Chương 213: Hồng tuyết (hạ)

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Thạch Kiên cười lớn, hắn một lần nữa chỉ tay vào bản đồ nói:

- Vì vậy mà ta để nơi này để lại đến giờ.

Ý hắn muốn nói đến là trại Kim Minh (nay là Thiềm Tây Tắc Đông Nam). Nơi này cách thành Duyên Châu chỉ trong gang tấc. Từ khi Nguyên Hạo rút khỏi Duyên Châu, đem một vạn đại quân để lại tại trại Kim Minh. Và ra lệnh cho đại tướng Tô Nô Nhi thủ thành trì. Một vạn đại quân Tây Hạ lưu lại tại trại Kim Minh này, làm cho quân Tống ở Duyên Châu rất khó chịu như có xương cá mắc cổ họng. Thật ra đoạn lịch sử này Thạch Kiên nhớ rất rõ. Sau khi Nguyên Hạo dựng trại Kim Minh làm cứ điểm, hắn dẫn quân tấn công Tắc Môn trại cách trại Kim Minh hai trăm dặm về hướng bắc. Tắc Môn trại do Nội điện thừa chế Cao Tuyên Đức và Binh mã đô giám Vương Kế Nguyên chỉ huy. Họ thủ vững trại trong năm tháng sau đó lương thực hết nên cho quân phá vây chạy trốn. Nguyên Hạo dẫn quân truy kích. Vương Kế Nguyên chết trận, Cao Tuyên Đức bị bắt. Tiếp đó, Nguyên Hạo thừa thắng tấn công chiếm được trại An Viễn. Chia quân chiếm trại Hắc Thủy. Từ đó về sau Nguyên Hạo đã khống chế được một vùng rộng lớn từ phía nam Hoành Sơn tới Duyên Châu. Người Tống thì mất đi tấm lá chắn phía tây bắc càng khó phòng thủ.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Hiện tại lịch sử phát sinh sớm hơn. Sau này Nguyên Hạo có lợi dụng trại Kim Minh hay không. Hắn cũng không có cách nào biết được. Nhưng hắn sẽ lợi dụng một vạn đại quân của Tây Hạ làm một cái mồi câu lớn đã sớm có trong kế hoạch của hắn.

Từ khi lúc hắn ở kinh thành, hắn đã dặn dò các tướng sĩ là đừng đả động vào Kim Minh Trại. Lúc đó Phạm Trọng Yêm, Triết Duy Trung bọn họ còn tưởng rằng Thạch Kiên có diệu kế hay để chiếm được trại Kim Minh. Trại Kim Minh này rất quan trọng, được ví như cổ họng của Duyên Châu. Vì thế mà được xây dựng rất kiên cố. Nếu như mà chúng ta trực tiếp tấn công thì tổn thất cũng rất lớn. Lúc ấy dùng kế với Nguyên Hạo cũng có thể chưa chắc thành công. Hơn nữa còn có cái tên dũng tướng Tô Nô Nhi của nước Tây Hạ trấn thủ trại nữa.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nhưng sau khi Thạch Kiên đến Duyên Châu, Thạch Kiên lại án binh bất động. Điều đó khiến ọi người đều không hiểu nổi. Thạch Kiên đã từng nói với bọn họ:

- Muốn chiếm lấy trại Kim Minh rất đơn giản, nhưng phải đợi đến thời tiết lạnh đến tột độ, ngoài ra giữ lại nó còn có công dụng lớn.

Mọi người vẫn không lý giải được, thời tiết bây giờ ngày càng lạnh hơn thì việc tấn công thành càng khó hơn. Sao trái lại phải đợi đến thời tiết lạnh đến tột độ mới đơn giản? Nhưng mọi người đều biết hắn là một người túc trí đa mưu, ý nghĩ thường thì khó mà nhìn thấu. Vì thế cũng không có người nào có nghi vấn. Cứ thế khiến cho Tô Nô Nhi an tâm ở trong trại Kim Minh mà trấn giữ. mười vạn đại quân Triều Tống ở Duyên Châu xem như không thấy gì.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bây giờ đã thấy Thạch Kiên rốt cuộc cũng đã nhắc đến trại Kim Minh, tinh thần của mọi người đều đã được sôi sục. Thạch Kiên từng mệnh lệnh truyền phát xuống, Nhưng khi hắn quyết định lần cuối cùng hắn phải thân chinh tại chiến trường, làm cho toàn thể mọi người đều lên tiếng phản đối. Thạch Kiên giải thích với bọn họ là:

- Bổn quan với bổn phận là một trưởng quan tại Tây Bắc, không làm như thế thì các binh sĩ, binh lính làm sao phát huy được tinh thần dũng cảm của họ?

Cuối cùng vẫn không thể ổn định được tình hình phản đối của mọi người, cho đến khi Thạch Kiên đem ấn phù ra, mọi người mới im hơi lặng tiếng. Tuy nhiên Tào Vĩ và những người bọn họ đều căn dặn Địch Thanh và những người khác thà giết ít đi một vài tên giặc cũng phải đảm bảo sự an toàn cho Thạch Kiên.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Thạch Kiên đem theo một vạn đại quân xuất phát theo hướng Hoành Sơn. Quy mô quân sự điều động binh lính lớn đến vậy, khó tránh khỏi việc Tô Nô Nhi Biết biết đến. Nhưng gã ghi nhớ lời nói của Nguyên Hạo trước khi đi. Cho dù là người Tống dùng cách gì để khiêu khích, thì cũng không được ứng chiến. Chỉ cần trấn thủ tốt thành trại Kim Minh, là một bước đệm để đánh vào trận địa quan trọng của triều Tống. Sau này có thể phát huy ra công dụng lớn. Vì vậy gã vẫn như con rùa rút trong trại Kim Minh. Nếu gã không nhận được sự căn dặn của Nguyên Hạo thì cũng không dám chủ động xuất kích. Một vạn đại quân của hắn mà trấn giữ thành trại Kim Minh thì cũng dư thừa, nhưng để có thể chủ động xuất kích, vẫn không bằng với người ta.

Theo hắn biết thì ba vạn quân từ quận Bảo An do Dương Văn Quảng dẫn đầu cũng đang tiến về hướng Hoành Sơn.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Tô Nô Nhi cho rằng chúng nó tấn công Hoành Sơn thì cứ cho chúng tấn công đi. Dù sao thì cũng đã có Hoàng đế xử lý, cũng không cần phải lo lắng.

Thạch Kiên đem theo đại quân với tốc độ hành quân rất chậm. Lùc đó tuyết rơi càng ngày càng lớn, muốn nhanh thì cũng không nhanh được. Ngày thứ hai, Thạch Kiên mới đến Thổ Môn. Bởi vì nguyên nhân là bão tuyết, hắn không thể không ở lại Thổ Môn (An Tắc) nghỉ ngơi hai ngày. Với đội quân của Dương Văn Quảng gặp mặt rồi cùng mới lần nữa cùng nhau xuất phát.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Tô Nô Nhi nhìn thấy cảnh này, gã liền ôm bụng cười to. Cái tên Thạch đại nhân này quả nhiên chỉ là tên viết văn viết vẻ, còn sáng tác ra cái thứ Truy Nguyên Học, nhưng nói về chiến tranh thì không biết gì cả. Hắn ta muốn học theo chiến thuật của Hoàng đế bệ hạ trong lúc tuyết rơi tập kích Cam Châu? Nhưng Hoàng đế bệ hạ vì nghĩ đến hiệu quả của việc tập kích, đã ngày đêm hành quân, không có sự cản trở của bão tuyết. Đồng thời toàn bộ đều là kỵ binh tinh nhuệ, như hắn ta bây giờ đây, e rằng hiện tại Hoành Sơn đã đang phòng bị rồi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lộ trình hành quân của Thạch Kiên cũng không thêm nhanh hơn, hắn đem theo là bộ binh, cộng thêm đường lại trơn, muốn nhanh cũng không được. Tuy là đêm tối nhưng Dương Văn Quảng đến ngày thứ hai là đã đem theo đại quân tiếp tục tiến công. Nhưng Tô Nô Nhi không ngờ tới Thạch Kiên lại trong đêm hôm đó đem theo một vạn đại quân trở lại mai phục ở núi Đôn Nhi ngoại vi Thổ Môn.

Trận tuyết này rất lớn. Đầu tiên là tuyết rơi ở thành Đông Kinh, tuyết rơi mù trời. Khắp mọi nơi trong thành giờ đã phủ lên mình một tấm áo màu trắng, cả bầu trời trông thật mù mịt.

Trong cái tiết trời giá lạnh như thế, trong cung vẫn có vài cô cung nữ đang chơi trò ném tuyết. Phần lớn những cung nữ này đều là những là tú nữ được tuyển chọn từ Giang Nam. Các cô gái này còn chưa bao giờ trông thấy trận tuyết lớn như vậy, nên ai cũng coi thường cái giá lạnh của thời tiết, họ cứ thế chơi đùa thật vui vẻ và thoải mái.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Ngay cả Triệu Trinh cũng chẳng màng tới chuyện Quách hoàng hậu làm cho anh ta cảm thấy bực bội khi nãy, trông thấy khung cảnh tươi đẹp trước mắt, trên gương mặt anh ta hiện lên vẻ tươi cười. Đúng lúc ấy, Lưu Nga ột thái giám tới gọi anh ta vào cung. Tới nơi, Triệu Trinh đã thấy ở trong cung của Lưu Nga, Vương Tằng và toàn bộ quần thần cũng đã có mặt bên trong điện. Sắc mặt của Lưu Nga có vẻ lo lắng, nhìn thấy anh ta vừa vào tới nơi, bà đưa cho anh ta xem một bản tấu chương mà bà mới nhận được.

Triệu Trinh mở bản tấu chương ra xem, không ngờ là bản tấu của Nguyên Hạo. Trên bản tấu viết rằng: “ Tổ tiên thần vốn là dòng dõi Đế vương, là những người đã lập lên Đông Tấn khi Ngụy suy tàn. Tổ tiên nhiều đời về trước là Tư Cung— con cháu Thác Bạt, khi Đường Quý xuất quân đi cứu nạn, thì được ban thưởng họ vua. Ông tổ Lý Kế Thiên, tinh thông binh lược, lấy danh hiệu Càn Phù, tiến hành hàng loạt các cuộc khởi nghĩa, dốc lòng vì các bộ tộc. Năm quận ven sông cũng chẳng mấy chốc đã quy phục. Bảy châu ven biển, tất cả cũng vì thua kém tài sức mà đành quy hàng. Phụ thân Lý Đức Minh kế thừa đời trước, dốc sức vì triều đình, đã được phong Vương nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là ban tuyên. Một chức tước nhỏ nhoi, rõ ràng là có ý chia cắt.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Có lúc thần như một tên “cuồng phỉ”, tự sáng chế ra chữ Phồn, thay đổi y quan của Đại Hán. Y quan đã hoàn thành, chữ viết đã thi hành, cuộc vui đã mở, khí dụng cũng đã chuẩn bị. .. Thổ Phiên, Tháp Đàn, Trương Dịch giao kết với nhau, tất cả đều chung sức đồng lòng. Xưng Vương thì không vui, xưng Đế mới vừa lòng. Ban ột vùng đất, sắc phong là bộ tộc quyền quý thì họ mới toại nguyện. Tới ngày mười một tháng mười, chúng thần chuẩn bị lễ tế Thế Tổ để lập lại niên hiệu “Thiên thụ lễ pháp duyên tạc” cho Nhân Hiếu hoàng đế.

Thần quỳ xin Hoàng đế bệ hạ, thần giờ đã trưởng thành hơn, biết mở lòng với mọi vật xung quanh, cũng xin hứa chỉ xưng quân vương ở phần đất Tây Hạ. Ngư đến nhạn đi, nguyện là nước láng giềng chi âm. Ngày dài tháng rộng không còn phải lo nghĩ về vùng biên ải Vĩnh trấn. Đó là thành tâm của thần, khẩn mong Bệ hạ xem xét. ”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lời lẽ của bản tấu chương này viết hết sức cung kính và khiêm tốn. Thế nhưng Triệu Trinh xem xong thì sắc mặt trắng bệch không còn một chút máu nào. Tây Hạ trước giờ vẫn luôn gây nhiều phiền phức cho Tống triều, thế nhưng vẫn còn nhận là một nơi trực thuộc Tống triều. Vậy mà Phiên quốc bỗng chốc trở thành “nước láng giềng”, Quốc vương cũng bỗng chốc trở thành Hoàng đế. Đây đúng là một chuyện đại nghịch bất đạo không thể nào chấp nhận được. Vả lại lúc này Nguyên Hạo trước thì tấn công thành Duyên Châu, sau lại giết hại dân chúng. Việc này có thể ví như việc một toán cướp đang xông vào trong nhà người ta vậy. Vừa ẩu đả người nhà họ, vừa cướp của cải của họ, vậy mà còn luôn mồm nói rằng “ta là người tốt. ”

Sự việc này khiến cho các đại thần trong triều hết sức phẫn nộ, lập tức yêu cầu để Thạch Kiên điều đội đại quân Tây Bắc tới tấn công Tây Hạ.

Lúc này, Tào Lợi Dụng đã trở lại triều đình. Lão ta tâu rằng:

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

- Nguyên Hạo ởTây Bắc do tình thế bất ổn, y sợ triều đình ta tức giận, nên muốn kéo dài thời gian ra một chút. Vì vậy nên bản tấu này mới được viết một cách “cung kính” như thế. Một khi tình hình ở Hạ Châu ổn định trở lại, thì y còn muốn mưu đồ đối đầu với triều đình ta. Tuy nhiên, xin Thái Hậu và Hoàng đế yên tâm, Thạch đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.

Tuy Tào Lợi Dụng đã từng cùng phe với Định Vị, nhưng ông ta cũng không có nhiều xung đột với Thạch Kiên, sau này Thạch Kiên còn tiến cử lão ta làm sứ giả sang nước Liêu. Dù việc đàm phán lần này vẫn khiến cho triều đình và dân chúng không ngừng kêu ca, nhưng cũng thành công trong việc đàm phán hòa bình, nên cũng được coi là một công lao. Vì thế nên lão cũng chẳng có nhiều ác cảm với Thạch Kiên.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Tống triều chẳng hề coi trọng chuyện tình báo như Nguyên Hạo, tuy nhiên Tống triều vẫn biết rất rõ một loạt những sự chỉnh đốn của Nguyên Hạo khiến cho quân Tây Hạ rơi vào tình thế hỗn loạn. Trong suy nghĩ của bọn họ thì hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất để xuất quân. Chỉ có một số ít quan đại thần cho rằng tuy thời điểm này quân Tây Hạ đang có chút hỗn loạn thật, nhưng Nguyên Hạo vẫn là kẻ nắm giữ đại cục. Hơn nữa thông qua hàng loạt những trận chiến của Nguyên Hạo, có thể thấy cách dùng binh của y rất có mưu lược.. Hiện giờ băng tuyết khắp nơi, điều này rất có lợi cho đội kỵ binh của Tây Hạ, nhưng tình hình này lại không hề có lợi cho việc hành quân của đội bộ binh Tống triều. Cho nên vẫn nên thận trọng hành sự. Thế nên những ý kiến yêu cầu Thạch Kiên xuất quân đều bị dập tắt nhanh chóng.

Kỳ thực khi triều đình còn chưa nhận được bản tấu chương thì Thạch Kiên đã ra tay rồi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Chỉ là lần chiến đấu này không phải ở trong lãnh thổ Tây Hạ mà ở ngay trên đất Tống triều.

Từ khi Thạch Kiên tới cửa ải thì vẻ mặt của hắn đã bắt đầu trầm ngâm suy tư. Hắn biết Nguyên Hạo đã tàn sát không ít con dân vô tội nơi đây. Trước kia vì lo lắng cho sự an toàn của Thạch Kiên, nên bọn Chiết Duy Trung mới không để hắn tới gần vùng đất này điều tra. Bởi thế nên Thạch Kiên còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Nhưng từ khi bắt đầu vào tới cửa ải, hắn đã trông thấy tất cả những thôn trang nằm dọc hai bên đường đều đã bị cướp sạch, có những thôn trang còn bị thiêu thành tro bụi. Vì còn lo sợ chuyện Nguyên Hạo sẽ trở lại xâm chiếm một lần nữa nên ngoài một số nhỏ binh lính đồn điền ra thì gần như không có bóng dáng một người dân nào. Thạch Kiên còn đặc biệt tới từng thôn trang xem xét tình hình, ở đó hắn lại trông thấy có rất nhiều xác người chết, do không có ai chôn cất, nên giờ đã chất lại thành một đống xương khô. Nhìn qua đống xương khô này có thể thấy được những người này đã bị Nguyên Hạo tàn sát như thế nào. Như thi thể này có vẻ khá xinh xắn, rõ ràng khi còn sống là một cô gái, xác cô nằm trên một hòn đá, trên người cô còn sót lại vài mảnh quần áo, nhưng đầu cô lại bị bọn ác nhân chém bay tới tận đâu đó.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Chắc chắn cô thiếu nữ này đã bị cưỡng hiếp trước khi bị giết hại. Không cần nghe bất kỳ lời giải thích nào, Thạch Kiên cũng có thể hiểu được những chuyện gì đã xảy ra ở đây. Loại tội ác này khiến hắn nghĩ đến tội ác mà Nhật Bản gây ra cho Trung Quốc ở kiếp trước của hắn. Hắn dừng chân lại mà chẳng nói tiếng nào, mặc cho gió lạnh của Tây Bắc thổi trên mái tóc của hắn. Một lúc sau, hắn mới nói:

- Đem bọn họ đi chôn cất đi, thù này ta nhất định sẽ trả cho họ.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Sau đó hắn dẫn binh sĩ vào núi Đôn Nhi.

Vùng này địa hình hiểm trở lại phức tạp, bên trong có rất nhiều khe rãnh chằng chịt với nhau, sông hẹp và dài, đất bazan rải rác khắp nơi, nó phân bố dọc theo hướng nam bắc, chỗ thì rất rộng, nơi thì lồi lõm, nơi lại khúc khuỷu, có chỗ lại bằng phẳng. Núi thì cao, độ dốc lớn và hang núi cũng rất sâu. Cả huyện có bốn con sông lớn, mật độ kênh rạch chằng chịt. Cao nhất là nơi có độ cao 1731, 1 mét so với mực nước biển (núi Cao Mão), thấp nhất là nơi có độ cao 1012 mét so với mực nước biển (rãnh La Gia). Địa hình thì ngoại trừ có quê của Vương Gia Loan là cao ở phía nam và thấp dần về phía bắc, những khu còn lại đa phần đều nghiêng dần từ Tây Bắc sang Đông Nam. Một số đồi núi chủ yếu gồm núi Cao Mão, núi Nhã Hành, núi Bạch Trư, núi Thiên Trạch, đồi Ngọc Hoàng Miếu, núi Thần Lĩnh… Đương nhiên khu vực này hiện giờ vẫn chưa bị tàn phá bởi hình dáng bề mặt ngoài trái đất nhiều bằng đời sau này, cho nên sông rạch cũng không nhiều như ở kiếp trước của Thạch Kiên. Bởi vì những chỗ mà sông núi giao nhau, thì cây cối mọc um tùm thành rừng nên có thể ẩn nấp dễ dàng.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Thực ra thì lúc này, vì những trận mưa rào trong năm ở nơi đây rất ít, gió sa mạc ở Tây Bắc đã bắt đầu ùa về. Cuộc sống của dân chúng nơi đây rất khổ cực. Hai năm nay, nhờ có nguồn lương thực Thạch Kiên cung cấp, mới có thể giúp cho cuộc sống của dân chúng trở nên tốt hơn. Nhưng chỉ trong thoáng chốc tai bay vạ gió bất ngờ ập tới khiến tất cả những nỗ lực đó đều trở nên vô ích.

Khoảng thời gian Thạch Kiên chờ đợi cùng đại quân thoáng cái đã qua ba ngày, lúc này thành Duyên Châu lại xuất hiện một đội quân mới. Đây là một đội quân hậu cần, nhưng vì để đề phòng sự tập kích của đội quân Tô Nô Nhi ở trại Kim Minh nên cùng đi với đoàn quân hậu cần còn có khoảng ba nghìn quân lính đi theo có nhiệm vụ bảo vệ lương thực. Đoàn quân này vừa ra khỏi thành Duyên Châu đã lọt vào tầm ngắm của quân do thám Tây Hạ, bọn chúng lập tức trở về bẩm báo với Tô Nô Nhi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Trại Kim Minh và trại Hoài Ninh, trại Hắc Thủy là ba trại lớn của thành Duyên Châu. Trong ba trại này thì trại Kim Minh là trại vững chắc nhất, nhưng về vị trí địa lý thì trại Hoài Ninh lại nằm ở nơi có địa thế quan trọng nhất.

Nếu quân Tây Hạ chiếm được Hoài Ninh, không những có thể khống chế được toàn bộ sông ngòi ở khu vực sông Hoài, kiểm soát được trại Tuy Đức ở phía Đông dòng sông và trại Tuy Bình ở Tây Xuyên, mà còn có thể xuôi về phía nam tiến đánh Thanh Giản, rồi theo đà thắng đó chiếm lấy toàn bộ thành Duyên Châu. Nếu quân Tống ở trong thành phòng thủ, lúc ấy có thể liên kết với các trại Tuy Đức, Tuy Bình tạo thành một chiến tuyến vững chắc, hỗ trợ cho nhau cùng ngăn chặn việc quân Tây Hạ tiến về phía nam. Như thế còn có thể tận dụng thời cơ thuận lợi để tấn công Đại Lý, rồi tiến lên cướp lấy Hoành Sơn. Trong lịch sử thì vì thất bại nên Tống triều mới ý thức được tầm quan trọng của trại Hoài Ninh và cho dựng lại trại Kim Minh. Vì thế mà Chủng Ngạc mới có thể ép Ngôi Danh Sơn đầu hàng rồi đoạt lấy thành Tuy Châu. Lúc này thuộc hạ của Thạch Kiên là Chiết Kế Thế lại bắt đầu xuất phát từ trại Hoài Ninh. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hơn mười nghìn người Đảng Hạng, Tây Hạ cho quân đi đánh chiếm, đánh tới Hà Xuyên Đại Lý thì bị Chiết Kế Thế đánh bại. Tình hình ấy mới khiến cho quân Tây Hạ ý thức được vị trí quan trọng của trại Hoài Ninh. Tướng quốc Lương Ất Lý đem theo ba vạn quân tập kích trại Hoài Ninh, nhưng lại bị Yến Đạt và Cổ Dực đánh bại. Thế nhưng lúc này tất cả mọi người vẫn chưa nhận thức được tính chất quan trọng của trại Hoài Ninh. Nhờ thế mà Nguyên Hạo mới có thể thúc ngựa qua Bình Xuyên một cách dễ dàng để tiến tới tấn công thành Duyên Châu.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Thạch Kiên cũng chưa nghĩ tới tình tiết này. Tuy nhiên, cho dù hắn có nghĩ ra thì hắn cũng chẳng thể phòng thủ mà không hề tấn công, càng không thể tiêu phí quá nhiều thời gian để dựng lên một cái trại nữa ở nơi này. Bởi thế nên trại Kim Minh trở nên quan trọng hơn. Trước khi đi khỏi, Nguyên Hạo cũng đã nhận thức được doanh trại Kim Minh có thể rơi vào trạng thái bị bao vây làm cho cô lập rồibị tấn công, nên y đã để lại cho trại Kim Minh rất nhiều lương thực. Chỗ lương thực đó đủ ười nghìn quân sĩ của Tô Nô Nhi dùng trong khoảng thời gian một năm. Nhưng trong trại lại thiếu rau xanh và thịt tươi trầm trọng.

Lúc này một toán quân hậu cần mang lương thực của triều Tống đi qua, khiến Tô Nô Nhi “thèm nhỏ dãi”. Chẳng khác gì Thân Nghĩa Bân đã từng giải thích với Tào Vĩ và đám tướng quân kia về lý do khẳng định Tô Nô Nhi sẽ xuất binh cướp lương thực rằng: “cũng như một kỹ nữ đứng trước gã đàn ông đã bị giam cầm hơn một năm, hơn nữa trên người còn không một manh quần áo. Điều đó có nghĩa là chỉ cần có một chút sức lực thì nhất định gã sẽ xông lên. Mọi người thử nói xem Tô Nô Nhi có xông lên không? Trừ khi gã ta không phải một người đàn ông thì gã mới không xông lên. ”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Trên thực tế thì Tô Nô Nhi là một tên đại tướng quan trọng dưới quyền của Nguyên Hạo. Gã đánh giặc rất dũng mãnh, nói ngược lại thì cũng có nghĩa là gan của gã rất to.

Khi Tô Nô Nhi biết được tin tức về đoàn hậu cần của triều Tống, quả nhiên trong lòng dao động, song gã cũng không lỗ mãng đến mức ngay lập tức đem quân ra tranh cướp. Gã thận trọng cho nhiều người hơn nữa ra thám thính, điều tra xem động tĩnh của lính thành Duyên Châu lúc này ra sao. Đương nhiên còn có năm nghìn binh lính đang đóng ở cửa ải, nhưng con số đó chẳng khiến gã phải bận tâm. Chủ yếu là gã lo lắng về ba vạn quân đang cố thủ tại thành Duyên Châu. Nếu tiến hành không thận trọng thì không những không thể cướp được số vật tư này, mà ngay cả trại Kim Minh cũng có nguy cơ bị mất vào tay quân Tống. Quân do thám trở về báo cáo, nói rằng quân giữ thành Duyên Châu không hề có dấu hiệu gì của việc di chuyển.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nghe thấy vậy, Tô Nô Nhi bèn phái thuộc hạ là Ngôi Danh Lý mang theo kỵ binh đi cướp lương thực. Để đề phòng nguồn chi viện từ quân biên ải, Tô Nô Nhi phái thêm năm nghìn binh lính đi hỗ trợ cho Ngôi Danh Lý. Lúc này, quân hậu cần Tống triều sớm đã ra khỏi phạm vi trại Kim Minh, nhưng so với đội kỵ binh của Tô Nô Nhi, thì tốc độ di chuyển của đoàn hậu cần Tống triều thực sự rất chậm, vì thế nên Ngôi Danh Lý đã nhanh chóng đuổi tới nơi.

Thấy đại quân Tây Hạ đang ào ào tiến đến, binh sĩTống triều sợ hãi bỏ hết lương thực lại rồi tìm đường chạy thoát thân.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Trông thấy cảnh đó, Ngôi Danh Lý không khỏi bật cười đắc ý. Mặc dù ở thành Duyên Châu bọn hắn đã tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Nhưng Ngôi Danh Lý và Tô Nô Nhi đến nay vẫn cho rằng đó là quỷ kế của quân Tống và thế thủ thành của họ nên mới có được kết quả như vậy. Nếu giao chiến trực diện thì sức chiến đấu của quân Tống chẳng thể nào so được với bọn người Đảng Hạng, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám “ma bệnh” gầy yếu mà thôi.

Cùng lúc ấy, trên đỉnh núi Đôn Nhi ở cách đó không xa, Thạch Kiên đang dùng kính viễn vọng để quan sát tất cả những cảnh tượng đang diễn ra. Lần xuất chinh lần này hoàn toàn không phải do Thạch Kiên làm gương cho binh lính, cổ vũ sĩ khí của binh lính. Khi súng ống còn chưa ra đời, hai quân đối đầu với nhau chủ yếu dựa vào mưu lược của chủ tướng. Tuy hắn đã đưa ra kế sách, người dưới đối với hắn cũng rất tin tưởng phục tùng, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn cầm quân đánh giặc nên hắn vẫn chưa thực sự có được sự tin tưởng vào chính mình. Hắn chẳng hề muốn làm một tên Triệu Quát chỉ nói lý thuyết suông không có thực tiễn, cũng chẳng hề muốn làm tên Mã Tốc hay nói ba hoa xa vời. Bởi vậy nên bất kể những tướng quân kia có ngăn cản như thế nào đi nữa, hắn vẫn sẽ xông ra tiền tuyến.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nhưng hành động này lại vô tình làm cho sĩ khí của binh sĩ phấn chấn lên rất nhiều. Vả lại Thạch Kiên vốn không tự cao tự đại, cùng ăn cùng ở với binh sĩ, nên đã lấy được sự cảm kích từ phía binh sĩ đối với hắn. Phải biết rằng ba ngày bọn họ giấu mình ở núi Đôn Nhi, cuộc sống vô cùng gian khổ. Vì không muốn bọn Tô Nô Nhi phát hiện ra, nên đoàn quân của Thạch Kiên không dám nhóm lửa, tất cả bọn họ đều phải ăn lương khô, uống nước lạnh băng. Ban đêm cắm trại ngủ bên ngoài, lại không dám dùng màn trướng, chỉ dùng chăn bông đắp lên người. Nhiều người thân thể không đủ sức chịu lạnh nên không thể nào ngủ được, phải đứng lên chạy nhảy cho ấm người. Nhưng khi thấy Thạch Kiên làm gương như vậy thì họ cũng không một lời oán giận. Thạch Kiên là ai chứ? Hắn là “đệ nhất tài tử” của Đại Tống, là rường cột của quốc gia, là trọng thần của triều đình, và quan trọng hơn cả—hắn còn là một vị quan văn.

Ngày đầu tiên ở đây, mười ngàn tướng sĩ nhìn hắn với ánh mắt đầy khâm phục. Sang ngày thứ hai, mọi người nhìn hắn với sự kính trọng từ tận đáy lòng. Đến ngày thứ ba, ánh mắt mọi người dành cho hắn là cả một sự ngưỡng mộ.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Thạch Kiên nhìn thấy đoàn quân của Ngôi Danh Lý đã đuổi tới xe lương thảo. Y không cho binh lính tiếp tục truy đuổi theo nữa, giờ bọn chúng đang ở trong biên giới Tống triều. Lần này mục tiêu của bọn chúng chỉ là mấy trăm xe lương thảo, nhưng bọn chúng chưa đủ can đảm, mà cũng chẳng có thời gian để truy sát mấy nghìn binh sĩ. Lúc này Ngôi Danh Lý cần áp tải chỗ lương thảo này về trại Kim Minh.

Nhưng khi tới gần những chiếc xe lương thảo, Ngôi Danh Lý đột nhiên kêu to:

- Rút quân! Mau rút!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bọn kỵ binh cũng chẳng phải những kẻ ngốc, bọn chúng nhìn thấy trên mấy chiếc xe ngựa là một đám lửa đang cháy phừng phừng. Trong số bọn chúng có nhiều kẻ đã từng tham gia vào trận chiến ở thành Duyên Châu, đã từngbị tập kích, biết tình hình không ổn nên tên nào tên nấy đồng loạt quay đầu ngựa lại bỏ chạy về phía sau.

Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa, vài trăm chiếc xe ngựa bỗng phát ra một âm thanh vang động rung trời. Mấy ngàn kỵ binh Tây Hạ bị tiếng nổ làm văng ra khỏi lưng ngựa lăn xuống đất. Vô số kẻ đã mất mạng xác tan thành trăm mảnh bay tứ tung trên không trung, chân tay thì rơi vãi khắp nơi. Cũng lúc này, máu tươi chảy ra, nơi nơi đều có dấu vết của máu người khiến tuyết trắng ở cả một vùng đồng bằng này bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lúc này, Thạch Kiên giơ đao lên thét lớn:

- Giết!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Mười ngàn binh lính này trụ lại trên núi suốt ba ngày, sớm đã không còn kiên nhẫn được nữa. Tuy trên tay chẳng ai có kính viễn vọng, nhưng nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp không ngừng, biết đó là âm thanh hiệu lệnh của quân Tống. Con chó đang bị rơi xuống nước, lúc này không đánh thì còn đợi tới khi nào mới đánh chứ?

Bọn họ luôn miệng hô hét rồi lao xuống phía chân núi, đúng lúc chặn đường rút lui của quân Tây Hạ.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Kỳ thực phát nổ này cũng chẳng giết chết được bao nhiêu tên Tây Hạ. Vì so với quân bộ binh Tống triều thì quân kỵ binh Ngôi Danh Lý dẫn theo còn bị phân tán nhiều. Cộng thêm việc ráo riết đuổi theo quân hậu cần Tống triều để cướp lương thực nên có một số kỵ binh còn chưa theo kịp, vẫn còn bị tụt lại ở phía sau. Bởi vậy, nên tổn thất từ vụ nổ này cũng không lớn lắm. Nhưng những tiếng nổ liên tiếp đó khiến tất cả những con chiến mã của binh sĩ Tây Hạ bị kinh động, có những con ngựa hoảng sợ chồm lên phía trước, đứng thẳng mình mà hí vang. Điều này khiến cho binh sĩ của Ngôi Danh Lý bị văng ra khỏi mình ngựa ngay lập tức. Cũng có những con ngựa không chịu sự kiểm soát của chủ, chúng lồng lộn chạy khắp nơi. Thế là không ngừng có những kỵ sĩ bị văng khỏi lưng ngựa, thậm chí còn có hai ba con ngựa va vào nhau khiến quân Tây Hạ phải chịu một xung lực lớn. Hậu quả là có không ít tên bị ngựa dẫm chết. Thê thảm nhất là thời điểm này có yên ngựa, thế nên có vô số binh sĩ đã ngã ngựa mà một chân vẫn còn bị mắc ở yên không tháo ra được. Bởi vậy nên chúng bị ngựa kéo cho tới chết.

Đương nhiên tất cả những điều này không có nghĩa là năm nghìn binh sĩ Tây Hạ đều đã chết hết. Bởi còn một phần lớn binh lính nhờ bị tụt lại phía sau do cưỡi ngựa chậm không nằm trong phạm vi tiếng nổ, hoặc những người có khả năng cưỡi ngựa tốt nên may mắn thoát chết. Trong số những người thoát chết ấy có thủ lĩnh Ngôi Danh Lý. Nhưng tình hình lúc này tương đối hỗn loạn, thế nên binh sĩ Tây Hạ không hề nghe được những tiếng hiệu lệnh của y. Một lúc sau, đám quân này mới ổn định lại được trên vùng đất tuyết đầy máu tươi và những phần còn sót lại của chân tay người chết.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lúc này, Ngôi Danh Lý không vì tổn thất trước mắt mà giận dữ. Cần phải sống mái một phen với quân Tống. Y ra lệnh cho toàn quân lập tức tập trung đội hình rút về phía sau. Đây không phải do trực giác của y nhạy bén, cũng chẳng phải vì y quá thông minh. Y trông thấy sau tiếng nổ vang trời kia thì đám quân hậu cần Tống triều không bỏ chạy nữa, mà ngược lại họ quay lại tấn công về phía đội quân của y.

Cho dù là như thế này thì Ngôi Danh Lý cũng không cho rằng chỉ với bốn ngàn binh sĩ ấy mà có thể uy hiếp tới đội quân của y. Và ngược lại, hiện giờ hơn ba ngàn kỵ binh của y vẫn được an toàn. Cho dù những con ngựa vẫn còn chưa ổn định lại sau cơn kinh hãi, chúng không ngừng hí vang khiến cho binh sĩ của y phải dùng sức để ghìm chặt dây cương lại.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bởi vì vẻ mặt của những binh sĩ Tống triều đang xông đến khiến Ngôi Danh Lý thấy hoảng sợ. Lúc này y hoàn toàn nắm chắc phần thắng của mình khi giao chiến với đám quân Tống kia, nhưng tại sao vẻ mặt của họ lại có thể trấn tĩnh đến thế kia? Vẻ mặt của đám quân Tống kia chẳng khác gì một đầm nước chết, hơn nữa lại còn tràn trề sát khí.

Tự dưng Ngôi Danh Lý liên tưởng đến chuyện bọn họ dùng những xe lương thảo làm mồi dụ quân của y. Dù gì thì y cũng đã trải qua nhiều trận chinh chiến trên sa trường, chém giết cũng không ít. Y hiểu ra rằng đây là cả một cạm bẫy.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Hiểu ra mọi chuyện, Ngôi Danh Lý bèn đưa đám quân còn lại quay đầu bỏ chạy. Phía sau, quân Tống không ngừng bắn tên đuổi theo. Tuy không ngừng có những tên binh sĩ bị trúng tên và phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết nhưng Ngôi Danh Lý cũng không dừng lại. Y còn nghe được cả những lời oán hận của những tướng sĩ bên cạnh. Tuy rằng quân Tống phía sau càng lúc càng cách chúng xa hơn, nhưng y vẫn có cảm giác nguy hiểm lớn hơn nữa còn đang chờ quân đội của y ở phía trước. Quả nhiên như linh tính đã mách bảo, y trông thấy mội đội quân Tống ào tới.

Trong tình thế này, y chỉ có thể hạ lệnh cho binh sĩ của mình xông lên phía trước. Bởi nếu lui về phía sau thì vẫn còn một đám binh sĩ Tống triều đang đuổi theo, khi họ tới nơi thì toàn bộ đội quân của y sẽ bị tiêu diệt.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Thạch Kiên lạnh lùng quan sát đám binh sĩ đang tìm đường chạy trốn. Hắn cũng thấy tốc độ của bọn chúng mỗi lúc một nhanh hơn. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa phát lệnh cho đám thuộc hạ ra tay. Đây là một trận diễn tập. Bởi vì số lượng đội bộ binh Tống triều hơn rất nhiều lần so với đội kỵ binh Tây Hạ. Sau này quân Tống đối mặt với quân Tây Hạ chủ yếu vẫn dựa vào bộ binh. Trong tình thế chiếm ưu thế lớn như thế này, hắn không hề nghĩ làm thế nào để chiến thắng, mà hắn chỉ nghĩ làm sao để binh sĩ của mình có được sự rèn luyện từ trận chiến này.

Hai trăm bước! Một trăm năm mươi bước nữa… Một trăm bước…

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Mấy ngàn binh sĩ Tây Hạ càng lúc càng lớn dần hơn trong mắt hắn, khi chỉ còn một trăm bước nữa hắn mới hạ lệnh:

- Bắn.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

.

Chapter
1 Chương 1: Nhục Nhã
2 Chương 2: Chưng cất
3 Chương 3: Bán
4 Chương 4: Mua
5 Chương 5: Hồng Diên
6 Chương 6: Sinh Nhật
7 Chương 7: Kỹ Kinh
8 Chương 8: Nổi Tiếng
9 Chương 9: Đến Già
10 Chương 10: Cự Tuyệt
11 Chương 11: Kỳ Thật
12 Chương 12: Đóng Cửa
13 Chương 13: Thánh Chỉ
14 Chương 14: Sinh Bi
15 Chương 15: Tây Du Hiếu Ký
16 Chương 16: Thánh Chỉ Tới
17 Chương 17: Cự Tuyệt
18 Chương 18: Đề Thơ
19 Chương 19: Giá Trị
20 Chương 20: Thần Tượng
21 Chương 21: Đạo Thánh Chỉ Thứ Hai
22 Chương 22: Lục Ngạc
23 Chương 23: Đi Xem
24 Chương 24: Đại Công
25 Chương 25: Sinh Tử
26 Chương 26: Lợi Nhuận
27 Chương 27: Hình Cầu
28 Chương 28: Đạo Thánh Chỉ Thứ Ba
29 Chương 29: Khó Chịu
30 Chương 30: Chờ Đợi
31 Chương 31: Ký Hiệu
32 Chương 32: Khách Quý
33 Chương 33: Nói Chuyện
34 Chương 34: Bắt Chước
35 Chương 35: Sửa Lại Lịch Sử
36 Chương 36: Khẩu Chiến
37 Chương 37: Hồng Lâu Mộng
38 Chương 38: Nữ Nhân
39 Chương 39: Trở Về
40 Chương 40: Koala (Gấu túi)
41 Chương 41: Nhất Đế
42 Chương 42: Hào Quang Bảo Thạch
43 Chương 43: Gieo Trồng
44 Chương 44: Máy Kéo Sợi
45 Chương 45: Biện Pháp
46 Chương 46: Cánh Cửa
47 Chương 47: Vì Ai
48 Chương 48: So Tài
49 Chương 49: Đồng Chung
50 Chương 50: Lư Hương
51 Chương 51: Đề Mục
52 Chương 52: Đập Đá
53 Chương 53: Số Gà
54 Chương 54: Bái Sư
55 Chương 55: Trưởng Thành
56 Chương 56: Mất Trộm
57 Chương 57: Thánh Nhân
58 Chương 58: Ngụy Thư
59 Chương 59: Quân Vô Hí Ngôn
60 Chương 60: Xuất Thế
61 Chương 61: Cáo Biệt
62 Chương 62: Biển Người
63 Chương 63: Dọa Khiếp
64 Chương 64: Uyển Dung
65 Chương 65: Hứa Hẹn
66 Chương 66: Nhập Cung
67 Chương 67: Tứ Đại Tội Danh
68 Chương 68: Bão Nổi
69 Chương 69: Tiểu Thuyết
70 Chương 70: Tiểu Nhân
71 Chương 71: Lương Thần
72 Chương 72: Bạch Mã Hoàng Tử
73 Chương 73: Múa Kiếm
74 Chương 74: Hạng Trang
75 Chương 75: Sa Đọa
76 Chương 76: Một Gậy
77 Chương 77: Sơn trại
78 Chương 78: Sao
79 Chương 79: Tổ Sư
80 Chương 80: Hoa Bái
81 Chương 81: Thuốc Nổ
82 Chương 82: Kỳ Trân Dị Bảo
83 Chương 83: Ca ca
84 Chương 84: Ngọc ca
85 Chương 85: Đập Phá
86 Chương 86: Đại Lý
87 Chương 87: Thật Cao
88 Chương 88: Lòng Dạ Thâm Hiểm
89 Chương 89: Muội muội
90 Chương 91: Ám Sát
91 Chương 92: Chết
92 Chương 93: Tiểu Như
93 Chương 94: Huyết Thệ
94 Chương 95: Bay trên trời
95 Chương 96: Lạc Thiên
96 Chương 97: Thần tiên
97 Chương 98: Yêu nữ
98 Chương 99: Câu đối
99 Chương 100: Đấu liên
100 Chương 101: Ba sĩ.
101 Chương 102: Đáp án!
102 Chương 103: Ngốc tử
103 Chương 104: Tranh tế
104 Chương 105: Sứ giả
105 Chương 106: Hòa bình
106 Chương 107: Ám nhãn
107 Chương 108: Thi đấu
108 Chương 109: Nãi nãi
109 Chương 110: Lộ hình
110 Chương 111: Tạ thế
111 Chương 112: Cầu nguyện
112 Chương 113: Chính khí
113 Chương 114: Người dưng
114 Chương 115: Đi xa
115 Chương 116: Một năm
116 Chương 117: Song hoa
117 Chương 118: Chữ in rời
118 Chương 119: Mười đạo thánh chỉ
119 Chương 120: Lời cảnh cáo
120 Chương 121: Khốc âm
121 Chương 122: Ủy thác
122 Chương 123: Đặc Quyền
123 Chương 124: Tin tưởng
124 Chương 125: Giúp đỡ
125 Chương 126: Đại Trượng
126 Chương 127: Khám nghiệm tử thi
127 Chương 128: Đại án
128 Chương 129: Thiên Lang
129 Chương 130: Tắm
130 Chương 131: Tắm chung
131 Chương 132: Xuân dược
132 Chương 133: Lão nhị.
133 Chương 134: Thần tiên.
134 Chương 135: Nhớ người.
135 Chương 136: Đấu pháp (thượng).
136 Chương 137: Đấu pháp (trung).
137 Chương 138: Đấu pháp (hạ).
138 Chương 139: Cưa người.
139 Chương 140: Chiết liễu
140 Chương 141: Trinh tiết .
141 Chương 142: Song Hoàng ( thượng).
142 Chương 143: Song Hoàng ( Trung)
143 Chương 144: Song Hoàng (Hạ)
144 Chương 145: Bao cỏ
145 Chương 146: Con chó què.
146 Chương 147: Hậu trường
147 Chương 148: Vòng quanh trái đất
148 Chương 149: Nhất định phải giết.
149 Chương 150: Lolita.
150 Chương 151: Thiên Long.
151 Chương 152: Không phải người.
152 Chương 153: Heo chó.
153 Chương 154: Bồ tát.
154 Chương 155: Diệt môn.
155 Chương 156: Chúc tết.
156 Chương 157: Lý Tuệ.
157 Chương 158: Vẽ lông mày..
158 Chương 159: Anh phi.
159 Chương 160: Yết hầu.
160 Chương 161: Tranh đấu.
161 Chương 162: Gian thần.
162 Chương 163: Liệt sĩ.
163 Chương 164: Liệt sĩ (2).
164 Chương 165: Liệt sĩ (3).
165 Chương 166: Danh.
166 Chương 167: Báo chí.
167 Chương 168: Tiêu dao.
168 Chương 169: Đạm cúc.
169 Chương 170: Đạm cúc (Tiếp).
170 Chương 171: Kèn.
171 Chương 172: Bình Minh. (thượng)
172 Chương 173: Bình minh. (trung)
173 Chương 174: Bình minh. (Hạ)
174 Chương 175: Át chủ bài.
175 Chương 176: Quạt lông.
176 Chương 177: Dã lang. (thượng)
177 Chương 178: Dã lang. (trung)
178 Chương 179: Ánh bình minh.
179 Chương 180: Cưỡng gian.
180 Chương 181: Giáo chủ. (thượng)
181 Chương 182: Giáo chủ. (hạ)
182 Chương 183: Cô thành. (thượng)
183 Chương 184: Cô thành. (trung)
184 Chương 185: Cô thành. (hạ)
185 Chương 186: Động phòng.
186 Chương 187: Giường lớn.
187 Chương 188: Thành máu- phách đạo-hải dương.
188 Chương 189: Thành máu - loài chó trung thành.
189 Chương 190: Hỏa khí. (1)
190 Chương 191: Hỏa khí (hạ)
191 Chương 192: Thánh nhân
192 Chương 193: Kết võng (thượng)
193 Chương 194: Kết võng (hạ)
194 Chương 195: Kế hoạch
195 Chương 196: Lượng kiếm
196 Chương 197: Hoan nghênh
197 Chương 198: Kịch nói
198 Chương 199: Bạch thoại
199 Chương 200: Hỗ Trợ
200 Chương 201: Ngầm Chiến (thượng)
201 Chương 202: Ngầm Chiến (hạ)
202 Chương 203: Trận chiến thầm lặng
203 Chương 204: Mỹ nhân (thượng)
204 Chương 205: Mỹ nhân (hạ)
205 Chương 206: Lục bình
206 Chương 207: Hoa Mai. (Thượng)
207 Chương 208: Hoa Mai. (Hạ)
208 Chương 209: Dạ chiến.
209 Chương 210: Vương sư
210 Chương 211: Hồng Tuyết (thượng)
211 Chương 212: Hồng Tuyết (trung)
212 Chương 213: Hồng tuyết (hạ)
213 Chương 214: Một mình chiến đấu.
214 Chương 215: Nội gián
215 Chương 216: Người mới đến
216 Chương 217: Không phải thần
217 Chương 218: Không phải thần (hạ)
218 Chương 219: Giai nhân
219 Chương 220: Phá bình
220 Chương 221: Tướng quân mặt sắt (thượng)
221 Chương 222: Tướng quân mặt sắt (trung)
222 Chương 223: Tướng quân mặt sắt (hạ)
223 Chương 224: Bảy ngày
224 Chương 225: Băng
225 Chương 226: Nhảy múa trên mũi dao
226 Chương 227: Khúc tiếu gian
227 Chương 228: Tan thành tro bụi
228 Chương 229: Thương hoảng nam cố (Thượng)
229 Chương 230: Thương hoàng nam cố (2)
230 Chương 231: Dụng thị bất dụng (1+2)
231 Chương 232: Ngựa giống siêu cấp (1)
232 Chương 233: Ngựa giống siêu cấp. (2)
233 Chương 234: Trói lại. (1+2+3)
234 Chương 235: Rượu độc. (1+2)
235 Chương 236: Một chuyện nhỏ. (1+2)
236 Chương 237: Kiều nhu
237 Chương 238: Nô tỳ hầu chủ nhân đi ngủ
238 Chương 239: Chịu tội
239 Chương 240: Dùng hình.
240 Chương 241: Phản gián.
241 Chương 242: Thảo dân mệt mỏi rồi.
242 Chương 243: Đi theo ta
243 Chương 244: Đánh bố vợ.
244 Chương 245: Gia pháp của Thạch Kiên.
245 Chương 246: Trời sắp đổ mưa
246 Chương 247: Xuất hiện nanh vuốt
247 Chương 248: Cạm Bẫy.
248 Chương 249: vô danh
249 Chương 250: Cá trong chậu.
250 Chương 251: Hoàng thượng giá lâm
251 Chương 252: Luyến tiếc
252 Chương 253: Chịu chết hay Bức phá
253 Chương 254: Trời giáng thần binh (1-2)
254 Chương 255: Trời giáng thần binh ( 3+4 )
255 Chương 256: Trời giáng thần binh ( 5)
256 Chương 257: Bỉ chi đạo (1+2 )
257 Chương 258: Bỉ chi đạo (3 )
258 Chương 259: Còn bỉ thân
259 Chương 260: Pháo hoa chí mạng. (1+2)
260 Chương 261: Tiền cũng có thể hại chết người (1+2)
261 Chương 262: Trận chiến quỷ dị (1+2)
262 Chương 263: Người bay. (1+2+3 )
263 Chương 264: Lão ký. (1+2)
264 Chương 265: Khách tới tiểu thành. (1+2)
265 Chương 266: Tuyết Âm Sơn.
266 Chương 267: Tán tài đồng tử (1+2)
267 Chương 268: Điên cuồng (1+2)
268 Chương 269: Con thiêu thân cuối cùng.
269 Chương 270: Lưu Lang trở lại. (1)
270 Chương 271: Lưu bang trở lại (2)
271 Chương 272: Lưu bang trở lại (3)
272 Chương 273: giữ ngựa (1)
273 Chương 274: giữ ngựa (2)
274 Chương 275: tính kế (thượng)
275 Chương 276: tính kế (hạ)
276 Chương 277: trường chinh chi thủy
277 Chương 278: Phá vây (1)
278 Chương 279: Phá vây (2)
279 Chương 280: mấy cái rương (1)
280 Chương 281: mấy cái rương (2)
281 Chương 282: mấy cái rương (3)
282 Chương 283: thật sự là thần tiên
283 Chương 284: Thật sự là thần tiên sao? (1)
284 Chương 285: Thật sự là thần tiên sao? (2)
285 Chương 286: Tiêu điểm
286 Chương 287: Sinh thiên ( thượng )
287 Chương 288: Sinh thiên ( hạ )
288 Chương 289: chấn động thiên hạ
289 Chương 290: bàng quan
290 Chương 295: Cái lớn mạnh nhất(2)
291 Chương 297: thứ mạnh nhất
292 Chương 298: Thứ Mạnh Nhất. (2)
293 Chương 299: Thứ Mạnh Nhất. (3)
294 Chương 300: Tặng Huynh Một Người Con Gái (1) - 292-1
295 Chương 301: Tặng Huynh Một Người Con Gái (2)
296 Chương 302: Hồ Ly. (1)
297 Chương 303: Hồ Ly. (2)
298 Chương 304: Siêu Cấp Ô Long Thủ
299 Chương 305: Về Nhà(Thượng)
300 Chương 306: Về Nhà(Hạ)
301 Chương 307: Hãy Đá Vào Cái Mông Ương Ngạnh Đó Thay Trẫm..
302 Chương 308: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (1)
303 Chương 309: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (2)
304 Chương 310: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa. (1)
305 Chương 311: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (2)
306 Chương 312: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (3)
307 Chương 313: Nhóm Công Chúa Đấu Đá
308 Chương 314: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 1)
309 Chương 315: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 2)
310 Chương 316: Nhóm Công Chúa Quận Chúa Va Chạm. (Hạ)
Chapter

Updated 310 Episodes

1
Chương 1: Nhục Nhã
2
Chương 2: Chưng cất
3
Chương 3: Bán
4
Chương 4: Mua
5
Chương 5: Hồng Diên
6
Chương 6: Sinh Nhật
7
Chương 7: Kỹ Kinh
8
Chương 8: Nổi Tiếng
9
Chương 9: Đến Già
10
Chương 10: Cự Tuyệt
11
Chương 11: Kỳ Thật
12
Chương 12: Đóng Cửa
13
Chương 13: Thánh Chỉ
14
Chương 14: Sinh Bi
15
Chương 15: Tây Du Hiếu Ký
16
Chương 16: Thánh Chỉ Tới
17
Chương 17: Cự Tuyệt
18
Chương 18: Đề Thơ
19
Chương 19: Giá Trị
20
Chương 20: Thần Tượng
21
Chương 21: Đạo Thánh Chỉ Thứ Hai
22
Chương 22: Lục Ngạc
23
Chương 23: Đi Xem
24
Chương 24: Đại Công
25
Chương 25: Sinh Tử
26
Chương 26: Lợi Nhuận
27
Chương 27: Hình Cầu
28
Chương 28: Đạo Thánh Chỉ Thứ Ba
29
Chương 29: Khó Chịu
30
Chương 30: Chờ Đợi
31
Chương 31: Ký Hiệu
32
Chương 32: Khách Quý
33
Chương 33: Nói Chuyện
34
Chương 34: Bắt Chước
35
Chương 35: Sửa Lại Lịch Sử
36
Chương 36: Khẩu Chiến
37
Chương 37: Hồng Lâu Mộng
38
Chương 38: Nữ Nhân
39
Chương 39: Trở Về
40
Chương 40: Koala (Gấu túi)
41
Chương 41: Nhất Đế
42
Chương 42: Hào Quang Bảo Thạch
43
Chương 43: Gieo Trồng
44
Chương 44: Máy Kéo Sợi
45
Chương 45: Biện Pháp
46
Chương 46: Cánh Cửa
47
Chương 47: Vì Ai
48
Chương 48: So Tài
49
Chương 49: Đồng Chung
50
Chương 50: Lư Hương
51
Chương 51: Đề Mục
52
Chương 52: Đập Đá
53
Chương 53: Số Gà
54
Chương 54: Bái Sư
55
Chương 55: Trưởng Thành
56
Chương 56: Mất Trộm
57
Chương 57: Thánh Nhân
58
Chương 58: Ngụy Thư
59
Chương 59: Quân Vô Hí Ngôn
60
Chương 60: Xuất Thế
61
Chương 61: Cáo Biệt
62
Chương 62: Biển Người
63
Chương 63: Dọa Khiếp
64
Chương 64: Uyển Dung
65
Chương 65: Hứa Hẹn
66
Chương 66: Nhập Cung
67
Chương 67: Tứ Đại Tội Danh
68
Chương 68: Bão Nổi
69
Chương 69: Tiểu Thuyết
70
Chương 70: Tiểu Nhân
71
Chương 71: Lương Thần
72
Chương 72: Bạch Mã Hoàng Tử
73
Chương 73: Múa Kiếm
74
Chương 74: Hạng Trang
75
Chương 75: Sa Đọa
76
Chương 76: Một Gậy
77
Chương 77: Sơn trại
78
Chương 78: Sao
79
Chương 79: Tổ Sư
80
Chương 80: Hoa Bái
81
Chương 81: Thuốc Nổ
82
Chương 82: Kỳ Trân Dị Bảo
83
Chương 83: Ca ca
84
Chương 84: Ngọc ca
85
Chương 85: Đập Phá
86
Chương 86: Đại Lý
87
Chương 87: Thật Cao
88
Chương 88: Lòng Dạ Thâm Hiểm
89
Chương 89: Muội muội
90
Chương 91: Ám Sát
91
Chương 92: Chết
92
Chương 93: Tiểu Như
93
Chương 94: Huyết Thệ
94
Chương 95: Bay trên trời
95
Chương 96: Lạc Thiên
96
Chương 97: Thần tiên
97
Chương 98: Yêu nữ
98
Chương 99: Câu đối
99
Chương 100: Đấu liên
100
Chương 101: Ba sĩ.
101
Chương 102: Đáp án!
102
Chương 103: Ngốc tử
103
Chương 104: Tranh tế
104
Chương 105: Sứ giả
105
Chương 106: Hòa bình
106
Chương 107: Ám nhãn
107
Chương 108: Thi đấu
108
Chương 109: Nãi nãi
109
Chương 110: Lộ hình
110
Chương 111: Tạ thế
111
Chương 112: Cầu nguyện
112
Chương 113: Chính khí
113
Chương 114: Người dưng
114
Chương 115: Đi xa
115
Chương 116: Một năm
116
Chương 117: Song hoa
117
Chương 118: Chữ in rời
118
Chương 119: Mười đạo thánh chỉ
119
Chương 120: Lời cảnh cáo
120
Chương 121: Khốc âm
121
Chương 122: Ủy thác
122
Chương 123: Đặc Quyền
123
Chương 124: Tin tưởng
124
Chương 125: Giúp đỡ
125
Chương 126: Đại Trượng
126
Chương 127: Khám nghiệm tử thi
127
Chương 128: Đại án
128
Chương 129: Thiên Lang
129
Chương 130: Tắm
130
Chương 131: Tắm chung
131
Chương 132: Xuân dược
132
Chương 133: Lão nhị.
133
Chương 134: Thần tiên.
134
Chương 135: Nhớ người.
135
Chương 136: Đấu pháp (thượng).
136
Chương 137: Đấu pháp (trung).
137
Chương 138: Đấu pháp (hạ).
138
Chương 139: Cưa người.
139
Chương 140: Chiết liễu
140
Chương 141: Trinh tiết .
141
Chương 142: Song Hoàng ( thượng).
142
Chương 143: Song Hoàng ( Trung)
143
Chương 144: Song Hoàng (Hạ)
144
Chương 145: Bao cỏ
145
Chương 146: Con chó què.
146
Chương 147: Hậu trường
147
Chương 148: Vòng quanh trái đất
148
Chương 149: Nhất định phải giết.
149
Chương 150: Lolita.
150
Chương 151: Thiên Long.
151
Chương 152: Không phải người.
152
Chương 153: Heo chó.
153
Chương 154: Bồ tát.
154
Chương 155: Diệt môn.
155
Chương 156: Chúc tết.
156
Chương 157: Lý Tuệ.
157
Chương 158: Vẽ lông mày..
158
Chương 159: Anh phi.
159
Chương 160: Yết hầu.
160
Chương 161: Tranh đấu.
161
Chương 162: Gian thần.
162
Chương 163: Liệt sĩ.
163
Chương 164: Liệt sĩ (2).
164
Chương 165: Liệt sĩ (3).
165
Chương 166: Danh.
166
Chương 167: Báo chí.
167
Chương 168: Tiêu dao.
168
Chương 169: Đạm cúc.
169
Chương 170: Đạm cúc (Tiếp).
170
Chương 171: Kèn.
171
Chương 172: Bình Minh. (thượng)
172
Chương 173: Bình minh. (trung)
173
Chương 174: Bình minh. (Hạ)
174
Chương 175: Át chủ bài.
175
Chương 176: Quạt lông.
176
Chương 177: Dã lang. (thượng)
177
Chương 178: Dã lang. (trung)
178
Chương 179: Ánh bình minh.
179
Chương 180: Cưỡng gian.
180
Chương 181: Giáo chủ. (thượng)
181
Chương 182: Giáo chủ. (hạ)
182
Chương 183: Cô thành. (thượng)
183
Chương 184: Cô thành. (trung)
184
Chương 185: Cô thành. (hạ)
185
Chương 186: Động phòng.
186
Chương 187: Giường lớn.
187
Chương 188: Thành máu- phách đạo-hải dương.
188
Chương 189: Thành máu - loài chó trung thành.
189
Chương 190: Hỏa khí. (1)
190
Chương 191: Hỏa khí (hạ)
191
Chương 192: Thánh nhân
192
Chương 193: Kết võng (thượng)
193
Chương 194: Kết võng (hạ)
194
Chương 195: Kế hoạch
195
Chương 196: Lượng kiếm
196
Chương 197: Hoan nghênh
197
Chương 198: Kịch nói
198
Chương 199: Bạch thoại
199
Chương 200: Hỗ Trợ
200
Chương 201: Ngầm Chiến (thượng)
201
Chương 202: Ngầm Chiến (hạ)
202
Chương 203: Trận chiến thầm lặng
203
Chương 204: Mỹ nhân (thượng)
204
Chương 205: Mỹ nhân (hạ)
205
Chương 206: Lục bình
206
Chương 207: Hoa Mai. (Thượng)
207
Chương 208: Hoa Mai. (Hạ)
208
Chương 209: Dạ chiến.
209
Chương 210: Vương sư
210
Chương 211: Hồng Tuyết (thượng)
211
Chương 212: Hồng Tuyết (trung)
212
Chương 213: Hồng tuyết (hạ)
213
Chương 214: Một mình chiến đấu.
214
Chương 215: Nội gián
215
Chương 216: Người mới đến
216
Chương 217: Không phải thần
217
Chương 218: Không phải thần (hạ)
218
Chương 219: Giai nhân
219
Chương 220: Phá bình
220
Chương 221: Tướng quân mặt sắt (thượng)
221
Chương 222: Tướng quân mặt sắt (trung)
222
Chương 223: Tướng quân mặt sắt (hạ)
223
Chương 224: Bảy ngày
224
Chương 225: Băng
225
Chương 226: Nhảy múa trên mũi dao
226
Chương 227: Khúc tiếu gian
227
Chương 228: Tan thành tro bụi
228
Chương 229: Thương hoảng nam cố (Thượng)
229
Chương 230: Thương hoàng nam cố (2)
230
Chương 231: Dụng thị bất dụng (1+2)
231
Chương 232: Ngựa giống siêu cấp (1)
232
Chương 233: Ngựa giống siêu cấp. (2)
233
Chương 234: Trói lại. (1+2+3)
234
Chương 235: Rượu độc. (1+2)
235
Chương 236: Một chuyện nhỏ. (1+2)
236
Chương 237: Kiều nhu
237
Chương 238: Nô tỳ hầu chủ nhân đi ngủ
238
Chương 239: Chịu tội
239
Chương 240: Dùng hình.
240
Chương 241: Phản gián.
241
Chương 242: Thảo dân mệt mỏi rồi.
242
Chương 243: Đi theo ta
243
Chương 244: Đánh bố vợ.
244
Chương 245: Gia pháp của Thạch Kiên.
245
Chương 246: Trời sắp đổ mưa
246
Chương 247: Xuất hiện nanh vuốt
247
Chương 248: Cạm Bẫy.
248
Chương 249: vô danh
249
Chương 250: Cá trong chậu.
250
Chương 251: Hoàng thượng giá lâm
251
Chương 252: Luyến tiếc
252
Chương 253: Chịu chết hay Bức phá
253
Chương 254: Trời giáng thần binh (1-2)
254
Chương 255: Trời giáng thần binh ( 3+4 )
255
Chương 256: Trời giáng thần binh ( 5)
256
Chương 257: Bỉ chi đạo (1+2 )
257
Chương 258: Bỉ chi đạo (3 )
258
Chương 259: Còn bỉ thân
259
Chương 260: Pháo hoa chí mạng. (1+2)
260
Chương 261: Tiền cũng có thể hại chết người (1+2)
261
Chương 262: Trận chiến quỷ dị (1+2)
262
Chương 263: Người bay. (1+2+3 )
263
Chương 264: Lão ký. (1+2)
264
Chương 265: Khách tới tiểu thành. (1+2)
265
Chương 266: Tuyết Âm Sơn.
266
Chương 267: Tán tài đồng tử (1+2)
267
Chương 268: Điên cuồng (1+2)
268
Chương 269: Con thiêu thân cuối cùng.
269
Chương 270: Lưu Lang trở lại. (1)
270
Chương 271: Lưu bang trở lại (2)
271
Chương 272: Lưu bang trở lại (3)
272
Chương 273: giữ ngựa (1)
273
Chương 274: giữ ngựa (2)
274
Chương 275: tính kế (thượng)
275
Chương 276: tính kế (hạ)
276
Chương 277: trường chinh chi thủy
277
Chương 278: Phá vây (1)
278
Chương 279: Phá vây (2)
279
Chương 280: mấy cái rương (1)
280
Chương 281: mấy cái rương (2)
281
Chương 282: mấy cái rương (3)
282
Chương 283: thật sự là thần tiên
283
Chương 284: Thật sự là thần tiên sao? (1)
284
Chương 285: Thật sự là thần tiên sao? (2)
285
Chương 286: Tiêu điểm
286
Chương 287: Sinh thiên ( thượng )
287
Chương 288: Sinh thiên ( hạ )
288
Chương 289: chấn động thiên hạ
289
Chương 290: bàng quan
290
Chương 295: Cái lớn mạnh nhất(2)
291
Chương 297: thứ mạnh nhất
292
Chương 298: Thứ Mạnh Nhất. (2)
293
Chương 299: Thứ Mạnh Nhất. (3)
294
Chương 300: Tặng Huynh Một Người Con Gái (1) - 292-1
295
Chương 301: Tặng Huynh Một Người Con Gái (2)
296
Chương 302: Hồ Ly. (1)
297
Chương 303: Hồ Ly. (2)
298
Chương 304: Siêu Cấp Ô Long Thủ
299
Chương 305: Về Nhà(Thượng)
300
Chương 306: Về Nhà(Hạ)
301
Chương 307: Hãy Đá Vào Cái Mông Ương Ngạnh Đó Thay Trẫm..
302
Chương 308: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (1)
303
Chương 309: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (2)
304
Chương 310: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa. (1)
305
Chương 311: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (2)
306
Chương 312: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (3)
307
Chương 313: Nhóm Công Chúa Đấu Đá
308
Chương 314: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 1)
309
Chương 315: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 2)
310
Chương 316: Nhóm Công Chúa Quận Chúa Va Chạm. (Hạ)