Chương 151: Pháo hoa rực rỡ đêm trừ tịch – đêm 30

Chuyển ngữ ♥ Thanh Hoa

Beta ♥ Niệm

Trong sân.

Móng vuốt nhỏ bé của Bánh Bao nhỏ cầm một cái mồi lửa thật dài, Phượng Lâm Duệ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao nhỏ nhằm vào pháo hoa trên mặt đất, mồi lửa đụng phải kíp nổ, Phượng Lâm Duệ ôm Bánh Bao nhỏ nhanh chóng tránh xa. Pháo hoa vang lên vài tiếng “lách tách”, sao đó “đùng…” một tiếng, một vệt lửa bay thẳng lên bầu trời đêm, “ầm” một tiếng nổ tung ở giữa không trung, tươi đẹp rực rỡ chói mắt, quả thật rất đẹp mắt!

“Phụ vương, Thất hoàng thúc, Tiểu Diệp Tử! Mọi người mau nhìn, mau nhìn xem. Đó là do cháu đốt, là cháu đốt đó, thật là đẹp!” Bánh Bao nhỏ vui vẻ chỉ vào khói lửa nơi chân trời, kêu to khoe khoang.

“Đúng rồi. Thật là đẹp mắt! Huyễn Nhi giỏi quá!” Trác Diệp cười khen ngợi nói.

Đường cong trên khuôn mặt Phượng Lâm Sách cũng nhu hòa thêm vài phần, khóe môi cong lên rất nhỏ…

Phượng Lâm Ca ngồi trên ghế, trên người bọc một tấm chăn dày, cũng nhìn Phượng Lâm Duệ và Bánh Bao nhỏ mỉm cười nhu hòa: “Nhị ca, Huyễn Nhi, mọi người cẩn thận chút!”

Thân thể Phượng Lâm Ca yếu đuối, trời lại lạnh, vốn là không nên đi ra ngoài, nhưng thấy mọi người đều đi ra khỏi phòng, mặc dù miệng hắn không nói nhưng trong lòng lại rất khát vọng đi ra ngoài xem náo nhiệt. Phượng Lâm Duệ tự nhiên nhìn ra, cũng không đành lòng làm hắn mất hứng nên liền phân phó Thanh Trúc cho thêm cái đệm thật dày trên ghế ngồi của hắn, lấy thêm cái chăn bao quanh hắn, sau đó lại để thị vệ khiêng cả ghế lẫn người ra khỏi phòng ngủ.

“Huyễn Nhi, đến đây, chúng ta lại đốt thêm một cái!” Phượng Lâm Duệ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao nhỏ rồi lại đi đốt một cái pháo hoa khác.

Trác Diệp liếc bốn phía nhìn những hạ nhân đã thay đổi các loại sắc mặt kia, trong lòng thầm than, Hoàng thượng này chơi với Bánh Bao nhỏ quá vui vẻ rồi, chỉ đáng thương cho những người đứng đằng kia…

Đám người thị vệ, hạ nhân bốn phía trợn mắt nhìn hai người một lớn một nhỏ chơi trong viện, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, nguyên một đám lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Đố chính là đương kim vạn tuế gia và thế tử Thụy vương phủ đó! Loại đồ chơi nguy hiểm như pháo hoa vốn là thứ bọn họ chơi, nhỡ như mà góc áo, sợi tóc nhiễm một chút đốm lửa thì ai gánh chịu nổi chứ! Nhưng mà…. lo lắng thì lo lắng, vẫn không ai dám nói cái gì…

Cẩu Kỷ ôm chân ngồi ở ngưỡng cửa, không chịu nổi mà ngáp một cái. Ngây người trong phòng dược ba ngày, vừa buồn ngủ lại vừa mệt mỏi, bị người gọi cứ tưởng là ăn cơm tất niên, kết quả là chạy tới đây xem tiểu tử hoàng đế với một đứa nhóc bắn pháo hoa! Đúng là chịu tội!

Trần Bì ngồi xổm chỗ chân tường, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn về Loan Nhi cách đó không xa, tâm tư cũng không ở trên pháo hoa.

Mặc dù Liễu Chi Nhiên cũng là vẻ mặt mệt mỏi, nhưng trên mặt còn duy trì nụ cười như trước.

Ngược lại Loan Nhi thì hai mắt sáng trong nhìn ánh lửa bập bùng trên trời, khuôn mặt hơi nhộn nhạo.

“Sao mọi người không đến chơi?” Phượng Lâm Duệ nhìn mọi người chung quanh, cau mày hỏi. Không phải là đã truyền lệnh hôm nay không cần cố kỵ thân phận mấy huynh đệ bọn họ rồi sao? Những người này sao lại không nể tình như vậy? Khiến cho hắn ở trong sân vừa nhảy vừa gọi, những người này lại nguyên một đám như đang xem khỉ làm xiếc vậy. Trong lòng Phượng Lâm Duệ phiền muộn không thôi.

“…”

“…”

Chúng hạ nhân và thị vệ huynh nhìn ta, ta nhìn huynh, vẫn không ai dám nhúc nhích…

Phượng Lâm Sách rảnh rỗi nheo mắt, khóe môi nhàn nhạt cong lên, dường như rất vui vẻ khi nhìn thấy nhị ca nhà mình phiền muộn.

Những người này thật là không biết tốt xấu mà. “Sao nào? Trẫm sẽ ăn thịt các ngươi chắc?” Trong lòng Phượng Lâm Duệ căm tức, bất giác liền khôi phục tự xưng “Trẫm”.

“Nô tài, Nô tài, thuộc hạ không dám…” Phượng Lâm Duệ vừa mới nói xong, đám người kia đều hoảng sợ quỳ rạp xuống.

Sắc mặt Phượng Lâm Duệ càng đen hơn: “Quỳ cái gì mà quỳ! Ai bảo các ngươi quỳ? Tất cả đứng lên bắn pháo hoa với trẫm!”

Mọi người run rẩy đứng dậy, lại nhìn sang nhau, ai cũng không chịu là người bước lên đầu tiên…

Phượng Lâm Ca cười lắc đầu, sau đó quay đầu nói nói Trác Diệp đang đứng cạnh hắn: “Diệp Nhi không muốn đi chơi đùa sao?”

Bánh Bao nhỏ cũng gọi với tới: “Tiểu Diệp tử, pháo hoa này rất thú vị đó! Tới mau, tới mau đi!”

Trác Diệp đương nhiên là hiểu rõ cách nghĩ của Phượng Lâm Ca, nàng không phải chủ tử, cũng không tính là hạ nhân chính thức, miễn cưỡng được tính là một bình dân, lại có quan hệ tốt với vương gia, lại không hết sức e ngại Hoàng thượng. Nàng là người đầu tiên lên đốt pháo hoa với Hoàng thượng và tiểu thế tử là phù hợp quá rồi…

Trong lòng Trác Diệp than thầm một tiếng, đưa tay dịch góc chăn cho Phượng Lâm Ca, sau đó cười nói: “Hiếm khi có việc hay như vậy, ta đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.” Nói xong, nàng lấy cây lửa hương trong tay một tiểu nha hoàn rồi lại cầm ít pháo hoa đi vào trong nội viện…

Đốt mấy cái xong, Trác Diệp quay đầu lại, vẫy tay với Loan Nhi rồi cười nói: “Tiểu muội muội, đến chơi cùng đi.”

Đôi mắt Loan Nhi sáng lên, quay đầu lại nhìn Liễu Chi Nhiên, thấy Liễu Chi Nhiên mỉm cười gật đầu mới hưng phấn chạy tới, cô bé nhận lấy mấy cây pháo hoa trong tay Trác Diệp rồi vui vẻ đốt…

Trần Bì thấy Loan Nhi chơi vui vẻ thì cũng đứng dậy, lấy mấy cây pháo hoa trong tay gia đinh, bước đến như lấy lòng…

Kế tiếp, Thanh Trúc và Xảo Linh cũng gia nhập vào đội ngũ bắn pháo hoa…

Sắc mặt Phượng Lâm Duệ dần dần dịu xuống.

“Vèo…vèo…”

“Đùng… Đùng… Đùng…”

Nhiều đóa pháo hoa nổ giữa không trung, năm màu rực rỡ sáng chói, sáng cả vùng trời đêm trong Cẩn Vương phủ, nổi bật lên một đêm xinh đẹp, náo nhiệt…

“Oa! Thật là đẹp!”

“Mau nhìn kìa! Cái to to đó, thật giống một đóa mẫu đơn!”

“Tiểu Diệp tử, cháu muốn cái pháo hoa trong tay cô!”

“Thật đẹp…!”

“…”

Cả thể xác và tinh thần Trác Diệp bắt đầu buông lỏng theo thời gian…, thỏa thích hưởng thụ giao thừa tốt đẹp này. Trên khuôn mặt tinh xảo mang theo tươi cười ngọt ngào, rồi lại ẩn ẩn mang thêm vài phần buồn bã và cô đơn. Nàng cho rằng nàng đã quen đón giao thừa một mình, quen quạnh quẽ cùng tịch mịch… Hóa ra… Nàng vẫn có khát vọng ấm áp như cũ…

“Đều đến đốt đi! Không đốt hết những pháo hoa này, ai cũng đều không được ăn cơm tất niên!” Trác Diệp cười, hô to với mấy người vẫn đứng ngẩn người.

Lập tức liền lại có mấy gã sai vặt, thị vệ gia nhập đội ngũ đốt pháo hoa…

Tình cảnh thoáng cái trở nên vô cùng náo nhiệt…

Ánh mắt Phượng Lâm Ca vẫn luôn nhìn về thân ảnh xinh đẹp như tinh linh kia, trong lòng tràn đầy nhu tình, bất giác lại ngây dại…

Phượng Lâm Sách anh tuấn chớp mắt hai cái rồi đưa tay lấy mấy cây pháo hoa đi đến giữa sân…

“Phụ… Phụ vương…!” Bánh Bao nhỏ dùng mu bàn tay béo dụi mắt, sau đó nhìn Phượng Lâm Sách đang đốt pháo hoa, mắt đen lúng liếng không thể tưởng tượng nổi trợn lên kinh ngạc…

Trận pháo hoa sáng lạn, náo nhiệt, long trọng này kéo dài gần một canh giờ mới chấm dứt. Mọi người trở về trong phòng bắt đầu ăn cơm tất niên.

Cẩu Kỷ và Liễu Chi Nhiên là hai người có thân phận khá cao trong giang hồ, làm người cũng không khiêm tốn, đóan chừng ngồi với Hoàng thượng, Vương gia thì còn có thể tương đối thoải mái. Những người như Thanh Trúc và Xảo Linh thì chắc chắn là không thoải mái như vậy được rồi!

Kế hoạch đón năm mới với Phượng Lâm Ca lúc trước nhất định là không thực hiện được rồi. Trác Diệp nghĩ ngợi rồi lại để mấy người Thanh Trúc đặt thêm một cái bàn ở gian ngoài phòng nhỏ, thứ nhất bọn họ có thể ăn thoải mái một chút, thứ hai cũng miễn cho Thanh Trúc lo lắng cho Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Duệ cần cái gì mà bọn họ không có mặt.

“Tiểu Diệp tử, đây là cái gì ạ?” Bánh Bao nhỏ dùng đũa chỉ chỉ vào thứ hình thoi vàng óng ánh trên mặt bàn, tò mò hỏi.

Phượng thị huynh đệ cũng đều nghi hoặc đánh giá mấy đồ chưa bao giờ nhìn thấy trên bàn, trong lòng tò mò không thôi. Không cần nghĩ, đây nhất định không phải là đầu bếp Cẩn vương phủ làm, vậy nhất định là kiệt tác của Trác Diệp rồi!

“Đây là ‘Đậu hà lan vàng’, là một loại đồ ăn vặt ở quê nhà ta, dùng đậu hà lan, đường phèn và táo chín để làm.” Trác Diệp cười gắp cho Bánh Bao nhỏ: “Huyễn Nhi nếm thử xem!”

Bánh Bao nhỏ gắp lấy “đậu hà lan vàng” đưa đến trước mắt xem xét cẩn thận, sau đó mở miệng nhỏ, cẩn thận từng li từng tí cắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn nếm trong chốc lát, đôi mắt bỗng nhiên biến thành những ngôi sao, miệng chảy nước miếng, lại cắn mạnh một miếng lớn.

Phượng Lâm Duệ thấy vậy cũng gắp một miếng, nhai nhai nhấm nuốt một lát sau đó mới nuốt xuống, tán thưởng nói: “Hương vị ngọt ngào, tinh tế tỉ mỉ, vừa vào miệng liền tan, cũng không tệ!”

Cẩu Kỷ cũng không khách khí gắp một miếng cho vào miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Ừ, coi như cũng được, hình như hơi ngọt quá rồi.”

“Đây là cái gì?” Phượng Lâm Sách cũng nếm chút “đậu hà lan vàng”, gật gật đầu, sau đó lại chỉ vào một thứ hình tròn được cắt lát, bóng loáng dầu mỡ bên ngoài hỏi.

“Đây là ‘xúc xích’”. Trác Diệp đưa bát nước tỏi tới: “Có thể chấm cái này ăn.”

“Vậy… vậy cái này?” Phượng Lâm Ca đã nếm “bánh đậu hà lan” và “xúc xích”, lại thêm một món được cuốn lại thành miếng kẹp lấy nhân đậu bên trong.

“Đây là đậu cuốn…” Trác Diệp thoáng dừng một chút rồi nói: “Chỉ là mấy thứ đồ ăn vặt đời thường thôi, Hoàng thượng, vương gia, hai vị tiền bối nếm đồ lạ này cũng vậy thôi, đêm trừ tịch – đêm 30 thì vẫn phải ăn sủi cảo đó.” Nói xong, nàng liền vội vàng gắp một cái sủi cảo cho vào bát Bánh Bao nhỏ và Phượng Lâm Ca.

Bây giờ Trác Diệp đã hơi hối hận, nàng làm gì rảnh rỗi như vậy, cứ phải làm mấy thứ đồ ăn vặt ở quê nhà… Đúng là tự tìm phiền toái…

Phượng Lâm Duệ thấy thái độ của Trác Diệp rõ ràng là nói sang chuyện khác thì không khỏi nhướng mày.

Phượng Lâm Ca mỉm cười, ăn hết đậu cuốn trên đũa rồi lập tức gắp sủi cảo mà Trác Diệp vừa gắp cho hắn, bắt đầu ăn say sưa.

Phượng Lâm Sách thì nhếch môi, nhìn chằm chằm vào Phượng Lâm Ca ăn xong sủi cảo kia, trong lòng không biết là tư vị gì. Nàng đối với Lâm Ca thật đúng là đặc biệt, vì sao nàng chưa bao giờ gắp đồ ăn cho mình?

Trong lòng Trác Diệp bất ổn, sợ bọn họ lại tiếp tục hạch hỏi. Phượng Lâm Sách cau mày lại, ăn vào không có chút mùi vị, trong lòng buồn bực chẳng nếm được gì. Phượng Lâm Ca thấy Phượng Lâm Sách bỗng nhiên lạnh mặt thì ánh mắt không khỏi chớp hai cái, sau đó vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó. Phượng Lâm Duệ ung dung nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia, một lòng xem náo nhiệt, vốn là tâm tư không ở trên đồ ăn. Về phần Liễu Chi Nhiên thì một là quá mệt mỏi, hai là làm người tương đối thủ lễ rụt rè nên cũng không ăn được nhiều lắm. Một bữa cơm tất niên này ăn được nhiều nhất và thoải mái nhất e là cũng chỉ có Bánh Bao nhỏ và Cẩu Kỷ thôi…

Chapter
1 Chương 1: Không hiểu sao lại xuyên không!
2 Chương 2: Cảm giác làm trộm thật kích thích!
3 Chương 3: Đám cực phẩm mỹ nam trong miếu đổ nát
4 Chương 4: Mỹ nam ốm yếu
5 Chương 5: Lòng tốt không được báo đáp
6 Chương 6: Thuốc cảm cúm bán được năm trăm lượng
7 Chương 7: Được mỹ nam hỗ trợ
8 Chương 8: Nói nhiều thành nói hớ
9 Chương 9: Đồ đạc kỳ lạ thật nhiều
10 Chương 10: Chuông báo điện thoại gây tai họa
11 Chương 11: Hàng xóm là đại thúc Châu Tinh Trì
12 Chương 12: Biến thành nữ bộc
13 Chương 13: Lần đầu vào Tiêu dật cư
14 Chương 14: Rốt cuộc là hạ nhân hay là khách?
15 Chương 15: Rốt cục nàng có lai lịch thế nào?
16 Chương 16: Thì ra là mỹ nhân
17 Chương 17: Cũng vậy thôi!
18 Chương 18: Đến thư phòng tìm sách
19 Chương 19: Mất phương hướng rồi!
20 Chương 20: Rời khỏi Phong thành
21 Chương 21: Ngủ bên ngoài rừng
22 Chương 22: Lập gia đình? Tùy duyên phận…
23 Chương 23: Dừng chân ở Trạm Châu
24 Chương 24: Giả nam trang đi dạo chơi
25 Chương 25: Hội thi thơ Bích Đình
26 Chương 26: Hội thi thơ Bích Đình (2)
27 Chương 27: Hội thi thơ Bích Đình (3)
28 Chương 28: Phí chấp bút một trăm lượng
29 Chương 29: Khó khăn hưởng thụ ân huệ mỹ nhân
30 Chương 30: Hiện trường phim võ hiệp?
31 Chương 31: Điềm xấu?
32 Chương 32: Nàng chọc phải ai rồi?
33 Chương 33: Tại sao phải đón mũi tên?
34 Chương 34: Bình giữ nhiệt tổ truyền…
35 Chương 35: Cô là người của phủ ta
36 Chương 36: Vào Thụy Vương phủ ở
37 Chương 37: Lao động trẻ em thông minh…
38 Chương 38: Quýnh, còn bị một bánh bao nhỏ đùa giỡn…
39 Chương 39: Một người chưa đủ mà còn thêm một người nữa?
40 Chương 40: Ai phải phụ trách với nàng?
41 Chương 41: Thái độ thật kỳ lạ
42 Chương 42: Trèo cao không dậy nổi
43 Chương 43: Mỗ Vương gia thật khác thường
44 Chương 44: Bánh bao nhỏ và Tiểu Diệp Tử
45 Chương 45: Bánh bao nhỏ luận bàn chuyện thành thân
46 Chương 46: Gả cô cho phụ vương
47 Chương 47: Tiểu Diệp Tử, ôm một cái
48 Chương 48: Làm cha kiểu gì vậy?
49 Chương 49: Thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm…
50 Chương 50: Không thể lựa chọn thân phận
51 Chương 51: Cần một tri kỷ
52 Chương 52: Đánh cờ
53 Chương 53: Độc tôn Liễu Chi Nhiên
54 Chương 54: Kì phùng địch thủ
55 Chương 55: Đối thủ khó tìm
56 Chương 56: Lần sau nhất định sẽ thắng huynh
57 Chương 57: Bánh Bao Nhỏ rất tức giận
58 Chương 58: Vô lễ với tiểu thế tử
59 Chương 59: Mỗ Vương gia nào đó lại không bình thường
60 Chương 60: Vương gia nào đó còn cần thêm chút sức!
61 Chương 61: Nước mắt đầm đìa
62 Chương 62: Vương gia, huynh lại chơi xấu!
63 Chương 63: Mắt nhìn chén rượu nâng lên, uống rồi!
64 Chương 64: Mỗ nữ sau khi say rất mê người
65 Chương 65: Say rượu nói thật lòng
66 Chương 66: Lời nói thật? Nói khi say?
67 Chương 67: Tiểu yêu tinh, thành thật một chút!
68 Chương 68: Kìm lòng không được mà trộm hương
69 Chương 69: Mỗ Vương Gia muốn quỵt nợ
70 Chương 70: Còn có thể hạ lưu thêm chút nữa…
71 Chương 71: Thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn!
72 Chương 72: “Bánh bao nhỏ” vừa tham ăn vừa sắc
73 Chương 73: Hoàng đế Phượng Lâm Duệ
74 Chương 74: Thịnh Kinh phồn hoa
75 Chương 75: Lần đầu tiên làm dáng
76 Chương 76: Bộ đồ vòng trò chơi
77 Chương 77: Không có đầu óc thì ít nhất nên có ngực…
78 Chương 78: Muốn độc thì độc đến cùng!
79 Chương 79: Tiểu mỹ nhân, làm bạn đi…
80 Chương 80: Văn võ song toàn không thua nam nhân
81 Chương 81: Công tử đa tình Liên Tiêu
82 Chương 82: Tiểu thế tử yêu cầu ngược lại
83 Chương 83: Diện kiến thánh nhân
84 Chương 84: “Bánh Bao Nhỏ” là nhà vẽ hoạt hình…
85 Chương 85: Cứu người không thành, còn thế cả mình vào…
86 Chương 86: Châu chấu trên sợi dây thừng
87 Chương 87: Chữ bút lông khó coi
88 Chương 88: Gà bay ngỗng nhảy, người vật đại chiến!
89 Chương 89: Thì ra chữ còn có thể ghi như vậy đấy!
90 Chương 90: Người lấy ăn làm trời!
91 Chương 91: Bi tráng ăn thử
92 Chương 92: Ta ở Thôn Trung Quang đấy!
93 Chương 93: Dụ dỗ Bánh bao nhỏ
94 Chương 94: Nước miếng có mùi thịt nướng…
95 Chương 95: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương!(1)
96 Chương 96: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương (2)
97 Chương 97: Không ra khỏi phòng, đi bốn phương!(3)
98 Chương 98: Chú dê vui vẻ mà thông minh được bằng bản thế tử sao?!
99 Chương 99: Vương gia trúng tà rồi…
100 Chương 100: Thái hậu nương nương
101 Chương 101: Tại hạ Liên Tiêu…
102 Chương 102: Mỹ nhân này, ta vừa ý!
103 Chương 103: Khuôn mặt giống nhau, nhưng sao lại khác nhau nhiều như vậy?
104 Chương 104: Lại thêm một tiểu chính thái!
105 Chương 105: Tiểu Diệp Tử ban thưởng cho tiểu thế tử
106 Chương 106: Đòi hỏi khen thưởng
107 Chương 107: Người làm phụ thân áy náy rồi…
108 Chương 108: Đội hình siêu cường đại!
109 Chương 109: Tiểu thế tử không vui
110 Chương 110: Dùng tiếng ca kể chuyện xưa
111 Chương 111: Tin vỉa hè không thể tin!
112 Chương 112: Yêu thích thì đi tranh thủ đi!
113 Chương 113: Bánh Bao nhỏ áp dụng vào thực tế
114 Chương 114: Kinh thật! Bánh Bao nhỏ cưỡng hôn người ta rồi!
115 Chương 115: Không bằng lấy thân báo đáp…
116 Chương 116: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
117 Chương 117: Vương gia, xin tự trọng!
118 Chương 118: Vương gia nào đó vô cùng khác thường!
119 Chương 119: Tạo ngộ biến tướng cầu hôn?
120 Chương 120: Huynh đệ tình thâm!
121 Chương 121: Lưu thủy khánh hoan hội
122 Chương 122: Ngu ngốc, không có đầu óc à?
123 Chương 123: Kinh biến!
124 Chương 124: Nước mắt này rơi vì hắn sao?
125 Chương 125: Rất muốn hôn đi nước mắt trên gương mặt nàng
126 Chương 126: Nàng nghĩ ra cách rồi
127 Chương 127: Tới núi Mạc Thương
128 Chương 128: Nhắm mắt! Ngủ!
129 Chương 129: Coi như là giúp nhau sưởi ấm…
130 Chương 130: Tiểu nữ tới là để khiêu chiến ngài!
131 Chương 131: Dám đánh cược với tiểu nữ không?
132 Chương 132: Mỗ Vương gia không may!
133 Chương 133: Nước chảy 3000 thước, mùi hôi hướng Cửu Tiêu
134 Chương 134: Đau lòng?
135 Chương 135: Chuyện này phải thưởng thức từ từ mới được…
136 Chương 136: Bụng dạ người đàn ông này thật đen tối!
137 Chương 137: Kết quả cuộc tỷ thí…
138 Chương 138: Thật không thể tin được!
139 Chương 139: Thật mất hết cả mặt mũi đàn ông rồi!
140 Chương 140: Đại nạn của Lâm Ca trôi qua, thần y đã đồng ý không chậm trễ
141 Chương 141: Anh ta bệnh sao? Có phải nhớ lại tình cũ không?
142 Chương 142: Phụ vương, Tiểu diệp tử, hai người thối quá!
143 Chương 143: Thật là xinh đẹp!
144 Chương 144: Tiền lì xì đặc biệt…
145 Chương 145: Trái tim của hắn… không chịu nổi giằng co!
146 Chương 146: Điện thoại phát nhạc, Lâm Ca phì cười…
147 Chương 147: Lí Quỳ là người mổ heo? Trương Phi là người bán đậu hũ?
148 Chương 148: Để trẫm điều tra thêm về thôn trung quan
149 Chương 149: Điện thoại để trẫm chơi…
150 Chương 150: Điện thoại này là vật sống… sống?
151 Chương 151: Pháo hoa rực rỡ đêm trừ tịch – đêm 30
152 Chương 152: Đừng lo lắng... Có ta ở đây
153 Chương 153: Gặp mặt thái hậu
154 Chương 154: Điều này không có nghĩa là ta sẽ thả nàng ra!
155 Chương 155: Lâm Ca thổ lộ
156 Chương 156: Lâm Ca thổ lộ (2)
157 Chương 157: Yêu nghiệt? Không thể chọc vào…
158 Chương 158: Tại sao không tin Liên mỗ thật lòng nhỉ?
159 Chương 159: Chẳng bằng lén định chung thân…
160 Chương 160: Lại dám thắng trẫm thật!
161 Chương 161: Xin Hoàng thượng ban thưởng một tấm hộ bằng!
162 Chương 162: Lai lịch thần bí kinh người!
163 Chương 163: Phụ Vương hạ thủ với Tiểu Diệp Tử sao?!
164 Chương 164: Muốn đi à? Đừng có mơ
165 Chương 165: Vương gia ngang ngược mà lại biết nhận sai à?!
166 Chương 166: Mỗ vương gia chơi xấu như trẻ con
Chapter

Updated 166 Episodes

1
Chương 1: Không hiểu sao lại xuyên không!
2
Chương 2: Cảm giác làm trộm thật kích thích!
3
Chương 3: Đám cực phẩm mỹ nam trong miếu đổ nát
4
Chương 4: Mỹ nam ốm yếu
5
Chương 5: Lòng tốt không được báo đáp
6
Chương 6: Thuốc cảm cúm bán được năm trăm lượng
7
Chương 7: Được mỹ nam hỗ trợ
8
Chương 8: Nói nhiều thành nói hớ
9
Chương 9: Đồ đạc kỳ lạ thật nhiều
10
Chương 10: Chuông báo điện thoại gây tai họa
11
Chương 11: Hàng xóm là đại thúc Châu Tinh Trì
12
Chương 12: Biến thành nữ bộc
13
Chương 13: Lần đầu vào Tiêu dật cư
14
Chương 14: Rốt cuộc là hạ nhân hay là khách?
15
Chương 15: Rốt cục nàng có lai lịch thế nào?
16
Chương 16: Thì ra là mỹ nhân
17
Chương 17: Cũng vậy thôi!
18
Chương 18: Đến thư phòng tìm sách
19
Chương 19: Mất phương hướng rồi!
20
Chương 20: Rời khỏi Phong thành
21
Chương 21: Ngủ bên ngoài rừng
22
Chương 22: Lập gia đình? Tùy duyên phận…
23
Chương 23: Dừng chân ở Trạm Châu
24
Chương 24: Giả nam trang đi dạo chơi
25
Chương 25: Hội thi thơ Bích Đình
26
Chương 26: Hội thi thơ Bích Đình (2)
27
Chương 27: Hội thi thơ Bích Đình (3)
28
Chương 28: Phí chấp bút một trăm lượng
29
Chương 29: Khó khăn hưởng thụ ân huệ mỹ nhân
30
Chương 30: Hiện trường phim võ hiệp?
31
Chương 31: Điềm xấu?
32
Chương 32: Nàng chọc phải ai rồi?
33
Chương 33: Tại sao phải đón mũi tên?
34
Chương 34: Bình giữ nhiệt tổ truyền…
35
Chương 35: Cô là người của phủ ta
36
Chương 36: Vào Thụy Vương phủ ở
37
Chương 37: Lao động trẻ em thông minh…
38
Chương 38: Quýnh, còn bị một bánh bao nhỏ đùa giỡn…
39
Chương 39: Một người chưa đủ mà còn thêm một người nữa?
40
Chương 40: Ai phải phụ trách với nàng?
41
Chương 41: Thái độ thật kỳ lạ
42
Chương 42: Trèo cao không dậy nổi
43
Chương 43: Mỗ Vương gia thật khác thường
44
Chương 44: Bánh bao nhỏ và Tiểu Diệp Tử
45
Chương 45: Bánh bao nhỏ luận bàn chuyện thành thân
46
Chương 46: Gả cô cho phụ vương
47
Chương 47: Tiểu Diệp Tử, ôm một cái
48
Chương 48: Làm cha kiểu gì vậy?
49
Chương 49: Thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm…
50
Chương 50: Không thể lựa chọn thân phận
51
Chương 51: Cần một tri kỷ
52
Chương 52: Đánh cờ
53
Chương 53: Độc tôn Liễu Chi Nhiên
54
Chương 54: Kì phùng địch thủ
55
Chương 55: Đối thủ khó tìm
56
Chương 56: Lần sau nhất định sẽ thắng huynh
57
Chương 57: Bánh Bao Nhỏ rất tức giận
58
Chương 58: Vô lễ với tiểu thế tử
59
Chương 59: Mỗ Vương gia nào đó lại không bình thường
60
Chương 60: Vương gia nào đó còn cần thêm chút sức!
61
Chương 61: Nước mắt đầm đìa
62
Chương 62: Vương gia, huynh lại chơi xấu!
63
Chương 63: Mắt nhìn chén rượu nâng lên, uống rồi!
64
Chương 64: Mỗ nữ sau khi say rất mê người
65
Chương 65: Say rượu nói thật lòng
66
Chương 66: Lời nói thật? Nói khi say?
67
Chương 67: Tiểu yêu tinh, thành thật một chút!
68
Chương 68: Kìm lòng không được mà trộm hương
69
Chương 69: Mỗ Vương Gia muốn quỵt nợ
70
Chương 70: Còn có thể hạ lưu thêm chút nữa…
71
Chương 71: Thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn!
72
Chương 72: “Bánh bao nhỏ” vừa tham ăn vừa sắc
73
Chương 73: Hoàng đế Phượng Lâm Duệ
74
Chương 74: Thịnh Kinh phồn hoa
75
Chương 75: Lần đầu tiên làm dáng
76
Chương 76: Bộ đồ vòng trò chơi
77
Chương 77: Không có đầu óc thì ít nhất nên có ngực…
78
Chương 78: Muốn độc thì độc đến cùng!
79
Chương 79: Tiểu mỹ nhân, làm bạn đi…
80
Chương 80: Văn võ song toàn không thua nam nhân
81
Chương 81: Công tử đa tình Liên Tiêu
82
Chương 82: Tiểu thế tử yêu cầu ngược lại
83
Chương 83: Diện kiến thánh nhân
84
Chương 84: “Bánh Bao Nhỏ” là nhà vẽ hoạt hình…
85
Chương 85: Cứu người không thành, còn thế cả mình vào…
86
Chương 86: Châu chấu trên sợi dây thừng
87
Chương 87: Chữ bút lông khó coi
88
Chương 88: Gà bay ngỗng nhảy, người vật đại chiến!
89
Chương 89: Thì ra chữ còn có thể ghi như vậy đấy!
90
Chương 90: Người lấy ăn làm trời!
91
Chương 91: Bi tráng ăn thử
92
Chương 92: Ta ở Thôn Trung Quang đấy!
93
Chương 93: Dụ dỗ Bánh bao nhỏ
94
Chương 94: Nước miếng có mùi thịt nướng…
95
Chương 95: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương!(1)
96
Chương 96: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương (2)
97
Chương 97: Không ra khỏi phòng, đi bốn phương!(3)
98
Chương 98: Chú dê vui vẻ mà thông minh được bằng bản thế tử sao?!
99
Chương 99: Vương gia trúng tà rồi…
100
Chương 100: Thái hậu nương nương
101
Chương 101: Tại hạ Liên Tiêu…
102
Chương 102: Mỹ nhân này, ta vừa ý!
103
Chương 103: Khuôn mặt giống nhau, nhưng sao lại khác nhau nhiều như vậy?
104
Chương 104: Lại thêm một tiểu chính thái!
105
Chương 105: Tiểu Diệp Tử ban thưởng cho tiểu thế tử
106
Chương 106: Đòi hỏi khen thưởng
107
Chương 107: Người làm phụ thân áy náy rồi…
108
Chương 108: Đội hình siêu cường đại!
109
Chương 109: Tiểu thế tử không vui
110
Chương 110: Dùng tiếng ca kể chuyện xưa
111
Chương 111: Tin vỉa hè không thể tin!
112
Chương 112: Yêu thích thì đi tranh thủ đi!
113
Chương 113: Bánh Bao nhỏ áp dụng vào thực tế
114
Chương 114: Kinh thật! Bánh Bao nhỏ cưỡng hôn người ta rồi!
115
Chương 115: Không bằng lấy thân báo đáp…
116
Chương 116: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
117
Chương 117: Vương gia, xin tự trọng!
118
Chương 118: Vương gia nào đó vô cùng khác thường!
119
Chương 119: Tạo ngộ biến tướng cầu hôn?
120
Chương 120: Huynh đệ tình thâm!
121
Chương 121: Lưu thủy khánh hoan hội
122
Chương 122: Ngu ngốc, không có đầu óc à?
123
Chương 123: Kinh biến!
124
Chương 124: Nước mắt này rơi vì hắn sao?
125
Chương 125: Rất muốn hôn đi nước mắt trên gương mặt nàng
126
Chương 126: Nàng nghĩ ra cách rồi
127
Chương 127: Tới núi Mạc Thương
128
Chương 128: Nhắm mắt! Ngủ!
129
Chương 129: Coi như là giúp nhau sưởi ấm…
130
Chương 130: Tiểu nữ tới là để khiêu chiến ngài!
131
Chương 131: Dám đánh cược với tiểu nữ không?
132
Chương 132: Mỗ Vương gia không may!
133
Chương 133: Nước chảy 3000 thước, mùi hôi hướng Cửu Tiêu
134
Chương 134: Đau lòng?
135
Chương 135: Chuyện này phải thưởng thức từ từ mới được…
136
Chương 136: Bụng dạ người đàn ông này thật đen tối!
137
Chương 137: Kết quả cuộc tỷ thí…
138
Chương 138: Thật không thể tin được!
139
Chương 139: Thật mất hết cả mặt mũi đàn ông rồi!
140
Chương 140: Đại nạn của Lâm Ca trôi qua, thần y đã đồng ý không chậm trễ
141
Chương 141: Anh ta bệnh sao? Có phải nhớ lại tình cũ không?
142
Chương 142: Phụ vương, Tiểu diệp tử, hai người thối quá!
143
Chương 143: Thật là xinh đẹp!
144
Chương 144: Tiền lì xì đặc biệt…
145
Chương 145: Trái tim của hắn… không chịu nổi giằng co!
146
Chương 146: Điện thoại phát nhạc, Lâm Ca phì cười…
147
Chương 147: Lí Quỳ là người mổ heo? Trương Phi là người bán đậu hũ?
148
Chương 148: Để trẫm điều tra thêm về thôn trung quan
149
Chương 149: Điện thoại để trẫm chơi…
150
Chương 150: Điện thoại này là vật sống… sống?
151
Chương 151: Pháo hoa rực rỡ đêm trừ tịch – đêm 30
152
Chương 152: Đừng lo lắng... Có ta ở đây
153
Chương 153: Gặp mặt thái hậu
154
Chương 154: Điều này không có nghĩa là ta sẽ thả nàng ra!
155
Chương 155: Lâm Ca thổ lộ
156
Chương 156: Lâm Ca thổ lộ (2)
157
Chương 157: Yêu nghiệt? Không thể chọc vào…
158
Chương 158: Tại sao không tin Liên mỗ thật lòng nhỉ?
159
Chương 159: Chẳng bằng lén định chung thân…
160
Chương 160: Lại dám thắng trẫm thật!
161
Chương 161: Xin Hoàng thượng ban thưởng một tấm hộ bằng!
162
Chương 162: Lai lịch thần bí kinh người!
163
Chương 163: Phụ Vương hạ thủ với Tiểu Diệp Tử sao?!
164
Chương 164: Muốn đi à? Đừng có mơ
165
Chương 165: Vương gia ngang ngược mà lại biết nhận sai à?!
166
Chương 166: Mỗ vương gia chơi xấu như trẻ con