời khỏi, ngược lại có chút ngả ngớn gật đầu: "Đa tạ tiểu nương tử chỉ điểm. Ta chính là Đinh Mạnh Phi, không biết trước mặt là vị biểu muội nào?"

Quả nhiên không có ý tốt, Phó Minh Hoa đứng ở sau lưng đám người Bích La cười lạnh.

Viện của Bạch thị là một viện lớn có ba sân [1], vuông vức, nhưng một nửa phía trước đều là cửa ngoại viện, bình thường thì phụ nhân nội trạch đại môn bất xuất, nhị môn bất mại [2], cho nên hầu hết bọn họ đều chỉ hoạt động trong ba cánh cửa này thôi.

[1] bản gốc là đại viện tam tiến: trong một sân viện, nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến hoặc sau tam tiến là phòng ngủ hoặc nhà trong, tức không gian hoạt động của phụ nữ và gia quyến, người thường không được tùy tiện bước vào.

[2] Ý nói luẩn quẩn trong nhà không màng thế sự như các vị tiểu thư xưa. “Đại môn = cửa lớn" ý là chuyện thiên hạ, “Nhị môn= cửa nhỏ" là những chuyện trong nhà trong phủ.

Chính giữa là đại viện, đối diện tam môn là nơi chủ nhân ở, hai bên đều có sương phòng, dãy nhà sau là chỗ ở của hạ nhân, trái phải hai bên là nhĩ phòng, sân giữa rất lớn, bên trong còn đào một hồ sen, trên bờ hồ còn làm một đình nghỉ mát để cho Bạch thị nghỉ ngơi.

Những gia đình giàu có thường bài trí phòng ốc không khác nhau quá nhiều, nếu dưới tình huống bình thường, Đinh Mạnh Phi muốn đi tới nơi nào, bên cạnh chắc chắn sẽ có gã sai vặt nha hoàn đi theo, nhất định sẽ không bị lạc đường

Hắn một thân một mình trốn ở chỗ này, trên đầu vai còn có thể nhìn thấy tuyết đọng, đủ thấy là đã đợi hồi lâu.

Hẳn là Phó Nghi Cầm thấy mình đi ra, liền tranh thủ phái người báo cho Đinh Mạnh Phi đến. Nếu muốn gọi nhi tử đến dây dưa thì cũng thôi đi, đoán chừng là cho rằng Phó Minh Hoa không dám lộ ra sợ phá hủy danh tiếng.

Trong ánh mắt Phó Minh Hoa lộ ra sắc lạnh, Phó Nghi Cầm muốn tính kế nàng, cho rằng ban đêm ở chỗ này ít người, nàng không dám làm ầm lên, cũng đúng, nơi này không có người ngoài, nàng cong cong khóe miệng, kéo kéo tấm khăn choàng lụa trên người, thò tay vào túi ngầm trong ống tay áo vân la [3], lấy ra một cái hầu bao dùng để khen thưởng ném tới chỗ Đinh Mạnh Phi.

[3] Ống tay ảo kiểu rộng thời nhà Đường

Đinh Mạnh Phi thuận lợi đón được, còn dùng hai tay cầm hầu bao đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, trên mặt lộ vẻ say mê.

Hắn chỉ nghĩ Phó Minh Hoa mất cảnh giác với hắn, trên mặt lộ ra ý cười, nhưng Phó Minh Hoa lại lạnh lùng nói: "Bắt tên tiểu tặc trộm tiền giả mạo chủ tử kia lại." Nàng nói xong thì nháy mắt với mấy người Bích Vân.

Dưới bóng đêm dung mạo của nàng lạnh lẽo như đao, thấy vậy tim mấy nha hoàn đập mạnh.

Đinh Mạnh Phi vẫn đang cầm hầu bao mỉm cười, nghe xong lời này rùng mình một cái, vừa muốn lắc đầu, đám người Bích Vân đã kịp phản ứng, tiến lên túm lấy hắn ta, rồi cứ trực tiếp đánh vào mặt và người hắn ta.

Mấy nha đầu hận hắn bụng dạ khó lường, hơn nữa Phó Minh Hoa đã nói trước, cho nên lúc này ra tay cũng không nể mặt.

Tuy nói Đinh Mạnh Phi đã mười ba, nhưng bị Phó Nghi Cầm nuông chiều, thân thể lại yếu ớt, lúc này bị mấy nha hoàn đánh hắn liền ôm đầu chạy thục mạng.

Phó Minh Hoa đã đoán đúng, hắn cũng không dám làm ầm lên, hẳn là đã tránh gã sai vặt đi theo mà tới đây, bị đánh cũng không dám la, chắc là sợ dẫn người tới. Hắn bị mấy nha hoàn đẩy ngã lăn xuống bậc thang gỗ, rơi vào trong tuyết, lúc này ngã trên mặt tuyết vẫn kêu "Ôi, ôi", dáng vẻ vô cùng chật vật.

"Đưa hắn đến ngoại đường, để người trong phủ giao cho quan phủ." Lúc này Đinh Mạnh Phi sợ chuyện ầm ĩ sẽ bị người phát hiện, nhưng Phó Minh Hoa lại còn cố ý dặn dò như vậy.

Thiếu niên nằm trên nền tuyết bị đánh đến tóc tai bù xù, quần áo đều bị kéo đến xốc xếch nghe nói còn muốn đưa đến ngoại đường, liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó Minh Hoa.

Thiếu nữ đứng trên hành lang, từ trên nhìn xuống nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt kia mang theo khinh miệt và xem thường, hắn nhìn mà trong lòng thấy hốt hoảng, hắn nhìn mấy người Bích Vân còn muốn đuổi theo, vội vã vừa khóc vừa lảo đảo chạy.

"Đại cô nương, nếu hắn trở về cáo trạng thì sao đây?" Vừa nãy cũng là Phó Minh Hoa ra hiệu cho mấy người bọn họ để hắn đi.

Phó Minh Hoa vốn cũng chỉ muốn dạy dỗ hắn một trận, cho Phó Nghi Cầm một cảnh cáo.

Lúc này chờ hắn từng bước một chạy đi, lại nghe nha hoàn lo lắng hỏi, ánh mắt Phó Minh Hoa nhìn theo hướng Đinh Mạnh Phi vừa mới chạy trốn, cầm váy liền đi về phía chủ viện nói:

"Hắn không dám nói." Hơn nữa nàng đánh người còn chuẩn bị muốn ác nhân cáo trạng trước, làn váy của nàng vừa vặn che đi đôi chân nhỏ, lúc đi lại lắc la lắc lư, tấm khăn choàng lụa dày dài kéo trên đất, phát ra âm thanh sàn sạt: "Ta cũng muốn nhìn xem lần này cô mẫu sẽ kết thúc chuyện này như thế nào."

Nếu như nàng đoán không sai, trước đó Bạch thị nhất định là đã hung hăng quát Phó Nghi Cầm một trận vì chuyện muốn Đinh Mạnh Phi cầu cưới mình, hành động lần này của Phó Nghi Cầm hẳn là tự chủ trương.

Chủ ý của nàng ta có lẽ là muốn ra tay với mình, thành công thì người của Phó gia buộc phải đồng ý thôi

Sau khi bị đánh Đinh Mạnh Phi sẽ trở về cáo trạng, cho dù Phó Nghi Cầm nổi trận lôi đình nhưng cũng không dám lộ ra. Nếu nàng ta dám cáo trạng với Bạch thị, chỉ sợ Bạch thị sẽ mắng lớn nữ nhi này, lần này chắc chắn Phó Nghi Cầm phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Chú thích:

Tứ hợp viện tam tiến:

Chapter
1 Chương 1: Hầu Phủ
2 Chương 2: Tạ Thị
3 Chương 3: Hỏi Thăm
4 Chương 4: Thỉnh An
5 Chương 5: Yêu Cầu
6 Chương 6: Minh Hà
7 Chương 7: Bị Phạt
8 Chương 8: Cô Mẫu
9 Chương 9: Chủ Ý
10 Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11 Chương 11: Tề Thị
12 Chương 12: Lợi ích
13 Chương 13: Tâm tư
14 Chương 14: Nghi ngờ
15 Chương 15: Gặp gỡ
16 Chương 16: Cáo trạng
17 Chương 17: Chịu thiệt
18 Chương 18: Tính toán
19 Chương 19: Tổ phụ
20 Chương 20: Mưu quyền
21 Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22 Chương 22: Mượn vận
23 Chương 23: Yến Truy
24 Chương 24: Ban thưởng
25 Chương 25: Trâm hoa
26 Chương 26: Rắc rối
27 Chương 27: Quên mất
28 Chương 28: Đến chơi
29 Chương 29: Thoại bản
30 Chương 30: Đốt đi
31 Chương 31: Khó xử
32 Chương 32: Tức giận
33 Chương 33: Ý chỉ
34 Chương 34: Đả thương
35 Chương 35: Giang Châu
36 Chương 36: Mục đích đến
37 Chương 37: Lạp tế [1]
38 Chương 38: Đọc thơ
39 Chương 39: Quách tần
40 Chương 40: Đập phá
41 Chương 41: Giết gà
42 Chương 42: Dọa khỉ
43 Chương 43: Ngọn nguồn
44 Chương 44: Bị bệnh
45 Chương 45: Thăm viếng
46 Chương 46: Xui xẻo
47 Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48 Chương 48: Đề nghị
49 Chương 49: Chán ghét
50 Chương 50: Tiết gia
51 Chương 51: Đan Dương
52 Chương 52: Ngọc lang
53 Chương 53: Mượn quần áo
54 Chương 54: Bất công
55 Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56 Chương 56: Rời khỏi
57 Chương 57: Đầu năm
58 Chương 58: Mâu thuẫn
59 Chương 59: Bị trừng phạt
60 Chương 60: Cầu xin
61 Chương 61: Du xuân
62 Chương 62: Ngụy thị
63 Chương 63: Khiêu khích
64 Chương 64: So tài
65 Chương 65: Quỷ kế
66 Chương 66: Mưa to
67 Chương 67: Xảy ra chuyện
68 Chương 68: Chết theo chủ
69 Chương 69: Đưa tiễn
70 Chương 70: Chuyện trò
71 Chương 71: Tương trợ
72 Chương 72: Nói chuyện với nhau
73 Chương 73: Ban thưởng
74 Chương 74: Sinh nhật
75 Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76 Chương 76: Xuất hành
77 Chương 77: Dương thị
78 Chương 78: Ngắm cảnh
79 Chương 79: Váy bẩn
80 Chương 80: Tỷ muội
81 Chương 81: Đề nghị
82 Chương 82: Phục thù
83 Chương 83
84 Chương 84: Tới chơi
85 Chương 85: Khóc lóc
86 Chương 86: Đòi tiền
87 Chương 87: Giáo huấn
88 Chương 88: Cẩm Viên
89 Chương 89: Bỏ đi
90 Chương 90: Hòa hảo
91 Chương 91: Cân nhắc
92 Chương 92: Mục đích
93 Chương 93: Hố hổ
94 Chương 94: Mũi nhọn
95 Chương 95: Mời
96 Chương 96: Xem tướng
97 Chương 97: Cầu xin
98 Chương 98: Nguyên nhân
99 Chương 99: Hậu quả
100 Chương 100: Ý tốt
101 Chương 101: Tuyển chọn
102 Chương 102: Dặn dò
103 Chương 103: Tô thị
104 Chương 104: Là ai
105 Chương 105: Lũng Tây
106 Chương 106: Khuyên bảo
107 Chương 107: Kích động
108 Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109 Chương 109: Nhắc nhở
110 Chương 110: Chỉ cầu
111 Chương 111: Triệu kiến
112 Chương 112: Đau lòng
113 Chương 113: Xuất mưu
114 Chương 114: Bày mưu
115 Chương 115: Báo ân
116 Chương 116: Bất ngờ
117 Chương 117: Khách khứa
118 Chương 118: Bị thương
119 Chương 119: Cẩn thận
120 Chương 120: Xảy ra chuyện
121 Chương 121: Rơi xuống nước
122 Chương 122: Chất vấn
123 Chương 123: Cho gọi
124 Chương 124: Tặng hương
125 Chương 125: Lòng trung thành
126 Chương 126: Gây khó dễ
127 Chương 127: Thêm dầu
128 Chương 128: Thêm dầu
129 Chương 129: Hiếm thấy
130 Chương 130: Gặp gỡ
131 Chương 131: Dư nghiệt
132 Chương 132: Dạy ta
133 Chương 133: Đắc tội
134 Chương 134: Âm thị
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 1: Hầu Phủ
2
Chương 2: Tạ Thị
3
Chương 3: Hỏi Thăm
4
Chương 4: Thỉnh An
5
Chương 5: Yêu Cầu
6
Chương 6: Minh Hà
7
Chương 7: Bị Phạt
8
Chương 8: Cô Mẫu
9
Chương 9: Chủ Ý
10
Chương 10: Cảm Thấy Bất An
11
Chương 11: Tề Thị
12
Chương 12: Lợi ích
13
Chương 13: Tâm tư
14
Chương 14: Nghi ngờ
15
Chương 15: Gặp gỡ
16
Chương 16: Cáo trạng
17
Chương 17: Chịu thiệt
18
Chương 18: Tính toán
19
Chương 19: Tổ phụ
20
Chương 20: Mưu quyền
21
Chương 21: Tình yêu của mẫu thân
22
Chương 22: Mượn vận
23
Chương 23: Yến Truy
24
Chương 24: Ban thưởng
25
Chương 25: Trâm hoa
26
Chương 26: Rắc rối
27
Chương 27: Quên mất
28
Chương 28: Đến chơi
29
Chương 29: Thoại bản
30
Chương 30: Đốt đi
31
Chương 31: Khó xử
32
Chương 32: Tức giận
33
Chương 33: Ý chỉ
34
Chương 34: Đả thương
35
Chương 35: Giang Châu
36
Chương 36: Mục đích đến
37
Chương 37: Lạp tế [1]
38
Chương 38: Đọc thơ
39
Chương 39: Quách tần
40
Chương 40: Đập phá
41
Chương 41: Giết gà
42
Chương 42: Dọa khỉ
43
Chương 43: Ngọn nguồn
44
Chương 44: Bị bệnh
45
Chương 45: Thăm viếng
46
Chương 46: Xui xẻo
47
Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
48
Chương 48: Đề nghị
49
Chương 49: Chán ghét
50
Chương 50: Tiết gia
51
Chương 51: Đan Dương
52
Chương 52: Ngọc lang
53
Chương 53: Mượn quần áo
54
Chương 54: Bất công
55
Chương 55: Nhận làm con thừa tự
56
Chương 56: Rời khỏi
57
Chương 57: Đầu năm
58
Chương 58: Mâu thuẫn
59
Chương 59: Bị trừng phạt
60
Chương 60: Cầu xin
61
Chương 61: Du xuân
62
Chương 62: Ngụy thị
63
Chương 63: Khiêu khích
64
Chương 64: So tài
65
Chương 65: Quỷ kế
66
Chương 66: Mưa to
67
Chương 67: Xảy ra chuyện
68
Chương 68: Chết theo chủ
69
Chương 69: Đưa tiễn
70
Chương 70: Chuyện trò
71
Chương 71: Tương trợ
72
Chương 72: Nói chuyện với nhau
73
Chương 73: Ban thưởng
74
Chương 74: Sinh nhật
75
Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)
76
Chương 76: Xuất hành
77
Chương 77: Dương thị
78
Chương 78: Ngắm cảnh
79
Chương 79: Váy bẩn
80
Chương 80: Tỷ muội
81
Chương 81: Đề nghị
82
Chương 82: Phục thù
83
Chương 83
84
Chương 84: Tới chơi
85
Chương 85: Khóc lóc
86
Chương 86: Đòi tiền
87
Chương 87: Giáo huấn
88
Chương 88: Cẩm Viên
89
Chương 89: Bỏ đi
90
Chương 90: Hòa hảo
91
Chương 91: Cân nhắc
92
Chương 92: Mục đích
93
Chương 93: Hố hổ
94
Chương 94: Mũi nhọn
95
Chương 95: Mời
96
Chương 96: Xem tướng
97
Chương 97: Cầu xin
98
Chương 98: Nguyên nhân
99
Chương 99: Hậu quả
100
Chương 100: Ý tốt
101
Chương 101: Tuyển chọn
102
Chương 102: Dặn dò
103
Chương 103: Tô thị
104
Chương 104: Là ai
105
Chương 105: Lũng Tây
106
Chương 106: Khuyên bảo
107
Chương 107: Kích động
108
Chương 108: Ngưỡng mộ trong lòng
109
Chương 109: Nhắc nhở
110
Chương 110: Chỉ cầu
111
Chương 111: Triệu kiến
112
Chương 112: Đau lòng
113
Chương 113: Xuất mưu
114
Chương 114: Bày mưu
115
Chương 115: Báo ân
116
Chương 116: Bất ngờ
117
Chương 117: Khách khứa
118
Chương 118: Bị thương
119
Chương 119: Cẩn thận
120
Chương 120: Xảy ra chuyện
121
Chương 121: Rơi xuống nước
122
Chương 122: Chất vấn
123
Chương 123: Cho gọi
124
Chương 124: Tặng hương
125
Chương 125: Lòng trung thành
126
Chương 126: Gây khó dễ
127
Chương 127: Thêm dầu
128
Chương 128: Thêm dầu
129
Chương 129: Hiếm thấy
130
Chương 130: Gặp gỡ
131
Chương 131: Dư nghiệt
132
Chương 132: Dạy ta
133
Chương 133: Đắc tội
134
Chương 134: Âm thị