Chương 15: Tiểu phiên ngoại

Từ lúc còn rất nhỏ, ta đã biết tính cách của ta không giống bạn cùng lứa, cho nên đương nhiên cũng không được ai yêu mến, mặc kệ là người thân hay bảo mẫu chăm sóc ta, cũng sẽ không lộ ra nụ cười ôn nhu thân thiết thực tâm với ta.

Ta cũng không chỉ một lần nghe thấy đám người hầu trong nhà nói, ta thật sự là hài tử đáng ghét, cả ngày âm âm u u một chút cũng không đáng yêu. Ta cự tuyệt đến trường, cho nên phụ thân mời gia sư cho ta, có điều chỉ dạy ta vài tuần, lão sư liền nói ta hoàn toàn không có thiên phú học tập, ngay cả đề mục đơn giản nhất cũng làm không nổi.

Kỳ thật ta có thể học được, nhưng giới hạn ở những thứ ta cho là hữu dụng thôi, mà mấy thứ vụn vặt đó ta nghĩ không ra có bất cứ giá trị sử dụng thực tế nào, cho nên ta không để chúng nó tiến vào đại não, ta cảm giác nhét phế vật vào ngược lại sẽ không có không gian để học tập thứ chân chính hữu dụng. Đương nhiên, mọi người trong nhà càng thêm chán ghét ta, đặc biệt là sau khi muội muội nhỏ hơn ta một tuổi biểu hiện thành tích xuất sắc nổi trội.

Trên thực tế, ta tuyệt không cảm thấy thương tâm, bởi vì ta không cảm thấy sự thừa nhận của người khác có gì quan trọng, mấy kẻ không đáng nhắc tới ấy, thích ta cũng tốt ghét ta cũng tốt, căn bản không tất yếu phải phí tâm tư mà để ý.

Thế nhưng cho dù không thèm để ý, nhưng ta cũng không ngờ đến phụ thân uống say sẽ làm ra cái chuyện ấy với ta, tuy rằng sau đó phụ thân luôn nói với ta rằng chuyện kia chỉ là ảo giác của ta, thế nhưng ta không tin, trừ chính ta, ta không thể tin tưởng bất kỳ ai khác, đại khái đó không phải suy nghĩ mà hài tử tầm tuổi như ta sẽ có, nhưng ta cũng không có biện pháp thay đổi sự thật này.

Vốn không để tâm đến phụ thân, từ đó về sau trở nên vô cùng đáng ghét, chán ghét đến cơ hồ không thể chịu được, nếu ta có năng lực, đại khái sẽ lập tức giết lão, cho dù hắn là phụ thân thân sinh của ta, chính là chán ghét đến loại trình độ đó.

Ta vốn cho là cuộc sống của ta vẫn sẽ tiếp diễn như vậy, lớn lên, trưởng thành, già yếu, có lẽ còn có thể cưới một nữ nhân về, như vậy kỳ thật cũng không có quá nhiều khác biệt với người thường.

Thế nhưng từ ngày đó gặp được người tên Lục Diêu kia, hết thảy tựa hồ đều trở nên khác biệt.

Ta cũng chỉ là bỗng nhiên muốn nhìn quá trình toà án thẩm lý, thuận tiện suy xét một chút về sau có thể theo chức nghiệp này không, cho nên mới gọi người dẫn ta đi xem thẩm lý một lần.

Trước khi thẩm lý bắt đầu, ta chỉ nghe bảo tiêu bên người nói bởi vì quá đột ngột, chỉ có thể xem cuộc thẩm lý này, là vụ ly hôn rất đơn giản, luật sư của nguyên cáo còn là người trẻ tuổi mới vào đời, cho nên ta cũng chỉ ôm tâm lý tùy tiện xem xem. Thế nhưng, ngay khi người tên Lục Diêu kia xuất hiện, ta liền phát hiện ánh mắt của ta không thể rời khỏi hắn.

Ta không phải chưa từng gặp kẻ khí tràng cường thế, thế nhưng rõ ràng không có kinh nghiệm lại vẫn tự tin tràn đầy, bộ dáng không coi ai ra gì như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Có lẽ là ánh mắt của ta quá mức rõ rệt, hắn quay đầu liếc nhìn ta, đại khái là không nghĩ tới sẽ bắt gặp một thiếu niên mười mấy tuổi ở chỗ này, có vẻ có chút kinh ngạc, lập tức hướng ta lộ ra tươi cười thản nhiên, mới quay đầu đi.

Trong nháy mắt thấy được nụ cười kia, ta cảm giác trái tim tựa hồ bị thứ gì nắm lấy, từ nơi sâu nhất trong nội tâm toát ra một loại khát vọng sâu sắc, khát vọng có thể có được người kia, khát vọng đứng bên cạnh người kia, khát vọng được người kia thừa nhận…… Ta thật cao hứng, bởi vì rốt cuộc ta cũng có mục tiêu để theo đuổi.

Đáng tiếc là, ta còn chưa kịp xuất hiện trước mặt Lục Diêu, đã bị đưa đến Canada, thế nhưng ta chịu đựng không được những ngày không thấy được Lục Diêu, như vậy quả thực muốn làm ta nổi điên. Cho nên ta đã cho người đi chụp trộm Lục Diêu, kể cả ảnh chụp hắn cùng những người khác thân mật, cho dù kẻ khác trên ảnh kia sẽ làm ta ghen tị đến mức muốn giết người, nhưng biểu tình khi hắn thân thiết với kẻ khác cũng hấp dẫn như vậy, vì thế ta có thể nhẫn nại vài tia ghen tị kia.

Ta dựa vào những tấm ảnh đó vượt qua tám năm, sau khi về nước ta lập tức thiết kế cơ hội gặp mặt Lục Diêu, đại khái ấn tượng đầu tiên của hắn đối với ta đích xác hỏng bét đến cực điểm, nhưng ước chừng tám năm, ta căn bản áp chế không nổi sự hưng phấn của mình, đồng thời ta cũng hiểu được Lục Diêu cũng không phải người sẽ dễ dàng bị câu dẫn như vậy, bằng không một thân thể dơ bẩn như vậy, sao có thể để hắn hưởng dụng? Ít nhất cũng phải chờ ta giết nam nhân kia đã.

Không ngoài dự kiến của ta, Lục Diêu kỳ thật là người thực ôn nhu, bởi vì cho dù ta quấn hắn như vậy, chọc hắn phiền chán, hắn cũng không làm cái gì thực sự tổn thương ta, thậm chí khi ta sinh bệnh còn có thể không được tự nhiên mà chiếu cố ta – có lẽ bản thân Lục Diêu không chú ý tới, thế nhưng mọi chuyện về hắn ta đều nhất nhất xem trong mắt, lại một lần khắc ghi ở trong lòng, kết quả đại khái chính là ta càng thêm mê luyến hắn, mê luyến đến độ không có hắn căn bản không thể sinh tồn.

Mà tên bằng hữu kia của Lục Diêu, không biết vì cái gì, ta thực chán ghét y, chán ghét đến độ nếu không phải sợ chọc giận Lục Diêu, ta tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn mà diệt trừ y. Y cho ta một loại cảm giác thực khó chịu, thế nhưng xét ở phương diện y đối xử với Lục Diêu coi như không tệ, coi như nhìn không thấy người này là được.

Thế nhưng, rõ ràng là muốn hảo hảo bảo hộ hắn, rõ ràng là không để bất luận kẻ nào đả thương đến hắn, lại bởi vì ta sơ suất, khiến hắn bị nữ nhân đáng chết kia bắt đi. Lúc tìm thấy bọn họ, nhìn nữ nhân kia cư nhiên dám đối đãi với Lục Diêu như vậy, ta hận không thể tươi sống lột da ả, lại từng chút từng chút tra tấn ả tới chết.

Khi nữ nhân kia nhào đến, ta không chú ý tới, cho nên mới khiến Lục Diêu đẩy ta ra. Nhìn chuôi dao ấy cắm vào bả vai Lục Diêu, một mảng đỏ tươi nhanh chóng tản ra, ta chỉ thấy mãn nhãn đều là màu máu tươi, lòng tràn đầy kinh hãi. Nhìn xem ta làm cái gì?! Đây là lần duy nhất ta chán ghét Lục Diêu ôn nhu, bởi vì sẽ khiến Lục Diêu bị thương.

Ta cưỡng ép lý trí thanh tỉnh đưa Lục Diêu tới bệnh viện, nghe bác sĩ nói đã vô sự, ta lập tức đi đưa nữ nhân kia lên Tây Thiên, sau đó…… Ta vào trại an dưỡng.

Lúc ấy ta thật sự cho rằng sẽ không bao giờ còn nhìn thấy Lục Diêu, thế nhưng hắn vẫn không bỏ rơi ta, rõ ràng là cơ hội rất tốt để thoát khỏi ta, lại tự mình đến trại an dưỡng thăm hỏi, còn đồng ý cùng ta tham dự bữa tiệc sinh nhật. Trong nháy mắt ấy, ta thậm chí muốn dứt khoát giết chết hắn, như vậy có thể một đời mang theo hắn bên người …… Thế nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi, tuy rằng một khối thân thể không có cảm xúc cũng đủ mê người, nhưng quả nhiên hắn có sinh khí như vậy vẫn là tốt nhất.

Kết quả tại bữa tiệc, ta lại chọc Lục Diêu sinh khí. Lúc này đây hắn dường như tức giận cực kỳ, cũng không chịu gặp ta, thế nhưng không sao hết, bị chán ghét cũng được, chỉ cần ta còn có thể được chăm sóc hắn là tốt rồi.

Ta cho rằng hình thức ở chung như vậy vẫn sẽ tiếp tục duy trì, song hôm nay bỗng nhiên lại có chuyển biến, Lục Diêu thế nhưng lại nói cho ta biết, hắn đồng ý cho ta cơ hội yêu hắn, một khắc khi nghe được câu ấy ta kinh hoảng cơ hồ muốn té xỉu – sợ đây chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng thì cái gì cũng không phải.

Sau đó chúng ta chính thức trở thành người yêu đi? Lục Diêu đối mặt với ta luôn có vẻ thập phần không kiên nhẫn hoặc là thực bất đắc dĩ, dần dà ta cũng suýt quên hắn kỳ thật là người tương đối cường hãn lại thông minh.

Mãi cho đến ngày đó, hắn dùng một loại phương pháp thập phần bá đạo mà nói cho ta biết những khuất nhục kia đều chỉ là ảo giác mà thôi. Thật đúng cường quyền a, hoàn toàn không để ý ta thiếu chút nữa thật sự bị hắn làm sụp đổ. Rõ ràng biết ta không thể chịu đựng nhất chính là sự phiền chán của, còn cố ý nói ra những lời này, có đôi khi Lục Diêu cũng thực vừa lãnh huyết vừa đáng sợ nha.

Lục Diêu cười nhạo ta hở một cái liền sụp đổ không khỏi quá yếu ớt, kỳ thật đó không phải phản ứng ta muốn biểu hiện ra ngoài, không còn cách nào a, mỗi khi bị kích thích ta liền nhịn không được muốn giết người, ham thích cổ quái như vậy nếu không gặp được Lục Diêu, phỏng chừng ta rất có khả năng sẽ trở thành một tội phạm giết người đáng sợ? Thế nhưng hiện tại ta hi vọng có thể đứng bên cạnh Lục Diêu, cho nên sẽ không thể làm như vậy, ta chỉ có thể khiến cho bản thân làm ra bộ dáng sụp đổ, lấy điều đó để áp chế khát vọng với máu tươi.

Sinh hoạt sau đó vẫn luôn rất tốt đẹp rất tốt đẹp, có thể cứ như vậy sống chung với Lục Diêu từng là điều có nghĩ ta cũng không dám nghĩ tới, biết rõ một khi nghiện sẽ không cai được, đáng tiếc ta lại vẫn dễ dàng mắc nghiện. Nếu như vậy, vì cái gì muốn vào lúc ta trầm mê nhất bỗng nhiên biến mất không thấy chứ?

Rõ ràng tặng ta nhẫn đôi, còn đáp ứng sẽ nói thích ta, vì sao lại không thấy đâu? Nga, nói vậy ngài đang trốn ở nơi nào đó chờ ta đi tìm đi? Không nghĩ tới ngài lại nổi tình thú vào ngày kỷ niệm thế này, như vậy xin hãy chờ trong chốc lát nga, ta nhất định sẽ tìm được ngài, bởi vì ngài đối với ta mà nói tựa như không khí vậy, nếu để ngài chạy mất, thì ta ngay cả hô hấp cũng không được đâu.

.

Chapter
1 Chương 1: _hiện đại thiên_ quả trứng
2 Chương 2: _hiện đại thiên_ nơi bảo quản
3 Chương 3: Sinh bệnh
4 Chương 4: Gặp lại
5 Chương 5: Nói chuyện phiếm
6 Chương 6: Quà sinh nhật
7 Chương 7: Bắt cóc tống tiền
8 Chương 8: Đã lâu không nói gì
9 Chương 9: Ác mộng
10 Chương 10: Xuất kỳ bất ý
11 Chương 11: Tạm xử lý
12 Chương 12: Kích khỏi điều kiện
13 Chương 13: Trị liệu độc nhất vô nhị
14 Chương 14: Sóng gió chưa yên
15 Chương 15: Tiểu phiên ngoại
16 Chương 16: Thế giới mới
17 Chương 17: Cơ giáp thiên_ loài mới
18 Chương 18: Nhận lời mời
19 Chương 19: Sủng vật
20 Chương 20: Cuộc sống dưỡng miêu
21 Chương 21: Thượng tướng đại nhân
22 Chương 22: Sinh hoạt gà bay chó sủa
23 Chương 23: Căn bản cầm giữ không được
24 Chương 24: Mượn rượu tiêu sầu
25 Chương 25: Thật sự làm bảo mẫu
26 Chương 26: Di truyền đúng chỗ
27 Chương 27: Lần đầu tiên
28 Chương 28: Phát phẫn đồ Cường (Nỗ lực phấn đấu)
29 Chương 29: Mất đồ
30 Chương 30: Diễn luyện quân sự
31 Chương 31: Không ánh mắt
32 Chương 32: Sự hiểu lầm mĩ lệ
33 Chương 33: Phấn ti tình kết (Fan cuồng)
34 Chương 34: Đào góc tường
35 Chương 35: Hữu kinh vô hỉ
36 Chương 36: Đột biến
37 Chương 37: Không đáng tin
38 Chương 38: Điểm danh
39 Chương 39: Tử Thần
40 Chương 40: Mộng?
41 Chương 41: Lần sau không được lấy lý do này nữa
42 Chương 42: Trả thù
43 Chương 43: Rời đi
44 Chương 44: _tu chân thiên_ tình trạng quẫn bách
45 Chương 45: Chỗ ở mới
46 Chương 46: Lưu Quang yến
47 Chương 47: Dự cảm trở thành sự thật
48 Chương 48: “Tình kiếp”
49 Chương 49: Ghen tuông
50 Chương 50: Lôi kiếp
51 Chương 51: Tâm ý
52 Chương 52: Xoát độ tồn tại
53 Chương 53: Kháng nghị nghiêm trọng
54 Chương 54: Bóng người cổ quái
55 Chương 55: Vi tình sở khốn
56 Chương 56: Đính ước
57 Chương 57: Quên
58 Chương 58: Rời đi ngoài ý muốn
59 Chương 59: Mạt thế thiên_ Độ khó: ? ? ?
60 Chương 60: Huyết thống
61 Chương 61: Ôn nhu thiện lương
62 Chương 62: Ban đêm
63 Chương 63: Người quen
64 Chương 64: Ký ức
65 Chương 65: Đánh bừa mà trúng
66 Chương 66: Tự cảm thấy mình thật tốt bụng
67 Chương 67: Khó hiểu phong tình
68 Chương 68: Không đụng tường nam không quay đầu
69 Chương 69: Đả kích
70 Chương 70: Tự làm bậy
71 Chương 71: Vĩ thanh
Chapter

Updated 71 Episodes

1
Chương 1: _hiện đại thiên_ quả trứng
2
Chương 2: _hiện đại thiên_ nơi bảo quản
3
Chương 3: Sinh bệnh
4
Chương 4: Gặp lại
5
Chương 5: Nói chuyện phiếm
6
Chương 6: Quà sinh nhật
7
Chương 7: Bắt cóc tống tiền
8
Chương 8: Đã lâu không nói gì
9
Chương 9: Ác mộng
10
Chương 10: Xuất kỳ bất ý
11
Chương 11: Tạm xử lý
12
Chương 12: Kích khỏi điều kiện
13
Chương 13: Trị liệu độc nhất vô nhị
14
Chương 14: Sóng gió chưa yên
15
Chương 15: Tiểu phiên ngoại
16
Chương 16: Thế giới mới
17
Chương 17: Cơ giáp thiên_ loài mới
18
Chương 18: Nhận lời mời
19
Chương 19: Sủng vật
20
Chương 20: Cuộc sống dưỡng miêu
21
Chương 21: Thượng tướng đại nhân
22
Chương 22: Sinh hoạt gà bay chó sủa
23
Chương 23: Căn bản cầm giữ không được
24
Chương 24: Mượn rượu tiêu sầu
25
Chương 25: Thật sự làm bảo mẫu
26
Chương 26: Di truyền đúng chỗ
27
Chương 27: Lần đầu tiên
28
Chương 28: Phát phẫn đồ Cường (Nỗ lực phấn đấu)
29
Chương 29: Mất đồ
30
Chương 30: Diễn luyện quân sự
31
Chương 31: Không ánh mắt
32
Chương 32: Sự hiểu lầm mĩ lệ
33
Chương 33: Phấn ti tình kết (Fan cuồng)
34
Chương 34: Đào góc tường
35
Chương 35: Hữu kinh vô hỉ
36
Chương 36: Đột biến
37
Chương 37: Không đáng tin
38
Chương 38: Điểm danh
39
Chương 39: Tử Thần
40
Chương 40: Mộng?
41
Chương 41: Lần sau không được lấy lý do này nữa
42
Chương 42: Trả thù
43
Chương 43: Rời đi
44
Chương 44: _tu chân thiên_ tình trạng quẫn bách
45
Chương 45: Chỗ ở mới
46
Chương 46: Lưu Quang yến
47
Chương 47: Dự cảm trở thành sự thật
48
Chương 48: “Tình kiếp”
49
Chương 49: Ghen tuông
50
Chương 50: Lôi kiếp
51
Chương 51: Tâm ý
52
Chương 52: Xoát độ tồn tại
53
Chương 53: Kháng nghị nghiêm trọng
54
Chương 54: Bóng người cổ quái
55
Chương 55: Vi tình sở khốn
56
Chương 56: Đính ước
57
Chương 57: Quên
58
Chương 58: Rời đi ngoài ý muốn
59
Chương 59: Mạt thế thiên_ Độ khó: ? ? ?
60
Chương 60: Huyết thống
61
Chương 61: Ôn nhu thiện lương
62
Chương 62: Ban đêm
63
Chương 63: Người quen
64
Chương 64: Ký ức
65
Chương 65: Đánh bừa mà trúng
66
Chương 66: Tự cảm thấy mình thật tốt bụng
67
Chương 67: Khó hiểu phong tình
68
Chương 68: Không đụng tường nam không quay đầu
69
Chương 69: Đả kích
70
Chương 70: Tự làm bậy
71
Chương 71: Vĩ thanh