Chương 22: Con Dâu Trở Thành Mẹ Chồng

Mã Tú Liên cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ thẳng mặt vào con trai thứ ba của mình: "Thằng ba, ý này của vợ con cũng là ý của con đúng không?" Nghe giọng điệu nguy hiểm của mẹ, Trần Kiến Nghiệp lắc đầu như cái trống bỏi: "Con không có, con không nghĩ vậy, con hoàn toàn đồng ý với lời mẹ nói.

"Khát vọng sống có thể nói là rất mạnh mẽ.

Mã Tú Liên lúc này mới liếc qua chỗ của Lý Xuân Hoa: "Nhưng mà vợ của con không đồng ý thì phải làm thế nào?""Có liên quan gì đến cô ấy?"Trần Kiến Nghiệp đầu tiên trừng mắt nhìn vợ mình một cái, sau đó mới nói một câu chính đáng: "Nhà của chúng ta mẹ làm chủ, mẹ nói cái gì thì chính là cái đấy.

"Vừa nói, còn vừa dùng khóe mắt liếc sang điếu thuốc trên tay cha mình là Trần Đại Trụ.

Sau đó là bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cha đang nhìn chằm chằm vào mình.

Giống y như ánh mắt của cha mỗi khi định đánh anh ấy hồi còn nhỏ.

Trần Kiến Nghiệp giật mình ngay tức khắc, lập tức quay đầu lại dạy dỗ Lý Xuân Hoa: "Lần sau nếu cô còn dám làm trái ý mẹ, tôi sẽ bỏ cô!"Mặt của Lý Xuân Hoa trắng bệch ngay lập tức.

Thực ra vừa nãy nói xong mấy lời kia, cô ta cũng hối hận rồi.

Ngày nay con gái lấy chồng mà bị nhà chồng chối bỏ, đuổi ra khỏi nhà thì phần lớn gia đình cha mẹ đẻ sẽ không quan tâm.

Vì vậy người phụ nữ mà bị trả về thì nếu không phải treo cổ tự tử, thì cũng phải vì miếng cơm manh áo mà gả cho một người tàn tật hoặc góa vợ, nếu không thì phải sống cô độc trong suốt phần đời còn lại của mình.

Đàn ông thì lại khác, đặc biệt là những gia đình có điều kiện tốt như nhà họ Trần, cả cái xã này không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn gả vào đây để được sống cuộc sống sung túc có cơm ăn áo mặc.

May mắn thay Mã Tú Liên cũng không thật sự muốn hưu cô ta, chỉ là quở trách vài câu, bảo cô ta về sau đừng có sinh ra những suy nghĩ không nên có.

Thế là lại phiền chán xua xua tay, "Được rồi được rồi, đều đi về ngủ hết đi.

Thằng cả, con đem mấy con chim bồ câu này vào bên trong đi.

"Sau đó lại quay sang đổi thành một bộ mặt yêu chiều nhìn Hách Liên Kiều: "Bé ngoan của bà nội cũng nên đi ngủ rồi.

"Thấy mẹ chồng không có ý định truy cứu tính toán chuyện này nữa, trái tim của Lý Xuân Hoa mới hạ xuống, nhanh chóng xoay người trở về phòng của mình.

Lòng bàn chân của cô ta lướt đi trên mặt đất nhanh như gió thổi, sợ rằng chậm một bước mẹ chồng lại hối hận muốn đổi ý.

Vừa mới theo dõi toàn bộ câu chuyện, khóe miệng của Chu Chiêu Đệ giật giật, cô ta suýt chút nữa còn tưởng em dâu ba là một người thân tàng bất lộ, không ngờ tới cũng chỉ là một kẻ có não bằng quả nho thôi.

Thật sự là quá ngu ngốc!Lý Xuân Hoa vừa trở về phòng đã nằm ngay lên giường, nhanh chóng nhắm chặt mắt giả vờ như đang ngủ, chỉ sợ chồng của cô ta lại đòi hưu cô ta.

Cũng không biết mẹ chồng nhà này dạy dỗ thế nào mà mấy đứa con trai đều hiếu thảo nghe lời đến lạ, bà bảo bọn họ đi hướng đông thì bọn họ nhất định sẽ không đi hướng Tây.

May mắn thay, đêm khuya rồi nên Trần Kiến Nghiệp buồn ngủ đến mức vừa mới chạm lưng xuống giường đã nghe thấy tiếng ngáy.

Lý Xuân Hoa lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự trong tương lai.

Đồng thời trong lòng vẫn còn chút ấm ức, cô ta chỉ vừa mới cãi lại lời của mẹ chồng có một câu thôi mà.

Nhưng mà ai bảo trong nhà bây giờ mẹ chồng toàn làm chủ.

Thế là ôm lấy cậu con trai đang ngủ say vào lòng, thì thầm to nhỏ: "Tiểu Bảo, con phải lớn thật nhanh để còn phụng dưỡng mẹ đấy nhé.

"Lý Xuân Hoa ôm lấy giấc mộng đẹp này mà ngủ thiếp đi, còn mơ rằng bản thân từ con dâu trở thành mẹ chồng, còn thẳng thừng dạy dỗ con dâu một bài học nữa.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy khóe miệng lại nhếch lên.

Tuy nhiên, cái tâm trạng tốt đẹp này đã biến mất khi cô ta bỏ miếng bánh đa khô cứng vào miệng, mà chị dâu cả lại được uống bát canh chim bồ câu thơm phức lại không sót lại một chút gì.

Cô ta nuốt nước miếng, bắt đầu cảm thấy hối hận khi để đứa con gái nhỏ cho chị cả chăm, nếu không thì người uống canh bồ câu đã là cô ta rồi.

Chu Chiêu Đệ trong mắt cũng hiện lên vẻ tham lam, nhưng dù khó chịu thế nào cũng cố nhịn không hét lên một cách mù quáng.

.

Chapter
1 Chương 1: Mơ Thấy Ánh Sáng Vàng
2 Chương 2: Cuối Cùng Cũng Mưa Rồi
3 Chương 3: Đều Bị Trúng Tà
4 Chương 4: Cháu Gái Ngoan Của Bà Nội
5 Chương 5: Làm Tổ Tông Để Hầu Hạ
6 Chương 6: Uống Canh Gà
7 Chương 7: Chuẩn Bị Ăn Đùi Gà
8 Chương 8: Bữa Cơm Đầy Tháng Hoành Tráng
9 Chương 9: Có Chút Không Bình Thường
10 Chương 10: Giận Mà Không Dám Nói Gì
11 Chương 11: Thỏ Rừng Tông Vào Đùi
12 Chương 12: Kinh Ngạc
13 Chương 13: Nói Năng Vớ Vẩn Cái Gì
14 Chương 14: Khẩu Phần Lương Thực Bị Cướp
15 Chương 15: Cực Kỳ Tủi Thân
16 Chương 16: Đã Ốm Đi Một Chút Rồi
17 Chương 17: Cậy Mạnh Đoạt Mất
18 Chương 18: Bị Hại
19 Chương 19: Trở Nên Biết Nghiên Cứu Hơn Rồi
20 Chương 20: Ông Trời Ban Lương Thực
21 Chương 21: Thế Mà Lại Là Một Người Hung Dữ
22 Chương 22: Con Dâu Trở Thành Mẹ Chồng
23 Chương 23: Nắm Bắt Thời Cơ
24 Chương 24: Chỉ Là Uất Ức Một Chút
25 Chương 25: Không Có Mắt Nhìn
26 Chương 26: Vì Sao Lại Khóc
27 Chương 27: Khen Cháu Gái Mỗi Ngày
28 Chương 28: Dâng Lên Cho Cô
29 Chương 29: Không Phải Đâu
30 Chương 30: Độc Đoán Và Vô Lý
31 Chương 31: Nó Không Cắn Người Đâu
32 Chương 32: Tôi Sẽ Đánh Các Chị
33 Chương 33: Đây Là Phí Chạy Vặt
34 Chương 34: Tâm Điểm Của Công Xã
35 Chương 35: Anh Hai Thật Lợi Hại
36 Chương 36: Làm Mẹ Dạy Dỗ
37 Chương 37: Đến Trừng Trị Mày
38 Chương 38: Coi Như Cô Ấy Đang Đánh Rắm
39 Chương 39: Đến Từ Thủ Đô
40 Chương 40: Thật Muốn Ôm Về Nhà
Chapter

Updated 40 Episodes

1
Chương 1: Mơ Thấy Ánh Sáng Vàng
2
Chương 2: Cuối Cùng Cũng Mưa Rồi
3
Chương 3: Đều Bị Trúng Tà
4
Chương 4: Cháu Gái Ngoan Của Bà Nội
5
Chương 5: Làm Tổ Tông Để Hầu Hạ
6
Chương 6: Uống Canh Gà
7
Chương 7: Chuẩn Bị Ăn Đùi Gà
8
Chương 8: Bữa Cơm Đầy Tháng Hoành Tráng
9
Chương 9: Có Chút Không Bình Thường
10
Chương 10: Giận Mà Không Dám Nói Gì
11
Chương 11: Thỏ Rừng Tông Vào Đùi
12
Chương 12: Kinh Ngạc
13
Chương 13: Nói Năng Vớ Vẩn Cái Gì
14
Chương 14: Khẩu Phần Lương Thực Bị Cướp
15
Chương 15: Cực Kỳ Tủi Thân
16
Chương 16: Đã Ốm Đi Một Chút Rồi
17
Chương 17: Cậy Mạnh Đoạt Mất
18
Chương 18: Bị Hại
19
Chương 19: Trở Nên Biết Nghiên Cứu Hơn Rồi
20
Chương 20: Ông Trời Ban Lương Thực
21
Chương 21: Thế Mà Lại Là Một Người Hung Dữ
22
Chương 22: Con Dâu Trở Thành Mẹ Chồng
23
Chương 23: Nắm Bắt Thời Cơ
24
Chương 24: Chỉ Là Uất Ức Một Chút
25
Chương 25: Không Có Mắt Nhìn
26
Chương 26: Vì Sao Lại Khóc
27
Chương 27: Khen Cháu Gái Mỗi Ngày
28
Chương 28: Dâng Lên Cho Cô
29
Chương 29: Không Phải Đâu
30
Chương 30: Độc Đoán Và Vô Lý
31
Chương 31: Nó Không Cắn Người Đâu
32
Chương 32: Tôi Sẽ Đánh Các Chị
33
Chương 33: Đây Là Phí Chạy Vặt
34
Chương 34: Tâm Điểm Của Công Xã
35
Chương 35: Anh Hai Thật Lợi Hại
36
Chương 36: Làm Mẹ Dạy Dỗ
37
Chương 37: Đến Trừng Trị Mày
38
Chương 38: Coi Như Cô Ấy Đang Đánh Rắm
39
Chương 39: Đến Từ Thủ Đô
40
Chương 40: Thật Muốn Ôm Về Nhà