Chương 169: Huyễn cảnh

Chiến trường: La Thần

Chiến trường hiện tại vẫn kịch chiến vang trời chấn động tứ phương, hai bên chiến đấu người ngã xuống vô số, chiến trận chiến đấu quả rất kinh thiên.

Hỏa Hồ Tiểu Ly cửu vĩ thượng cỗ hung mãnh liệt diễm không ngừng thiêu đốt lửa lớn nuốt chửng không gian. Thái hậu Ngô Quốc cũng chuyên dùng liệt hỏa cảnh giới rất cao hiện đang tỏ ra không hề thua kém.

Chân thân Bạch Ngư Long do có Thái Mỹ Kim và Thanh Túc hổ trợ nên hiện cũng không gặp mấy khó khăn bảo vệ cho La Thần.

La Thần lúc này toàn thân đau đớn, hắc khí bao quanh, nào đâu biết được xung quanh lúc này là đang kịch chiến như thế nào. La Thần trong đầu mơ hồ vô thức nghe được tiếng của hệ thống không ngừng gọi.

"Kí chủ... kí chủ.... tỉnh... tỉnh lại đi a..... kí chủ...."

La Thần trong cõi vô thức khẽ bừng tỉnh, mở mắt ra hắn liền thấy xung quanh chỉ là một màu đen tĩnh lặng giống như là một không gian vô định chẳng có điểm cuối.

Hướng mắt nhìn tít ra xa, La Thần lại mơ hồ thấy được cả một không gian rộng lớn toàn sao trời lung linh huyền ảo.

"Cái... này....." La Thần liền rất hoang mang không hiểu là mình đang ở đâu.

Bởi hắn hiện chỉ là vô định trôi đi giữa màn đêm rộng lớn, chứ nào có thấy mặt đất nào đâu. Còn có bầu trời cũng chẳng thấy, mà thay vào đó nó chỉ là tựa như không gian mênh mong chẳng có điểm cuối.

Vạn vì tinh tú cứ ngỡ như xa như gần, ấy nhưng muốn tiếp cận thì là điều không thể nào làm được.

"Đây là đâu.... Không lẽ... Ta là... là đã chết rồi sao...?"

La Thần tiếp nương vào những vì tinh tú xung quanh soi sáng cho hắn, tiếp y nhìn lại bản thân thì lại thấy cơ thể mình hiện rất là kì lạ.

Bởi cơ thể của La Thần lúc này nó cứ mơ hồ tựa hư ảnh tàn hồn chứ nào có giống chân thân của người sống đâu. La Thần thấy vậy liền thiết nghĩ mình đã chết, vậy nên hắn liền chỉ biết khẽ thở dài.

Bỗng ngay lúc này những vì tinh tú cứ không ngừng chuyển động ở trước mắt hắn, tiếp rất nhanh lại tạo ra một mảnh hình ảnh rất xa lạ hiện ra.

Hình ảnh tựa như huyễn cảnh ảo mộng giống như sương mờ, nào là khung cảnh hùng vĩ của rừng núi trùng trùng, nào là thời không rất xa lạ với La Thần.

Đặc biệt ở một gốc cây hoa đỏ lớn không ngừng rơi xuống những cách hoa nhìn rất chi là lung linh tuyệt trần.

Bên dưới gốc cây thì lại thấy có một con yêu tinh bán thú thân hình rất xinh đẹp đang không ngừng xoay vòng uyển chuyển múa. La Thần hắn liền cũng bị cảnh tình trước mặt làm cho thất thần một hồi rất lâu.

Hoa đỏ từng hồi nhẹ rơi không biết đã trải qua bao lâu, liền lúc này yêu tinh bán hình kia tựa như đã phát hiện ra La Thần, liền yêu tinh lập tức nghiêng đầu đưa mắt nhìn về hắn.

La Thần nhất thời chấn động khó hiểu sao trong ảo cảnh lại có thể giống như thật đến như vậy được chứ, và còn có thể nhìn thấy hắn nữa cơ chứ.

Yêu tinh bán hình nhìn hắn nhẹ nghiêng đầu nói. "Ngươi lại lén nhìn ta nữa sao.?"

"Ta... ta...." La Thần càng thêm chấn động kèm thêm một chút hoảng sợ.

"Ta.. ta... Gì chứ.! Phượng yêu ta cũng không phải lần đầu bị ngươi lén nhìn rồi đi."

"Phượng yêu.?" La Thần càng thêm rất khó hiểu trước yêu tinh Phượng yêu này.

"Sao ngươi vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì vậy.? Còn không mau đến đây."

"Ta... ta... Nhưng... ta... đâu có quen cô đâu..." La Thần khó hiểu hỏi.

Phượng Yêu liền cũng rất kinh ngạc mở to mắt. "Ngươi đây là đang chơi trò gì vậy.? Bộ hôm nay không ăn đòn nên đã quên luôn Phượng Yêu ta rồi sao.?"

"Ta... Thật sự là không có quen cô mà...." La Thần vội phân trần.

"Hừ.... Cái noãn thú ngươi không ăn đòn thì vẫn không chịu rồi sao.?" Dứt lời Phượng Yêu nhanh như thiểm điện phóng qua vung tay về phía La Thần.

"A... Khoan đã.... a...." La Thần hoảng sợ liền muốn quay đầu bỏ chạy.

Ấy nhưng Phượng Yêu cao cường tốc độ rất nhanh nào có cho hắn kịp bỏ chạy đâu. Tiếp La Thần thấy Phượng Yêu đã xuất hiện trước mặt rất gần, liền hắn rất sợ hãi vội chỉ biết nhắm nghiền đôi mắt lại mà chịu trận.

La Thần nhắm mắt một hồi lâu, ấy nhưng lại chẳng thấy động tĩnh gì nữa. Chỉ là hắn chỉ thoáng nghe được rằng Phượng Yêu đang khó hiểu nhỏ nói gì đó.

"Quái... Noãn thú Kỳ Lân hắn hôm nay bị gì ấy nhỉ..."

Sau tiếng nói khẽ đó thì xung quanh lại bỗng chìm trong im lặng một lần nữa, La Thần liền nghĩ may mắn chỉ là ảo ảnh mà thôi. Nếu không thì hắn thật đã chết tức tưởi thật rồi đi.

La Thần khẽ mở mắt một lần nữa, liền lúc này nó lại là một thảo nguyên cực kì rộng lớn mênh mông, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh rừng núi khi nãy.

Giữa thảo nguyên rộng lớn còn thấy có một cái hồ nước trong xanh rất xinh đẹp, cạnh hồ nước lại là có một ngôi đình mát nhìn rất hữu tình.

Ở đây La Thần hắn lúc này là đang đứng trong ngôi đình mát mắt hướng nhìn ra cảnh sắc hồ nước xanh biết đẹp lộng lẫy. Gió nhẹ khẽ lướt qua mặt hắn càng khiến hắn trong lòng lập tức rất thanh thuần.

La Thần nhẹ ngồi xuống trước thềm ngôi đình mát chìm đắm vào trong cái nơi rất chi là khiến người ta thanh thản này.

La Thần đang tựa như chìm đắm quên mình thì bỗng ngay lúc này phía bên cạnh đã xuất hiện một người từ lúc nào rồi, người này cũng khẽ ngồi xuống bên cạnh cùng với hắn nhỏ lên tiếng.

"Huynh đang nghĩ gì vậy.?"

La Thần có hơi tỉnh mộng quay sang nhìn người vừa lên tiếng, không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn thì.... La Thần liền lại một hồi chấn kinh nữa rồi.

Bởi người đang ngồi bên cạnh hắn lúc này đó lại là... là... Phải nói là... Đẹp tựa tiên nữ giáng trần vậy. Lập tức khiến La Thần hắn cũng phải nhất thời mà động lòng phàm vì vị tiên nữ này.

"Tiên... tiên nữ...." La Thần động tình trước vẻ đẹp của vị tiên nữ này thật rồi, liền miệng rất lắp bắp nói không rõ.

"Xì....." Vị tiên tử nhẹ cười một cái càng khiến La Thần thêm phần trầm mê huyễn hoặc.

Vị tiên tử cười duyên động lòng người một cái rồi liền lên tiếng. "Huynh là đang trêu ta sao.? Phượng Tiên ta thật không thích đâu."

Tuy miệng nói không thích, ấy nhưng biểu hiện trên mặt thì lại hoàn toàn ngược lại với lời nói của cô ấy.

La Thần thấy vậy thì liền lại quên mất bản thân mất rồi, liền hắn bàn tay có chút lành lạnh tựa như lần đầu tiếp xúc với người khác giới.

"Phượng Tiên.! Cô... cô... là tiên tử sao.?"

Nghe được La Thần nói lời kì lạ, liền Phượng Tiên hơi khó hiểu. "Huynh nói gì vậy.? Chúng ta hai người đều là cùng làm thần tiên chốn thiên đình mà."

"Cái gì.... Thần tiên... Thiên đình...." La Thần lúc bấy giờ mới chợt tỉnh mộng đẹp, lập tức rất chấn động với thông tin này.

"Huynh sao vậy.! Đừng làm ta sợ chứ..." Phượng Tiên thấy vẻ hoảng hốt của La Thần thì liền cũng rất lo lắng.

Tiếp Phượng Tiên nhanh chóng bắt lấy bàn tay của La Thần nói. "Huynh sao vậy.! Huynh là có chuyện gì sao.?"

La Thần cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại khó cầu của Phượng Tiên liền trong lòng không hiểu sao lập tức đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Nhưng... Ta nào đâu có muốn làm thần tiên đâu." La Thần nhẹ thở ra, vẻ than thở đáp.

"Hả... Huynh không muốn làm thần tiên á...?" Phượng Tiên liền rất kinh ngạc hỏi.

"Hàizz...." Thở dài một hơi La Thần nói. "Thần tiên thì có gì tốt đâu chứ.!"

"Ta thà nguyện sống một cuộc sống bình thường chứ cũng chẳng màng đến chữ thần tiên để làm gì cả."

"Ta tuổi trẻ có nhiều lầm lỗi, khiến cho có nhiều lắm những quyết định sai lầm. Liền khi lớn lên, trong tay ta đã mất đi tất cả."

"Liền lúc này thì ta mới hiểu chân tình nó mới là thứ đáng trân trọng nhất, bởi vậy từ đó ta luôn có một mong ước ở sâu tận đáy lòng đó là..."

"Cùng người mình yêu sống bình bình... an an... ổn ổn... ở một nơi nào đó của riêng chúng ta là được rồi."

"Cuộc sống như thế nó mới đích thị là niềm mơ ước của ta."

Phượng Tiên trong lòng chấn động kinh thiên, hai mắt mở to hoảng sợ trước lối suy nghĩ không hợp với lẽ thường của La Thần. Nhưng rồi bỗng cô lại không cho là đúng lên tiếng.

"Huynh nói gạt ta.! Nếu đó là điều huynh mong muốn, vậy... vậy... tại sao huynh không chịu quay lại bên gốc cây hoa đỏ tìm ta."

"Huynh có biết ta đã ở dưới gốc cây Hoa Đỏ đợi huynh bao lâu không.... Đó là một khoảng thời gian rất dài... dài đến nỗi cũng chẳng thể nào nhớ rõ là bao nhiêu năm nữa...."

"Cho tới khi ta đã kiệt quệ mà rời khỏi trần thế thì cũng chỉ có Bạch Hồ Tiểu Ly và Miêu Hoàng Ưng ở bên cạnh mà thôi."

"Nếu huynh đã muốn vậy thì sao suốt từng đấy thời gian mà vẫn không chịu quay lại nữa cơ chứ."

La Thần nghe hết mọi chuyện thì đã liền hiểu Phượng Tiên là có một cái cố sự không hề nhỏ rồi. La Thần không hiểu sao cũng rất đau lòng với cô ấy, liền hắn không hề muốn gạt cô ấy làm gì, thế là hắn liền lên tiếng.

"Phượng Tiên tử.! Nói thật... Ta cũng không phải người mà cô quen đâu."

"Là sao.?" Phượng Tiên lại kinh ngạc lần nữa khó hiểu nhìn chằm chằm lấy La Thần.

"Không lẽ.... không lẽ....." Phượng Tiên liền như trong lòng đã phát hiện ra điều gì rồi.

"Ta tên La Thần.! Trước giờ vẫn chưa hề biết qua Phượng Tiên cô, và hôm nay nó cũng là lần đầu tiên ta gặp cô."

Trái ngược với suy nghĩ rằng Phượng Tiên sẽ nhanh buông tay hắn ra và phản kháng. Liền lúc này lại thấy Phượng Tiên càng làm cho La Thần thêm phần rất khó hiểu khi nghe cô ấy nói.

"La Thần.! Ta xin lỗi.... Ta... ta.... tim ta vẫn còn có huynh ấy.... Ta... ta... xin lỗi ngươi...."

"Bang....." Huyễn cảnh ngay lúc này liền có dấu hiệu vỡ tan biến mất.

La Thần hắn rất chấn động nhanh chóng lên tiếng. "Tiên tử.! Cô là có biết La Thần ta sao.?"

Phượng Tiên nghe La Thần nói vậy thì cũng chẳng mấy ngạc nhiên nữa rồi, bởi khi cô biết đó chính là La Thần thì cô cũng đã hiểu được vài thứ.

"La Thần.! Nếu có kiếp sau... Ta sẽ báo đáp cho ngươi...."

La Thần liền lúc này cảm nhận được bản thân mình hiện đang dần tan biến vào hư vô, liền hắn rất kích động lên tiếng.

"Tiên tử.! Tuy ta không hiểu lắm cô nói gì. Nhưng.... nếu có thể tương ngộ thì La Thần ta sẽ không buông tay cô đâu."

La Thần biết rằng hắn sắp phải đi rồi, vậy nên hắn liền chẳng kiêng kị hay ngần ngại gì cả, liền hắn nhanh nói ra hết những thứ không nên nói với một cô gái khi mới lần đầu gặp mặt.

Âu nó cũng là do La Thần hắn nghĩ dù tuy chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng bảo đi liền đi thì hắn quả chẳng thể nào chấp nhận được. Liền La Thần thiết nghĩ đây chẳng phải là địa ngục hay sao chứ.

"A.... Chết tiệt.... Muốn giết cứ giết.... muốn chém cứ chém.... Cớ sao lại chơi trò khiến người khác đau lòng như vậy chứ hả....."

"A..... Ai.... hả... Là thằng điên nào đã tạo ra cái địa ngục kiểu này vậy hả.... A... Mau ra đây cho ta......."

Phượng Tiên bên cạnh thấy La Thần dần tan biến, ấy nhưng hắn vẫn rất cố chấp không chịu rời đi như vậy thì liền...

"La Thần.! Ta xin lỗi....."

La Thần nhỏ nghe được tiếng nói đau lòng của Phượng Tiên liền hắn càng thêm rất không cam tâm. Ấy nhưng khi nhìn lại thấy vẻ mặt rất buồn bã của Phượng Tiên, thì La Thần lại càng thêm không nỡ khiến nàng ấy đau lòng bởi một kẻ mới quen như hắn.

"Phượng Tiên phải không.!" La Thần bỗng lật mặt như lật sách, vẻ mỉm cười nhếch miệng.

"Ầy... da.... La Thần ta còn tưởng rằng thần tiên là như thế nào.! Xem ra cũng chỉ là hạng bình thường mà thôi."

Phượng Tiên thật đã bị La Thần hết lần này đến lần khác trêu đùa cảm xúc thật rồi, bởi lúc này cô lại thêm một lần mở to mắt khó hiểu nhìn hắn nữa rồi.

"La Thần ngươi nói gì vậy.?"

"Còn không hiểu sao.? Ây... da... Xem ra tiên tử cô ngoài cái vẻ đẹp bất phàm ra thì cũng chẳng có gì hơn người cả."

"Tiên tử cô là bị ngốc sao.? La Thần ta chỉ là trêu đùa cô thôi. Cô thật tưởng rằng ta hiện sẽ đau lòng sao... Cô ngốc nghếch quá rồi đi.... Ha... ha... ha..."

"Ngươi....." Phượng Tiên liền có hơi kích động buông tay La Thần.

La Thần nhân cơ hội quay đầu tiếp bước tránh xa khỏi Phượng Tiên, La Thần tiếp nhìn xuống thấy bản thân đã sắp không còn tại được nữa rồi.

"Tiên tử.! Cô sau này cũng đừng có quá ngây thơ như vậy...." Dứt lời La Thần liền cũng đã hoàn toàn biến mất.

"Khoan đã..." Phượng Tiên vẻ còn chưa hiểu hết mọi chuyện liền nhanh chạy lên muốn giữ La Thần lại.

Khi cô vừa vương tay khẽ chạm vào bóng lưng của La Thần thì hắn cũng là liền biến mất. Liền khiến cho cô ấy vồ hụt trong hư không.

"La Thần.! Ngươi có thể nói rõ ràng hơn được không...."

"Tinh...." Một âm thanh tinh khiết khẽ rơi xuống mặt sàn ngôi đình mát.

Phượng Tiên đang hụt hẫng bỗng hai mắt liền rất thất kinh khi thấy được viên ngọc nhỏ tựa như nước rơi xuống. Ấy nhưng viên ngọc nhỏ này nó lại muôn phần tinh khiết long lanh đến lạ thường.

"Không thể nào đi...." Phượng Tiên càng thêm khó tin khẽ nói.

"Tâm Can Bích Lệ Tinh.... Hắn.... La Thần hắn.... rốt cuộc là... là gì vậy chứ.... Hắn... hắn là đang đau lòng sao...."

- ---------...----------

La Thần hắn lúc này lại vẫn ở cái nơi tối đen làm bạn với hàng vạn vì tinh tú, lúc này hắn gương mặt thất thần đưa mắt nhìn xa xăm tựa như vô hồn chẳng sức sống.

La Thần cứ vậy thất thần chẳng màng quan tâm đến cái gì cả, tiếp một thời gian rất lâu bỗng hệ thống lúc này cũng đã phát hiện tìm đến.

"Kí chủ.! Ngài là đang nghĩ gì vậy.?" Hệ thống nó liền rất khó hiểu khi thấy dáng vẻ của La Thần lúc này.

"Hệ Thống.! Ngươi nói xem, những việc ở huyễn cảnh nó tất cả có phải cũng chỉ là giả.?"

Hệ thống rất khó hiểu chớp chớp mắt đáp. "Huyễn cảnh.! Huyễn cảnh nào nha..."

"Hệ thống ngươi xem ra cũng không biết rồi đi." Khẽ thất vọng La Thần nói chuyện khác.

"Ngươi sao có thể đến đây tìm ta vậy.?"

Hệ thống gãi gãi đầu với cái vẻ cao thâm này của kí chủ, xong liền đáp. "Tuy có hơi bất ngờ là ngài có thể đi đến được đây. Nhưng dù sao thì nơi này nó cũng chẳng mấy xa lạ với hệ thống, vậy nên mới phát hiện được rằng ngài đang ở đây."

"Không xa lạ.!" La Thần hơi bất ngờ. "Vậy ngươi nói ở đây nó là gì đi."

"Được.!" Hệ thống liền nhận lời đáp.

"Ở đây thoáng nhìn thì tựa như không gian vô định không có gì đặc biệt, ấy nhưng sự thật nó chính là không gian phép tắc ở một chiều không gian vô định."

"Nơi này tựa như chẳng có gì, ấy nhưng nó lại có thể làm nơi kết nối cho tất cả."

"Ví như là mở một cổng không gian dịch chuyển này, hoặc là có thể vận dụng nó để đi tới một thế giới khác này."

"Chính nhờ vậy nên hệ thống mới có thể tìm được ngài ở thế giới kia đấy.!"

La Thần nghe hiểu, lại nói. "Vậy Hệ thống ngươi làm cách nào để nhận biết cái nào là thật và cái nào là huyễn cảnh."

"Huyễn cảnh.?" Ngạc nhiên hệ thống nói. "Ở đây làm gì có huyễn cảnh nào chứ.! Nếu mà có thì chắc cũng chỉ là do kẻ yếu ngu ngốc dám xông vào không gian phép tắc thôi."

"Bởi muốn động dụng lên không gian phép tắc thì cũng không phải chuyện nói là làm được đâu. Ngay cả hệ thống thì cũng chỉ là một kẻ hiểu được một chút xíu mà thôi đi."

La Thần càng thêm khó hiểu. "Nói vậy chuyện có thể động dụng lên không gian phép tắc nó là rất khó sao.?"

"Chứ còn gì nữa.! Nói thật, khi cảm nhận được ngài ở đây thì hệ thống đã rất lo lắng đó. Bởi nếu không cẩn thận mà làm loạn thì ngài sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì đâu."

"Nhưng thật không ngờ kí chủ ngài lại thật ngoan ngoãn chỉ ngồi im chờ đợi."

La Thần vẻ cười mỉa mai nói. "Vậy nếu nói ta đã có thể động dụng không gian phép tắc thì hệ thống ngươi có tin không.?"

"Đó là chuyện không thể nào.!" Hệ thống khẳng định. "Bởi nếu được vậy sao ngài còn không mau quay lại chứ.?"

La Thần cũng hoang mang. "Thôi.! Dù sao thì ta cũng đâu có làm gì đâu. Âu nó chắc cũng chỉ là một huyễn cảnh nào đó mà thôi."

"Kí chủ ngài đã thấy huyễn cảnh sao.?"

"Ừ.!"

"Nó là huyễn cảnh như thế nào vậy.? Rồi còn có sao ngài có thể thoát ra vậy.? Bởi không gian phép tắc nó nào có dễ dàng thua cuộc với một kẻ chẳng hiểu gì như ngài chứ."

"Thôi.! Đừng nói chuyện đó nữa." La Thần ván đầu với đống câu hỏi, liền ngăn lại lên tiếng.

"Tình hình mọi người thế nào rồi.?"

"Hai bên hiện đang tiến vào giai đoạn bất phân thắng bại, cần phải xem thêm một thời gian nữa thì mới rõ được."

"Hệ thống.! Vậy tình hình của ta hiện giờ nó là như thế nào vậy.?"

- ---------!!!----------

Chapter
1 Chương 1: Xuyên Qua
2 Chương 2: Lá Rách Đùm Lá Nát
3 Chương 3: Hệ Thống Đến
4 Chương 4: Nhiệm vụ nhỏ ghê
5 Chương 5: Không có tiền nha
6 Chương 6: Núi Tích Lôi
7 Chương 7: Nhiệm vụ thu thập
8 Chương 8: Cà chua
9 Chương 9: Trùng hợp như vậy
10 Chương 10: Ngô Trí
11 Chương 11: Thương Bình
12 Chương 12: Chúng ta tuyên dương em
13 Chương 13: Giao phó
14 Chương 14: Đã có huynh ở đây rồi
15 Chương 15: Đúng là gian thương
16 Chương 16: Có chuyện
17 Chương 17: Muội có bằng lòng vì huynh
18 Chương 18: Đến y quán
19 Chương 19: Đông Ngưu tửu lâu
20 Chương 20: Sơ lược thôn Tích Hà
21 Chương 21: Cực lực làm việc
22 Chương 22: Tìm Minh Thành
23 Chương 23: Tìm hiểu bất động sản
24 Chương 24: Nơi của huynh sao
25 Chương 25: Sao muội lại ở đây
26 Chương 26: Chiêu mộ thành công
27 Chương 27: Mua đất
28 Chương 28: Mua nô lệ
29 Chương 29: Cấm trại ngoài thành
30 Chương 30: Gian nan xây nhà
31 Chương 31: Dung nhi có muốn
32 Chương 32: Bị hiểu lầm
33 Chương 33: Nâng cấp nhà
34 Chương 34: Tình Ca Tây Hải
35 Chương 35: Xây tửu lâu
36 Chương 36: Tương cà chua
37 Chương 37: Khách đã có, chỉ thiếu đầu bếp
38 Chương 38: Bán đồ ăn vặt
39 Chương 39: Ngơ ngác không hiểu
40 Chương 40: Nhiệm vụ dồn dập
41 Chương 41: Khi mất mới ngộ
42 Chương 42: Ặc.. Ặc.. Ặc..
43 Chương 43: Mộng Hồng lâu
44 Chương 44: Hỏa mù liên hoàn kế
45 Chương 45: Bốn con a đầu chảnh chọe
46 Chương 46: Khi hai đông gia nói chuyện
47 Chương 47: Hắc Y Ma Đầu
48 Chương 48: Khám phá Phong Lâm
49 Chương 49: Trời... Tưởng gì... Yêu thú thôi ấy mà
50 Chương 50: Hồ Ly, Cáo Già nhiều vô kể
51 Chương 51: Dụ dỗ hai hồn thú
52 Chương 52: Chính thức lần đầu chiến đấu
53 Chương 53: Thu nhận hai hồn thú
54 Chương 54: Tiến vào bí động
55 Chương 55: Trước thềm đại họa
56 Chương 56: Hồn thú hóa hình
57 Chương 57: Chủ Nhân
58 Chương 58: Hệ thống bị hố
59 Chương 59: Tiếng Gầm thông báo bất đầu !
60 Chương 60: Đại họa rừng Phong Lâm 1
61 Chương 61: Đại họa rừng Phong Lâm 2
62 Chương 62: Nghịch chuyển
63 Chương 63: Canh ba ngấn lệ chờ người !
64 Chương 64: Canh ba máu đỏ diễm lệ
65 Chương 65: Một thoáng hồi ức
66 Chương 66: Đại họa rừng Phong Lâm 3
67 Chương 67: Đại họa rừng Phong Lâm 4
68 Chương 68: Đại họa rừng Phong Lâm 5
69 Chương 69: Bản thể Tiểu Hắc
70 Chương 70: Đại họa rừng Phong Lâm 6
71 Chương 71: Triều Đình lại phong tỏa
72 Chương 72: Song Ngư Sầu Lệ
73 Chương 73: Bạch Hồ
74 Chương 74: Hồng Gia Trang
75 Chương 75: Bất ngờ đối chiến Hồng Gia
76 Chương 76: Cứu nguy Tiểu Hắc
77 Chương 77: Giải cứu chủ nhân 1
78 Chương 78: Chạy trốn Hồng Gia Trang
79 Chương 79: Chuyện trò cùng hệ thống
80 Chương 80: Tinh thần Võ Sĩ Đạo
81 Chương 81: Món quà nhỏ
82 Chương 82: Giải cứu chủ nhân 2
83 Chương 83: Giải cứu chủ nhân 3
84 Chương 84: Hồng Gia tiêu điều
85 Chương 85: Có điều kỳ lạ
86 Chương 86: Hệ thống báo nguy
87 Chương 87: Điểm giao nhau của tất cả
88 Chương 88: Mỹ nhân chúng yêu đều có toan tính
89 Chương 89: Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hội hợp
90 Chương 90: Mỹ nhân Cúc Phong
91 Chương 91: Bị bắt về quan phủ
92 Chương 92: Quan phủ phán xử
93 Chương 93: Cẩm Y Vệ
94 Chương 94: Người đó chính là...
95 Chương 95: Rời thôn Tích Hà
96 Chương 96: Về tới Kinh Sư
97 Chương 97: Dị tượng thành Kinh Sư
98 Chương 98: Thất kinh chữa trị
99 Chương 99: Hồ Lộng Nguyệt
100 Chương 100: Gian nan đi đường
101 Chương 101: Hai đông gia lại so tài
102 Chương 102: Tây Hải Tình Ca sướng cùng
103 Chương 103: ...sướng cùng Cô Nương Bên Cầu
104 Chương 104: Kỳ lạ Hàn Linh và Công Chúa
105 Chương 105: Tập kích bất ngờ
106 Chương 106: Phú hào hiển uy
107 Chương 107: Triều đình giải quyết
108 Chương 108: Giải quyết việc nhà
109 Chương 109: Hồng Gia chưa tận
110 Chương 110: Bất ngờ nhận thân
111 Chương 111: Vẫn chưa tỉnh lại
112 Chương 112: Một thoáng hồi ức - (Đại tử và Sư phụ)
113 Chương 113: Nỗi đau bị đánh thức
114 Chương 114: La Thần đã trở lại - (Đại kiểm hàng)
115 Chương 115: Bất đầu chỉnh đốn
116 Chương 116: Ta đã tính từ trước rồi
117 Chương 117: Cố sự Đệ Nhất Mỹ Nhân
118 Chương 118: Chỉ là mồi nhử
119 Chương 119: Hai con cá lớn đến
120 Chương 120: Điên rồi... Điên thật rồi
121 Chương 121: Ngọa hổ tàng long trùng trùng lớp lớp
122 Chương 122: Quá tay rồi a...
123 Chương 123: La Thần lo lắng
124 Chương 124: Khai trương.! Người một nhà chúng ta chơi
125 Chương 125: Vực dậy Lãnh Điệp
126 Chương 126: Quỷ nhỏ Tiểu Nguyệt
127 Chương 127: Êm đềm lặng lẽ trôi...
128 Chương 128: Á Triều Yêu Quốc
129 Chương 129: Nam nhân của ta
130 Chương 130: Tò mò khách đến
131 Chương 131: Hài lòng khách đi
132 Chương 132: Sự chuyển động của sở tính
133 Chương 133: Cố sự Vệ thẩm
134 Chương 134: Song Ngư ăn dấm chua
135 Chương 135: Buồn chán giam cầm
136 Chương 136: Ngẫu hứng làm kẹo
137 Chương 137: Nhẹ nhàng giải quyết
138 Chương 138: Diễn tập cuối cùng
139 Chương 139: Bỗng thành nữ thần tượng
140 Chương 140: Đã đến hết rồi
141 Chương 141: Gặp đồng ngộ
142 Chương 142: Nghĩ ta bị ngốc sao
143 Chương 143: Thiếu chủ của ta.!
144 Chương 144: Hảo Tình Nhi
145 Chương 145: Tình Nhi giận dỗi
146 Chương 146: Nhiệm vụ giải cứu hai nữ hài
147 Chương 147: Hồ Lộng Nguyệt tụ hội
148 Chương 148: Bảo nhi.! Gieo duyên
149 Chương 149: Du Trần Tán Tiên
150 Chương 150: Diễn tấu Lộng Nguyệt 1
151 Chương 151: Diễn tấu Lộng Nguyệt 2
152 Chương 152: Diễn tấu Lộng Nguyệt 3
153 Chương 153: Diễn tấu Lộng Nguyệt 4
154 Chương 154: Diễn tấu Lộng Nguyệt 5
155 Chương 155: Diễn tấu Lộng Nguyệt 6
156 Chương 156: Diễn tấu Lộng Nguyệt 7
157 Chương 157: Biến động.!
158 Chương 158: Ngẩng đầu cười lớn
159 Chương 159: Khai chiến.!
160 Chương 160: Mỹ yêu hợp kích
161 Chương 161: Tổng tấn công
162 Chương 162: Viện binh khôi lỗi
163 Chương 163: Kỳ thú Kỳ Long
164 Chương 164: Thế giới khác
165 Chương 165: Hiệu triệu Yêu Thần Quân
166 Chương 166: Kỳ Lân Sơ Hiển
167 Chương 167: Cửu Vĩ Hồ
168 Chương 168: Binh biến
169 Chương 169: Huyễn cảnh
170 Chương 170: Chiến trường lưỡng bại
171 Chương 171: Ma Thần Xuất Thế
172 Chương 172: Lạ chuyện khó ngờ
173 Chương 173: Sự thật về hậu di chứng
174 Chương 174: Số 3 !. Vô Tâm Đoạt Mệnh
175 Chương 175: Khởi biệt Ngô Quốc
176 Chương 176: Thiếu Chủ, Thiếu Gia !. Người...
177 Chương 177: Hồi Ức : Tiếng súng giữa rừng
178 Chương 178: Hồi Ức : Nhu Tình Mật Ngọt
179 Chương 179: Lân Ca
180 Chương 180: Phượng Tiên
181 Chương 181: La Thần đó là ai... Ta là ai...
182 Chương 182: Thương Tâm Vô Lượng Độ
Chapter

Updated 182 Episodes

1
Chương 1: Xuyên Qua
2
Chương 2: Lá Rách Đùm Lá Nát
3
Chương 3: Hệ Thống Đến
4
Chương 4: Nhiệm vụ nhỏ ghê
5
Chương 5: Không có tiền nha
6
Chương 6: Núi Tích Lôi
7
Chương 7: Nhiệm vụ thu thập
8
Chương 8: Cà chua
9
Chương 9: Trùng hợp như vậy
10
Chương 10: Ngô Trí
11
Chương 11: Thương Bình
12
Chương 12: Chúng ta tuyên dương em
13
Chương 13: Giao phó
14
Chương 14: Đã có huynh ở đây rồi
15
Chương 15: Đúng là gian thương
16
Chương 16: Có chuyện
17
Chương 17: Muội có bằng lòng vì huynh
18
Chương 18: Đến y quán
19
Chương 19: Đông Ngưu tửu lâu
20
Chương 20: Sơ lược thôn Tích Hà
21
Chương 21: Cực lực làm việc
22
Chương 22: Tìm Minh Thành
23
Chương 23: Tìm hiểu bất động sản
24
Chương 24: Nơi của huynh sao
25
Chương 25: Sao muội lại ở đây
26
Chương 26: Chiêu mộ thành công
27
Chương 27: Mua đất
28
Chương 28: Mua nô lệ
29
Chương 29: Cấm trại ngoài thành
30
Chương 30: Gian nan xây nhà
31
Chương 31: Dung nhi có muốn
32
Chương 32: Bị hiểu lầm
33
Chương 33: Nâng cấp nhà
34
Chương 34: Tình Ca Tây Hải
35
Chương 35: Xây tửu lâu
36
Chương 36: Tương cà chua
37
Chương 37: Khách đã có, chỉ thiếu đầu bếp
38
Chương 38: Bán đồ ăn vặt
39
Chương 39: Ngơ ngác không hiểu
40
Chương 40: Nhiệm vụ dồn dập
41
Chương 41: Khi mất mới ngộ
42
Chương 42: Ặc.. Ặc.. Ặc..
43
Chương 43: Mộng Hồng lâu
44
Chương 44: Hỏa mù liên hoàn kế
45
Chương 45: Bốn con a đầu chảnh chọe
46
Chương 46: Khi hai đông gia nói chuyện
47
Chương 47: Hắc Y Ma Đầu
48
Chương 48: Khám phá Phong Lâm
49
Chương 49: Trời... Tưởng gì... Yêu thú thôi ấy mà
50
Chương 50: Hồ Ly, Cáo Già nhiều vô kể
51
Chương 51: Dụ dỗ hai hồn thú
52
Chương 52: Chính thức lần đầu chiến đấu
53
Chương 53: Thu nhận hai hồn thú
54
Chương 54: Tiến vào bí động
55
Chương 55: Trước thềm đại họa
56
Chương 56: Hồn thú hóa hình
57
Chương 57: Chủ Nhân
58
Chương 58: Hệ thống bị hố
59
Chương 59: Tiếng Gầm thông báo bất đầu !
60
Chương 60: Đại họa rừng Phong Lâm 1
61
Chương 61: Đại họa rừng Phong Lâm 2
62
Chương 62: Nghịch chuyển
63
Chương 63: Canh ba ngấn lệ chờ người !
64
Chương 64: Canh ba máu đỏ diễm lệ
65
Chương 65: Một thoáng hồi ức
66
Chương 66: Đại họa rừng Phong Lâm 3
67
Chương 67: Đại họa rừng Phong Lâm 4
68
Chương 68: Đại họa rừng Phong Lâm 5
69
Chương 69: Bản thể Tiểu Hắc
70
Chương 70: Đại họa rừng Phong Lâm 6
71
Chương 71: Triều Đình lại phong tỏa
72
Chương 72: Song Ngư Sầu Lệ
73
Chương 73: Bạch Hồ
74
Chương 74: Hồng Gia Trang
75
Chương 75: Bất ngờ đối chiến Hồng Gia
76
Chương 76: Cứu nguy Tiểu Hắc
77
Chương 77: Giải cứu chủ nhân 1
78
Chương 78: Chạy trốn Hồng Gia Trang
79
Chương 79: Chuyện trò cùng hệ thống
80
Chương 80: Tinh thần Võ Sĩ Đạo
81
Chương 81: Món quà nhỏ
82
Chương 82: Giải cứu chủ nhân 2
83
Chương 83: Giải cứu chủ nhân 3
84
Chương 84: Hồng Gia tiêu điều
85
Chương 85: Có điều kỳ lạ
86
Chương 86: Hệ thống báo nguy
87
Chương 87: Điểm giao nhau của tất cả
88
Chương 88: Mỹ nhân chúng yêu đều có toan tính
89
Chương 89: Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hội hợp
90
Chương 90: Mỹ nhân Cúc Phong
91
Chương 91: Bị bắt về quan phủ
92
Chương 92: Quan phủ phán xử
93
Chương 93: Cẩm Y Vệ
94
Chương 94: Người đó chính là...
95
Chương 95: Rời thôn Tích Hà
96
Chương 96: Về tới Kinh Sư
97
Chương 97: Dị tượng thành Kinh Sư
98
Chương 98: Thất kinh chữa trị
99
Chương 99: Hồ Lộng Nguyệt
100
Chương 100: Gian nan đi đường
101
Chương 101: Hai đông gia lại so tài
102
Chương 102: Tây Hải Tình Ca sướng cùng
103
Chương 103: ...sướng cùng Cô Nương Bên Cầu
104
Chương 104: Kỳ lạ Hàn Linh và Công Chúa
105
Chương 105: Tập kích bất ngờ
106
Chương 106: Phú hào hiển uy
107
Chương 107: Triều đình giải quyết
108
Chương 108: Giải quyết việc nhà
109
Chương 109: Hồng Gia chưa tận
110
Chương 110: Bất ngờ nhận thân
111
Chương 111: Vẫn chưa tỉnh lại
112
Chương 112: Một thoáng hồi ức - (Đại tử và Sư phụ)
113
Chương 113: Nỗi đau bị đánh thức
114
Chương 114: La Thần đã trở lại - (Đại kiểm hàng)
115
Chương 115: Bất đầu chỉnh đốn
116
Chương 116: Ta đã tính từ trước rồi
117
Chương 117: Cố sự Đệ Nhất Mỹ Nhân
118
Chương 118: Chỉ là mồi nhử
119
Chương 119: Hai con cá lớn đến
120
Chương 120: Điên rồi... Điên thật rồi
121
Chương 121: Ngọa hổ tàng long trùng trùng lớp lớp
122
Chương 122: Quá tay rồi a...
123
Chương 123: La Thần lo lắng
124
Chương 124: Khai trương.! Người một nhà chúng ta chơi
125
Chương 125: Vực dậy Lãnh Điệp
126
Chương 126: Quỷ nhỏ Tiểu Nguyệt
127
Chương 127: Êm đềm lặng lẽ trôi...
128
Chương 128: Á Triều Yêu Quốc
129
Chương 129: Nam nhân của ta
130
Chương 130: Tò mò khách đến
131
Chương 131: Hài lòng khách đi
132
Chương 132: Sự chuyển động của sở tính
133
Chương 133: Cố sự Vệ thẩm
134
Chương 134: Song Ngư ăn dấm chua
135
Chương 135: Buồn chán giam cầm
136
Chương 136: Ngẫu hứng làm kẹo
137
Chương 137: Nhẹ nhàng giải quyết
138
Chương 138: Diễn tập cuối cùng
139
Chương 139: Bỗng thành nữ thần tượng
140
Chương 140: Đã đến hết rồi
141
Chương 141: Gặp đồng ngộ
142
Chương 142: Nghĩ ta bị ngốc sao
143
Chương 143: Thiếu chủ của ta.!
144
Chương 144: Hảo Tình Nhi
145
Chương 145: Tình Nhi giận dỗi
146
Chương 146: Nhiệm vụ giải cứu hai nữ hài
147
Chương 147: Hồ Lộng Nguyệt tụ hội
148
Chương 148: Bảo nhi.! Gieo duyên
149
Chương 149: Du Trần Tán Tiên
150
Chương 150: Diễn tấu Lộng Nguyệt 1
151
Chương 151: Diễn tấu Lộng Nguyệt 2
152
Chương 152: Diễn tấu Lộng Nguyệt 3
153
Chương 153: Diễn tấu Lộng Nguyệt 4
154
Chương 154: Diễn tấu Lộng Nguyệt 5
155
Chương 155: Diễn tấu Lộng Nguyệt 6
156
Chương 156: Diễn tấu Lộng Nguyệt 7
157
Chương 157: Biến động.!
158
Chương 158: Ngẩng đầu cười lớn
159
Chương 159: Khai chiến.!
160
Chương 160: Mỹ yêu hợp kích
161
Chương 161: Tổng tấn công
162
Chương 162: Viện binh khôi lỗi
163
Chương 163: Kỳ thú Kỳ Long
164
Chương 164: Thế giới khác
165
Chương 165: Hiệu triệu Yêu Thần Quân
166
Chương 166: Kỳ Lân Sơ Hiển
167
Chương 167: Cửu Vĩ Hồ
168
Chương 168: Binh biến
169
Chương 169: Huyễn cảnh
170
Chương 170: Chiến trường lưỡng bại
171
Chương 171: Ma Thần Xuất Thế
172
Chương 172: Lạ chuyện khó ngờ
173
Chương 173: Sự thật về hậu di chứng
174
Chương 174: Số 3 !. Vô Tâm Đoạt Mệnh
175
Chương 175: Khởi biệt Ngô Quốc
176
Chương 176: Thiếu Chủ, Thiếu Gia !. Người...
177
Chương 177: Hồi Ức : Tiếng súng giữa rừng
178
Chương 178: Hồi Ức : Nhu Tình Mật Ngọt
179
Chương 179: Lân Ca
180
Chương 180: Phượng Tiên
181
Chương 181: La Thần đó là ai... Ta là ai...
182
Chương 182: Thương Tâm Vô Lượng Độ