Chương 22: Thận

Thanh mù nhiều năm lăn lộn ngoài đời, tham lam nhưng cũng thông minh. Ông ta đi theo sau Tần Thái, lén lút tìm hiểu xem cô đi đâu.

Bên ngoài công trường, Thanh mùi hỏi thăm một người công nhân, biết Tần Thái làm thủ kho cho công trường của Lí Diệu. Lí Diệu chính là anh Mèo, bởi vì chữ Diệu đọc giống tiếng mèo kêu, nên mọi người trêu gọi anh là anh Mèo.

Diệu: Đọc là miao, tiếng mèo kêu cũng đọc là miao.

Buổi tối, Tần Thái đang khóa cửa kho, Thanh mù bèn mò đến. Vừa thấy ông ta, Tần Thái lập tức tỏ ra cảnh giác, "Ông đến đây làm gì?"

Thanh mù vội vàng giải thích, "Thái tiểu thư (Ông ta nghe ngóng được ở đây người ta gọi Tần Thái là Thái Cầm), đừng hiểu lầm, tôi có ý tốt, ý tốt. Tôi biết một người này giàu lắm, muốn chúng ta cùng kết hợp tới xoắn của hắn một khoản." ông ta hạ thấp giọng, "Thái tiểu thư, cô có bản lĩnh, hà tất phải náu mình ở cái nơi như thế này."

Tần Thái lạnh nhạt đáp: "Tôi không có hứng, ông đi đi."

Thanh mù đâu chịu, da mặt ông ta dày hơn cả tường thành, cứ túm lấy Tần Thái thuyết phục, Tần Thái đẩy đẩy kéo kéo mãi phát chán, đành phải nói dối để gạt ông ta: "Thứ này phải cách một thời gian mới có thể phát huy tác dụng, ông về trước đi, tới lúc đó tôi sẽ đi tìm ông."

Lúc này Thanh mù mới chịu nuối tiếc ra về.

Không khí ngày một nóng bức, buổi tối, anh Mèo đưa Tần Thái vào thành phố Tam Họa, ăn chân lợn hầm ở quán, lại gọi thêm mấy xiên thịt nướng, thêm bia ướp lạnh, ăn thật sảng khoái.

Hai người đang ăn cơm, đột nhiên di động của anh Mèo đổ chuông. Anh Mèo nhìn Tần Thái một cái rồi mới bắt máy. Vẫn để loa ngoài.

Tần Thái nghe giọng nói thì giật mình, là bà Tần, Chu Bích Hoa.

"Tử Dương à, tiền của cháu dì nhận được rồi, thật quý vì cháu vẫn còn nhớ tới dì. Haizz, trong nhà xảy ra chuyện như thế, không biết bao giờ mới trả cho cháu được." Người anh họ xa đó của Tần Thái tên là Tạ Tử Dương, Tần Thái cảm thấy người cứng đờ.

Anh Mèo lại nhìn Tần Thái lần nữa, sau đó mới nhẹ nhàng đáp: "Dì à, tiền nhận được là tốt rồi. Dì hãy đưa chú đi khám bệnh đã."

"Ừ, đợi bao giờ có thận phù hợp sẽ làm phẫu thuật cho ông ấy. Cảm ơn cháu, khiến cháu phải lo lắng rồi."

Anh Mèo tiếp tục khách sáo với bà Tần một lúc, cuối cùng cúp máy. Vẻ mặt anh Mèo bỗng trở nên nghiêm túc, hỏi: "Em lấy đâu ra tiền?"

Tần Thái vùi đầu vào ăn bún, mở miệng nói dối: "Lần trước ở bệnh viện, người đẩy xe lăn cho Phương tổng đó, là sư thúc của em. Em mượn tiền từ chỗ anh ta."

Tần Thái nói vậy anh Mèo tin, bởi anh ta có ấn tượng khá sâu sắc với người đàn ông ấy. Hai mươi vạn chắc không phải là vấn đề lớn.

"Tại sao em không vay anh?" Câu này hỏi khá nhỏ, nhưng Tần Thái vẫn nghe thấy. Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh Mèo, đột nhiên đỏ mặt, "Anh Mèo....em sợ....em không trả được."

Anh Mèo cũng đỏ mặt, anh ta là một người đàn ông thô lỗ, người trên công trường hiểu không nhiều, nhưng trọng tình trọng nghĩa: "Tiểu Thái, vị sư thúc đó của em.....anh không biết nói thế nào, nhưng anh thật lòng coi em như người nhà, số tiền đó anh trả giúp em."

Anh ta lăn lộn ngoài đời, nên con mắt nhìn người cũng sắc hơn Tần Thái. Trên người Bạch Cập ám mùi tà khí, anh ta lo lắng khi thấy Tần Thái thân thiết quá với Bạch Cập.

Tần Thái lắc đầu, "Anh Mèo, em...."

Anh Mèo vặn tay, hồi lâu mới nói: "Em gái, mặc dù thời gian tiếp xúc hơi ngắn, nhưng anh là người thế nào, em chắc cũng biết. Anh không biết tại sao em không về nhà, nhưng nếu em không chê anh, hay là chúng ta....."

Mặt Tần Thái còn đỏ hơn vỏ tôm luộc, "Anh Mèo, em.....em có bạn trai rồi."

Anh Mèo sững lại, sau đó bèn tự giang tay vả vào mồm mình một cái, "Xem anh ăn nói linh tinh rồi, không sao, anh vẫn là an hem. Nào, uống với anh một ly."

Lần đầu tiên Tần Thái uống rượu, nói thật, mùi vị thật không ngon chút nào. Không biết tại sao lại nhiều người thích đến vậy.

Tần Thái uống nửa non, anh Mèo uống hail on. Anh ta là dân làm ăn, nên tửu lượng khá tốt, có điều đi cùng Tần Thái, anh ta cũng không dám uống nhiều.

Chỉ chút bia đó, mà mặt Tần Thái đã đỏ bừng bừng như quả táo mùa thu. Anh Mèo gắp thịt vào bát cho cô, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

Đôi khi, say vì sắc còn mạnh hơn say vì rượu.

Ăn cơm xong, Tần Thái ngồi xe của anh Mèo về công trường. Tối tháng tám, trăng vừa sáng vừa tròn. Xe trên đường rất ít, ánh trăng trải mặt đường.

"Em gái, người bạn trai của em..... chắc chắn là đọc nhiều sách lắm phải không?" Anh Mèo cười ngờ nghệch. Tần Thái mím môi, hình ảnh Lã Lương Bác ngồi đọc sách trên tầng chín của tòa nhà số 6 in đậm trong đầu cô: "Ừm, anh ấy biết không ít, cũng thích đọc sách."

Anh Mèo gãi gãi đầu, "Đọc nhiều sách tốt, giỏi hơn kẻ thô lỗ là anh."

Tần Thái mỉm cười, "Lại nói linh tinh."

"Em ra ngoài đi làm, là vì muốn nuôi cậu ta học à?" lần đầu tiên anh Mèo thử tìm hiểu chuyện gia đình cô, nhưng Tần Thái không thể nói thật: "Không phải..... anh ấy đi học rồi, cha mẹ em muốn em lấy chồng, vì vậy em mới bỏ đi."

Cô lại nói dối, nhưng anh Mèo không hề nghi ngờ: Kiều đoạn này quả thật quá đau khổ. "Ừ, vậy thì hãy cố gắng làm việc, đợi sau này tiết kiệm được tiền, thì cậu ta cũng tốt nghiệp. Bọn em có thể ở bên nhau."

Tần Thái gật mạnh đầu. Nhất định là sẽ ở bên nhau. Cô nhớ đến giấc mơ hồi đầu mới đến Trật Tự. Xung quanh là sóng biển dập dìu, dưới ánh mặt trời ấm áp, họ ôm nhau rất chặt.

Cảm giác ngọt ngào len lỏi vào tim, chỉ cần còn sống, chỉ cần chờ đợi.

Nhất định là sẽ có kết cục như thế.

Lương Bác, anh có khỏe không?

Anh Mèo liên tục giúp Tần Thái quan tâm chuyện gia đình, nguyên nhân của căn bệnh của Tần Lão Nhị là do chức năng thận suy yếu, còn bây giờ, căn bản không thể đợi để tìm được nguồn thận thích hợp. Cấy ghép cơ quan nội tạng, vấn đề khó nhất không phải phẫu thuật, mà là nguồn cung cấp nội tạng.

Anh Mèo nhìn nhìn Tần Thái, cuối cùng cũng đưa ra ý kiến cho bà Tần: "Dì à, nội tạng để cấy ghép tốt nhất vẫn nên dùng của người thân có quan hệ trực hệ, như thế mới không dễ bị đào thải."

Tần Thái nghe thấy tiếng bà Tần khóc, anh ba Tần Tiểu Vinh đang học trung học, sắp tốt nghiệp rồi, không ai dám nói cho anh ba Tần Thái biết chuyện Tần Lão Nhị bị nhiễm độc đường niệu. Em năm Tiểu Quý mới mười tuổi. Chị cả, chị hai đều xuất giá cả rồi, nhà chồng họ sao chịu đồng ý để họ cho cha mình một quả thận?

Tần Thái hít một hơi thật sâu.

Buổi tối, Thanh mù lại đến tìm Tần Thái. Tần Thái đột nhiên hỏi ông ta: "Trong chợ đen một quả thận bao nhiêu tiền?"

Thanh mù tỏ vẻ đắc ý, "Cô hỏi đúng người rồi, một quả thận từ tám đến mười lăm vạn, có điều có những chỗ chỉ cần năm vạn, hơn nữa không cần phẫu thuật, đảm bảo thành công."

Tần Thái quay đầu đi, Thanh mùi thần thần bí bí: "Có cần tôi đưa cô đi không?"

Tần Thái đi theo Thanh mù tới một nơi, khu chung cư, xung quanh ngay cả tấm biển đề tên chủ đầu tư cũng không có. Thanh mù dẫn cô lên tầng bốn rồi dừng lại, bên ngoài là hai chữ viết trên tờ giấy A4: Thông Dương.

Thanh mù gõ cửa, bên trong có người thò đầu ra. Nhìn thấy ông ta, lúc này mới chịu để hai người vào phòng.

Bên ngoài và bên trong khác nhau một trời một vực, ở giữa thờ một nhân vật dâu tóc dài thượt, không nhận ra là tổ sư của nghề nào. Bên phải bố trí một chiếc bàn gỗ, miếng vải đỏ sau bàn treo những tấm thẻ nhỏ bằng sứ trắng, trên đó viết một danh mục nhưng từ như âm trạch, dương trạch, phong thủy địa lý, bệnh tật, kiện cáo vân vân.

Trên bàn có một tấm kính, dưới tấm kính là bảng giá.

Trên tường, treo một bức tranh của Thái thượng lão quân. Hai bên có hai hai câu đối, triện cổ. Bên trái là: Thế sự quốc sự thính thiên, bên phải là: Nhữ thân nhữ mệnh do ngã.

Dịch nghĩa: Chuyện thế gian chuyện nước nhà nghe theo trời. Chuyện liên quan tới bản thân, số mệnh thì do mình.

Tần Thái bất giác thở dài một tiếng.

Phía dưới là một chiếc bàn thờ bằng gỗ hồng mộc, trên bàn thờ đặt một lư hương bằng đồng xanh, các họa tiết khắc trên thân đã mờ, bên trên khói hương nghi ngút. Hai bên đặt hai bình sứ Thanh Hoa, chỉ có điều Tần Thái không biết là đổ giả hay đồ thật.

Người tiếp đón mời họ ngồi xuống, pha trà rồi hỏi họ tới có việc gì. Thanh mù nói là khám bệnh, đối phương bèn đưa một tấm thẻ bài bằng sứ nhỏ viết bệnh tật cho ông ta, sau đó đăng ký họ tên, tuổi, ngày tháng năm sinh, số điện thoại....

Lúc viết ra ngày tháng năm sinh của mình, Tần Thái rất thận trọng.

Giống như việc ai cũng có họ tên,s ngày tháng năm sinh chính là một kiểu họ tên khác của hồn phách. Muốn tìm một cuốn sách, phải tra số hiệu. Còn muốn tìm một hồn phách, thì điều đầu tiên là phải có ngày tháng năm sinh giờ sinh của hồn phách ấy.

Nếu biết được ngày giờ sinh của một người, thì cho dù là thầy phù thủy sơ cấp mới nhập môn cũng có thể dễ dàng khiến một người đang bình thường phải chết được.

Nhưng quy định ở đây vô cùng kỳ quái, tất cả những người tới đăng kí đều phải viết ngày giờ sinh của mình. Tần Thái viết năm sinh, tháng sinh, ngày sinh, nhưng giờ thì cô điền tùy tiện là giờ dậu.

Nếu là người hiểu biết về mệnh lí, thì rất dễ để biết tháng sinh năm sinh của một người, nhưng ngày và giờ thì nói sẽ không chuẩn.

Muốn lấy số mất ba trăm tệ, Tần Thái sót ruột, nhưng vẫn chi. Xếp hàng tới tận ba giờ chiều, cuối cùng cũng đến lượt.

Tần Thái vừa vào, đã cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Bên trong có một gian phòng nhỏ, Trên giá gỗ bày chật hình nhân. Có cái khắc bằng gỗ, cái nặn bằng đất, đủ mọi nguyên liệu.

Trước chiếc bàn bằng gỗ Hồng mộc, một người hói nửa đầu, nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi. Lúc này đang dùng vải trắng lau tay. Thanh mù vội vàng đưa tấm thẻ bài bằng sứ trắng cho ông ta.

Người đó quan sát Tần Thái từ trên xuống dưới, sắc mặt càng ngày càng kỳ quái. Ngừơi này vô cùng thần kỳ, không cần cô nói mục đích tới đây của mình là gì, ông ta vẫn biêt bệnh tình.

Lúc này ông ta chỉ quan sát Tần Thái, không nói gì.

Tần Thái đột nhiên hiểu ra, có lẽ ông ta cũng có âm nhãn, học được chút bản lĩnh nhìn trộm. Nhưng tại sao ông ta không nói?

"Có thể cho phép tôi xem chỉ tay của tiểu cô nương này không?" giọng ông ta cứ như quện bùn, nghe nhão nhoét và già nua. Tần Thái hơi do dự, ông ta bổ sung thêm một câu: "Miễn phí."

Tần Thái giơ tay ra, đột nhiên nhìn thấy hình nhân trên giá gỗ, trong đầu bỗng lóe lên suy nghĩ, cô nhớ đến một chuyện.....

Trước kia khi cô bị thương, Tần Lão Nhị tìm Bạch Hà đòi hai vạn tiền bịt miệng. Khi ấy Bạch Hà đã nói là đến...

"Đi tìm người này, tiền.....ông ta sẽ trả cho ông, hai vạn quá ít, có lẽ ông ta sẽ trả ông năm vạn."

Một quả thận, năm vạn.

Đột nhiên cô rụt tay về, quay người bỏ ra ngoài: "Thôi, cảm ơn."

Cô bỏ đi như chạy trốn, Thanh mùi đuổi theo: "Sao thế?"

Tần Thái tức giận: "Ông có biết họ là loại người gì không? Họ ăn cắp thận của người khác bán cho bệnh nhân, làm thế sẽ bị trời phạt! Họ là người xấu!"

Thanh mù cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: "Nha đầu cô quản nhiều như thế làm gì, cô cần một quả thận, họ có thể cho cô. Tôi chẳng nhận ra ai là người tốt ai là kẻ xấu, tôi chỉ biết họ cần cho cô thôi."

Tần Thái đẩy ông tar a: "Tôi sẽ không nhờ họ, có rẻ tới mấy cũng không."

Cô sải bước bỏ đi, Thanh mù theo sau thở dài: "Đầu óc cứng nhắc quá."

Tối hôm đó, Tần Thái nằm mơ, cảm giác như mình thoát ra từ trong đầu, rồi phát hiện mình đứng ở ga tàu.

Sao lại ở đây?Cô lặng lẽ đi về phía trước, không biết mình đến đây để làm gì, cũng không biết làm thế nào để tỉnh lại.

Đi chưa được bao lâu, lại đến trước cửa hàng tạp hóa xưa, Tần Thái nghiến răng nghiến lợi. Chủ cửa hàng này đã gạt của cô sáu trăm tệ, hừ!

Đang nghĩ, thì đột nhiên cô nhìn thấy ông chủ đó ngây ngốc đi đi lại lại trước cửa. Tần Thái hiểu đó là hồn phách của ông ta. Con người ta khi ngủ hồn phách thường rời khỏi thể xác, đi khắp mọi nơi, vì vậy thỉnh thoảng thích nằm những giấc mơ lung linh nhiều màu sắc.

Tần Thái tới trước mặt ông ta, đột nhiên cô biết mình đến đây làm gì: Thực ra trong tiềm thức, cô vẫn còn nghĩ đến quả thận đó, đúng không?

Cái người có thể nhìn trộm kia tại sao lại cần ngày giờ sinh của người tới đăng kí? Tại sao lại có thể lấy nội tạng của người khác?

Bởi vì những người tới khám bệnh vốn là những người có tâm địa xấu xa, muốn đẩy bệnh tật trên người mình sang người người khác. Đấy vốn là việc làm tổn hại âm đức, để lại ngày giờ sinh của mình, chẳng khác gì việc "chỉ lo giải quyết khó khăn trước mắt mà không màng tới hậu quả sau này."

Nếu lần sau đối phương có lấy đi nội tạng thậm chí là tính mệnh của người đã đến đăng ký, cũng là báo ứng, tội nghiệt sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

Tần Thái tự nhận mình là người tốt, không muốn đứng vào hàng ngũ của kẻ xấu. Nhưng ông chủ cửa hàng này không phải người tốt!

Cô đứng trước cửa hàng tạp hóa, băn khoăn do dự. Người này không biết đã lừa bao nhiêu hành khách rồi, đức tính sớm đã bại hoại, nếu lấy thận của ông ta.....

Không không, cho dù ông ta xấu xa đến đâu, thận cũng là của ông ta, bản thân không có lý do gì để lấy nó đi.

Tại sao lại không có lý do? Ông ta vốn là người xấu, đổi một quả thận cũng là báo ứng.

Tần Thái nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Dù đã hạ quyết tâm, nhưng cô vẫn hơi sợ. Xung quanh không có ai, bộ dạng của ông ta mơ mơ màng màng, không tỉnh táo. Tần Thái không tính toán do dự thêm, giơ tay móc thận của ông ta.

Cô không biết rút cuộc chỗ nào là thận, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến thận, thế là cô nắm trong tay một quả thận thật.

Tần Thái run lên bần bật, co chân lên chạy về nhà. Cô lẩm nhẩm đọc ngày tháng năm rồi giờ sinh của Tần Lão Nhị, lúc này, không gian như thu hẹp, chạy lại nhanh, không lâu đã nhìn thấy nhà mình.

Tần Lão Nhị ngã trong vườn, bộ dạng thở thoi thóp. Tần Thái bước tới, đặt quả thận vào chỗ quả thật bị lấy của ông. Ông ta nhìn Tần Thái như người không quen, chỉ ngây ngốc nằm đó.

Tần Thái đứng trước cửa nhà mình thở dài, giọng Tần Tiểu Quý vọng ra: "Ai ở ngoài đó?"

Tần Thái đột nhiên tỉnh dậy.

ở ga tàu hỏa, chủ cửa hàng tạp hóa thường chuyên dùng tiền giả để lừa gạt khách đi tàu bỗng dưng chết đột ngột.

Dù sao Tần Thái cũng là người mới, không có kinh nghiệm. Lấy thận trong hồn phách của người ta, căn bản thể xác sẽ không chết, nhưng tối qua do cô quá căng thẳng, lúc lấy thận đã mạnh tay, lại quên không giữ hồn phách của ông ta. Hồn phách trong lúc bị sợ hãi đau đớn đã tán tác, không thể quay về cơ thể.

Khi trời sáng, dương khí xộc lên, hồn phách tiêu tan. Người đương nhiên sẽ chết.

Hôm sau Tần Thái mới đọc báo, nhưng tin tức đó quá ngắn, lại còn viết trong một khung rất nhỏ, một mạng người, đối với thế giới này quả thật nhỏ bé quá, nhỏ như hạt cát rơi xuống biển, chẳng có động tĩnh gì.

Chapter
1 Chương 1-1: Dẫn chuyện
2 Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3 Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4 Chương 3: Ufo
5 Chương 4: Ghi chép thú vị
6 Chương 5: Mộng mắt
7 Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8 Chương 7: Âm nhãn
9 Chương 8: Tiên tri
10 Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11 Chương 10: Giữ được trinh tiết
12 Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13 Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14 Chương 13: Ghen
15 Chương 14: Hôn
16 Chương 15: Yến Trọng Hoan
17 Chương 16: Sau bữa ăn
18 Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19 Chương 18: Sư phụ
20 Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21 Chương 20: Bùa dầu
22 Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23 Chương 22: Thận
24 Chương 23: Hạt giống của tà ác
25 Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26 Chương 25: Sáng kiến mới
27 Chương 26: Sáng kiến mới
28 Chương 27: Giới hạn
29 Chương 28: Như thế là thế nào?
30 Chương 29: Vì tương lai
31 Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32 Chương 31: Diệt sâu
33 Chương 32
34 Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35 Chương 34: Nhân gian
36 Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37 Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38 Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39 Chương 38: Ẩn tình
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49
51 Chương 50
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62
64 Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65 Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66 Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67 Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68 Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69 Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70 Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71 Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72 Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73 Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74 Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75 Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76 Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77 Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78 Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79 Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80 Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81 Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82 Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83 Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84 Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85 Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86 Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87 Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88 Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89 Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90 Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91 Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92 Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93 Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94 Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95 Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96 Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97 Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98 Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99 Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100 Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101 Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102 Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103 Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104 Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105 Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106 Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107 Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108 Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109 Chương 108
110 Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111 Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112 Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113 Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114 Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115 Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116 Chương 115
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128
130 Chương 129
131 Chương 130
132 Chương 131
133 Chương 132
134 Chương 133
135 Chương 134
136 Chương 135
137 Chương 136
138 Chương 137
139 Chương 138
140 Chương 139
141 Chương 140
142 Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143 Chương 142
144 Chương 143
145 Chương 144
146 Chương 145
147 Chương 146
148 Chương 147
149 Chương 148
150 Chương 149
151 Chương 150
152 Chương 151
153 Chương 152
154 Chương 153
155 Chương 154
156 Chương 155
157 Chương 156
158 Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159 Chương 158
160 Chương 159
161 Chương 160
162 Chương 161
163 Chương 162
164 Chương 163
165 Chương 164
166 Chương 165
167 Chương 166
168 Chương 167
169 Chương 168
170 Chương 169
171 Chương 170: Đêm hôm trước
172 Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173 Chương 172: Như đã trải qua một đời
174 Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175 Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176 Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177 Chương 176: Sai càng thêm sai
178 Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179 Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180 Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181 Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182 Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183 Chương 182: Dũng cảm là gì?
184 Chương 183: Thành công của cô
185 Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186 Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187 Chương 186: Ngày giỗ
188 Chương 187: Thay đổi
189 Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190 Chương 189: Yêu đan
191 Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192 Chương 191: Sự thật là gì?
193 Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194 Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195 Chương 194: Có gì khác biệt
196 Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197 Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198 Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199 Chương 198: Nhị phu nhân
200 Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201 Chương 200: Sự nghi ngờ
202 Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203 Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204 Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205 Chương 204: Mượn dao giết người
206 Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207 Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208 Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209 Chương 208: Chỉ còn một bước
210 Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211 Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212 Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213 Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214 Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215 Chương 214: Ân trọng như núi
216 Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217 Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218 Chương 217: Chó nhà có tang
219 Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220 Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221 Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222 Chương 221: Tôn chủ
223 Chương 222: Thiên thư
224 Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225 Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226 Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227 Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228 Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229 Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230 Chương 229: Kết thúc tất cả đi
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1-1: Dẫn chuyện
2
Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3
Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4
Chương 3: Ufo
5
Chương 4: Ghi chép thú vị
6
Chương 5: Mộng mắt
7
Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8
Chương 7: Âm nhãn
9
Chương 8: Tiên tri
10
Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11
Chương 10: Giữ được trinh tiết
12
Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13
Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14
Chương 13: Ghen
15
Chương 14: Hôn
16
Chương 15: Yến Trọng Hoan
17
Chương 16: Sau bữa ăn
18
Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19
Chương 18: Sư phụ
20
Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21
Chương 20: Bùa dầu
22
Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23
Chương 22: Thận
24
Chương 23: Hạt giống của tà ác
25
Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26
Chương 25: Sáng kiến mới
27
Chương 26: Sáng kiến mới
28
Chương 27: Giới hạn
29
Chương 28: Như thế là thế nào?
30
Chương 29: Vì tương lai
31
Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32
Chương 31: Diệt sâu
33
Chương 32
34
Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35
Chương 34: Nhân gian
36
Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37
Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38
Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39
Chương 38: Ẩn tình
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49
51
Chương 50
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62
64
Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65
Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66
Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67
Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68
Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69
Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70
Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71
Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72
Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73
Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74
Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75
Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76
Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77
Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78
Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79
Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80
Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81
Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82
Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83
Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84
Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85
Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86
Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87
Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88
Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89
Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90
Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91
Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92
Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93
Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94
Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95
Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96
Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97
Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98
Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99
Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100
Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101
Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102
Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103
Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104
Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105
Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106
Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107
Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108
Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109
Chương 108
110
Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111
Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112
Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113
Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114
Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115
Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116
Chương 115
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128
130
Chương 129
131
Chương 130
132
Chương 131
133
Chương 132
134
Chương 133
135
Chương 134
136
Chương 135
137
Chương 136
138
Chương 137
139
Chương 138
140
Chương 139
141
Chương 140
142
Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143
Chương 142
144
Chương 143
145
Chương 144
146
Chương 145
147
Chương 146
148
Chương 147
149
Chương 148
150
Chương 149
151
Chương 150
152
Chương 151
153
Chương 152
154
Chương 153
155
Chương 154
156
Chương 155
157
Chương 156
158
Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159
Chương 158
160
Chương 159
161
Chương 160
162
Chương 161
163
Chương 162
164
Chương 163
165
Chương 164
166
Chương 165
167
Chương 166
168
Chương 167
169
Chương 168
170
Chương 169
171
Chương 170: Đêm hôm trước
172
Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173
Chương 172: Như đã trải qua một đời
174
Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175
Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176
Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177
Chương 176: Sai càng thêm sai
178
Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179
Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180
Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181
Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182
Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183
Chương 182: Dũng cảm là gì?
184
Chương 183: Thành công của cô
185
Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186
Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187
Chương 186: Ngày giỗ
188
Chương 187: Thay đổi
189
Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190
Chương 189: Yêu đan
191
Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192
Chương 191: Sự thật là gì?
193
Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194
Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195
Chương 194: Có gì khác biệt
196
Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197
Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198
Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199
Chương 198: Nhị phu nhân
200
Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201
Chương 200: Sự nghi ngờ
202
Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203
Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204
Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205
Chương 204: Mượn dao giết người
206
Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207
Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208
Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209
Chương 208: Chỉ còn một bước
210
Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211
Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212
Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213
Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214
Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215
Chương 214: Ân trọng như núi
216
Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217
Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218
Chương 217: Chó nhà có tang
219
Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220
Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221
Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222
Chương 221: Tôn chủ
223
Chương 222: Thiên thư
224
Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225
Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226
Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227
Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228
Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229
Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230
Chương 229: Kết thúc tất cả đi