Chương 167: Hiện Nhi ra đời. Một

Tế thiên qua đi, đại quân nhổ trại, tất thảy đâu vào đấy.

Vì Tử Thanh không thể cưỡi ngựa, cho nên chỉ có thể đi theo khối lương thảo quân nhu đi phía sau quân Hán. Hoắc Khứ Bệnh đặc biệt sắp xếp xe ngựa riêng cho cô, cũng để Hình Y Trưởng theo bên cạnh.

Toán người Oman cũng đã chờ xuất phát, sắp về Lâu Lan.

“Oman, cậu phải bảo trọng đấy! Mai này sẽ có một ngày, ta đi thăm cậu, được chứ?” Chỉ gặp được mấy ngày ngắn ngủi lại phải biệt ly, trong lòng Tử Thanh rất không nỡ.

Oman cười không nói, cách đó không xa là người Lâu Lan theo hầu cùng trong chuyến này đang im lặng chờ hắn, hắn lại chẳng hề có ý muốn rời đi.

“Bọn họ đang chờ cậu đấy…” Tử Thanh nhắc nhở.

“Lần này, để ta đưa cô đi.” Trong tươi cười Oman có vẻ khổ sở không nói ra được, “Lần trước, lúc ta rời biên tái, nghe thấy tiếng cô lại không thể ngoảnh đầu. Thứ tra tấn đó, ta không muốn chịu thêm một lần nữa.”

“Oman…”

Hoắc Khứ Bệnh giục ngựa tới, cáo từ Oman: “Đi đường cẩn thận, sau này còn gặp lại!”

Oman mỉm cười, “Với hai ta mà nói, ta nghĩ, sau này không gặp lại vẫn tốt hơn!”

“Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ được chứ.” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, “Nói không chừng ta có thể có lúc vải gai giày cỏ thì sao.”

Oman lắc đầu cười nói: “Không dễ. Đối với hoàng đế nhà Hán, ngài chính là một thanh vũ khí sắc bén tuyệt thế, nếu ông ta không dùng, chỉ sợ… Tướng quân bảo trọng!”

“Bảo trọng!”

Hoắc Khứ Bệnh vừa cưỡi trên lưng ngựa vừa chắp tay, rồi quay lại đuổi theo Hổ Uy Doanh đã xuất phát đằng trước. Tuy Oman không nói hết lời, chàng cũng đã hiểu, từ nhỏ chàng đã ra vào trong cung, chàng vô cùng rõ tính tình của Lưu Triệt: Một thanh vũ khí sắc bén tuyệt thế, nếu không thể để chính bệ hạ dùng, bệ hạ thà rằng hủy đi, cũng sẽ không để nó rơi vào tay kẻ khác.

Tử Thanh cũng đã nghĩ đến chỗ Oman chưa nói hết…

“Thanh nhi, được nghe một khúc Cầm Ca của Hoắc Tướng quân, muốn cất đi vũ khí, giấu đi cung tên ấy, cũng không phải là chuyện dễ. Lần này các người hồi triều rồi, e là mai này thật sự không dễ sống. Giờ cô đã có con cái, cũng nên kiềm chế lại, việc vớ vẩn chớ có quan tâm, phải luôn nghe lời Hoắc tướng quân biết chưa.” Oman lải nhải dặn dò cô liên hồi.

Tuy không hiểu hết ý nghĩa trong lời Oman nói, song nhìn sắc mặt hắn khác thường, Tử Thanh đành gật đầu lia lịa.

Đương nói, phía vận chuyển lương thảo quân nhu quân Hán cũng sắp sửa xuất phát, từng chiếc xe ngựa chở đồ từ từ di chuyển.

“Nhớ, chỉ khi cô còn êm đẹp, ta mới có thể cảm thấy còn sống cũng không tệ hại như vậy!” Oman cuối cùng nắm lấy tay cô, dúi một vật vào tay cô.

Tử Thanh cúi nhìn, là một con hồng hạc khắc gỗ, thủ công mộc mạc, chẳng biết tại sao trên cánh lại nhiễm vết máu, đã khô đông sẫm màu.

“Hỏa liệt điểu, thần thủ hộ của Lâu Lan, nó có thể bảo vệ cô!”

“Oman…”

Tử Thanh đẩy màn che phía sau xe, nhìn Oman đứng tại chỗ, nụ cười xán lạn từng chút từng chút dần mờ đi trong tầm mắt.

Chợt nghe có tiếng trống nổi lên, từng nhịp từng nhịp, nhịp trống nguyên thủy lại rất có tiết tấu, quen thuộc lạ thường, đến từ chiếc trống da dê trong tay tùy tùng bên cạnh Oman.

Oman vẫn đứng ở đó nhìn cô, mang nụ cười trên mặt, sau đó nói một câu. Với khoảng cách giữa bọn họ, Tử Thanh vốn chẳng thể nghe được tiếng của hắn, nhưng hốc mắt cô lập tức ướt nhòa, cô biết Oman nói gì — “Ta nhảy múa cho cô xem nhé!”

Hắn đứng trên chỗ cao dốc núi, ánh nắng rơi xuống người hắn, dát lên một lớp ánh sáng nhè nhẹ.

Sau đó hắn bắt đầu múa theo nhịp trống, giơ tay nhấc chân, vạt áo bay múa, như là tinh phách giữa trời đất hóa thành một tia sáng, khiến người không dám dời mắt, tựa như chỉ cần một thoắt rời đi, tia sáng sẽ biến mất ngay trong sương mù chốn thảo nguyên không còn tăm tích.

Một thứ gì đó chôn sâu ở trong xương tủy…

Chảy trong máu hắn…

Chập trùng giữa những hơi thở của hắn…

Tất cả những gì Oman không thể nói ra miệng đã được tứ chi phát huy vô cùng tinh tế của hắn biểu lộ ra.

Lần từ biệt này, đã là không còn ngày gặp lại.

Trong lòng hắn quá rõ chuyện này.

Nhịp trống mỗi lúc một nhanh, hai tay hắn mở về phía chân trời, thành kính hiến tế, nụ cười trên mặt, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn.

Ánh nắng chập chờn. Sương mù đang từ từ tan đi.

Vạt áo bay múa, sắc nắng lấm ta lấm tấm, hắn như con Phượng hoàng muốn vỗ cánh bay cao.

Dáng Oman đẹp đến mức gần như thần kỳ.

Mấy ngày sau đó, Tử Thanh vẫn luôn đi theo đội quân nhu, trốn trong xe ngựa, khó tránh khỏi bị người đồn đoán.

Hoắc Khứ Bệnh chỉ nói ra ngoài là vết thương cô trở nặng, Triệu Phá Nô, Bá Nhan thì không sao, còn Phương Kỳ, Cao Bất Thức lại hết sức quan tâm.

Lý Cảm không ngốc, trực tiếp đến hỏi Hoắc Khứ Bệnh. Hoắc Khứ Bệnh cũng không gạt anh ta, báo luôn sự thật. Lý Cảm đờ ra hồi lâu, mới phẫn nộ nói: “Sao ngài dám để muội ấy không danh không phận đi theo bên cạnh ngài thế chứ!”

Hoắc Khứ Bệnh cười khổ, “Huynh cho là ta không muốn cho nàng ư? Là cô nhóc này kị chức phu nhân Phiêu Kỵ Tướng quân như mãnh hổ, ta chỉ có thể thuận theo nàng. Hiện nàng đã có thai, vì suy nghĩ cho con, không thể không thiệt thòi cho nàng.”

Nghe chàng nói, Lý Cảm mới thôi truy cứu, nhưng dù sao Tử Thanh cũng là cô gái từng có hẹn ước với mình ngày xưa, giờ biết được nàng ấy thật sự thành vợ người khác, trong lòng không khỏi trống vắng.

Lần này xuất chinh, từ Hán đình đến sa mạc Gobi, há chỉ có từng đó ngàn dặm xa, quân Hán trải qua bôn ba cả một quãng đường dài, dù đại thắng Hung Nô nhưng cũng không tránh khỏi người mệt ngựa mệt, nên trên đường về đi chậm rãi, không cần vùn vụt mỗi ngày.

Tử Thanh xứng là bệnh nhân hợp tác nhất, mặc kệ lão Hình bưng cái gì đến, cô đều ăn uống sạch sẽ, nhưng mỗi ngày vẫn nôn ói rất dữ, ăn cái gì cũng nôn, ngay cả đi ngủ cũng ngủ không yên. Mỗi đêm Hoắc Khứ Bệnh đều đến thăm cô, chỉ thấy cô càng thêm gầy rộc, sốt ruột ghê gớm.

Chỉ có mỗi lão Hình vững như Thái Sơn, “Không sao đâu, yên tâm đi, ai cũng thế thôi, lúc mẹ nó mang thai nó cũng vậy, làm cha nó sốt ruột đi lòng vòng, nhưng không phải vẫn sinh em bé êm đẹp sao.”

Tử Thanh thế mới biết hóa ra khi mẹ mang thai mình cũng từng chịu khổ vậy, buồn bã thở dài, biết mẹ mình đã từng không dễ.

“Đúng rồi, em nếm thử thứ này đi.” Hoắc Khứ Bệnh móc một túi nhỏ trong ngực ra, “Hôm nay quân sĩ theo hầu tìm được, có khi giúp khẩu vị em tốt hơn chút.”

Tử Thanh nhận lấy, mở túi nhỏ, bên trong đựng ô mai, kìm lòng không đặng sáng rỡ mắt, nhón một viên cho vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt.

Dù không hỏi Hoắc Khứ Bệnh cũng nhìn ra được, mấy ngày qua hầu như chẳng hề thấy cô hào hứng mấy với ăn uống, thấy cô thích ăn đã hơi thở phào, “Ô mai khai vị nhuận tỳ, em ăn vào nói không chừng cũng thấy khẩu vị tốt lên nhiều.”

“Sao trong quân lại có thể có món này ạ?” Tử Thanh ngạc nhiên hỏi.

“Trước mỗi lần xuất chinh, mẹ ta đều gói ghém vài thứ cho người đưa tới, thật sự là cái gì cũng có!” Hoắc Khứ Bệnh cảm khái nói, “Ta cũng không lục xem, toàn là quân sĩ theo hầu phụ trách giữ chúng. Hôm nay lệnh bọn hắn lục thử thì tìm được món này.”

Hai người đang nói, chợt có khoái mã từ đằng trước tới, là tiếu tham do Hoắc Khứ Bệnh phái đi liên lạc với nhánh Vệ Thanh.

“Tướng quân!”

Tiếu tham phi người xuống ngựa, móc chiến báo trong ngực ra cung kính dâng lên Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh nhận lấy, bước đến dưới ánh đuốc nhìn kỹ, hơi trầm mặt, quay sang Tử Thanh lơ đãng nói: “Toán quân Cậu xuất lĩnh gặp được chủ lực Hung Nô, đã để Y Trĩ Tà chạy thoát.”

Tuy sắc mặt chàng hờ hững song Tử Thanh vẫn có thể nghe ra nặng nề trong lòng chàng, Vệ Thanh bị Lưu Triệt bỏ bê không dùng đã lâu, hẳn thừa dịp xuất chinh lần này lập quân công, không ngờ trời xui đất khiến, nhánh Vệ Thanh vốn nên truy kích tộc Tả Hiền Vương lại đụng phải chủ lực Hung Nô, lại để cho Y Trĩ Tà chạy thoát, tất nhiên Lưu Triệt không vui.

Hoắc Khứ Bệnh bảo tiếu tham: “Chuyến này vất vả, đi nghỉ ngơi đi.”

Viên tiếu tham hình như còn gì chần chừ, trù trừ bước chân. việc gì?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.

“Còn có một chuyện, đến lúc gần đi ti chức mới biết, trong chiến báo cũng không ghi chép. Ti chức… không biết có nên nói không?” Tiếu tham hơi do dự nói.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Mau nói!”

“Là liên quan tới Tướng quân Lý Quảng. Tướng quân Lý Quảng vì lạc đường nên đã làm trễ chiến cơ, Đại Tướng quân vì phải viết chiến báo trình lên đương kim Thánh thượng, đã phái Trưởng sử đi hỏi nguyên do Lý Quảng lạc đường, nhưng Lý Quảng Tướng quân một chữ không nói. Đại Tướng quân đành lệnh Trưởng sử gọi thủ hạ Lý Quảng đến tra hỏi, nào ngờ, nào ngờ…” Tiếu tham dừng đoạn mới nói, “Tướng quân Lý Quảng ngăn không cho họ đến, nói mọi chuyện đều là lỗi của mình, tiếp đó rút đao tự tử.”

“Lý Lão Tướng quân tự tử…”

Hoắc Khứ Bệnh không thể tin nổi, thật không ngờ rằng là một lão tướng Hán triều, cuối cùng Lý Quảng lại lựa chọn con đường tự tử này.

Tử Thanh đờ người, mãi không thốt ra lời.

“Ngươi tuyệt đối không được bàn tán việc này trong quân, hãy nhớ!” Hoắc Khứ Bệnh căn dặn tiếu tham.

“Ti chức đã rõ.” Tiếu tham lui xuống.

Tử Thanh hiểu nỗi lo trong lòng Hoắc Khứ Bệnh.

Trước mắt Lý Cảm đang ở trong quân, nếu biết được phụ thân bỏ mình, lại là do bị Vệ Thanh phái Trưởng sử dẫn đến tự tử, trong nhất thời buồn bực nộ khí công tâm, nói không chừng sẽ gây ra chuyện náo loạn trong doanh. Uy tín Hoắc Khứ Bệnh trong quân rất cao, muốn cách chức Lý Cảm cũng không khó, nhưng như thế Lý Cảm sẽ mất hết tiền đồ.

Hoắc Khứ Bệnh trầm tư suy nghĩ một lát, nói: “Chuyện này không giấu được bao lâu, so với việc để huynh ấy biết từ miệng người ngoài, chẳng bằng từ chính ta báo cho huynh ấy.”

“Tướng quân…” Tử Thanh lo âu nhìn chàng.

Hoắc Khứ Bệnh đưa tay, nhẹ xoa giãn mi tâm cô, “Chớ cau mày, lão già nói, thời điểm này phải tránh buồn bực khổ sở. Nhớ, còn có ta ở đây, em không cần lo lắng gì cả.”

Tử Thanh cũng không thể làm gì khác gật đầu nghe theo.

Hoắc Khứ Bệnh không cho người đi triệu Lý Cảm, mà là tự mình sang tìm anh ta.

Lý Cảm đang ngồi cùng đám sĩ tốt ăn cháo lúa mạch, nụ cười khoan hậu, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo. Về điểm đồng cam cộng khổ với sĩ tốt này, anh ta rất có phong phạm di truyền từ Lý Quảng.

“Tướng quân!” Nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đi tới, Lý Cảm cho rằng Hoắc Khứ Bệnh đến tuần sát, buông bát đứng dậy thi lễ.

Hoắc Khứ Bệnh ra hiệu miễn lễ, nhìn anh nói: “Ta vừa mới nhận được chiến báo của nhánh quân Đại Tướng quân…”

Con người Lý Cảm trung hậu, lại tuyệt đối không phải hạng người chậm chạp, lập tức hiểu ra nhất định Hoắc Khứ Bệnh có tin tức của cha mới đặc biệt tới tìm mình, vội theo Hoắc Khứ Bệnh đi đến một nơi yên tĩnh.

“Tướng quân, phải chăng gia phụ…”

Thấy sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh khác thường, trực giác Lý Cảm đoán cha đã xảy ra chuyện trên chiến trường, lòng nóng như lửa đốt, không biết rốt cuộc là cha đã chết trận hay là bị thương.

Hoắc Khứ Bệnh cố gắng nói với giọng hết sức bình thản: “Lần này Lý Lão Tướng quân theo Đại Tướng quân xuất chinh, bị lạc, không kịp hội hợp cùng đại quân, làm trễ chiến cơ.”

Thì ra là thế, Lý Cảm hơi thả lỏng, nhưng lại buồn lo cho cha ngay: Có được cơ hội xuất chinh lần này không dễ, đến khi lâm chiến lại lạc đường, trong lòng cha nên buồn bực đến mức nào chứ!

“Đại Tướng quân vì phải viết chiến báo trình bẩm Thánh thượng, cho nên đã phái Trưởng sử hỏi nguyên do bị lạc, Lý Lão Tướng quân từ chối không đáp; Đại Tướng quân đành phải lệnh trưởng sử đưa phụ tá Lý Quảng về tra hỏi, nhưng lại bị Lý Lão Tướng quân ngăn lại…” Muốn nói tiếp nhưng lại thấy có phần khó khăn, Hoắc Khứ Bệnh dừng đoạn.

Lý Cảm biết rõ tính cha, sốt ruột thở dài, “Thế Đại Tướng quân đã dùng quân pháp xử trí với cha?”

“Không phải,” Hoắc Khứ Bệnh lặng lẽ nói, “Là Lý Lão Tướng quân tự nói lạc đường là tội của một mình ông ấy, ông ấy đã… rút đao tự tử.”

“Cái…, cái, cái gì…” Lý Cảm bỗng trợn mắt, không thể tin tiến sát đến chàng, giọng khẽ run, “Ngài… nói cái gì?! Nói cái gì!”

Hoắc Khứ Bệnh không lên tiếng, yên lặng nhìn, chàng biết Lý Cảm đã nghe thấy.

“Sao có thể như vậy? Cha… sao cha lại đến mức tự tử chứ?”

Nước mắt Lý Cảm chảy dài, anh ta hãy còn nhớ lần cuối cùng gặp mặt cha trước khi xuất chinh, xưa nay cha uy nghiêm, song anh nhìn ra được lần này cha quả là rất vui khi có thể xuất chinh. Dù có chết nơi sa trường, với cha mà nói cũng là vinh quang, nhưng tự tử… Rốt cuộc thì ông đã nản lòng thoái chí đến mức nào mới chọn cách tự tử chứ?

“Trước mắt ta cũng không rõ chi tiết cho lắm.” Hoắc Khứ Bệnh thở dài, “Có lẽ là Lão Tướng quân khinh thường biện giải cho mình, nhất thời xúc động phẫn nộ, mới đi con đường này.”

Lý Cảm nhìn đêm tối đen như mực trước mặt, không thốt một lời, nhưng anh ta thực sự muốn biết chân tướng.

Tại sao cha lại tự tử?

Chỉ là xúc động phẫn nộ nhất thời sao? Hay là trong đó còn có nguyên nhân khác mà anh ta không biết?

“Mấy ngày nữa là đại quân sẽ có thể qua sông, ta có thể ưng thuận cho huynh đi trước một bước.” Giọng Hoắc Khứ Bệnh rất nhẹ, “Mùa hạ khí trời nóng bức, huynh chạy về càng sớm càng tốt.”

Nghe vậy, nhớ tới bóng hình cha, lòng Lý Cảm quặn đau, thi lễ: “Đa tạ Phiêu Kỵ Tướng quân, ta, ta… cáo từ.” Nói xong, anh ta quay người đi ngay, dắt ngựa của mình, xông vào giữa bóng đêm mịt mờ.

Chapter
1 Chương 1: Trưng binh. Thượng
2 Chương 2: Trưng binh. Hạ
3 Chương 3: Tòng quân. Thượng
4 Chương 4: Tòng quân. Trung
5 Chương 5: Tòng quân. Hạ
6 Chương 6: Cùng Ngũ. Thượng
7 Chương 7: Cùng Ngũ. Hạ
8 Chương 8: Tình quê. Thượng
9 Chương 9: Tình quê. Hạ
10 Chương 10: So tiễn. Thượng
11 Chương 11: So tiễn. Trung
12 Chương 12: So tiễn. Hạ
13 Chương 13: Thư nhà. Thượng
14 Chương 14: Thư nhà. Hạ
15 Chương 15: Bắc Đẩu
16 Chương 16: Thao luyện. Thượng
17 Chương 17: Thao luyện. Trung
18 Chương 18: Thao luyện. Hạ
19 Chương 19: Mộ hoang. Thượng
20 Chương 20: Mộ hoang (trung)
21 Chương 21: Mộ hoang. Ba
22 Chương 22: Mộ hoang. Bốn
23 Chương 23: Lũ lụt.thượng
24 Chương 24: Lũ lụt. Trung
25 Chương 25: Lũ lụt. Hạ
26 Chương 26: Lông đại bàng. Thượng
27 Chương 27: Lông đại bàng. Trung
28 Chương 28: Lông đại bàng. Hạ
29 Chương 29: Trùng phùng. Thượng
30 Chương 30: Trùng phùng. Trung
31 Chương 31: Trùng phùng. Hạ
32 Chương 32: Chuyện cũ. Thượng
33 Chương 33: Chuyện cũ. Trung
34 Chương 34: Chuyện cũ. Hạ
35 Chương 35: Cố nhân. Thượng
36 Chương 36: Cố nhân. Trung
37 Chương 37: Cố nhân. Hạ
38 Chương 38: Cậu. Thượng
39 Chương 39: Cậu. Trung
40 Chương 40: Cậu. Hạ
41 Chương 41: Hành trình. Một
42 Chương 42: Hành trình. Hai
43 Chương 43: Hành trình. Ba
44 Chương 44: Hành trình. Bốn
45 Chương 45: Hành trình. Năm
46 Chương 46: Hành trình. Sáu
47 Chương 47: Hành trình. Bảy
48 Chương 48: Oman. Một
49 Chương 49: Oman. Hai
50 Chương 50: Oman. Ba
51 Chương 51: Oman. Bốn
52 Chương 52: Oman. Năm
53 Chương 53: Oman. Sáu
54 Chương 54: Đường về. Một
55 Chương 55: Đường về. Hai
56 Chương 56: Đường về, ba
57 Chương 57: Đường về. Bốn
58 Chương 58: Đường về. Năm
59 Chương 59: Đường về. Sáu
60 Chương 60: Đường về. Bảy
61 Chương 61: Đường về. Tám
62 Chương 62: Đường về. Chín
63 Chương 63: Đường về. Mười
64 Chương 64: Về doanh
65 Chương 65: Đông chí. Một
66 Chương 66: Đông chí. Hai
67 Chương 67: Đông chí. Ba
68 Chương 68: Đông chí. Bốn
69 Chương 69: Lo lắng. Một
70 Chương 70: Lo lắng. Hai
71 Chương 71: Tập kích. Một
72 Chương 72: Tập kích. Hai Ba
73 Chương 73: Tập kích. Bốn
74 Chương 74: Tuyệt địa. Một
75 Chương 75: Tuyệt địa. Hai
76 Chương 76: Tuyệt địa. Ba
77 Chương 77: Tuyệt địa. Bốn
78 Chương 78: Tuyệt địa. Năm
79 Chương 79: Bi ca. Một
80 Chương 80: Bi ca. Hai
81 Chương 81: Bi ca. Ba
82 Chương 82: Tình cảm. Một
83 Chương 83: Tình cảm. Hai
84 Chương 84: Tình cảm. Ba
85 Chương 85: Quận Bắc Địa. Một
86 Chương 86: Quận Bắc Địa. Hai
87 Chương 87: Quận Bắc Địa. Ba
88 Chương 88: Quận Bắc Địa. Bốn
89 Chương 89: Quận Bắc Địa. Năm
90 Chương 90: Khiêu khích. Một
91 Chương 91: Khiêu khích. Hai
92 Chương 92: Khiêu khích. Ba
93 Chương 93: Khiêu khích. Bốn
94 Chương 94: Khiêu khích. Năm
95 Chương 95: Huyện Bình Dương. Một
96 Chương 96: Huyện Bình Dương. Hai
97 Chương 97: Huyện Bình Dương. Ba
98 Chương 98: Huyện Bình Dương. Bốn
99 Chương 99: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Một
100 Chương 100: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Hai
101 Chương 101: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Ba
102 Chương 102: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Bốn
103 Chương 103: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Năm
104 Chương 104: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Sáu
105 Chương 105: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Bảy
106 Chương 106: Tửu Tuyền*. Một
107 Chương 107: Tửu tuyền. Hai
108 Chương 108: Tửu tuyền. Ba
109 Chương 109: Tửu tuyền. Bốn
110 Chương 110: Tửu tuyền. Năm
111 Chương 111: Tửu tuyền. Sáu
112 Chương 112: Trường An. Một
113 Chương 113: Trường An. Hai
114 Chương 114: Trường An. Ba
115 Chương 115: Trường An. Bốn
116 Chương 116: Trường An. Năm
117 Chương 117: Trường An. Sáu
118 Chương 118: Trường An. Bảy
119 Chương 119: Trường An. Tám
120 Chương 120: Trường An. Chín
121 Chương 121: Trường An. Mười
122 Chương 122: Trường An. Mười một
123 Chương 123: Vân Phá. Một
124 Chương 124: Vân Phá. Hai
125 Chương 125: Vân Phá. Ba
126 Chương 126: Vân Phá. Bốn
127 Chương 127: Vân Phá. Năm
128 Chương 128: Vân Phá. Sáu
129 Chương 129: Vân Phá. Bảy
130 Chương 130: Vân Phá. Tám
131 Chương 131: Vân Phá. Chín
132 Chương 132: Vân Phá. Mười
133 Chương 133: Vân Phá. Mười một
134 Chương 134: Biệt ly khổ*. Một
135 Chương 135: Biệt ly khổ. Hai
136 Chương 136: Biệt ly khổ. Ba
137 Chương 137: Biệt ly khổ. Bốn
138 Chương 138: Biệt ly khổ. Năm
139 Chương 139: Biệt ly khổ. Sáu
140 Chương 140: Biệt ly khổ. Bảy
141 Chương 141: Biệt ly khổ. Tám
142 Chương 142: Cốt trong cốt. Một
143 Chương 143: Cốt trong cốt. Hai
144 Chương 144: Cốt trong cốt. Ba
145 Chương 145: Cốt trong cốt. Bốn
146 Chương 146: Cốt trong cốt. Năm
147 Chương 147: Cốt trong cốt. Sáu
148 Chương 148: Cốt trong cốt. Bảy
149 Chương 149: Cốt trong cốt. Tám
150 Chương 150: Hôn lễ. Một
151 Chương 151: Hôn lễ. Hai
152 Chương 152: Hôn lễ. Ba
153 Chương 153: Hôn lễ. Bốn
154 Chương 154: Hôn lễ. Năm
155 Chương 155: Hôn lễ. Sáu
156 Chương 156: Hôn lễ. Bảy
157 Chương 157: Hôn lễ. Tám
158 Chương 158: Hôn lễ. Chín
159 Chương 159: Suối nước nóng. Một
160 Chương 160: Suối nước nóng. Hai
161 Chương 161: Suối nước nóng. Ba
162 Chương 162: Suối nước nóng. Bốn
163 Chương 163: Mạc Bắc. Một
164 Chương 164: Mạc Bắc. Hai
165 Chương 165: Mạc Bắc. Ba
166 Chương 166: Mạc Bắc. Bốn
167 Chương 167: Hiện Nhi ra đời. Một
168 Chương 168: Thiện Nhi ra đời. Hai
169 Chương 169: Thiện Nhi ra đời. Ba
170 Chương 170: Thiện Nhi ra đời. Bốn
171 Chương 171: Ánh tà dương Lâu Lan. Một
172 Chương 172: Ánh tà dương Lâu Lan. Hai
173 Chương 173: Ánh tà dương Lâu Lan. Ba
174 Chương 174: Ánh tà dương Lâu Lan. Bốn
175 Chương 175: Tiếng đàn chưa tuyệt. Một
176 Chương 176: Tiếng đàn chưa tuyệt. Hai
177 Chương 177: Tiếng đàn chưa tuyệt. Ba
178 Chương 178: Tiếng đàn chưa tuyệt. Bốn
179 Chương 179: Tiếng đàn chưa tuyệt. Năm
180 Chương 180: Tiếng đàn chưa tuyệt. Sáu
181 Chương 181: Tiếng đàn chưa tuyệt. Bảy
182 Chương 182: Ngoại truyện: Oman và những câu chuyện
Chapter

Updated 182 Episodes

1
Chương 1: Trưng binh. Thượng
2
Chương 2: Trưng binh. Hạ
3
Chương 3: Tòng quân. Thượng
4
Chương 4: Tòng quân. Trung
5
Chương 5: Tòng quân. Hạ
6
Chương 6: Cùng Ngũ. Thượng
7
Chương 7: Cùng Ngũ. Hạ
8
Chương 8: Tình quê. Thượng
9
Chương 9: Tình quê. Hạ
10
Chương 10: So tiễn. Thượng
11
Chương 11: So tiễn. Trung
12
Chương 12: So tiễn. Hạ
13
Chương 13: Thư nhà. Thượng
14
Chương 14: Thư nhà. Hạ
15
Chương 15: Bắc Đẩu
16
Chương 16: Thao luyện. Thượng
17
Chương 17: Thao luyện. Trung
18
Chương 18: Thao luyện. Hạ
19
Chương 19: Mộ hoang. Thượng
20
Chương 20: Mộ hoang (trung)
21
Chương 21: Mộ hoang. Ba
22
Chương 22: Mộ hoang. Bốn
23
Chương 23: Lũ lụt.thượng
24
Chương 24: Lũ lụt. Trung
25
Chương 25: Lũ lụt. Hạ
26
Chương 26: Lông đại bàng. Thượng
27
Chương 27: Lông đại bàng. Trung
28
Chương 28: Lông đại bàng. Hạ
29
Chương 29: Trùng phùng. Thượng
30
Chương 30: Trùng phùng. Trung
31
Chương 31: Trùng phùng. Hạ
32
Chương 32: Chuyện cũ. Thượng
33
Chương 33: Chuyện cũ. Trung
34
Chương 34: Chuyện cũ. Hạ
35
Chương 35: Cố nhân. Thượng
36
Chương 36: Cố nhân. Trung
37
Chương 37: Cố nhân. Hạ
38
Chương 38: Cậu. Thượng
39
Chương 39: Cậu. Trung
40
Chương 40: Cậu. Hạ
41
Chương 41: Hành trình. Một
42
Chương 42: Hành trình. Hai
43
Chương 43: Hành trình. Ba
44
Chương 44: Hành trình. Bốn
45
Chương 45: Hành trình. Năm
46
Chương 46: Hành trình. Sáu
47
Chương 47: Hành trình. Bảy
48
Chương 48: Oman. Một
49
Chương 49: Oman. Hai
50
Chương 50: Oman. Ba
51
Chương 51: Oman. Bốn
52
Chương 52: Oman. Năm
53
Chương 53: Oman. Sáu
54
Chương 54: Đường về. Một
55
Chương 55: Đường về. Hai
56
Chương 56: Đường về, ba
57
Chương 57: Đường về. Bốn
58
Chương 58: Đường về. Năm
59
Chương 59: Đường về. Sáu
60
Chương 60: Đường về. Bảy
61
Chương 61: Đường về. Tám
62
Chương 62: Đường về. Chín
63
Chương 63: Đường về. Mười
64
Chương 64: Về doanh
65
Chương 65: Đông chí. Một
66
Chương 66: Đông chí. Hai
67
Chương 67: Đông chí. Ba
68
Chương 68: Đông chí. Bốn
69
Chương 69: Lo lắng. Một
70
Chương 70: Lo lắng. Hai
71
Chương 71: Tập kích. Một
72
Chương 72: Tập kích. Hai Ba
73
Chương 73: Tập kích. Bốn
74
Chương 74: Tuyệt địa. Một
75
Chương 75: Tuyệt địa. Hai
76
Chương 76: Tuyệt địa. Ba
77
Chương 77: Tuyệt địa. Bốn
78
Chương 78: Tuyệt địa. Năm
79
Chương 79: Bi ca. Một
80
Chương 80: Bi ca. Hai
81
Chương 81: Bi ca. Ba
82
Chương 82: Tình cảm. Một
83
Chương 83: Tình cảm. Hai
84
Chương 84: Tình cảm. Ba
85
Chương 85: Quận Bắc Địa. Một
86
Chương 86: Quận Bắc Địa. Hai
87
Chương 87: Quận Bắc Địa. Ba
88
Chương 88: Quận Bắc Địa. Bốn
89
Chương 89: Quận Bắc Địa. Năm
90
Chương 90: Khiêu khích. Một
91
Chương 91: Khiêu khích. Hai
92
Chương 92: Khiêu khích. Ba
93
Chương 93: Khiêu khích. Bốn
94
Chương 94: Khiêu khích. Năm
95
Chương 95: Huyện Bình Dương. Một
96
Chương 96: Huyện Bình Dương. Hai
97
Chương 97: Huyện Bình Dương. Ba
98
Chương 98: Huyện Bình Dương. Bốn
99
Chương 99: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Một
100
Chương 100: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Hai
101
Chương 101: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Ba
102
Chương 102: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Bốn
103
Chương 103: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Năm
104
Chương 104: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Sáu
105
Chương 105: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Bảy
106
Chương 106: Tửu Tuyền*. Một
107
Chương 107: Tửu tuyền. Hai
108
Chương 108: Tửu tuyền. Ba
109
Chương 109: Tửu tuyền. Bốn
110
Chương 110: Tửu tuyền. Năm
111
Chương 111: Tửu tuyền. Sáu
112
Chương 112: Trường An. Một
113
Chương 113: Trường An. Hai
114
Chương 114: Trường An. Ba
115
Chương 115: Trường An. Bốn
116
Chương 116: Trường An. Năm
117
Chương 117: Trường An. Sáu
118
Chương 118: Trường An. Bảy
119
Chương 119: Trường An. Tám
120
Chương 120: Trường An. Chín
121
Chương 121: Trường An. Mười
122
Chương 122: Trường An. Mười một
123
Chương 123: Vân Phá. Một
124
Chương 124: Vân Phá. Hai
125
Chương 125: Vân Phá. Ba
126
Chương 126: Vân Phá. Bốn
127
Chương 127: Vân Phá. Năm
128
Chương 128: Vân Phá. Sáu
129
Chương 129: Vân Phá. Bảy
130
Chương 130: Vân Phá. Tám
131
Chương 131: Vân Phá. Chín
132
Chương 132: Vân Phá. Mười
133
Chương 133: Vân Phá. Mười một
134
Chương 134: Biệt ly khổ*. Một
135
Chương 135: Biệt ly khổ. Hai
136
Chương 136: Biệt ly khổ. Ba
137
Chương 137: Biệt ly khổ. Bốn
138
Chương 138: Biệt ly khổ. Năm
139
Chương 139: Biệt ly khổ. Sáu
140
Chương 140: Biệt ly khổ. Bảy
141
Chương 141: Biệt ly khổ. Tám
142
Chương 142: Cốt trong cốt. Một
143
Chương 143: Cốt trong cốt. Hai
144
Chương 144: Cốt trong cốt. Ba
145
Chương 145: Cốt trong cốt. Bốn
146
Chương 146: Cốt trong cốt. Năm
147
Chương 147: Cốt trong cốt. Sáu
148
Chương 148: Cốt trong cốt. Bảy
149
Chương 149: Cốt trong cốt. Tám
150
Chương 150: Hôn lễ. Một
151
Chương 151: Hôn lễ. Hai
152
Chương 152: Hôn lễ. Ba
153
Chương 153: Hôn lễ. Bốn
154
Chương 154: Hôn lễ. Năm
155
Chương 155: Hôn lễ. Sáu
156
Chương 156: Hôn lễ. Bảy
157
Chương 157: Hôn lễ. Tám
158
Chương 158: Hôn lễ. Chín
159
Chương 159: Suối nước nóng. Một
160
Chương 160: Suối nước nóng. Hai
161
Chương 161: Suối nước nóng. Ba
162
Chương 162: Suối nước nóng. Bốn
163
Chương 163: Mạc Bắc. Một
164
Chương 164: Mạc Bắc. Hai
165
Chương 165: Mạc Bắc. Ba
166
Chương 166: Mạc Bắc. Bốn
167
Chương 167: Hiện Nhi ra đời. Một
168
Chương 168: Thiện Nhi ra đời. Hai
169
Chương 169: Thiện Nhi ra đời. Ba
170
Chương 170: Thiện Nhi ra đời. Bốn
171
Chương 171: Ánh tà dương Lâu Lan. Một
172
Chương 172: Ánh tà dương Lâu Lan. Hai
173
Chương 173: Ánh tà dương Lâu Lan. Ba
174
Chương 174: Ánh tà dương Lâu Lan. Bốn
175
Chương 175: Tiếng đàn chưa tuyệt. Một
176
Chương 176: Tiếng đàn chưa tuyệt. Hai
177
Chương 177: Tiếng đàn chưa tuyệt. Ba
178
Chương 178: Tiếng đàn chưa tuyệt. Bốn
179
Chương 179: Tiếng đàn chưa tuyệt. Năm
180
Chương 180: Tiếng đàn chưa tuyệt. Sáu
181
Chương 181: Tiếng đàn chưa tuyệt. Bảy
182
Chương 182: Ngoại truyện: Oman và những câu chuyện