Chương 16: Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược

Tạ Hà lâm vào trong hoài nghi thật sâu.

Cả buổi chiều, anh vẫn luôn tự hỏi "Phải làm sao để ngăn cản Tạ Hành Dữ hắc hóa?", sầu não đến mức rụng mấy nắm tóc, đi qua đi lại như điên giống như con robot hút bụi trong nhà.

Anh thân là thầy giáo, dạy học và bồi dưỡng con người là chức trách của anh, sao giờ chỉ có một đứa sinh viên cũng không trị nổi là thế nào?

Lúc anh còn mặt ủ mày chau, Tạ Cẩn đã trở lại.

Hôm nay Tạ Cẩn về nhà sớm hơn bình thường rất nhiều, ông vừa vào cửa, liền thấy em trai đang ngồi ở trên sô pha tự vấn nhân sinh, tựa hồ không để ý thấy ông.

Vì thế ông nhẹ nhàng tiến đến, duỗi tay quơ quơ trước mặt đối phương. "Tiểu Hà, người thấy khỏe rồi chứ?"

Tạ Hà bừng tỉnh hoàn hồn. "Khỏe rồi, em kêu bác sĩ Khương về rồi."

"Ừm, anh biết," Tạ Cẩn móc ra một xấp giấy được đính kẹp với nhau. "Báo cáo kết quả kiểm tra sức khoẻ của em, em cầm đi."

Tạ Hà nhận được được kết quả kiểm tra sức khoẻ, cả người cứng đờ, tưởng chừng mấy tờ giấy này nặng ngàn cân. Anh không dám lật ra, chỉ thật cẩn thận mà liếc nhìn Tạ Cẩn một cái, thấy ông thần sắc bình thường, không có biểu cảm gì đặc biệt vui mừng hay khổ sở.

Chắc chắn Tạ Cẩn đã xem qua báo cáo, ông không có phản ứng, chứng minh rằng kết quả kiểm tra sức khoẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Tạ Hà thở phào một hơi, vừa định lật mấy giờ giấy ra, bên cạnh đột nhiên duỗi tới một bàn tay, rút bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên tay anh. "Chú nhỏ cả nửa ngày cũng không lật ra xem, để con xem thay chú nhỏ —— Ừm, hình như cũng không có gì nghiêm trọng?"

"Bộ phải có vấn đề lớn mới được sao?" Tạ Cẩn cũng ngồi xuống, nói với Tạ Hà: "Bác sĩ Khương nói với anh, thể chất em quá yếu, cứ ở nhà suốt, thiếu vận động, kêu người nhà chúng ta phải đốc thúc em một tí. Một ngày ăn đủ ba bữa và ăn đúng giờ, không được ngủ nướng bỏ ăn cơm sáng, với lại dinh dưỡng phải cân đối, ăn nhiều trái cây bổ sung vitamin, nâng cao khả năng miễn dịch, không có việc gì làm thì đi ra ngoài phơi nắng nhiều một chút. Em nhìn em đi, vừa gầy vừa trắng, không biết mấy ngày không thấy mặt trời rồi?"

Tạ Cẩn vừa nói vừa nhéo nhéo cổ tay anh, Tạ Hà cúi đầu liếc mắt nhìn màu da của chính mình với anh cả, trời sinh da trắng trách anh được sao? Đã vậy gene thuộc loại ăn hoài không mập, anh chịu thôi chứ biết sao giờ?

Tạ Hành Dữ cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ lật đến tờ cuối cùng, đó là trang "Bảng tư vấn phối hợp dinh dưỡng", trong đó chỉ có tiêu đề là chữ in máy, còn lại tất cả đều là viết tay. "Bác sĩ Khương còn có thể làm chuyên gia quản lý dinh dưỡng? Đúng là nhìn không ra nha, nhưng mà chữ viết thực sự...... một chữ đọc cũng không nổi, lần sau có thể gõ trên máy rồi in ra không?"

"Anh đã nhờ cậu ta làm một phần như vậy." Tạ Cẩn lại đưa đến một tờ giấy. "Bệnh viện bọn họ luôn cố gắng ưu tiên viết tay, chủ yếu là vì muốn bảo mật, cũng phải nói là do ngày nay tin tức lưu thông quá quá dễ dàng, nhưng mà cái này cũng bảo mật thì có hơi quá, không riêng người ngoài xem không hiểu, chính chúng ta cũng xem không hiểu."

Tạ Hà nhìn về phía ông với ánh mắt vô cùng kính nể —— không hổ là tổng tài đại nhân, muốn chê chữ viết người khác xấu cũng có thể chê một cách thanh lịch và quý tộc như vậy.

Tạ Hành Dữ đem giấy cất kỹ. "Ngày mai con sẽ kêu đầu bếp dựa theo bảng này chuẩn bị đồ ăn."

Tạ Cẩn gật đầu. "À phải rồi, anh vừa mới tranh thủ ghé cục cảnh sát, cảnh sát nói bọn họ sau khi tra video giám sát, xác thật nhìn thấy cái tên nghi phạm kia giả mạo Tiểu Hà nhận chuyển phát nhanh. Trên hộp đóng gói và ống chích đều không có dấu vân tay của Tiểu Hà, có thể kết luận việc hạ dược ở tiệc rượu không liên quan đến Tiểu Hà. Em hoàn toàn trong sạch, là hắn vu oan hãm hại."

Kết quả này Tạ Hà cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao ký ức của nguyên chủ sẽ không lừa anh, hơn nữa nguyên tác có máu chó đến mức nào, cũng không thể tạo ra một vụ án oan ức như vậy, thế này không thể qua thẩm duyệt được.

"Chú nhỏ còn lâu mới thèm làm ba cái loại chuyện này!" Tạ Hành Dữ nói. "Vậy rốt cuộc có bắt được người ở sau màn sai sử không ạ?"

Tạ Hà di dời tầm mắt, thầm nói chú nhỏ con đúng thật là còn lâu mới thèm làm ba cái chuyện này, nguyên chủ muốn làm gì liền sẽ trực tiếp làm, tỷ như mấy cái giết người phóng hỏa, càng hợp với gã hơn.

Tạ Cẩn lắc đầu nói: "Không có. Sau khi cảnh sát cho nghi phạm xem ghi hình , hắn không còn khăng khăng ống chích là Tiểu Hà đưa nữa mà tự mình nhận gánh hết tội danh, nói hết thảy đều là ý của hắn, không có ai sai sử cả, là hắn thấy sắc nảy lòng tham, muốn mê gian những cô gái ở tiệc rượu, vừa có tiền lại vừa xinh đẹp. Hắn nghe nói Tiểu Hà thanh danh không tốt, cho nên muốn đến vu oan giá họa tìm người chịu thay—— bởi vì mọi người đều ôm có thành kiến với em ấy, một khi biết chuyện này là em ấy làm, cũng không quá bất ngờ, ngược lại càng tin tưởng "À, hóa ra là tên đó"."

Tạ Hà nhíu mày.

Thanh danh nguyên chủ rốt cuộc kém đến mức nào vậy?

Tạ Cẩn tiếp tục nói: "Nghi phạm biết em lên mạng mua ống chích, liền lén giả danh em nhận chuyển phát nhanh. Vốn dĩ hắn định sau khi hoàn thành gây án, đem hộp chuyển phát có viết tên Tiểu Hà trên đó ném ở khách sạn, để cảnh sát dễ dàng tìm được. Một khi Tiểu Hà bị nhận định là kẻ gây án, hậu quả liền không thể vãn hồi."

"Làm sao hắn biết được em lên mạng mua gì?" Tạ Hà bỗng nhiên trong lòng chợt lạnh. "Em bị rò rỉ thông tin?"

Tạ Cẩn: "Này còn chưa rõ lắm, tóm lại, anh không tin những lời hắn nói, quá nhiều lỗ hổng, nhưng nếu không tìm thấy chứng cứ mới chứng minh có chủ mưu núp ở sau màn, vụ án này chỉ sợ cũng chỉ có thể tới được đây."

"Sao lại có thể ạ?" Tạ Hành Dữ nhăn chặt mày, "Vậy chẳng phải là để người nọ ung dung ngoài vòng pháp luật sao? Hơn nữa, nếu người kia thật sự muốn tính kế chú nhỏ, chúng ta lại để tai hoạ ngầm tồn tại như vậy sao?"

"Con đừng vội." Tạ Cẩn vỗ vỗ vai hắn. "Hiện tại như vậy, chúng ta biết được trong những người đến tiệc rượu, mỗi người đều có khả năng là người bị hại, cũng có khả năng là nghi phạm, cảnh sát sẽ điều tra từng người một. Hơn nữa những người đến tham gia tiệc rượu đều là nhân vật có uy tín, có danh dự, bọn họ chắc chắn sẽ không để cái nồi này ụp lên đầu mình, khẳng định sẽ tìm mọi cách chứng minh bản thân trong sạch. Trong quá trình này, không khỏi có người sẽ lộ ra dấu vết."

"Cho nên tìm được cái người ẩn giấu âm thầm kia chỉ là vấn đề thời gian, có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, cảnh sát cũng không thể dễ dàng kết án. Chúng ta cứ bình thường là chính mình, mọi người không cần phải hấp tấp, để đó chờ con cá lớn tự mình cắn câu."

Tạ Cẩn nói xong đứng dậy, lấy một lon bia từ tủ lạnh ra. "Lạ thật, sao lại thiếu hết một lon? Hành Dữ, con uống à?"

Tạ Hành Dữ nhìn thoáng qua Tạ Hà, không nhẫn tâm nói thẳng là người nào đó phát sốt còn coi bia là nước giải khát mà uống, chỉ nói: "Dạ, là con."

"Không phải con không thích uống bia sao?" Tạ Cẩn cũng không để ý nhiều. "Tuy rằng tra án còn bất tận như lòng người, nhưng mà anh có một tin tốt, hai người có muốn nghe không?"

"Tin tốt gì ạ?"

"Hôm nay có thật nhiều người gọi điện thoại cho anh, đại đa số là những cô gái đã tham gia tiệc rượu. Các cô đều nhờ ta chuyển lời cảm ơn đến Tiểu Hà, nói nếu không nhờ em kịp thời ngăn cản kẻ bị tình nghi, khẳng định sẽ có một người trong các cô không thể bình an rời khỏi khách sạn."

Điểm phát triển này làm Tạ Hà không ngờ tới, anh có chút mờ mịt mà "A" một tiếng. "Cảm ơn em?"

"Hiện tại, sự tích em dũng cảm truy đuổi tội phạm mê gian đã được truyền khắp nơi trong giới thượng lưu. Rất nhiều người cảm thấy hối hận trước kia có thành kiến với em, sau này sẽ không vậy nữa. Còn có......"

Tạ Cẩn nói ho khan một tiếng, ánh mắt quái dị lướt nhìn con trai mình. "Còn có người hỏi có phải em còn độc thân không? Có định tìm bạn gái không?"

Ông vừa dứt lời, Tạ Hành Dữ liền nheo lại mắt lại. "Bọn họ lật bánh tráng cũng nhanh quá đi? Cái gì mà thành với chả kiến, còn không phải hôm ở tiệc rượu thấy chú nhỏ lớn lên đẹp tra, tam quan liền chạy theo ngũ quan* luôn!"

(Đoạn này Tạ chó con chơi chữ hay nè, tam quan là cách nhìn nhận vấn đề của một người, còn ngũ quan là chỉ một phận trên mặt, chó con oán người ta chẳng qua chỉ ham sắc đẹp chú nhỏ của nó)

Tạ Cẩn ho khan liên tục mấy tiếng.

Tạ Hà thực sự bị hai chữ "bạn gái" làm cho chấn động, thầm nghĩ hành động của người trong quyển sách này đều nhanh vậy sao? Hôm nay mới chứng minh anh trong sạch, liền có người tới hỏi anh chuyện yêu đương?

Thầy giáo Tạ - người đời này không có một tí ảo tưởng nào với "yêu đương"- liên tục xua tay: "Không không, em không định tìm, em không cần."

"Vốn dĩ anh cũng không định đáp ứng, chỉ là tùy tiện hỏi chơi thôi." Tạ Cẩn nói.

Thuận tiện thử con ông một chút. Ông nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng mà tính ra anh thực sự cũng muốn em thừa cơ hội này đi ra ngoài kết bạn nhiều chút, mặc kệ là nam hay nữ đều được. Đương nhiên, nếu em là để ý...... cô nương nhà ai, nhớ nói cho anh biết."

Tạ Hành Dữ bỗng nhiên chen vào."Chú nhỏ khi nào ra ngoài nhớ kêu con đi theo, để chú một mình con không yên tâm."

Tạ Cẩn một phen lau mặt, mắng thầm con đi cùng chú như vậy, chú con còn có thể kết bạn kiểu gì, bộ con định bắt tất cả mọi người cách xa chú nhỏ sao?

Ông rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, ra lệnh nói: "Con vào phòng bếp phụ giúp đi, ba đang nói chuyện phiếm với chú nhỏ, ai cho con xen vào."

Tạ Hành Dữ không tình nguyện mà rời đi, Tạ Cẩn vội gọi em trai vào thư phòng, khóa trái cửa rồi hạ giọng hỏi: "Tiểu Hà, em có cảm thấy dạo này Hành Dữ...... có chút kỳ lạ không?"

Tạ Hà cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh cả cũng phát hiện ạ?"

Tạ Cẩn tuy rằng đại đa số thời gian không ở nhà, lại còn nhạy bén hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, nhanh như vậy đã ngửi được mùi hắc hóa của Tạ Hành Dữ?

"Hóa ra em đã cảm giác được." Tạ Cẩn nhất thời cũng không biết là nên thấy may mắn hay là khổ sở. Tạ Hành Dữ thế mà rõ ràng đến mức Tạ Hà phát hiện, xem ra là do không ngừng nhân lúc người ta ngủ nắm tay đây mà.

Ông thân là ba, thật sự cũng có chút khó xử. "Chuyện này...... Thật là thực xin lỗi, anh cũng không ngờ thằng nhóc này thế mà lại...... Aiz, nó không làm chuyện khác người nào với em chứ?"

Tạ Hà nghĩ nghĩ, hiện tại Tạ Hành Dữ chỉ vừa lộ ra một chút dấu hiệu hắc hóa, chưa có làm ra hành động thực tế nào. "Không có ạ."

"Không có thì tốt." Tạ Cẩn thở phào nhẹ nhõm, châm chước tìm từ ngữ thích hợp, cẩn thận thăm dò. "Em có muốn anh dạy dỗ lại nó một chút không? Anh sợ cứ mặc kệ rồi lại mặc kệ như vậy, nó sẽ làm ra chuyện quá đáng khiến em ghét."

"Ghét? Sẽ không đâu ạ. Hành Dữ vẫn là đứa trẻ ngoan." Tạ Hà nghiêm túc nói. "Em cảm thấy dạy dỗ trực tiếp không hay lắm, lỡ như khích kích mong muốn phản nghịch của nó, khiến chuyện trầm trọng hơn thì biết làm sao bây giờ?"

Tạ Cẩn có hơi kinh ngạc —— em trai ông vậy mà không ghét chuyện này?

Tam quan ông chịu thêm một trận đả kích còn kịch liệt hơn trước đó, Tạ Cẩn miễn cưỡng duy trì lý trí. "À...... Em nói cũng đúng."

"Cho nên, cụ thể như thế nào cứ để em suy xét lại." Tạ Hà nghiêm túc tự hỏi, cũng không lưu ý đến biểu tình kỳ quái của đối phương."Chờ em nghĩ kỹ rồi lại đến bàn bạc cùng anh."

"Cũng được."

Hai anh em kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Tạ Cẩn nhìn bóng anh rời đi, trong lòng hãy còn khiếp sợ không ngừng ——

Tiểu Hà vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, còn nói không ghét Hành Dữ, chẳng lẽ em ấy cũng......?

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Hà:  Rốt cuộc anh đang nói về chuyện gì?

Tạ Cẩn: Vậy em nói về chuyện gì?

Tạ Hà: Em muốn nói là con anh đang hắc hóa ròi.

Tạ Cẩn: Anh muốn nói là nó có ý nghĩ quá phận với em.

Tạ Hà: ...

Tạ Cẩn: ...

Xác nhận hai người này đúng không phải anh em ruột.

***

Hihi, tui spoil tí là từ chương sau sẽ là câu chuyện liên quan đến lễ thất tịch \^v^/ Mọi người có hóng hông nè?

Chapter
1 Chương 1: Trông có vẻ nhu nhược dễ khi
2 Chương 2: Chú thế này trông rất xinh đẹp
3 Chương 3: Hình như lên phải thuyền giặc rồi
4 Chương 4: Bộ dáng bị bệnh rất dụ người
5 Chương 5: Tại sao con lại ở trên giường chú?
6 Chương 6: Làm một con cá mặn
7 Chương 7: Đó là quà con tặng chú nhỏ
8 Chương 8: Vi diệu lộ ra một chút vị giấm
9 Chương 9: Chú nhỏ chỗ nào cũng đẹp
10 Chương 10: Tạ chó con rất khôn ngoan!
11 Chương 11: Chú nhỏ giống như một chú mèo
12 Chương 12: Dầm mưa liền phát sốt
13 Chương 13: Chú nhỏ thực sự làm bằng thủy tinh
14 Chương 14: Y thấy chua lắm nha!
15 Chương 15: Mặt khác của Tạ chó con
16 Chương 16: Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược
17 Chương 17: Thỏ muốn ăn cỏ gần hang
18 Chương 18: Đi chơi Thất tịch với con nhé
19 Chương 19: Con thật sự có ý đó với chú nhỏ sao?
20 Chương 20: Thử thách tâm động
21 Chương 21: Kiểm tra mức độ liêm sỉ
22 Chương 22: Rơi vào một cái ôm ấm áp
23 Chương 23: Nếu như con thực sự có mưu đồ quấy rối chú thì sao?
24 Chương 24: Có gì mà không xem được chứ?
25 Chương 25: Là ba suy nghĩ đen tối!
26 Chương 26: Đêm nay con ngủ lại đây đi
27 Chương 27: Dụ dỗ anh "phạm tội"
28 Chương 28: Quan tâm chăm sóc chú nhỏ
29 Chương 29: Phòng mà còn chia của con hay của chú sao
30 Chương 30: Sao con lại bước ra từ phòng của chú nhỏ?
31 Chương 31: Ôm hắn một cái
32 Chương 32: 32:Cún Nhỏ Tạ Ghen Tuông
33 Chương 33: 33:Nửa Trang Giấy Nhật Ký
34 Chương 34: 34:Môi Đau Xót
35 Chương 35: 35:Chỉ Cần Anh Nói Cậu Sẽ Tin
36 Chương 36: 36:Chú Nhỏ Sinh Bệnh
37 Chương 37: 37:Dỗ Người Một Chút
38 Chương 38: 38:Nhật Ký Hoàn Chỉnh
39 Chương 39: 39:Hai Người Hòa Giải Rồi
40 Chương 40: 40:Chỉ Có Thể Tựa Vào Vòng Tay Cậu Thở Dốc
41 Chương 41: 41:Bệnh Nhân Tùy Hứng
42 Chương 42: 42:Có Thể Tiếp Tục Theo Đuổi Chú Nhỏ
43 Chương 43: 43:Chú Nhỏ Trở Nên Không Dễ Lừa Nữa Rồi
44 Chương 44: 44:Hôn Môi
45 Chương 45: 45:Vừa Bị Chạm Vào Là Tê Dại Cả Người
46 Chương 46: 46:Cho Phép Cậu Hôn Tôi
47 Chương 47: 47:Trộm Gà Không Được Còn Mất Nắm Gạo
48 Chương 48: 48:Chiêu Của Cún Nhỏ Tạ
49 Chương 49: 49:Ỷ Lại
50 Chương 50: 50:Vì Sao Thích Dâu Tây
51 Chương 51: 51:Đừng Chạy Lung Tung Khắp Nơi
52 Chương 52: 52:Có Thể Đừng Khiến Con Lo Lắng Nữa Được Không
53 Chương 53: 53:Còn Dám Xem Con Như Một Đứa Trẻ Không
54 Chương 54: 54:Chạm Một Cái Là Chú Nhỏ Vỡ Tan
55 Chương 55: 55:Sẽ Nuôi Chú Nhỏ Thật Tốt
56 Chương 56: 56:Đồng Ý Hẹn Hò Với Cậu
57 Chương 57: 57:Thỏa Mãn Con Một Chút
58 Chương 58: 58:Đừng Chơi Quá Mức
59 Chương 59: 59:Không Thể Cọ Ra Lửa
60 Chương 60: 60:Cậu Hôn Đi
61 Chương 61: 61:Sinh Nhật Vui Vẻ
62 Chương 62: 62:Có Chỗ Dựa Nên Không Sợ
63 Chương 63: 63:Thật Ngọt
64 Chương 64: 64:Dục Vọng Chiếm Giữ
65 Chương 65: 65:Một Dáng Vẻ Khác Của Chú Nhỏ
66 Chương 66: 66:Gạo Nấu Thành Cơm
67 Chương 67: 67:Lại Lên Cơn Sốt
68 Chương 68: 68:Biết Sai Rồi Nhưng Nhất Định Không Sửa
69 Chương 69: 69:Răng Nanh Cắn Nhẹ Vào Làn Da
70 Chương 70: 70:Cha Con Đã Rất Lâu Không Đánh Con
71 Chương 71: 71:Căn Cứ Bí Mật
72 Chương 72: 72:Được Nước Lấn Tới
73 Chương 73: 73:Đừng Ở Nơi Công Cộng
74 Chương 74: 74:Chú Nhỏ Rất Ngọt
75 Chương 75: 75:Thầy Tạ Trên Bục Giảng
76 Chương 76: 76:Hôn Con Một Chút
77 Chương 77: 77:Phiên Ngoại 1 Đạp Gió Rẽ Sóng
78 Chương 78: 78:Phiên Ngoại 2 Hoán Đổi Thân Thế Của Nguyên Chủ
Chapter

Updated 78 Episodes

1
Chương 1: Trông có vẻ nhu nhược dễ khi
2
Chương 2: Chú thế này trông rất xinh đẹp
3
Chương 3: Hình như lên phải thuyền giặc rồi
4
Chương 4: Bộ dáng bị bệnh rất dụ người
5
Chương 5: Tại sao con lại ở trên giường chú?
6
Chương 6: Làm một con cá mặn
7
Chương 7: Đó là quà con tặng chú nhỏ
8
Chương 8: Vi diệu lộ ra một chút vị giấm
9
Chương 9: Chú nhỏ chỗ nào cũng đẹp
10
Chương 10: Tạ chó con rất khôn ngoan!
11
Chương 11: Chú nhỏ giống như một chú mèo
12
Chương 12: Dầm mưa liền phát sốt
13
Chương 13: Chú nhỏ thực sự làm bằng thủy tinh
14
Chương 14: Y thấy chua lắm nha!
15
Chương 15: Mặt khác của Tạ chó con
16
Chương 16: Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược
17
Chương 17: Thỏ muốn ăn cỏ gần hang
18
Chương 18: Đi chơi Thất tịch với con nhé
19
Chương 19: Con thật sự có ý đó với chú nhỏ sao?
20
Chương 20: Thử thách tâm động
21
Chương 21: Kiểm tra mức độ liêm sỉ
22
Chương 22: Rơi vào một cái ôm ấm áp
23
Chương 23: Nếu như con thực sự có mưu đồ quấy rối chú thì sao?
24
Chương 24: Có gì mà không xem được chứ?
25
Chương 25: Là ba suy nghĩ đen tối!
26
Chương 26: Đêm nay con ngủ lại đây đi
27
Chương 27: Dụ dỗ anh "phạm tội"
28
Chương 28: Quan tâm chăm sóc chú nhỏ
29
Chương 29: Phòng mà còn chia của con hay của chú sao
30
Chương 30: Sao con lại bước ra từ phòng của chú nhỏ?
31
Chương 31: Ôm hắn một cái
32
Chương 32: 32:Cún Nhỏ Tạ Ghen Tuông
33
Chương 33: 33:Nửa Trang Giấy Nhật Ký
34
Chương 34: 34:Môi Đau Xót
35
Chương 35: 35:Chỉ Cần Anh Nói Cậu Sẽ Tin
36
Chương 36: 36:Chú Nhỏ Sinh Bệnh
37
Chương 37: 37:Dỗ Người Một Chút
38
Chương 38: 38:Nhật Ký Hoàn Chỉnh
39
Chương 39: 39:Hai Người Hòa Giải Rồi
40
Chương 40: 40:Chỉ Có Thể Tựa Vào Vòng Tay Cậu Thở Dốc
41
Chương 41: 41:Bệnh Nhân Tùy Hứng
42
Chương 42: 42:Có Thể Tiếp Tục Theo Đuổi Chú Nhỏ
43
Chương 43: 43:Chú Nhỏ Trở Nên Không Dễ Lừa Nữa Rồi
44
Chương 44: 44:Hôn Môi
45
Chương 45: 45:Vừa Bị Chạm Vào Là Tê Dại Cả Người
46
Chương 46: 46:Cho Phép Cậu Hôn Tôi
47
Chương 47: 47:Trộm Gà Không Được Còn Mất Nắm Gạo
48
Chương 48: 48:Chiêu Của Cún Nhỏ Tạ
49
Chương 49: 49:Ỷ Lại
50
Chương 50: 50:Vì Sao Thích Dâu Tây
51
Chương 51: 51:Đừng Chạy Lung Tung Khắp Nơi
52
Chương 52: 52:Có Thể Đừng Khiến Con Lo Lắng Nữa Được Không
53
Chương 53: 53:Còn Dám Xem Con Như Một Đứa Trẻ Không
54
Chương 54: 54:Chạm Một Cái Là Chú Nhỏ Vỡ Tan
55
Chương 55: 55:Sẽ Nuôi Chú Nhỏ Thật Tốt
56
Chương 56: 56:Đồng Ý Hẹn Hò Với Cậu
57
Chương 57: 57:Thỏa Mãn Con Một Chút
58
Chương 58: 58:Đừng Chơi Quá Mức
59
Chương 59: 59:Không Thể Cọ Ra Lửa
60
Chương 60: 60:Cậu Hôn Đi
61
Chương 61: 61:Sinh Nhật Vui Vẻ
62
Chương 62: 62:Có Chỗ Dựa Nên Không Sợ
63
Chương 63: 63:Thật Ngọt
64
Chương 64: 64:Dục Vọng Chiếm Giữ
65
Chương 65: 65:Một Dáng Vẻ Khác Của Chú Nhỏ
66
Chương 66: 66:Gạo Nấu Thành Cơm
67
Chương 67: 67:Lại Lên Cơn Sốt
68
Chương 68: 68:Biết Sai Rồi Nhưng Nhất Định Không Sửa
69
Chương 69: 69:Răng Nanh Cắn Nhẹ Vào Làn Da
70
Chương 70: 70:Cha Con Đã Rất Lâu Không Đánh Con
71
Chương 71: 71:Căn Cứ Bí Mật
72
Chương 72: 72:Được Nước Lấn Tới
73
Chương 73: 73:Đừng Ở Nơi Công Cộng
74
Chương 74: 74:Chú Nhỏ Rất Ngọt
75
Chương 75: 75:Thầy Tạ Trên Bục Giảng
76
Chương 76: 76:Hôn Con Một Chút
77
Chương 77: 77:Phiên Ngoại 1 Đạp Gió Rẽ Sóng
78
Chương 78: 78:Phiên Ngoại 2 Hoán Đổi Thân Thế Của Nguyên Chủ