Chương 155: Căng Thẳng

Sờ lên vết bầm trên khoé miệng Khánh, Quân xót hết cả ruột gan.

Anh ấy cũng đâu phải trực tiếp giết người mà những người ấy lại nhắm vào đấm đá túi bụi như vậy.

“Đau lắm phải không?”

“Anh không sao. Chỉ là đang lo người nhà nạn nhân sẽ không chấp nhận tha thứ cho chúng ta.”

“Em nghĩ cứ để họ hoàn thành tang sự trước. Họ còn đang rất phẫn nộ khi người thân chết oan như vậy. Không muốn gặp người của WL là đúng thôi. Bây giờ chúng ta nên đến bệnh viện để hỏi thăm tình hình sức khoẻ của những công nhân đang bị thương trước. Còn phía bên này đợi họ nguôi ngoai nỗi đau rồi chúng ta lại đến.”

Không thể ở lại đây được nữa đành gật đầu bảo vệ sĩ lái xe đến bệnh viện. Theo chân một nữ y tá đến khu chăm sóc đặc biệt cả hai chậm rãi bước đằng sau. Gian phòng rộng lớn, những người đang nằm trên giường chi chít vết thương. Miệng thở máy, tay chân thì nẹp gỗ, đầu quấn băng kín, máu vẫn rỉ ra nhuộm đỏ cả miếng băng trắng. Quân hơi bối rối khi người nhà các nạn nhân đang nhìn cô có vẻ không ưa.

Hỏi han tình hình sức khoẻ của các công nhân xong. Hai người liền mở lời gặp riêng người nhà của họ rồi cúi đầu xin lỗi và thương lượng một chút về việc bồi thường. Ban đầu họ tỏ ra khó chịu khi biết hai vợ chồng này đến từ WL lại còn là Tổng giám đốc của cái tập đoàn ấy nữa. Qua vài phút nói chuyện thì đã dễ thở hơn nhiều. Không khí trong căn phòng đã bớt căng thẳng.

“Chúng tôi cam kết sẽ chi trả toàn bộ mọi chi phí thuốc men, bồi thường thiệt hại và thương tật. WL sẽ tuân thủ theo quy định pháp luật để đưa ra mức bồi thường phù hợp và sẽ lập hồ sơ hưởng chế độ về tai nạn lao động cho các nạn nhân đang nằm ở đây.”

Ngữ giọng vô cùng hoà nhã Khánh đang cố mềm mỏng để người nhà họ sẽ thuận lòng chấp nhận bồi thường.

“Chỉ cần các vị thuận tình tôi sẽ ký giấy cam kết và đóng dấu mộc của công ty. Con em của các gia đình là nạn nhân của vụ sập giàn giáo sẽ được ưu tiên nhận vào làm việc ở WL. Không ai mong muốn điều kinh khủng này xảy ra cả nhưng thiệt hại về người đã có. Tôi rất mong nhận được sự tha thứ và cái gật đầu chấp thuận của quý vị.”

Nghe vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này đưa ra điều kiện như vậy những chị gái đang chăm sóc chồng con ở đây đã phần nào thuận lòng. Họ kéo nhau ra ngoài thầm thì bàn bạc một chút. Ai nấy cũng hiểu được sự cố này đều nằm ngoài dự liệu. Lại nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi kia nói câu nào chắc như đinh câu đấy nên họ cũng không muốn làm khó.

Hơn chục phút thấp thỏm mong ngóng câu trả lời thì cuối cùng cũng nhận được những cái gật đầu đồng ý. Hai vợ chồng liền rối rít cảm ơn vì họ đã không làm khó. Và liên tục hứa sẽ làm theo thỏa thuận ban đầu.

“Tạm ổn rồi. Bây giờ thì để em xử lý vết thương cho anh.”

Quay về WL, các nhân viên còn đang kháo nhau về vụ việc ấy thì nghe tin Tổng giám đốc và vợ đã về đến công ty. Qua vài tháng mới gặp lại vợ của sếp họ liền tự hỏi sao Khánh Quân vẫn thon gọn, mảnh mai thế kia. Sinh con rồi sao?

Dù biết những kẻ nhiều chuyện đấy sẽ lời ra tiếng vào về mình nhưng Quân vẫn không thèm để ý làm gì. Việc lớn còn đang ở trên đầu lấy đâu hơi mà đi so đo với những kẻ ăn không ngồi rồi ấy.

“Làm phiền thư ký Phương chuẩn bị hộp sơ cứu giúp tôi.”

“Vâng.”

“Anh không sao đâu mà. Còn em có xây xước ở chỗ nào không?”

Thấy chồng vẫn ương bướng Quân khẽ quát để Khánh phải nghe lời.

“Anh ngồi im.”

Nhìn sếp mình ngoan ngoãn đến thế, thư ký Phương đã ngộ ra sếp mình đã gia nhập hội sợ vợ rồi. Thầm cười như được mùa khi có người trị được lão sếp khó tính của mình. Bên ngoài náo nhiệt xôn xao khi vợ sếp lần đầu xuất hiện sau vài tháng ở nhà dưỡng thai Phương liền nghiêm mặt nhắc nhở. Chuyện gì cần nói thì nói còn chuyện gì không đáng nghe thì bịt tai lại.

Bàn tán ai không bàn lại đi bàn chuyện của vợ sếp. Mấy người này muốn nghỉ việc hay sao thế?

Cầm chiếc tăm bông chấm thuốc bôi lên vết thương trên miệng Khánh. Quân nhẹ nhàng như nâng niu một bảo vật giá trị.

“Á đau..”

Nhìn sắc mặt vợ rất nghiêm trọng lo lắng cho mình, Khánh khẽ kêu để trêu.

“Đau lắm sao? Mấy người kia ra tay cũng nặng quá. Tức chết đi được.”

“Ừ vậy bà xã làm gì để xoa dịu cơn đau cho anh đi.”

“Chẳng hạn như hôn anh một cái an ủi nào.”

Nói xong Khánh liền chạm môi lên môi Quân. Một cái chạm môi như chuồn chuồn đạp trên mặt nước rồi buông ra. Biết mình bị trêu Quân tức tối quát:

“Anh lại lừa em.”

Bật cười khi nhìn thấy cái trán nhăn nhúm của vợ Khánh liền vòng tay vào eo cô rồi khẽ thầm thì:

“Em định quyến rũ anh sao? Ngay cả khi mặc đồ công sở cũng rất mị người.”

“Này. Đừng có xằng bậy. Ở đây là công ty đấy! Anh mà như thế em cho anh thành hoà thượng luôn.”

Sở vào lớp vải Khánh chăm chú nhìn vào phần bụng của cô rồi cất tiếng:

“Em nói xem chúng ta làm nhiều như thế rồi mà cục cưng vẫn chưa chịu xuất hiện là sao nhỉ?”

“Lần sau anh phải cố gắng hơn nữa rồi.”

Đến chịu với cái ông tướng này. Không nhịn được Quân liền ghẹo lại:

“Muốn có cục cưng thì phải xem sự cố gắng của anh nhiều đến đâu. Anh mà không lo nghiêm túc làm việc đến lúc bị ba đuổi ra khỏi công ty là em sẽ ôm con đi theo ông khác đấy!”

“Em nỡ không?”

“Sao không?”

Đôi má phồng lên trông rất đáng yêu khi Quân chu miệng phản pháo làm Khánh không nhịn được. Tay cứ nhéo nhéo lên làn da mịn trơn nhẵn ấy.

“Đáng yêu ghê.”

Mấy ngày này hai vợ chồng quyết định sẽ về nhà họ Phan ở để tiện trao đổi công việc và săn sóc ông Hưng. Bữa tối có đầy đủ sơn hào hải vị nhưng ai nấy đều chẳng có tâm trạng để ăn. Chỉ có tiếng thở dài liên tiếp khi tin tức về vụ sập giàn giáo đã xuất hiện trên báo đài. Vì muốn yên ổn cho đôi tai và sức khoẻ của ba mình Khánh liền lệnh cho giúp việc tắt TV đi tránh để ông lo lắng buồn lòng hơn.

Tin về vụ việc thảm khốc gây chết người ở công trường thi công dự án của WL là tiêu đề xuất hiện nổi bật trên các tờ báo kinh tế và tin tức cập nhật mỗi ngày. Thiệt hại về người đã khiến các chuyên gia xây dựng và dân mạng chú ý đến. Họ gay gắt lên án WL là một tập đoàn lớn nhưng lại lơ là không tuân thủ vấn đề an toàn lao động nên mới xảy ra vụ việc nghiêm trọng như vậy. Nhiều phóng viên tác nghiệp đã canh me đứng đợi trước cửa trụ sở để có cơ hội moi móc tin tức nóng hổi để viết bài WL sẽ giải quyết như thế nào khi gây ra sự việc lên quan đến mạng người như vậy.

Sáng nay một cuộc họp khẩn của ban lãnh đạo đã mở ra. Chủ tịch Phan Hưng là người chủ trì cuộc họp tìm phương án hoà giải khi người nhà của các nạn nhân bị tử vong không bằng lòng với mức bồi thường. Dù có lớn hơn nữa họ vẫn không chịu đồng ý. Họ kiên quyết đòi trả lại người không cần bồi thường.

Với yêu cầu và thái độ kiên quyết như vậy cả cái ban hội đồng nghe xong cũng ngả ngửa. Người chết rồi thì làm sao sống lại được. Đây là muốn làm khó sao?

Rất nhiều người nhà của các nạn nhân đã cầm băng rôn biểu ngữ đến trước cửa trụ sở của WL yêu cầu lãnh đạo của WL cho một câu trả lời chính xác và đòi người. Dòng chữ “không cần tiền chỉ cần người” in đậm trên nền vải đỏ được đưa lên cao kèm theo tiếng gào thét tên chủ tịch Phan Hưng. Vào chẳng được bên trong liền nổi cơn tức giận ném gạch đá, vung gậy lên dàn bảo vệ đang ngăn cản họ không được làm loạn. Tình hình trở nên rối ren khi cả hai bên đã xảy ra xô xát. Bảo vệ không kịp chống trả vì bị những người kia quá khích tấn công lại còn châm lửa đốt các thùng rác trước cửa toà nhà. Đã có vài bảo vệ đã bị thương.

Đang họp bên trên thì thư ký Phương thông báo tình hình bên dưới cửa đại sảnh. Hai vợ chồng Khánh nhanh chóng xuống đấy trực tiếp đối mặt với họ. Màn giao tranh đã tạm ngừng lại khi Khánh lên tiếng. Một toán vệ sĩ đã được điều đến bao quanh để ngăn chặn những vật thể lạ bay vào người ông bà chủ.

“Quý vị. Tôi hiểu hiện tại quý vị rất tức giận khi người thân qua đời một cách oan uổng như vậy. Nhưng sự đã lỡ rồi. Tôi cũng không thể trả lại mạng sống cho họ được. Thay vì như vậy chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng với nhau rồi đi đến hoà giải. Tôi không mong quý vị sẽ tha thứ cho WL nhưng xin quý vị hãy cho chúng tôi thời gian để điều tra kỹ vàng vụ việc và trả lại sự công bằng cho các nạn nhân.”

“Sập giàn là do các người tắc trách không kiểm tra độ an toàn. Bây giờ còn muốn đổ lỗi cho ai nữa?”

“Đúng! Các người cho rằng dân đen như bọn tôi dễ dàng dắt mũi phải không? Các người làm chết người, chứng cứ rành rành ra đấy còn muốn điều tra rồi đổ lỗi cho ai?”

“Phải đấy! Phải đấy!”

“Định đổ lỗi cho người chết à? Chúng mày còn có lương tâm hay không?”

Tiếng hô đồng thanh yêu cầu WL giải thích vụ việc và trả người liên tục vang lên làm những người đi đường phải chú ý. Bầu không khí căng thẳng không khác gì chuẩn bị xảy ra chiến tranh khi những ánh mắt thù địch cứ găm vào Khánh.

“Xin quý vị hãy cho chúng tôi thời gian để làm việc với bên phía điều tra. Sẽ sớm có kết quả…”

“Bốp”

Chưa kịp nói xong câu thì một chiếc giày đã trúng vào mặt Khánh kèm theo tiếng hét:

“Chúng mày nói thì hay lắm. Xuống mồ hết đi!”

Gậy gộc cứ phang vào bảo vệ khiến họ phải lùi lại. Tình hình trở nên nguy cấp khi những người kia không chịu dừng lại cứ thế tiếp tục nhắm vào vị Tổng giám đốc trẻ tuổi kia. Quân vừa cất tiếng thì bị quát rằng phận đàn bà con gái biết gì mà đưa miệng vào. Cô không dám lên tiếng nữa vì sợ sẽ vô tình khiêu khích máu giận dữ trong người họ. Tình hình sẽ càng bất ổn hơn.

Nhiều bảo vệ đã hô hoán gọi công an đến áp giải những người quá khích này về đồn nhưng Khánh đã ngăn lại. Nếu gọi công an đến thì làn sóng phẫn nộ lại tiếp tục dâng cao. Muốn hoà giải lại càng khó hơn nữa. Đành rút lui vào bên trong đại sảnh đợi người bên ngoài giải tán hết.

“Em lo với cái tình hình này thì việc hoà giải bồi thường sẽ khó mà thành công.”

Giúp Khánh chỉnh lại áo quần, Quân ngước lên nhìn chồng mình đang rất mệt mỏi nên cố động viên. Hiểu vợ đang rất lo lắng nên Khánh liền ghẹo vài câu để cho tâm trạng của cả hai bớt căng thẳng đi. Anh chắc chắn rằng rồi họ cũng sẽ ngẫm lại kỹ càng và đi đến quyết định đúng đắn nhất.

“Không sao. Khó tính như em anh còn chịu được. Chuyện này có gì thấm tháp đâu. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa thôi.”

“Á à. Vậy là anh chê bà vợ này phiền phức, hay cáu gắt và dễ nổi nóng phải không?” Quân bất mãn véo tai Khánh kéo xuống.

“Ây anh đâu dám. Đấy là em tự nói à nha.”

Lại trả treo nữa rồi. Đợi mọi chuyện giải quyết ổn thoả mình phải trị lão chồng này mới được.

Thấy chồng không chịu ăn uống gì, lúc nào điếu thuốc cũng cầm trên tay Quân quát anh bỏ thuốc đi. Về nhà nấu ít thức ăn xong cô liền mang đến cho Khánh. Hai vợ chồng đang ăn dở bữa trưa muộn thì thư ký Phương đột ngột xin vào nói có chuyện gấp cần báo.

Một bài báo lá cải đã được viết và đăng lên trang nhất của tờ báo tin tức trong ngày.

Tiêu đề “Vụ sập giàn giáo khiến bốn người tử vong. Chủ đầu tư WL đã nói gì?”

Bài viết nói sơ qua về vụ việc xảy ra vào ngày hôm trước. Tuy không nói rõ nguyên nhân nhưng bài báo lại nhấn trọng tâm vào câu [Chủ đầu tư WL nói không có vấn đề gì. Phủ nhận các cáo buộc liên quan.]

Càng sai sự thật hơn khi người viết bài báo này còn trích dẫn một câu và khẳng định rằng người nói câu này chính là vị Tổng giám đốc trẻ tuổi của WL.

[Chúng tôi là chủ đầu tư. Chúng tôi bỏ tiền ra xây dựng một dự án lớn như vậy đương nhiên sẽ có chết vài người. Có vấn đề gì thì người chịu thiệt hại nhiều nhất là chúng tôi chứ không phải ai khác.]

Đọc đến đâu đôi mắt Khánh trợn lên rất dữ tợn. Đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn anh điên tiết quát tháo khi có kẻ dám tung tin không đúng sự thật để hạ bệ mình. Giận dữ khi kẻ này dám viết bài vu khống anh và WL Khánh lập tức đứng dậy để đi tìm toà soạn kia hỏi cho ra nhẽ.

“Hôm nay anh không đánh sập cái toàn soạn ấy thì anh không phải họ Phan.”

Chapter
1 Chương 1: Ký Ức
2 Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3 Chương 3: Công Việc Mới
4 Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5 Chương 5: Đấu Khẩu
6 Chương 6: Quật Ngã Sếp
7 Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8 Chương 8: Bà Mối Kim
9 Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10 Chương 10: Trừng Phạt
11 Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12 Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13 Chương 13: Ngất Xỉu
14 Chương 14: Trách Mắng
15 Chương 15: Tỉnh
16 Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17 Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18 Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19 Chương 19: Hôn Ước
20 Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21 Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22 Chương 22: Thuyết Phục
23 Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24 Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25 Chương 25: Đồ Ăn Hại
26 Chương 26: Bỏ Trốn
27 Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28 Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29 Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30 Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31 Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32 Chương 32: Điều Kiện
33 Chương 33: Hối Hận À?
34 Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35 Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36 Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37 Chương 37: Ảnh Cưới
38 Chương 38: Hôn Lễ
39 Chương 39: Đêm Tân Hôn
40 Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41 Chương 41: Về Trụ Sở
42 Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43 Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44 Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45 Chương 45: Lại Mặt
46 Chương 46: Đồ Biến Thái
47 Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48 Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49 Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50 Chương 50: Gây Khó Dễ
51 Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52 Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53 Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54 Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55 Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56 Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57 Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58 Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59 Chương 59: Người Phiên Dịch
60 Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61 Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62 Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63 Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64 Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65 Chương 65: Cưỡng Đoạt
66 Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67 Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Trói Chồng
71 Chương 71: Trùng Khánh
72 Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73 Chương 73: Bị Coi Thường
74 Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75 Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76 Chương 76: Bùng Nổ
77 Chương 77: Về Nước
78 Chương 78: Suýt Mất Mạng
79 Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80 Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81 Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82 Chương 82: Bắt Gian
83 Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86: Đánh Người
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89: Ghen
90 Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91 Chương 91
92 Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93 Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94 Chương 94: Dấu Hiệu
95 Chương 95: Mang Thai
96 Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97 Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98 Chương 98: Giải Thích
99 Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100 Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101 Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102 Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103 Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104 Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105 Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106 Chương 106: Nguyên Nhân
107 Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108 Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109 Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110 Chương 110: Sự Thật
111 Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112 Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113 Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114 Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115 Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116 Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117 Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118 Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119 Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120 Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121 Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122 Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123 Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124 Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125 Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126 Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127 Chương 127: Bắt Cóc
128 Chương 128: Hành Hạ
129 Chương 129: Thù Phải Trả
130 Chương 130: Giải Cứu
131 Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132 Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133 Chương 133: Đừng Chặn Anh
134 Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135 Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136 Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137 Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138 Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139 Chương 139: Điên Tình
140 Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141 Chương 141: Nói Lời Yêu
142 Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143 Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144 Chương 144: Vào Bản
145 Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146 Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147 Chương 147: Hội Ngộ
148 Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149 Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150 Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151 Chương 151: Muốn Ăn Em
152 Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153 Chương 153: Hẹn Hò
154 Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155 Chương 155: Căng Thẳng
156 Chương 156: Kẻ Giật Dây
157 Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158 Chương 158: Dành Cho Em (1)
159 Chương 159: Dành Cho Em (2)
160 Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161 Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162 Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163 Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164 Chương 164: Bại Lộ
165 Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166 Chương 166: Cầu Hôn
167 Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168 Chương 168: Lộ Diện
169 Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170 Chương 170: Rình Rập
171 Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172 Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173 Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174 Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175 Chương 175: Phản Kháng
176 Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177 Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178 Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179 Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180 Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)
Chapter

Updated 180 Episodes

1
Chương 1: Ký Ức
2
Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3
Chương 3: Công Việc Mới
4
Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5
Chương 5: Đấu Khẩu
6
Chương 6: Quật Ngã Sếp
7
Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8
Chương 8: Bà Mối Kim
9
Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10
Chương 10: Trừng Phạt
11
Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12
Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13
Chương 13: Ngất Xỉu
14
Chương 14: Trách Mắng
15
Chương 15: Tỉnh
16
Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17
Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18
Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19
Chương 19: Hôn Ước
20
Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21
Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22
Chương 22: Thuyết Phục
23
Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24
Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25
Chương 25: Đồ Ăn Hại
26
Chương 26: Bỏ Trốn
27
Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28
Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29
Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30
Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31
Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32
Chương 32: Điều Kiện
33
Chương 33: Hối Hận À?
34
Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35
Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36
Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37
Chương 37: Ảnh Cưới
38
Chương 38: Hôn Lễ
39
Chương 39: Đêm Tân Hôn
40
Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41
Chương 41: Về Trụ Sở
42
Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43
Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44
Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45
Chương 45: Lại Mặt
46
Chương 46: Đồ Biến Thái
47
Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48
Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49
Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50
Chương 50: Gây Khó Dễ
51
Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52
Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53
Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54
Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55
Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56
Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57
Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58
Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59
Chương 59: Người Phiên Dịch
60
Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61
Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62
Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63
Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64
Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65
Chương 65: Cưỡng Đoạt
66
Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67
Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Trói Chồng
71
Chương 71: Trùng Khánh
72
Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73
Chương 73: Bị Coi Thường
74
Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75
Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76
Chương 76: Bùng Nổ
77
Chương 77: Về Nước
78
Chương 78: Suýt Mất Mạng
79
Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80
Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81
Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82
Chương 82: Bắt Gian
83
Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86: Đánh Người
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89: Ghen
90
Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91
Chương 91
92
Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93
Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94
Chương 94: Dấu Hiệu
95
Chương 95: Mang Thai
96
Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97
Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98
Chương 98: Giải Thích
99
Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100
Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101
Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102
Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103
Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104
Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105
Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106
Chương 106: Nguyên Nhân
107
Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108
Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109
Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110
Chương 110: Sự Thật
111
Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112
Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113
Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114
Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115
Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116
Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117
Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118
Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119
Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120
Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121
Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122
Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123
Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124
Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125
Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126
Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127
Chương 127: Bắt Cóc
128
Chương 128: Hành Hạ
129
Chương 129: Thù Phải Trả
130
Chương 130: Giải Cứu
131
Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132
Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133
Chương 133: Đừng Chặn Anh
134
Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135
Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136
Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137
Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138
Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139
Chương 139: Điên Tình
140
Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141
Chương 141: Nói Lời Yêu
142
Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143
Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144
Chương 144: Vào Bản
145
Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146
Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147
Chương 147: Hội Ngộ
148
Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149
Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150
Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151
Chương 151: Muốn Ăn Em
152
Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153
Chương 153: Hẹn Hò
154
Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155
Chương 155: Căng Thẳng
156
Chương 156: Kẻ Giật Dây
157
Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158
Chương 158: Dành Cho Em (1)
159
Chương 159: Dành Cho Em (2)
160
Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161
Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162
Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163
Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164
Chương 164: Bại Lộ
165
Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166
Chương 166: Cầu Hôn
167
Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168
Chương 168: Lộ Diện
169
Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170
Chương 170: Rình Rập
171
Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172
Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173
Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174
Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175
Chương 175: Phản Kháng
176
Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177
Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178
Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179
Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180
Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)