Chương 186: Ngày giỗ

Ngày 6 tháng 11 là ngày giỗ của Tần Thái.

Cô trở về Thiên Lư Loan, cũng may nghề Tiên Tri muốn nghỉ thì nghỉ không cần phải xin aui, Lục Thiếu Hoài rất nể trọng cô, dù mấy ngày rồi không đến tổng bộ mà không ai nói gì.

Ngày giỗ đối với cô rất quan trọng, hôm nay là ngày cô được nhận nhiều niệm lực từ hương khói. Nói đơn giản hơn là ngày cô hấp thụ được nhiều năng lượng hơn ngày thường.

Sa Ưng và nhóm Thanh Hạt Tử đã sớm thông báo cho tín đồ, nói là ngày sinh nhật của Âm thần Ngọc nữ. Các miếu thần khắp nơi cần làm lễ chúc mừng. Mà Tần Thái cũng phải hiển linh để thu thập được nhiều tín đồ hơn.

Sau khi bọn họ đi lo liệu, bây giờ cô đã có 6 thần miếu ở 6 nơi khác nhau. Trong vòng một ngày mà hiển linh đến sáu nơi thì chắc chắn không kịp. Nhưng không sao, Tần Thái đã có biện pháp. Thời gian chênh lệch giữa nhân gian và âm giới nơi cô nhập định là 1:365.

Cũng chính là ở nhân gian 1 ngày, nơi đó sẽ là một năm, cô có thể đi vào đó để hiển linh sáu lần, thời gian vô cùng dư dả.

Muốn đi vào âm giới, thì không thể đem Đàm Tiếu đi cùng, hồn phách của anh không có tu vi vừa vào sẽ bị dại. Tuy rằng tu vi Huyền thuật của Sa Ưng không cao nhưng hồn phách mạnh mẽ hơn Đàm Tiếu nhiều. Tần Thái đưa anh đi cùng tiện thể giải buồn dọc đường.

Hoạt động mừng sinh nhật Âm thần Ngọc Nữ ở núi Chiếm là long trọng nhất, cũng là nơi cô có nhiều tín đồ nhất, hơn nữa nơi này có chị và anh rể cô chủ trì nên Tần Thái đến đây đầu tiên.

Chị cô đang chỉ huy mọi người nâng đồ cúng vào trong miếu, dọc đường còn vang dội tiếng trống tiếng chiêng, náo nhiệt hơn cả lễ mừng năm mới. Rất nhiều tín đồ đang đứng chờ bên ngoài, trên tay đủ loại hương nến. Nhìn quanh miếu bây giờ đã nhiều đồ hơn không ít, có đèn trường mệnh, khóa bình an, tháp cầu phúc các thứ.

Anh rể Tần Thái đang điều phối phát thẻ vào thắp hương, nhiều ít dựa vào số tiền cúng dường. Tần Thái không thích kiểu này, nhưng cô không tự ra mặt nên đành thôi.

Đợi đến khi tiếng chuông vang lên, các thiện tín bắt đầu quỳ lạy, cửa lớn Thần Điện Ngọc Nữ được mở ra. Các thiện tín được thẻ cao sẽ vào trước, thắp hương dập đầu, niệm cầu luôn miệng. Tần Thái chăm chú nghe thì biết người này đang cầu con trai hết bệnh tâm thần phân liệt.

Chuyện bọn họ cầu rất nhiều, cô không có khả năng đáp ứng hết rất cả. Nhưng cô sẽ thực hiện cầu mong của người thắp hương đầu tiên.

Cô đến nhà tìm người con trai bị bệnh đó, đã mười ba tuổi mà bệnh tầm 6 năm. Cứ luôn mắng chửi người khác, dường như luôn nghe có giọng nói bên cạnh. Tần Thái nhìn một chút thì phát hiện có một cỗ sát khí bám vào người cậu nhóc, thứ này ảnh hưởng rất lớn đối với hồn phách, nó sẽ từ từ quấy rối rồi dung hợp vào.

Bây giờ cả thiên hồn, giác hồn đều có dấu hiệu bị xâm nhập. Cho nên cậu luôn nghe thấy âm thanh kỳ lạ, thực chất là đó là do hồn phách bị hỗn loạn, cũng chính là...ảo giác.

Tần Thái tách hồn phách cậu thành từng mảnh nhỏ, rồi dùng năng lượng ngũ hành tương đồng với hồn phách dần dần gia cố lại, sửa chữa những nơi bị sát khí bào mòn, nhanh chóng lắp ráp.

Sa Ưng vừa xem vừa tấm tắc khen: "Thiên địa tạo hóa, thật là kỳ diệu."

Tần Thái hôn nhẹ lên má cậu nhóc một cái, tiện thể kiểm tra cỗ sát khí kia, thì ra là lúc làm nền nhà đã động đến chúng nên ám lên người cậu. Cô niệm chú trừ sát khí, cậu bé đã yên tĩnh hơn, hơi thở đều đều như đang ngủ.

Tần Thái sờ sờ đầu cậu, rồi cùng Sa Ưng đến thần miếu tiếp theo.

Giải quyết xong vài nơi, đến khi tới chỗ thôn Sa Giếng thì có việc bất ngờ xảy ta. Thôn Sa Giếng tương đối nghèo, thần miếu của cô phải dựng ở những nơi như thế này mới không gây chú ý.

Thế nên thần miếu kiểu này không lớn, mà ở đây còn xây miếu trên núi, xung quanh cắm rất nhiều cờ xí cao cao. Bọn họ chen chúc một hồi vô tình đẩy ngã một cột to cao tầm 3 mét. Trên núi không có chỗ che chắn được, một khi ngã xuống thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Bọn họ đang kinh hoảng, bỗng nhiên đương lúc cột cờ kia ngã xuống hóa thành vụn gỗ nhỏ rải đầy trời, không có thương vong.

Sa Ưng đứng phía sau Tần Thái, khen: "Làm rất đẹp."

Đám người kia dại ra tầm năm sáu phút, sau đó ồn ào bái lạy Âm Thần Ngọc Nữ, cám ơn thần nữ đã hiển linh. Danh tiếng Âm Thần Ngọc Nữ từ nay thêm lan xa.

Xử lý xong sáu chỗ, cùng lắm chỉ mới 10 giờ sáng. Mà trong âm giới thì đã trải qua gần một tháng.

Tần Thái tỉnh lại khi đang gối đầu lên ngực Sa Ưng, anh xoa tóc cô còn cầm tay cô đưa xuống dưới. Mặt Tần Thái đỏ rực, cô giận: "Đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện này thôi à??"

Sa Ưng hôn lên trán cô, mũi anh cao và thẳng, cùng đôi mắt sâu nên lúc nhìn chăm chú người khác thật sự rất gợi cảm. Tần Thái đẩy anh ra: "Cô ấy còn ở tầng hầm."

Đương nhiên là cô đang nói đến "Sa Ưng thích nhất". Anh cởi khóa quần, cầm bàn tay nhỏ của cô vói xuống: "Giúp tôi trước đã."

Tần Thái hơi quay mặt đi, Sa Ưng vẫn nắm chặt tay cô nhẹ nhàng chỉ dậy cách vân vê. Hơi thở Sa Ưng càng lúc càng nặng nề, mặt Tần Thái ửng đỏ, rốt cuộc vẫn thuận theo ý anh.

Đến trưa mọi người tụ tập ăn cơm, xem như là ăn đám giỗ...Chà, dùng từ đám giỗ thì không đúng lắm, nhưng coi như là cúng đi.

Đối với Thông Dương Tử, việc Đàm Tiếu hầu hạ ông ta đã là thói quen. Tuy rằng hiện tại Tần Thái là bà chủ của anh, nhưng đối mặt với Thông Dương Tử thì anh vẫn thiếu khí thế như xưa.

Thông Dương Tử cứ quát mắng anh hằng ngày, rồi dùng như trợ lý của ông ta. Hơn nữa mắt Thông Dương Tử cao hơn đỉnh đầu, làm sao đặt đám lâu la vào mắt, cho nên ông ta cũng hờ hững cả với Tần Thái.

Do đó nhân duyên của người này kém trầm trọng.

Chức Bộ trưởng của ông ta chưa được thông qua nên bây giờ không có việc để làm, tuy Thông Dương Tử đã hiểu sơ sơ tình hình hiện tại nhưng ông ta vẫn hận Tần Thái đến nghiến răng nghiến lợi, mà chẳng làm gì được.

Tần Thái khoang một vùng dưới tầng hầm cho Thông Dương Tử, hai người tách khu nghiên cứu riêng, coi như không làm phiền nhau. Nhưng có điều lúc nào Thông Dương Tử cũng cần sạc điện, một năm bốn mùa cần phải ôm Đàm Tiếu để bổ sung dương khí.

Trước kia Tần Thái không thấy sao, bâu giờ nhìn thấy rồi thì cảm thấy khó chịu. Đặc biệt là mỗi sáng đẩy cửa vào phòng Đàm Tiếu, thấy Thông Dương Tử đang nói chuyện vui vẻ với Đàm Tiếu trên giường =_=!!

Đương nhiên Đàm Tiếu cũng không vui, nhưng đấy là chủ cũ, không dám quá trở mặt nên đành chịu đựng. Cuối cùng Tần Thái phải bố trí hai Thủ Vọng Giả thay phiên nhau làm cục sạc cho ông ta. Hơn nữa còn cấm Thông Dương Tử bò lên giường Đàm Tiếu, lúc này anh mới được giải phóng.

Lúc ăn trưa cùng nhau, rõ ràng là Thông Dương Tử không hòa nhập được với mọi người, hắn nghĩ thì ra người ở bộ Tài nguyên bây giờ đều không có giáo dưỡng như thế sao, thật sự làm lạnh nhân tâm.

Bọn họ nào có giác ngộ đó, tập trung ăn uống no say mới thôi. Đang ăn một nửa thì có người đến, ai nhìn cũng sửng sốt, cả Thông Dương Tử cũng đần ra. Là Bạch Cập.

Thông Dương Tử đứng lên cung kính chào hỏi: "Bạch tiên sinh."

Bạch Cập không để ý tới ông ta, chỉ hất đầu nhìn Đàm Tiếu, anh nhanh chân tìm một đôi dép lê sạch sẽ. Bạch Cập đổi giày, sau đó tùy tay đưa áo khoác cho Đàm Tiếu rồi ngồi xuống bàn.

Thông Dương Tử vẫn đang đứng, ông ta không biết có nên ngồi hay không, Tần Thái đang cười thầm trong lòng, đúng là ác gặp ác hơn, sống lâu mới thấy nhiều trò hay mà. Lúc trước một tay ngươi sinh sát, muốn thiêu ai là thiêu. Giờ thì hay rồi, Nhân Gian này không ai coi trọng ngươi, còn một hai phải mặt nóng dán vào mông lạnh người ta. Chỉ một từ để hình dung, chính là tiện!

Đàm Tiếu lấy thêm bát đũa cho Bạch Cập, hắn múc cho mình một ít canh, sau đó ăn uống tự nhiên. Lúc này Thông Dương Tử không dám tỏ vẻ bất mãn nữa, trái tim đã băng giá rồi, Phán quan trưởng còn không có ý kiến thì ngươi là cái thá gì.

Tần Thái biết rõ vì sao Bạch Cập lại đến đây, không còn Nguyệt Hiện, chắc chắn là hắn không có tâm tình nấu ăn. Người giúp việc nấu nướng không hợp vị, bình thường chủ yếu là ăn ở ngoài, biết hôm nay là ngày giỗ của cô nên thuận tiện đến ăn ké.

Cũng may là mọi người đa số mang theo vẻ kính sợ, coi như là vinh dự khi được ăn cùng người đến ăn ké như thế này.

Ăn xong, Đàm Tiếu thu dọn bát dĩa, Tần Thái chỉ huy mấy mống ăn không ngồi rồi đi theo giúp anh. Còn Bạch Cập là mống bị liệt, hắn hất cằm ý bảo Tần Thái đi đổi cơ thể. Cô ỷ thế tiến vào lòng ngực hắn: "Hôm nay sư thúc tới không mang quà cúng gì sao?"

Bạch Cập không thích hợp tác: "Đừng nói xàm."

Cô liền đứng dậy: "Đàm Tiếu, để đó cho người làm rửa đi, chúng ta ra ngoài hát karaoke nào."

Sau đó nhóm bọn họ rồng rắn kéo nhau đến quán kara. Để lại một mình Phán quan trưởng, chà, cũng không tính là còn một mình, còn có Thông Dương Tử không hòa đồng đương nhiên là không được mời. = =

Lúc đi ra khỏi biệt thự, Sa Ưng nén cười, tuy là vẫn không an tâm: "Tính tình Bạch tiên sinh không tốt lắm đâu."

Tần Thái nhún vai: "Đừng để ý, người này còn hữu dụng, không ném qua một bên là may rồi."

Chơi mãi đến 12 giờ đêm, mệt rồi nên tan nhóm. Tần Thái xuống tầng hầm, vốn chỉ muốn đổi cơ thể khác thì bỗng cô nghĩ đến chuyện cô có thể biến cột cờ thành gỗ vụn, vậy có thể tự hóa cánh tay thành cánh chim không? Chà, vậy thì thật có phong cách đó!!

Cô đổi sang thân thể "Đàm Tiếu thích nhất" ngồi giữa phòng thí nghiệm. Cô tập trung niệm lực thử hóa da người thành lông chim. Đang thử nghiệm thì bỗng có tiếng từ phía sau: "Đang làm gì đấy?"

Tần Thái quay đầu lại nhìn, là Đàm Tiếu đang cầm nước trái cây đến: "Nhìn là biết cô đang làm cái gì kì lạ nữa à."

Tay anh cầm theo khăn lụa, bắt đầu lau mặt cho cô, Tần Thái tò mò: "Trên mặt tôi dính gì à?"

Đàm Tiếu lau một hồi, bỗng sắc mặt thay đổi, anh ném khăn lụa xuống đất, lùi về sau vài bước cùng môi trắng bệch. Tần Thái thấy trên khăn dính gì đó như bùn đen.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Đàm Tiếu, đang định nói gì thì anh lắc đầu, hoảng loạn: "Tôi..tôi lên trước."

Sau đó anh đi như bay khỏi tầng hầm.

Tần Thái không lo cho anh, cô lấy gương soi mặt mình, vừa nhìn là hết cả hồn. Cả mặt cô biến thành thứ có màu đen giống nhựa đường. Ban đầu Đàm Tiếu không biết đó là gì, cứ lau mãi thì chạm phải răng của cô, mới phát hiện thứ này chính là mặt Tần Thái.

Cô vẫn chưa thành thạo chuyển hóa các nguyên tố, xảy ra lỗi này cũng không quá lạ.

Cô đổi ngược quá trình chuyển hóa lại thành gương mặt như ban đầu. Nhưng vì không đủ nguyên liệu nên mặt có phần gầy hơn, do bị dính lên khăn tay rồi.

Cô đi lên tầng trên, Sa Ưng và Tang Cốt Nê đang chơi game, Thông Dương Tử thì xem báo, không thấy Đàm Tiếu.

Cô phát hện toilet bên tay phải đang khóa cửa, gõ gõ lên đó: "Đàm Tiếu, anh không sao chứ?"

Tầm mười mấy giây sau, giọng Đàm Tiếu truyền ra: "Tôi không sao, lát nữa sẽ ổn thôi."

Tần Thái cũng không định đi vào, cô vỗ vỗ lên cửa: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi đảm bảo là ngoài ý muốn thôi."

Bên trong có tiếng nước chảy, sau đó Đàm Tiếu mở cửa ra, trên mặt còn đọng nước: "Ừ, tôi biết."

Tần Thái ôm cổ anh, dùng tay lau nhẹ nước trên mặt Đàm Tiếu, anh hơi ngửa đầu tránh, Tần Thái buông tay ra: "Đàm Tiếu, tôi muốn ăn đá bào."

Đàm Tiếu lau khô tay, sắc mặt bình thường: "Được, tôi đi làm ngay."

Tần Thái đến chỗ sô pha cùng xem phim với Sa Ưng, anh thấy cô đang dùng "Đàm Tiếu thích nhất" thì không vui, hai người bắt đầu đùa giỡn. Đàm Tiếu đứng trước bồn rửa tay ngây người trong chốc lát, rồi bỗng cúi người vào bồn rửa trước mặt, nôn một trận nữa.

Tối hôm ấy Tần Thái ngủ cùng Đàm Tiếu, hôm nay anh thành thật không đụng chạm thân mật gì. Tần Thái nghiên người dựa vào lòng anh, anh không đẩy ra. Cô có chút lo lắng: "Đàm Tiếu, thật sự không có việc gì sao?"

Đàm Tiếu sờ mặt cô, rồi nhanh chóng thả ra chuyển sang vuốt tóc: "Không sao, hôm nay có chút mệt thôi, ngủ đi."

Cô không nghĩ nhiều, ngẩng đầu hôn lên cằm anh: "Ừ, ngủ ngon."

Đàm Tiếu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Ngủ ngon."

Hô hấp Tần Thái dần dần nhẹ tênh, cả một lúc sau Đàm Tiếu với đi vào giấc ngủ.

"Sao còn chưa ngủ?" trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng xanh nhạt hắt từ TV. Tần Thái đang cuộn người trên sô pha, mái tóc đen dài như suối vắt trên vai.

Đàm Tiếu đi tới đặt tay lên vai cô, nghiêng đầu cách một lớp tóc hôn nhẹ cô từ phía sau, Tần Thái từ từ quay đầu lại, gương mặt đen thui đầy bùn, nhỏ từng giọt từng giọt, lộ ra hàm răng trắng hếu cùng phần lợi đỏ như máu, và phần mắt lộ tròng...

Đàm Tiếu chợt bừng tỉnh, thì ra chỉ là mơ. Phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có Tần Thái đang nằm trong ngực, yên tĩnh đến mức không có hơi thở. Dùng tay gác lên trán, anh không có dũng khí nhìn mặt cô.

Sáng sớm hôm say, lúc Tần Thái tỉnh dậy thì Đàm Tiếu đã rời giường.Trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, cô nhìn sang đồng hồ, mới 6 giờ rưỡi sáng, đi làm sớm thế à?

Chapter
1 Chương 1-1: Dẫn chuyện
2 Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3 Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4 Chương 3: Ufo
5 Chương 4: Ghi chép thú vị
6 Chương 5: Mộng mắt
7 Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8 Chương 7: Âm nhãn
9 Chương 8: Tiên tri
10 Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11 Chương 10: Giữ được trinh tiết
12 Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13 Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14 Chương 13: Ghen
15 Chương 14: Hôn
16 Chương 15: Yến Trọng Hoan
17 Chương 16: Sau bữa ăn
18 Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19 Chương 18: Sư phụ
20 Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21 Chương 20: Bùa dầu
22 Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23 Chương 22: Thận
24 Chương 23: Hạt giống của tà ác
25 Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26 Chương 25: Sáng kiến mới
27 Chương 26: Sáng kiến mới
28 Chương 27: Giới hạn
29 Chương 28: Như thế là thế nào?
30 Chương 29: Vì tương lai
31 Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32 Chương 31: Diệt sâu
33 Chương 32
34 Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35 Chương 34: Nhân gian
36 Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37 Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38 Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39 Chương 38: Ẩn tình
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49
51 Chương 50
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62
64 Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65 Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66 Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67 Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68 Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69 Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70 Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71 Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72 Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73 Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74 Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75 Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76 Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77 Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78 Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79 Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80 Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81 Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82 Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83 Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84 Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85 Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86 Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87 Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88 Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89 Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90 Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91 Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92 Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93 Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94 Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95 Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96 Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97 Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98 Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99 Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100 Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101 Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102 Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103 Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104 Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105 Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106 Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107 Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108 Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109 Chương 108
110 Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111 Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112 Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113 Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114 Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115 Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116 Chương 115
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128
130 Chương 129
131 Chương 130
132 Chương 131
133 Chương 132
134 Chương 133
135 Chương 134
136 Chương 135
137 Chương 136
138 Chương 137
139 Chương 138
140 Chương 139
141 Chương 140
142 Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143 Chương 142
144 Chương 143
145 Chương 144
146 Chương 145
147 Chương 146
148 Chương 147
149 Chương 148
150 Chương 149
151 Chương 150
152 Chương 151
153 Chương 152
154 Chương 153
155 Chương 154
156 Chương 155
157 Chương 156
158 Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159 Chương 158
160 Chương 159
161 Chương 160
162 Chương 161
163 Chương 162
164 Chương 163
165 Chương 164
166 Chương 165
167 Chương 166
168 Chương 167
169 Chương 168
170 Chương 169
171 Chương 170: Đêm hôm trước
172 Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173 Chương 172: Như đã trải qua một đời
174 Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175 Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176 Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177 Chương 176: Sai càng thêm sai
178 Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179 Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180 Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181 Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182 Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183 Chương 182: Dũng cảm là gì?
184 Chương 183: Thành công của cô
185 Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186 Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187 Chương 186: Ngày giỗ
188 Chương 187: Thay đổi
189 Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190 Chương 189: Yêu đan
191 Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192 Chương 191: Sự thật là gì?
193 Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194 Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195 Chương 194: Có gì khác biệt
196 Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197 Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198 Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199 Chương 198: Nhị phu nhân
200 Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201 Chương 200: Sự nghi ngờ
202 Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203 Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204 Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205 Chương 204: Mượn dao giết người
206 Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207 Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208 Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209 Chương 208: Chỉ còn một bước
210 Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211 Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212 Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213 Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214 Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215 Chương 214: Ân trọng như núi
216 Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217 Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218 Chương 217: Chó nhà có tang
219 Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220 Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221 Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222 Chương 221: Tôn chủ
223 Chương 222: Thiên thư
224 Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225 Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226 Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227 Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228 Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229 Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230 Chương 229: Kết thúc tất cả đi
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1-1: Dẫn chuyện
2
Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3
Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4
Chương 3: Ufo
5
Chương 4: Ghi chép thú vị
6
Chương 5: Mộng mắt
7
Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8
Chương 7: Âm nhãn
9
Chương 8: Tiên tri
10
Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11
Chương 10: Giữ được trinh tiết
12
Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13
Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14
Chương 13: Ghen
15
Chương 14: Hôn
16
Chương 15: Yến Trọng Hoan
17
Chương 16: Sau bữa ăn
18
Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19
Chương 18: Sư phụ
20
Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21
Chương 20: Bùa dầu
22
Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23
Chương 22: Thận
24
Chương 23: Hạt giống của tà ác
25
Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26
Chương 25: Sáng kiến mới
27
Chương 26: Sáng kiến mới
28
Chương 27: Giới hạn
29
Chương 28: Như thế là thế nào?
30
Chương 29: Vì tương lai
31
Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32
Chương 31: Diệt sâu
33
Chương 32
34
Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35
Chương 34: Nhân gian
36
Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37
Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38
Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39
Chương 38: Ẩn tình
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49
51
Chương 50
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62
64
Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65
Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66
Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67
Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68
Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69
Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70
Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71
Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72
Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73
Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74
Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75
Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76
Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77
Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78
Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79
Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80
Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81
Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82
Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83
Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84
Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85
Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86
Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87
Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88
Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89
Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90
Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91
Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92
Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93
Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94
Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95
Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96
Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97
Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98
Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99
Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100
Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101
Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102
Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103
Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104
Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105
Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106
Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107
Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108
Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109
Chương 108
110
Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111
Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112
Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113
Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114
Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115
Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116
Chương 115
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128
130
Chương 129
131
Chương 130
132
Chương 131
133
Chương 132
134
Chương 133
135
Chương 134
136
Chương 135
137
Chương 136
138
Chương 137
139
Chương 138
140
Chương 139
141
Chương 140
142
Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143
Chương 142
144
Chương 143
145
Chương 144
146
Chương 145
147
Chương 146
148
Chương 147
149
Chương 148
150
Chương 149
151
Chương 150
152
Chương 151
153
Chương 152
154
Chương 153
155
Chương 154
156
Chương 155
157
Chương 156
158
Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159
Chương 158
160
Chương 159
161
Chương 160
162
Chương 161
163
Chương 162
164
Chương 163
165
Chương 164
166
Chương 165
167
Chương 166
168
Chương 167
169
Chương 168
170
Chương 169
171
Chương 170: Đêm hôm trước
172
Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173
Chương 172: Như đã trải qua một đời
174
Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175
Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176
Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177
Chương 176: Sai càng thêm sai
178
Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179
Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180
Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181
Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182
Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183
Chương 182: Dũng cảm là gì?
184
Chương 183: Thành công của cô
185
Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186
Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187
Chương 186: Ngày giỗ
188
Chương 187: Thay đổi
189
Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190
Chương 189: Yêu đan
191
Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192
Chương 191: Sự thật là gì?
193
Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194
Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195
Chương 194: Có gì khác biệt
196
Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197
Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198
Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199
Chương 198: Nhị phu nhân
200
Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201
Chương 200: Sự nghi ngờ
202
Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203
Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204
Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205
Chương 204: Mượn dao giết người
206
Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207
Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208
Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209
Chương 208: Chỉ còn một bước
210
Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211
Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212
Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213
Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214
Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215
Chương 214: Ân trọng như núi
216
Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217
Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218
Chương 217: Chó nhà có tang
219
Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220
Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221
Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222
Chương 221: Tôn chủ
223
Chương 222: Thiên thư
224
Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225
Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226
Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227
Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228
Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229
Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230
Chương 229: Kết thúc tất cả đi