Chương 185: Buông Tay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ nhớ, mà Bích Trâm xúc động sắp khóc luôn rồi.

Cô mím môi ngăn cho mình không khóc, làm nũng che đi: "Bác thật là tốt.

Ai mà được làm con dâu của bác chắc phải tu ba kiếp á." Bà Trần bị cô chọc cho dù buồn cũng phải cười: "Miệng con sao lại ngọt như thế, biết nịnh người quá đấy."
Bích Trâm vẫn cười.

Bà lại hỏi: "Mà con định đi bao lâu?" "Chắc khoảng năm, sáu năm gì đó."
Bà Trần nghe hơi sửng sốt.

Đi lâu vậy sao? "Bác sẽ nhớ con lắm đấy.

Nhớ gọi điện về nói chuyện với bác nghe.

Mấy năm không gặp, bác sẽ nhớ con lắm đấy."
Bích Trâm ôm lấy hẳn cánh tay bà, làm nũng: "Con cũng vậy, con sẽ rất nhớ những món ăn do bác làm."
Từ sau khi mẹ cô qua đời, chỉ có bác Phụng là đối xử tốt với cô, quan tâm yêu thương cô như con cháu trong nhà.

Cô thật sự rất quý bà, không ngày nào là không mơ tới một ngày được quang minh chính đại gọi bà một tiếng mẹ.

Cay đắng thay, cô không có phúc phần đấy.

Suy cho cùng, mơ thì mãi chỉ là mơ, không bao giờ thành thật được.

Ngưỡng cửa nhà họ Trần, không có phần dành cho cô.

Cũng như cửa trái tim Khắc Dương, không bao giờ mở cửa để cô vào.

Nơi đó, không có chỗ dành cho cô.

Bà Trần gật đầu: "Vậy chờ khi nào con về, bác sẽ lại nấu cho con ăn." "Bác nói rồi đấy, không được nuốt lời." "Nhớ, làm sao bác quên được." Bà Trần gật đầu, lòng càng buồn não nề, tiếc nuối.

Thời buổi này kiếm đâu ra một cô gái tốt như Bích Trâm chứ, vừa hiền hòa lại hiểu chuyện.

Những tưởng sẽ rước được con bé về làm dâu nhà mình, vậy mà
Âu cũng là do số phận, con trai bà không có phúc ấy.

"Con phải đi thật rồi." Cô buông bà ra, nhìn Khắc Dương, mỉm cười: "Khắc Dương, em đi đây." Trái ngược với câu nói bình thản ấy, là cả một bầu trời mong ước được nghe câu "Đừng đi, hãy ở lại với anh" từ miệng anh.

Chỉ cần một câu của anh thôi, cô sẽ không đi nữa.

Đăng lòng thay, anh phũ phàng mà nhẹ nhàng gật đầu: "Lên đường bình an."
Chút hy vọng mong manh cuối cùng còn sót lại cuối cùng cũng bị bóp nát.

Anh thật phũ phàng.

Bích Trâm biết, mình thật sự không còn cơ hội nào nữa rồi.

Nên buông tay thôi!
Giấu đi tổn thương trong lòng, cô gượng cười tỏ vẻ mình ổn, quay đi.

Cô bước thật nhanh như đang trốn chạy vào trong khu kiểm tra.

Nước mắt cũng theo cái xoay người kia mà chảy như mưa, rơi mãi không ngừng.

Tạm biệt.

Tạm biệt tình yêu của
CÔ!
Chỉ có người làm anh là Thế Lân biết, em gái anh đang khóc.

Thay vì nói Bích Trâm đi học nâng cao thì nói mục đích chính là đi xa để quên Khắc Dương, mối tình đơn phương chiếm chọn thanh xuân của cô là đúng hơn.

Tình là bể khổ, quả không sai! Chỉ có thể hy vọng, chuyển đi này sẽ giúp con bé quên được đoạn tình đơn phương này.

Bích Trâm không hề biết, có một người thật sự mong cô ở lại.

Là Kỳ Luân.

Anh đã đến đây lâu rồi, nhưng không đủ can đảm xuất hiện, chỉ có thể đứng giữa đám đông không ngừng qua lại cách xa cô mà dõi theo.

Một tuần trước, sau khi biết Bích Trâm sẽ đi du học lên tiến sĩ, anh đã quyết định lấy hết dũng khí tỏ tình với cô.

Anh sợ, bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Kết quả thì rõ rồi đấy, Bích Trâm đã từ chối anh, chỉ có thể làm bạn, không thể nào đi xa hơn.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả đẳng nhất, Kỳ Luân vẫn bị tổn thương nặng nề.

Sau đó, anh và cô vẫn là bạn, như cô mong muốn.

Nhưng bảo anh ra tiến cô, anh thật sự không làm được.

Anh lấy cớ có cuộc họp quan trọng để trốn tránh, không ra tiền cô.

Vậy mà cuối cùng lí trí vẫn không thắng nổi trái tim, cứ như kẻ ngốc chạy xe tới đây, nhìn lén cô đi.

Như một gã cầm gào thét tên cô trong lòng, van xin cô đừng đi.

Tiếc là, cho dù anh có gào đến rách nội tạng, người con gái ấy cũng không thể nghe được tiếng lòng của anh.

Chia ly nào cũng có nước mắt, tiếc nuối.

Người ra đi mang theo vết thương lòng sâu hoắm đang rỉ máu.

Người ở lại cũng đón nhận chừng ấy vết thương.

Dù tác giả của những vết thương ấy là ai, thì kết quả vẫn là rất đau đón.

Khoảnh khắc chiếc phi cơ bay lên bầu trời, tất cả đều biết, tình yêu của họ đã thật sự chết rồi.

Không có hy vọng sống nữa...!
Bệnh viện.

Thần Hạo vừa tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê.

Tuy mới tỉnh lại, nhưng nhờ được chăm sóc phương pháp tốt nhất, da dẻ có vài phần khởi sắc, không đến nỗi dọa người.

Việc làm đầu tiên của anh chính là đưa mắt tìm kiếm hình bóng ai đó.

Nhưng cuối cùng, thứ anh thu được chỉ có thất vọng.

Thạch Đường vẫn luôn ở bên kề cận chăm sóc anh, thấy Boss nhà mình cứ nhìn ngang nhìn dọc, anh tinh ý hỏi: "Tổng giám đốc, anh đang tìm gì sao?" "Không có gì." Thần Hạo nhằm mắt lại, dựa lưng vờ ngủ.

Anh đang nghĩ gì vậy? Thế mà lại hy vọng sẽ thấy cô ở bên cạnh mình cơ đấy.

Anh quên giữa anh và cô chẳng còn gì nữa rồi sao? Đúng ngu ngốc!
Vốn, anh cứ nghĩ mình sẽ chết.

Không ngờ, vẫn được cứu sống.

Mà anh không rõ, mình sống lại để làm gì nữa.

Một trái tim đã chết, cơ thể này còn sống thì có ý nghĩa gì?
Anh thật sự không tìm được lí do gì để sống tiếp.

Chợt cửa phòng được mở ra, vệ sĩ canh ngoài cửa đi vào, nói: "Cậu chủ, có người tự xưng là nhân viên giao hàng tới giao đồ cho anh.

Có cho hắn vào không a?"
Thạch Đường lớn giọng: "Hàng gì? Anh không biết Boss vừa mới tỉnh lại sao, đã đặt hàng khi nào đâu mà giao.

Chắc chắn là có kẻ giở trò, đuổi hắn đi đi." "Cho vào đi." Thần Hạo lại quyết định ngược lại, giọng vẫn khàn khàn.

Thạch Đường nhìn anh khó hiểu: "Tổng giám đốc, ngộ nhỡ đây là cái bẫy của ai đó thì sao?" Không phải ngộ nhỡ, mà anh dám chắc luôn.

"Nếu là bẫy thì càng phải cho hần vào." Giọng anh lạnh xuống.

Thạch Đường nghe hiểu ý, không nói gì nữa.

Tay vệ sĩ lui ra, lát sau người gọi là nhân viên giao hàng đi vào, trong tay bê hẳn một thùng carton khá lớn.

Thạch Đường mang theo cảnh giác đi tới mở thùng carton ra xem trước.

Chẳng biết bên trong là gì, nhân viên giao hàng cứ nhắc anh nhẹ tay làm Thạch
Đường hơi bực.

Chả lẽ bên trong là đậu hũ?
Cho tới khi nhịn thấy rõ thứ bên trong, anh trợ lý lập tức ngẩn người: "Đây là.."
Một bình đựng cá cảnh.

Một hộp quà giống y hệt hộp quà mà sáu tháng trước Boss đã tự tay gói tặng Tuyết Vũ.

Kèm theo là một phong thư và vài tờ giấy xếp ở dưới nữa.

Tất cả đều được sắp xếp một cách gọn gàng.

Hèn gì tay giao hàng cứ nhắc anh phải mở nhẹ nhàng.

"Gì vậy?" Thần Hạo thấy biểu hiện của trợ lý không đúng, hoài nghi.

Thạch Đường không biết phải trả lời thế nào, chỉ còn cách trực tiếp đưa tất cả tới trước mặt anh.

"Sếp xem..."
Thần Hạo mang theo sự khó hiểu, hạ ánh mắt nhìn xuống thùng carton trước mặt.

Lặng người!
Đây...!chẳng phải là chủ cá cờ Bạch Tạng Đỏ anh đã bắt cho Tuyết Vũ khi ở quốc đảo Síp sao? Sao nó lại ở đây?
Còn hộp quà này...!
Thần Hạo mang theo hoài nghi, vươn tay muốn lấy hộp quà kia.

Ngặt nỗi, anh vừa tỉnh lại sức khỏe còn yếu, cộng với vết thương chưa lành nên hơi khó khăn.

Thạch Đường thấy vậy, giúp ánh mở hộp quà ra.

Hai bức tượng làm bằng ngọc thạch.

Một là hình cô gái thả tóc bồng bềnh, mặc váy xòe dáng ngắn, khuôn mặt, giống Tuyết Vũ gần một trăm phần trăm.

Không sai, nó chính là tượng môi phỏng của Tuyết Vũ.

Bức còn lại tất nhiên là tượng mô phỏng Thần Hạo.

Thần Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bé tẹo của bức tượng nữ, không chút biểu cảm.

Hồi đó, anh không biết nên tặng quà Giảng Sinh gì cực kỳ đặc biệt cho Tuyết Vũ, nên đã lân la khắp nơi trên mạng để tham khảo.

Cuối cùng nhìn trúng kiểu làm tượng mô phỏng này.

Sau đó, anh đã đặt làm hai bức tượng, đều tặng cho cô hết, với mong muốn mỗi khi cô nhìn thấy bức tượng của anh, sẽ nhớ anh nhiều hơn, tình cảm cũng từ đó được đong đầy lên.

Kết quả...!Người ta căn bản không cần thứ tình cảm này của anh.

Người ta đã trả lại hết rồi.

Anh cười lạnh, bỏ qua hai bức tượng, cầm phong thư, mở ra đọc.

"Thần Hạo.

Là tôi, Tuyết Vũ.

Khi anh nhận được bức thư này, tôi đã không còn ở trong thành phố này nữa rồi.

Có vài điều tôi muốn nói với anh, nên mới cố ý viết lá thư này.

Thứ nhất: Tôi không có trong thành phố, đồng nghĩa không có người điều hành công ty.

Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi cảm thấy, người điều hành thích hợp nhất vẫn là anh.

Vì vậy tôi quyết định, giao cho anh toàn quyền quyết định của tập đoàn Hải Vận.

Anh đừng nghĩ vì anh cứu tôi nên tôi mới trao quyền điều hành cho anh.

Không phải đầu.

Lí do tôi trao quyền điều hành cho anh, chỉ đơn giản vì khả năng lãnh đạo của anh.

Và, vì anh phải thay ba anh trả nợ cho nhà họ Mạc.

Đời này của anh, chỉ có thể làm công cho nhà họ Mạc.

Thứ hai: Thời hạn tôi cho anh đã hết rồi, giữa chúng ta không còn gì ràng buộc nữa.

Thế nên, ly hôn thôi.

Đơn tôi đã ký rồi, chỉ còn chờ mỗi anh.

Thứ ba: Những thứ anh tặng tôi, tôi nghĩ mình không có lí do gì giữ lại.

Trả lại hết cho anh, ảnh muốn xử lý sao thì tùy.

Tôi nói xong rồi.

Chào!" Rất tuyệt tình! Đủ xa lạ.

Thần Hạo vò mạnh lá thư, không chút lưu luyến.

Anh tiếp tục lướt qua tờ đơn ly hôn.

Ở cuối lá đơn, thật sự đã có chữ ký xinh đẹp, vừa sắc sảo lại vừa tuyệt tình của cô.

Anh sực nhớ ra, ngày hôm nay vừa vặn tròn hạn sáu tháng mà cô cho anh.

Thần Hạo cười mỉa bản thân, giờ anh mới nhận ra tất cả chỉ là sắp xếp của cô.

Ngày đó hắn cô đã tính toán cả rồi.

Ly hôn.

Tất nhiên là phải ly hôn rồi.

Hôn nhân này chỉ là giả, không có lí do gì mà không li hôn.

Phía dưới lá đơn li hôn còn có một tờ giấy, là quyết định trao toàn quyền cho anh điều hành Hải Vận.

Có chữ ký và con dấu đỏ của Tuyết Vũ.

Màu sắc của con dấu thật chói mắt, Thần Hạo đặt bàn tay lên, che nó đi, cuộn tròn tay lại.

Nếu cô đã muốn anh nhận vị trí này, thì anh sẽ làm.

Đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra.

Lần này là bác sĩ phụ trách chữa trị chờ Lục Bạch Văn, sắc mặt ông ta không ổn lắm.

Bác sĩ phụ trách Lục Bạch Văn sao lại đến đây? Thần Hạo và Thạch có linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra.

"Bác sĩ, có chuyện gì vậy?" Anh hỏi như thường lệ.

Bác sĩ nhìn anh, khá bối rối.

Qua hai giây, mới có thể nói: "Cậu Hạo.

Chúng tôi đã cố hết sức nhưng bệnh tình chủ tịch
Văn đã đến đỉnh điểm rồi, không thể kéo dài thêm được nữa.

Năm phút trước, ông ấy đã ra đi rồi."
Thạch Đường sửng sốt, lo lắng nhìn Thần Hạo.

Nhưng ngoài sự trầm tĩnh ra, không có biểu hiện gì khác.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Tôi biết rồi." Rất nhẹ nhàng.

Chỉ là ngay sau đó, anh đã phun ra một ngụm máu tươi
Công ty Lam Thị.

Thế Lân vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến với các quản lý chi nhánh.

Cuộc họp kéo dài hơn ba giờ đồng hồ rút đi không ít sức lực và năng lượng của anh.

Đôi mắt luôn hút hồn phái đẹp lộ vẻ mệt mỏi.

Anh dựa lưng vào thành ghế,

Chapter
1 Chương 1: ngày cưới
2 Chương 2: cô không bằng người yêu bé bỏng của hắn
3 Chương 3: trở lại mái ấm xưa
4 Chương 4: thoả thuận hôn nhân
5 Chương 5: chuyện nửa đêm
6 Chương 6: gọi kẻ thù là ba
7 Chương 7: Phía sau cánh cổng
8 Chương 8: Mẫu đơn có gai
9 Chương 9: Tin nóng
10 Chương 10: Diễn kịch
11 Chương 11: Không khí
12 Chương 12: Dấu hiệu
13 Chương 13: Có đi thì cùng đi
14 Chương 14: Ai uy hiếp ai
15 Chương 15: Trúng đạn
16 Chương 16: Bệnh viện
17 Chương 17: Tôi không thích anh
18 Chương 18: Tôi tắm giúp cô
19 Chương 19: Thất thần
20 Chương 20: Sự cố
21 Chương 21: Không tin tưởng
22 Chương 22: Vợ, em giỏi lắm
23 Chương 23: Party
24 Chương 24: Bà cố của diễn xuất
25 Chương 25: Gan quái vật
26 Chương 26: Mình cô là đủ rồi.
27 Chương 27: Ghen
28 Chương 28: Liễu tư linh
29 Chương 29: Ảo tưởng
30 Chương 30: Chuyện lễ phục (1)
31 Chương 31: Chuyện lễ phục (2)
32 Chương 32: Đi dự tiệc
33 Chương 33: Lam bích trâm
34 Chương 34: Khiêu vũ
35 Chương 35: Tim người
36 Chương 36: Chỉ là một vết thương nhỏ
37 Chương 37: Không đáng tin tưởng?
38 Chương 38: Thẩm tra (1)
39 Chương 39: Thẩm tra (2)
40 Chương 40: Hình phạt cho kẻ lừa gạt
41 Chương 41: Bà lục nhập viện
42 Chương 42: Hình phạt cho kẻ lừa gạt
43 Chương 43: Cách trả thù đáng sợ
44 Chương 44: Đánh bạc
45 Chương 45: Cậu út lục gia
46 Chương 46: Cách giải quyết tận gốc
47 Chương 47: Tin vui của cậu dụ
48 Chương 48: Vì tôi là chị dâu
49 Chương 49: Bà lục muốn đền ơn
50 Chương 50: Trở về nhà
51 Chương 51: Bất ngờ va chạm
52 Chương 52: "chú nhỏ" thức giấc
53 Chương 53: Về nhà mẹ
54 Chương 54: Sự cố nhỏ trong bếp
55 Chương 55: Lục thần hạo nấu ăn
56 Chương 56: Tình cảm là chuyện khó nói
57 Chương 57: Khắc tinh của lam thế lân
58 Chương 58: Chuyện thư phòng
59 Chương 59: Chuyên gia tình yêu
60 Chương 60: Mặt đỏ, tim đập nhanh là gì?
61 Chương 61: Thích một người có cảm giác gì?
62 Chương 62: Cô không thích đàn ông?
63 Chương 63: Chiếc gối bị bỏ rơi
64 Chương 64: Theo đuổi
65 Chương 65: Đến đưa em đi ăn
66 Chương 66: Tặng hoa lại bị từ chối
67 Chương 67: Thứ gọi là nằm trong lòng bàn tay
68 Chương 68: Bị hớt tay trên
69 Chương 69: Cô nhận hoa rồi
70 Chương 70: Thà tra nhầm còn hơn bỏ sót
71 Chương 71: Anh sẽ không lấy vợ
72 Chương 72: Khi tuyết vũ dỗi
73 Chương 73: Lễ đính hôn (1)
74 Chương 74: Lễ đính hôn (2)
75 Chương 75: Lễ đính hôn (3)
76 Chương 76: Lễ đính hôn (4)
77 Chương 77: Sự khổ tâm của khắc dương
78 Chương 78: Nổi giận
79 Chương 79: Dối trá
80 Chương 80: Quà giáng sinh
81 Chương 81: Vườn hoa trong nhà kính
82 Chương 82: Điều kiện cuối cùng
83 Chương 83: Bà xã, anh nhớ em
84 Chương 84: Mặt dày vô đối
85 Chương 85: Nỗi khổ khi tắm nước lạnh nửa đêm
86 Chương 86: Kế hoạch hẹn hò phá sản
87 Chương 87: Trường đua ngựa
88 Chương 88: Thi đấu
89 Chương 89: Tai nạn
90 Chương 90: Lách luật
91 Chương 91: Lách luật
92 Chương 92: Sẵn sàng chờ em đến chà đạp
93 Chương 93: Đàm phán thất bại
94 Chương 94: Đỉnh cao của sự tức giận
95 Chương 95: Cùng tăng ca
96 Chương 96: Độc chiêu
97 Chương 97: Vẫn chậm một bước
98 Chương 98: Mười một giờ trưa
99 Chương 99: Bí mật của hai lão cổ đông
100 Chương 100: Ngõ cụt
101 Chương 101: Ngồi trên thớt
102 Chương 102: Ngủ quên
103 Chương 103: Cúng giỗ
104 Chương 104: Khi leen xuất hiện
105 Chương 105: Mèo nào cắn mỉu nào
106 Chương 106: Kí ức tang thương (1)
107 Chương 107: Kí ức tang thương (2)
108 Chương 108: Bí mật bị nghe lén (1)
109 Chương 109: Bí mật bị nghe lén (2)
110 Chương 110: Ngôi nhà cũ
111 Chương 111: Sốc
112 Chương 112: Tỏ tình rồi, nhưng thất bại rồi
113 Chương 113: Đau vẫn cười
114 Chương 114: Bữa cơm tối của nhà họ lục
115 Chương 115: Chẳng có gì là bí mật
116 Chương 116: Bị cắn
117 Chương 117: Mưu kế chống lại mưu kế
118 Chương 118: Coi như bị cún hôn
119 Chương 119: Biến cố cuối ngày (1)
120 Chương 120: Biến cố cuối ngày (2)
121 Chương 121: Biến cố cuối ngày (3)
122 Chương 122: Biến cố cuối ngày (4)
123 Chương 123: Biến cố cuối ngày (5)
124 Chương 124: Biến cố cuối ngày (6)
125 Chương 125: Biến cố cuối ngày (7)
126 Chương 126: Biến cố cuối ngày (8)
127 Chương 127: Hậu biến cố (1)
128 Chương 128: Hậu biến cố (2)
129 Chương 129: Hậu biến cố (3)
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133: Vợ đầu chông ở no
134 Chương 134: Tinh dây 0 nơi xà la
135 Chương 135: Ngon hoài
136 Chương 136
137 Chương 137: Du xuân (1)
138 Chương 138: Du xuân (2)
139 Chương 139
140 Chương 140: Khi tuyết và uông rudu
141 Chương 141: Hoang mang
142 Chương 142
143 Chương 143: Tâm tình vụng trộm của bà lục
144 Chương 144: Tình vụng trộm nở hoa
145 Chương 145: Ngọc tâm tư
146 Chương 146: Lục khang dụ đòi nợ
147 Chương 147: Lục khang dụ đòi nợ
148 Chương 148: Lục khang dụ đòi nợ
149 Chương 149: Đã đến lúc thu lưới
150 Chương 150: Thu lưới
151 Chương 151: Thu lưới
152 Chương 152: Thu lưới (3)
153 Chương 153: Thu lưới (4)
154 Chương 154: Thu lưới (5)
155 Chương 155: Thu lưới (6)
156 Chương 156: Thu lưới (7)
157 Chương 157: Thu lưới (8)
158 Chương 158: Quả báo (1)
159 Chương 159: Quả báo (2)
160 Chương 160: Quả báo (3)
161 Chương 161: Quả báo (4)
162 Chương 162: Quả báo (5)
163 Chương 163: Nhà giam
164 Chương 164: Người nắm cán cân thật sự
165 Chương 165: Lật bài ngửa
166 Chương 166: Bí mật được phơi bày
167 Chương 167: Nguyên nhân cuối cùng
168 Chương 168: Thế giới sụp đổ
169 Chương 169: Lấy lại tất cả 1
170 Chương 170: Lấy lại tất cả 2
171 Chương 171: Lấy lại tất cả 3
172 Chương 172: Lấy lại tất cả 4
173 Chương 173: Bất tỉnh
174 Chương 174: Cô có thai rồi
175 Chương 175: Tuyệt vọng
176 Chương 176: Cô tuyệt tình vậy sao
177 Chương 177: Kẻ vô gia cư
178 Chương 178: Đối chất
179 Chương 179: Tôi trả nợ cho em
180 Chương 180: Vì anh là ba của con cô
181 Chương 181: Lỡ yêu rồi
182 Chương 182: Ngang Trái
183 Chương 183: Lí Lẽ Của Trái Tim
184 Chương 184: Đi Xa
185 Chương 185: Buông Tay
186 Chương 186: Có Một Người Yêu Cô Hơn Thế
187 Chương 187: Mùa Thu Ở Paris Có Gì Đẹp
188 Chương 188: Mùa Thu Ở Paris Có Gì Đẹp
189 Chương 189: Hồi Kết Viên Mãn
Chapter

Updated 189 Episodes

1
Chương 1: ngày cưới
2
Chương 2: cô không bằng người yêu bé bỏng của hắn
3
Chương 3: trở lại mái ấm xưa
4
Chương 4: thoả thuận hôn nhân
5
Chương 5: chuyện nửa đêm
6
Chương 6: gọi kẻ thù là ba
7
Chương 7: Phía sau cánh cổng
8
Chương 8: Mẫu đơn có gai
9
Chương 9: Tin nóng
10
Chương 10: Diễn kịch
11
Chương 11: Không khí
12
Chương 12: Dấu hiệu
13
Chương 13: Có đi thì cùng đi
14
Chương 14: Ai uy hiếp ai
15
Chương 15: Trúng đạn
16
Chương 16: Bệnh viện
17
Chương 17: Tôi không thích anh
18
Chương 18: Tôi tắm giúp cô
19
Chương 19: Thất thần
20
Chương 20: Sự cố
21
Chương 21: Không tin tưởng
22
Chương 22: Vợ, em giỏi lắm
23
Chương 23: Party
24
Chương 24: Bà cố của diễn xuất
25
Chương 25: Gan quái vật
26
Chương 26: Mình cô là đủ rồi.
27
Chương 27: Ghen
28
Chương 28: Liễu tư linh
29
Chương 29: Ảo tưởng
30
Chương 30: Chuyện lễ phục (1)
31
Chương 31: Chuyện lễ phục (2)
32
Chương 32: Đi dự tiệc
33
Chương 33: Lam bích trâm
34
Chương 34: Khiêu vũ
35
Chương 35: Tim người
36
Chương 36: Chỉ là một vết thương nhỏ
37
Chương 37: Không đáng tin tưởng?
38
Chương 38: Thẩm tra (1)
39
Chương 39: Thẩm tra (2)
40
Chương 40: Hình phạt cho kẻ lừa gạt
41
Chương 41: Bà lục nhập viện
42
Chương 42: Hình phạt cho kẻ lừa gạt
43
Chương 43: Cách trả thù đáng sợ
44
Chương 44: Đánh bạc
45
Chương 45: Cậu út lục gia
46
Chương 46: Cách giải quyết tận gốc
47
Chương 47: Tin vui của cậu dụ
48
Chương 48: Vì tôi là chị dâu
49
Chương 49: Bà lục muốn đền ơn
50
Chương 50: Trở về nhà
51
Chương 51: Bất ngờ va chạm
52
Chương 52: "chú nhỏ" thức giấc
53
Chương 53: Về nhà mẹ
54
Chương 54: Sự cố nhỏ trong bếp
55
Chương 55: Lục thần hạo nấu ăn
56
Chương 56: Tình cảm là chuyện khó nói
57
Chương 57: Khắc tinh của lam thế lân
58
Chương 58: Chuyện thư phòng
59
Chương 59: Chuyên gia tình yêu
60
Chương 60: Mặt đỏ, tim đập nhanh là gì?
61
Chương 61: Thích một người có cảm giác gì?
62
Chương 62: Cô không thích đàn ông?
63
Chương 63: Chiếc gối bị bỏ rơi
64
Chương 64: Theo đuổi
65
Chương 65: Đến đưa em đi ăn
66
Chương 66: Tặng hoa lại bị từ chối
67
Chương 67: Thứ gọi là nằm trong lòng bàn tay
68
Chương 68: Bị hớt tay trên
69
Chương 69: Cô nhận hoa rồi
70
Chương 70: Thà tra nhầm còn hơn bỏ sót
71
Chương 71: Anh sẽ không lấy vợ
72
Chương 72: Khi tuyết vũ dỗi
73
Chương 73: Lễ đính hôn (1)
74
Chương 74: Lễ đính hôn (2)
75
Chương 75: Lễ đính hôn (3)
76
Chương 76: Lễ đính hôn (4)
77
Chương 77: Sự khổ tâm của khắc dương
78
Chương 78: Nổi giận
79
Chương 79: Dối trá
80
Chương 80: Quà giáng sinh
81
Chương 81: Vườn hoa trong nhà kính
82
Chương 82: Điều kiện cuối cùng
83
Chương 83: Bà xã, anh nhớ em
84
Chương 84: Mặt dày vô đối
85
Chương 85: Nỗi khổ khi tắm nước lạnh nửa đêm
86
Chương 86: Kế hoạch hẹn hò phá sản
87
Chương 87: Trường đua ngựa
88
Chương 88: Thi đấu
89
Chương 89: Tai nạn
90
Chương 90: Lách luật
91
Chương 91: Lách luật
92
Chương 92: Sẵn sàng chờ em đến chà đạp
93
Chương 93: Đàm phán thất bại
94
Chương 94: Đỉnh cao của sự tức giận
95
Chương 95: Cùng tăng ca
96
Chương 96: Độc chiêu
97
Chương 97: Vẫn chậm một bước
98
Chương 98: Mười một giờ trưa
99
Chương 99: Bí mật của hai lão cổ đông
100
Chương 100: Ngõ cụt
101
Chương 101: Ngồi trên thớt
102
Chương 102: Ngủ quên
103
Chương 103: Cúng giỗ
104
Chương 104: Khi leen xuất hiện
105
Chương 105: Mèo nào cắn mỉu nào
106
Chương 106: Kí ức tang thương (1)
107
Chương 107: Kí ức tang thương (2)
108
Chương 108: Bí mật bị nghe lén (1)
109
Chương 109: Bí mật bị nghe lén (2)
110
Chương 110: Ngôi nhà cũ
111
Chương 111: Sốc
112
Chương 112: Tỏ tình rồi, nhưng thất bại rồi
113
Chương 113: Đau vẫn cười
114
Chương 114: Bữa cơm tối của nhà họ lục
115
Chương 115: Chẳng có gì là bí mật
116
Chương 116: Bị cắn
117
Chương 117: Mưu kế chống lại mưu kế
118
Chương 118: Coi như bị cún hôn
119
Chương 119: Biến cố cuối ngày (1)
120
Chương 120: Biến cố cuối ngày (2)
121
Chương 121: Biến cố cuối ngày (3)
122
Chương 122: Biến cố cuối ngày (4)
123
Chương 123: Biến cố cuối ngày (5)
124
Chương 124: Biến cố cuối ngày (6)
125
Chương 125: Biến cố cuối ngày (7)
126
Chương 126: Biến cố cuối ngày (8)
127
Chương 127: Hậu biến cố (1)
128
Chương 128: Hậu biến cố (2)
129
Chương 129: Hậu biến cố (3)
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133: Vợ đầu chông ở no
134
Chương 134: Tinh dây 0 nơi xà la
135
Chương 135: Ngon hoài
136
Chương 136
137
Chương 137: Du xuân (1)
138
Chương 138: Du xuân (2)
139
Chương 139
140
Chương 140: Khi tuyết và uông rudu
141
Chương 141: Hoang mang
142
Chương 142
143
Chương 143: Tâm tình vụng trộm của bà lục
144
Chương 144: Tình vụng trộm nở hoa
145
Chương 145: Ngọc tâm tư
146
Chương 146: Lục khang dụ đòi nợ
147
Chương 147: Lục khang dụ đòi nợ
148
Chương 148: Lục khang dụ đòi nợ
149
Chương 149: Đã đến lúc thu lưới
150
Chương 150: Thu lưới
151
Chương 151: Thu lưới
152
Chương 152: Thu lưới (3)
153
Chương 153: Thu lưới (4)
154
Chương 154: Thu lưới (5)
155
Chương 155: Thu lưới (6)
156
Chương 156: Thu lưới (7)
157
Chương 157: Thu lưới (8)
158
Chương 158: Quả báo (1)
159
Chương 159: Quả báo (2)
160
Chương 160: Quả báo (3)
161
Chương 161: Quả báo (4)
162
Chương 162: Quả báo (5)
163
Chương 163: Nhà giam
164
Chương 164: Người nắm cán cân thật sự
165
Chương 165: Lật bài ngửa
166
Chương 166: Bí mật được phơi bày
167
Chương 167: Nguyên nhân cuối cùng
168
Chương 168: Thế giới sụp đổ
169
Chương 169: Lấy lại tất cả 1
170
Chương 170: Lấy lại tất cả 2
171
Chương 171: Lấy lại tất cả 3
172
Chương 172: Lấy lại tất cả 4
173
Chương 173: Bất tỉnh
174
Chương 174: Cô có thai rồi
175
Chương 175: Tuyệt vọng
176
Chương 176: Cô tuyệt tình vậy sao
177
Chương 177: Kẻ vô gia cư
178
Chương 178: Đối chất
179
Chương 179: Tôi trả nợ cho em
180
Chương 180: Vì anh là ba của con cô
181
Chương 181: Lỡ yêu rồi
182
Chương 182: Ngang Trái
183
Chương 183: Lí Lẽ Của Trái Tim
184
Chương 184: Đi Xa
185
Chương 185: Buông Tay
186
Chương 186: Có Một Người Yêu Cô Hơn Thế
187
Chương 187: Mùa Thu Ở Paris Có Gì Đẹp
188
Chương 188: Mùa Thu Ở Paris Có Gì Đẹp
189
Chương 189: Hồi Kết Viên Mãn