Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?

“Cậu…cậu…cậu chưa về nhà sao? Chẳng phải Vạn Đạt dừng thi công rồi à? Sao cậu còn ở đây?” -Tôi lắp ba lắp bắp hỏi. Đầu óc rối thành một nùi. Hắn đứng sau lưng tôi từ bao giờ thế. Tôi vừa nói cái gì vậy? **, tôi vừa nói cái rắm gì vậy!

Hàn Mộ Vũ trả lời với thứ ngữ khí không chút cảm xúc dao động: “Còn hơn một tháng nữa mới tới năm mới. Tôi không muốn về sớm như vậy, nên lại tìm một công việc khác làm tạm.”

Nhìn bộ đồ màu xanh bằng vải thô rộng rãi đến mức có chút thiếu vừa vặn trên người hắn và sáu chữ được in kế bên túi áo: “Viện thẩm mỹ xe hơi Thông Đạt”, tôi chợt nhận ra đây chẳng phải tiệm rửa xe kế bên ngân hàng chúng tôi ư? Các anh chị có xe trong cơ quan chúng tôi đều làm thẻ ở đấy và có nhiều ưu đãi hơn khách bình thường.

“Ừa, thế, cậu đến đây là để…?”

Hàn Mộ Vũ huơ huơ chìa khóa trong tay: “Xe của một người ở chỗ các anh rửa xong rồi. Biển xe 889. Ông chủ bảo tôi đưa chìa khóa và thẻ rửa xe qua đây! Tôi…tôi chỉ muốn chào anh cái thôi!”

“Ừa, thế hả, vậy…” -Lưỡi tôi tưởng chừng như líu lại, “899, cái Lý, 899 là xe của ai thế?” -Tôi quay đầu lại hỏi Tiểu Lý.

“Của chị Tào.”

Tôi nhận chìa khóa từ trong tay Hàn Mộ Vũ: “Được, tôi đưa cho chỉ được rồi.”

Hắn gật đầu, quay người, nhanh chân bỏ ra ngoài.

Tôi gần như vắt chân đuổi theo: “Hi, Mộ Vũ…cậu…” -Hắn dừng lại đợi chờ câu sau của tôi. Tôi ấp úng nửa ngày mới hỏi được: “Cậu đi làm ở đây được nhiêu ngày rồi?”

“Hôm qua mới đi làm!”

“Việc ở đây có cực không?”

“Không cực, nhẹ nhàng hơn Vạn Đạt một tí.”

“Ờ…” -Tôi cạn lời. Thực ra tôi còn rất nhiều điều muốn nói. Nhưng nhìn biểu cảm của hắn, tôi cảm thấy tim mình như vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, dính đầy đá vụn và bốc khói trắng. Biểu cảm của hắn chính là không có biểu cảm. Hắn không tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng lại thể hiện một cách rõ ràng là hắn không có hứng thú với cuộc đối thoại này. Nếu tôi hỏi tiếp, hắn vẫn sẽ trả lời, nhưng trả lời khác với chuyện trò. Chỉ là hắn không muốn tôi khó xử.

Được rồi, thôi vậy, cũng chẳng có nghĩa lý gì, tôi cười với hắn: “Rảnh qua chơi nha!”

Tôi đoán hắn cũng muốn nhếch môi với tôi, chỉ là động tác đó quá nhẹ, dường như chưa bắt đầu đã kết thúc.

Nhìn bóng người màu xanh nhạt đi ra khỏi cửa, chạy đến chỗ một chiếc Volvo ướt nhẹp cách đó không xa, trong lòng tôi đúng nghĩa rối bời!

Hàn Mộ Vũ, cậu nói sao cậu không về nhà hả? Cậu còn tìm việc bên cạnh ngân hàng chúng tôi làm gì? Sao cậu còn xuất hiện trước mặt tôi nữa? Thế này chẳng phải bể kế hoạch của tôi ư? Tôi thực sự đã hạ quyết tâm rồi. Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi. Nhưng, xui xẻo thật, cậu sớm không đến trễ không đến, đến ngay lúc tôi đang móc mỉa xả giận. Có khi nào những gì tôi vừa nói sẽ khiến chúng ta muốn làm bạn cũng không được không?

Chắc hắn buồn lắm nhỉ? Tôi phải giải thích chuyện này. Tôi vỗ ngực nghĩ: tôi không vì gì khác, chỉ vì hắn là bạn của tôi, mà tôi cần phải giải thích rõ ràng với hắn, rằng những gì tôi nói không hề nhằm vào hắn.

Lúc ngân hàng đóng cửa, tôi đẩy xe đạp điện vào sạc bình trong phòng giao dịch. Còn mình thì đứng bên máy rút tiền tự động, theo dõi động tĩnh bên tiệm rửa xe. Rồi khi nhìn thấy cả đám người nọ quẳng miếng mút trong tay, đi ra ngoài, tôi biết họ tan ca rồi.

Lúc tôi gọi tên Hàn Mộ Vũ, hắn đã sang đối diện đường. Tôi vừa vẫy tay với hắn vừa chạy sang đối diện. Có lẽ vì quá nôn nóng, tôi đã không chú ý đến dòng xe cộ tới lui. Lúc chạy đến giữa đường, tôi bỗng nghe thấy một tiếng thắng xe the thé chói tai, đùi và phía chân bên phải thì chịu một lực tác động cực lớn. Tôi còn chưa kịp lên tiếng đã nghiêng người ngã ngay xuống đất. Đầu tiên là một cơn chóng mặt ập tới, sau đó là gáy tôi đập mạnh xuống con đường nhựa cứng như thép.

Tôi cố mở mắt ra và thử cử động chân, hình như vẫn nhúc nhích được, không đau cho lắm. Tôi vùng vẫy ngồi dậy, lưng hơi đau, nhưng không đau tận xương tuỷ mà chỉ đau ngoài da thịt.

Tôi cảm thấy có người chạy đến ôm vai tôi, giọng nói quen thuộc gọi tên tôi khẩn thiết: “An Nhiên, An Nhiên, anh sao rồi? Cử động được không? Bị đau chỗ nào?”

“Không sao không sao!” -Tôi nắm chặt chiếc áo màu xanh nhạt kia: “Mộ Vũ, tôi không sao?”

Hai bên đường không phải khu dân cư thì là trường tiểu học. Người vừa đông vừa tạp, xe cộ trên đường vốn không thể chạy nhanh, có va chạm gì cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Huống hồ chi tôi có phải bảy tám mươi tuổi đâu. Dưới sự dìu dắt của Hàn Mộ Vũ, tôi loạng choạng đứng dậy. Hắn đỡ tôi, không dám buông tay. Hai hàng mày chau lại, mặt đầy lo lắng.

Nói thật thì nhìn biểu cảm này của hắn, tôi bỗng dưng cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Chẳng phải chỉ va chạm, té ngã có một cái thôi sao? Tài xế đi từ trên xe xuống, nhìn thấy tôi thì đơ ra trước. Sau đó, tôi nhìn ổng, lại nhìn cái xe, rồi cùng nở một nụ cười tâm ý tương thông. Tài xế bất lực nói: “Hai hôm trước, xe đạp điện chú mày vừa vượt đèn đỏ. Hôm nay, chú mày lại tuỳ tiện băng ngang qua đường. Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?”

Hàn Mộ Vũ không biết chuyện gì nhưng sau khi nghe tài xế nói như vậy bèn lạnh lùng nguýt ổng. Tôi vội vỗ về bàn tay đang ôm vai tôi của hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói gì. Bản thân tôi cũng biết rất rõ chuyện này thực sự không phải trách nhiệm gì của người ta. Tự tôi qua đường không để ý, cứ đâm đầu vào xe người ta.

Tôi cử động chân và hông một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì, bèn nói với tài xế: “Được rồi, anh bạn, tôi cũng không bị gì, xe anh cũng không làm sao, chúng ta đường ai nấy đi. Tôi chưa bao giờ định chết dưới gầm xe của anh cả. Đây thực sự chỉ là một sự tình cờ thôi. Thế… chúng ta cáo biệt ở đây, không hẹn ngày gặp lại nhé…”

Sự việc đã chấm dứt như vậy đấy….

Hàn Mộ Vũ dìu tôi lên vệ đường, vừa phủi đất trên người tôi, vừa trách móc: “Sao anh đi mà không nhìn xe thế?”

“Không để ý thôi. Không sao. May mà mùa đông mặc nhiều đồ, té một cái cũng không đau mấy.” -Tôi cảm thấy tay hắn vỗ lên người mình từng cái một, khiến cho cả người cả tim của tôi đều bông tơi cả lên.

Hàn Mộ Vũ bảo tôi đi hai bước, tôi bèn đi hai bước. Nhìn bộ dạng nhe răng trợn mắt của tôi, hắn nhẹ nhàng thở dài. Một tay hắn đỡ tôi đứng bên đường, một tay đưa ra gọi taxi: “Phải đến bệnh viện khám, đừng để lại tật gì…”

Nhìn là biết tên này chưa gọi xe bao giờ, cứ có xe đến là vẫy tay, bất chấp tấm biển “Xe trống” của người ta có sáng không.

Tôi gạt tay hắn xuống: “Mộ Vũ, không cần đi bệnh viện đâu, đi bệnh viện làm gì cơ chứ? Tôi không sao, còn không bị trầy xước gì nữa.”

Hắn nhìn tôi, không tin tưởng. Mặt tôi đầy chân thành: “Thật đấy. Chúng ta đi dạo, hoạt động một tí là được… À, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”

“Anh đi được rồi sao?” -Hắn hỏi.

“Đi được rồi…” -Tôi cười vô sỉ, “Cậu đỡ tôi tí là tôi đi được ngay.”

Hàn Mộ Vũ quan sát tôi một lúc. Tôi lại cười càng tươi. Hắn đưa tay cạ lên bên mặt đáp đất lúc té của tôi bằng tay áo. Chất vải vừa cứng vừa thô, nhưng lực đạo rất dịu dàng. Khóe miệng hắn khẽ cong lên, kéo ra một nụ cười bất lực: “Anh đó…”

Chỉ một biểu cảm hơi ôn hòa đó đã khiến tôi chấp nhận số phận, ngoảnh đầu đi. Tôi biết mình đã phí hết số rượu đã uống, số quyết tâm đã hại, và số lời hùng hồn đã nói. Tất cả những suy nghĩ cứ ngỡ đã được đè nén kia bỗng chốc đâm chồi nảy lộc, chỉ một giây sau đã mọc thành cây cao chọc trời.

Chapter
1 Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2 Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3 Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4 Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5 Chương 5: Ly giữ nhiệt
6 Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7 Chương 7: Một sở thích rất có ích
8 Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9 Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10 Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11 Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12 Chương 12: Về quê (1/2)
13 Chương 13: Về quê (2/2)
14 Chương 14: Đá không ngọt!
15 Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16 Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17 Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18 Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19 Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20 Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21 Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22 Chương 22: Chỉ cần tôi có
23 Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24 Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25 Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26 Chương 26
27 Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28 Chương 28: Bạn bè bình thường
29 Chương 29: Chiến tranh lạnh
30 Chương 30
31 Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32 Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33 Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34 Chương 34: Lại bị khoá
35 Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36 Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37 Chương 37: Ỷ y
38 Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39 Chương 39: Là anh thì không sao
40 Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41 Chương 41: Không có gì để trả ơn
42 Chương 42: “Anh nói xem!”
43 Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44 Chương 44: Ngọc đậu giác
45 Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46 Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47 Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48 Chương 48: Du lịch (1)
49 Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50 Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51 Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52 Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53 Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54 Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57: Leo Trường Thành
58 Chương 58: Du lịch (2/2)
59 Chương 59: Khóa vì 18+
60 Chương 60: Khóa vì 18+
61 Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62 Chương 62
63 Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64 Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65 Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66 Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67 Chương 67
68 Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69 Chương 69: Hạnh phúc có thật
70 Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74 Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75 Chương 75
76 Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77 Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78 Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79 Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80 Chương 80: H trong xe
81 Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82 Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83 Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84 Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85 Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86 Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87 Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88 Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89 Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90 Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91 Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92 Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93 Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94 Chương 94
95 Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96 Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97 Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98 Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99 Chương 99: Những người thăm bệnh
100 Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101 Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102 Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103 Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107 Chương 107
108 Chương 108: Khóa và dài cực
109 Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110 Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111 Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112 Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113 Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116 Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117 Chương 117
118 Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119 Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120 Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)
Chapter

Updated 127 Episodes

1
Chương 1: Tôi luôn nghĩ cái mình bán là Nụ cười
2
Chương 2: Thế giới nhỏ vậy đó
3
Chương 3: “Xin chào, Hàn Mộ Vũ đúng không?”
4
Chương 4: Hàn Mộ Vũ nói: €�Ảnh tên An Nhiên…”
5
Chương 5: Ly giữ nhiệt
6
Chương 6: Trục lợi xã hội chủ nghĩa
7
Chương 7: Một sở thích rất có ích
8
Chương 8: “Anh, anh đưa găng tay của em cho ảnh, thì em đeo gì?”
9
Chương 9: Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi!
10
Chương 10: Ăn cơm (1/2)
11
Chương 11: Ăn cơm (2/2)
12
Chương 12: Về quê (1/2)
13
Chương 13: Về quê (2/2)
14
Chương 14: Đá không ngọt!
15
Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
16
Chương 16: Chẳng có gì ngoài một trận phong hoa tuyết nguyệt
17
Chương 17: Chú mày quyết chết dưới con Land Rover của tao đúng không?
18
Chương 18: Không ai có quyền yêu cầu người khác làm người tốt
19
Chương 19: Trên đời vốn không có người tốt, chỉ có người nào đó tốt với người nào đó
20
Chương 20: Vẫn là cậu thương tôi!
21
Chương 21: Tỉnh mà mơ, mộng du mà tỉnh
22
Chương 22: Chỉ cần tôi có
23
Chương 23: Con muốn được nhiều hơn nữa
24
Chương 24: Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt miệng như cậu!
25
Chương 25: Đồ Có thể trả, nhưng ơn khó mà tính!
26
Chương 26
27
Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
28
Chương 28: Bạn bè bình thường
29
Chương 29: Chiến tranh lạnh
30
Chương 30
31
Chương 31: Vì…cảm thấy cậu tốt, vì…thích cậu!
32
Chương 32: Người bệnh ngoan ngoãn
33
Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
34
Chương 34: Lại bị khoá
35
Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
36
Chương 36: Sự thay đổi vi diệu
37
Chương 37: Ỷ y
38
Chương 38: Cuộc sống vẫn phải tiếp tục
39
Chương 39: Là anh thì không sao
40
Chương 40: Chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót
41
Chương 41: Không có gì để trả ơn
42
Chương 42: “Anh nói xem!”
43
Chương 43: “Ừa, anh nói phải thì phải!”
44
Chương 44: Ngọc đậu giác
45
Chương 45: “Hay cậu làm vợ tôi?”
46
Chương 46: Chương này bị khoá vì gei quá
47
Chương 47: ” Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà “
48
Chương 48: Du lịch (1)
49
Chương 49: Bản gốc ở đây, tại sao cậu còn đi tìm bản lậu?
50
Chương 50: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
51
Chương 51: Khoá để bảo vệ sức khoẻ tinh thần vị thành niên
52
Chương 52: Xong việc rồi không hiểu sao vẫn khoá
53
Chương 53: “Tôi muốn cưới anh.”
54
Chương 54: Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57: Leo Trường Thành
58
Chương 58: Du lịch (2/2)
59
Chương 59: Khóa vì 18+
60
Chương 60: Khóa vì 18+
61
Chương 61: Bảy số cuối là 5211314
62
Chương 62
63
Chương 63: Uống bia, nói chuyện
64
Chương 64: Xin chào, tôi là Hàn Mộ Vũ, người yêu của An Nhiên
65
Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?
66
Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
67
Chương 67
68
Chương 68: Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng
69
Chương 69: Hạnh phúc có thật
70
Chương 70: “Tôi muốn dẫn anh đi cùng.”
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73: “Ở với anh, thích thật.”
74
Chương 74: Người đàn bà này nếu không bị nước vô não thì là đang ấp ủ âm mưu gì khác
75
Chương 75
76
Chương 76: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
77
Chương 77: “Với quan hệ của tụi con thì nhà con chính là nhà nó, mẹ con chính là mẹ nó…”
78
Chương 78: Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
79
Chương 79: Xem ra tôi thực sự không thể tiếp tục sống tạm bợ, vất vưởng, lêu lổng nữa
80
Chương 80: H trong xe
81
Chương 81: Mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng
82
Chương 82: “Thực ra tôi chỉ muốn tốt với cậu.”
83
Chương 83: “Vì giành cơ hội cho ông mà tui đắc tội với một đống người, ông định trả ơn tui thế nào?” -Tiểu Lý nhìn tôi c
84
Chương 84: Chắc chắn sẽ thắng
85
Chương 85: Tôi trùm chăn lại, vui vẻ vào giấc. Ăn no, ngủ đủ, có người yêu, cuộc sống mới đầy đủ làm sao
86
Chương 86: Người yêu tôi tốt lắm
87
Chương 87: Kết quả là tôi đã thắng (aka Tác giả là spoiler lớn nhất ở đây)
88
Chương 88: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
89
Chương 89: Chương này bị khóa trên Tấn Giang
90
Chương 90: Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ
91
Chương 91: Chương này bị khóa bởi Tấn Giang
92
Chương 92: – Tôi tốt hay nó tốt? – Anh. -Không chút do dự. €� Thương tôi hay thương nó? – Anh -Vẫn không chút do dự
93
Chương 93: Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say
94
Chương 94
95
Chương 95: Lại là những câu chuyện cũ
96
Chương 96: “Thực ra…anh yêu anh trai em.”
97
Chương 97: Thế là trở tay không kịp, thế là ăn năn đủ đường
98
Chương 98: “Cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…”
99
Chương 99: Những người thăm bệnh
100
Chương 100: Tôi vuốt tóc hắn từng cái một. Suy cho cùng thì những gì tôi có thể cho đi vẫn quá ít, hắn vốn xứng đáng được c�
101
Chương 101: “Tôi đồng ý rồi…”
102
Chương 102: Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ
103
Chương 103: Tôi chỉ biết ở nơi mà mình không nhìn thấy Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106: “Em nghỉ việc.”
107
Chương 107
108
Chương 108: Khóa và dài cực
109
Chương 109: “Ngô Việt, mày không hiểu đâu, mày không biết tao nhớ nó nhiều như thế nào đâu… Mỗi giờ mỗi phút…”
110
Chương 110: “Mày nghĩ có phải nó quên tao rồi không?”
111
Chương 111: “Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không. €�
112
Chương 112: “Tình yêu, rốt cuộc thứ ấy là gì?”
113
Chương 113: “An Nhiên, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì là con giấu được ba mẹ đâu?”
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: “Tôi đây, Hàn Mộ Vũ đây, tôi về rồi.”
116
Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi
117
Chương 117
118
Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
119
Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài
120
Chương 120: “Ở bên anh dễ chịu quá, tôi không muốn về về thành phố Z nữa.”
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127: Phiên ngoại 1 (mộ vũ)