Chương 173

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P173)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Soái Ninh biết một số người nghèo rất khái tính, đặc biệt là người đã nhọc nhằn bao năm tự ngoi lên được tầng lớp lao động trí óc như cô thì càng rất tự trọng, thường không tin vào các góc khuất của xã hội. Mắt thấy bao lời lẽ vừa rồi uổng phí cả, cô không khỏi bực bội, nhắc nhở: “Cô thực sự cho rằng tự cô có thể tìm được đối tượng tử tế à?”

Diệp Như Vy lắc đầu: “Tôi biết tôi sẽ rất khó tìm được đối tượng kết hôn chất lượng tốt, cũng không tính tặc lưỡi lấy bừa. Có lẽ tôi sẽ không thể lấy chồng trong vài năm tới, thậm chí lâu hơn.”

“Có nghĩa là cô chuẩn bị độc thân dài dài? Thế thì phí quá! Cô có tài, sao không tận dụng cơ chứ?”

Có vốn mà không dùng là điều người giàu không muốn nhất. Tiền gửi trong ngân hàng không hiệu quả, nhất định phải đem ra đầu tư. Mà đấy là tiền gửi tiết kiệm còn được chút lãi, đằng này tuổi xuân nhan sắc của phụ nữ chỉ có liên tục mất giá, không tranh thủ thời gian để tận dụng, đến lúc hết hạn là thành đồ bỏ.

Kinh nghiệm trưởng thành quyết định tam quan cá nhân, Diệp Như Vy không có ý định so sánh tình cảm đạo đức với ai, chỉ bày tỏ quan điểm từ lập trường của chính mình.

“Ninh tổng, tôi nỗ lực làm việc là muốn để bản thân và người nhà có cuộc sống tốt hơn. Cái tốt này không chỉ là cải thiện điều kiện vật chất. Đối với cá nhân tôi, tự do tinh thần mới quan trọng nhất. Việc bán rẻ tình cảm, ép mình săn đón chăm nom đàn ông có vợ sẽ gây áp lực tâm lý cho tôi. Thà cứ tự mình siêng năng đi làm, tuy khổ nhọc một chút nhưng đầu óc nhẹ nhõm vui vẻ còn hơn.”

Soái Ninh cũng là người không muốn quỵ lụy ai nên có thể chấp nhận lý do này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy tiêng tiếc lô lỗ.

“Trông vào tí tiền lương của cô thì có cuộc sống tốt hơn thế nào được? Cùng lắm cũng tạm đủ ấm no thôi.”

Diệp Như Vy vẫn giữ nụ cười thiện ý: “Có nhiều mức độ giàu có mà, tôi và mọi người trong gia đình vẫn luôn cho rằng có cơm ăn áo mặc là tốt rồi.”

“Cô thương hai thằng em cô như vậy, không tính toán cho tương lai chúng nó?”

“Tôi có tính toán cho chúng nó rồi. Khi chúng nó còn đi học, tôi sẽ trợ giúp hết mình. Đợi đến khi chúng nó có thể tự lập là tôi sẽ ngừng, nếu không thì sẽ khiến chúng nó ỷ lại. Lũ em rất yêu quý kính trọng tôi, nếu chúng nó biết tôi đi làm vợ bé người ta thì cũng sẽ đau lòng.”

“Cô dựa vào đâu mà chắc chắn thế? Lớp trẻ bây giờ thực tế hơn nhiều, không chừng sẽ mừng thầm thì sao?”

“Nếu chúng nó như thế thật thì cũng bằng chà đạp lên bao khó nhọc trong quá khứ của tôi, tôi sẽ không nhận loại em không lương tâm như thế nữa ạ.”

“Ba má cô cũng có thái độ kiểu này?”

“Vâng, bố mẹ tôi đều là người thật thà, họ cũng chủ trương làm giàu nhờ chính đôi tay mình.”

Cả nhà toàn bạch liên xịn à nha. Cái xã Liên Hoa quỷ quái ấy sinh ra được người như vậy cũng không làm hỏng tên đất.

Soái Ninh sinh ra từ tầng lớp trục lợi, đã quen với lũ xu nịnh bợ đỡ. Tuy được săn đón, cô vẫn giữ thái độ trân trọng những điều thực sự tốt đẹp, không những không trách Diệp Như Vy mà còn để mắt đến cô hơn. Cô quyết định sau này sẽ nâng đỡ Diệp Như Vy thêm nữa.

Đêm đó, trước khi ngủ, cô nhớ lại việc này, càng sinh tò mò. Trong xã hội tràn lan chủ nghĩa hưởng lạc tôn thờ tiền bạc ngày nay, “phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất”[1] đã thành lời nói suông trong đống giấy cũ. Thành công học, hậu hắc học đang thịnh hành, giàu có trở thành tiêu chuẩn duy nhất để lường xét thành tựu. Hóa ra vẫn còn người nâng niu cái tín điều “không biết thời thế” kiểu này.

Chuyện này khiến cô nhớ đến Lư Bình. Dường như anh là đồng loại của Diệp Như Vy, còn khác người hơn cô. Sự cao thượng của người nghèo có lẽ là lựa chọn khá khẩm nhất do những gian nan trong việc kiếm tiền xô đẩy. Còn anh, anh chọn thế vì cái gì?

Thảo luận về đề tài này chắc hợp ý anh. Mấy hôm nay không liên lạc, vừa hay rảnh thì khều khều tí. Nghĩ xong trở dậy gọi điện cho Lư Bình.

“Bí thư Lư, anh ngủ chưa?”

Lư Bình cười nói: “Anh chuyển chỗ cả tuần rồi, giờ không phải bí thư nữa đâu.”

Soái Ninh cười, đổi sang gọi anh là “Tổng thư ký Lư”, nghe anh nói vừa đi làm về, ngạc nhiên: “Đã 12h rồi, việc mới của anh bận vậy sao?”

“Trước kia cũng không khác mấy mà. Sắp hết năm rồi còn gì, công việc ngập cả lên.”

Trước kia Soái Ninh chưa từng õng ẹo qua điện thoại với anh, anh đang tưởng có việc gì thì nghe được một câu không nghiêm chỉnh cho lắm:

“Hôm nay nói chuyện với một cô nàng, có cảm giác cổ rất giống anh, bỗng dưng muốn tâm sự với anh.”

Lư Bình muốn cười: “Trông anh ẻo lả lắm à? Không đến nỗi nhỉ.”

“Không phải nói ngoại hình mà là tam quan. Cô nàng kia nhà nghèo lắm, một mình nuôi cả gia đình. Có một doanh nhân giàu có muốn đặt giá cao bao cổ nhưng cổ kiên quyết cự tuyệt, nói là thà chịu cảnh nghèo mà tâm lý thanh thản còn hơn.”

“Nhân phẩm cô này rất đứng đắn nhé. Ở trong nghịch cảnh mà vẫn giữ được mình, không có sức mạnh tinh thần to lớn thì không làm được điều này đâu.”

Soái Ninh khen anh đánh giá chính xác, không quên trêu chọc: “Đây là anh đánh giá chính mình hả?”

“Ơ?”

“Em nói hai người rất giống nhau đó. Phẩm chất và tính cách của cổ đều rất giống anh, chỉ xét nội tại thì y như em sinh đôi của anh á.”

“Ninh tổng, khi nào thì em mới thôi trêu anh nhỉ?”

Lư Bình cười rinh rích. Tưởng tượng biểu cảm đỏ mặt ngượng ngùng đáng yêu của anh, Soái Ninh thấy sóng lòng dâng lên từng đợt màu hồng phấn. Cô chuyển từ tư thế ngả ườn sang ngồi khoanh chân, nghiêm túc đối đãi việc “tán tỉnh” lần này.

“Tổng thư ký Lư.”

“Nghe em gọi thế này cứ ngang ngang thế nào ý, gọi thẳng tên đi.”

“Được rồi, vậy sau này anh cũng gọi tên em đi, đừng có Ninh tổng, Ninh tổng.”

Tiện thể điều chỉnh xưng hô cho nhau, giọng điệu của cô càng sốt sắng: “Lư Bình, lương anh được bao nhiêu một tháng?”

Câu hỏi đột ngột làm Lư Bình ngớ ra: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Muốn biết anh có nuôi nổi em không.”

“Ha ha, nếu em chịu hạ thấp mức sống thì cũng miễn cưỡng nuôi nổi.”

Anh đã dần quen với thói lầy lội của cô, có thể ung dung đối đáp lời đùa cợt kiểu này.

Soái Ninh kiên trì moi ra được mức thu nhập của anh, nghe nói lương thưởng cả năm cộng lại chỉ hơn 70 ngàn, còn chưa bằng tiền cô mua cái ví nhưng lại cơ bản phù hợp tiêu chuẩn sinh hoạt thường ngày của anh, xem ra anh đang thực sự đích thân tuân thủ thực hiện lối sống thanh liêm.

“Anh vất hơn cả trợ lý Thôi nữa á. Anh không muốn ăn ngon hơn chút, mặc đẹp hơn chút, ra ngoài xã giao cũng có thể diện hơn sao?”

“Thể diện không có được nhờ khoe chuyện ăn, mặc, ở, đi lại. Làm người ngay thẳng, làm việc đáng tin cậy, mặc bừa cái gì cũng giành được lòng tin và sự tôn trọng của người khác.”

“Kể cũng đúng, bằng vào điều kiện của anh, cũng không ai dám coi thường anh. Vậy lý tưởng của anh là gì? Bỏ qua những mục tiêu chí công vô tư kiểu như ‘cùng nhau thịnh vượng’, anh đã tính toán cho bản thân bao giờ chưa?”

“Ừm, chuyện này mà nói ra thì dài lắm. Nói đơn giản thì anh cho rằng theo đuổi lý tưởng chính là quá trình thể hiện giá trị bản thân. Có người cảm thấy kiếm được nhiều tiền, hưởng thụ vinh hoa phú quý thì đời người mới có giá trị. Cũng có người coi việc tạo phúc cho xã hội là nơi giá trị của chính mình tồn tại. Mỗi kiểu người đều có lý lẽ riêng. Anh chọn kiểu người sau, vì lựa chọn này phù hợp với nhu cầu của anh hơn.”

Nhờ hỏi chuyện, Soái Ninh lần đầu moi được một chút thông tin về gia đình anh.

“Chắc có liên quan đến giáo dục trong gia đình đấy. Ông bà nội ngoại và bố mẹ anh đều tuân theo quan niệm này, cả đời gắn bó với cương vị của mỗi người, trước sau coi mình là chủ nhân của xã hội, cố gắng phấn đấu để nó ngày càng phát triển hoàn thiện và tiến bộ. Những tác phong tốt đẹp này cứ thấm dần vào anh…”

Anh chợt ngừng lời, có vẻ lấy lại tinh thần. Soái Ninh gạn hỏi thêm, anh cũng chỉ cười hơ hơ ra vẻ ngơ ngơ lảng đi, có thể đã coi cuộc điện thoại này của cô là để kiếm cớ dò xét.

(Hết phần 173, xin mời đón đọc phần 174. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Câu này của Mạnh Tử, câu đầy đủ là “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu“ (Giàu sang không mê hoặc được, nghèo khó không dời đổi được, sức mạnh không khuất phục được, như thế gọi là bậc đại trượng phu).

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
Chapter

Updated 209 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209