Chương 16: Tính mạng nguy hiểm

Nàng là Vương phi còn nàng ta lại là thị thiếp, địa vị một người trên trời, một người dưới mặt đất, Vương phi độc sát thị thiếp, tội không đáng chết nhưng nếu là thị thiếp giết Vương phi thì chỉ có một con đường chết.
Nàng ta ngồi xổm xuống, ngón tay run rẩy dò xét khí tức Khinh Vân Nhiễm, may là mặc dù yếu ớt nhưng vẫn còn thở. Ánh mắt lạnh lẽo, nơi này không nên ở lâu, nếu làm cho thị vệ canh cửa phát hiện có điều khác thường truyền tới tai Vương gia thì sẽ không tốt cho lắm.

Nàng ta chỉnh sửa lại đầu tóc cùng trang phục, đem cửa lao khóa lại, liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm dở sống dở chết một cái, hừ lạnh một tiếng, bước đi không nhanh không chậm ra ngoài.

Thấy thị vệ canh cửa, mắt phượng mị hoặc cười duyên đem chìa khóa trả lại, đang chuẩn bị rời đi thì lúc này lại nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện ngoài ý muốn làm cho nàng ngẩn ra.

Sắc mặt Nghê Thường mang theo cứng ngắc nở nụ cười, cúi người xuống:

-Thiếp xin tham kiến Vương gia, Vương gia cát tường!

Thị vệ phía sau sợ hãi bất an quỳ xuống kêu lên:

-Thuộc hạ tham kiến Vương gia.

Tiêu Thần Hiên mặt không chút thay đổi, đôi mắt không có chút độ ấm híp lại, một bạt tai giáng mạnh trên mặt Nghê Thường, thân thể nàng ta đứng koong vững ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, nàng hoảng sợ bụm mặt, hai mắt mở to, vẻ mặt không biết làm sao, lúng túng nói:

-Vương gia, thiếp…..

Tiêu Thần Hiên lạnh như băng nhìn thẳng hai thị vệ phía sau Nghê Thường, thản nhiên nói:

-Bổn vương ra lệnh gì, các ngươi có nhớ không?

-Chúng thuộc hạ nhớ, nhớ kỹ!

Hai thị vệ đổ mồ hôi lạnh.

-Vương gia ra lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần!

-Vậy các ngươi đã biết mà còn cố tình vi phạm?!

Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng.

-Vương gia tha mạng, thuộc là nhất thời hồ đồ!

Hai thị vệ sắc mặt trắng bệch, dập đầu cầu khẩn.

-Nghịch ta chỉ có chết.

Tiêu Thần Hiên cười lạnh một tiếng, kiếm quang hạ xuống, máu tươi trào ra, trong khoảnh khắc, hai đầu người rơi xuống, Nghê Thường sợ đến mức vừa mới đứng lên lại xụi lơ trên mặt đất, hai cái đầu ở bên trừng to mắt nhìn nàng ta, không khỏi ôm ngực sợ hãi.

Tiêu Thần Hiên lạnh lùng kêu lên:

-Vương Kỳ.

Lập tức có một nam tử đáp lại:

-Có thuộc hạ.

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên không có sóng, thản nhiên nói:

-Xử lý sạch sẽ đi!

Một thị vệ lĩnh mệnh, bắt tay vào dọn sạch, Tiêu Thần Hiên quay đầu nhìn kỹ, Nghê Thường cả người run run nhanh chóng bò đến trước mặt hắn, nước mắt rơi như mưa:

-Vương gia, thiếp sai rồi, Vương gia tha mạng!

Tiêu Thần Hiên lanhj lùng liếc nàng một cái, chán ghét phất tay áo đi vào phòng giam, ám vệ Trảm Đình cùng mấy thị vệ thân cận theo sát sau đó.

Hắn đi xuống cầu thang đi tới phòng giam Khinh Vân Nhiễm, từ cửa lao nhìn vào chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ đầy máu cuộn mình trên đất, sắc mặt trắng xám, hai mắt nhắm nghiền, có vài con chuột bò trên người nàng.

-Đáng chết!

Tiêu Thần Hiên giận dữ hét lên, nhấc chân đá văng cửa lao, vọt đi vào, phất tay hất những con chuột trên nàng, trong khoảnh khắc đó, mấy con chuột liền không còn thở nữa.

-Khinh Vân Nhiễm, tỉnh lại cho ta! Đừng nghĩ giả chết!

Tiêu Thần Hiên nắm bả vai Khinh Vân Nhiễm lay động.

-Vương gia, không thể!

Trảm Đình quát to một tiếng, cau mày, tiến lên chặn lại, nói:

-Vương phi đang trong tình trạng nguy hiểm phải được nhanh cứu chữa, nếu không tính mạng khó giữ được!

Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, bước xa như bay hướng ra ngoài lao, mấy thị vệ thấy thế đều tránh đường, khi bước ra cánh cửa, hắn phẫn nộ nói với Trảm Đình một tiếng:

-Mau đi mời đại phu!

****************

Duẫn Mặc Băng nhìn bộ dáng nữ tử đoan trang nằm trên giường, mày nhíu chặt, một giai nhân xinh đẹp đến vậy bị hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không quỷ, tâm không khỏi sinh ra thương tiếc.

-Mặc Băng, thương thế của nàng như thế nào?

Tiêu Thần Hiên nhìn ánh mắt của Khinh Vân Nhiễm, mày rậm không khỏi nhíu lại, sắc mặt lạnh ngưng, ngữ khí có vể hết sức bực mình.

-Thần Hiên, rốt cuộc là ngươi có thâm thù đại hận gì với nàng mà lại đem một nử tử tốt như vậy hành hạ đến mức này.

-Duẫn Mặc Băng sắc mặt trầm ngưng:

-Nếu như chậm thêm chút nữa thì dù có là Hoa Đà tái thế, Biển Thước hồi sinh cũng không cứu được! ( nguyên văn là đại la thần tiên trên đời nhưng tớ sửa lại ^^)

-Ngươi vì một phụ nữ mà chỉ trích ta?

Con mắt Tiêu Thần Hiên thoáng chốc phủ một màn sương lạnh.

-Này, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi mà thôi!

Duẫn Mặc Băng trong mắt hiện lên lo lắng.

-Ta thấy Tiêu Thần Hiên ngươi cho dù bạc tình bạc nghĩa cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy.

-Đủ rồi! Nếu tính mạng nàng không còn nguy hiểm, ngươi có thể đi!

Tiêu Thần Hiên trợn mắt nhìn, khẩu khí hết sức bực mình, sắc mặt âm trầm giống như bão táp sắp tới.

-Đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, ngươi tự thu xếp đi.

Duẫn Mặc Băng nhìn khuôn mặt Tiêu Thần Hiên băng sương lạnh lẽo, không nhịn được thở dài, hắn vốn là bằng hữu mới liều chết cảnh báo, đổi lại là người khác thì hắn cũng chẳng quan tâm.

Nghiêng người nhìn khuôn mặt tái nhợt phía đầu giường, nghĩ đến chính mình cũng là đồng lõa hại nàng chịu khổ, trong tâm cảm thấy hết sức áy náy. Không nhúng tay vào việc này chỉ sợ là không được rồi.

Tiêu Thần hiên nhìn Duẫn Mặc Băng rời đi, trong lòng có chút buồn bực, quay đầu đem tầm mắt hạ xuống trên mặt Khinh Vân Nhiễm, vừa mới rồi thấy nàng khí tức mong manh, tính mạng nguy hiểm, trong tâm cảm thấy sợ hãi chấn động, rốt cuộc từ đâu mà đến? Loại tâm tình thống khổ này làm cho hắn hét sức chán ghét.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm trầm ổn của Trảm Đình vang lên:

-Vương gia, đã đưa người tới rồi!

Nghe vậy, Tiêu Thần hiên đứng dậy, mặt không chút thay đổi tiêu sái đi ra ngoài.

Trong phòng, Nghê Thường co quắp tê liệt quỳ trên mặt đất, thân hình xinh đẹp run rẩy giống như lá rụng mùa thu, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mắt phượng rưng rưng, môi đỏ mọng khẽ run, ánh mắt có vẻ rất hoảng sợ.

Tiêu Thần Hiên mi tâm cau lại, chậm rãi ngồi xuống, tiếp nhận chén trà xanh từ nha hoàn, thản nhiên nói:

-Nghê Thường, Bổn vương ngày thường đối đãi với ngươi như thế nào?

Nghê Thường cúi đầu, con mắt hoảng loạn:

-Vương gia đối với thiếp đương nhiên là vô cùng tốt. Không có vương gia sẽ không có Nghê Thường ngày hôm nay.

Trước khi đi theo Vương gia, nàng ta cũng chỉ là một kỹ nữ thanh lâu mà thôi.

-Vậy ngươi báo đáp Bổn vương như thế nào?

Con mắt Tiêu Thần Hiên nổi lên sóng lớn, chén trà trong tay “ba” một tiếng, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nước trà trên mặt đất lượn lờ khói nhẹ.

Chapter
1 Chương 1: Đêm đại hôn
2 Chương 2: Ngọ thiện gặp lại
3 Chương 3: Người ngoài tham gia
4 Chương 4: Một ngày một đêm
5 Chương 5: Trừng phạt ác liệt
6 Chương 6: Bệnh nặng mới khỏi
7 Chương 7: Ngẫu nhiên gặp tại hoa viên
8 Chương 8: Cơ thiếp trong phủ
9 Chương 9: Không màng tranh sủng
10 Chương 10: Có sẵn hiềm nghi
11 Chương 11: Cố tình vu oan
12 Chương 12: Thống khổ nhớ lại
13 Chương 13: Nằm trong dự liệu
14 Chương 14: Roi đánh tàn nhẫn
15 Chương 15: Gây hấn tại đại lao
16 Chương 16: Tính mạng nguy hiểm
17 Chương 17: Tâm cứng như thép
18 Chương 18: Rời khỏi nơi ở
19 Chương 19: Hoàn cảnh ác liệt
20 Chương 20: Tiếp tục bị chế nhạo
21 Chương 21: Thị thiếp khiêu khích
22 Chương 22: Gặp gỡ Sở Vương
23 Chương 23: Hiên Vương nổi giận
24 Chương 24: Tức giận đùng đùng
25 Chương 25: Hận tới thấu xương
26 Chương 26: Quyết không hối hận
27 Chương 27: Không bằng cầm thú
28 Chương 28: Sống không bằng chết
29 Chương 29: Nam tử mang mặt nạ
30 Chương 30: Nâng phần thưởng tìm phi
31 Chương 31: Thoát khỏi kinh thành
32 Chương 32: Tư tưởng xấu xa
33 Chương 33: Bị đánh gãy chân
34 Chương 34: Sủng ái người
35 Chương 35: Để yên cho nàng trong một tháng
36 Chương 36: Mâu thuẫn gia tăng
37 Chương 37: Nguy hiểm cường bạo
38 Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn
39 Chương 39: Là địch hay là bạn
40 Chương 40: Ai vô tội?
41 Chương 41: Phía sau màn độc thủ
42 Chương 42: Cùng nhau dùng bữa
43 Chương 43: Thập nhật thực tâm
44 Chương 44: Có thâm ý
45 Chương 45: Như có sương mù
46 Chương 46: Kinh hoảng lúc nửa đêm
47 Chương 47: Hắn không tin
48 Chương 48: Mập mờ
49 Chương 49: Ghen tuông ngập trời
50 Chương 50: Bắt được chủ mưu
51 Chương 51: Đá hắn xuống giường
52 Chương 52: Chết không rõ nguyên nhân
53 Chương 53: Có bầu
54 Chương 54: Thẹn thùng xấu hổ
55 Chương 55: Thai nhi đã chết
56 Chương 56: Trong cơn giận dữ
57 Chương 57: Đuổi tận giết tuyệt
58 Chương 58: Tuyệt tình bắt phá thai
59 Chương 59: Đau đớn triệt nội tâm
60 Chương 60: Huyết nhục mơ hồ
61 Chương 61: Trong lòng sinh nghi
62 Chương 62: Đánh rắn động cỏ
63 Chương 63: Đau lòng không chịu nổi
64 Chương 64: Vào ở Duẫn phủ
65 Chương 65: Nhất thời hồ đồ
66 Chương 66: Ở chung ấm áp
67 Chương 67: Dừng ở đây
68 Chương 68: Trở lại Vương phủ
69 Chương 69: Khinh người quá đáng
70 Chương 70: Ác độc đến vậy
71 Chương 71: Muốn tăng thêm tội
72 Chương 72: Sức nóng của Chiện thiết
73 Chương 73: Mặc Băng cứu giúp
74 Chương 74: Truy tìm
75 Chương 75: Không oán không hận
76 Chương 76
77 Chương 77: Tắm máu Vương phủ
78 Chương 78: Chịu khổ hủy dung
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81: Tiệc rượu tại Nam Dục
82 Chương 82: Cầm sắt cùng ô
83 Chương 83: Hàn độc phát tác
84 Chương 84: Phát hiện ngoài ý muốn
85 Chương 85: Không chịu thừa nhận
86 Chương 86: Bắt cóc
87 Chương 87: Rời xa rồi lại gặp lại
88 Chương 88: Mai phục họa căn
89 Chương 89: Khó khăn mới được như vậy
90 Chương 90: Dây dưa đến chết
91 Chương 91: Mặc Băng thật là phiền phức
92 Chương 92: Tuyệt tình vô tâm
93 Chương 93: Sự đau đớn của trái tim
94 Chương 94: Tin qua đời kinh hoàng
95 Chương 95: Ấm áp
96 Chương 96: Không thể phụ lòng
97 Chương 97: Núi tuyết lở
98 Chương 98: Thâm tình như thế
99 Chương 99: Yêu không kìm lòng được
100 Chương 100: Mất trí nhớ
101 Chương 101: Tình không tự kìm hãm được
102 Chương 102: Cuối cùng cũng gặp lại
103 Chương 103: Tương tư thành ma
104 Chương 104: Không ai nợ ai
105 Chương 105: Phương thức mới
106 Chương 106: Không hẹn gặp lại
107 Chương 107: Không cách nào thoát được
108 Chương 108: Tâm ý đã quyết
109 Chương 109: Trộm được hạnh phúc
110 Chương 110: Khó được ấm áp
111 Chương 111: Kinh ngạc gặp Thượng Quan
112 Chương 112: Đừng lừa ta
113 Chương 113: Nên tính toán rõ ràng
114 Chương 114: Trăng sáng lại hiện ra
115 Chương 115: Khôi phục trí nhớ
116 Chương 116: Chúng ta thành thân đi
117 Chương 117: Trái tim cứng như sắt đá
118 Chương 118: Thái hậu triệu kiến
119 Chương 119: Đả kích chí mạng
120 Chương 120: Ngày thành thân
121 Chương 121: Một đêm tóc bạc
122 Chương 122: Niềm vui mới, tình yêu cũ
123 Chương 123: Minh Nguyệt tới thăm
124 Chương 124: Hắc y tóc trắng
125 Chương 125: Mục đích là gì?
126 Chương 126: Kịch chiến trên đỉnh núi
127 Chương 127: Đau đớn thấu tim
128 Chương 128: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Đêm đại hôn
2
Chương 2: Ngọ thiện gặp lại
3
Chương 3: Người ngoài tham gia
4
Chương 4: Một ngày một đêm
5
Chương 5: Trừng phạt ác liệt
6
Chương 6: Bệnh nặng mới khỏi
7
Chương 7: Ngẫu nhiên gặp tại hoa viên
8
Chương 8: Cơ thiếp trong phủ
9
Chương 9: Không màng tranh sủng
10
Chương 10: Có sẵn hiềm nghi
11
Chương 11: Cố tình vu oan
12
Chương 12: Thống khổ nhớ lại
13
Chương 13: Nằm trong dự liệu
14
Chương 14: Roi đánh tàn nhẫn
15
Chương 15: Gây hấn tại đại lao
16
Chương 16: Tính mạng nguy hiểm
17
Chương 17: Tâm cứng như thép
18
Chương 18: Rời khỏi nơi ở
19
Chương 19: Hoàn cảnh ác liệt
20
Chương 20: Tiếp tục bị chế nhạo
21
Chương 21: Thị thiếp khiêu khích
22
Chương 22: Gặp gỡ Sở Vương
23
Chương 23: Hiên Vương nổi giận
24
Chương 24: Tức giận đùng đùng
25
Chương 25: Hận tới thấu xương
26
Chương 26: Quyết không hối hận
27
Chương 27: Không bằng cầm thú
28
Chương 28: Sống không bằng chết
29
Chương 29: Nam tử mang mặt nạ
30
Chương 30: Nâng phần thưởng tìm phi
31
Chương 31: Thoát khỏi kinh thành
32
Chương 32: Tư tưởng xấu xa
33
Chương 33: Bị đánh gãy chân
34
Chương 34: Sủng ái người
35
Chương 35: Để yên cho nàng trong một tháng
36
Chương 36: Mâu thuẫn gia tăng
37
Chương 37: Nguy hiểm cường bạo
38
Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn
39
Chương 39: Là địch hay là bạn
40
Chương 40: Ai vô tội?
41
Chương 41: Phía sau màn độc thủ
42
Chương 42: Cùng nhau dùng bữa
43
Chương 43: Thập nhật thực tâm
44
Chương 44: Có thâm ý
45
Chương 45: Như có sương mù
46
Chương 46: Kinh hoảng lúc nửa đêm
47
Chương 47: Hắn không tin
48
Chương 48: Mập mờ
49
Chương 49: Ghen tuông ngập trời
50
Chương 50: Bắt được chủ mưu
51
Chương 51: Đá hắn xuống giường
52
Chương 52: Chết không rõ nguyên nhân
53
Chương 53: Có bầu
54
Chương 54: Thẹn thùng xấu hổ
55
Chương 55: Thai nhi đã chết
56
Chương 56: Trong cơn giận dữ
57
Chương 57: Đuổi tận giết tuyệt
58
Chương 58: Tuyệt tình bắt phá thai
59
Chương 59: Đau đớn triệt nội tâm
60
Chương 60: Huyết nhục mơ hồ
61
Chương 61: Trong lòng sinh nghi
62
Chương 62: Đánh rắn động cỏ
63
Chương 63: Đau lòng không chịu nổi
64
Chương 64: Vào ở Duẫn phủ
65
Chương 65: Nhất thời hồ đồ
66
Chương 66: Ở chung ấm áp
67
Chương 67: Dừng ở đây
68
Chương 68: Trở lại Vương phủ
69
Chương 69: Khinh người quá đáng
70
Chương 70: Ác độc đến vậy
71
Chương 71: Muốn tăng thêm tội
72
Chương 72: Sức nóng của Chiện thiết
73
Chương 73: Mặc Băng cứu giúp
74
Chương 74: Truy tìm
75
Chương 75: Không oán không hận
76
Chương 76
77
Chương 77: Tắm máu Vương phủ
78
Chương 78: Chịu khổ hủy dung
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81: Tiệc rượu tại Nam Dục
82
Chương 82: Cầm sắt cùng ô
83
Chương 83: Hàn độc phát tác
84
Chương 84: Phát hiện ngoài ý muốn
85
Chương 85: Không chịu thừa nhận
86
Chương 86: Bắt cóc
87
Chương 87: Rời xa rồi lại gặp lại
88
Chương 88: Mai phục họa căn
89
Chương 89: Khó khăn mới được như vậy
90
Chương 90: Dây dưa đến chết
91
Chương 91: Mặc Băng thật là phiền phức
92
Chương 92: Tuyệt tình vô tâm
93
Chương 93: Sự đau đớn của trái tim
94
Chương 94: Tin qua đời kinh hoàng
95
Chương 95: Ấm áp
96
Chương 96: Không thể phụ lòng
97
Chương 97: Núi tuyết lở
98
Chương 98: Thâm tình như thế
99
Chương 99: Yêu không kìm lòng được
100
Chương 100: Mất trí nhớ
101
Chương 101: Tình không tự kìm hãm được
102
Chương 102: Cuối cùng cũng gặp lại
103
Chương 103: Tương tư thành ma
104
Chương 104: Không ai nợ ai
105
Chương 105: Phương thức mới
106
Chương 106: Không hẹn gặp lại
107
Chương 107: Không cách nào thoát được
108
Chương 108: Tâm ý đã quyết
109
Chương 109: Trộm được hạnh phúc
110
Chương 110: Khó được ấm áp
111
Chương 111: Kinh ngạc gặp Thượng Quan
112
Chương 112: Đừng lừa ta
113
Chương 113: Nên tính toán rõ ràng
114
Chương 114: Trăng sáng lại hiện ra
115
Chương 115: Khôi phục trí nhớ
116
Chương 116: Chúng ta thành thân đi
117
Chương 117: Trái tim cứng như sắt đá
118
Chương 118: Thái hậu triệu kiến
119
Chương 119: Đả kích chí mạng
120
Chương 120: Ngày thành thân
121
Chương 121: Một đêm tóc bạc
122
Chương 122: Niềm vui mới, tình yêu cũ
123
Chương 123: Minh Nguyệt tới thăm
124
Chương 124: Hắc y tóc trắng
125
Chương 125: Mục đích là gì?
126
Chương 126: Kịch chiến trên đỉnh núi
127
Chương 127: Đau đớn thấu tim
128
Chương 128: Đại kết cục