Chương 2: Viên ”kẹo”

Nếu không phải có thân hình và giọng nữ tử đặc hữu trong trẻo [...],Tiểu Trư Tể thề chính mình nhất định sẽ nhận nhầm đó là một người nam tử.Tiểu Trư Tể không biết dùng từ nào để hình dung,chỉ biết đại khái tên là”Đẹp”.Hắn nhớ rõ hắn biết từ này là nghe Trương thúc nhà cách vách dung để tả trong thôn thứ nhất mỹ nhân,ở ngày xuất giá-ngày đẹp nhất cuộc đời.Dù hắn không biết có thể đẹp hơn so với người trước mắt hay không.

Nàng kia,hoặc tựa hồ chỉ có thể xưng là”cô gái”,đối với việc hắn tỏ ra ngạc nhiên dường như đã trở thành thói quen rồi,cũng không quá chú ý việc đó,mà trên thực tế nàng đối với Tiểu Trư Tề càng tora ngạc nhiên hơn.”Ta nghĩ Tam ca dạy ta”Vọng” không có sai a…Còn đang suy nghĩ tại sao người bị bệnh nặng như vậy mà thoạt nhìn có vẻ không có nguy hiểm gì mà còn sống:cơ thể nhiễm lạnh,có lẽ do vật vả lâu ngày thành tật….Dinh dưỡng không đủ….Tuy bên ngoài nhìn không ra….Còn bị tuột huyết áp….Bằng hữu….Trình độ cường tráng của cơ thể ngươi ….Thật đúng là thật sự là….Làm người ta không thể tưởng tượng nổi a….”

Tiểu Trư Tể tuy rằng không nghe hiểu hoàn toàn,cũng đại khái biết là đang muốn nói về chứng bệnh của hắn.Trong lòng nghĩ rằng mình nên nói cho nàng,mình lá một người xui xẻo,không có quyền xem bệnh,lại càng phải nói từ nhỏ đến lớn có nhiều lúc còn khó chịu hơn bây giờ rất nhiều,bản than sẽ không chết được,nhưng dù nghĩ vậy lại không mở miệng nói ra.Nói ra,nàng sẽ không đồng ý khám bệnh,không muốn đối chính mình nói chuyện….Nhưng là hắn tham luyến,tham luyến loại cảm giác tràn đầy này,hắn biết lại là cái loại cảm giác nói không rõ ra nhưng trong long lại tràn đầy vui vẻ,dường như ép khiến cho hắn không thở nổi,cố tình nó lại thực sự thoải mái….Nếu nói ra….Nói ra….Cảm giác đó người cho hắn cảm giác đó….Đều sẽ biến mất đi…

Nhưng mà….Nhưng mànếu không nói ….Sau này nàng biết....Có thể hay không càng thêm chán ghét hắn đâu….Đã dơ bẩn….lại còn biết lừa gạt….

Nàng có phải càng thêm chán ghét chính mình hay không?

Tiểu Trư Tể rốt cuộc quyết định nói ra,nhưng không đợi hắn nói đã nghe cô gái nhíu mày cả giận”Ngươi thật đúng là kẻ nổi điên liều mạng!Trong ngà chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi hay sao?Không có nữ nhân sao?Như vậy hành hạ than thể mình,tưởng tự sát nói với ta,ta cho ngươi chết nhẹ nhàng!”Cái gọi là “lương y như từ mẫu”chính là như vậy dù “từ mẫu”của cô gái có phần thô bạo….

Cho nên khi cô gái vừa nói xong,lấy ra một viên thuốc thuần trắng nhét vào miệng của Tiểu Trư Tể.

Đắng….Tiểu Trư Tể nhìn cô gái nổi giận đùng đùng,cũng không dám nhổ ra,chỉ dung ánh mắt khó hiểu nhìn trộm nàng”Nuốt”Cô gái dung vẻ mặt uy hiếp.Cũng không biết lấy tín nhiêm từ đâu,rõ ràng chỉ là người xa lạ,Tiểu Trư Tể lại ngoan ngoãn nuốt xuống.Có thể là thấy bộ dáng Tiểu Trư Tề đáng thương hề hề,cô gái giảm nhẹ giọng điệu xuống,mở miệng giải thích”Là dược”….Tiểu Trư Tể không biết nên nói như thế nào,chỉ cảm thấy rất nhiều những điều hôm nay trải qua thật tuyệt vời ấm áp,nhiều đến nỗi khiến hắn cảm thấy,có phải tất cả những điều hôm nay gặp được,có phải chỉ là một giấc mơ hay không?....Hắn còn chưa có tỉnh ngủ,thật ra vẫn còn nằm trên nền sài phòng lạnh lẽo,một lát nữa phụ than đại nhân sẽ đến rồi dung phương thức thô bạo hang ngày đánh thức hắn….

Nếu chỉ là giấc mộng,hắn có thể hay không phóng túng cho bản thân ích kỉ một lần,không cần đem thân phận người xui xẻo nói ra?

Tiểu Trư Tể đang suy nghĩ,chợt thấy cô gái không biết mang từ đâu ra một cái túi nhỏ tinh xảo màu rám nắng có hình dạng kỳ quái không biết là chế thành từ vật liệu gì,bên vẽ những hình dạng đồ án khó hiểu.Có lẽ mỗi nam tử sinh ra đã có thiên tính là thích những vật gì đó tinh xảo khéo léo,Tiểu Trư Tể không tự chủ nhìn chằm chằm vật nọ không chuyển mắt.Nhưng là,cô gái kia thế nhưng lại cầm đầu túi xé ra cúi xuống tìm tòi.Tiểu Trư Tể có chút khổ sở,từ nhỏ đến lớn đều là như vậy….Nếu thích gì đó không có khả năng thuộc về mình,hay những đồ mình cho là quý giá thì đều sẽ bị người khác vô tình phá hủy,chẳng hạn như là quần áo còn thừacủa những nam hài trong thôn không cần,nhưng rõ ràng là còn có thể mặc được….Đang lúc khổ sở,thấy trong cái túi nhỏ cũng là một thứ gì đó màu rám nắng”Trong đó là vật gì….”Tiểu nhìn không ra,cũng không dám hỏi,chỉ nghe cô gái nói”Há mồm,đừng nuốt đấy”Tiểu Trư Tể lập tức nghe lời há mồm ,sau đó kinh ngạc nhìn đến cô gái cũng đem vật nhỏ màu rám nắng cho vào đầu lưỡi chính mình.”Vật này….Chẳng lẽ có thể ăn?.Đang suy nghĩ,lại vui mừng phát hiện vật gì đó trong miệng mình….Biết nói như thế nào nhỉ….

Tiểu Trư Tể nhớ rõ chính mình khi làm việc ở ruộng mạch nha,thường nhìn thấy trong ruộng mấy tiểu cô nương ,thừa dịp người lớn không chú ý sẽ ngắt lén mấy hạt mạch nha bóc vỏ cho vào miệng.Lúc ấy hắn đói muốn ngất mới biết thì ra những cái đó cũng có thể ăn,hắn thật sự rất vui.Hắn nhớ rõ,những cái khi mặc dù ăn không no bụng,nhưng lại ngon vô cùng.Do nghe lén mấy đứa nhỏ thảo luận,hắn biết mùi vị mà hắn nếm được gọi là”Ngọt”,Cũng rốt cuộc hiểu được muội tại sao thích ăn đồ ngọt.Đương nhiên,khi phụ mẫu phát hiện việc hắn trộm mạch nha đã bị đánh mấy trúc bản,hậu quả là khiến hắn đau cả đêm không thể ngủ,mặt lại thũng cả một ngày không ăn hết cơm,nhưng rốt cuộc hắn cũng không quên được hương vị “ngọt”ấy.Mà hiện tại,thứ ở trong miệng này….Lại cùng mạch nha có chút tương tự.Sở dĩ nói là tương tự vì nó ngọt hơn mạch nha không biết bao nhiêu lần,lại có vị gì đó hắn chưa có hưởng qua,nhưng chung hương vị vô cùng tốt,ngọt ngào từ đầu lưỡi tràn đến đáy lòng….

“Có lẽ….sẽ không bao giờ được ăn cái gì ngon hơn so với cái này đi….Nhất là sau khi nàng biết là là người đem lại xui xẻo….”Tiểu Trư Tể nghĩ.”Ăn ngon đúng không….ngon đúng không?”Cô gái như một đứa nhỏ chưa lớn tức giận tới cũng nhanh mà hết cũng nhanh,lúc này đang vẻ mặt đắc ý,cười vui vẻ như ánh mặt trời,làm cho tâm tình của Tiểu Trư Tể cũng tốt theo không ít”Trên đời chỉ còn lại ba miếng”sôcôla” vị hạnh nhân là vị ta yêu nhất đó!”Thì ra hương vị tuyệt vời mà hắn không biết ấy tên là”Hạnh nhân”.”Tin ta đi,kể cả hoàng đế cũng chưa được ăn đâu….nếu không phải ngươi bị tuột huyết áp thì còn lâu mới có phần….”Tiểu Trư Tể vừa nghe cuống quýt dung tay che miệng nàng.”Sao,sao có thể nói bất kính như vậy với Thánh Thượng,cẩn thận….””Làm sao vậy….”Cô gái sờ sờ đầu,khuôn mặt đáng yêu nhu nhu cái mũi,”Nơi thâm sơn cùng cốc nàng sao có thể nghe thấy được!Mà cho đù có nghe thấy đi chăng nữa,bổn tiểu thư mà muốn trốn,nàng cho dù lật toàn thế giới cũng tìm không ra”Đắc ý nghiêng đầ”Dù sao,cũng cảm ơn ngươi đã quan tâm ta nhé!”

Cảm ơn?Tiểu Trư Tể kinh ngạc.Là nói với hắn sao.Từ khi có trí nhớ đến nay,đây là lần đầu tiên….Lần đầu tiên có người nói lời cảm tạ với hắn.Tiểu Trư Tể biết chính mình thật ích kỉ…thật ích kỉ….

Nhưng là….trời đất chứng giám….Nàng là người tốt như vậy….Cho dù người xui xẻo….Cũng không thể làm hại đến nàng….Xin cho hưởng thêm một lúc cảm giác ấm áp sẽ không bao giờ có này….Xin cho phụ thân đại nhân gọi hắn dậy muộn một chút….Xin cho ta….Muộn một chút….Trở về sự thật….

Chapter
1 Chương 1-1: Lần đầu gặp
2 Chương 1-2
3 Chương 2: Viên ”kẹo”
4 Chương 3: Mộng đẹp
5 Chương 4: Đau đớn
6 Chương 5: Áy náy
7 Chương 6: An ổn
8 Chương 7: Lê thư
9 Chương 8: Rung động
10 Chương 9: Hoảng sợ
11 Chương 10: Say rượu
12 Chương 11: Rối rắm
13 Chương 12: Chuyện cầu thân
14 Chương 12-2: Chuyện cầu thân (1)
15 Chương 13-1: Việc đã thành công (1)
16 Chương 13-2: Việc đã thành công (2)
17 Chương 14-1: Chuyện đã qua (1)
18 Chương 14-2: Chuyện đã qua (2)
19 Chương 14-3: Ngoại truyện: Tiếu Ninh
20 Chương 15-1: Thành thân (1)
21 Chương 15-2: Thành thân (2)
22 Chương 16-1: Khẩn cầu (1)
23 Chương 16-2: Khẩn cầu (2)
24 Chương 17: Chuyện tốt lành
25 Chương 18: Y phục bị vứt đi
26 Chương 19: Cảnh cáo
27 Chương 20: Cắt tóc
28 Chương 21: Quỳ thủy*
29 Chương 22: Đến chơi
30 Chương 23: Đọc sách
31 Chương 24: Vắng vẻ
32 Chương 25: Mê hoặc
33 Chương 26: Hiểu lầm
34 Chương 27: Xuyên qua
35 Chương 28: Mất trí nhớ
36 Chương 28-2: Ngoại truyện: Ôn Thu
37 Chương 29: Chuyện vụn vặt
38 Chương 30: Gặp nhau
39 Chương 31: Mờ ám
40 Chương 32: Mạnh mẽ
41 Chương 33: Giằng co
42 Chương 34: Xung đột
43 Chương 35: Dạy dỗ
44 Chương 36: Bất an
45 Chương 37: Khôi phục
46 Chương 37-2: Ngoại truyện: Ba năm
47 Chương 38: Kế hoạch
48 Chương 39: Tra hỏi
49 Chương 39-2: Ngoại truyện: Ba năm (tiếp)
50 Chương 40: Đối thoại
51 Chương 41: Lời nói dối
52 Chương 42: Rời xa triều đình
53 Chương 43: Quay về thôn
54 Chương 44: Tự ti
55 Chương 45: Ổn định cuộc sống
56 Chương 46: Ấm áp
57 Chương 47: Khó chịu
58 Chương 48: Có thai
59 Chương 49: Cố nhân
60 Chương 50: Hai người
61 Chương 51: Dập lửa
62 Chương 52: 5 năm
63 Chương 53: Ông ngoại
64 Chương 54: Kết thúc
Chapter

Updated 64 Episodes

1
Chương 1-1: Lần đầu gặp
2
Chương 1-2
3
Chương 2: Viên ”kẹo”
4
Chương 3: Mộng đẹp
5
Chương 4: Đau đớn
6
Chương 5: Áy náy
7
Chương 6: An ổn
8
Chương 7: Lê thư
9
Chương 8: Rung động
10
Chương 9: Hoảng sợ
11
Chương 10: Say rượu
12
Chương 11: Rối rắm
13
Chương 12: Chuyện cầu thân
14
Chương 12-2: Chuyện cầu thân (1)
15
Chương 13-1: Việc đã thành công (1)
16
Chương 13-2: Việc đã thành công (2)
17
Chương 14-1: Chuyện đã qua (1)
18
Chương 14-2: Chuyện đã qua (2)
19
Chương 14-3: Ngoại truyện: Tiếu Ninh
20
Chương 15-1: Thành thân (1)
21
Chương 15-2: Thành thân (2)
22
Chương 16-1: Khẩn cầu (1)
23
Chương 16-2: Khẩn cầu (2)
24
Chương 17: Chuyện tốt lành
25
Chương 18: Y phục bị vứt đi
26
Chương 19: Cảnh cáo
27
Chương 20: Cắt tóc
28
Chương 21: Quỳ thủy*
29
Chương 22: Đến chơi
30
Chương 23: Đọc sách
31
Chương 24: Vắng vẻ
32
Chương 25: Mê hoặc
33
Chương 26: Hiểu lầm
34
Chương 27: Xuyên qua
35
Chương 28: Mất trí nhớ
36
Chương 28-2: Ngoại truyện: Ôn Thu
37
Chương 29: Chuyện vụn vặt
38
Chương 30: Gặp nhau
39
Chương 31: Mờ ám
40
Chương 32: Mạnh mẽ
41
Chương 33: Giằng co
42
Chương 34: Xung đột
43
Chương 35: Dạy dỗ
44
Chương 36: Bất an
45
Chương 37: Khôi phục
46
Chương 37-2: Ngoại truyện: Ba năm
47
Chương 38: Kế hoạch
48
Chương 39: Tra hỏi
49
Chương 39-2: Ngoại truyện: Ba năm (tiếp)
50
Chương 40: Đối thoại
51
Chương 41: Lời nói dối
52
Chương 42: Rời xa triều đình
53
Chương 43: Quay về thôn
54
Chương 44: Tự ti
55
Chương 45: Ổn định cuộc sống
56
Chương 46: Ấm áp
57
Chương 47: Khó chịu
58
Chương 48: Có thai
59
Chương 49: Cố nhân
60
Chương 50: Hai người
61
Chương 51: Dập lửa
62
Chương 52: 5 năm
63
Chương 53: Ông ngoại
64
Chương 54: Kết thúc