Chương 20: Đã thay ga giường mới rồi

"Đó là xe của Lộc Bách sao?" Tống Diên Từ hơi ngẩng người.

"Anh cả? Chả phải anh ấy đang ở công ty sao?"

Chân Hạnh nghe thế cũng đưa mắt nhìn theo, ánh mắt anh ta khóa chặt vào chiếc xe màu đen đang đậu bên vệ đường.

"Anh Lộc Bách đến sao?" Cô gái nhỏ vừa được đỡ cho đứng vững liền cảm thấy kì lạ, hỏi, trong giọng nói để lộ ra sự bất ngờ đầy vui vẻ.

Anh ta đã thu hết vào trong tầm mắt của mình, cúi đầu nhìn cô cười một cái, nói: "Hình như là vậy đấy."

Trong lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện với nhau, chiếc xe đang cách họ bảy tám mét từ từ nổ máy, cuối cùng thì dừng lại ngay trước mắt bọn họ.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, gương mặt của anh dần dần lộ rõ.

"Anh cả, sao anh lại đến đây?"

"Bận xong rồi nên đến đón người." Tống Lộc Bách bước xuống xe, vòng sang bên mở cánh cửa hàng ghế sau ngay bên đó: "Hôm qua anh đã đặt bàn ở nhà hàng rồi."

Tống Lịch Kiêu vội nói: "Không phải chứ anh cả, trước khi bọn em đến anh đã độc chiếm Diểu Diểu rồi, hôm nay khó khăn lắm mới để cho bọn em đi chơi với em ấy được một ngày, thế mà anh lại keo kiệt tới mức mới có nửa buổi dã đến đây tranh em ấy à?"

Tống Lộc Bách lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Anh có bảo cậu là anh bận hết cả ngày đâu?"

"..."

"Diểu Diểu, lên xe đi." Ánh mắt anh hơi do dự một chút, quay người về phía cô gái bên cạnh.

Cả một buổi sáng nay Chân Diểu luôn cứ hồi tưởng lại giọng điệu nói chuyện và thái độ của Tống Lộc Bách khi ra khỏi nhà vào buổi sáng sớm, cứ nghĩ rằng, liệu anh có bực mình tức giận hay không, rồi còn cảm thấy rằng mấy người bọn họ giống như đang bỏ rơi anh mà đi chơi với nhau vậy, điều này khiến cô tuy rằng chơi rất vui vẻ nhưng vẫn có chút tiếc nuối.

Nhưng điều cô không ngờ là anh lại lập tức chạy đến sau khi đã bận việc xong, thế là cô không nghĩ ngợi gì cả liền gật đầu.

Vừa lúc cô định tiến lên trước thì bỗng nhiên Chân Hạnh bắt lấy tay cô: "Tôi thấy mùi hương quán ăn ở bên cạnh cũng không tệ đấy, không cần phải phiền phức thế đâu."

"Tôi không cảm thấy chuyện này là phiền phức." Tống Lộc Bách tự nhiên bình thản trả lời.

"Anh... anh ấy bận đến thế còn cố ý đến đây mà, chúng ta đừng có phụ lòng của anh ấy chứ." Chân Diểu vội vàng giải hòa, làm dịu bầu không khí xuống, vỗ nhẹ khuỷu tay Chân Hạnh.

"Diểu Diểu ít khi được ra ngoài chơi, nếu hôm nay đã đi ra ngoài rồi thì chúng ta cứ đưa em ấy đến được càng nhiều nơi thú vị càng tốt." Tống Diên Từ dịu dàng nói, nhưng những lời anh ấy nói ra thì chắc như đinh đóng cột, sau đó thì đưa tay bảo vệ đỉnh đầu Chân Diểu, đưa cô vào trong xe.

Tống Lộc Bách nhìn thấy cô đã ngồi vững thì đóng cửa xe lại: "Anh đưa em ấy đến phòng ăn tư nhân mới mở của Chu Dự, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho các cậu."

"Hả, anh cả, hay tụi em ngồi luôn xe của anh đi, ngồi xe của ai đến thì cũng thế thôi mà." Tống Lịch Kiêu cười híp mắt nói.

"Anh muốn trên đường đi đến đó được yên tĩnh."

Nói dứt lời thì Tống Lộc Bách xoay người lên xe, cửa xe nhanh chóng bị đóng lại.

Chiếc xe từ từ khởi động, rời đi.

Chân Diểu ngồi ở hàng ghế sau, im lặng nghe bọn họ nói chuyện, mãi cho đến khi ba người bọn họ đã bị bỏ lại ở rất xa phía sau.

"Anh ơi, chúng ta không đợi các anh ấy đi cùng sao?

"Lát nữa thì bọn họ sẽ đi đến theo địa." Người ngồi ở ghế lại chậm rãi trả lời.

Cô gật đầu, sau đó không nói gì nữa.

Đôi mắt của anh nhìn qua kính chiếu hậu trong xe, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người đang ngồi ở đằng sau.
Đèn đỏ đã thành đèn xanh, anh liền dời ánh mắt của mình đi.

"Chơi với bọn họ có vui không?"

"Dạ?" Chân Diểu ngơ ngác: "À... có, chắc là có đi..."

"Xem ra thì quả đúng là không có 1 người là anh thì vẫn còn rất nhiều người có thể chăm sóc cho em."

Giọng điệu của người này nghe thì bình thản như không có chuyện gì, còn bình thường hơn cả khi giao việc cho người làm ở trong nhà nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy cảm xúc của anh khi nói mấy lời này có chút không đúng lắm.

Thế là bằng một lòng mong muốn sinh tồn mạnh mẽ, cô đáp lại: "Làm sao mà giống nhau được chứ."

"Có gì khác nhau."

"Anh là anh, các anh ấy là các anh ấy, mỗi một người các anh đối với em đều vô cùng quan trọng, cũng không có cách nào có thể thay thế được."

"Nếu đã nói mỗi một người đều như thế, thì có khác nhau cái gì đâu."
Chân Diểu bị câu nói này của anh làm cho á khẩu, không biết tiếp theo nên nói như thế nào: "Anh... rốt cuộc anh muốn em trả lời thế nào ạ?"

Thần kinh của Tống Lộc Bách bỗng nhiên căng như dây đàn, giọng nói dịu dàng có chút khó xử của cô gái đã khiến anh bừng tỉnh ra khỏi thứ cảm xúc đã bám lấy anh suốt cả quãng đường.

Đúng vậy, anh muốn nghe cô trả lời thế nào? Hay là nói, anh muốn cô phải chứng minh điều gì?

Đối với cô mà nói, bọn họ chẳng qua chỉ mà những người anh trai mà thôi.

Anh không biết bắt đầu từ khi nào, bắt đầu từ nơi nào thì mọi chuyện lại đi xa ra khỏi quỹ đạo ban đầu như thế, bây giờ thì anh đã không thể khống chế được điều gì nữa, nó hoàn toàn khác xa ý nghĩ vì tội nghiệp cô lúc ban đầu.

Khống chế nó, hay nghe theo ý muốn của bản thân?
Lại là một lần đèn đỏ khác, chiếc xe từ từ ngừng lại.

Cảm xúc của anh lần này không còn giống với thứ cảm xúc khi đang trên đường đi đến nữa.

"Anh ơi." Chân Diểu lo mình sẽ làm ảnh hưởng đến anh khi đang lái xe, thế nên cô chỉ có thể đợi đến lúc đèn đỏ, khi xe dừng lại mới tranh thủ nhỏ giọng gọi anh.

"Ừ."

"Em không biết tại sao anh lại nói như thế, nhưng khi anh nói anh không thể cùng em đến trung tâm cứu trợ động vật sáng này, em thật ra..." Cô cắn môi, hình như hơi ngại, khó khăn nói: "Thật ra em thấy rất hụt hẫng."

Đầu óc Tống Lộc Bách trắng xóa, giống như là bị một hơi cồn mạnh mẽ xông thẳng lên đầu vậy.

"Nếu mà sáng nay anh cũng ở đó với em, em nhất định sẽ càng vui hơn nữa."

Cô gái vẫn đang ngồi tự nói với mình. Ngón tay cô đang đặt lên một bên thành ghế của anh, nghiêng đầu, để lộ ra nụ cười, trên gương mặt ấy mỗi một chi tiết đều biểu lộ cô đang nói rất thật lòng.
Ánh sáng ấm áp vào buổi trưa rọi vào đôi đồng tử và hàng mi cong vút của cô, một đôi mắt trong vắt đơn thuần đến lạ.

Con tim anh như được lấp đầy bởi một điều gì đó, đầy tràn tới mức không thể chịu đựng thêm một điều gì nữa, dường như trong phút chốc nó sẽ rơi xuống rồi vỡ tan.

Rõ ràng biết rằng cô chỉ đang muốn dỗ cho người "anh trai" này vui vẻ, nhưng anh cũng không thể ngăn cản được những suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng trong đầu anh, một sợi dây lí trí nào đó trong đầu anh vào giây phút vừa rồi như đã hoàn toàn biến mất.

"Ngồi đàng hoàng vào." Ánh mắt anh tối lại, giọng nói cũng trầm xuống.

"À." Chân Diểu ngoan ngoãn ngồi trở lại, không biết là mấy lời này của mình có tác dụng gì không. Nhưng cô cũng không muốn làm anh buồn, thế là cô vẫn không bỏ cuộc, muốn thử lại một lần nữa.
"Lần sau anh sẽ đi cùng em."

Chân Diểu ngẩn người, sau đó liền cười thật tươi gật đầu: "Vâng!"

Từ sau khi cô không còn nhìn thấy ánh sáng, sự cảm nhận của cô về cảm xúc của mọi người xung quanh cũng càng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, thế nên sau khi nghe Tống Lộc Bách nói thế, cô cảm nhận được không khí giữa hai người họ đã bất giác trở nên dịu xuống rất nhiều, tâm trạng cô nhờ vậy cũng càng trở nên thoải mái.

Từ kính chiếu hậu nhìn ra sau, anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang cười vô cùng xán lạn, ánh mắt càng thâm sâu.

"Chiều nay em định đi đâu?" Anh tiếp tục hỏi.

"Em vẫn chưa biết, chắc có lẽ đi ăn cơm xong thì sẽ về nhà nhỉ? Mấy người anh Diên Từ hình như cũng không có sắp xếp thêm kế hoạch nào khác nữa."

"Em có muốn cùng anh đến công ty không?"

"Công ty ạ?" Chân Diểu giật mình: "Là Tống thị sao ạ?"
"Ừ."

"Nhưng mà..." Cô đến đó rồi làm được gì chứ?

"Không muốn đi sao?"

"Em đến đó hình như cũng không thể làm gì, hơn nữa có lẽ sẽ còn làm phiền đến anh làm việc nữa."

"Dưới lầu một của công ty có một tiệm trà, em có thể uống trà chiều ở đó, anh sẽ bảo Từ Thừa mang em đi." Tống Lộc Bách nói: "Trong phòng làm việc cũng có phòng nghỉ, nếu em mệt rồi thì cũng có thể tự mình vào trong đó nghỉ ngơi."

Chân Diểu mở miệng, nhưng bản thân cô cũng không phải là người biết cách từ chối: "Nhưng mà như thế thì không phải đã bỏ rơi mấy người chỗ anh họ bên kia rồi sao ạ?"

"Buổi sáng thì ở cùng với bọn họ." Anh dừng lại một chút: "Thế chiều ở lại với anh đi?"

Nửa câu sau anh dùng một loại ngữ khí có thể miễn cưỡng coi là câu hỏi. Mặt cô nóng lên, rồi cảm thấy như thế này cũng xem là công bằng rồi nhỉ...
Bình thường tuy là bọn họ sống cùng nhau nhưng thời gian ở chung rất ít, nhưng sáng hôm nay cô đã bỏ anh lại một mình, bọn họ còn vui chơi vui vẻ thoải mái với nhau như thế thì quả thực hơi quá đáng.

"Vâng." Cô sờ chóp mũi mình, gật đầu đồng ý: "Được ạ."

"Không nên nhất thời xúc động mà đồng ý." Tống Lộc Bách không để tâm chậm rãi nói, giống như chỉ là đang chuyên tâm lái xe thuận miệng nói với cô một câu: "Chút nữa ba người bọn họ đều sẽ ngăn cản em, em sẽ từ chối như thế nào?"

"Em sẽ không lay động đâu." Chân Diểu nghiêm túc nói.

Cô không nhìn thấy khóe môi của người đàn ông đang nhẹ nhàng cong lên, dấu vết đó rất nông.

"Rất tốt."

Cô gái nhỏ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, đương nhiên phải để ở bên cạnh mới thấy yên tâm.

*

Ăn cơm xong, Châm Diểu căng da đầu nói sắp xếp của bản thân vào buổi chiều.
"Anh cả, hành vi này của anh là lưu manh, sao anh không dứt khoát đeo Diểu Diểu vào cạp quần mang đi luôn đi?" Tống Lịch Kiêu không thể tin được nói.

Sợ bọn họ lại náo loạn đến không vui nên cô chủ động nhận trách nhiệm: "Là em chủ động muốn đi chung."

"Em đi chung?" Tống Diên Từ cười nói: "Công ty thì có cái gì chơi vui sao?"

"Em chỉ cảm thấy chúng ta vui vẻ như vậy nhưng anh Lộc Bách lại vừa bận vừa cô đơn có hơi không tốt. Cho nên muốn công bằng thì buổi chiều em nên cùng anh ấy đi làm việc."

"Cô đơn?" Tống Lịch Kiêu cười ra tiếng: "Anh ấy cô đơn hai mươi sáu năm rồi, không biết là muốn ở một mình đến nhường nào."

Chân Diểu không nói nữa, khoác lên mình một dáng vẻ kiên quyết.

"Vậy em muốn bọn anh phải làm sao?" Chân Hạnh hỏi.

"Các anh ở nhà đợi bọn em về, đến tối là bọn em về rồi, thât đó."
Cô gái nhỏ kiên quyết như vậy, không cần suy nghĩ cũng biết chắc có người nào đó đã đưa ra một bát canh hấp dẫn. Ba đôi mắt không có thiện ý nhìn kẻ chủ mưu, nhưng kẻ sau lưng vẫn bình tĩnh làm như thể đang lập chiến lược trong lĩnh vực kinh doanh.

Vì vậy sau bữa ăn mấy chiếc xe ô tô chia tay nhau. Chân Hạnh trở về khách sạn để giải quyết việc riêng, Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu trở lại chỗ ở của Tống Lộc Bách, hai người còn lại lái xe về Tống thị.

Xe đậu ở bãi đậu xe, Tống Lộc Bách đưa cô gái nhỏ từ thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất, khi bước ra khỏi thang máy, cô đã ở bên trong văn phòng, đảm bảo sự thuận tiện và riêng tư tuyệt đối.

"Khu văn phòng của Từ Thừa và các trợ lý, thư ký khác đều ở ngoài cửa, nếu không có sự đồng ý thì không người nào được tự tiện đi vào."
Chân Diểu gật đầu, nhưng chỉ là không nhìn thấy, cho nên không thể tránh khỏi có một chút hồi hộp sau khi đặt chân đến một không gian hoàn toàn xa lạ.

Cô suy đoán dựa trên văn phòng trước đây của cha mình và cảm thấy rằng quy mô văn phòng của Tống Lộc Bách phải lớn hơn thế, nhưng cô hoàn toàn không rõ về cách bố trí, lỡ như chạm phải thứ gì không nên chạm thì phải làm sao đây?

Hay là lấy cây gậy dò đường ra?

"Đưa tay cho anh." Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên Tống Lộc Bách cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Anh sẽ giữ lấy em."

Lúc trước những người khác cũng không phải chưa từng làm như vậy, cho nên Chân Diểu tự nhiên duỗi tay ra chờ anh nắm lấy cổ tay mình.

Tuy nhiên một giây tiếp theo, lòng bàn tay và ngón tay đột nhiên nóng lên, chúng bị bàn tay khô và ấm của người đàn ông nắm lấy.
Tay anh lớn hơn tay cô rất nhiều, có thể hoàn toàn bao bọc lấy tay cô với tư thái mạnh mẽ và không cho kháng cự.

Chân Diểu giật mình, cảm thấy hơi bối rối không thể giải thích được: "Anh..."

"Sao vậy?" Giọng anh ổn định nhẹ nhàng vang lên từ trên đỉnh đầu cô.

"Không, không có gì." Lúc cô trả lời, bàn tay đang nắm dường như tăng thêm chút lực siết chặt lấy tay cô, khiến cô nói ra cả ba chữ đều nói không nên lời.

Cảm nhận của từng chỗ trên da tay đều trở nên nhạy cảm.

Hơi nóng, sức mạnh và những vết chai mỏng khó tìm trong lòng bàn tay anh đều tùy theo động tác di chuyển các ngón tay của anh mới có thể cảm nhận được.

Cô cúi đầu lặng lẽ đi theo anh.

Tống Lộc Bách dắt cô đi về phía trước vài bước.

"Đây là ghế sofa. Tất cả đồ ăn vặt anh mua đều đã được mở ra để trên bàn. Bên cạnh đó là một chiếc máy tính bảng và một cái tai nghe mới. Có một tấm chăn trên ghế sofa. Nếu thấy lạnh thì nói với anh."
Chân Diểu cố gắng hết sức để lờ đi cảm giác trên tay cô, gật đầu đáp lại một tiếng "Vâng."

Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói một lúc nhiều lời như vậy, vừa ấm áp vừa tươi mới.

"Bên này." Anh dẫn cô qua chỗ khác, sau đó siết chặt các ngón tay cô nhẹ nhàng giữ lấy một bàn tay khác của cô đặt lên khung cửa: "Đây là phòng nghỉ của anh, nếu em thấy mệt thì có thể vào đây ngủ."

"Không cần đâu!" Cô vội vàng lắc đầu. Nếu đã là phòng nghỉ của anh vậy chiếc giường bên trong đó cũng là của anh...

Miệng của Chân Diểu như bị phỏng, cắn cắn môi để kiểm soát biểu cảm của mình lúng túng nói: "Không tốt lắm đâu."

Người phía sau dường như mỉm cười rất nhẹ, cô nhận ra rằng anh tựa như đang dùng tay kia đỡ khung cửa, nửa vòng tay ôm cô vào giữa cánh cửa và ngực mình, khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần. Nhưng vừa đúng để cô có thể ngửi thấy mùi lạnh lẽo trên người anh.
Tống Lộc Bách siết chặt tay cô, sau đó buông ra và lùi lại nửa bước, xòe năm ngón tay ra xoa xoa đầu cô, làm cô lắc lư nhẹ nhàng như một con lật đật.

Trong giọng nói lãnh đạm và bình tĩnh của anh, lần đầu tiên xen lẫn sự đùa cợt.

"Đã thay ga giường mới rồi."

Chapter
1 Chương 1: Mộc hương và thuốc lá
2 Chương 2: Hương cam quýt
3 Chương 3: Hơi thở ấm áp
4 Chương 4: Nói xấu sau lưng
5 Chương 5: Sờ mặt anh
6 Chương 6: Say rượu
7 Chương 7: Ngón tay đan xen lẫn nhau
8 Chương 8: Là bạn trai cô?
9 Chương 9: Anh không thích em
10 Chương 10: Sinh nhật mười tám tuổi
11 Chương 11: Bạn gái
12 Chương 12: Kết đôi
13 Chương 13: Đã nhìn thấy
14 Chương 14: "Anh trai yêu dấu"
15 Chương 15: Thời gian khôi phục thị lực ngắn ngủi
16 Chương 16: Nhìn thấy anh
17 Chương 17: Người đàn ông lạ
18 Chương 18: Do dự
19 Chương 19: Ghen tị
20 Chương 20: Đã thay ga giường mới rồi
21 Chương 21: Nghe lén
22 Chương 22: Muốn em
23 Chương 23: Ghen tuông
24 Chương 24: Liếm ngón tay của anh
25 Chương 25: Lệch một nhịp
26 Chương 26: Hôn chúc ngủ ngon
27 Chương 27: Người trong lòng
28 Chương 28: Thư tình
29 Chương 29: Muốn gặp anh sao?
30 Chương 30: Có thích hay không?
31 Chương 31: Thích Tống Lộc Bách
32 Chương 32: Chủ nhân của chiếc cúc áo
33 Chương 33: Hôn đi
34 Chương 34: Tai nạn bất ngờ ở suối nước nóng
35 Chương 35: Không có quần áo
36 Chương 36: Hồi phục thị lực
37 Chương 37: Ví dụ như hôn?
38 Chương 38: Che môi anh lại
39 Chương 39: Ôm chặt
40 Chương 40: Cửa sổ giấy 1
41 Chương 41: Cửa sổ giấy 2
42 Chương 42: Nụ hôn sau cánh cửa
43 Chương 43: Chỉ thích em
44 Chương 44: Thân mật nhẹ nhàng
45 Chương 45: Lấy việc công làm việc tư
46 Chương 46: Thích anh
47 Chương 47: Muốn Diểu Diểu gả cho anh
48 Chương 48: Quà tặng
49 Chương 49: Hiểu lầm
50 Chương 50: Nụ hôn sau tủ lạnh
51 Chương 51: Tuyết đầu mùa
52 Chương 52: Bàn tay dưới bàn
53 Chương 53: Kết thúc
54 Chương 54: Kết cục
55 Chương 55: Ngoại truyện 1
56 Chương 56: Ngoại truyện 2
57 Chương 57: Ngoại truyện 3
58 Chương 58: Ngoại truyện 4
59 Chương 59: Ngoại truyện 5
60 Chương 60: Ngoại truyện 6
61 Chương 61: Ngoại truyện 7
62 Chương 62: Ngoại truyện 8
63 Chương 63: Ngoại truyện 9
64 Chương 64: Ngoại truyện 10
65 Chương 65: Ngoại truyện 11
66 Chương 66: Ngoại truyện 12
67 Chương 67: Ngoại truyện 13
68 Chương 68: Ngoại truyện 14
69 Chương 69: Ngoại truyện 15
70 Chương 70: Ngoại truyện 16
71 Chương 71: Ngoại truyện 17
72 Chương 72: Ngoại truyện 18
73 Chương 73: Ngoại truyện 19
74 Chương 74: Ngoại truyện 20
75 Chương 75: Ngoại truyện 21. Mang thai 1
76 Chương 76: Ngoại truyện 22. Mang thai 2
77 Chương 77: Ngoại truyện 23. Sinh mệnh mới
78 Chương 78: Ngoại truyện 25. Mầm cây nhỏ
79 Chương 79: Ngoại truyện 25. Lần đầu gặp gỡ
80 Chương 80: Ngoại truyện 26. Nếu như...
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Mộc hương và thuốc lá
2
Chương 2: Hương cam quýt
3
Chương 3: Hơi thở ấm áp
4
Chương 4: Nói xấu sau lưng
5
Chương 5: Sờ mặt anh
6
Chương 6: Say rượu
7
Chương 7: Ngón tay đan xen lẫn nhau
8
Chương 8: Là bạn trai cô?
9
Chương 9: Anh không thích em
10
Chương 10: Sinh nhật mười tám tuổi
11
Chương 11: Bạn gái
12
Chương 12: Kết đôi
13
Chương 13: Đã nhìn thấy
14
Chương 14: "Anh trai yêu dấu"
15
Chương 15: Thời gian khôi phục thị lực ngắn ngủi
16
Chương 16: Nhìn thấy anh
17
Chương 17: Người đàn ông lạ
18
Chương 18: Do dự
19
Chương 19: Ghen tị
20
Chương 20: Đã thay ga giường mới rồi
21
Chương 21: Nghe lén
22
Chương 22: Muốn em
23
Chương 23: Ghen tuông
24
Chương 24: Liếm ngón tay của anh
25
Chương 25: Lệch một nhịp
26
Chương 26: Hôn chúc ngủ ngon
27
Chương 27: Người trong lòng
28
Chương 28: Thư tình
29
Chương 29: Muốn gặp anh sao?
30
Chương 30: Có thích hay không?
31
Chương 31: Thích Tống Lộc Bách
32
Chương 32: Chủ nhân của chiếc cúc áo
33
Chương 33: Hôn đi
34
Chương 34: Tai nạn bất ngờ ở suối nước nóng
35
Chương 35: Không có quần áo
36
Chương 36: Hồi phục thị lực
37
Chương 37: Ví dụ như hôn?
38
Chương 38: Che môi anh lại
39
Chương 39: Ôm chặt
40
Chương 40: Cửa sổ giấy 1
41
Chương 41: Cửa sổ giấy 2
42
Chương 42: Nụ hôn sau cánh cửa
43
Chương 43: Chỉ thích em
44
Chương 44: Thân mật nhẹ nhàng
45
Chương 45: Lấy việc công làm việc tư
46
Chương 46: Thích anh
47
Chương 47: Muốn Diểu Diểu gả cho anh
48
Chương 48: Quà tặng
49
Chương 49: Hiểu lầm
50
Chương 50: Nụ hôn sau tủ lạnh
51
Chương 51: Tuyết đầu mùa
52
Chương 52: Bàn tay dưới bàn
53
Chương 53: Kết thúc
54
Chương 54: Kết cục
55
Chương 55: Ngoại truyện 1
56
Chương 56: Ngoại truyện 2
57
Chương 57: Ngoại truyện 3
58
Chương 58: Ngoại truyện 4
59
Chương 59: Ngoại truyện 5
60
Chương 60: Ngoại truyện 6
61
Chương 61: Ngoại truyện 7
62
Chương 62: Ngoại truyện 8
63
Chương 63: Ngoại truyện 9
64
Chương 64: Ngoại truyện 10
65
Chương 65: Ngoại truyện 11
66
Chương 66: Ngoại truyện 12
67
Chương 67: Ngoại truyện 13
68
Chương 68: Ngoại truyện 14
69
Chương 69: Ngoại truyện 15
70
Chương 70: Ngoại truyện 16
71
Chương 71: Ngoại truyện 17
72
Chương 72: Ngoại truyện 18
73
Chương 73: Ngoại truyện 19
74
Chương 74: Ngoại truyện 20
75
Chương 75: Ngoại truyện 21. Mang thai 1
76
Chương 76: Ngoại truyện 22. Mang thai 2
77
Chương 77: Ngoại truyện 23. Sinh mệnh mới
78
Chương 78: Ngoại truyện 25. Mầm cây nhỏ
79
Chương 79: Ngoại truyện 25. Lần đầu gặp gỡ
80
Chương 80: Ngoại truyện 26. Nếu như...