Chương 18: Nhậm An Lạc, ngươi… rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết.

Edit: Gấu Gầy

Chương 18

Buổi tối, Linh Tương lâu vang lên ca vũ thái bình, xen lẫn tiếng cụng ly, bởi vì hôm nay là ngày hoa khôi Lâm Lang biểu diễn, đại sảnh sớm đã chật kín khách từ trước khi mặt trời lặn, toàn bộ ghế ngồi đã được đại quan quý nhân bao trọn. An Ninh phải mất tới năm trăm lượng bạc và nửa cái tai con sư tử đá ở ngoài cửa mới cưỡng đoạt được một chỗ ngồi từ tay tú bà Linh Tương lâu .

Nói hết lời để tiễn những lão gia đã đặt trước ghế ngồi rời đi, tú bà Ngọc đại nương của Linh Tương lâu lắc mông đi vào Mẫu Đơn các, nhìn thấy hai vị đại Phật nửa nằm nửa ngồi trên ghế, trừng mắt nhìn Quy Công nói: "Đây là hai vị khách nhân mà ngươi nói tới?"

Rõ ràng là hai khuê nữ như hoa mới nở, thanh thuần xinh đẹp, lại bẩm báo như thể người ta là hung thần giáng thế vậy .

Quy Công đau khổ gật đầu, yên lặng lui sang một bên .

Tuy nói cổ quái, nhưng Ngọc đại nương lăn lộn trong giới 'phong nguyệt' đã mấy chục năm, có loại khách quái gỡ nào mà chưa từng gặp qua, thoáng thấy chiếc váy dài hoa văn gấm trên người An Ninh, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa cúc, tiến lên vài bước: "Ây da, hai vị tiểu thư xem như đến đúng chỗ rồi, Linh Tương lâu chúng ta là một trong những nơi tốt nhất kinh thành đó nha... đi đi, còn không mau đổi mấy tên sai vặt lanh lợi tới đây..."

Thấy hai người không ngăn cản, Ngọc đại nương tinh thần phấn chấn, cười nói : "Hai vị tiểu thư còn gì dặn dò nữa không?"

"Ngọc đại nương, nghe nói dung mạo cô nương Lâm Lang ở đây đẹp tựa Điêu Thuyền, ngươi ra một cái giá, bổn tiểu thư đây bao nàng cả một đêm."

An Ninh vừa dứt lời, Ngọc đại nương lảo đảo một cái, chớp mắt the thé nói: "Cả một đêm? Tiểu thư .. người tha cho thân già của ta đi, nhìn tiểu thư không phú cũng quý, nếu để trưởng bối trong phủ biết, chỉ sợ Linh Tương lâu của ta không huỷ không được mất!"

Y phục váy gấm thêu hoa văn của Giang Nam mất một năm mới có thể làm thành, ngàn vàng khó mua, bà ta cũng không đến nỗi thiếu hiểu biết .

An Ninh cau mày, nhìn ánh mắt trêu ghẹo cười như không cười của Nhậm An Lạc, lúng túng nói: "Nói mê sảng cái gì đó, bổn tiểu thư nghe nói Lâm Lang có tài đánh đàn cao siêu, cho nên mới dẫn bằng hữu tới nghe vài khúc."

"Ồ." Ngọc đại nương thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn về phía Nhậm An Lạc, giật mình ngẩn ra, một vị tiểu thư cực kỳ mạnh mẽ sắc bén, nuốt mấy ngụm nước miếng mới nói: "Tiểu thư, nếu là nghe khúc thì đơn giản thôi, tối nay Lâm Lang sẽ trình diễn trên đài cao, hai vị tiểu thư chỉ việc ngồi xem thưởng thức."

"Ta nói bao nàng cả đêm, tất nhiên là muốn nàng ở ngay trước mặt ta trình diễn."

An Ninh nói như chém định chặt sắt , Ngọc đại nương biến sắc, giờ mới nhận ra quả thật đã đụng phải hai sát thần, khó khăn nói: "Tiểu thư, tối nay là buổi biểu diễn định kỳ của Lâm Lang, bên ngoài không ít quan lại quyền quý, ta không đắc tội nổi."

Lời bà ta nói là thật, danh tiếng Linh Tương lâu gần như là do Lâm Lang tạo nên, nếu chọc giận đến khách mãn lâu, sợ là ngày mai phải đóng cửa dẹp tiệm.

Một chồng ngân phiếu nhẹ nhàng ném lên bàn, An Ninh cười nói: "Ngọc đại nương, đây là một vạn lượng ngân phiếu, ta nói, muốn bao Lâm Lang một đêm, ngươi xem có đủ hay không?"

Hoa khôi Lâm Lang của Linh Tương lâu lên sân khấu cùng lắm là một ngàn lượng bạc thôi, nếu không phải Lâm Lang không bán thân, sợ rằng một vạn lượng bạc cũng đủ để mua nàng. Ngọc đại nương hít sâu một hơi, con mắt cứ dán chặt vào chồng ngân phiếu chói lọi trên bàn, giọng gào thét, giọng nói có chút nghẹn: "Tiểu thư thứ tội, ta không phải không biết tốt xấu, nhưng hôm nay quả thực có quá nhiều khách quý tới..."

"Cạch" một tiếng giòn vang, một khối ngọc bội màu lục bị ném lên bàn xoay vòng vòng. An Ninh nhướng mày: "Đi, cầm cái này đi một vòng đến các chỗ ghế ngồi, nếu người nào không phục, bảo hắn đến trước mặt ta nói chuyện."

Nghe lời này, Ngọc đại nương rùng mình, cẩn thận quan sát An Ninh mấy lần, vội vàng nhặt lục bội lên, khom người lui ra ngoài.

Có gan nói ra những lời như vậy, vị tiểu thư này chỉ sợ không chỉ đơn giản là người giàu sang .

Nhậm An Lạc thoải mái cọ cọ trên ghế, ném một quả nho vào trong miệng: "An Ninh, phải nói rằng, khối lục bội trên người ngươi hôm nay thật là mệt."

An Ninh hừ một tiếng, trong giọng nói có chút lười biếng: "Nếu không phải nghĩ khi hồi kinh nó còn có tác dụng như vậy, thì ta đã sớm đem cái khối có hoa không có quả này đi cầm ở Tây Bắc rồi."

Song phượng tường vân lục bội , được mài từ đá Hòa Điền hiếm có trên thế gian, là tín vật của Trưởng công chúa đương triều. Nhậm An Lạc chớp mắt, hoài nghi hỏi: "Cho dù ngươi muốn cầm, cũng không có tiệm nào dám nhận, sao vậy, đường đường là Công chúa của một nước, xấu hổ vì trong túi không có bạc sao?"

"Tây Bắc chinh chiến liên miên, bổng lộc của ta trợ cấp cho tướng sĩ còn lâu mới đủ..."

An Ninh lầm bầm một câu, nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, vui vẻ rạo rực nói: "Hôm nay mang ngươi đến Tụ Tài lâu quả nhiên không sai, kỹ năng đánh bạc của tên Kim Thông đó cao siêu, nội lực thâm hậu, nếu không có ngươi, sẽ không thể thắng được nhiều bạc như vậy."

Điều khiển xúc xắc bằng nội lực trong không khí, với công lực của nàng, còn lâu mới đủ.

Nhậm An Lạc cười cười, nhìn thoáng qua chỗ ghế ngồi tráng lệ lộng lẫy, nhướng mày: "Cho nên ngươi đang 'có qua có lại mới toại lòng nhau' đúng không?"

An Ninh gật đầu lia lịa, đang nói chuyện, cửa phòng mở ra, mấy tên sai vặt tướng mạo tuấn tú theo sau Ngọc đại nương bước vào, Ngọc đại nương lúc này cười rất khiêm tốn, kính cẩn đem lục bội đến trước mặt An Ninh, cười nói: "Tiểu thư, Lâm Lang sẽ đến ngay thôi, dù sao cũng chỉ là nghe đàn, ở Mẫu Đơn các cũng không khác nhiều so với trên đài cao."

Nghe Ngọc đại nương 'câu trước đá câu sau', An Ninh mở miệng : "Được rồi, lui xuống đi."

Thấy ánh mắt bà ta rơi trên chồng ngân phiếu nhưng không dám động, nàng xua xua tay nói, "Đem đi đi, ngươi nên nhận được."

Ngọc đại nương mừng rỡ , nhanh chóng đem ngân phiếu giấu vào trong tay áo, uốn éo mông đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, tin tức có quý nhân ở trong Mẫu Đơn các truyền đi khắp Linh Tương lâu, thật ra người có thể ngồi ở đây đều là khách quý, nhưng có thể khiến Lâm Lang cô nương - hoa khôi của Linh Tương lâu trình diễn độc tấu một đêm, còn có thể khiến cho những người khác không dám ý kiến, thì chắc chắn không đơn giản chỉ là phú quý.

Mọi người tự mình suy đoán, đáy mắt tràn đầy hiếu kỳ của đám khách nhân tò mò không thôi, dù sao cũng chỉ là nghe đàn, không phải Lâm Lang cô nương gảy đàn ở đâu cũng như nhau sao?

Cánh cửa Mẫu Đơn các lại đẩy ra, Lâm Lang ôm đàn tranh đi vào cũng ngẩn người, nàng nghe nói người bao nàng suốt một đêm là hai vị tiểu thư, vốn tưởng trong phòng nhất định là cảnh hoạt sắc sinh hương, không ngờ nhìn thấy một đám sai vặt an tĩnh đứng bên cạnh hai người, vô cùng quy củ bưng trà rót rượu, không hề có một chút hơi thở rối loạn. Đến khi hai người đồng thời quay lại nhìn, nàng mới hiểu ra.

Khí chất như vậy, chắc là tiểu thư vương hầu vọng tộc nào đó. Thái độ Lâm Lang vô cùng bình thản, khuỵu gối nói: "Lâm Lang bái kiến hai vị tiểu thư."

Không hổ là hoa khôi Linh Tương lâu, khuôn mặt tuyệt mỹ, tính tình như hòa, không kiêu ngạo không nịnh bợ, khó trách công tử cả thành chạy theo, hai người liếc mắt nhìn nhau, rất hài lòng. "Ta mới từ biên cương trở về, nhiều năm không thấy mỹ nhân, Lâm Lang cô nương quả nhiên không phải hư danh, nào, gảy mấy khúc đàn nghe thử đi."

An Ninh hào sảng cười cười, kéo cằm gian xảo híp mắt nhìn Lâm Lang.

Lâm Lang gật đầu, cười khẽ, nhẹ nhàng đặt đàn tranh lên chiếc bàn dài trước mặt, thở nhẹ một hơi, đầu ngón tay khẽ động, âm điệu nghiêm trang vang lên.

Hai người hơi ngạt nhiên, tiếng đàn cổ xưa vang vọng rơi vào tai, Lâm Lang gảy... lại là khúc nhạc trong quân doanh nơi biên cương thường nghe 'An hồn khúc', có lẽ nghe An Ninh nói mới từ biên cương trở về, nên nàng đã chọn khúc này.

Hào hùng lẫm liệt, uyển chuyển nhu tình, hai người nhắm mắt lại, mơ hồ có thể nhìn thấy bức họa vẽ cảnh tân nương trẻ tuổi rưng rưng nước mắt tiễn chồng ra biên ải, tha thiết trông mong.

Đế đô an bình phồn thịnh, chưa từng nghe đến khúc nhạc bi tráng như vậy, toàn bộ Linh Tương lâu cũng bởi vì đột nhiên nổi lên khúc nhạc khác lạ mà trở nên yên lặng.

Qua một lúc, đầu ngón tay dừng lại, tiếng đàn chợt ngừng, cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn .

An Ninh cùng Nhậm An Lạc đồng thời mở mắt , đáy mắt lộ rõ xúc động."

"Tài gảy đàn của Lâm Lang cô nương quả nhiên cao siêu, 'An hồn khúc' vừa tấu thiên hạ khó người bì kịp."

An Ninh sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói.

"Tiểu thư quá khen, chẳng qua Lâm Lang cảm thấy có lẽ hai vị tiểu thư muốn nghe khúc này."

Lâm Lang nhẹ giọng nói: "Đời này Lâm Lang dù chưa từng tới biên ải, nhưng đã thấy cảnh tượng bất đắc dĩ phải tiễn trượng phu, nhi tử ra biên cương, đi khi còn sống, khó mong sống sót trở về, nếu Vân Hạ không xảy ra chiến loạn, thì những bi kịch này sẽ không xảy ra."

An Ninh cảm thấy hơi ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một nữ tử thanh lâu lại nói ra những lời này, hoặc là... có gan nói ra những lời này.

Đương kim Thiên tử hiểu chiến, đó là chuyện thiên hạ đều biết.

Màu mắt Nhậm An Lạc trầm xuống,  chất chứa xa xăm, nàng hơi ngồi thằng người: "Ngày cô nương mong đợi, sẽ không còn xa nữa."

An Ninh chợt chuyển mắt quay lại nhìn Nhậm An Lạc, thấy vẻ mặt nàng rất kiên định, hơi xúc động. "Cảm tạ quý ngôn của tiểu thư, để Lâm Lang tấu thêm vài khúc."

Lâm Lang khẽ cười, cúi đầu, tiếng đàn du dương lại vang lên.

Hầu như toàn bộ khách nhân ở Linh Tương lâu đều nhận ra hôm nay hoa khôi Lâm Lang trình diễn khác hẳn so những lần trước, điều này khiến mọi người vô cùng tò mò, khách trong Mẫu Đơn các rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Tuy nhiên, đêm nay đã định trước khó mà yên ổn, tiếng vó ngựa quân mã vang vọng khắp trên đường phố vắng lặng, quan lại quyền quý đã quen thói xa hoa phung phí về đêm từ lâu, nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, cho đến khi từng tướng sĩ mặc khôi giáp lạnh lùng tiến vào Linh Tương lâu, bọn họ mới đành phải tiếp nhận sự thật vô lý này, mới vừa rồi, Thái Tử điện hạ ban lệnh chấn chỉnh kinh thành, nghiêm khắc ra lệnh cho tất cả các thanh lâu ngừng hoạt động trong một tháng.

Ai đó hãy nói cho bọn họ biết đi, Thái Tử điện hạ luôn lao tâm vì quốc sự tại sao lại đột nhiên rảnh rỗi ban xuống một mệnh lệnh vô lý như vậy, thậm chí còn phái tướng sĩ quân doanh Tây Giao tới cưỡng chế chấp hành?

Trong lúc hỗn loạn, tiếng huyên náo bên ngoài cũng truyền tới Mẫu Đơn các, Nhậm An Lạc cong khóe miệng, có chút bất ngờ, không hổ là Thái tử Đại Tĩnh, bình thường an tĩnh âm trầm, một khi động thủ lại hoành tráng đến như vậy .

An Ninh đứng dậy, cười khổ nói: "Chắc là đã bị phát hiện rồi."

Nói xong, nhìn sang Lâm Lang: "Lâm Lang cô nương, đa tạ cô nương hôm nay đã tấu khúc."

"Có thể tấu khúc cho hai vị tiểu thư, là vinh hạnh của Lâm Lang."

Lâm Lang đứng dậy đáp lễ, tiễn Nhậm An Lạc và An Ninh tới chỗ cầu thang gỗ.

Bên trong đại sảnh, tướng sĩ cầm kích đứng thẳng, nghiêm túc dị thường, khách nhân trong sảnh chưa kịp rời đi nhìn thấy hai nữ tử bước ra từ Mẫu Đơn các, tất cả kinh ngạc trợn tròn mắt.

Một vạn lượng bạc bao hoa khôi tấu khúc, thật không nghĩ tới quý nhân lại là hai nữ tử?

Tuy nói khí chất bất phàm, phong thái uy nghiêm, nhưng thân là nữ tử lại công khai đến thanh lâu dạo chơi như vậy, thật không biết xấu hổ !

Khách nhân trong lầu không phải kẻ ngốc, cảm giác được tướng sĩ trong sảnh sau khi thấy hai người xuất hiện liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức cúi đầu nhường ra một con đường.

Quý nữ có thể khiến Thái tử điều động đến đại doanh Tây Giao, thân phận chắc đã rõ ràng, nghe nói công chúa An Ninh tính tình phóng khoáng không chịu vào khuôn phép, nhưng không ngờ lại không chịu vào khuôn phép đến mức này, ai chán sống sẽ hận bản thân đêm nay không xuất hiện ở Linh Tương lâu. Nhưng mà... một người là công chúa An Ninh, vậy người kia là ai?

Nhìn diện mạo phong thái, so với công chúa An Ninh công chúa còn tiêu sái hơn mấy phần .

"Rầm" một tiếng, phá tan bầu không khí ngột ngạt, cũng thành công ngăn lại bước chân của hai người sắp rời khỏi Linh Tương lâu, mọi người thương xót một tiếng, đồng loạt giương mắt nhìn dưới chân cầu thang.

Một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi mặc váy dài xanh biếc từ trên cầu thang ngã lăn xuống dưới, chớp mắt bò đến trước mặt Nhậm An Lạc, nàng hoảng hốt nắm chặt gấu váy Nhậm An Lạc, khóc lóc nói: "Tiểu thư cứu muội."

Nhậm An Lạc cúi đầu, nhìn tiểu cô nương mặt đầy nước mắt nước mũi, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"

An Ninh xoay người, chống cằm xem trò hay.

"Tiểu thư, cầu xin người chuộc muội ra ngoài, bắt muội làm trâu làm ngựa muội cũng bằng lòng."

Tiểu cô nương khóc đến mức thở không ra hơi, nhưng rõ ràng không ai hiểu được rốt cuộc có chuyện gì từ lời nói 'tiếng được tiếng mất' đó. Ngọc đại nương từ trên thang gỗ chạy xuống, dáng vẻ phúc hậu nhanh nhẹn, chạy tới trước mặt Nhậm An Lạc, lúng túng nói: "Tiểu thư, nha đầu này ta mua được từ mấy ngày trước, vẫn chưa hiểu quy củ, đã quấy rầy tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội."

Ngay sau đó quát lớn: "Hồng Tụ, còn không mau đi vào."

Tiểu cô nương được gọi là Hồng Tụ không nhúc nhích, chỉ lo nắm chặt gấu váy của Nhậm An Lạc.

Rõ ràng nhìn ra gia thế không tầm thường của Nhậm An Lạc và An Ninh, lại là nữ tử, cho nên tiểu cô nương này mới tạo ra náo động lớn như vậy, hy vọng hai người có thể động lòng trắc ẩn chuộc nàng ra ngoài, mọi người gần như đã đoán được kết quả, suy cho cùng chuộc một nữ tử ra khỏi thanh lâu, xem như là làm việc thiện, cũng có thể tạo được danh tiếng tốt.

Nhậm An Lạc khom lưng, đỡ Hồng Tụ đứng dậy, tiểu cô nương xẹt qua một tia ngạc nhiên vui mừng, vội vàng buông váy Nhậm An Lạc, yểu điệu lui sang đứng một bên .

"Hồng Tụ, tại sao ngươi lại vào Linh Tương lâu?"

Nhậm An Lạc nhàn nhạt mở miệng.

"Nửa tháng trước cha muội qua đời, muội bán mình cho Linh Tương lâu, Ngọc đại nương bỏ một trăm lượng bạc mua muội."

Hốc mắt Hồng Tụ đỏ lên, làm không ít khách nhân không đành lòng, xôn xao cảm động tấm lòng hiếu thảo hiểm thấy.

"Vậy là ngươi tự nguyện bán vào Linh Tương lâu?"

Hồng Tụ gật đầu, nhanh chóng nói thêm một câu: "Muội không nghĩ ra được cách nào khác."

Ngọc đại nương mặt đầy tức giận: "Tiểu thư, ta thấy nàng ta có mấy phần nhan sắc, kĩ năng kéo đàn nhị không tồi, nên mới bỏ ra một trăm lượng bạc mua về, không ép nàng ta bán thân, cũng không hề hà khắc, nào ngờ tiểu tiện nhân này lại lấy oán báo ân!"

Nhậm An Lạc xua tay, tiếp tục nói : "Ngọc đại nương có an táng cho cha ngươi không?"

Hồng Tụ cảm thấy có chút bất an, gật đầu, giương mắt nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc: "Tiểu thư, người là người tốt, giúp muội đi mà."

Không ngờ Nhậm An Lạc xoay người lại, không nhìn nàng nữa.

"Hồng Tụ, ngươi tự nguyện bán mình vào Linh Tương lâu, Ngọc đại cương bỏ trăm lượng mua ngươi, thay ngươi an táng cha, đã là hết tình hết nghĩa, xem như là ân nhân của ngươi lúc nguy nan, nếu ngươi muốn rời đi, thì phải ở chỗ này bán nghệ, kiếm đủ trăm lượng, tự chuộc mình ra."

Lời vừa dứt, Nhậm An Lạc đã bước ra cửa Linh Tương lâu, An Ninh lắc đầu cười khổ, đi theo phía sau.

Mọi người đều nghĩ chuyện này đã định, không ngờ cuối cùng kết quả lại như vậy, nhìn gương mặt Hồng Tụ phồng lên đến đỏ bừng, một nhóm khách nhân cũng cảm thấy lời nói của nữ tử này cũng không có sai, cảm thán mấy câu rồi cùng nhau rời đi.

Đường phố kinh thành về đêm vắng lặng yên tĩnh, Nhậm An Lạc cùng An Ninh sánh vai nhau đi qua từng con phố, theo sau bọn họ là một hàng tướng sĩ không xa không gần.

"Ngươi không trở về hoàng cung thì bọn họ sẽ không bỏ qua đâu, xem ra hoàng huynh ngươi rất lo lắng cho ngươi."

Nhậm An Lạc trêu ghẹo nói.

An Ninh nhướng mày, làm bộ ngạc nhiên nói: "Ta tưởng ngươi biết..."

"Biết cái gì?"

"Cả kinh thành đều biết danh tiếng của ta không tốt, dạo chơi thanh lâu cũng không phải lần đầu, hoàng huynh ta cũng chưa bao giờ điều lệnh tới tướng sĩ đại doanh Tây Giao bắt ta trở về! Ây da, tiểu thư kinh thành sợ là sẽ khóc đến xé ruột xé gan mất!"

Đối diện với ánh mắt tinh quái của An Ninh, Nhậm An Lạc nhún vai, xem như nàng đang khen ngợi.

Cuối con đường lờ mờ có một quán rượu nhỏ, hương thơm tỏa ra khắp nơi, hai người nhìn nhau hiểu ý, cùng đi tới quán rượu.

Những bộ bàn ghế gỗ đơn giản, vật dụng thô sơ và một đôi phu phụ đã già, hết thảy mọi thứ dường như rời xa chốn kinh thành phồn hoa ồn ào náo nhiệt, trở nên đột nhiên tĩnh lặng.

An Ninh cầm một bầu rượu nhỏ lên, mở miệng nhấp một ngụm, giương mắt nhìn nữ tử mặc y phục đen ngồi đối diện ẩn hiện dưới ánh trăng, trong mắt nàng tràn đầy hồi ức xa xăm, nét mặt vô cùng buồn bã, đột nhiên mở miệng mà không hề báo trước.

"Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết."

Không xa phía sau họ, Hàn Diệp một thân y phục vàng nhạt, ánh mắt thâm trầm, lặng lẽ đứng nhìn.

———

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9: Hôm nay ta cuối cùng đã xác thực lời đồn không phải là giả.
10 Chương 10: Trước đây không biết Nhậm tướng quân thâm sâu đại nghĩa như vậy.
11 Chương 11: Ta đang chờ một người khác cho triều đình một câu trả lời.
12 Chương 12: Chuông Thanh Long.
13 Chương 13: Thăng đường xét xử.
14 Chương 14: Tặng Lễ Vật
15 Chương 15: Nhậm An Lạc bái kiến Bệ hạ.
16 Chương 16: Nhậm An Lạc, ngươi có bằng lòng hay không?"
17 Chương 17: An Ninh.
18 Chương 18: Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết.
19 Chương 19: Đế Tử Nguyên.
20 Chương 20: Nạn lụt ở Giang Nam.
21 Chương 21: Thái Tử đến Giang Nam.
22 Chương 22: Thái Tử... ngài động tâm.
23 Chương 23: Tất cả kỳ vọng của ngươi, ta đều thay ngươi làm được.
24 Chương 24: An Lạc, ở Tấn Nam cũng giống như vậy sao?
25 Chương 25: Chúng ta có thể tạo ra thời đại của riêng mình.
26 Chương 26: Sắp đặt ván cờ.
27 Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...
28 Chương 28: Trên đỉnh Thương Sơn.
29 Chương 29: Nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân.
30 Chương 30: Tử Nguyên, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động tâm...
31 Chương 31: Đông cung không có Thái tử phi, thật quá hoang đường..
32 Chương 32: Nghênh đón tiểu thư Đế gia!
33 Chương 33: Đế Thừa Ân.
34 Chương 34: Thọ yến ở Đông cung.
35 Chương 35: Hàn Diệp, ngươi... có thất vọng hay không?
36 Chương 36: Người đưa tới phong mật chỉ này, cuối cùng là ai?
37 Chương 37: Trong lòng Điện hạ ngưỡng mộ Nhậm tướng quân.
38 Chương 38: Lạc Minh Tây.
39 Chương 39: Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết..
40 Chương 40: Người nhớ kỹ, cả đời này, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
41 Chương 41: Thừa Ân, hôm nay ta đến, là hy vọng ngươi có thể từ bỏ hôn sự này.
42 Chương 42: Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện.
43 Chương 43: Xoay chuyển tình thế.
44 Chương 44: Y lừa được mọi người, nhưng không lừa được chính mình.
45 Chương 45: Mười năm chờ đợi này, đến tột cùng có đáng hay không?
46 Chương 46: An Ninh, ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất.
47 Chương 47: Huynh có chắc Hàn Diệp là hôn phu tương lai của Đế Thừa Ân không?
48 Chương 48: Đế Tử Nguyên đến yến tiệc của Đế Thừa Ân.
49 Chương 49: Trên đời này, hắn là người duy nhất biết nàng chỉ là một kẻ ăn mày.
50 Chương 50: An Lạc, ngươi đang gạt ta.
51 Chương 51: Chỉ mong chân tướng thật sự giống như lời ngươi nói.
52 Chương 52: Công tử, ngài có từng giấu tiểu thư chuyện gì không?
53 Chương 53: Thanh kiếm trong tay tiểu thư, chưa bao giờ chỉ có một mình Lạc gia.
54 Chương 54: Vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.
55 Chương 55
56 Chương 56: Điện hạ chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?
57 Chương 57: Lúc trước làm sao nàng có thể nghĩ rằng người này là Tử Nguyên?
58 Chương 58: Vận số của Trung Nghĩa Hầu phủ đã tận.
59 Chương 59: Vết sẹo năm đó.
60 Chương 60: Những lời này, sao người không đi hỏi Đế Tử Nguyên?
61 Chương 61: Nếu ta đã dám hồi kinh, thì tất nhiên không cần ai đến bảo vệ cả.
62 Chương 62: Đêm pháo hoa
63 Chương 63: Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
64 Chương 64: Núi Hoá Duyên.
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132: Hàn Tử An (1)
133 Chương 133: Hàn Tử An (2)
134 Chương 134: Đế Thịnh Thiên (1)
135 Chương 135: Đế Thịnh Thiên (2)
136 Chương 136: Đế Vĩnh Ninh (1)
137 Chương 137: Đế Vĩnh Ninh (2)
138 Chương 138: Đế Vĩnh Ninh (3)
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227
228 Chương 228
229 Chương 229
230 Chương 230
231 Chương 231
232 Chương 232
233 Chương 233
234 Chương 234
235 Chương 235
236 Chương 236
237 Chương 237
238 Chương 238
239 Chương 239
240 Chương 240
241 Chương 241
242 Chương 242
243 Chương 243
244 Chương 244
245 Chương 245
246 Chương 246
247 Chương 247
248 Chương 248
249 Chương 249: Sông núi cũng có thể san bằng (phiên ngoại)
250 Chương 250: Chuyện xưa Đại Tĩnh 1 (phiên ngoại)
251 Chương 251: Chuyện xưa Đại Tĩnh 2 (phiên ngoại)
252 Chương 252: Chuyện xưa Đại Tĩnh 3 (phiên ngoại)
253 Chương 253: Chuyện xưa Đại Tĩnh 4 (phiên ngoại)
254 Chương 254: Chuyện xưa Đại Tĩnh 5 (phiên ngoại)
255 Chương 255: Chuyện xưa Đại Tĩnh 6 (phiên ngoại)
Chapter

Updated 255 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9: Hôm nay ta cuối cùng đã xác thực lời đồn không phải là giả.
10
Chương 10: Trước đây không biết Nhậm tướng quân thâm sâu đại nghĩa như vậy.
11
Chương 11: Ta đang chờ một người khác cho triều đình một câu trả lời.
12
Chương 12: Chuông Thanh Long.
13
Chương 13: Thăng đường xét xử.
14
Chương 14: Tặng Lễ Vật
15
Chương 15: Nhậm An Lạc bái kiến Bệ hạ.
16
Chương 16: Nhậm An Lạc, ngươi có bằng lòng hay không?"
17
Chương 17: An Ninh.
18
Chương 18: Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết.
19
Chương 19: Đế Tử Nguyên.
20
Chương 20: Nạn lụt ở Giang Nam.
21
Chương 21: Thái Tử đến Giang Nam.
22
Chương 22: Thái Tử... ngài động tâm.
23
Chương 23: Tất cả kỳ vọng của ngươi, ta đều thay ngươi làm được.
24
Chương 24: An Lạc, ở Tấn Nam cũng giống như vậy sao?
25
Chương 25: Chúng ta có thể tạo ra thời đại của riêng mình.
26
Chương 26: Sắp đặt ván cờ.
27
Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...
28
Chương 28: Trên đỉnh Thương Sơn.
29
Chương 29: Nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân.
30
Chương 30: Tử Nguyên, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động tâm...
31
Chương 31: Đông cung không có Thái tử phi, thật quá hoang đường..
32
Chương 32: Nghênh đón tiểu thư Đế gia!
33
Chương 33: Đế Thừa Ân.
34
Chương 34: Thọ yến ở Đông cung.
35
Chương 35: Hàn Diệp, ngươi... có thất vọng hay không?
36
Chương 36: Người đưa tới phong mật chỉ này, cuối cùng là ai?
37
Chương 37: Trong lòng Điện hạ ngưỡng mộ Nhậm tướng quân.
38
Chương 38: Lạc Minh Tây.
39
Chương 39: Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết..
40
Chương 40: Người nhớ kỹ, cả đời này, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
41
Chương 41: Thừa Ân, hôm nay ta đến, là hy vọng ngươi có thể từ bỏ hôn sự này.
42
Chương 42: Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện.
43
Chương 43: Xoay chuyển tình thế.
44
Chương 44: Y lừa được mọi người, nhưng không lừa được chính mình.
45
Chương 45: Mười năm chờ đợi này, đến tột cùng có đáng hay không?
46
Chương 46: An Ninh, ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất.
47
Chương 47: Huynh có chắc Hàn Diệp là hôn phu tương lai của Đế Thừa Ân không?
48
Chương 48: Đế Tử Nguyên đến yến tiệc của Đế Thừa Ân.
49
Chương 49: Trên đời này, hắn là người duy nhất biết nàng chỉ là một kẻ ăn mày.
50
Chương 50: An Lạc, ngươi đang gạt ta.
51
Chương 51: Chỉ mong chân tướng thật sự giống như lời ngươi nói.
52
Chương 52: Công tử, ngài có từng giấu tiểu thư chuyện gì không?
53
Chương 53: Thanh kiếm trong tay tiểu thư, chưa bao giờ chỉ có một mình Lạc gia.
54
Chương 54: Vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.
55
Chương 55
56
Chương 56: Điện hạ chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?
57
Chương 57: Lúc trước làm sao nàng có thể nghĩ rằng người này là Tử Nguyên?
58
Chương 58: Vận số của Trung Nghĩa Hầu phủ đã tận.
59
Chương 59: Vết sẹo năm đó.
60
Chương 60: Những lời này, sao người không đi hỏi Đế Tử Nguyên?
61
Chương 61: Nếu ta đã dám hồi kinh, thì tất nhiên không cần ai đến bảo vệ cả.
62
Chương 62: Đêm pháo hoa
63
Chương 63: Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
64
Chương 64: Núi Hoá Duyên.
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132: Hàn Tử An (1)
133
Chương 133: Hàn Tử An (2)
134
Chương 134: Đế Thịnh Thiên (1)
135
Chương 135: Đế Thịnh Thiên (2)
136
Chương 136: Đế Vĩnh Ninh (1)
137
Chương 137: Đế Vĩnh Ninh (2)
138
Chương 138: Đế Vĩnh Ninh (3)
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227
228
Chương 228
229
Chương 229
230
Chương 230
231
Chương 231
232
Chương 232
233
Chương 233
234
Chương 234
235
Chương 235
236
Chương 236
237
Chương 237
238
Chương 238
239
Chương 239
240
Chương 240
241
Chương 241
242
Chương 242
243
Chương 243
244
Chương 244
245
Chương 245
246
Chương 246
247
Chương 247
248
Chương 248
249
Chương 249: Sông núi cũng có thể san bằng (phiên ngoại)
250
Chương 250: Chuyện xưa Đại Tĩnh 1 (phiên ngoại)
251
Chương 251: Chuyện xưa Đại Tĩnh 2 (phiên ngoại)
252
Chương 252: Chuyện xưa Đại Tĩnh 3 (phiên ngoại)
253
Chương 253: Chuyện xưa Đại Tĩnh 4 (phiên ngoại)
254
Chương 254: Chuyện xưa Đại Tĩnh 5 (phiên ngoại)
255
Chương 255: Chuyện xưa Đại Tĩnh 6 (phiên ngoại)