Chương 17: Tôi thích đàn ông

Anh vui vẻ thế nào đều thể hiện rõ ra mặt, trong miệng anh lúc này vẫn còn đang ngậm bánh hạch đào, hai má phồng hẳn lên, Phó Tinh Hà nhìn mà muốn bóp má anh một cái.

Sau khi họ ăn xong, đầu bếp còn làm một món điểm tâm tặng cho bàn bọn họ.

Lâm Thiên còn tưởng là món quà xin lỗi vì xảy ra sự cố lúc ban nãy, Phó Tinh Hà liền nói: “Đầu bếp chính của họ từng là bệnh nhân của tôi.”

— Chẳng trách bác sĩ Phó đặt bàn trước có nửa tiếng mà vẫn có được vị trí tốt, Lâm Thiên hơi há to miệng, Phó Tinh Hà cố nén xung động muốn xoa đầu anh xuống, “Cậu ăn đi.”

Hắn rất thích Lâm Thiên.

Hắn chưa từng nảy sinh tình cảm với một người mới quen như vậy. Trước đây hắn viện cớ cho mình: Là bởi vì đột nhiên rảnh rỗi, Lâm Thiên lại xuất hiện thật đúng lúc. Mà bộ não của hắn lại cần thứ gì đó ngoài công việc và tủy sống lấp đầy.

Lâm Thiên trông rất đẹp trai, dáng người cũng cao ráo, là một tiểu thụ cực phẩm. Không tìm thấy tì vết nào trên người anh, tính cách anh cũng rất tốt. Lúc ở trong bệnh viện, bàn tay Lâm Thiên thi thoảng lại đụng vào người hắn.

Phó Tinh Hà nghĩ có lẽ mình bắt đầu có cảm giác từ khi đó.

Chuyện gì cậu ấy cũng thuận theo mình, ở bên cậu ấy rất dễ chịu. Nếu như được ôm, được làm tình cùng cậu ấy, hẳn sẽ là chuyện vô cùng thoải mái.

Hai người rời khỏi nhà hàng, Lâm Thiên chỉ uống non nửa ly Bordeaux, mà bác sĩ Phó thì uống tròn hai ly.

Thoạt trông bác sĩ Phó rất bình thường, nhưng hai gò má Lâm Thiên thì ửng hồng lên.

“Tửu lượng của cậu không tốt lắm nhỉ.”

“Chẳng qua em phải lái xe thôi! Nếu không em có thể uống cạn một chai!” Lâm Thiên phản bác. Lúc cấp ba anh uống rất cừ, anh cùng Đại Cương đi ăn vỉa hè, một mình anh có thể uống một bình to, uống hết còn không đi loạng choạng.

“Nhưng mặt cậu đỏ gắt lên thế kia,” Phó Tinh Hà nheo mắt lại, “Trông cậu cứ như say ấy, mà mới chỉ uống có nửa ly.”

“Em không say mà, chỉ bị đỏ thế thôi.” Lâm Thiên dừng xe trước cột đèn xanh đèn đỏ, “Thật đó!” Anh nhấn mạnh, giang đôi cánh tay ra, sau khi duỗi thẳng tay xong lại sờ lên chóp mũi mình, còn nháy một bên mắt nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Anh làm rất nghiêm túc, Phó Tinh Hà nhìn mà thiếu chút nữa bật cười.

“Anh cười cái gì mà cười, em làm chuẩn lắm mà.” Lâm Thiên làm động tác chạm ngón trỏ vào mũi như khi kiểm tra mức độ say, “Lát nữa em đi thẳng cho anh xem.”

Đèn xanh sáng lên, Lâm Thiên đành phải khởi động xe.

Phó Tinh Hà dựa người vào lưng ghế, khóe môi cong lên một đường nhàn nhạt, qua gương chiếu hậu, nụ cười mơ hồ ấy như siết chặt lấy ánh mắt và trái tim Lâm Thiên. Mùi hương đặc biệt trên người Phó Tinh Hà tỏa ra khắp buồng xe, ngón tay Lâm Thiên bối rối gõ lên tay lái, tính xâm lược trên người bác sĩ Phó khiến đầu óc Lâm Thiên như dại ra.

“Lâm Thiên, cậu thật thú vị.”

Cả người Lâm Thiên cứng căng lên —— thiếu chút nữa nín lặng không nói được gì, những lời này của bác sĩ Phó, nghe cứ như có hứng thú với mình, anh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, “À, vâng, có rất nhiều bạn của em nói vậy.”

Bạn cái đầu ý, anh chỉ có mỗi Đại Cương là bạn.

Lâm Thiên cho rằng mình giả bộ rất thành công, Phó Tinh Hà vờ như thật mà gật đầu, “Thế nhất định họ cũng rất thích cậu.”

Chiếc xe chợt rung lên, cứ như một kẻ say rượu, đi xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường. Lâm Thiên càng thêm giật mình, “Bác sĩ Phó”, anh nghe thấy trái tim mình đập rộn rã.

Anh cố gắng bình tĩnh trở lại, bác sĩ Phó nói vậy là có ý gì cơ chứ? Có ý gì cơ chứ? Nhất thời anh không nghĩ được ra, mà Phó Tinh Hà cũng không giải thích, cả buồng xe lại rơi vào im lặng.

Lâm Thiên lái xe vào trong tiểu khu, dừng lại trước tòa nhà của bác sĩ Phó. Ánh đèn xe vàng vọt, hòa cùng quầng sáng nhàn nhạt hắt ra từ những ô cửa sổ, quyện với những ngọn đèn đường.

“Không phải cậu muốn biết, cô nói tình huống của cậu không giống tôi, là không giống cái gì sao?” Đột nhiên Phó Tinh Hà cất tiếng hỏi.

“Không ạ ——” Lâm Thiên vô thức phủ nhận, Phó Tinh Hà đã giành lời nói trước, “Bởi vì tôi đồng tính.” Lâm Thiên ngẩn ra nhìn hắn, “Bởi tôi thích đàn ông, cho nên cô ấy không thể làm mai cho tôi.”

Lâm Thiên nói không nên lời, mở to mắt nhìn bác sĩ Phó đầy kinh ngạc, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu qua đôi mắt trong veo của anh, thể như một giây tiếp theo anh sẽ rơi nước mắt.

“Nên cậu đừng quyến rũ tôi nữa.” Phó Tinh Hà chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, “Giống như cậu đang nhìn tôi vậy.” Hắn nói xong cũng định xuống xe luôn, nhưng vừa mở cửa xe, Lâm Thiên đã vội giữ lấy cổ tay hắn.

“Em không kỳ thị đồng tính.” Gương mặt anh đỏ bừng, đầu lưỡi như thắt lại, “Không phải, ý em là, em cũng thích đàn ông, à không phải.. em không thích đàn ông, em chỉ thích anh thôi.”

Phó Tinh Hà bình tĩnh nhìn đôi mắt lấp lánh của anh, vài giây sau, đột nhiên hắn vươn tay vỗ lên đầu Lâm Thiên, “Ngủ ngon.”

Hắn mở cửa xe.

Lâm Thiên nhìn chòng chọc bóng lưng hắn, mãi cho đến khi hắn đi vào thang máy. Anh vươn tay tắt đèn buồng xe đi, tiếng động cơ ngưng hoạt động, khiến nhịp thở của anh nghe như rất nặng nề.

Bác sĩ Phó vừa nói gì vậy? Chắc chắn anh nghe nhầm rồi, chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ. Lâm Thiên vùi đầu vào lòng bàn tay, anh thấy gương mặt mình nóng ran, cứ như anh vừa uống rất nhiều rượu vậy. Có phải bác sĩ Phó cũng uống rất nhiều rượu hay không? Lâm Thiên rất sợ tất cả chỉ là hư ảo, đây chỉ là một trò đùa.

Nhưng anh biết, bác sĩ Phó không phải người thích đùa giỡn kiểu này.

Đáng lẽ ra anh nên mừng như điên mới phải, nhưng giờ Lâm Thiên chỉ có cảm giác không chân thực mà thôi, anh rất sợ tất cả những chuyện này chỉ là ảo giác của anh, hoặc anh đang chìm đắm trong mộng tưởng —— cũng không phải trước đây anh chưa từng mơ những giấc mơ như vậy.

Mọi chuyện đến quá đột ngột, nhưng cũng rất đỗi chân thực.

Lâm Thiên ngửa đầu về phía sau, dựa lưng vào đệm ghế, anh nghe thấy tiếng mình thở dồn dập —— anh nghĩ lúc này mình cần phải yên tĩnh một lúc.

Anh từ từ nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được khóe môi đang không tự chủ mà cong lên.

Phó Tinh Hà đi vào nhà, hắn đi ra ngoài ban công, từ trên đây nhìn xuống, vẫn có thể thấy rõ chiếc xe Lâm Thiên đang sáng đèn. Phó Tinh Hà không cảm thấy tính hướng của mình có vấn đề gì, tuy rằng rất hiếm khi hắn chủ động nói cho người khác biết, nhưng Lâm Thiên thì không giống như vậy.

Bởi vì hắn đã nảy sinh cảm giác ấy với Lâm Thiên, hắn có phản ứng sinh lý, cũng có cả phản ứng tâm lý. Đương nhiên Phó Tinh Hà biết điều này có ý nghĩa gì.

Cho nên hắn quyết định nói cho Lâm Thiên biết, để đuổi cậu ấy đi.

Nhưng câu trả lời của Lâm Thiên lại vượt ngoài mọi dự liệu của Phó Tinh Hà, cậu ấy nói cậu ấy thích đàn ông, còn nói thích hắn nữa.

Cậu ấy không nói dối.

Phó Tinh Hà đứng ở ban công một lúc, sau đó lại quay về phòng lấy cốc nước. Trong phòng chỉ có một mình hắn, phòng không bật đèn, tối đen như mực.

Hắn quay trở lại ban công, xe Lâm Thiên vẫn đang đứng yên ở vị trí cũ. Thoạt trông như đã bắt rễ ở đó.

Phó Tinh Hà không kiềm chế được mà gọi điện thoại cho Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, sao cậu vẫn chưa về?”

Đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng thở ồ ồ, qua hồi lâu giọng nói bối rối của Lâm Thiên mới cất lên: “Xin lỗi, em quên mất… em.. em ngạc nhiên quá.”

Lâm Thiên nói chuyện chẳng ra đầu ra đuôi: “Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt em đã thích anh rồi.. Chắc chắn anh không biết em thích anh nhiều tới chừng nào đâu..” Lâm Thiên cắn môi dưới, không dám bày tỏ tình cảm quá mạnh mẽ. Anh thích Phó Tinh Hà nhiều đến chừng nào á? Anh thích hắn mười năm, mười năm ròng chỉ một mình anh biết, anh không nói với bất cứ ai.

Phó Tinh Hà cứ nghĩ lần gặp đầu tiên mà anh nói là lần đó ở nhà cô.

“Tôi cũng thích cậu.”

“Thế có phải là, em có thể quyến… theo đuổi anh không?” Đầu lưỡi anh thắt lại, suýt chút nữa nói thành quyến rũ.

“Cậu về nhà trước đi.” Giọng Phó Tinh Hà bị gió đêm thổi qua, nghe vô cùng lạnh lùng, “Sau khi về nhà thì nghĩ cho kỹ. Cậu cũng biết tôi là bác sĩ khoa ngoại, tôi sẽ rất bận rộn, bận đến mức không để ý được tới người khác.”

“Không sao em cũng…” Giọng Lâm Thiên như vọng lại trong buồng xe chật hẹp, “Em cũng rất bận rộn.”

Hắn cúi đầu bật cười thành tiếng, Lâm Thiên nghe qua điện thoại thôi mà cả người như tê dại.

“Lâm Thiên, cậu về nhà trước đi.”

“Vâng ạ..” Lâm Thiên từ từ khởi động xe, anh thở nặng nề, “Ngày mai… ngày mai em có thể tới gặp anh không?” Anh sợ bác sĩ Phó sẽ cảm thấy mình rất phiền phức, nên ăn nói dè dè dặt dặt.

Đầu dây bên kia im lặng, Lâm Thiên cũng không dám thở mạnh.

“Được.” Phó Tinh Hà đồng ý, hắn cúi đầu nhìn, xe Lâm Thiên vẫn còn đỗ ở đằng đó, hắn cười nói: “Đừng lề mề nữa, mau về nhà đi.”

Lâm Thiên đỏ mặt, anh vội vàng khởi động xe, lái ra khỏi tiểu khu, “Bác sĩ Phó, ban nãy anh nói thật chứ? Là.. là lúc anh nói anh thích.. đàn ông ấy.”

“Đúng vậy.” Thấy đèn xe anh khuất dần, Phó Tinh Hà quay trở về phòng, bật đèn lên.

“Em sợ ngày mai ngủ dậy… lại không phải như vậy nữa,” Lâm Thiên lắp ba lắp bắp nói: “Anh đừng cười em, đừng để ý tới em, em cứ như vậy… ôi, em đang nói cái gì chứ, em thực sự rất thích anh, rất rất thích anh, em chỉ sợ anh không phải như vậy, nên không dám nói gì.”

“Ừ,” Phó Tinh Hà nhấp một ngụm nước, “Cậu lái xe cẩn thận, sau đó về nhà nghĩ cho kỹ nhé.”

“Vâng..” Lâm Thiên dán gò má nóng hổi vào màn hình điện thoại, sống mũi cay cay.

“Về đến nơi thì gửi tin nhắn cho tôi nhé.” Phó Tinh Hà đi vào phòng tắm.

“Vâng!” Anh ngoan ngoãn đồng ý, bàn chân đạp mạnh chân ga, hận không thể một giây tiếp theo đã về tới nhà.

Phó Tinh Hà cúp máy, đôi mắt Lâm Thiên sáng quắc nhìn chằm chằm về phía trước, lái xe như muốn bay lên, giống như tâm tình anh lúc này vậy.

Không bao lâu sau, Lâm Thiên về đến nhà, anh lập tức mở wechat ra báo cáo: Em về đến nhà rồi bác sĩ Phó.

Phó Tinh Hà đang tắm, nghe thấy tiếng tin báo, hắn dừng lại mấy giây, quấn khăn tắm đi ra. Nhanh tay trả lời một tiếng “ừ”, sau đó lại quay về phòng tắm.

Lâm Thiên đắn đo chọn từ, lại gửi một tin nhắn tới: Sáng mai em qua từ sớm nhé? Để em làm bữa sáng cho anh.

Anh nhắn xong không thấy hắn trả lời, cầm điện thoại đợi đến là sốt ruột, Phó Tinh Hà đành phải vội tắm cho xong, hắn vừa lau đầu vừa gửi: Ngủ sớm một chút đi.

Lâm Thiên mặt dày hỏi lại: Sáng mai em tới nha?

Lâm Thiên thích hắn thật sao? Phó Tinh Hà không biết, rốt cuộc cậu ấy thích mình nhiều tới đâu? Hắn nghiên cứu não bộ, nghiên cứu thần kinh, chứ không nghiên cứu tình cảm con người. Mọi hành động của Lâm Thiên khiến hắn cảm thấy thật nhỏ bé, thật không quen, nhưng không nghi ngờ gì, Phó Tinh Hà hắn đã bị cậu chàng này mê hoặc.

Phó Tinh Hà dựa vào giường, dùng một tay ấn trả lời “Ừ”.

Giàu sức sống thật đấy —— hắn không kiềm chế được mà thầm nghĩ trong lòng.

Chapter
1 Chương 1: Bác sĩ Phó Tinh Hà
2 Chương 2: Tổng giám đốc Lâm Thiên
3 Chương 3: Xấu hổ chết đi được
4 Chương 4
5 Chương 5: Người nhà bác sĩ Phó
6 Chương 6: Có nên ngửi hay không?
7 Chương 7: Bác sĩ Phó nhà tôi
8 Chương 8: Chòng ghẹo dữ dội
9 Chương 9: Người cậu ấy thầm thương
10 Chương 10: Thích giúp đỡ mọi người
11 Chương 11: Tinh Hà ‘nhập’ Lâm Thiên
12 Chương 12: Nước ép táo carrot
13 Chương 13: Để hôm nào em liên lạc với cậu ấy
14 Chương 14: Thói quen của anh
15 Chương 15: Tác giả nghèo từ khỏi đặt tên..
16 Chương 16: Lần sau lại mời cậu
17 Chương 17: Tôi thích đàn ông
18 Chương 18: Cái ôm đầu tiên
19 Chương 19: Có kinh nghiệm sex không?
20 Chương 20: Mùi hương áo lót
21 Chương 21: Lâm kẹo sữa
22 Chương 22: Đã từng hôn chưa?
23 Chương 23
24 Chương 24: Anh bế em à?
25 Chương 25
26 Chương 26: Fanboy Lâm Thiên
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30: Thả thính hoài mà anh không đớp
31 Chương 31
32 Chương 32: Xin chào ‘xe lửa’
33 Chương 33: Có phải rất moe không?
34 Chương 34: Động vật ăn cỏ ngọt ngào
35 Chương 35: Tác phẩm nghệ thuật Lâm Thiên
36 Chương 36: Anh là người đàn ông của em
37 Chương 37: Tổng tài bá đạo hóa thành Kẹo Sữa
38 Chương 38: Sữa chua nóng chảy ★
39 Chương 39
40 Chương 40: Người bạn duy nhất
41 Chương 41
42 Chương 42: Chương này thiệt dài
43 Chương 43: Em là người của anh!
44 Chương 44: Thứ của con thì là của con
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47: Năm thứ mười một
48 Chương 48
49 Chương 49: Em chỉ quan tâm anh
50 Chương 50: Bác sĩ Tiểu Đàm logout
51 Chương 51
52 Chương 52: Bình bình thản thản
53 Chương 53: Hội chứng mũi rỗng
54 Chương 54: Bác sĩ Đàm xuống sân
55 Chương 55: Liếm nước táo
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59: Muốn có con trai của anh
60 Chương 60: Hội chứng Down
61 Chương 61: Năm ngoái tới năm nay
62 Chương 62: Bí mật nhà họ Lâm
63 Chương 63: Ánh nhìn phía sau lưng
64 Chương 64: Dám cướp người của tôi
65 Chương 65: Làm mất mặt Lâm Chiêu
66 Chương 66: Bị liệt mới chịu cơ
67 Chương 67
68 Chương 68: Hiện thế an yên
69 Chương 69: Chị dâu
70 Chương 70: Hai lần dậy thì
71 Chương 71: Há miệng ăn kẹo
72 Chương 72
73 Chương 73: Kết hôn với đàn ông
74 Chương 74: Hiệp ước bất bình đẳng
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77: Sao không bỏ từ đầu?
78 Chương 78: Tôi sẽ không nuôi
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81: Bệnh viện nhân dân 02
82 Chương 82: Bệnh viện nhân dân 03
83 Chương 83: Cậu muốn đi hưởng tuần trăng mật à?
84 Chương 84: Lấy tiền đập người
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87: Tuần trăng mật
88 Chương 88: Đầu tư cho viện 03
89 Chương 89: Tạo phúc cho dân
90 Chương 90: Bé Lâm ngoan ngoãn
91 Chương 91: Anh phải khám bệnh cho em
92 Chương 92
93 Chương 93: Love’s Sorrow
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101: Phiên ngoại 1.1 – Trở lại lớp 12
102 Chương 102: Phiên ngoại 1.2 – Trở lại lớp 12
103 Chương 103: Phiên ngoại 1.3 – Trở lại lớp 12
104 Chương 104: Phiên ngoại 1.4 – Trở lại lớp 12
Chapter

Updated 104 Episodes

1
Chương 1: Bác sĩ Phó Tinh Hà
2
Chương 2: Tổng giám đốc Lâm Thiên
3
Chương 3: Xấu hổ chết đi được
4
Chương 4
5
Chương 5: Người nhà bác sĩ Phó
6
Chương 6: Có nên ngửi hay không?
7
Chương 7: Bác sĩ Phó nhà tôi
8
Chương 8: Chòng ghẹo dữ dội
9
Chương 9: Người cậu ấy thầm thương
10
Chương 10: Thích giúp đỡ mọi người
11
Chương 11: Tinh Hà ‘nhập’ Lâm Thiên
12
Chương 12: Nước ép táo carrot
13
Chương 13: Để hôm nào em liên lạc với cậu ấy
14
Chương 14: Thói quen của anh
15
Chương 15: Tác giả nghèo từ khỏi đặt tên..
16
Chương 16: Lần sau lại mời cậu
17
Chương 17: Tôi thích đàn ông
18
Chương 18: Cái ôm đầu tiên
19
Chương 19: Có kinh nghiệm sex không?
20
Chương 20: Mùi hương áo lót
21
Chương 21: Lâm kẹo sữa
22
Chương 22: Đã từng hôn chưa?
23
Chương 23
24
Chương 24: Anh bế em à?
25
Chương 25
26
Chương 26: Fanboy Lâm Thiên
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30: Thả thính hoài mà anh không đớp
31
Chương 31
32
Chương 32: Xin chào ‘xe lửa’
33
Chương 33: Có phải rất moe không?
34
Chương 34: Động vật ăn cỏ ngọt ngào
35
Chương 35: Tác phẩm nghệ thuật Lâm Thiên
36
Chương 36: Anh là người đàn ông của em
37
Chương 37: Tổng tài bá đạo hóa thành Kẹo Sữa
38
Chương 38: Sữa chua nóng chảy ★
39
Chương 39
40
Chương 40: Người bạn duy nhất
41
Chương 41
42
Chương 42: Chương này thiệt dài
43
Chương 43: Em là người của anh!
44
Chương 44: Thứ của con thì là của con
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47: Năm thứ mười một
48
Chương 48
49
Chương 49: Em chỉ quan tâm anh
50
Chương 50: Bác sĩ Tiểu Đàm logout
51
Chương 51
52
Chương 52: Bình bình thản thản
53
Chương 53: Hội chứng mũi rỗng
54
Chương 54: Bác sĩ Đàm xuống sân
55
Chương 55: Liếm nước táo
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59: Muốn có con trai của anh
60
Chương 60: Hội chứng Down
61
Chương 61: Năm ngoái tới năm nay
62
Chương 62: Bí mật nhà họ Lâm
63
Chương 63: Ánh nhìn phía sau lưng
64
Chương 64: Dám cướp người của tôi
65
Chương 65: Làm mất mặt Lâm Chiêu
66
Chương 66: Bị liệt mới chịu cơ
67
Chương 67
68
Chương 68: Hiện thế an yên
69
Chương 69: Chị dâu
70
Chương 70: Hai lần dậy thì
71
Chương 71: Há miệng ăn kẹo
72
Chương 72
73
Chương 73: Kết hôn với đàn ông
74
Chương 74: Hiệp ước bất bình đẳng
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77: Sao không bỏ từ đầu?
78
Chương 78: Tôi sẽ không nuôi
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81: Bệnh viện nhân dân 02
82
Chương 82: Bệnh viện nhân dân 03
83
Chương 83: Cậu muốn đi hưởng tuần trăng mật à?
84
Chương 84: Lấy tiền đập người
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87: Tuần trăng mật
88
Chương 88: Đầu tư cho viện 03
89
Chương 89: Tạo phúc cho dân
90
Chương 90: Bé Lâm ngoan ngoãn
91
Chương 91: Anh phải khám bệnh cho em
92
Chương 92
93
Chương 93: Love’s Sorrow
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101: Phiên ngoại 1.1 – Trở lại lớp 12
102
Chương 102: Phiên ngoại 1.2 – Trở lại lớp 12
103
Chương 103: Phiên ngoại 1.3 – Trở lại lớp 12
104
Chương 104: Phiên ngoại 1.4 – Trở lại lớp 12