Chương 154: Đại Kết Cục (hết)

Con ngươi của Tề Khai Nhan trợn tròn, hình như muốn phát ra âm thanh trong cổ họng, nhưng rốt cuộc không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, câu nói sau cùng nghẹn ngào ở bên trong cổ họng, mang theo tất cả không cam lòng trong cuộc đời bà ta nặng nề tản đi.

Tới chết, cũng không nhắm mắt.

Mà ở sau khi Mông Kính nổ súng, lập tức nhanh chóng ôm lấy Lang Phàm trên giường rồi chạy đến phòng giải phẫu, lúc đó cửa phòng giải phẫu chuẩn bị đóng lại, lại bị Mông Kính hung hăng một cước đá văng.

"Lập tức cứu bà ấy."

Chủ nhiệm bệnh viện cũng biết Mông Kính, biết thế lực khổng lồ đại biểu sau lưng vị này, trong lúc nhất thời lập tức phản ứng kịp, bắt đầu triệu tập người cấp cứu cho Lang Phàm.

"Mông tiên sinh, ông đi ra ngoài trước đi."

"Không." Mông Kính lạnh lùng cự tuyệt: "Hơn hai mươi năm trước, tôi không có tư cách theo ở bên người bà ấy, hơn hai mươi năm sau, cũng chính là mấy ngày trước bà ấy ở phòng giải phẫu, tôi mặc cho một mình mình chờ đợi trong khủng hoảng vô tận ở bên ngoài phòng giải phẫu, lần này tôi muốn ở cùng với bà ấy, bất kể sống chết!"

Giọng nói kia kiên cường bất khuất, giống như quyết định dũng cảm nhất trong cuộc đời ông ấy, chủ nhiệm chậm rãi thở dài một hơi, cũng biết không ai có thể khuyên bảo người trước mắt, đành phải gọi người lấy đồ khử trùng và khẩu trang ra, sau đó bắt đầu cấp cứu Lang Phàm.

Phục Linh ở ngoài cửa.

Lúc này cảnh sát cũng xuất hiện đúng lúc, vì giờ khắc yên ổn của Mông Kính và Lang Phàm, cô vô cùng tiêu sái đi theo cảnh sát đến đồn cảnh sát một chuyến.

Mà thi thể Tề Khai Nhan cũng bị chở đi lặng lẽ.

Ra khỏi bệnh viện, bắt đầu trở trời, thời tiết âm u này, sương mù đầy trời, thật giống như đuổi như thế nào cũng xua không đi.

——

"Cút!"

Trước cửa nhà họ Đồng, Đồng Trác Khiêm hét to, đối mặt với giữ người ở ngoài cửa, liền đánh tới một quyền, nhẹ nhàng phun ra mấy cái răng cửa, mang theo một mùi máu tanh khó ngửi.

Lúc anh đi tới, vừa đúng lúc Đồng Hoa Triệu được người mang xuống.

Tay rũ, sắc mặt tái nhợt.

Giống như là dáng vẻ đã rất giận.

Mà dáng vẻ Đồng Hoa Triệu thực sự cũng đã rất giận.

Băng ca đi qua bên cạnh anh, không có dừng lại, thế nhưng anh lại đột nhiên vươn tay ra, kéo lại phần đuôi của băng ca.

"Vị tiên sinh này, anh làm gì đấy?"

Có người cầm vải trắng đến đòi đắp lên cho người chết, lại bị Đồng Trác Khiêm lạnh lùng gạt đi, sau đó anh cúi đầu, nhìn không còn vẻ hăng hái năm đó nữa, bây giờ cũng đã dần dần già đi, chặt đứt sức sống.

Nói hận? Anh nên hận ông ta, ông ta vọng tưởng muốn giết vợ và con trai của anh.

Nói oán? Anh nên oán ông ta, ông ta khiến cho trong lòng mẹ anh trống rỗng mấy chục năm, mà trong lòng của ông ta lại chứa đầy một người phụ nữ khác, tràn đầy nhiệt huyết cũng hiến tặng cho người phụ nữ kia, làm vô số chuyện thất đức trong cuộc đời này, thậm chí là chuyện vứt bỏ vợ con, đều bởi vì người phụ nữ bôn ba khắp nơi kia.

Nói đến cùng, anh còn nên hận người phụ nữ kia.

Nếu như là đã từng, anh sẽ.

Mà bây giờ, anh không biết.

Người phụ nữ kia tạo ra Phục Linh, khiến cho anh có thể đến được với Phục Linh, anh cảm thấy đây chính là chuyện tuyệt vời nhất trên thế giới này.

Cho tới bây giờ đều là người đàn ông thiết huyết sâm nghiêm* đột nhiên hết than lại thở, giống như muốn một lần phun ra tất cả nên và không nên cả đời này.

*thiết huyết sâm nghiêm: thiết huyết có nghĩa ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, sâm nghiêm có nghĩa nghiêm nghị; nghiêm khắc

Thời niên thiếu, khuôn mặt cha nghiêm nghị, khiến c anh cảm thấy Đồng Hoa Triệu không có một chút yêu thương nào với anh, nếu có trừ nghiêm nghị vẫn là nghiêm khắc.

Năm ấy, lần đầu tiên anh nhận nhiệm vụ nguy hiểm ra cửa, cha của anh mở ra đôi mắt mênh mông mịt mù, thật sự giống như nhìn thấy mình trước đây.

"Không thể thua." Đây là lời khuyên lâu dài mà trước kia ông ta cho mình con trai.

Lại năm ấy, anh mang theo Phục Linh trở về nước, lần đầu tiên ông ta lấy khuôn mặt tươi cười chào đón, Đồng Trác Khiêm cảm thấy cảm động, vậy mà hôm nay nghĩ kỹ lại, thì ra ông ta chỉ vui mừng khi cách Lang Phàm gần hơn một bước.

Cũng từ khi đó, tất cả kế hoạch của ông ta chính thức khởi động.

Băng ca bị người khiêng đi, Đồng Trác Khiêm không cản, mà lại có những người khác ngăn lại.

"Hoa Triệu."

Đồng Trác Khiêm quay đầu lại, đã nhìn thấy mẹ mình lệ rơi đầy mặt dừng ở trước băng ca, gắt gao ngăn trở đường đi của người khác.

"Cuối cùng tôi không tin ông cứ dễ chết như vậy." Bà nói, hẳn là muốn đưa tay vén vải trắng lên, Đồng Trác Khiêm đưa tay chặn lại tay của bà: "Mẹ, ông ta đã chết."

"Không thể nào." Mạc Thiển Thiến lại thật sự giống như vẫn còn ở trong trạng thái hỗn độn.

Trong cuộc đời này, có hai người yêu Đồng Hoa Triệu.

Một là Tề Khai Nhan, một là Mạc Thiển Thiến, mà bây giờ một chết không nhắm mắt, một còn sống rơi lệ đau lòng.

Trời chiều vô hạn, từ từ đi xuống, điện thoại của Đồng Trác Khiêmlại đột nhiên vang lên.

"Phục Linh bị dẫn đến đồn cảnh sát rồi."

"Mẹ, con đến đồn cảnh sát một chuyến."

"Con đi đi, mẹ bồi ông ấy."

——

Khi Đồng Trác Khiêm chạy tới cục cảnh sát, nhìn thấy là cảnh tượng.

Một cái bàn đơn giản, hai người cảnh sát ngồi một bên, Phục Linh ngồi một bên, trên bàn có một ly đồ uống, có một đĩa hạt dưa, hai chân Mạnh đại tiểu thư tréo nguẩy, cắn hạt dưa khinh bỉ nhìn hai người trước mắt.

"Tôi nói, không phải chết người sao? Đến mức chuyện bé xé to như vậy sao? Nhanh chóng hỏi đi, tôi sẽ nhanh chóng trả lời, chồng tôi còn chờ tôi trở về nấu cơm."

"Không biết sống chết!"

"Không biết sống chết?" Cảnh sát mới nói một câu, Đồng Trác Khiêm vẫn lạnh lùng đi vào cắt đứt lời của anh ta: "Cậu nói người phụ nữ của tôi không biết sống

chết, ý tứ chính là tôi không biết sống chết rồi hả?”

Hai người cảnh sát cao lớn chưa tính là rất tuấn tú hóa lô-cốt trong nháy mắt.

Con mẹ nó.

Ai đây hả?

Đây không phải Đồng đại thủ trưởng thường xuyên được nhìn thấy ở lễ duyệt binh trên TV trước đây kia, sau đó lại biến mất mấy năm sao?

Mặc dù bây giờ Đồng Trác Khiêm không có nhậm chức ở quân đội, nhưng uy nghiêm vẫn như cũ, không trách được vừa rồi người phía trên gọi điện thoại tới, nói là chăm sóc cô gái xinh đẹp này thật tốt.

Trước kia nói chăm sóc, chính là nhốt vào trong tù đi sáng tạo à?

Hội này mẹ nó, thật sự là chăm sóc, lại không chăm sóc, chờ một lát nữa không chừng còn bị vị đại gia trước mắt chăm sóc.

“Đồng gia, hiểu lầm, hiểu lầm.”

Đồng Trác Khiêm thản nhiên liếc hai người kia một cái, cũng không giống nói thêm cái gì, dù sao hiện tại cũng không phải là lúc lãng phí thời gian, kéo Phục Linh vẫn còn cắn hai đứa, vội vã đi ra ngoài.

“Thịnh Lan, cô ấy_______”

“Anh biết rõ.” Đồng Trác Khiêm chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu, tiếp theo sau đó nói: “Phàm Kiệt đối với cô ấy mà nói, ví như ông trời của cô ấy, nên có một ngày ông trời của cô ấy sụp xuống, làm sao cô ấy sẽ không biết tìm nguyên nhân đây?”

Đồng Trác Khiêm ngồi lên xe, đang lái đi hướng bệnh viên, mà tâm tư Phục Linh lại hoàn toàn đã trôi dạt đến phương xa.

Lúc này cô cũng hiểu tâm tư của Đông Trác Khiêm, cho dù ai biết cha mình đã mất, trong lòng đều khổ sở cực độ, mà anh rõ ràng biết hung thủ là ai, cũng không dám tùy tiện ra tay báo thù.

Một người sinh ra anh, có công ơn nuôi dưỡng, một người cứu vợ của anh, có ân cứu mạng, lựa chọn như vậy, đặt ở trước mặt của người nào cũng rất khó.

Sau khi trải qua mười mấy phút đường xe, xe vững vàng dừng ở cửa bệnh viện, Phục Linh đang định mở cửa xư, lại đột nhiên nghe được một tiếng bịch, giống như có đồ rơi xuống đất, sau đó là tiếng người thét chói tai.

“Người chết.... người chết á..........á!”

Trong phút chốc, Phục Linh đột nhiên quay đầu lại, trái tim không chịu khống chế nhảy lên một cái, hai chân thật sự giống như không nghe sai khiến, chạy về hướng nguồn gốc âm thanh kia.

Phía sau, Đồng Trác Khiêm đi theo.

Nhìn thấy là một vũng máu như đầm sâu ghê người, giống như đỗ quyên nở rộ trăm dặm, một ảo ảnh màu hồng kinh hãi xuất hiện như thế, chợt xuất hiện trong ánh mắt của Phục Linh.

Người ngã trên mặt đất đã bỏ mình, mặt hướng xuống, sườn xám màu tím hoa văn hình mây trên người cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, có một loại mỹ lệ xinh đẹp rung động lòng người.

Phục Linh cảm giác hô hấp có chút không có thể thuận lợi, cô hít một hơi thật sâu, sau đó bước chân nặng nề tiến lên, đỡ người đã ngã xuống trong vũng máu dậy.

Có người sau lưng đi lên ngăn cản, bị Đồng Trác Khiêm ngăn lại.

Phục Linh ôm lấy người nọ, sau đó nhẹ nhàng chậm chạp lật thân thể cô ấy qua, nước mắt giống như dòng chảy rơi xuống trong phút chốc.

“Thịnh Lan, cô cần gì........” Run run rẩy rẩy nói xong, Phục Linh phát hiện, cô rốt cuộc không nói ra một câu nữa.

Đồng Trác Khiêm nhìn thi thể người phụ nữ đã mất hơi thở, không nói gì.

Toàn bộ đât, nên kết thúc như vậy.

Kết cụ như vậy, vốn nên nghĩ đến được, người phụ nữ mạnh mẽ, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát như thế, làm sao sẽ chỉ vì đánh ngã nhà họ Thịnh, mà đến bên cạnh anh đây?

Chỉ là như vậy cũng tốt, anh đỡ phiền não.

“Trác Khiêm, cô ấy chết rồi.”

“Ừ.” Anh đáp lại lạnh nhạt, trong mắt không dao động.

Phục Linh cảm thấy lòng hơi lạnh trong nháy mắt, nhưng không biết nên nói cái gì, cảm xúc của anh như vậy cũng rất bình thường, Thịnh Lan giết chết cha của anh, anh lạnh nhạt như vậy vẫn không tính là cái gì, cô chậm rãi thở dài một hơi lần nữa, thật giống như trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ.

Thế gian này có ngàn vạn chuyện, sao mọi chuyện có thể như ý? Mọi chuyện hài lòng?

Chuyện đã đến tình thế như vậy, còn có thể trách móc?

Muốn trách chỉ có thể trách tâm mình không thấu đáo sự thật.

Phục Linh đột nhiên nghĩ tới đứa bé kia, đứa bé của Thịnh Lan và Phàm Kiệt, đứa bé kia đã bị Thịnh Lan đưa đi nước ngoài du học từ rất sớm, mà một ngày nay, chắc hẳn Thịnh Lan cũng đã sớm tính toán rất tốt lắm rồi.

Phục Linh hơi mệt chút, cảm thấy trải qua mấy ngày nay, nghĩ chuyện hơi nhiều hơn.

Đợi đến khi di thể Thịnh Lan bị chở đi, Mông Kính đột nhiên gọi điện thoại nói Lang Phàm tỉnh.

Hai người lại vội vã lên lầu, đi vào liền nhìn thấy Mông Kính đang đút cho Lang Phàm ăn gì đó, Phục Linh hơi do dự đẩy cửa ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy mang bệnh cũng đã tái nhợt, dừng một chút, nhẹ nhàng gọi.

“Mẹ.......”

Trong phút chốc Lang Phàm có một loại mờ ảo khiến cho nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Thế gian này vốn nhiều chuyện không như ý như vậy, có một số việc làm hay một vài lời nói, có thể khiến người ta thoải mái trong lòng, cần gì phải keo kiệt?

“Mẹ......” Lại là một tiếng la lên, đến từ chỗ hai người mang Mạnh thiếu gia đến, là Mạnh Thiệu Đình vừa mới có thể rời giường, còn có Mẫn Văn Quân được Hoa Chân điều dưỡng gần như hoàn toàn khôi phục.

Hôm nay Mạnh thiếu gia vô cùng đẹp trai, tây trang đeo caravat, hồn nhiên có một cỗ nãi phụ chi phong, nhìn thấy Lang Phàm ngủ ở trên giường bệnh, tay chân dài bắt đầu chạy chậm đến bên người Lang Phàm.

“Bà ngoại.”

Âm thanh ngọt ngào yếu ớt, hình như lập tức gọi đến trong tâm khảm Lang Phàm.

Bà ấy lại chỉ là cười, không có trả lời, thậm chí cho rằng đây cũng là một giấc mơ chưa xong, nửa phút sau, bà ấy nhìn Mông Kính nói: “Tiểu Kính, tôi rất vui vẻ..........”

Mông Kính cười một tiếng để đáp lại bà ấy: “ Cuối cùng tôi cũng làm cho vui vẻ rồi, bà vui vẻ, tôi cũng thế.”

“A Phàm”/

Mạnh Thiệu Đình đột nhiên gọi bà ấy lại, khóe môi giật giật lại nói không ra bất kỳ lời gì, Mẫn Văn Quân cười ở một bên, thản nhiên đối mặt, cũng không cảm thấy có cái gì.

“Anh Thiệu Đình, cảm ơn anh.” Thiên ngôn vạn ngữ chỉ hòa thành một câu này.

Bên trong vẫn còn ôn chuyện, cảm ơn, tình cảm triền miên, anh anh em em, sau đó là tiếng Mạnh thiếu gia trêu chọc tất cả mọi người cười to.

Phục Linh và Đồng Trác Khiêm cũng chạy tới bên ngoài.

“Anh nói, có phải Tranh Tranh phát hiện sẽ làm ầm ĩ hay không?”

“Những ngày qua em rất mệt mỏi, chúng ta cần đi ra ngoài giải sầu, con sẽ hiểu.”

“Vậy ngộ nhỡ không hiểu đây?”

“Không sao, con không tìm được chúng ta.”

“Vậy......... Thịnh Lan..........”

Lúc này đang ở trên xe.

“Phục Linh anh nhớ em!”

“Em nói....................”

“Hình như trở nên lớn hơn không ít, nhưng lại mềm mại hơn, sinh đứa bé xong thì không giống trước nữa.”

Người nào đó gầm thét: “Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”

“Được.” Người đàn ông cười trầm thấp một tiếng, quả nhiên lấy tay ra, sau đó đặt ở một địa phương càng khiến cho người ta tim đập đỏ mặt.

“PHục Linh, ở chỗ này thôi.”

Mạnh tiểu thư nhìn trái nhìn phải, phát hiện bốn phía không người nào, cũng biết mình chạy không thoát, rốt cuộc đầu hàng, ôn lại chuyện ở trong xe nhiều năm trước một lần nữa.

Chẳng qua bây giờ, càng thêm mạnh mẽ điên cuồng, càng nhiều tình cảm hơn.

Bởi vì bọn họ đều yêu đối phương, sẽ luôn luôn yêu, vẫn yêu, yêu đến thiên trường địa cửu, vật đổi sao dời.

A, khi đó cũng không thay đổi.

Hết trọn bộ

Chapter
1 Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2 Chương 2: Bỏ rơi?
3 Chương 3: Bị bỏ thuốc
4 Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5 Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6 Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7 Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8 Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9 Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10 Chương 10: Mày là cái thá gì
11 Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12 Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13 Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14 Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15 Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16 Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17 Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18 Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19 Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20 Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21 Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22 Chương 22: Tập kích
23 Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24 Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25 Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26 Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27 Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28 Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29 Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30 Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31 Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32 Chương 32: Sao không để séc lại?
33 Chương 33: La lão gia đến thăm
34 Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35 Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36 Chương 36: Trường an bị sa thải
37 Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38 Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39 Chương 39: Bộ tộc coyah
40 Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41 Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42 Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43 Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44 Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45 Chương 45: Em thích nude
46 Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47 Chương 47: Không thể để cho ai biết
48 Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49 Chương 49: Anh tự giết anh đi
50 Chương 50: Anh không có nhân cách
51 Chương 51: Em hiểu
52 Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53 Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54 Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55 Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56 Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57 Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58 Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59 Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60 Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61 Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62 Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63 Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64 Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65 Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66 Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67 Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68 Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69 Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70 Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71 Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72 Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73 Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74 Chương 74
75 Chương 75: Kế hoạch
76 Chương 76: Đi moscow
77 Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78 Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79 Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80 Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81 Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82 Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83 Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84 Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85 Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86 Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87 Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88 Chương 88
89 Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90 Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91 Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92 Chương 92: Bị thương
93 Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94 Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95 Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96 Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97 Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98 Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99 Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100 Chương 100: Sẽ không buông tay
101 Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102 Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103 Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104 Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105 Chương 105: Đã rất chậm rồi
106 Chương 106: Hoang vu vô tận
107 Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108 Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109 Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110 Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111 Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112 Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113 Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114 Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115 Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116 Chương 116: Giải độc
117 Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118 Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119 Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120 Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121 Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122 Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123 Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124 Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125 Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126 Chương 126: Đây mới là cường hào
127 Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128 Chương 128: Tử vong
129 Chương 129: Năm năm sau
130 Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131 Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132 Chương 132: Gặp nhau
133 Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134 Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135 Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136 Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137 Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138 Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139 Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140 Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141 Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142 Chương 142: Tự mình gạt mình
143 Chương 143: Thật sự đi sao?
144 Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145 Chương 145: Ông ta không quan tâm
146 Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147 Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148 Chương 148: Đại kết cục 1
149 Chương 149: Đại kết cục 2
150 Chương 150: Đại kết cục 3
151 Chương 151: Đại kết cục 4
152 Chương 152: Đại kết cục 5
153 Chương 153: Đại Kết Cục 6
154 Chương 154: Đại Kết Cục (hết)
Chapter

Updated 154 Episodes

1
Chương 1: Chỉ chơi đùa một tí mà thôi
2
Chương 2: Bỏ rơi?
3
Chương 3: Bị bỏ thuốc
4
Chương 4: Hai trăm đồng này là sao?
5
Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại
6
Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
7
Chương 7: Mạnh phục linh, con mẹ nó cô thật muốn ăn đòn
8
Chương 8: Chờ bổn đại gia buổi tối trở về chơi đùa với cô
9
Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được
10
Chương 10: Mày là cái thá gì
11
Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét
12
Chương 12: Hai con khổng tước kiêu ngạo
13
Chương 13: Thật lòng cảm ơn tôi, lấy thân đền đáp đi
14
Chương 14: Vận động kịch liệt trong xe
15
Chương 15: Giẫm phải ổ kiến lửa
16
Chương 16: Có người thì làm thư ký, không có người thì làm?
17
Chương 17: Không phải là tôi thích anh chứ?
18
Chương 18: Báo cáo, em gái trại tân binh
19
Chương 19: Đã không ai cứu giúp, đành phải chấp nhận
20
Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
21
Chương 21: Đây không phải nhất chi hoa tiểu thư sao?
22
Chương 22: Tập kích
23
Chương 23: Mạnh tiểu thư mất tích
24
Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm
25
Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?
26
Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn
27
Chương 27: Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của hắn đi
28
Chương 28: Mẹ ơi, trở thành quốc bảo?
29
Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?
30
Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?
31
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
32
Chương 32: Sao không để séc lại?
33
Chương 33: La lão gia đến thăm
34
Chương 34: Thủ trưởng, đoan trang một tí
35
Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?
36
Chương 36: Trường an bị sa thải
37
Chương 37: Hắn quả nhiên đã tới
38
Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!
39
Chương 39: Bộ tộc coyah
40
Chương 40: Người đàn ông cả người đẫm máu
41
Chương 41: Chúc mừng cô trở thành tế phẩm
42
Chương 42: Mạnh phục linh, em là đồ khốn
43
Chương 43: Phi cơ trực thăng dỏm
44
Chương 44: Chọn đói chết hay là độc chết
45
Chương 45: Em thích nude
46
Chương 46: Một cái quần lót dẫn đến án mạng
47
Chương 47: Không thể để cho ai biết
48
Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh
49
Chương 49: Anh tự giết anh đi
50
Chương 50: Anh không có nhân cách
51
Chương 51: Em hiểu
52
Chương 52: Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
53
Chương 53: Hai người đạp xong chưa?
54
Chương 54: Cô biết Ai Lý Khắc Tư sao?
55
Chương 55: Nào dám không tôn trọng ?
56
Chương 56: Đừng bất thường như vậy
57
Chương 57: Tôi muốn làm như vậy đã lâu rồi
58
Chương 58: Tại sao tôi lại muốn?
59
Chương 59: Dám bỏ đứa con của tôi đi
60
Chương 60: Một đêm 200 ngàn???
61
Chương 61: Đêm trước ngày đính hôn
62
Chương 62: Sóng gió đính hôn P.1
63
Chương 63: Sóng gió đính hôn 2
64
Chương 64: Sóng gió đính hôn 3
65
Chương 65: Sóng gió đính hôn 4
66
Chương 66: Sóng gió đính hôn 5
67
Chương 67: Sóng gió đính hôn 6
68
Chương 68: Sóng gió đính hôn 7
69
Chương 69: Sóng gió đính hôn 8
70
Chương 70: Sóng gió đính hôn 9
71
Chương 71: Sóng gió đính hôn 10
72
Chương 72: Sóng gió đính hôn 11
73
Chương 73: Sóng gió đính hôn 12
74
Chương 74
75
Chương 75: Kế hoạch
76
Chương 76: Đi moscow
77
Chương 77: Muốn ông đây đội nón xanh sao?
78
Chương 78: Trường An, em trốn không thoát đâu
79
Chương 79: Sẽ làm em vui vẻ
80
Chương 80: Đồng thiếu gia, cậu thật nông cạn
81
Chương 81: Tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô
82
Chương 82: Tập đoàn Anh Liên
83
Chương 83: Đừng có quyến rũ anh!
84
Chương 84: Rời hang hổ vào ổ sói
85
Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
86
Chương 86: Đại khái thỏa mãn ngươi
87
Chương 87: Ngươi là ma quỷ
88
Chương 88
89
Chương 89: Ông đây không đánh đàn bà
90
Chương 90: Tôi sẽ không cho anh nhặt xác
91
Chương 91: Cái chuyện rắm lớn có một chút
92
Chương 92: Bị thương
93
Chương 93: Vậy thì thử một chút đi
94
Chương 94: Gia, anh ta khi dễ em!
95
Chương 95: Cô trêu chọc anh vui vẻ
96
Chương 96: Cho hắn ta trở về với mẹ
97
Chương 97: Nhà họ La bắt đầu hành động
98
Chương 98: Ngụy thuyền diễn trong truyền thuyết
99
Chương 99: Ít nhiều không thấy mặt thật của cô
100
Chương 100: Sẽ không buông tay
101
Chương 101: Rau cải trắng bị heo vây quanh
102
Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
103
Chương 103: Dám đem ra hù doạ chị sao?
104
Chương 104: Cậu là người lính đủ tư cách
105
Chương 105: Đã rất chậm rồi
106
Chương 106: Hoang vu vô tận
107
Chương 107: Trác Khiêm, em rất khổ sở
108
Chương 108: Anh sẽ cho em hạnh phúc
109
Chương 109: Phải trả lại toàn bộ
110
Chương 110: Mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu lại
111
Chương 111: Giết gà dọa khỉ
112
Chương 112: Hoa Chân “trang phục rực rỡ” xuất hiện
113
Chương 113: Đây là đang quậy sao?
114
Chương 114: Tôi tên là Hướng Oản
115
Chương 115: Bảo bối yêu thích không thể buông tay
116
Chương 116: Giải độc
117
Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
118
Chương 118: Ngục tù kỷ niệm
119
Chương 119: Kiếp này đã là người khác
120
Chương 120: Đây là vị hôn thê của tôi
121
Chương 121: Trường An, em có nguyện ý hay không?
122
Chương 122: Trường An, em có nguyện ý hay không? (2)
123
Chương 123: Cô thật sự quá mệt mỏi
124
Chương 124: Em được hưởng chút ánh sáng của anh
125
Chương 125: Anh nói tôi là con nhóc vô dụng ?
126
Chương 126: Đây mới là cường hào
127
Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
128
Chương 128: Tử vong
129
Chương 129: Năm năm sau
130
Chương 130: Ai nói tôi xấu xí
131
Chương 131: Cô ấy sẽ không chết
132
Chương 132: Gặp nhau
133
Chương 133: Người phụ nữ không tim không phổi
134
Chương 134: Đính hôn, chưa kết hôn
135
Chương 135: Đồng Trác Khiêm tìm tới
136
Chương 136: Anh cho rằng em đã chết
137
Chương 137: Mạnh thiếu gia mất tích
138
Chương 138: Tỏ tình làm bạn là say tình trường
139
Chương 139: Năm tháng đã qua lâu như vậy
140
Chương 140: Để cho bọn họ đến được nhưng không đi được
141
Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
142
Chương 142: Tự mình gạt mình
143
Chương 143: Thật sự đi sao?
144
Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi
145
Chương 145: Ông ta không quan tâm
146
Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu
147
Chương 147: Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh
148
Chương 148: Đại kết cục 1
149
Chương 149: Đại kết cục 2
150
Chương 150: Đại kết cục 3
151
Chương 151: Đại kết cục 4
152
Chương 152: Đại kết cục 5
153
Chương 153: Đại Kết Cục 6
154
Chương 154: Đại Kết Cục (hết)