Chương 15: Yến Trọng Hoan

Tục ngữ có câu, mèo đen mèo trắng mèo nào bắt được chuột thì là mèo hay.

Nhưng đầu tiên bạn phải xác định được rằng nó là mèo đã. Vì vậy, sau khi suy nghĩ, Lã Liệt Thạch vẫn quyết định mời một con mèo về bắt chuột.

Đội trưởng Tả Lực Khôi nhanh chóng xuất hiện, về mặt lý thuyết, mời một cảnh sát hình sự đến bắt tên chuyên dán quảng cáo vặt, thật quá lãng phí tài nguyên. Nhưng anh ta cảm kích sự giúp đỡ của Tần Thái lần trước, nên rất kính trọng cô, lần này nghe nói chỗ cô có chuyện, vội vội vàng vàng đưa người đến giúp.

Bắt chuột đúng là nghề của mèo, anh ta mai phục một ngày một đêm đã bắt được "thần nhân" kia. Sauk hi tra hỏi, lãnh đạo của Trật Tự thật muốn khóc: Tên này rất rành về cấu tạo và nguyên lý của kết giới, thuật nhập môn, những kiến thức cơ bản về thuật thần hành hắn đều nắm rất chắc.

Nhưng vì không thể kiếm sống bằng những thứ ấy, hắn đành kiêm thêm nghề đi dán quảng cáo vặt để kiếm cớm nhét vào mồm.

Các vị lãnh đạo của Trật Tự nước mắt ròng ròng, thời buổi này, đám lưu manh lừa gạt lên ngôi, còn những người "làm nghề" thật sự thì phải đi dán quảng cáo vặt qua ngày.....

Sau khi "con chuột" kia bị bắt, Lã Liệt Thạch cảm được tư chất và khả năng của hắn, bèn nhận hắn làm con nuôi, cũng coi như nhận thêm "bạn học" cho con trai mình. Bình thường không có việc gì làm thì đi theo Lã Lương Bác làm con mắt dự phòng cho anh.

Tên này đã từng theo vài thuật sĩ trên giang hồ học được mấy món, học bậy học bạ thì cũng vẫn có được chút bản lĩnh thật sự. Có điều hắn chỉ tầm tuổi Tần Thái, nên làm gì có ai chịu tin hắn chứ? Nên đành phải lang bạt giang hồ, chẳng có gì bỏ bụng.

Hắn là đứa trẻ mồ côi, một ông lão ăn mày đặt cho hắn cái tên: An Dật, nay nhận Lã Liệt Thạch làm cha nuôi, đương nhiên phải đổi thành Lã Dật rồi.

Những lúc rảnh rỗi Lã Liệt Thạch cũng dạy hắn vài ngón quyền cước, hay thuật Ngũ Hành gì gì đó, thầm nghĩ nếu con trai mình gặp nguy hiểm, hắn có thể trở thành vệ sĩ được.

Lã Lương Bác ban đầu rất không vui, cũng may sau đó phát hiện tòa nhà số sáu nơi Tần Thái ở hắn không được vào, nên mới bắt đầu suy nghĩ. Hơn nữa, Tần Thái cũng lo lắng cho sự an toàn của anh, thấy tên này nhanh nhẹn, tính giác ngộ cao, nên cô cũng ra sức khuyên nhủ.

Lúc ấy, Lã Lương Bác mới chịu chấp nhận hắn.

Buổi trưa ngày hôm đó, Tần Thái nằm mơ. Trong mơ, cô nhìn thấy một cái đùi không ngừng rỉ mủ, cô dùng tay gạt gạt, thấy thịt rữa từ bên trong cái đùi phòi ra, vô cùng đáng sợ. Cô chau mày nhìn lên, là Tả Lực Khôi.

Tần Thái thở dài: "Đội trưởng Tả, đùi anh sao lại thành thế này?"

Vừa nói xong, Tần Thái tỉnh dậy. sau khi tỉnh Tần Thái xin thím đưa cơm một nắm đậu nành.

Bên ngoài, Tả Lực Khôi sau khi bắt xong "con chuột", thấy kịch bản thay đổi thành người nhà đại đoàn viên, anh ta chẳng nói gì, định ra về. Khi đó, Tần Thái vừa ngủ trưa dậy, ra cửa thấy anh ta, gọi giật lại: "Đội trưởng Tả."

Tả Lực Khôi quay người, anh ta cao lớn, vạm vỡ, hoàn toàn có thể trở thành huấn luyện viên thể hình, "Tần tiểu thư."

Tần Thái vò vò tóc, đột ngột quỳ xuống vén ống quần ở chân trái anh ta lên, thấy chân anh ta đã được băng bó, nhưng lúc này nước mủ vàng đã rỉ ra ngoài băng gạc. Cô nhìn nhìn, pháp thuật trị lở loét cô đã học được từ Bạch Hà.

Chỉ có điều linh hay không mà thôi.... Cái đấy trời mới biết.

"Đội trưởng Tả, anh đến phòng tôi một lát."

Tả Lực Khôi theo cô vào phòng, Tần Thai đưa anh ta vào phòng tắm, Tả Lực Khôi mặt đỏ tía tai: "Tần....Tần tiểu thư?"

Tần Thái cởi miếng vải cuốn trên chân anh ta ra, bên trong đúng là có một lỗ nhỏ to bằng ngón tay trỏ, dùng tay gạt gạt, thịt thối rơi xuống.

Thì ra gần đây Tả Lực Khôi cũng rất khó chịu, vết thương này ban đầu còn có cảm giác, sau dần dần thối rữa, rồi đến đi lại cũng khó khăn. Bệnh viện liên tục cắt bỏ chỗ thịt rữa, tiêu viêm. Giờ vết thương càng ngày càng lớn.

Tần Thái cởi giày anh ta ra, mở vòi hoa sen, xả nước lạnh vào miệng vết thương. Tả Lực Khôi thầm kinh ngạc: Làm thế chẳng phải sẽ nhiễm trùng ư?

Tần Thái ra hiệu cho anh đừng rụt chân lại: "Không sao đâu."

Rửa xong miệng vết thương, Tần Thái đỡ anh ta ra ghế sô pha, dùng miệng cắn vỡ hạt đậu nành làm hai, rồi gắn nửa hạt đậu nành lên vết thương, miệng lẩm nhẩm niệm chú.

Tả Lực Khôi khóc không được cười chẳng xong, một lúc sau, Tần Thái lại đổi sang nửa hạt đậu nành khác, "Ngày mai làm thêm lần nữa, sẽ khỏi nhanh thôi."

Tả Lực Khôi thầm cười khổ, khỏi hay không không dám nói, chỉ mong giữ được cái chân.

Tả Lực Khôi đi rồi, Tần Thái lên tầng chín.

Lã Lương Bác vẫn ở đó, nghe tiếng bước chân Tần Thái, anh đứng dậy đi về phía cô. Tần Thai giang tay ôm chặt lấy anh, anh cũng vòng tay ôm lại, giọng khàn khàn: "Anh muốn đến phòng em."

Chuyện này không có gì là khó, Tần Thái đưa anh tới phòng mình, Đã mấy ngày nay hai người không được ở gần nhau, giờ càng nhớ. Lã Lương Bác ấn Tần Thái ngồi xuống ghế sô pha, rồi bắt đầu hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt cô.

Tần Thái nhắm mắt, đột nhiên chỉ muốn thời gian ngừng lại, mãi mãi được nằm trong lòng anh thế này.

Đang là tháng hai âm lịch, không khí vẫn còn lạnh, nhưng các cô gái ưa làm đẹp đã mặc đồ mỏng của mùa xuân. Tần Thái vẫn mặc áo len cao cổ, bên dưới là quần bò: Cô thực sự không biết loại trang phục nào mới hợp với mình.

Có điều chẳng quan trọng, dù sao thì Lã Lương Bác cũng không nhìn thấy, dù cô có mặc lòe loẹt như con công cũng không ảnh hưởng.

Lã Lương Bác thoáng cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại với chiếc áo len cô mặc: "Tần Thái."

Anh khẽ gọi, Tần Thái đáp nhỏ, không khí tràn ngập sự lãng mạn ngọt ngào.

Hai người ở bên nhau thời gian luôn trôi rất nhanh, chớp mắt đã gần tối. Tần Thái đang đọc cho Lã Lương Bác nghe "Tam Họa nhật báo" và "Tam Họa vãn báo" của ngày hôm nay, bên ngoài có người gõ cửa.

Tần Thái ra mở cửa, nhìn thấy đội trưởng Tả Lực Khôi, cô vô thức nhìn xuống chân anh ta: "Đội trưởng Tả, sao rồi?"

Lúc này Tả Lực Khôi mới khâm phục nói: "Tần tiểu thư, đến chiều thì chân tôi không còn chảy mủ nữa, cô đúng là kỳ nhân!"

Tần Thái vén quần anh ta lên nhìn, quả nhiên vết thương không rỉ mủ nữa, cô cũng gật đầu: "Tôi không phải thần nhân, chút phát thuật này ở quê nhiều người biết. Ngày mai anh nhớ đến nhé."

Tả Lực Khôi vẫn không hiểu: "Tần tiểu thư, Tả mỗ vẫn có chỗ chưa hiểu. Cô dùng nước lạnh để rửa trực tiếp vết thương, không khử trùng, sao lại không bị nhiễm trùng mà ngược lại còn đỡ hơn nhỉ?"

Tần Thái chẳng biết phải trả lời thế nào: Cô cũng mới học nửa vời, làm sao biết được tại sao? Nhưng cô đi theo Lã Lương Bác một thời gian, cũng học được cách mặt dày trả lời: "Bí mật nghề nghiệp."

Đội trưởng Tả tỏ vẻ vô cùng kính trọng: "Tần tiểu thư, xin hỏi cô là cao nhân phương nào, tại sao tuổi còn trẻ như vậy mà đã...."

Không đợi anh ta nói xong, Tần Thái đã vỗ vỗ vai anh ta, nghiêm túc cắt ngang: "Giúp được người khác là vui rồi, không màng danh lợi."

Nói xong, cô quả quyết đóng cửa.

Thời gian trôi càng ngày càng nhanh, chớp mắt đã đến trung tuần tháng tư. Hoa trương vườn trường đua nhau nở rực rỡ, lá xanh mướt, nhìn tràn đầy sức sống. ban ngày Tần Thái ngồi đọc sách cùng Lã Lương Bác, buổi trưa ăn cơm xong lại cùng anh đi dạo trong vườn trường, đi dạo xong thì về phòng ngủ trưa, điểm báo, một ngày cứ thế trôi qua.

Hai giờ rưỡi sáng nay có người gõ cửa. Tần Thái hào hứng chạy ra, nhưng đứng ngoài cửa lại là một người đàn ông lạ. Hắn mặc áo sơ mi trắng, áo khoác màu xám, thân hình cao lớn, Tần Thái phải ngẩng lên mới nhìn rõ mặt hắn.

Hắn cũng không cần Tần Thái mời đã tự ý đi vào phòng, tiện tay cởi áo khoác ném lên ghế sô pha: "Về bao giờ thế?"

Nghe khẩu khí rất thân thiết, còn thân thiết hơn bạn cũ gặp lại nhau, giống như... chồng hỏi thăm vợ vậy.

Tần Thái thất kinh, nhưng vẫn tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh: "Anh là ai?"

Người đàn ông đó ngồi trên ghế sô pha với tư thế rất tùy tiện, gác hai chân lên bàn: "Đi chơi một chuyến về, đã không quen tôi rồi?"

Tần Thái đã loáng thoáng đoán ra: "Anh là Yến Trọng Hoan?"

Người đàn ông ngồi trên ghế sô phan ngoắc ngoắc ngón tay, anh ta bẩm sinh đã có khí chất hấp dẫn người khác, lời nói cử chỉ đều toát ra vẻ uy hiếp. Tần Thái bất giác nhấc chân đi về phía anh ta, cười rất ngoan ngoan thật thà: "Chú Yến."

Yến Trọng Hoan đột ngột méo xệch cả mặt, hắn quan sát Tần Thái từ trên xuống dưới, đột nhiên nghĩ đến một câu danh ngôn kinh điển.

Trước kia khi cùng ngắm trăng thì gọi người ta là bé yêu, giờ có mới nới cũ lại gọi người ta là chị dâu.

Hắn bất ngờ vươn tay, kéo Tần Thái về phía mình. Tần Thái bị giật mạnh, bổ nhào vào lòng Yến Trọng Hoan. Tần Thái kinh hãi, vội vàng giẫy dụa định đứng dậy.

Bàn tay Yến Trọng Hoan cứng như gọng kìm, kẹp chặt eo cô. Giọng hắn ta vang lên bên tai Tần Thái, khiến cô nhột vô cùng: "Ngày xưa em không gọi tôi như thế."

Tần Thái lòng vô cùng hoảng sợ: "Mau buông tôi ra!"

Yến Trọng Hoan đời nào chịu nghe lời như thế, hắn cắn nhẹ thùy tai Tần Thái, hơi thở ma mịt: "Đừng sợ, tôi sẽ khiến em vui vẻ."

Tần Thái không thắng được hắn, nên đành nằm yên, nhưng cô không ngốc, cô hiểu ý của Yến Trọng Hoan.

"Anh đúng là Yến Trọng Hoan?" giọng cô bắt đầu bình tĩnh hơn, động tác của Yến Trọng Hoan cũng chậm lại, "Đồ ngốc, em quên khuôn mặt này của tôi rồi. Nhưng không sao, em chắc vẫn nhớ những chỗ khác."

Tần Thái thật sự muốn mở miệng chửi hắn, nhưng giờ không được. Mặt cô đỏ bừng: "Tôi phải gọi anh thế nào?"

Yến Trọng Hoan hít hà người nàng, mùi hương sữa tắm thoang thoảng vương trên da thịt, thanh đạm giống như cháo trắng với rau. Cô mặc áo len, quần bò lại khiến Yến Trọng Hoan vốn đã chán ngấy thịt cá hải sản cảm thấy ngon miệng thú vị hơn: "Tùy em."

Hắn vừa nói vừa rờ rẫm, mà biên độ thì to gan hơn Lã Lương Bác nhiều, Tần Thái vốn đang muốn kéo dài thời gian nhưng cũng không chịu nổi, cố gắng né tránh bàn tay hắn, "Đi đi, tôi ghét anh!"

Yến Trọng Hoan vô liêm sỉ đáp: "Em sẽ thích thôi."

Cảm thấy bàn tay hắn đang luồn vào giữa hai đùi mình, rồi lần sờ qua lớp quần bò, cuối cùng ngón tay trỏ dừng lại ở chỗ mẫn cảm nhất của người con gái, hắn dùng móng tay gạt gạt. Lần đầu tiên Tần Thái cảm thấy sợ hãi, cô sắp khóc đến nơi: "Buông tay ra!"

Yến Trọng Hoan dịu dàng tới mức khiến Tần Thái nổi cả da gà: "Cảm giác của gái trinh quả nhiên không đủ mẫn cảm." tay hắn bắt đầu luốn vào trong áo len, sự đụng chạm đó khiến Tần Thái không kìm được mà giật mình hét lên.

Thứ trong quần Yến Trọng Hoan cũng cộm lên đòi biểu tình, hắn cầm tay Tần Thái ép cô phải sờ vào đó. Tần Thái thà chết không chịu, hắn bất ngờ giơ tay, cho cô một cái bạt tai rất kêu.

Đây cũng là một bí quyết dùng để đối phó với phụ nữ, trong tình huống này chỉ cần vài cái bạt tai, thì dù người phụ nữ có kiên cường tới đâu cũng sẽ đầu hàng. Nhưng hắn đã quên mất một việc: Từ nhỏ tới lớn, Tần Thái chịu không biết bao nhiêu trận đòn của Tần Lão Nhị, cái tát "thương hoa tiếc ngọc" đó của hắn, không đủ để hạ gục cô.

Tần Thái bình tĩnh trở lại, họ giờ đang ngồi trên ghế sô pha, ghế bọc da thật, không có thứ gì để tự vệ. Trên bàn có một đ ĩa hoa quả, trên đ ĩa hoa quả có con dao. Trước kia trong cuốn "Tế pháp đại toàn" mà Bạch Hà đưa cho cô, bên trong có mấy phép phá giải thần chú, và cũng có những thần chú được ghi chép rất tỉ mỉ.

Yến Trọng Hoan tưởng Tần Thái đã biết điều hơn, hắn thành thạo cởi cúc áo ngực cô, tay phải xòe ra, nhẹ nhàng ôm trọn chỗ "hoa quả" ngon mắt, tay phải Tần Thái cầm dao, hắn cũng chỉ cười nhạt: Tính cách thật mạnh mẽ, rất hợp khẩu vị.

Tần Thái mím chặt môi, cô cảm thấy buồn nôn trước sự tấn công đột ngột mà thô bạo của người đàn ông này. Mím chặt môi, rất lâu sau đột nhiên giơ tay phải lên, lưỡi dao sáng loáng, cô bắt đầu run. Yến Trọng Hoan đã đang c ởi quần bò của Tần Thái, cô đâm dao xuống.

Yến Trọng Hoan chỉ cười nhạt một tiếng, dễ dàng túm được tay cô.

Hắn cười lạnh: "Muốn trò chơi thêm kịch tính?"

Vừa dứt lời, nụ cười của hắn cứng lại, trong nháy mắt hắn đờ đẫn. Tần Thái dùng sức đẩy hắn, nhấc chân chạy ra ngoài!

Trời còn chưa sáng, bên ngoài yên tĩnh không một bóng người. Tần Thái đã nghĩ đến những người mình có thể tìm, ví dụ như phụ trách tòa nhà số sáu, ví dụ như đội bảo vệ trường, ví dụ như bà thím phụ trách việc ăn uống của cô.

Nhưng nếu người này đúng là Yến Trọng Hoan thật, là lãnh tụ của một nửa Trật Tự, thì trong số những người cô nghĩ đến, ai là người của hắn?

Không có thời gian suy nghĩ, hoảng loạn chẳng biết đi đâu, cô lao thẳng vào kho chứa đồ.

Yến Trọng Hoan bò từ đất dậy, sắc mặt hắn vô cùng khó coi: con dao gọt hoa quả mà Tần Thái cầm ở tay phải chỉ là động tác giả, ý đồ thật sự của cô là "Hạ hồn". Hạ hồn là loại thần chú cấp 3, người đọc thần chú chỉ cần tập trung tinh thần ý chí, ra tay nhanh, là có thể làm tổn thương tới hồn phách của đối phương.

Tần Thái cũng là một thuật sĩ cấp 3, nếu bình thường, chi e hành động này của cô khiến có thêm chuyện để cười. Nhưng trong tình huống vừa rồi, hắn có chút bất ngờ. Cũng may thủ pháp của cô còn lóng ngóng, nên Yến Trọng Hoan chỉ cần điều hòa hơi thở khoảng ba phút, là có thể xuống lầu được.

Trong kho chứa đồ, Tần Thái vội vàng cài lại cúc áo và khuy quần bò, rồi tìm ngay một gậy đánh bóng trong kho. Cô cầm gậy trong tay, mở cửa kho chứa đồ, rồi đứng nấp sau cửa.

"Nếu hắn vào, sẽ đánh chết hắn!" Toàn thân cô run rẩy, cứ tự nói với mình hết lần này tới lần khác câu ấy.

Chapter
1 Chương 1-1: Dẫn chuyện
2 Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3 Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4 Chương 3: Ufo
5 Chương 4: Ghi chép thú vị
6 Chương 5: Mộng mắt
7 Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8 Chương 7: Âm nhãn
9 Chương 8: Tiên tri
10 Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11 Chương 10: Giữ được trinh tiết
12 Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13 Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14 Chương 13: Ghen
15 Chương 14: Hôn
16 Chương 15: Yến Trọng Hoan
17 Chương 16: Sau bữa ăn
18 Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19 Chương 18: Sư phụ
20 Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21 Chương 20: Bùa dầu
22 Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23 Chương 22: Thận
24 Chương 23: Hạt giống của tà ác
25 Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26 Chương 25: Sáng kiến mới
27 Chương 26: Sáng kiến mới
28 Chương 27: Giới hạn
29 Chương 28: Như thế là thế nào?
30 Chương 29: Vì tương lai
31 Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32 Chương 31: Diệt sâu
33 Chương 32
34 Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35 Chương 34: Nhân gian
36 Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37 Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38 Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39 Chương 38: Ẩn tình
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49
51 Chương 50
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62
64 Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65 Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66 Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67 Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68 Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69 Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70 Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71 Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72 Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73 Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74 Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75 Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76 Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77 Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78 Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79 Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80 Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81 Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82 Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83 Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84 Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85 Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86 Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87 Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88 Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89 Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90 Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91 Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92 Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93 Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94 Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95 Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96 Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97 Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98 Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99 Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100 Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101 Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102 Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103 Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104 Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105 Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106 Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107 Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108 Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109 Chương 108
110 Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111 Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112 Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113 Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114 Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115 Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116 Chương 115
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128
130 Chương 129
131 Chương 130
132 Chương 131
133 Chương 132
134 Chương 133
135 Chương 134
136 Chương 135
137 Chương 136
138 Chương 137
139 Chương 138
140 Chương 139
141 Chương 140
142 Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143 Chương 142
144 Chương 143
145 Chương 144
146 Chương 145
147 Chương 146
148 Chương 147
149 Chương 148
150 Chương 149
151 Chương 150
152 Chương 151
153 Chương 152
154 Chương 153
155 Chương 154
156 Chương 155
157 Chương 156
158 Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159 Chương 158
160 Chương 159
161 Chương 160
162 Chương 161
163 Chương 162
164 Chương 163
165 Chương 164
166 Chương 165
167 Chương 166
168 Chương 167
169 Chương 168
170 Chương 169
171 Chương 170: Đêm hôm trước
172 Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173 Chương 172: Như đã trải qua một đời
174 Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175 Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176 Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177 Chương 176: Sai càng thêm sai
178 Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179 Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180 Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181 Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182 Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183 Chương 182: Dũng cảm là gì?
184 Chương 183: Thành công của cô
185 Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186 Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187 Chương 186: Ngày giỗ
188 Chương 187: Thay đổi
189 Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190 Chương 189: Yêu đan
191 Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192 Chương 191: Sự thật là gì?
193 Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194 Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195 Chương 194: Có gì khác biệt
196 Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197 Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198 Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199 Chương 198: Nhị phu nhân
200 Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201 Chương 200: Sự nghi ngờ
202 Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203 Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204 Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205 Chương 204: Mượn dao giết người
206 Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207 Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208 Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209 Chương 208: Chỉ còn một bước
210 Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211 Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212 Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213 Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214 Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215 Chương 214: Ân trọng như núi
216 Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217 Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218 Chương 217: Chó nhà có tang
219 Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220 Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221 Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222 Chương 221: Tôn chủ
223 Chương 222: Thiên thư
224 Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225 Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226 Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227 Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228 Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229 Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230 Chương 229: Kết thúc tất cả đi
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1-1: Dẫn chuyện
2
Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3
Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4
Chương 3: Ufo
5
Chương 4: Ghi chép thú vị
6
Chương 5: Mộng mắt
7
Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8
Chương 7: Âm nhãn
9
Chương 8: Tiên tri
10
Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11
Chương 10: Giữ được trinh tiết
12
Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13
Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14
Chương 13: Ghen
15
Chương 14: Hôn
16
Chương 15: Yến Trọng Hoan
17
Chương 16: Sau bữa ăn
18
Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19
Chương 18: Sư phụ
20
Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21
Chương 20: Bùa dầu
22
Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23
Chương 22: Thận
24
Chương 23: Hạt giống của tà ác
25
Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26
Chương 25: Sáng kiến mới
27
Chương 26: Sáng kiến mới
28
Chương 27: Giới hạn
29
Chương 28: Như thế là thế nào?
30
Chương 29: Vì tương lai
31
Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32
Chương 31: Diệt sâu
33
Chương 32
34
Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35
Chương 34: Nhân gian
36
Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37
Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38
Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39
Chương 38: Ẩn tình
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49
51
Chương 50
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62
64
Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65
Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66
Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67
Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68
Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69
Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70
Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71
Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72
Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73
Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74
Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75
Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76
Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77
Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78
Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79
Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80
Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81
Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82
Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83
Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84
Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85
Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86
Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87
Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88
Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89
Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90
Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91
Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92
Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93
Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94
Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95
Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96
Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97
Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98
Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99
Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100
Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101
Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102
Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103
Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104
Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105
Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106
Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107
Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108
Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109
Chương 108
110
Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111
Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112
Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113
Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114
Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115
Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116
Chương 115
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128
130
Chương 129
131
Chương 130
132
Chương 131
133
Chương 132
134
Chương 133
135
Chương 134
136
Chương 135
137
Chương 136
138
Chương 137
139
Chương 138
140
Chương 139
141
Chương 140
142
Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143
Chương 142
144
Chương 143
145
Chương 144
146
Chương 145
147
Chương 146
148
Chương 147
149
Chương 148
150
Chương 149
151
Chương 150
152
Chương 151
153
Chương 152
154
Chương 153
155
Chương 154
156
Chương 155
157
Chương 156
158
Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159
Chương 158
160
Chương 159
161
Chương 160
162
Chương 161
163
Chương 162
164
Chương 163
165
Chương 164
166
Chương 165
167
Chương 166
168
Chương 167
169
Chương 168
170
Chương 169
171
Chương 170: Đêm hôm trước
172
Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173
Chương 172: Như đã trải qua một đời
174
Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175
Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176
Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177
Chương 176: Sai càng thêm sai
178
Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179
Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180
Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181
Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182
Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183
Chương 182: Dũng cảm là gì?
184
Chương 183: Thành công của cô
185
Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186
Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187
Chương 186: Ngày giỗ
188
Chương 187: Thay đổi
189
Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190
Chương 189: Yêu đan
191
Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192
Chương 191: Sự thật là gì?
193
Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194
Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195
Chương 194: Có gì khác biệt
196
Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197
Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198
Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199
Chương 198: Nhị phu nhân
200
Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201
Chương 200: Sự nghi ngờ
202
Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203
Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204
Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205
Chương 204: Mượn dao giết người
206
Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207
Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208
Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209
Chương 208: Chỉ còn một bước
210
Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211
Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212
Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213
Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214
Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215
Chương 214: Ân trọng như núi
216
Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217
Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218
Chương 217: Chó nhà có tang
219
Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220
Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221
Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222
Chương 221: Tôn chủ
223
Chương 222: Thiên thư
224
Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225
Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226
Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227
Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228
Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229
Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230
Chương 229: Kết thúc tất cả đi