Chương 176: Âm Dương Cách Biệt

Cha đang gặp nguy hiểm Khánh tất nhiên là không giữ được bình tĩnh. Anh đẩy ả đàn bà kia qua một góc rồi lao đến. Phùng Kiên thấy Khánh đang muốn phản kháng liền đổi hướng súng về phía anh. Trừng mắt ra lệnh đứng im.

Khánh hai tay giơ lên đầu hàng, bước chân di chuyển sang hướng khác. Dù biết có khả năng hắn muốn bóp cò nhưng anh vẫn cố nhích sang một bên. Anh đã nhìn thấy Bảo Long đang ngắm súng về phía mình đang đứng. Dù không biết đó là vệ sĩ của ba nhưng Khánh khẳng định người đó đến đây cứu ba bọn họ.

Khẩu súng chính xác đang hướng về Phùng Kiên nhưng ba anh đang bị hắn khống chế. Anh liền muốn đổi vị trí bảo vệ cho ba nên mới làm liều xông tới.

“Oắt con. Đừng có giở trò với tao.” Phùng Kiên trợn mắt uy hiếp.

Mục tiêu đã dịch chuyển sang vị trí khác. Nhận ra đấy là cơ hội tốt để bắn gục đối phương. Cả hai khẩu súng được điều chỉnh hướng cần nhắm tới rồi bóp cò.

“Bằng.”

Viên đạn của Bảo Long đi trước trúng ngay tay cầm súng của Phùng Kiên. Xuyên thủng qua mu bàn tay, khẩu súng lập tức rơi xuống đất.

“Trốn ngay đi.”

Khánh kêu to lên để mọi người nghe thấy và làm theo. Anh kéo nhanh ba và vợ nhảy lầu qua lánh tạm sau mấy thùng sắt cao lênh khênh kia.

Đàn em của Phùng Kiên nghe tiếng súng liền hoảng hốt chạy đến bảo vệ hắn trước tiên.

Chưa kịp định hình vì phát súng kia thì lãnh thêm một phát nữa. Một viên đạn được bắn ra từ phía đồng chí cảnh sát. Lệch toạ độ sượt ngang chân của Phùng Kiên. Họ không đoạt mạng mà chỉ khống chế tội phạm. Nhưng một kẻ háu thắng như hắn làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.

Hai phát đạn nữa bắn vào khoảng đất sau lưng Phùng Kiên đang ngồi buộc đàn em của hắn dừng lại. Dù bị thương, Phùng Kiên vẫn cố lết tìm nơi ẩn náu, gầm gừ quát đàn em bắt Phan Hưng lại.

“Chúng mày còn đứng đực ra đấy à? Còn không mau bắt người lại!”

Đồng bọn lập tức giơ súng lên cao nhìn quanh để xác định kẻ bắn lão đại là ai, rồi nổ đạn loạn xạ. Căn nhà kho chất đầy những thùng sắt khiến việc nhìn thấy kẻ thù là không dễ.

“Tôi là người chỉ huy cao nhất của đội trinh sát. Thông báo cho các anh biết, các anh đã bị chúng tôi bao vây và không thể chạy thoát được. Yêu cầu tất cả bỏ vũ khí xuống đầu hàng trước khi chúng tôi nổ súng xông vào.”

Tiếng thông báo chắc nịch phát từ loa phát thanh vang lên. Đồng bọn của Phùng Kiên nháo nhào kéo hắn lùi về phía sau tìm nơi ẩn trú trước và chạy trốn. Tuy nhiên hắn vẫn ra lệnh cho chúng đi lùng sục bắt Phan Hưng. Giữa cái kho trải rộng như thế này nói chạy thoát làm sao mà thoát kịp được.

Nấp phía sau, Quân sợ sệt ôm chặt tay chồng. Nơi này quá nguy hiểm trốn ở chỗ này không phải là cách. Giữa một nơi rộng lớn như thế này thì việc muốn trốn ra ngoài không hề dễ. Mà đứng im cũng chết khi không xác định được chúng đang ẩn náu ở hướng nào.

Bảo Long chưa nhìn ra được vị trí ông chủ đang lánh nạn. Anh cùng đồng đội từ từ xâm nhập sâu vào bên trong để tìm người.

Tổ trinh sát cũng đã đạp cửa xông vào chia nhau ra để tìm kiếm giải cứu con tin giữa hàng trăm cái thùng sắt chất đầy trong cái kho này.

Cảm thấy không thể ở mãi chỗ này ông Hưng nói hai con rời đi trước. Khánh nhất quyết không đồng ý. Muốn đi cả ba cùng nhau đi. Anh tiến lên đằng trước để thăm dò xem kẻ địch có xung quanh đây không. Chẳng thấy gì bất thường Khánh liền vẫy tay bảo hai người di chuyển theo anh sang chỗ khác. Đi được một đoạn thì súng nổ. Cả ba người liền cúi thấp người xuống.

Phùng Kiên quá háu chiến nên bất chấp việc mình đang bị thương ở tay quyết tâm tìm cho ra Phan Hưng. Thấy cái bóng vừa lấp ló hắn chậm rãi lại gần rồi nhanh chóng xông ra nã đạn liên tục về phía đó. Bảo Long và tổ trinh sát nghe tiếng súng phát ra từ góc đó lập tức khoanh vùng bao vây.

“Bụp.”

Tiếng đạn găm vào da thịt, một người liền ngã xuống. Chủ tịch Phan Hưng đã trúng đạn vào người, đổ ầm xuống nền đất cát.

“Baa!”

Cả Khánh và Quân đều đồng thanh gào lên. Ôm lấy thân thể đẫm máu chảy ra từ sườn trái Khánh đau đớn gào khóc thảm thiết.

“Ba...không thể được!”

“Không…con xin ba gắng gượng thêm một lúc nữa thôi!”

Ép tay vào chỗ bị thương để ngăn không cho máu chảy ra ngoài, Khánh bất lực khi ba mình đang ngày càng mềm nhũn đi. Mặt mày trắng bệch, thở thoi thóp như cá mắc cạn ông Hưng thều thào nói.

“Ba…sắ..p..sắp…không…”

Càng nói máu càng chảy ra nhiều hơn. Khánh và Quân rưng rưng nước mắt như những đứa trẻ.

“Ba cố gắng lên. Con xin ba. Chỉ...chỉ một lúc nữa thôi!”

Ghì chặt tay ba mình, nước mắt Khánh thi nhau rơi xuống đọng trên mặt của ông Hưng. Thân thể đau anh như thể bị vạn mũi kim đâm xuyên vào. Khoảnh khắc trông thấy cảnh tượng đau lòng ấy tim Khánh như ngừng đập, đại não cũng giống như đã chết.

“Ba, ba gắng gượng lên. Chúng ta sắp được thoát rồi.”

Đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước rơi lã chã. Điều này thực sự quá kinh khủng so với tưởng tượng của Quân. Người cha đáng kính của cô sẽ ra sao đây. Chẳng kìm được nước mắt khi ba mình đang đứng cạnh cánh cửa tử thần. Khánh hoảng loạn gào thét, nấc lên từng tiếng trong đau đớn. Nỗi đau thấu tận trời xanh.

Mục tiêu đầu tiên nhắm vào đã bị hạ. Phùng Kiên vui sướng thoả mãn khi cuối cùng kẻ thù đã được xử lý. Lùi lại phía sau thùng sắt để lắp thêm đạn vào để giết Phan Quân Khánh. Hắn cắn rách áo của mình để buộc cái tay bị thương vào cổ.

Bảo Long nghe tiếng hét của Khánh liền biết ông chủ đã bị thương, mắt ráo riết đảo truy tìm Phùng Kiên. Nhìn thấy dáng người hắn rồi anh liền giơ cao khẩu súng và chuẩn bị bóp cò. Lúc hắn lộ diện để ngắm bắn về phía Khánh là lúc anh bóp mạnh cò. Tốc độ nhanh khôn tả, trực tiếp để một lỗ thủng trên vai Phùng Kiên rồi mới nghe thấy tiếng nổ. Lần này hắn đã đổ gục xuống hoàn toàn, máu chảy đầm đìa. Vừa lúc cảnh sát vây kín nơi Phùng Kiên nằm xuống.

“Kẻ cầm đầu đã bị tiêu diệt. Những người còn lại lập tức bỏ vũ khí xuống, từ bỏ bạo động để được nhận khoan hồng từ pháp luật.”

Giống như rắn mất đầu đàn em của Phùng Kiên ngậm ngùi hạ vũ khí khi đại ca đã cho tay vào còng số tám. Chúng chỉ còn lại ba người khi hai tên khác đã bị công an đốn ngã lúc chia nhau ra hành động. Giờ mà muốn phản kháng cũng chỉ như châu chấu đá xe. Ba tên sao có thể đấu với tổ trinh sát chuyên nghiệp cơ chứ.

An toàn rồi. Tất cả đã kết thúc rồi. Đáng lẽ ra họ phải cười vui vẻ nhưng sao chỉ có những ánh mắt bi thương và tiếng gào thét đau đớn như thế này.

Ôm thân thể mềm nhũn của ba mình ra ngoài, Khánh như người mất hồn chân đi xiêu vẹo. Cái áo ướt dính màu đỏ, hai mắt đẫn đờ nhìn vào khoảng không. Ông Hưng đã rời đi từ một phút trước. Lúc lâm chung ông đã cố gắng nói vài điều căn dặn con trai. Dặn nó phải trông coi WL, dặn nó phải thay ông chăm sóc tốt bà Loan. Chỉ tiếc rằng lúc ra đi lại không gặp được người vợ tào khang của mình. Một lần là mãi mãi âm dương cách biệt.

Nén đau thương, Khánh đặt thi thể của cha nằm xuống trên tấm tôn mỏng. Cả hai vợ chồng liền quỳ rạp dập đầu vái ba cái. Cảnh tượng khiến những người khác rất xót xa. Nhìn ông chủ mình đang nằm im bất động trên tấm tôn lạnh Bảo Long cúi gập người thành kính tiếc thương.

Nhìn Phùng Kiên đang được dẫn ra Khánh bất ngờ lao đến đánh đấm liên tục vào người hắn mặc dù các đồng chí cảnh sát đã ngăn anh lại. Như một con thú bị thương hoá điên. Khánh ra sức đá đạp muốn đoạt mạng của hắn để báo thù cho cha mình.

“Em biết là anh rất đau khổ. Nhưng trước tiên chúng ta hãy đưa ba về gặp mẹ có được không anh?”

Ôm chặt tấm lưng chồng Quân nghẹn ngào nói trong nước mắt.

“Nhìn anh như vậy ba sẽ đau lòng lắm!”

Ngã quỵ, mọi thứ dường như đen tối sụp đổ trong chốc lát. Nhìn ba mình đang nhắm mắt ngủ ngon như vậy tâm can Khánh muốn vỡ tung. Hễ mắt khép lại hình ảnh đau lòng hiện rõ mồn một ngay trong tâm trí. Nghẹt thở, Khánh chẳng thể cứu vãn mọi thứ được nữa rồi. Cuộc sống ắt có sinh ly tử biệt nhưng đột ngột thế này mấy ai vượt qua được cú sốc tinh thần. Tự nhận mình là người con bất hiếu Khánh quỳ hẳn trên nền đất, cúi đầu lên thét trong ai oán.

Chia buồn với người nhà nạn nhân, các đồng chí công an lập tức áp giải tội phạm về đồn. Bảo Long đã chuẩn bị xe đợi cậu chủ bình tĩnh lại rồi sẽ đưa ông chủ về nhà.

Qua một hồi ngồi thẫn thờ trước mặt cha Khánh quệt nước mắt nói Bảo Long ra trước để mở cửa xe. Còn anh sẽ tự mình đưa ông ấy ra ngoài.

Mãi chăm lo cho ba mình mà anh và Quân quên mất rằng còn một mối nguy hiểm ở đằng sau. Mất mát đau thương khiến họ chẳng thể nghĩ ngợi được chuyện gì nữa. Trong bóng tối vẫn còn một kẻ muốn đồ sát cả hai. Tuyết Vy cùng con dao trên tay lao ra nhắm vào Quân. Ả không can tâm với kết cục như thế này. Khánh Quân phải chết thì mới nguôi cơn hận được. Trốn im lìm trong một góc, thấy Phùng Kiên đang bị cảnh sát áp giải ra bên ngoài Tuyết Vy định âm thầm rời đi. Nhìn Khánh và Quân đang còn đang day dứt đau đớn vì cái chết của cha mình ả ta mỉm cười thoả mãn. Bất chợt nhìn thấy con dao nằm trên đất cát trong đầu ả loé lên ý định trả thù. Nhặt nó lên rồi điên cuồng lao đến chỗ Quân đang đứng.

Nghe được tiếng bước chân loạt soạt Khánh vội quay đầu lại nhìn. Con dao nhọn hoắt ấy đang hướng về chỗ vợ. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều anh liền hét to hai chữ “nguy hiểm” để cảnh báo cho Quân. Còn bản thân lao sang thành tấm bia che chắn cho vợ con. Mũi dao cắm phập, sâu vào ngực trái của Khánh. Hự lên một tiếng, anh dùng chút sức lực còn lại đẩy ác nữ kia ra rồi khuỵu người.

“Quân Khánhhhh!”

Hoảng loạn khi chồng bị tấn công rồi ngã xuống trong tích tắc. Quân bất lực gào lên khi mà máu của Khánh đã chảy ra.

“Anh...anh...”

“Khôngggg!”

“Người đâu? Mau gọi xe cứu thương!”

Nước mắt lưng tròng, Quân nấc nghẹn lên khi cả con dao còn cắm nguyên trên ngực chồng.

“Anh không…thể..”

“Đâu hết rồi? Gọi xe cứu thương. Nhanh lên!”

Hai bàn tay đẫm máu áp lên khuôn mặt tái nhợt của Khánh, Quân gọi tên anh trong lo sợ. Thế giới của cô dường như rơi vào hỗn loạn và tràn ngập cảm giác sợ hãi tuyệt vọng. Cô cảm thấy như bị mắc kẹt trong cơn ác mộng khi nghĩ đến điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Toàn bộ cơ thể run lên Quân nghẹn từng tiếng:

“Anh đừng doạ em sợ.”

“Quân Khánh. Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà. Em xin anh đừng…”

“Khônggggg!”

“Em cấm anh không được bỏ lại em một mình.”

“Không được!”

Cố hé mở mắt khi nghe tiếng gọi của người con gái mình yêu. Khánh chậm rãi đưa tay quệt những hạt ngọc đang rơi trên má Quân. Từng chữ ngắt quãng phát ra kèm theo tiếng thở hổn hển:

“Đừng…đừng khóc!”

“Chúng ta…về nhà. Có lẽ anh..”

“Về…về nhà nào. Anh...buồn...ngủ rồi.”

Ghì chặt chồng trong vòng tay Quân khóc oà nức nở khi Khánh đã khép mắt. Giữa bốn bề tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng khóc xé lòng của cô gái. Vật vã trong đau đớn.

“Anh không được chết!”

“Đã hứa là cả đời sẽ chăm sóc bảo vệ em cơ mà.”

“Anh mở mắt ra nhìn em đi!”

Chapter
1 Chương 1: Ký Ức
2 Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3 Chương 3: Công Việc Mới
4 Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5 Chương 5: Đấu Khẩu
6 Chương 6: Quật Ngã Sếp
7 Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8 Chương 8: Bà Mối Kim
9 Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10 Chương 10: Trừng Phạt
11 Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12 Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13 Chương 13: Ngất Xỉu
14 Chương 14: Trách Mắng
15 Chương 15: Tỉnh
16 Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17 Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18 Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19 Chương 19: Hôn Ước
20 Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21 Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22 Chương 22: Thuyết Phục
23 Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24 Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25 Chương 25: Đồ Ăn Hại
26 Chương 26: Bỏ Trốn
27 Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28 Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29 Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30 Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31 Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32 Chương 32: Điều Kiện
33 Chương 33: Hối Hận À?
34 Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35 Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36 Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37 Chương 37: Ảnh Cưới
38 Chương 38: Hôn Lễ
39 Chương 39: Đêm Tân Hôn
40 Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41 Chương 41: Về Trụ Sở
42 Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43 Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44 Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45 Chương 45: Lại Mặt
46 Chương 46: Đồ Biến Thái
47 Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48 Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49 Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50 Chương 50: Gây Khó Dễ
51 Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52 Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53 Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54 Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55 Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56 Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57 Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58 Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59 Chương 59: Người Phiên Dịch
60 Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61 Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62 Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63 Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64 Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65 Chương 65: Cưỡng Đoạt
66 Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67 Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Trói Chồng
71 Chương 71: Trùng Khánh
72 Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73 Chương 73: Bị Coi Thường
74 Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75 Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76 Chương 76: Bùng Nổ
77 Chương 77: Về Nước
78 Chương 78: Suýt Mất Mạng
79 Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80 Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81 Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82 Chương 82: Bắt Gian
83 Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86: Đánh Người
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89: Ghen
90 Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91 Chương 91
92 Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93 Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94 Chương 94: Dấu Hiệu
95 Chương 95: Mang Thai
96 Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97 Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98 Chương 98: Giải Thích
99 Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100 Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101 Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102 Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103 Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104 Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105 Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106 Chương 106: Nguyên Nhân
107 Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108 Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109 Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110 Chương 110: Sự Thật
111 Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112 Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113 Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114 Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115 Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116 Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117 Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118 Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119 Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120 Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121 Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122 Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123 Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124 Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125 Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126 Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127 Chương 127: Bắt Cóc
128 Chương 128: Hành Hạ
129 Chương 129: Thù Phải Trả
130 Chương 130: Giải Cứu
131 Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132 Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133 Chương 133: Đừng Chặn Anh
134 Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135 Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136 Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137 Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138 Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139 Chương 139: Điên Tình
140 Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141 Chương 141: Nói Lời Yêu
142 Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143 Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144 Chương 144: Vào Bản
145 Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146 Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147 Chương 147: Hội Ngộ
148 Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149 Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150 Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151 Chương 151: Muốn Ăn Em
152 Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153 Chương 153: Hẹn Hò
154 Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155 Chương 155: Căng Thẳng
156 Chương 156: Kẻ Giật Dây
157 Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158 Chương 158: Dành Cho Em (1)
159 Chương 159: Dành Cho Em (2)
160 Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161 Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162 Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163 Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164 Chương 164: Bại Lộ
165 Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166 Chương 166: Cầu Hôn
167 Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168 Chương 168: Lộ Diện
169 Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170 Chương 170: Rình Rập
171 Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172 Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173 Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174 Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175 Chương 175: Phản Kháng
176 Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177 Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178 Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179 Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180 Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)
Chapter

Updated 180 Episodes

1
Chương 1: Ký Ức
2
Chương 2: Hôn Ước Trên Trời Rơi Xuống
3
Chương 3: Công Việc Mới
4
Chương 4: Lần Thứ Hai Đụng Độ
5
Chương 5: Đấu Khẩu
6
Chương 6: Quật Ngã Sếp
7
Chương 7: Bạn Gái Của Sếp
8
Chương 8: Bà Mối Kim
9
Chương 9: Đột Nhiên Nói Lời Theo Đuổi
10
Chương 10: Trừng Phạt
11
Chương 11: Thuyết Trình Kế Hoạch
12
Chương 12: Khó Chịu Trong Người
13
Chương 13: Ngất Xỉu
14
Chương 14: Trách Mắng
15
Chương 15: Tỉnh
16
Chương 16: Bị Ép Đi Xem Mắt
17
Chương 17: Sếp Nổi Trận Lôi Đình
18
Chương 18: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Trong Truyền Thuyết
19
Chương 19: Hôn Ước
20
Chương 20: Bị Phan Quân Khánh Kéo Đi
21
Chương 21: “Vị Hôn Phu Của Chị Rất Đẹp Trai.”
22
Chương 22: Thuyết Phục
23
Chương 23: Tin Tức Kết Hôn Bị Truyền Ra Ngoài
24
Chương 24: Cậu Bị Mất Não À?
25
Chương 25: Đồ Ăn Hại
26
Chương 26: Bỏ Trốn
27
Chương 27: Bị Bắt Trở Lại
28
Chương 28: Trực Tiếp Nói Chuyện Với Chủ Tịch
29
Chương 29: Bố Chồng Chống Lưng Cho Con Dâu Ở Công Ty
30
Chương 30: Bị Ép Đến Đường Cùng
31
Chương 31: Kết Hôn Với Tôi Đi!
32
Chương 32: Điều Kiện
33
Chương 33: Hối Hận À?
34
Chương 34: Đi Đăng Ký Kết Hôn
35
Chương 35: Chính Thức Trở Thành Vợ Chồng
36
Chương 36: Con Dâu Mẹ Thật Xinh Đẹp
37
Chương 37: Ảnh Cưới
38
Chương 38: Hôn Lễ
39
Chương 39: Đêm Tân Hôn
40
Chương 40: Ngày Đầu Tiên Làm Vợ Chồng
41
Chương 41: Về Trụ Sở
42
Chương 42: Tranh Cãi Ở Phòng Làm Việc
43
Chương 43: Chồng Ơi! Em Xin Lỗi
44
Chương 44: Đã Lâu Không Gặp
45
Chương 45: Lại Mặt
46
Chương 46: Đồ Biến Thái
47
Chương 47: Ngủ Chung Phòng
48
Chương 48: Ở Cùng Với Nhau Thật Bí Bách
49
Chương 49: Tuyết Vy Gặp Nạn
50
Chương 50: Gây Khó Dễ
51
Chương 51: Tiếp Tục Giám Sát
52
Chương 52: Lại Là Hắn Ta
53
Chương 53: Không Làm Được Thì Để Tôi Làm
54
Chương 54: Tâm Sự Cùng Bạn Thân
55
Chương 55: Con Ghẻ Nhà Họ Phan
56
Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường
57
Chương 57: Đá Chồng Lăn Xuống Giường
58
Chương 58: Tiếp Tục Gây Khó Dễ
59
Chương 59: Người Phiên Dịch
60
Chương 60: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Mà Vấp Phải Cậu
61
Chương 61: Nụ Hôn Đầu
62
Chương 62: Cô Phải Sang Trung Quốc Một Chuyến
63
Chương 63: Lời Lẽ Miệt Thị
64
Chương 64: Cây Vạn Tuế Chuẩn Bị Bung Hoa
65
Chương 65: Cưỡng Đoạt
66
Chương 66: Cảm Xúc Hỗn Loạn
67
Chương 67: Gặp Lại Bạn Cũ
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Trói Chồng
71
Chương 71: Trùng Khánh
72
Chương 72: Muốn Sinh Cho Anh Một Đứa Con
73
Chương 73: Bị Coi Thường
74
Chương 74: Hình Như Tôi Đã Sai
75
Chương 75: Scandal Ngoại Tình
76
Chương 76: Bùng Nổ
77
Chương 77: Về Nước
78
Chương 78: Suýt Mất Mạng
79
Chương 79: Đính Chính Trước Truyền Thông
80
Chương 80: Không Phải Là Giúp Mà Là Cứu
81
Chương 81: Bạn Thân Bị Cắm Sừng
82
Chương 82: Bắt Gian
83
Chương 83: Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86: Đánh Người
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89: Ghen
90
Chương 90: Cảnh Cáo ‘Tình Địch’
91
Chương 91
92
Chương 92: Hắn Vậy Mà Cũng Biết Xin Lỗi
93
Chương 93: Giận Quá Mất Khôn
94
Chương 94: Dấu Hiệu
95
Chương 95: Mang Thai
96
Chương 96: Bạn Thân Lâu Ngày Gặp Lại
97
Chương 97: Niềm Vui Sắp Được Lên Chức
98
Chương 98: Giải Thích
99
Chương 99: Thiên Chức Làm Cha
100
Chương 100: Anh Không Thể Làm Như Vậy Được
101
Chương 101: Dao Động Trước Đối Phương
102
Chương 102: Quyết Định Của Phan Quân Khánh
103
Chương 103: Không Muốn Ly Hôn
104
Chương 104: Nguy Hiểm Cận Kề
105
Chương 105: Tận Cùng Nỗi Đau
106
Chương 106: Nguyên Nhân
107
Chương 107: Kẻ Gây Ra Đau Thương
108
Chương 108: Khơi Dậy Nỗi Đau
109
Chương 109: Phát Hiện Động Trời
110
Chương 110: Sự Thật
111
Chương 111: Ả Hại Con Tôi Thì Tôi Phải Cho Ả Nếm Mùi
112
Chương 112: Huy Nam Trở Lại
113
Chương 113: Bỏ Nhà Đi
114
Chương 114: Chúng Ta Ly Hôn Đi
115
Chương 115: Dây Dưa Không Dứt
116
Chương 116: Mặt Dày Là Vì Ở Cùng Em
117
Chương 117: Cô Nên Tự Sám Hối Đi
118
Chương 118: Em Là Con Nhà Ai Thế?
119
Chương 119: Xoá Bỏ Hiểu Lầm
120
Chương 120: Triển Khai Kế Hoạch Đưa Vợ Về Nhà
121
Chương 121: Đập Nát Ảnh Cưới
122
Chương 122: Quỳ Xuống Cầu Xin
123
Chương 123: Rượu Vào Người Là Làm Loạn
124
Chương 124: Quýt Làm Cam Chịu
125
Chương 125: Vừa Hâm Vừa Hãm
126
Chương 126: Quá Tam Ba Bận
127
Chương 127: Bắt Cóc
128
Chương 128: Hành Hạ
129
Chương 129: Thù Phải Trả
130
Chương 130: Giải Cứu
131
Chương 131: Cái Giá Phải Trả
132
Chương 132: Nếu Đổi Lại Là Tôi. Anh Sẽ Làm Y Như Vậy?
133
Chương 133: Đừng Chặn Anh
134
Chương 134: Vì Anh Ghen Ghen Ghen Mà
135
Chương 135: Trâu Bò Đánh Nhau Ruồi Muỗi Chết
136
Chương 136: Tiên Sư Cái Thằng Dở Người
137
Chương 137: Anh Sẽ Ký Đơn
138
Chương 138: Bữa Tối Cuối Cùng
139
Chương 139: Điên Tình
140
Chương 140: Có Không Giữ Mất Đừng Tìm
141
Chương 141: Nói Lời Yêu
142
Chương 142: Tìm Vợ Lạc
143
Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao
144
Chương 144: Vào Bản
145
Chương 145: Đe Doạ Vũ Gia
146
Chương 146: Thiên Duyên Tiền Định
147
Chương 147: Hội Ngộ
148
Chương 148: Cô Che Hết Tầm Nhìn Như Vậy Tôi Không Ngắm Vợ Mình Được
149
Chương 149: Phan Quân Khánh Gặp Nguy Hiểm
150
Chương 150: Chồng Tôi, Anh Ấy...
151
Chương 151: Muốn Ăn Em
152
Chương 152: Sự Cố Ngoài Ý Muốn
153
Chương 153: Hẹn Hò
154
Chương 154: Sóng Gió Lại Nổi Lên
155
Chương 155: Căng Thẳng
156
Chương 156: Kẻ Giật Dây
157
Chương 157: Chị Xót Chồng Chị Vậy Tôi Không Thương Chồng Tôi Sao?
158
Chương 158: Dành Cho Em (1)
159
Chương 159: Dành Cho Em (2)
160
Chương 160: Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt
161
Chương 161: Ảnh Kỷ Niệm
162
Chương 162: Mày Giống Túi Trà Lipton
163
Chương 163: Đi Mua ‘Bánh’ Cho Vợ
164
Chương 164: Bại Lộ
165
Chương 165: Tắc Kè Đổi Màu
166
Chương 166: Cầu Hôn
167
Chương 167: Em Bị Bệnh. Phải Cách Ly
168
Chương 168: Lộ Diện
169
Chương 169: Hạnh Phúc Nhân Đôi
170
Chương 170: Rình Rập
171
Chương 171: Gặp Phùng Kiên
172
Chương 172: Gặp Người Quen Cũ
173
Chương 173: Gặp Người Quen Cũ
174
Chương 174: Đưa Ra Lựa Chọn
175
Chương 175: Phản Kháng
176
Chương 176: Âm Dương Cách Biệt
177
Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
178
Chương 178: Anh Không Phải Là Người Nhỏ Tuổi Nhất Ở Nhà Họ Phan Nữa (Ngoại Truyện 1)
179
Chương 179: Mày Tưởng Bà Là Bánh Bèo? (Ngoại Truyện 2 Kim Và Thiên Vũ)
180
Chương 180: Chăm Sóc Vợ Tương Lai (Ngoại Truyện 3 Kim Và Thiên Vũ.)