Chương 16: 16: Thả Dây Dài Bắt Cá Lớn

Tạ Phi phát hiện La Khanh đang nhìn mình, ánh mắt anh ta chăm chú mà nóng bỏng làm cậu có hơi mất tự nhiên, vậy nên cậu khó hiểu hỏi: "Trên mặt tôi..

dính cái gì hả?"
La Khanh lắc đầu, "Thường ngày anh Tạ có hay đi xem phim hay xem ca nhạc hội gì không?"
Tạ Phi nghĩ, "Thỉnh thoảng, đa số đều không hiểu lắm."
Nói cũng đúng, tưởng tượng tới khung cảnh tất cả mọi người đang cười vui vẻ hoặc rơi nước mắt hoặc xem đến say mê, chỉ có một mình Tạ Phi giữ nguyên bộ dáng bình tĩnh trang nghiêm, không giống với quần chúng sao lại có cảm giác không được hài hòa cho lắm nhỉ.
Tạ Phi nhìn nụ cười thâm sâu khó hiểu của La Khanh, không biết anh ta đang nghĩ đến chuyện hay ho gì, có điều nhìn anh ta đang khá là vui vẻ cộng them vở kịch cũng vừa đúng lúc đến hồi kết, cậu cảm thấy có thể bắt đầu nói chuyện công việc rồi nhỉ.

Không đợi Tạ Phi mở miệng nói chuyện thì La Khanh đã đứng dậy trước nói: "Cùng tôi đi một chuyến tới hậu đài đi, hình như Ninh Hàn có chuyện tìm tới tôi."
Tạ Phi thầm nghĩ, nếu đã đợi đến giờ này rồi thì có đợi thêm lúc nữa cũng chẳng sao, vậy nên cậu liền gật đầu đồng ý đi theo La Khanh tới hậu đài.

Chỉ là lúc xuống lầu, khi đi qua một lối rẽ, Tạ Phi đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của một người, mặc dù người đó rất nhanh liền xoay người bỏ đi, hai người chỉ đối mặt có vài giây nhưng lại làm Tạ Phi giật mình đứng sững tại chỗ
"Làm sao thế?" La Khanh thấy Tạ Phi không đi theo liền xoay người hỏi một tiếng.
Lúc này Tạ Phi mới lấy lại tinh thần, nhưng sự khủng hoảng trong mắt lại còn nguyên vẹn.

Cậu khẽ hé miệng, một cái tên theo đó muốn phát ra thành tiếng, nhưng đến cổ họng liền bị nghẹn lại, cuối cùng vẫn không thể nói thành lời.
Đã từng có khuôn mặt kinh diễm cùng năm tháng, lại làm cậu thấy đau đớn không thôi.

Hiện tại trong hoảng hốt rối loạn cậu lại nhìn thấy khuôn mặt ấy, thực sự..

là anh ấy sao? Mười năm cách biệt lại có thể gặp lại sao?
La Khanh càng nhìn càng thấy Tạ Phi không đúng lắm, vốn định nói gì đó, lại thấy Tạ Phi bước nhanh qua hướng này, giọng điệu cứng ngắc nói: "Chúng ta đi thôi."
Ánh mắt cậu có chút tan rã ảm đạm, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
La Khanh nhanh chóng đuổi kịp Tạ Phi, lại không hề biết khi hai người vừa mới xoay người rời đi, cái người đứng nơi xa kia đã quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy được sườn mặt Tạ Phi trong lúc đi qua lối rẽ.
Là cậu ấy!
Ánh mắt anh ta dường như bị cố định trên thân ảnh đó.

Sự kinh hỉ từ trái tim nháy mắt lan tràn ra toàn bộ cơ thể làm anh ta không tự giác đuổi theo bóng dáng cậu.

Nhưng mới đi được mấy bước lại bị hai cánh tay vững chắc vươn ra chặn đứng, đem anh ta ngăn lại bên ngoài hành lang.
"Tiên sinh, bên này là khu vực hậu đài, người xem xin dừng bước."
Đó là hai người đàn ông có bộ dáng lưng hùm vai gấu, mặc dù thái độ rất cung kính, nhưng nhìn qua có thể đoán được không phải dạng người dễ chọc.
Anh ta chỉ có thể dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía Tạ Phi vừa biến mất.

Làm ơn, quay lại cho anh nhìn một cái, Tạ Phi à, đó thực sự là em sao?
Bên này, Tạ Phi và La Khanh đi đến hậu đài, Ninh Hàn còn đang bận tẩy trang.

Ngước qua thấy Tạ Phi cũng tới, Ninh Hàn liền lễ phép gật nhẹ đầu xem như chào hỏi cậu rồi mới chuyên tâm nói chuyện với La Khanh.

Tạ Phi vẫn còn ở trong trạng thái tâm thần hỗn loạn, lên chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh, nói chung cũng không quá để ý hai người họ đang nói cái gì.
Một lúc sau, một người tiến vào đến bên tai Ninh Hàn nói nhỏ điều gì đó.

Ninh Hàn nghe xong liếc nhìn Tạ Phi một cái liền nói: "Chuyện cũng đã nói kha khá rồi, hôm nay hai người đi bằng cửa sau đi, cửa trước người quá nhiều, sợ là có chút loạn."
Tạ Phi cũng không nghĩ nhiều, khách liền nghe theo chủ nhà sắp xếp thôi.

Cậu bất giác thở phào nhẹ nhõm, đi cửa phía sau cũng tốt, bất kể người kia có phải anh ta hay không, bản thân cậu đều chưa chuẩn bị tốt tinh thần cho lần gặp lại này.
La Khanh ngược lại biết chắc chắn bên trong có điều mờ ám.

Thấy Ninh Hàn chuyển tầm nhìn qua đây cũng không gấp gáp hỏi rõ, đem theo Tạ Phi rời đi trước.

Đợi hai người rời đi, nét mặt Ninh Hàn lập tức lạnh xuống, lấy kiện áo khoác mỏng tròng lên người, xoay người đi về phía tiền thính.

Bên này, người đàn ông kia có điểm bất an đứng đợi ở đó.

"Vị tiên sinh này, tôi chính là ông chủ ở đây, xin hỏi anh có chuyện gì sao?" Ninh Hàn nhìn người đàn ông trước mắt hỏi.
"Là như vậy, Tôi mới rồi có thấy một người bạn đã nhiều năm không gặp tiến vào hậu đài, cho nên muốn hỏi thăm một chút xem cậu ấy có còn ở đây không."
"Tiên sinh, sợ là ngài nhận lầm rồi, mỗi người tiến vào hậu đài đều là người tôi có quen biết, bên trong này chỉ sợ là không có bạn của tiên sinh ngài." Người bạn nhiều năm không gặp, từ này dùng thực có chút thần bí.

Ninh Hàn nghĩ tới trạng thái của Tạ Phi vừa nãy, nói: "Thứ cho tôi mạo muội, người bạn đó đối với tiên sinh đặc biệt quan trọng sao?"
"Đúng, rất quan trọng."
"Vậy..

tiên sinh có thể nói cho tôi biết tên của cậu ấy là gì, nếu lần sau may mắn gặp lại tôi có thể chuyển lời giúp ngài." Ninh Hàn cười nói, bộ dáng ôn nhu tao nhã giống hệt với lúc ở trong tiệm sách.
Người đàn ông nọ nghi ngờ một chút, nhưng vẫn nói: "Cậu ấy tên Tạ Phi, đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu thực sự thấy cậu ấy, mong cậu liên hệ với tôi qua số điện thoại này, cảm ơn."
Ninh Hàn cầm lấy danh thiếp, "Không cần khách sáo."
Bên kia Tạ Phi cùng La Khanh sánh vai đi ra bên ngoài, mất một khoảng thời gian cậu mới bình ổn được trái tim mình, sau đó nghĩ tới bản thân còn việc quan trọng chưa hoàn thành, lập tức nói: "Anh La, vậy còn chuyện về chuyên mục..."
"Cậu để hợp đồng ở chỗ tôi đi, tôi trở về xem lại, tin tưởng rất nhanh có thể cho cậu biết đáp án." La Khanh cười nói, dường như không chút để ý đến Tạ Phi vừa thất thần.
Vậy rốt cuộc anh gọi tôi ra đây làm cái gì, cùng anh đi xem hát à.
Vốn Tạ Phi hi vọng lần này có thể an bài xong vụ việc lần này, nhưng hiện tại hai người đang ở dưới ánh đèn đường u ám, đây cũng không phải chỗ thích hợp để bàn chuyện, huống hồ bầu trời cũng đã tối hẳn, chỉ có thể tạm thời như vậy đã.

Thấy đã sắp đi tới nơi để xe của mình, Tạ Phi lấy hợp đồng từ túi xách ra đưa cho La Khanh nói:
"Mong rằng sớm nhận được câu trả lời từ anh."
La Khanh tủm tỉm cười, tiếp nhận văn kiện không nói gì hết.

Nếu lúc này Tạ Phi có thuật đọc tâm, vậy tiếng lòng của La Khanh chính là: Không có khả năng để anh đàm phán xong trong một lần, nếu không lần sau lấy lý do gì hẹn anh ra ngoài đây chứ ---Luận chiến thuật thả dây dài bắt cá lớn của đại thần.
Sau khi tiễn Tạ Phi về, La Khanh theo đường cũ trở lại cửa sau của rạp hát kịch, Ninh Hàn đang đứng tựa tường đợi anh.

Thấy La Khanh đến, ngón tay anh ta kẹp một tờ danh thiếp đưa qua, "Cậu tự mình xem đi."
"Hạ Thanh Hà?" La Khanh đọc cái tên trên danh thiếp, "Ai?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Hàn nhướn lên, "Sao tôi biết, anh ta nói có một người bạn rất quan trọng nhiều năm không gặp tên là Tạ Phi.

Nhìn biểu cảm khuôn mặt còn có ánh mắt của anh ta khi nói chuyện, quan hệ giữa anh ta và người tên Tạ Phi này thực không đơn giản nha."
"Cậu có vẻ rất vui nhỉ?" La Khanh đùa nghịch tấm danh thiếp trong tay, nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của Ninh Hàn nói.
"Tôi thấy cậu càng chơi càng lớn rồi, giải sử có một ngày La Khanh không có gì không thể lại thua trong tay một người đàn ông khác thì sẽ thế nào nhỉ, điều đó không phải rất thú vị sao?"
"Tôi nói này, cậu nên lo cho bản thân mình trước đi."
Lại tới rồi, nụ cười như có như không cộp mác La Khanh, "Đối mặt với người lạ cậu có thể giao tiếp tự nhiên, dù có ra sao cũng đều có thể đóng vai một cách hoàn mĩ không một vết nứt, nhưng càng tiếp xúc với người thân quen cậu lại dùng bộ mặt càng lạnh lùng vô cảm, ngay cả cười cũng là cười lạnh.

Cậu đây là căng thẳng tới mức cơ mặt cương cứng rồi đấy hả? Sau này nếu cậu thật lòng thích một ai đó cũng định cả ngày dùng bộ mặt này nhìn người ta hả, dọa chạy mất người anh đây không phụ trách nổi nha."
"Ai cần cậu lo." Ninh Hàn lạnh lùng liếc anh một cái rồi xoay người đi vào bên trong.

Ánh trăng sáng soi khắp con phố nhỏ, vương vấn trên trường bào phất phơ cùng với bộ đồ trang sức anh ta chưa kịp gỡ xuống, lạnh lùng và quyến rũ, nhưng bất ngờ là lại tìm được điểm hòa hợp.

Đi được vài bước, Ninh Hàn bỗng dừng lại, nghiêng đầu qua nói: "Tôi có hơi buồn chán, cậu đi uống rượu cùng tôi không?"
Ngày hôm sau La Khanh đăng nhập vào game có chút muộn, đợi đến khi anh chạy tới Vân Mộng Trạch thì Mộ Nha đã một mình lắc lư ở đây khá lâu.

Gửi qua lời mời tổ đội, La Khanh vừa định nói chuyện thì thấy kênh đội ngũ không ngừng có tin tức nhảy ra.
(Đội ngũ) Mộ Nha phát hiện ra một gốc Sưu thảo.
(Đội ngũ) Mộ Nha phát hiện ra một gốc Sưu thảo.
(Đội ngũ) Mộ Nha phát hiện ra một gốc Sưu thảo.
(Đội ngũ) Mộ Nha hái một gốc Sưu thảo
............
Nhìn tốc độ đẩy chữ trên màn hình La Khanh thông minh lựa chọn không đi phá đội hình.

Triệu hoán Đại bạch thú bay tới khu rừng cây Mộ Phi đang ở, chỉ thấy đuôi ngựa của Mộ Nha đang lắc lư lắc lư, roi sắt trong tay tạo thành đường cong làm người rét run, kèm theo đó là những tiếng "vút!" "vút!" của tiếng roi hòa cùng tiếng gió tạo cảm giác ớn lạnh, kết hợp với cảnh rừng cây âm u yên tĩnh đúng là...!tuyệt vời.
La Khanh dùng tư thế thưởng thức cảnh đẹp ngồi khoanh chân trên lưng Đại bạch điểu nhìn xuống phía dưới, quan sát tư thế dùng roi anh dũng của phu nhân nhà mình rất lâu, cứ vậy không đi đánh quái cũng không làm gì khác, chỉ ngồi đó và nhìn, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Thỉnh thoảng có người chơi đi qua liền có thể nhìn thấy cảnh tượng đại thần vẻ mặt si mê ngồi trên lưng Đại bạch điểu nghe tiếng vút vút vút vút, lại chuyển ánh mắt đồng cảm lên đống hoa cỏ bị vùi dập bên dưới, thầm nghĩ đại thần thực biến thái, phu nhân đại thần cũng thực biến thái, dọa chết đám dân thường bọn họ rồi.
Trong đó có vị người chơi tên Đản thị kê đản đích đản, rất có trách nhiệm mà chụp một tấm ảnh đăng lên diễn đàn mới mở của bang Nhược thủy tam thiên mình mới gia nhập, diễn đàn đó tên là -- , tên khác là hoặc.

Tất nhiên, đây là diễn đàn có cài quyền hạn, không phải người của bang Nhược Thủy không vào được, ngoài ra hai vị đương sự tất nhiên là...!cũng không biết tới!
Thực ra La Khanh đang vô cùng nghiêm túc làm một cái thử nghiệm, thử xem dưới ánh mắt thâm tình của anh thì lúc nào Mộ Nha mới thèm chú ý tới anh.

Kết quả của lần thực nghiệm này là -- Không có thời hạn, ngươi thích ngồi hóng mát thì cứ ngồi đó mà hóng mát đi.

Vậy nên đại thần không nhịn nổi nữa liền gõ chữ hỏi.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, Em có biết tôi đang ở đây không (mỉm cười)?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Biết.
Cảm ơn đôi mắt nhạy bén của Mộ Nha quân có thể từ đống chữ trôi nổi trên màn hình nhìn thấy được tin nhắn mà Diệp lạc ô đề gửi ra.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Vậy tại sao em không chịu để ý đến vi phu?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Anh không phải đang treo máy hả?
Trong mắt Tạ Phi một người cái gì cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu gần nửa tiếng đồng hồ, không phải đang treo máy thì cũng là nhàn tới đau trứng -- Ôm cây đợi thỏ cũng tính là đức tính nhẫn nại của đại thần.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân em hái nhiều cây thuốc như vây là tính làm thuốc bán lấy tiền sao?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Không phải.
Tạ Phi mặc dù đang gõ chữ, nhưng thao tác trên tay vẫn không dừng lại, cây roi sắt từng đợt vút vút vút bắn ra không ngừng nghỉ, nghiêm túc mà chăm chú.

Dừng một lúc, cậu bỗng nói thêm một câu:
(Đội ngũ) Mộ Nha: Cổ Vực đúng là một game hay.
Một câu không rõ đầu đuôi của Mộ Nha rốt cuộc cũng làm khó được đại thần, lần đầu tiên Mộ Nha giành được thắng lợi trong cuộc chiến đấu võ mồm.

Muốn biết có cảm giác như thế nào sao? Không nói cho mi biết đấy.
Thực tế Tạ Phi sẽ không kiêu ngạo như vậy, lời nói này của cậu thực sự không có mục đích nào khác, chỉ là nghĩ sao nói vậy mà thôi.

Cổ Vực đúng là một game hay, là nơi phát tiết tâm tình cực tốt.

Quất roi hết nửa ngày làm tâm trạng của Tạ Phi bình tĩnh hơn nhiều.

Sau đó Mộ Nha vẫn là Mộ Nha trước kia, trừ lúc đi đánh phó bản mới có biểu hiện tích cực một chút xíu, những lúc khác cơ hồ không chút sắc thái, không quan tâm hết thảy.
Diệp lạc ô đề cảm thấy vô cùng ưu thương, rất có tính khiêu chiến.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân ơi, đi đánh phó bản không (mỉm cười)?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Đi đánh Thiên lí truyền âm, tôi muốn một loại trang bị trong đó.
Thì ra phu nhân đều đã có kế hoạch sẵn rồi, có phải cậu chỉ đợi mỗi tôi mở miệng nữa thôi đúng không phu nhân ơi--- Luận giá trị lợi dụng duy nhất của đại thần..

Chapter
1 Chương 1: 1: Trở Lại
2 Chương 2: 2: Diệp Thần Tôi Gả
3 Chương 3: 3: Hoa Rơi Hữu Ý Nước Chảy Vô Tình
4 Chương 4: 4: ,tranh Đấu Sm
5 Chương 5: 5: Ảnh Nãi
6 Chương 6: 6: Bang Hội Bạo S Đứng Đầu Cổ Vực
7 Chương 7: 7: Duyên Tại Nhược Thủy
8 Chương 8: 8: Cô Nương Uy Vũ Khí Phách
9 Chương 9: 9: Lần Đầu Gặp Gỡ Không Biết Người Trước Mắt
10 Chương 10: 10: Tôi Là Vô Địch Tiểu Nguyệt Bạch
11 Chương 11: 11: Cái Gọi Là Bắt Đầu
12 Chương 12: 12: Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ
13 Chương 13: 13: Khung Cảnh Hai Người
14 Chương 14: 14: Nằm Ngửa Ra Mặc Người Đùa Giỡn
15 Chương 15: 15: Xin Mời Mập Mờ Tới Chết Đi
16 Chương 16: 16: Thả Dây Dài Bắt Cá Lớn
17 Chương 17: 17: Hẹn Đánh
18 Chương 18: 18: Nhiều Năm Sau Ai Còn Ghi Nhớ
19 Chương 19: 19: Thập Sát
20 Chương 20: 20: Hận Sao Gặp Nhau Quá Muộn
21 Chương 21: 21: Chân Tướng Bị Thời Gian Vùi Lấp
22 Chương 22: 22: Công Chúa Ô Nha Cùng Ba Ngàn Chú Lùn
23 Chương 23: 23: Phu Nhân Nhà Tôi Không Thể Nào Đáng Yêu Như Vậy
24 Chương 24: 24: Chị Em Kì Quái Nhà Kế Bên
25 Chương 25: 25: Ai Động Tới Thuốc Biến Thân Của Tôi
26 Chương 26: 26: ,năm Ấy Có Ai Còn Nhớ
27 Chương 27: 27: Đoán Xem
28 Chương 28: 28: Ly Hận Thiên
29 Chương 29: 29: Combo Ba Chiêu Liên Hoàn Công Kích Trên Không
30 Chương 30: 30: Yên Tâm Đã Tra Baidu
31 Chương 31: 31: Đóng Cửa Thả Văn Tử
32 Chương 32: 32: Trùng Hợp Ghê Tôi Cũng Vậy
33 Chương 33: 33: Cuộc Gặp Ngẫu Nhiên Ở Nhà Hàng
34 Chương 34: 34: Phu Nhân Tôi Muốn Thấy Cậu
35 Chương 35: 35: Phu Nhân Ơi Phần Thưởng Của Tôi Đâu
36 Chương 36: 36: Thi Nhân Ba Câu Rưỡi
37 Chương 37: 37: Lệnh Truy Sát
38 Chương 38: 38: Người Quý Bang Làm Ra
39 Chương 39: 39: Ba Người Đàn Ông Một Màn Kịch
40 Chương 40: 40: Loạn Chiến Toàn Sever
41 Chương 41: 41: Đáng Mừng Đáng Mừng
42 Chương 42: 42: Đám Ngu Dân Run Rẩy Đi
43 Chương 43: 43: Chiến Đấu Từ Mọi Hướng
44 Chương 44: 44: Ngo Ngoe Muốn Động
45 Chương 45: 45: Tâm Cổ
46 Chương 46: 46: Đại Thần Nói Xem 36 Kế Của Ta Đây
47 Chương 47: 47: Câu Chuyện Giữa Thanh Hoa Và Thu Cúc
48 Chương 48: 48: Tôi Đau Lòng
49 Chương 49: 49: Trung Nhị Bệnh Cũng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
50 Chương 50: 50: Lão Gay Ngược Ta Trăm Ngàn Lần
51 Chương 51: 51: Ủy Ban Tình Yêu Và Hòa Bình
52 Chương 52: 52: Hẹn Gặp Lại Hẹn Không Gặp Lại
53 Chương 53: 53: Gả Cho Gà Theo Gà Gả Cho Chó Theo Chó
54 Chương 54: 54: Cuộc Sống Vui Vẻ Của Chân Chạy Vặt
55 Chương 55-56
56 Chương 57: 57: Diệp Đại Thần Tổ Đội Tất Diệt
57 Chương 58-59
58 Chương 60: 60: Không Ngừng Cố Gắng Nha Thiếu Niên
59 Chương 61
60 Chương 62
61 Chương 63
62 Chương 64
63 Chương 65
64 Chương 66
65 Chương 67
66 Chương 68
67 Chương 69
68 Chương 70
69 Chương 71
70 Chương 72
71 Chương 73
72 Chương 74
73 Chương 75
74 Chương 76
75 Chương 77
76 Chương 78
77 Chương 79
78 Chương 80
79 Chương 81: Ngoại truyện: 81, Ninh Hàn, đừng quá nhiệt tình
80 Chương 82: Ngoại truyện: 82, Ngày thường của thiếu gia
81 Chương 83: Ngoại truyện: 83, Trung nhị hành động
82 Chương 84: Ngoại truyện: 84, Trung nhị quân vọng phu
83 Chương 85: Ngoại truyện: 85, Tiểu lang quân thành thực thiện lương
84 Chương 86: Ngoại truyện: 86, Quyết định
85 Chương 87: Ngoại truyện: 87, Thiếu gia nhà tôi không có ở đây
86 Chương 88: Ngoại truyện: 88, Đại diện Vũ trụ tiêu diệt anh
87 Chương 89: Ngoại truyện: 89, Ông chủ Ninh là đồ xấu xa
88 Chương 90: Ngoại truyện: 90, Giai nhân phương Bắc (Hết " Ninh Hàn - Tô Lê")
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: 1: Trở Lại
2
Chương 2: 2: Diệp Thần Tôi Gả
3
Chương 3: 3: Hoa Rơi Hữu Ý Nước Chảy Vô Tình
4
Chương 4: 4: ,tranh Đấu Sm
5
Chương 5: 5: Ảnh Nãi
6
Chương 6: 6: Bang Hội Bạo S Đứng Đầu Cổ Vực
7
Chương 7: 7: Duyên Tại Nhược Thủy
8
Chương 8: 8: Cô Nương Uy Vũ Khí Phách
9
Chương 9: 9: Lần Đầu Gặp Gỡ Không Biết Người Trước Mắt
10
Chương 10: 10: Tôi Là Vô Địch Tiểu Nguyệt Bạch
11
Chương 11: 11: Cái Gọi Là Bắt Đầu
12
Chương 12: 12: Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ
13
Chương 13: 13: Khung Cảnh Hai Người
14
Chương 14: 14: Nằm Ngửa Ra Mặc Người Đùa Giỡn
15
Chương 15: 15: Xin Mời Mập Mờ Tới Chết Đi
16
Chương 16: 16: Thả Dây Dài Bắt Cá Lớn
17
Chương 17: 17: Hẹn Đánh
18
Chương 18: 18: Nhiều Năm Sau Ai Còn Ghi Nhớ
19
Chương 19: 19: Thập Sát
20
Chương 20: 20: Hận Sao Gặp Nhau Quá Muộn
21
Chương 21: 21: Chân Tướng Bị Thời Gian Vùi Lấp
22
Chương 22: 22: Công Chúa Ô Nha Cùng Ba Ngàn Chú Lùn
23
Chương 23: 23: Phu Nhân Nhà Tôi Không Thể Nào Đáng Yêu Như Vậy
24
Chương 24: 24: Chị Em Kì Quái Nhà Kế Bên
25
Chương 25: 25: Ai Động Tới Thuốc Biến Thân Của Tôi
26
Chương 26: 26: ,năm Ấy Có Ai Còn Nhớ
27
Chương 27: 27: Đoán Xem
28
Chương 28: 28: Ly Hận Thiên
29
Chương 29: 29: Combo Ba Chiêu Liên Hoàn Công Kích Trên Không
30
Chương 30: 30: Yên Tâm Đã Tra Baidu
31
Chương 31: 31: Đóng Cửa Thả Văn Tử
32
Chương 32: 32: Trùng Hợp Ghê Tôi Cũng Vậy
33
Chương 33: 33: Cuộc Gặp Ngẫu Nhiên Ở Nhà Hàng
34
Chương 34: 34: Phu Nhân Tôi Muốn Thấy Cậu
35
Chương 35: 35: Phu Nhân Ơi Phần Thưởng Của Tôi Đâu
36
Chương 36: 36: Thi Nhân Ba Câu Rưỡi
37
Chương 37: 37: Lệnh Truy Sát
38
Chương 38: 38: Người Quý Bang Làm Ra
39
Chương 39: 39: Ba Người Đàn Ông Một Màn Kịch
40
Chương 40: 40: Loạn Chiến Toàn Sever
41
Chương 41: 41: Đáng Mừng Đáng Mừng
42
Chương 42: 42: Đám Ngu Dân Run Rẩy Đi
43
Chương 43: 43: Chiến Đấu Từ Mọi Hướng
44
Chương 44: 44: Ngo Ngoe Muốn Động
45
Chương 45: 45: Tâm Cổ
46
Chương 46: 46: Đại Thần Nói Xem 36 Kế Của Ta Đây
47
Chương 47: 47: Câu Chuyện Giữa Thanh Hoa Và Thu Cúc
48
Chương 48: 48: Tôi Đau Lòng
49
Chương 49: 49: Trung Nhị Bệnh Cũng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
50
Chương 50: 50: Lão Gay Ngược Ta Trăm Ngàn Lần
51
Chương 51: 51: Ủy Ban Tình Yêu Và Hòa Bình
52
Chương 52: 52: Hẹn Gặp Lại Hẹn Không Gặp Lại
53
Chương 53: 53: Gả Cho Gà Theo Gà Gả Cho Chó Theo Chó
54
Chương 54: 54: Cuộc Sống Vui Vẻ Của Chân Chạy Vặt
55
Chương 55-56
56
Chương 57: 57: Diệp Đại Thần Tổ Đội Tất Diệt
57
Chương 58-59
58
Chương 60: 60: Không Ngừng Cố Gắng Nha Thiếu Niên
59
Chương 61
60
Chương 62
61
Chương 63
62
Chương 64
63
Chương 65
64
Chương 66
65
Chương 67
66
Chương 68
67
Chương 69
68
Chương 70
69
Chương 71
70
Chương 72
71
Chương 73
72
Chương 74
73
Chương 75
74
Chương 76
75
Chương 77
76
Chương 78
77
Chương 79
78
Chương 80
79
Chương 81: Ngoại truyện: 81, Ninh Hàn, đừng quá nhiệt tình
80
Chương 82: Ngoại truyện: 82, Ngày thường của thiếu gia
81
Chương 83: Ngoại truyện: 83, Trung nhị hành động
82
Chương 84: Ngoại truyện: 84, Trung nhị quân vọng phu
83
Chương 85: Ngoại truyện: 85, Tiểu lang quân thành thực thiện lương
84
Chương 86: Ngoại truyện: 86, Quyết định
85
Chương 87: Ngoại truyện: 87, Thiếu gia nhà tôi không có ở đây
86
Chương 88: Ngoại truyện: 88, Đại diện Vũ trụ tiêu diệt anh
87
Chương 89: Ngoại truyện: 89, Ông chủ Ninh là đồ xấu xa
88
Chương 90: Ngoại truyện: 90, Giai nhân phương Bắc (Hết " Ninh Hàn - Tô Lê")