Chương 221: Tôn chủ

Ngày hôm sau, Chu Tế Xương đứng ngồi không yên vì Bạch Hà vẫn chưa trở về. Chẳng lẽ đã bị nữ yêu quái kia giết rồi, nhưng lấy thuật pháp của Bạch Hà thì dù đã chết, cùng không có khả năng lặng yên không chút tiếng động như vậy.

Ông ta đi tới đi lui trong phòng, hiện giờ tt bị tàn phá không ít, Chu Tế Xương lại không nhiều tiền được như Tần Thái, nói xây liền xây được cả biệt thự. Ông ta đành phải dựng lều cách phế tích trường học cũ không xa, tạm thời an trí người Trật Tự. Lúc này đứng ngồi không yên khó thoát khỏi đôi mắt của các Huyền thuật sư khác.

Số người Chu Tế Xương phái ra ngoài thám thính, cuối cùng cũng có một người báo lại đã thấy Bạch Hà rời khỏi Thiên Lư Loan, nhưng không biết đã biến mất ở đâu. Chu Tế Xương lập tức dẫn người đến nhà Bạch Hà, dù Nguyệt Hiện không hề chào đón nhưng ông ta vẫn lấy được thông tin Bạch Hà không hề quay về chỗ này.

Nguyệt Hiện vốn dĩ chim sợ cành cong, thấy Chu Tế Xương mang theo nhiều người đến đây, khiến cô cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lập tức ôm Bạch Vũ trốn đi. Chu Tế Xương là người có thuật pháp cao minh, làm sao có thể thoát được đôi mắt cú vọ đó, nhanh chóng lôi được hai mẹ con cô ra.

Vốn ông ta chỉ muốn biết Bạch Hà đang ở đâu, nhưng làm sao Nguyệt Hiện biết được? Lúc cô đang bệnh tình nguy kịch lúc còn rất trẻ, Bạch Cập đã đưa cô đến Nhân Gian. Tuy đã vài lần gặp Chu Tế Xương nhưng không đến mức biết ông ta. Hiện giờ tung tích Bạch Hà chưa rõ, lòng cô đang rất lo lắng còn gặp chuyện mấy hôm trước Bạch Cập làm ra, thật sự cô đã quá sợ hãi rồi. Đối mặt với Chu Tế Xương cùng hàng trăm Huyền thuật sư thế như mưa bão, cô chỉ ôm lấy Bạch Vũ mà run lên bần bật.

Chu Tế Xương hỏi mấy lần không được, ông ta dần dần mất kiên nhẫn, nói với Lữ Liệt Thạch đang đứng bên cạnh: "Trước tiên đưa hai mẹ con cô ta về..." thoáng nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, ông ta bổ sung thêm một câu: "Thay Bạch Hà bảo vệ chăm sóc họ."

Bạch Hà là người nhân nghĩa, có không ít Huyền thuật sư đã nhận ơn của anh, thế nên ông ta không muốn thành nhân vật chính trong lời lẽ đồn đại. Chu Tế Xương vừa nói xong, đã có vài Huyền thuật sư đi lên: "Tiểu thư Nguyệt Hiện, hiện tại chưa rõ tung tích của Bạch tiên sinh, cô và con gái ở lại nơi này thì không an toàn lắm, nên đi cùng chúng tôi về Trật Tự nhé."

Nguyệt Hiện lắc đầu, cô căn bản không tin Chu Tế Xương, nếu ông ta thật sự quan tâm đến Bạch Hà, đáng lẽ lúc này phải nói nguyên nhân chuyện này mới phải.

Chứ không phải vừa tới đã ép hỏi cô tung tích của Bạch Hà.

"Tôi không đi theo mấy người, tôi phải ở đây chờ anh ấy." Cô ôm chặt lấy Bạch Vũ, giọng nói kiên quyết. Chu Tế Xương hơi giật mình, cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, ông ta trầm mặt: "Tôi là sư thúc Bạch Hà, sao lại hại hai mẹ con các người được? Nhanh chân lên rồi đi thôi."

"Tiên Tri, chúng ta có đi cứu người không?" Từ nơi xa, Yến Trọng Hoan vốn đã biết ý muốn của Tần Thái. Cô còn chưa trả lời, Sa Ưng đã nói trước: "Chu Tế Xương vốn không có ý tốt, đương nhiên hắn sẽ xuống tay chỗ mẹ con Nguyệt Hiện để ép Bạch Hà ra mặt." Anh dừng lại suy nghĩ "Nếu mẹ con Nguyệt Hiện chết trong tay ông ta, nhất định Bạch Hà sẽ quyết sống chết với người này. Đây chính là thời cơ tốt để san bằng Trật Tự."

Anh vừa nói, mọi người liên tục gật đầu. Yến Trọng Hoan lại không đồng ý, lắc lắc đầu: "Chu Tế Xương sao lại ngốc đến mức giết họ được?"

Sa Ưng nhếch môi: "Đương nhiên ông ta không ngốc, nhưng người đang ở trong tay bọn họ, chết như thế nào... thì ai quan tâm?"

Yến Trọng Hoan hiểu ngay lập tức: "Anh đang muốn nói, chúng ta ra tay sao?"

Tần Thái đứng trước mọi người, hồi lâu mới nhẹ giọng: "Là kế sách không tệ." Hơn nữa qua chuyện lớn mà Bạch Cập gây ra kia, nếu Bạch Hà biết được chắc chắn không để yên. Nếu Nguyệt Hiện chết, chuyện này coi như không có, một tên trúng hai con chim.

Tần Thái trầm ngâm không nói, Sa Ưng đang đứng cạnh Bạch Cập, anh thoáng quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt hắn. Anh nao nao, không thấy Bạch Cập nói gì nhưng qua ánh mắt đó, chết rồi, Bạch Cập với Nguyệt Hiện còn tình cũ chưa dứt. Sa Ưng ngậm miệng quay đầu sang Yến Trọng Hoan, hắn nắm được ý liền nháy mắt, nhẹ giọng nói: "Dù sao Nguyệt Hiện cũng là sư mẫu của Tiên Tri, giờ Bạch Hà không có đây, còn chăm sóc cả con gái nhỏ thật không dễ chút nào. Không nên đi nước cờ vô tình quá."

Giống như chẳng lọt vào tai cô, trước mắt thấy Chu Tế Xương sắp dùng sức mạnh cưỡng ép mẹ con Nguyệt Hiện đi theo bọn họ, Tần Thái hóa gió tiến tới, nháy mắt đã xuất hiện giữa sân nhà. Thấy cô, Huyền thuật sư xung quanh Chu Tế Xương cả kinh liền cảnh giác cả lên.

Tần Thái đi đến cạnh Nguyệt Hiện, từ từ vươn tay ra, Nguyệt Hiện ôm Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn, khi ấy ánh mặt trời đỏ rực như lửa, tay cô trắng gần như trong suốt giống thủy tinh, không nhiễm chút bụi trần. Nguyệt Hiện lùi về sau, chỉ trong chớp mắt cô thấy sợ hãi tột cùng. Nhưng cô nhận ra rằng, hiện tại chỉ có Tần Thái biết được Bạch Hà đang ở đâu.

Cô chậm rãi duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo như tuyết ngấm vào tim kia: "Cầu xin cô nói cho tôi biết,  rốt cuộc Bạch Hà đang nơi nào? Anh ấy có bị làm sao không?"

Tần Thái nâng cô đứng dậy, cười nhẹ: "Sư phụ không sao, sư nương đừng lo lắng." Cô thoáng phất tay áo, ý bảo Nguyệt Hiện lui về sau hơn nữ. Nguyệt Hiện ôm chặt Bạch Vũ, thấy Bạch Cập lại lùi thêm chút. Bạch Cập làm như không nhìn thấy, nghiêng người tránh.

Nguyệt Hiện vừa lui, người của Tần Thái nhanh chóng bảo vệ một vòng về phía sau, che chắn tầm mắt BV và Nguyệt Hiện. Ý cười Tần Thái chưa dứt: "Tế Xương, ta đã tha cho ông bao lâu nay mà càng lúc ông càng quá đáng. Bạch Hà mới đi chưa được hai ngày, ông đã muốn mưu hại vợ con sư phụ tôi sao?"

Sắc mặt Chu Tế Xương biến đổi: "Tần Thái! Cô đừng có ăn nói bừa bãi! Tôi đến đây là để bảo vệ hai người đó, làm gì có thương tổn nào? Tôi nghĩ người có rắp tâm chính là cô đúng không?"

Tần Thái cười nhạt: "Ân thầy nặng như núi, tôi đã đứng đây, gia quyến sư phụ tôi sao có thể cho phép các người làm nhục? Kỳ lắm."

Cô vừa nói xong, Sa Ưng liền gật đầu theo: "Đúng thật kỳ cục."

Vẻ mặt Yến Trọng Hoan nghiên túc: "Sao có thể kỳ cục như vậy được?"

Trần Khoa càng nghiêm túc hơn: "Hừ, thật sự là quá kỳ cục."

Chu Tế Xương hiểu ra: "Các người đang muốn gây sự sao?"

Tần Thái phất tay: "Một ngày làm thầy, cả đời là thầy. Sư phụ như cha, thế nên sư mẫu cũng như mẹ. Tế Xương đã dám khinh nhờn, vậy thân làm con gái như ta đây sao có thể ngồi xem?"

Các Huyền thuật sư đứng sau cô dần dần ép sát tới trước, trán Chu Tế Xương rịn mồ hôi lạnh. Tần Thái cười nhạt, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo. Bạch Cập vốn đứng bên cạnh cô, nghe cô hạ giọng ra lệnh: "Ngăn những người khác."

Bạch Cập hơi giật mình, xem ra Cửu thiên Thần lôi quả thật không như thường, cô đã tịnh dưỡng gần một năm thế mà vẫn chưa khỏi hẳn. Nghĩ đến hồn phách cô được phân ra cả vạn phân thân, dù tốc độ được tăng lên không ít nhưng hẳn việc chữa trị vẫn rất phức tạp.

Hắn lập tức dẫn người tiến lên, có vẻ như vô tình lại cố ý che chắn phía trước Tần Thái. Lúc đó cô mới đưa tay lên, Chu Tế Xương lập tức nhận ra: "Cô ta sắp ra tay, chắc chắn là tà thuật nghịch chuyển ngũ hàng, chỉ cần tất cả mọi người cùng xông lên, đừng để cô ta có thời gian thi triển."

Tuy ông ta gào thét, nhưng mọi người chỉ hơi ngo ngoe rục rịch. Tần Thái vẫn cười nhẹ nhàng mang theo cái lạnh buốt như thế, cô hơi phất tay lên. Chu Tế Xương cảm nhận cơ mặt căng cứng, ông ta đưa tay chạm vào bỗng đụng phải lớp da cứng như đá, hoàn toàn không cảm nhận được gì. Lòng ông ta hoảng sợ, nhưng người bên cạnh đều mất hồn lùi về sau.

Cả khuôn mặt Chu Tế Xương đã biến thành gỗ, chỉ có ngũ quan dùng được. Đôi mắt chuyển động trong hốc mắt cứng đơ, hình ảnh đó đáng sợ vô cùng. Chu Tế Xương muốn nói chuyện như cơ mặt không thể co duỗi linh hoạt, chỉ muốn há miệng cũng vô cùng chậm chạp. Bạch Cập nắm chắc thời cơ, thừa dịp phe Chu Tế Xương đang hoảng loạn lập tức dẫn người đánh tới.

Máu loãng thấm ướt cả một phần đất, chảy tràn đến chạm vào góc áo cô.

Nguyệt Hiện ôm Bạch Vũ tránh ở phía sau, tiếng hô hoán giết chóc vang lên chấn động kinh tâm, cô nhắm mắt lại, tay che đôi mắt Bạch Vũ ôm chặt trong lòng. Một tia máu bay đến bắn tung tóe lên mặt Tần Thái. Bên cạnh cô đứng rất nhiều người, dẫu thế không có ai đủ can đảm lau đi giúp cô. Bạch Cập nhìn thoáng qua Nguyệt Hiện, chuyển tầm mắt đến Tần Thái, không biết vì sao lại nhớ đến lần đầu tiên gặp cô.

Khi đó cô ở trong nhà của Lý Ngọc Sơn, một đám người lớn rắp tâm độc ác, chỉ cần một con dê thí mạng. Cuối cùng Bạch Hà kéo cô đi như một đứa trẻ. Mà bây giờ, cô đã không còn là con dê mặc người vây bắt kia nữa. Cô đã giãy giụa trong hiểm cảnh, vật lộn tìm đường sống, khống chế tình hình và cuối cùng trở thành một thợ săn ngày càng ưu tú.

Vì thế, không còn ai có thể nắm lấy tay cô, đưa cô rời khỏi nơi này.

Cô dùng bàn tay lau đi vết máu, thứ đỏ sền sệt ấy nhòe nhoẹt trên tay càng tôn lên màu da như sứ. Chu Tế Xương điên rồ vồ người đến, ánh mắt cô còn yêu dã hơn cả máu tươi. Cô từ từ rút trên mái tóc một cọng tóc trắng, thả nó vào gió mà hóa thành lưỡi dao sắt bén cắt phăng ngang thân Chu Tế Xương. Giữa một trời mưa máu, sợi tóc mỏng nhẹ rơi xuống đất vừa thẳng vừa cứng, ẩn hiện hàn ý.

Tần Thái nhướng mày, nói: "Mọi chuyện còn lại giao cho Bạch Phán quan trưởng. Ai tình nguyện đầu quân với bản tôn, thì vào biên chế chỗ Yến Trọng Hoan. Nếu không muốn thì nhờ Bạch phán quan đưa tiễn một đoạn, cho bọn họ đi theo Chu Tế Xương để trọn lòng thành đi." Bạch Cập đáp lại, cô xoay người rời đi. Lúc đến bên cạnh Nguyệt Hiện, cô cất tiếng lạnh lùng: "Nơi này ô uế, sư mẫu không nên ở lại."

Nguyệt Hiện ngẩng đầu nhìn thẳng cô: "Cô cũng muốn giam lỏng tôi sao?"

Tần Thái cười nhạt: "Sư phụ ra ngoài có việc, tôi sao để vợ con sư phụ mình lưu lạc bên ngoài được, để cho người khác khinh thường sao? Còn phải đến mức giam lỏng..."Cô dí sát mặt vào Nguyệt Hiện, vẫn điệu cười vân đạm phong khinh đó: "Sư mẫu đánh giá bản thân quá cao rồi đó."

Nguyệt Hiện giật mình, hoàn hồn lại thì cô đã đi xa. Tấm lưng đó phảng phất như hòa vào gió, vạt áo tung bay mờ ảo như một bức họa.

Thiên Lư Loan.

Mãi đến sáu giơ tối Bạch Cập mới về. Yến Trọng Hoan đã chuẩn bị sẵn cơm nước, Thông Dương Tử đang bận rộn sửa chữa pháp trận cung cấp linh khí cho tầng hầm, xách theo Tang Cốt Nê chạy khắp nơi tìm vật phẩm cho mắt trận. Hai người nọ chưa về, mà Tần Thái cũng không nhàn rỗi, cô vẽ rất nhiều pháp trận, giao cho Yến Tiểu Phi và Trần Khoa.

Ngộ tính của Yến Tiểu Phi đối với Huyền thuật cao hơn Trần Khoa rất nhiều, các pháp trận này hắn có thể tiếp thu được hết. Sau khi Bạch Cập trở về, trước tiên vẫn là chải đầu tắm rửa, sau đó đưa cho Tần Thái một bảng thống kê. Tuy rằng lần này chỉ đối đầu với Chu Tế Xương nhưng ước tính tầm hơn hai trăm Huyền thuật sư đã mất mạng.

Mà những người bên cạnh Chu Tế Xương đều có tu vi bất phàm. Lần này xem như là cuộc đại tàn sát ở Huyền môn.

Tần Thái nằm trên sô pha, Bạch Cập ngồi bên cạnh. Lúc Yến Trọng Hoan vào đưa đồ ăn vặt cho cô, đương nhiên không thiếu phần cho vị đại gia kia, rất tự giác bày thêm một phần. Bạch Cập vừa ăn trái cây, vừa nhìn thoáng qua bản vẽ pháp trận Yến Tiểu Phi đang ngâm cứu. Ngay lập tức hắn hiểu ý Tần Thái, bây giờ đã diệt trừ được Chu Tế Xương, nơi đó chỉ còn Lữ Liệt Thạch.

"Tuy hôm nay chúng ta thắng lớn, nhưng tử thương không ít. Nếu lại hấp tấp bức nhóm Lữ Liệt Thạch quá thì dù có thắng vẫn sẽ dẫn đến thương vong vô số. Huyền môn trải qua chuyện Tôn Chủ đã đủ rồi, nhân tài đang quá điêu tàn. Mà nay lại như thế...Chỉ sợ dù Tiên Tri có thành Tôn Chủ thì Huyền môn đã không còn." Dù sao hắn vẫn là người của Huyền môn, tuy hai hế lực Trật Tự và Nhân Gian luôn đối đầu nhau, nhưng tóm lại hắn vẫn không đành lòng giết chóc quá nhiều đồng môn như thế.

Đang lúc đó, Sa Ưng trở về. Anh vốn là người chẳng để tâm nhiều, ngồi xuống cạnh Tần Thái. Cô gối đầu lên hai chân anh, tay cầm xiên tre cắm trái cây, đút cho Sa Ưng rất tự nhiên. Mọi người đều đã quen cử chỉ thân mật như thế, chỉ có Yến Trọng Hoan đặt trong mắt, địa vị của Sa Ưng không bình thường đâu.

Thậm chí...đến Bạch Cập cũng không thể so bằng.

Ngày hôm sau, Tần Thái đến Bất Ki các. Lữ Liệt Thạch biết Chu Tế Xương đã xảy ra chuyện, nhưng chỉ có một mình Tần Thái đến đây. Cô không cho Bạch Cập đi cùng, lệnh cho nhóm Yến Trọng Hoan dựng lều phía xa nhóm Lữ Liệt Thạch, bày sẵn các pháp trận. Bạch Cập dẫn người dàn trận dài đến mười dặm có hơn đợi lệnh.

Đối mặt với cô, Lữ Liệt Thạch như lâm phải đại địch. Nhưng tư thái cô rất thản nhiên: "Chú Lữ, đã lâu không gặp."

Trước đây cô đã từng gọi như vậy, khi đó cô vẫn là một cô bé ngây thơ, hiện giờ cùng cách xưng hô nhưng mang theo sự cao cao tại thượng. Quả thật là lòng Lữ Liệt Thạch run sợ: "Tần Thái? Chu Tế Xương đã một đêm không về, hay là bị cô hạ độc thủ rồi hả?"

Tần Thái kéo nhẹ góc áo, ngồi xuống bờ vây bồn hoa bên cạnh.

Khi ấy đang giữa thu, hoa cúc nở rực rỡ. Cô như ngồi giữa ngàn hoa, lá xanh làm nề, một thân áo đen lại nổi bật sự phong hoa tuyệt đại.

Trong nháy mắt, Lữ Liệt Thạch sợ hãi không dám đến gần. Tần Thái đưa tay ngắt một đóa cúc lớn màu trắng, cả người và hoa đều kinh diễm như nhau: "Chu Tế Xương gàn bướng hồ đồ, dám hại đến vợ con yếu đuối nhà sư phụ ta, may là ta đến kịp thời nên không có chuyện gì lớn. Ác tặc như vậy còn giữ làm gì?"

Đương nhiên Lữ Liệt Thạch biết đây là lời từ biến không thành có, Chu Tế Xương có ngu đến mức đầu óc bị kẹp cửa cũng không dám làm đến mức giết hại mẹ con Nguyệt Hiện. Nhưng ông ta biết Tần Thái không đến đây để giảng đạo lý.

Tần Thái thích nói thẳng còn hơn ông ta nghĩ: "Trong vòng ba phút nữa, nếu chú Lữ không đầu hàng, tôi đành đưa các vị trùng phùng với Chu Tế Xương vậy."

Lữ Liệt Thạch biến sắc: "Chẳng lẽ cô thật sự muốn giết sạch người Huyền môn sao?"

Tần Thái xoay xoay đóa cúc trong tay: "Đương nhiên là không, nhưng lại vẫn còn nhiều người không có mắt, lại không thích sống. Tuy chẳng thể tận diệt được Huyền môn, nhưng ít nhất cũng đủ giết ch/ết....hai cha con chú Lữ đây chứ!"

Lữ Liệt Thạch sợ rồi, Tần Thái nhẹ nhàng cười cười đứng dậy, cô vươn tay hướng đóa hoa về phía trước: "Một phút."

Lữ Liệt Thạch cúi đầu, chỉ biết từ khi nào đóa cúc trắng mềm mại kia đã hóa thành một đoạn xương người. Ông ta hoảng hồn ngã người về sau, đoạn xương ấy cũng vừa trượt khỏi tay cô rơi xuống đất. Tần Thái cúi người nhặt lên như nhặt đóa hoa. Trán Lữ Liệt Thạch lấm tấm mồ hôi lạnh, ông ta đương nhiên biết Bạch Cập đang mai phục trong vòng mười dặm như hổ rình mồi. Tà pháp của Tần Thái...còn thật sự làm người khác quá hãi hùng. Hiện giờ cả Huyền môn còn có ai có thể đối đầu với cô?

"Tôn Chủ." Lữ Liệt Thạch lùi về sau ba bước, từ từ cúi đầu quỳ rạp xuống đất hô to.

Chapter
1 Chương 1-1: Dẫn chuyện
2 Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3 Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4 Chương 3: Ufo
5 Chương 4: Ghi chép thú vị
6 Chương 5: Mộng mắt
7 Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8 Chương 7: Âm nhãn
9 Chương 8: Tiên tri
10 Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11 Chương 10: Giữ được trinh tiết
12 Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13 Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14 Chương 13: Ghen
15 Chương 14: Hôn
16 Chương 15: Yến Trọng Hoan
17 Chương 16: Sau bữa ăn
18 Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19 Chương 18: Sư phụ
20 Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21 Chương 20: Bùa dầu
22 Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23 Chương 22: Thận
24 Chương 23: Hạt giống của tà ác
25 Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26 Chương 25: Sáng kiến mới
27 Chương 26: Sáng kiến mới
28 Chương 27: Giới hạn
29 Chương 28: Như thế là thế nào?
30 Chương 29: Vì tương lai
31 Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32 Chương 31: Diệt sâu
33 Chương 32
34 Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35 Chương 34: Nhân gian
36 Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37 Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38 Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39 Chương 38: Ẩn tình
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49
51 Chương 50
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62
64 Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65 Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66 Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67 Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68 Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69 Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70 Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71 Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72 Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73 Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74 Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75 Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76 Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77 Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78 Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79 Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80 Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81 Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82 Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83 Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84 Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85 Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86 Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87 Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88 Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89 Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90 Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91 Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92 Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93 Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94 Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95 Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96 Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97 Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98 Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99 Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100 Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101 Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102 Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103 Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104 Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105 Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106 Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107 Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108 Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109 Chương 108
110 Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111 Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112 Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113 Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114 Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115 Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116 Chương 115
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128
130 Chương 129
131 Chương 130
132 Chương 131
133 Chương 132
134 Chương 133
135 Chương 134
136 Chương 135
137 Chương 136
138 Chương 137
139 Chương 138
140 Chương 139
141 Chương 140
142 Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143 Chương 142
144 Chương 143
145 Chương 144
146 Chương 145
147 Chương 146
148 Chương 147
149 Chương 148
150 Chương 149
151 Chương 150
152 Chương 151
153 Chương 152
154 Chương 153
155 Chương 154
156 Chương 155
157 Chương 156
158 Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159 Chương 158
160 Chương 159
161 Chương 160
162 Chương 161
163 Chương 162
164 Chương 163
165 Chương 164
166 Chương 165
167 Chương 166
168 Chương 167
169 Chương 168
170 Chương 169
171 Chương 170: Đêm hôm trước
172 Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173 Chương 172: Như đã trải qua một đời
174 Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175 Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176 Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177 Chương 176: Sai càng thêm sai
178 Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179 Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180 Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181 Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182 Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183 Chương 182: Dũng cảm là gì?
184 Chương 183: Thành công của cô
185 Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186 Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187 Chương 186: Ngày giỗ
188 Chương 187: Thay đổi
189 Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190 Chương 189: Yêu đan
191 Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192 Chương 191: Sự thật là gì?
193 Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194 Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195 Chương 194: Có gì khác biệt
196 Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197 Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198 Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199 Chương 198: Nhị phu nhân
200 Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201 Chương 200: Sự nghi ngờ
202 Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203 Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204 Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205 Chương 204: Mượn dao giết người
206 Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207 Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208 Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209 Chương 208: Chỉ còn một bước
210 Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211 Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212 Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213 Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214 Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215 Chương 214: Ân trọng như núi
216 Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217 Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218 Chương 217: Chó nhà có tang
219 Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220 Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221 Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222 Chương 221: Tôn chủ
223 Chương 222: Thiên thư
224 Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225 Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226 Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227 Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228 Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229 Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230 Chương 229: Kết thúc tất cả đi
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1-1: Dẫn chuyện
2
Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3
Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4
Chương 3: Ufo
5
Chương 4: Ghi chép thú vị
6
Chương 5: Mộng mắt
7
Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8
Chương 7: Âm nhãn
9
Chương 8: Tiên tri
10
Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11
Chương 10: Giữ được trinh tiết
12
Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13
Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14
Chương 13: Ghen
15
Chương 14: Hôn
16
Chương 15: Yến Trọng Hoan
17
Chương 16: Sau bữa ăn
18
Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19
Chương 18: Sư phụ
20
Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21
Chương 20: Bùa dầu
22
Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23
Chương 22: Thận
24
Chương 23: Hạt giống của tà ác
25
Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26
Chương 25: Sáng kiến mới
27
Chương 26: Sáng kiến mới
28
Chương 27: Giới hạn
29
Chương 28: Như thế là thế nào?
30
Chương 29: Vì tương lai
31
Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32
Chương 31: Diệt sâu
33
Chương 32
34
Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35
Chương 34: Nhân gian
36
Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37
Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38
Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39
Chương 38: Ẩn tình
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49
51
Chương 50
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62
64
Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65
Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66
Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67
Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68
Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69
Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70
Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71
Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72
Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73
Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74
Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75
Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76
Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77
Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78
Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79
Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80
Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81
Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82
Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83
Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84
Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85
Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86
Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87
Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88
Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89
Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90
Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91
Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92
Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93
Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94
Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95
Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96
Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97
Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98
Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99
Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100
Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101
Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102
Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103
Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104
Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105
Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106
Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107
Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108
Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109
Chương 108
110
Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111
Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112
Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113
Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114
Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115
Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116
Chương 115
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128
130
Chương 129
131
Chương 130
132
Chương 131
133
Chương 132
134
Chương 133
135
Chương 134
136
Chương 135
137
Chương 136
138
Chương 137
139
Chương 138
140
Chương 139
141
Chương 140
142
Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143
Chương 142
144
Chương 143
145
Chương 144
146
Chương 145
147
Chương 146
148
Chương 147
149
Chương 148
150
Chương 149
151
Chương 150
152
Chương 151
153
Chương 152
154
Chương 153
155
Chương 154
156
Chương 155
157
Chương 156
158
Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159
Chương 158
160
Chương 159
161
Chương 160
162
Chương 161
163
Chương 162
164
Chương 163
165
Chương 164
166
Chương 165
167
Chương 166
168
Chương 167
169
Chương 168
170
Chương 169
171
Chương 170: Đêm hôm trước
172
Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173
Chương 172: Như đã trải qua một đời
174
Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175
Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176
Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177
Chương 176: Sai càng thêm sai
178
Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179
Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180
Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181
Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182
Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183
Chương 182: Dũng cảm là gì?
184
Chương 183: Thành công của cô
185
Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186
Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187
Chương 186: Ngày giỗ
188
Chương 187: Thay đổi
189
Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190
Chương 189: Yêu đan
191
Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192
Chương 191: Sự thật là gì?
193
Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194
Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195
Chương 194: Có gì khác biệt
196
Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197
Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198
Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199
Chương 198: Nhị phu nhân
200
Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201
Chương 200: Sự nghi ngờ
202
Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203
Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204
Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205
Chương 204: Mượn dao giết người
206
Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207
Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208
Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209
Chương 208: Chỉ còn một bước
210
Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211
Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212
Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213
Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214
Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215
Chương 214: Ân trọng như núi
216
Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217
Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218
Chương 217: Chó nhà có tang
219
Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220
Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221
Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222
Chương 221: Tôn chủ
223
Chương 222: Thiên thư
224
Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225
Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226
Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227
Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228
Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229
Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230
Chương 229: Kết thúc tất cả đi