Chương 221: Tướng quân mặt sắt (thượng)

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe nàng nói thế Triệu Trinh lại kích động. Tuy biết nàng đến giờ vẫn không cho Lưu Tòng Đức chạm vào người nhưng biết được nàng vẫn còn là xử nữ, hắn cảm thấy vô cùng cao hứng.

Triệu Trinh nói xong thì đẩy nàng xuống giường. Lúc này trong phòng âm thanh, tiếng thở vang lên không ngừng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Qua một thời gian dài, Lưu Tòng Đức thua mấy ngàn quan tiền, mấy người Hoàng tộc mới thả anh ta về. Anh ta về đến nhà nhìn thấy Vương Tố Phiên đang ngồi ung dung uống trà thì mới yên tâm.

Sau khi rời khỏi Hoàng cung, anh ta nhìn dáng vẻ bước đi của nàng, càng nghĩ càng thấy không đúng. Cuối cùng cũng đoán ra con cá nhỏ của mình đã bị con mèo kia ăn mất, lập tức cảm thấy choáng váng. Về tới nhà anh ta mới đuổi hết tôi tớ ra ngoài, nhìn chằm chằm vào Vương Tố Phiên tức giận quát:

- Nói cho ta biết ở trong cung đã xảy ra chuyện gì?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vương Tố Phiên nói:

- Sự tình gì chàng còn không biết sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Ngươi, ngươi!

Lưu Tòng Đức tức giận đến không nói thành lời.

Vương Tố Phiên giữ vẻ mặt bình tĩnh nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Thiếp là muốn tốt cho chàng. Chàng nghĩ xem về sau khi Thái hậu trăm tuổi, Lưu gia lấy cái gì mà đấu với Hoàng thượng? Chẳng lẽ vì một tiểu nữ như thiếp mà chàng muốn cả gia tộc đều không thể trụ vững được? Đến lúc đó chàng còn có thể giữ được thiếp sao? Vậy cho nên thiếp mới lưu lại tấm thân này không cho chàng chạm vào.

Nói đến đây nàng lại tự cởi bỏ y phục lần thứ hai trong ngày hôm nay, để lộ ra cơ thể vô cùng quyến rũ, nói:

- Chàng đừng nghĩ ngợi nữa, chẳng phải là từ giờ về sau chàng có thể có được thân thể của thiếp rồi sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Tòng Đức nhìn nàng, cũng giống như thấy ma, anh ta run rẩy nói:

- Nàng muốn nói từ giờ ta có thể chạm vào nàng sao.

- Thiếp muốn nói chỉ cần Hoàng thượng biết thiếp vẫn còn là xử nữ thì về sau chàng có thể chạm vào thiếp, như vậy Hoàng thượng cũng sẽ không tức giận. Tuy nhiên chuyện này cũng không thể truyền ra ngoài, bằng không đối với cả chàng và thiếp đều không tốt. Như vậy chẳng những là uổng công thiếp kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà gia tộc chàng cũng khó giữ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Tòng Đức nghe vậy thì cười khổ. Đây là những lời nói gì chứ. Chính quy thê tử vậy mà mình không thể đụng vào, còn muốn làm chuyện vụng trộm nữa.

Tuy nhiên anh ta nguôi giận rất nhanh, bắt đầu hôn nhẹ lên người nàng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vương Tố Phiên mơ hồ nói:

- Mấy ngày nay thiếp có tập qua mấy kĩ thuật trên giường, vừa rồi cùng Hoàng thượng cũng không thể hiện ra. Bây giờ sẽ cùng chàng thực hiện.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong nàng làm như khi Triệu Trinh đẩy nàng xuống, cũng đẩy Lưu Tòng Đức xuống. Chỉ có điều điệu bộ vừa nãy của nàng với Triệu Trinh thì thẹn thùng e lệ giờ vô cùng phóng đãng. Quả nhiên ham muốn của Lưu Tòng Đức cũng đã tăng lên.

Nhưng bất kể là Lưu Tòng Đức hay là Triệu Trinh cũng đều không ngờ được. Ở cùng với họ nhưng trong đầu nàng luôn nghĩ đến một ánh mắt. Ánh mắt đó sáng ngời. Khi hắn nhìn nàng, nàng thấy rõ ràng trong ánh mắt có chút lung lạc nhưng vì sao còn muốn đẩy nàng đi?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghĩ đến đây nàng vô cùng phẫn nộ, động tác trên người Lưu Tòng Đức lại càng mạnh mẽ hơn nữa.

Trong khoảnh khắc nàng chỉ có một ý nghĩ, không ăn được thì đạp đổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng nàng chưa từng nghĩ chỉ mình nàng muốn như vậy. Nàng và Thạch Kiên có quan hệ gì chứ? Nếu theo như lời hắn, thiên hạ này thiếu nữ ái mộ hắn nhiều không đếm xuể, không thể thu nhận tất cả vào hậu cung được.

Tuy nhiên trong một khoảnh khắc đó Thạch Kiên lại đang mộng đẹp. Trong giấc mộng bất ngờ hắn thấy run run, hắn liền bật dậy nói thầm:

- Ai nhắc tới ta vậy?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó lại đi ngủ tiếp. Trong khoảng thời gian này hắn cùng ăn cùng ở với binh sĩ, còn cùng tập luyện, đó là để hiểu suy nghĩ của binh sĩ. Nhưng mỗi ngày hắn đều có rất nhiều chuyện phải nghĩ ngợi, so với người khác vất vả hơn rất nhiều. Mỗi buổi tối đều ngủ thật sâu.

Triệu Trinh cũng không thể ngờ tiểu mỹ nhân thấu tình đạt lý chỉ trong một khắc đã trở nên dâm đãng như thế. Hắn còn đang cười không ngừng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó Triệu Trinh đến tẩm cung thỉnh an Lưu Nga.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hắn đi vào phòng đã thấy Triệu Cận và Triệu Dung ở đó rồi.

Thỉnh an xong, Lưu Nga hỏi hắn:

- Vừa đúng lúc con đến, ta đang nói chuyện Thạch đại nhân cùng Dung quận chúa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hóa ra Tiểu Dương công công ở lại Duyên Châu đã viết về một bản tấu chương bẩm tấu với Lưu Nga. Tuy nhiên vì sợ rằng trên đường đưa thư bị bắt được thì người Tây Hạ sẽ biết được tin tức nên trong bức tấu này cùng với bức tấu gửi đến Triệu Trinh không nói đến bước tiếp theo trong kế hoạch của Thạch Kiên.

Triệu Dung nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Vừa rồi thần cũng đã nói với Thái hậu, Thạch đại nhân ở trại Kim Minh làm những chuyện như vậy chắc chắn có mục đích của mình, vì vậy Thái hậu không cần phải lo lắng.

Triệu Cận cũng nói:

- Đúng vậy, đúng vậy. Thạch đại nhân có bản lĩnh rất lớn, hắn không thể không bắt được một cái trại nhỏ như vậy. Đáng giận nhất là hắn ở Tây Bắc chịu khổ nhưng trong triều các đại thần còn bới lông tìm vết trách mắng hắn. Đặc biệt là Lữ đại nhân kia. Ta thấy hắn đúng là Đinh Vị thứ hai. Hoàng đế ca ca, ngày mai người đem ông ta ra chém đầu được không?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Đem chém Lữ Di Giản?

Trên mặt Lưu Nga bốc hỏa, Triệu Trinh thiếu chút nữa cũng phun nước trà trong miệng ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Nga nghiêm mặt nói:

- Không được nói bậy, bằng không ta đem con gả cho Hoàng đế Liêu quốc bây giờ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe thấy sẽ gả mình cho Liêu Hưng Tống, Triệu Cận lập tức ngậm miệng lại. Có khoảng thời gian triều đình tranh luận xem có nên đem nàng gả sang Liêu quốc hay không khiến nàng vô cùng sợ hãi.

Triệu Dung cũng không nén nổi phải bật cười. Nàng không phải không biết Lưu Nga trọng dụng Lữ Di Giản vì mục đích gì. Tuy nhiên nàng cũng không giải thích cho Triệu Cận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nàng còn nói thêm:

- Thần đoán Thạch đại nhân dùng binh lính Kim Minh Trại làm mồi câu. Nếu thần đoán không nhầm thì mấy hôm nữa sẽ xảy ra cuộc chiến lớn hơn nhiều.

Triệu Trinh hỏi:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Vì sao?

- Lý do rất đơn giản. Nếu Thạch đại nhân nhanh chóng hạ trại Kim Minh thì Nguyên Hạo có thể dùng việc này ngăn chặn một số thủ lĩnh bộ tộc. Nhưng Thạch đại nhân vây mà không công, cho bọn chúng thời gian dài như vậy để ứng cứu, các binh sĩ vẫn còn ở đó thì các bộ tộc sẽ sinh ra phẫn nộ với Nguyên Hạo. Vì vậy nên Thạch đại nhân bức chúng phải đến ứng cứu. Mà hiện giờ chiến tranh phát sinh trong biên giới Đại Tống ta, lại đúng vào dịp tân niên. So với Tây Hạ thì người Tống coi trọng dịp lễ này hơn nữa. Lúc này binh sĩ Tây Bắc của ta vì nhớ nhà mà tinh thần chiến đấu sẽ ở mức thấp nhất. Nguyên Hạo muốn khai chiến thì nhất định không bỏ qua cơ hội này. Hơn nữa chuyện Kim Minh Trại y cũng đã trì hoãn rất lâu rồi, không thể trì hoãn thêm được nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói tới đây nàng nhìn về hướng Tây Bắc, nơi có nỗi nhớ thương của nàng, có người mà ngày đêm nàng mong mỏi.

Hiện giờ không biết chàng có khỏe không? Thời tiết nơi đó lạnh như vậy chàng đã quen được chưa? Cũng không biết chừng nào chàng có thể trở về kinh thành?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong nhất thời nàng chợt trở nên ngây dại.

Mùng hai tháng giêng, tuy rằng Nguyên Hạo liên tục truy quét tiêu diệt được đại đa số gián điệp Tống triều nhưng vẫn còn một số ít gián điệp thông minh trốn thoát được. Bọn họ do thám biết được đại quân của Nguyên Hạo đã tập trung ở sát biên giới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mùng bốn tháng giêng. So với Thạch Kiên dự đoán thì sự việc xảy ra sớm hơn một ngày. Mười tám vạn đại quân như một dòng chảy cuồn cuộn chia thành hai hướng tiến vào biên giới Đại Tống.

Cũng vào ngày hôm này, quân Tống vây quanh trại Kim Minh bắt đầu tấn công.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hiện giờ xung quanh trại Kim Minh đều có quân Tống vây chặt. Binh lính Tây Hạ không thể nào nhận được tin tức tình báo từ bên ngoài, vì thế bọn chúng không hề biết quân chi viện sắp tới. Chỉ có điều từ sáng sớm bọn chúng đã phát hiện quân Tống giống như trước thổi kèn hiệu lệnh rồi sau đó một khối đá lớn bay từ trên không xuống. Nhưng sau đó rất nhanh mọi chuyện đã thay đổi, bọn chúng nhìn thấy đá bay từng hàng, từng đợt, còn có vô số binh Tống từ bốn phương tám hướng hướng tường thành đi tới. Sau đó còn có rất nhiều binh sĩ bắt đầu dựng thang.

Nếu không phải sự việc thực sự xảy ra trước mắt, Ngôi Danh Mị cũng không tin vào mắt mình . Từ lúc nào, quân đội của Đại Tống từ thủ thành chuyển sang công thành, hơn nữa còn rất có trật tự. Hắn bất giác giụi mắt. Mặc dù hiện tại sĩ khí trong doanh trại Kim Triều sa sút, Ngôi Danh Mị cũng chẳng hề muốn không chiến mà bại. Hắn hạ lệnh một tiếng:

- Phóng!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trên thành binh sĩ Tây Hạ nấp sau đá, cung trong tay họ đã sớm kéo căng. Nghe thấy Ngôi Danh Mị hạ lệnh xuống, họ lập tức buông tay ra. Theo tay cung trở lại như cũ, vô số mũi tên rơi xuống như mưa. Không trung mang tiếng rít như của tử thần, hướng về phía đầu Tống binh rơi xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên từng vì nghe nói vũ khí của Tây Hạ sắc bén, còn tìm vũ khí Tây Hạ về để thí nghiệm. Đích thực, so sánh với phát minh thép mới của hắn, những đồ gang thép làm thủ công này còn kém một chút. Nhưng Thạch Kiên cũng nhờ đó phát hiện sự lười nhác của quan viên Tống triều. Vũ khí được chế tạo ra tốt xấu lẫn lộn. Quả thật là vũ khí của Tây Hạ giống được sản xuất từ dây chuyền sản xuất hiện đại mà ra hơn, rất hiếm có một thấy chế phẩm chất lượng kém nào. Điều này làm hắn cảm thấy kinh ngạc, cũng giúp hắn hiểu lý do triều đình Tây Hạ rất hiếm khi bình yên nhưng lại có thể đứng sừng sững dưới mấy nước lớn kéo dài hàng trăm năm.

Cũng như vậy, những Tống binh này hôm nay chẳng phải biết công thành mà là trải qua một thời gian huấn luyện cho nên hôm nay mới có trật tự đến vậy. Đối diện với trận mưa tên bay vùn vụt xuống. Thuẫn binh (quân được trang bị lá chắn được gọi là thuẫn) giơ thuẫn lên đỉnh đầu, chẳng những bảo vệ bản thân, còn bảo vệ được cho binh sĩ vận chuyển thang dây và đội cung tiễn. Bởi vậy, những mũi tên rơi xuống như lông bò gần như không gây ra được thương vong gì. Nếu đổi lại là những vũ khí kém chất lượng của quân Tống trước kia thì kết quả đã ngược lại hẳn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thế là, những binh tướng Tây Hạ đem đá thả từ trên tường thành, nện xuống đầu Tống binh. Lần này rốt cuộc cũng xảy ra nhiều thương vong. Những tảng đá lớn rơi từ tường thành cao vòi vọi xuống, sức công phá mạnh biết bao. Chỉ cần binh sĩ không kịp tránh, cơ bản là bị rơi vào thì đánh mất sinh mạng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu như trước kia, chịu sự chống trả như vậy, những Tống binh này thậm chí sẽ nhấc chân lên chạy mất. Nhưng hiện tại, từ lúc ở kinh thành họ sớm đã bị Thạch Kiên tẩy não, tiếp đó trải qua trận chiến trên Đôn Nhi Sơn, cùng thời gian chòng ghẹo dài như vậy, đối với binh sĩ Tây Hạ, họ đã nảy sinh tâm lý khinh địch. Bởi vậy, mặc dù xảy ra thương vong nhưng không có lấy một kẻ lui bước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rốt cục cũng tiếp cận rồi!

Bất luận trên tường thành binh sĩ Tây Hạ dũng cảm đến thế nào, Kim Minh Trại chỉ còn lại 4000 nghìn binh sĩ. Muốn ngăn chặn mấy vạn Tống binh từ tứ phương tám hướng xông lên, không cho họ tiếp cận tường thành thành, cơ bản đó là điều không thể được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy nhiên Thạch Kiên quan sát từ nơi xa. Hắn lại thở dài một tiếng. Kỳ thực vốn không nên có nhiều thương vong đến vậy. Vì muốn làm cho họ mau chóng trưởng thành. Trên bức tường thành thành này sẽ có hàng trăm binh sĩ dũng cảm nhất của Tống triều. Vĩnh viễn không thể trở lại quê hương của họ được nữa.

Từng chiếc thang dây được nối lại với nhau

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bắt đầu có Tống binh trèo lên tường thành. Chiến đấu với binh sĩ Tây Hạ.

Vậy mà bao gồm cả Thạch Kiên. Tất cả đều xem nhẹ năng lực chiến đầu của binh sĩ Tây Hạ. Thoạt nhìn chúng là những kẻ ngồi trên lưng ngựa thân hình cũng không cao lắm. Nhưng kì thực thân thể của chúng vẫn cường tráng hơn binh sĩ Tống triều rất nhiều. Không chỉ vậy chúng vốn cũng là đội quân tinh nhuệ của Tây Hạ

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Binh sĩ Tống triều tấn công lên tường thành hết lần này đến lần khác. Lại lần lượt bị đánh lui. Những âm thanh của binh khí va vào nhau, tiếng binh sĩ gào thét giận dữ, tiếng kêu rên của kẻ bị thương, trợ uy cho tiếng trống chiến và tiếng kèn. Tại đây trên dưới tường thành thành. Vang kên một bản giao hưởng xúc trào dâng cảm xúc sát phạt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bởi vậy bất luận là về số lượng binh sĩ. Hay là sĩ khí của binh sĩ. Tống binh vẫn chiếm thế thượng phong một cách tuyệt đối.

Cuối cùng cũng xuất hiện đột phá khẩu

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đầu tiên là Chu Sỉ nhìn thấy hai thân binh của mình hi sinh. Hắn nổi giận! Hắn ném mũ sắt xuống đất. Hét lên một tiếng. Giơ thuẫn lên. Tay nắm đại đao. Trèo lên thang dây.

Binh sĩ Tây Hạ trên tường thành thành hoảng sợ kêu lên: - Tiểu Lang Tướng quân!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong trận chiến bảo vệ Duyên Châu. Sự hung hãn của Chu Sỉ đã lưu lại ấn tượng rất sâu sắc cho binh sĩ Tây Hạ.

Bọn họ thậm chí không đoái hoài những Tống binh đã tấn công lên tường thành. Toàn bộ giơ cung tiễn lên. Hướng về Chu Sỉ bắn đi. Chu Sỉ vừa dùng khiên bảo vệ toàn thân. Vừa dùng đại đao chém những mũi tên bay từ bên sườn tới. Nhưng vẫn có một mũi tên từ phía sườn bắn trúng cánh tay của hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Có lẽ là đau đớn. Cũng là tức giận. Chu Sỉ một lần ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài. Hắn đột nhiên dùng hết sức. Trèo liền mấy bước. Bất chấp trên khuỷu tay còn trúng một tên. Xông lên tường thành.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hắn kêu to một tiếng như sấm rền:- Kẻ cản đường ta sẽ chết!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giơ tay chém đao xuống. Một cái đầu đầm đìa máu rơi ra ngoài tường thành thành. Rơi xuống mặt đất. Bắn tóe thành một vũng máu.

Hắn lại hét lên:- Đầu hàng không giết. Bằng không sát! Sát! Sát.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiếng thứ ba này càng lớn. Đến Thạch Kiên ở phía xa cũng nghe thấy. Kèm theo sự kết thúc của ba tiếng sát. Ba binh sĩ Tây Hạ bị hắn chém khiến binh sĩ Tây Hạ sợ hãi. Chúng kêu lên một tiếng:

- Quỉ ôi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Có kẻ quì xuống đất xin tha. Có kẻ chạy trốn về tứ phía.

Đoạn tường thành thành bị thất thủ, như một trận bệnh dịch ác tính. Càng lúc càng nhiều binh sĩ Tây Hạ chọn con đường tháo chạy hoặc đầu hàng. Khi mặt trời lên cao vào giữa trưa. Kim Minh Trại kết thúc trận chiến. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý. Nhưng thương vong của hơn một nghìn Tống binh. Vẫn khiến Thạch Kiên chịu áp lực to lớn. Phải biết vốn dĩ những Tống binh này vốn không nên bị thương vong. Tuy nhiên binh sĩ Tây Hạ cũng trả giá bằng cái chết của hơn một nghìn binh sĩ. Những binh sĩ khác toàn bộ đầu hàng. Đến đại tướng Ngôi Danh Mị cũng không chạy thoát.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên không kiểm tra kĩ kết quả cuộc chiến. Bởi vì trận chiến thứ hai sắp bắt đầu. Hơn nữa trận chiến này sẽ lớn hơn. Kịch liệt hơn. Hắn được biết 10 vạn đại quân Tây Hạ mai phục tại núi Thiên Đô. Hắn để hơn ba nghìn tù binh lại Kim Minh Trại. Đồng thời căn dặn Địch Thanh lưu lại giữ thành. Còn cho hắn một vạn binh sĩ. Sau đó đem đại quân còn lại tiến thẳng Bảo An Quân. Tiến về Kính Châu

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngày hôm sau thì Nguyên Hạo mới biết Kim Minh Trại thất thủ.

Lần này hắn vì Mai Đạo Gia tiếp cận Thạch Kiên. Trực tiếp láy được tin tình báo. Quân bố trí tại núi Thiên Đô. Hơn nữa còn ra vẻ rất thần bí. Nhưng nơi mà 10 vạn đại quân này đi qua. Nhất định sẽ lưu lại dấu vết. Quả nhiên tiếp đó hắn được biết lão tướng Tào Vĩ của Tống triều tới Kính Châu. Lão tướng Chiết Duy Trung đến Hoàn Châu. Dương Văn Quảng đến Khánh Châu. Chu Lịch đến Hoài Viễn thành. Mặc dù không biết bọn họ đem theo bao nhiêu quân. Nhưng bốn vị võ tướng này là trụ cột vững chắc của quân Tây Bắc Đại Tống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy nhiên hắn vẫn không yên tâm. Lại phái mấy tên gián điệp lanh lợi đến biên giới Tống do thám. Tuy rằng biên giới nước Tống đang xét hỏi kiểm tra rất nghiêm ngặt. Nhưng vẫn để hắn biết được tại thành Hoài Viễn ( Bình Lương ngày nay) ẩn nấp rất nhiều bóng dáng binh sĩ. Theo kẻ thăm dò bẩm báo. Những binh sĩ này ít nhất phải đến hơn 10 vạn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đầu tiên hắn dùng khoái mã lệnh cho binh sĩ tại núi Thiên Đô sáng sớm ngày mùng 4 xuất phát từ Thiên Đô. Đánh vào thành Hoài Viễn. Tiến thêm một bước trong việc làm cho Tống binh mê hoặc. Mùng 5. Đại quân chỉ xuất phát sau một ngày. Là quay về núi Thiên Đô. Tựa vào chân núi mà thủ. Thu hút và phân tán sự chú ý của quân Tống. Đồng thời. Hắn tự đem bẩy vạn kị sĩ tinh nhuệ. Không tiếc vì đường núi khó đi khiến tổn thất rất nhiều chiến mã và tướng sĩ đi xuyên qua đường núi phủ đầy tuyết. Từ núi Bạch Can đột nhiên đánh ra. Như vậy mà vòng qua Khoan Thành, An Viễn Trại, Hắc Thủy Trại, Lão Lão Trại những nơi quân Tống đóng giữ. Trực tiếp đánh phá Kim Minh Trại. Giải cứu ngôi danh mị cùng binh sĩ Tây Hạ bị bắt Ngôi Danh Mị. Đồng thời một vạn kỵ binh xuyên núi hướng thẳng về An Viễn Trại. Để tránh những Tống binh các trại sau lưng hắn phá hoại.

Binh lực Tống triều tại Tây Bắc hắn cũng biết. Vốn dĩ gộp tất cả lại cũng không quá hai mươi mấy vạn người. Chính là hiện tại vì trận Đại chiến Tam Xuyên Khẩu. Tống triều bố trí thêm không ít binh sĩ nhưng mà cũng chỉ hơn 30 vạn. Hơn ba mươi vạn binh sĩ này còn phải bảo vệ các trại. Những binh sĩ có thể lưu động không nhiều. Thạch Kiên đã trúng kế. Cho rằng hắn bắt đầu từ Kính Châu. Đem đại quân bố trí tại Kính Châu. Vậy thì binh sĩ còn lại ở thành Duyên Châu không là bao nhiêu. Hoặc là dùng kế khó hiểu của Trương Nguyên đã nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Vì hiện nay chúng ta phải giải cứu Kim Minh Trại. Theo cách nghĩ của người thường chúng ta có thể cho rằng Thạch Kiên dùng vây thành đánh quân tiếp viện. Mai phục tại Thổ thành. Cho nên ngược lại chúng ta phải tấn công Kính Châu. Hơn nữa các trại đa phần nằm ở vùng Hoàn Khánh. Bề ngoài chúng ta có thể dễ dàng tấn công Kính Châu nhưng đó là 1 cái bẫy vì vậy tấn công Kính Châu rát nguy hiểm. Nếu vậy sao chúng ta không tương kế tựu kế tấn công Duyên Châu. Nếu lấy được Duyên Châu thì chúng ta có thể dễ dàng phòng thủ tại Duyên Châu hoặc rút lui theo hướng Hoàn Châu, Tuy Châu. Thiếu niên kia chắc sẽ tính đến điểm này nên chúng ta ngược lại sẽ lựa chọn tấn công Kính Châu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy Nguyên Hạo đánh trận rất lợi hại. Nhưng đưa hắn cái cái kiểu suy đoán ngược của ngược thành thuận này rồi lại thuận của ngược thành ngược . Làm cho đầu óc quay cuồng. Với so sánh phân tích không có thực tế này của Trương Viên. Hắn càng coi trọng gián điệp các nơi và tình báo Mai Đạo Gia chuyển đến. Dùng nó để phân tích trái lại đáng tin hơn. Đây không phải là hắn coi thường Trương Viễn. Mà là trận chiến này có thể liên quan đến vận mệnh quốc gia cùng uy tín của hắn tại các bộ tộc. Hắn không dám đem cơ hội quý báu này đặt cược vào phán đoán thuận ngược như của Trương Viễn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mùng năm. Tống binh Hoài Viễn thành và binh sĩ Tây Hạ từ Thiên Bàn sơn đối đầu nhau. Đêm mùng năm. Mười vạn đại quân núi Thiên Bàn. Có năm vạn kỵ binh từ núi Thiên Đô thọc thẳng vào núi Bạch Can. Chi viện cho đại quân Tây Hạ tấn công Duyên Châu . Có lẽ lộ trình này còn xa hơn khoảng cách từ Kính Châu tới Kim Minh Trại một chút. Nhưng vì bọn họ vốn đều là kỵ binh. Trái lại còn đến Kim Minh Trại trước viện binh Tống triều.

Hiện hắn đã không sợ Thạch Kiên biết mục đích chính của hắn nữa. Do Tống binh vẫn còn ở xa nơi Kính Châu. Cách Duyên Châu lộ trình gần một nghìn cây. Cho dù hiện tại Thạch Kiên biết tin. Mệnh lệnh đại quân nơi Kính Châu quay về Duyên Châu. Cũng mất đến vài ngày. Hơn nữa di chuyển quãng đường dài như vậy. Sớm đã người ngựa mệt mỏi. Mất đi sức chiến đấu.

Mà bởi vì Duyên Châu bị bao vây. Thạch Kiên không thể không giải cứu. Đây cũng chính là kết quả mà hắn muốn. Tiếp tục sử dụng phương pháp bao vây đánh quân tiếp viện lần trước. Dùng mưu mô tiêu diệt cánh quân uể oải này. Đồng thời. Năm vạn binh sĩ núi Thiên Sơn lại một lần nữa xuất kích tấn công Hoài Viễn thành. Áp sát Hoàn Khánh. Khiến Tống binh Hoàn Khánh, Kính Châu không dám tiếp viện thành Duyên Châu. Chỉ cần tiêu diệt cánh quân tiếp viện này. Vậy thì có thể yên tâm lấy được Duyên Châu. Lại cùng binh tướng Tây Hạ Tuy Châu, Hoành Châu chiếm hết các trại nơi phía Bắc Duyên Châu.Vậy thì tiến thêm một bước vào Nam hạ có thể uy hiếp Phủ Kinh Triệu. Đông tiến có thể uy hiếp Sơn Pháp. Hắn vẫn chưa đủ dã tâm chiếm lấy phủ Kinh Triệu và Sơn Tây. Đặc biệt là Sơn Tây. Còn cách nhau Thái Hành sơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hiện còn có một khả năng. Đấy chính là Thạch Kiên bất chấp an nguy của thành Duyên Châu. Hoặc là muốn một lần nữa xảy ra kì tích ở trận chiến bảo vệ Duyên Châu. Mong mỏi thành Duyên Châu có thể trụ vững. Mà năm vạn binh sĩ một lòng muốn thôn tính núi Thiên Đô này. Như vậy cũng được. Rút về Thiên Đô lợi dụng sự quen thuộc điều kiện địa lý. Tống binh sẽ không dám tấn công. Còn về Thạch Kiên sắp đặt quỷ kế gì ở vùng này hay không. Chỉ cần binh sĩ núi Thiên Đô không đi sâu vào biên giới nước Tống. Những sự sắp đặt này cũng đồng nghĩa với việc làm vô ích. Đợi đến khi Duyên Châu lâm nguy. Thạch Kiên đem đại quân quay lại phương Bắc. Những sự sắp đặt này đều vô hiệu rồi. Hơn nữa, bởi vì Kính Nguyên địa thế bằng phẳng. Hiện nay đại quân quay về hướng bắc. Mặc dù Kinh Nguyên doanh trại nhiều. Lúc đó cũng thành đất thả ngựa của năm vạn binh sĩ Tây Hạ này mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kế hoạch lần này. Có thể nói là lưới trời khó lọt. Thậm chí Nguyên Hạo còn muốn giết chết Thạch Kiên. Để tiện bóp chết mối hiểm nguy lớn nhất Bắc Tống này tại Tây bắc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quả nhiên. Binh lính của hắn xuất hiện tại núi Bạch Can. Suốt dọc đường không có Tống binh cản trở. Nhớ lại cảnh ngộ của hắn nửa năm trước. Nếu như không phải phụ vương hắn chấp chính mới khiến hắn đem không dủ binh lực. E rằng Duyên Châu hiện nay cũng nằm trong sự kiểm soát của hắn. Hắn nhớ đến bài thơ của thi sĩ đời Đường Lưu Vũ Tích:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bách mẫu đình trung bán thị đài,

Đào hoa tịnh tận thái hoa khai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chủng đào đạo sĩ quy hà xứ,

Tiền độ Lưu lang kim hựu lai

(Tái du Huyền Đô quán)

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hoài Anh dịch thơ: Lại đến chơi lầu Huyền Đô

Vườn xưa trăm mẫu nửa rêu đầy

Đào hết, hoa rau lại đến thay

Đạo sĩ trồng đào đâu đó nhỉ ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chàng Lưu năm trước lại về đây.

Nguồn: Bùi Thụy Đào Nguyên: Lưu Vũ Tích, nhà thơ Trung Quốc thời Trung Đường

Trong lòng có sẵn kế hoạch hắn lập tức cưỡi lên lưng ngựa. Một dáng vẻ đã nắm bắt được toàn cục. Nhưng không nghĩ đến con đường này vốn dĩ có rất nhiều người. Nhưng vì hành vi của hắn. Nhiều người họ gia đình tan nát. Còn lại bá tánh dân thường cũng sợ khói lửa chiến tranh một lần nữa nổi lên. Trốn về nội địa ( trung thổ) rồi. Hiện nay đã trở thành một cảnh tượng hoang tàn. Thậm chí trong những người này còn có rất nhiều người đồng tộc với hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi hắn nghe thám tử được sai đi nói Kim Minh Trại đã thất thủ rồi. Hắn vẫn có chút thất vọng. Bởi vì tấn công Duyên Châu mà có Kim Minh Trại cho cả nỗi lo phía sau. Đối với chuyện dễ thủ khó công của Kim Minh Trại. Trí nhớ của hắn vẫn còn mới nguyên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng sau đó hắn lại vui vẻ trở lại. Bởi vì thám tử bẩm báo Tống binh bảo vệ Kim Minh Trại chỉ có một vạn người. Mà còn là một tên tiểu tướng. Lần này không giống với lần trước hắn tấn công Kim Minh Trại. Lúc đó trấn thủ Kim Minh trại là Lý Sĩ Bân Đô tuần kiểm sứ người đồng tộc với hắn chính là một vị lão tướng dũng mãnh. Ông thống lãnh 18 trại Khương Binh. Gần 10 vạn người. Được người Duyên Châu gọi là " Thiết Bích tướng công". Bất luận là từ binh lực trong tay có thể điều động. Hay là kinh nghiệm tác chiến. Tên tiểu tướng này còn xa mới theo kịp Lý Sĩ Bân. Quan trọng nhất là Kim minh Trại còn có mấy nghìn binh sĩ Tây Hạ bị bắt làm tù binh. Hiện nay. Cho dù quân Tống biết đại quân của hắn đánh đến. Cũng không dám đem những tù binh này đưa đến thành Duyên Châu. Suy cho cùng cũng có hơn một trăm dặm đường phải đi. Hay là nơi này khắp nơi tuyết đóng băng. Còn nữa suốt dọc đường có một vài sơn lộ. Không mất hai ba ngày thì không thể đến Duyên Châu được. Vậy thì có khả năng trên đường đi bị đại quân của hắn vây hãm lại rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mất đi thành trì kiên cố. Bất luận Tống binh có bao nhiêu người áp giải. Dù cho là một vạn người Kim Minh trại áp giải toàn bộ. Cũng giống như là bông hoa trôi dạt muốn ngăn thuyền lớn chạy đi . Sẽ nhanh chóng bị đại quân của hắn nghiền nát .

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thế là hắn hạ lệnh tăng nhanh hành trình. Còn phái hai vạn đại quân làm tiên phong. Dẫn đầu đến Kim Minh Trại.

Đến chiều mùng 6. Đội quân đầu tiên của Tây Hạ đến Thổ Môn. Có lẽ hiện tại Thổ Môn là thành cấp huyện. Nhưng qui mô của nó lúc đấy tuyệt đối không bằng qui mô của Kim Minh Trại. Thấy đại quân Tây Hạ đến. Mấy nghìn binh Tống giữ Thổ Mônliền bỏ lThổ Môn toàn bộ trốn về Kim Minh Trại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thống lĩnh đội ngũ quân tiên phong này là Dã Lợi Vượng Vinh. Hắn là anh ngay trước của Nguyên Hạo. Nắm giữ Minh Đường Tả Sương Quân. Người này được mệnh danh là Dã Lợi Vương. Không những vũ dũng. Mà còn rất có mưu lược. Hắn thống lĩnh đại quân Tây Hạ của Hằng sơn. Từng lập đại công trong trận đại chiến Tam Xuyên Khẩu. Trong lịch sử tướng biên ngoại Tống triều hận hắn và đệ đệ Dã Lợi Ngộ Khất thấu xương.. Để tìm cách tiêu diệt bọn họ người Tống đã tìm mọi cách. Từng hành thích, chiêu hàng nhưng đều không thành công. Cuối cùng lão tổ tông của Loại gia là Loại Thế Hoành dùng kế phản gián. Mượn tay Nguyên Hạo giết hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dù bánh xe lịch sử dần dần bị Thạch Kiên thay đổi quĩ đạo. Nhưng không thể thay đổi tài năng của hắn.Trong phút chốc hắn liền phản ứng, nếu như để mấy nghìn binh Tống này đến Kim Minh Trại. Sẽ gia tăng sức mạnh phòng thủ của Kim Minh Trại. Hắn lập tức phái binh sĩ thông báo cho Nguyên Hạo. Sau đó đem đại quân đi truy sát mấy nghìn binh Tống này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nguyên Hạo nghe được tin tức này. Hắn rất vui mừng. Mặc dù Thổ Mônlà một thành nhỏ cho quân Tống lưu lại. Hắn muốn tấn côngvẫn lãng phí thời gian. Hiện tại quan trọng nhất là lấy được Kim Minh trại. Bức công thành Duyên Châu. Thu hút binh Tống ở Kính Châu đến. Trước khi lấy được Kim Minh trại. Hắn không muốn đêm dài lắm mộng. Bỏ lỡ quá nhiều thời gian.

Lại có một tin tốt truyền về. Thạch Kiên đem hơn bốn vạn đại quân. Xuất phát về hướng Kính Châu. Hiện tại đã đến Bảo An Quận. Nghe thấy hắn đột nhiên rút khỏi núi Bạch Can. Phòng thủ chính tại Bảo An Quận. Nguyên Hạo khó nghĩ bèn phái Vệ Mộ Kim đem ba vạn đại quân đuổi theo về Bảo An Quận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lời hắn dặn dò Vệ Mộ Kim khi gặp Thạch Kiên thì chỉ vây mà không đánh. Mặc dù hiện tại công thành có khả năng bắt lấy hoặc giết chết Thạch Kiên. Nhưng tạm thời Nguyên Hạo chưa muốn hắn chết Bởi vì hắn còn muốn dùng Thạch Kiên làm mồi nhử. Một con mồi rất lớn! An nguy của thành Duyên Châu. Thêm sự an nguy của Thạch Kiên. Không sợ đại quân Tống triều không từ Kính Châu rút quân về giải cứu.

Những binh sĩ này là do Thôi Diệt Lang chỉ huy. Hiện nay tất cả các lão tướng như Triết Duy Trung, Tào Vĩ đều sẽ đến Kính Châu. Hiện nay Duyên Châu chỉ còn một đám tiểu tướng. Khi đội quân của Dã Lợi Vượng Vinh còn chưa đến Thổ Môn. Thôi Diệt Lang đã nhận được tin cấp báo của Thạch Kiên. Lệnh cho hắn đem theo đại quân rút lui khỏi Thổ Môn. Nhưng mà Thôi Diệt Lang như còn có chút không can tâm. Tường thành Thổ Môn tuy không to lớn như tường thành Kim Minh Trại và thành Duyên Châu.Nhưng cũng vô cùng vững chãi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thôi Diệt Lang còn muốn lặp lại kì tích trận chiến bảo vệ Duyên Châu. Khi hắn còn đang do dự không quyết. Thì lại nhận được mệnh lệnh thứ hai của Thạch Kiên bắt hắn lập tức rút lui. Hắn mới chậm chạp rút đại quân về Kim Minh trại. Nhưng không ngờ rằng cánh quân tiên phong của Tây Hạ tốc độ lại nhanh đến vậy. Bây giờ hắn hối hận cũng không kịp rồi. Hắn bắt đầu đem binh sĩ chạy thục mạng. Nhưng mặt đất đầy tuyết xốp mềm. Dẫm một cái là một cái hố. Tốc độ làm sao có thể nhanh lên được?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Những binh sĩ Tây Hạ này giống như mưa bão mùa hè ập đến. Như đem mây đen giăng khắp bầu trời. Đến như cuốn hết sạch đi. Bọn chúng nhanh chóng tiếp cận mấy nghìn binh Tống do Thôi Diệt Lang chỉ huy. Trận chiến này bọn họ chính là những con mồi . Tiếng vó ngựa vang nhẹ nhè. Phát ra tiếng hí vang đầy hưng phấn . Thôi Diệt Lang vì luyện võ nghệ. Thính lực tốt. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở gấp do chạy một cách quá nhanh của chiến mã Tây Hạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kim Minh trại to lớn ở ngay trước mắt. Nhưng Thôi Diệt Lang thấy nó gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời.

Suốt cuộc hành trình này Thôi Diệt Lang vô cùng thê thảm. Lúc đầu cậu vốn mang theo quân nhu, sau đó thấy tình thế không ổn thì đem quân nhu bỏ lại. Thôi Diệt Lang còn hy vọng số quân nhu này đủ để có thể thu hút sự chú ý của đám binh sĩ Tây Hạ, khiến bọn chúng tranh giành nhau và làm cho tốc độ của chúng chậm lại. Nhưng cậu không ngờ hai vạn binh sĩ Tây Hạ này ngoảnh mặt làm ngơ với số quân nhu mà cậu vứt lại, chúng trực tiếp dẫm lên số quân nhu đó và đuổi sát theo sau quân Tống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Năm mới đã đến nhưng nơi đây vẫn chưa hề có một chút không khí gì của mùa xuân. Gió táp trên mặt người giống như một lưỡi dao tạt qua, bốn bề vẫn một màu tuyết trắng, mấy ngày trời quang mây tạnh đã khiến một ít tuyết tan ra nhưng lại tức khắc biến thành lớp băng cứng trên mặt đất.

Chapter
1 Chương 1: Nhục Nhã
2 Chương 2: Chưng cất
3 Chương 3: Bán
4 Chương 4: Mua
5 Chương 5: Hồng Diên
6 Chương 6: Sinh Nhật
7 Chương 7: Kỹ Kinh
8 Chương 8: Nổi Tiếng
9 Chương 9: Đến Già
10 Chương 10: Cự Tuyệt
11 Chương 11: Kỳ Thật
12 Chương 12: Đóng Cửa
13 Chương 13: Thánh Chỉ
14 Chương 14: Sinh Bi
15 Chương 15: Tây Du Hiếu Ký
16 Chương 16: Thánh Chỉ Tới
17 Chương 17: Cự Tuyệt
18 Chương 18: Đề Thơ
19 Chương 19: Giá Trị
20 Chương 20: Thần Tượng
21 Chương 21: Đạo Thánh Chỉ Thứ Hai
22 Chương 22: Lục Ngạc
23 Chương 23: Đi Xem
24 Chương 24: Đại Công
25 Chương 25: Sinh Tử
26 Chương 26: Lợi Nhuận
27 Chương 27: Hình Cầu
28 Chương 28: Đạo Thánh Chỉ Thứ Ba
29 Chương 29: Khó Chịu
30 Chương 30: Chờ Đợi
31 Chương 31: Ký Hiệu
32 Chương 32: Khách Quý
33 Chương 33: Nói Chuyện
34 Chương 34: Bắt Chước
35 Chương 35: Sửa Lại Lịch Sử
36 Chương 36: Khẩu Chiến
37 Chương 37: Hồng Lâu Mộng
38 Chương 38: Nữ Nhân
39 Chương 39: Trở Về
40 Chương 40: Koala (Gấu túi)
41 Chương 41: Nhất Đế
42 Chương 42: Hào Quang Bảo Thạch
43 Chương 43: Gieo Trồng
44 Chương 44: Máy Kéo Sợi
45 Chương 45: Biện Pháp
46 Chương 46: Cánh Cửa
47 Chương 47: Vì Ai
48 Chương 48: So Tài
49 Chương 49: Đồng Chung
50 Chương 50: Lư Hương
51 Chương 51: Đề Mục
52 Chương 52: Đập Đá
53 Chương 53: Số Gà
54 Chương 54: Bái Sư
55 Chương 55: Trưởng Thành
56 Chương 56: Mất Trộm
57 Chương 57: Thánh Nhân
58 Chương 58: Ngụy Thư
59 Chương 59: Quân Vô Hí Ngôn
60 Chương 60: Xuất Thế
61 Chương 61: Cáo Biệt
62 Chương 62: Biển Người
63 Chương 63: Dọa Khiếp
64 Chương 64: Uyển Dung
65 Chương 65: Hứa Hẹn
66 Chương 66: Nhập Cung
67 Chương 67: Tứ Đại Tội Danh
68 Chương 68: Bão Nổi
69 Chương 69: Tiểu Thuyết
70 Chương 70: Tiểu Nhân
71 Chương 71: Lương Thần
72 Chương 72: Bạch Mã Hoàng Tử
73 Chương 73: Múa Kiếm
74 Chương 74: Hạng Trang
75 Chương 75: Sa Đọa
76 Chương 76: Một Gậy
77 Chương 77: Sơn trại
78 Chương 78: Sao
79 Chương 79: Tổ Sư
80 Chương 80: Hoa Bái
81 Chương 81: Thuốc Nổ
82 Chương 82: Kỳ Trân Dị Bảo
83 Chương 83: Ca ca
84 Chương 84: Ngọc ca
85 Chương 85: Đập Phá
86 Chương 86: Đại Lý
87 Chương 87: Thật Cao
88 Chương 88: Lòng Dạ Thâm Hiểm
89 Chương 89: Muội muội
90 Chương 91: Ám Sát
91 Chương 92: Chết
92 Chương 93: Tiểu Như
93 Chương 94: Huyết Thệ
94 Chương 95: Bay trên trời
95 Chương 96: Lạc Thiên
96 Chương 97: Thần tiên
97 Chương 98: Yêu nữ
98 Chương 99: Câu đối
99 Chương 100: Đấu liên
100 Chương 101: Ba sĩ.
101 Chương 102: Đáp án!
102 Chương 103: Ngốc tử
103 Chương 104: Tranh tế
104 Chương 105: Sứ giả
105 Chương 106: Hòa bình
106 Chương 107: Ám nhãn
107 Chương 108: Thi đấu
108 Chương 109: Nãi nãi
109 Chương 110: Lộ hình
110 Chương 111: Tạ thế
111 Chương 112: Cầu nguyện
112 Chương 113: Chính khí
113 Chương 114: Người dưng
114 Chương 115: Đi xa
115 Chương 116: Một năm
116 Chương 117: Song hoa
117 Chương 118: Chữ in rời
118 Chương 119: Mười đạo thánh chỉ
119 Chương 120: Lời cảnh cáo
120 Chương 121: Khốc âm
121 Chương 122: Ủy thác
122 Chương 123: Đặc Quyền
123 Chương 124: Tin tưởng
124 Chương 125: Giúp đỡ
125 Chương 126: Đại Trượng
126 Chương 127: Khám nghiệm tử thi
127 Chương 128: Đại án
128 Chương 129: Thiên Lang
129 Chương 130: Tắm
130 Chương 131: Tắm chung
131 Chương 132: Xuân dược
132 Chương 133: Lão nhị.
133 Chương 134: Thần tiên.
134 Chương 135: Nhớ người.
135 Chương 136: Đấu pháp (thượng).
136 Chương 137: Đấu pháp (trung).
137 Chương 138: Đấu pháp (hạ).
138 Chương 139: Cưa người.
139 Chương 140: Chiết liễu
140 Chương 141: Trinh tiết .
141 Chương 142: Song Hoàng ( thượng).
142 Chương 143: Song Hoàng ( Trung)
143 Chương 144: Song Hoàng (Hạ)
144 Chương 145: Bao cỏ
145 Chương 146: Con chó què.
146 Chương 147: Hậu trường
147 Chương 148: Vòng quanh trái đất
148 Chương 149: Nhất định phải giết.
149 Chương 150: Lolita.
150 Chương 151: Thiên Long.
151 Chương 152: Không phải người.
152 Chương 153: Heo chó.
153 Chương 154: Bồ tát.
154 Chương 155: Diệt môn.
155 Chương 156: Chúc tết.
156 Chương 157: Lý Tuệ.
157 Chương 158: Vẽ lông mày..
158 Chương 159: Anh phi.
159 Chương 160: Yết hầu.
160 Chương 161: Tranh đấu.
161 Chương 162: Gian thần.
162 Chương 163: Liệt sĩ.
163 Chương 164: Liệt sĩ (2).
164 Chương 165: Liệt sĩ (3).
165 Chương 166: Danh.
166 Chương 167: Báo chí.
167 Chương 168: Tiêu dao.
168 Chương 169: Đạm cúc.
169 Chương 170: Đạm cúc (Tiếp).
170 Chương 171: Kèn.
171 Chương 172: Bình Minh. (thượng)
172 Chương 173: Bình minh. (trung)
173 Chương 174: Bình minh. (Hạ)
174 Chương 175: Át chủ bài.
175 Chương 176: Quạt lông.
176 Chương 177: Dã lang. (thượng)
177 Chương 178: Dã lang. (trung)
178 Chương 179: Ánh bình minh.
179 Chương 180: Cưỡng gian.
180 Chương 181: Giáo chủ. (thượng)
181 Chương 182: Giáo chủ. (hạ)
182 Chương 183: Cô thành. (thượng)
183 Chương 184: Cô thành. (trung)
184 Chương 185: Cô thành. (hạ)
185 Chương 186: Động phòng.
186 Chương 187: Giường lớn.
187 Chương 188: Thành máu- phách đạo-hải dương.
188 Chương 189: Thành máu - loài chó trung thành.
189 Chương 190: Hỏa khí. (1)
190 Chương 191: Hỏa khí (hạ)
191 Chương 192: Thánh nhân
192 Chương 193: Kết võng (thượng)
193 Chương 194: Kết võng (hạ)
194 Chương 195: Kế hoạch
195 Chương 196: Lượng kiếm
196 Chương 197: Hoan nghênh
197 Chương 198: Kịch nói
198 Chương 199: Bạch thoại
199 Chương 200: Hỗ Trợ
200 Chương 201: Ngầm Chiến (thượng)
201 Chương 202: Ngầm Chiến (hạ)
202 Chương 203: Trận chiến thầm lặng
203 Chương 204: Mỹ nhân (thượng)
204 Chương 205: Mỹ nhân (hạ)
205 Chương 206: Lục bình
206 Chương 207: Hoa Mai. (Thượng)
207 Chương 208: Hoa Mai. (Hạ)
208 Chương 209: Dạ chiến.
209 Chương 210: Vương sư
210 Chương 211: Hồng Tuyết (thượng)
211 Chương 212: Hồng Tuyết (trung)
212 Chương 213: Hồng tuyết (hạ)
213 Chương 214: Một mình chiến đấu.
214 Chương 215: Nội gián
215 Chương 216: Người mới đến
216 Chương 217: Không phải thần
217 Chương 218: Không phải thần (hạ)
218 Chương 219: Giai nhân
219 Chương 220: Phá bình
220 Chương 221: Tướng quân mặt sắt (thượng)
221 Chương 222: Tướng quân mặt sắt (trung)
222 Chương 223: Tướng quân mặt sắt (hạ)
223 Chương 224: Bảy ngày
224 Chương 225: Băng
225 Chương 226: Nhảy múa trên mũi dao
226 Chương 227: Khúc tiếu gian
227 Chương 228: Tan thành tro bụi
228 Chương 229: Thương hoảng nam cố (Thượng)
229 Chương 230: Thương hoàng nam cố (2)
230 Chương 231: Dụng thị bất dụng (1+2)
231 Chương 232: Ngựa giống siêu cấp (1)
232 Chương 233: Ngựa giống siêu cấp. (2)
233 Chương 234: Trói lại. (1+2+3)
234 Chương 235: Rượu độc. (1+2)
235 Chương 236: Một chuyện nhỏ. (1+2)
236 Chương 237: Kiều nhu
237 Chương 238: Nô tỳ hầu chủ nhân đi ngủ
238 Chương 239: Chịu tội
239 Chương 240: Dùng hình.
240 Chương 241: Phản gián.
241 Chương 242: Thảo dân mệt mỏi rồi.
242 Chương 243: Đi theo ta
243 Chương 244: Đánh bố vợ.
244 Chương 245: Gia pháp của Thạch Kiên.
245 Chương 246: Trời sắp đổ mưa
246 Chương 247: Xuất hiện nanh vuốt
247 Chương 248: Cạm Bẫy.
248 Chương 249: vô danh
249 Chương 250: Cá trong chậu.
250 Chương 251: Hoàng thượng giá lâm
251 Chương 252: Luyến tiếc
252 Chương 253: Chịu chết hay Bức phá
253 Chương 254: Trời giáng thần binh (1-2)
254 Chương 255: Trời giáng thần binh ( 3+4 )
255 Chương 256: Trời giáng thần binh ( 5)
256 Chương 257: Bỉ chi đạo (1+2 )
257 Chương 258: Bỉ chi đạo (3 )
258 Chương 259: Còn bỉ thân
259 Chương 260: Pháo hoa chí mạng. (1+2)
260 Chương 261: Tiền cũng có thể hại chết người (1+2)
261 Chương 262: Trận chiến quỷ dị (1+2)
262 Chương 263: Người bay. (1+2+3 )
263 Chương 264: Lão ký. (1+2)
264 Chương 265: Khách tới tiểu thành. (1+2)
265 Chương 266: Tuyết Âm Sơn.
266 Chương 267: Tán tài đồng tử (1+2)
267 Chương 268: Điên cuồng (1+2)
268 Chương 269: Con thiêu thân cuối cùng.
269 Chương 270: Lưu Lang trở lại. (1)
270 Chương 271: Lưu bang trở lại (2)
271 Chương 272: Lưu bang trở lại (3)
272 Chương 273: giữ ngựa (1)
273 Chương 274: giữ ngựa (2)
274 Chương 275: tính kế (thượng)
275 Chương 276: tính kế (hạ)
276 Chương 277: trường chinh chi thủy
277 Chương 278: Phá vây (1)
278 Chương 279: Phá vây (2)
279 Chương 280: mấy cái rương (1)
280 Chương 281: mấy cái rương (2)
281 Chương 282: mấy cái rương (3)
282 Chương 283: thật sự là thần tiên
283 Chương 284: Thật sự là thần tiên sao? (1)
284 Chương 285: Thật sự là thần tiên sao? (2)
285 Chương 286: Tiêu điểm
286 Chương 287: Sinh thiên ( thượng )
287 Chương 288: Sinh thiên ( hạ )
288 Chương 289: chấn động thiên hạ
289 Chương 290: bàng quan
290 Chương 295: Cái lớn mạnh nhất(2)
291 Chương 297: thứ mạnh nhất
292 Chương 298: Thứ Mạnh Nhất. (2)
293 Chương 299: Thứ Mạnh Nhất. (3)
294 Chương 300: Tặng Huynh Một Người Con Gái (1) - 292-1
295 Chương 301: Tặng Huynh Một Người Con Gái (2)
296 Chương 302: Hồ Ly. (1)
297 Chương 303: Hồ Ly. (2)
298 Chương 304: Siêu Cấp Ô Long Thủ
299 Chương 305: Về Nhà(Thượng)
300 Chương 306: Về Nhà(Hạ)
301 Chương 307: Hãy Đá Vào Cái Mông Ương Ngạnh Đó Thay Trẫm..
302 Chương 308: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (1)
303 Chương 309: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (2)
304 Chương 310: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa. (1)
305 Chương 311: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (2)
306 Chương 312: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (3)
307 Chương 313: Nhóm Công Chúa Đấu Đá
308 Chương 314: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 1)
309 Chương 315: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 2)
310 Chương 316: Nhóm Công Chúa Quận Chúa Va Chạm. (Hạ)
Chapter

Updated 310 Episodes

1
Chương 1: Nhục Nhã
2
Chương 2: Chưng cất
3
Chương 3: Bán
4
Chương 4: Mua
5
Chương 5: Hồng Diên
6
Chương 6: Sinh Nhật
7
Chương 7: Kỹ Kinh
8
Chương 8: Nổi Tiếng
9
Chương 9: Đến Già
10
Chương 10: Cự Tuyệt
11
Chương 11: Kỳ Thật
12
Chương 12: Đóng Cửa
13
Chương 13: Thánh Chỉ
14
Chương 14: Sinh Bi
15
Chương 15: Tây Du Hiếu Ký
16
Chương 16: Thánh Chỉ Tới
17
Chương 17: Cự Tuyệt
18
Chương 18: Đề Thơ
19
Chương 19: Giá Trị
20
Chương 20: Thần Tượng
21
Chương 21: Đạo Thánh Chỉ Thứ Hai
22
Chương 22: Lục Ngạc
23
Chương 23: Đi Xem
24
Chương 24: Đại Công
25
Chương 25: Sinh Tử
26
Chương 26: Lợi Nhuận
27
Chương 27: Hình Cầu
28
Chương 28: Đạo Thánh Chỉ Thứ Ba
29
Chương 29: Khó Chịu
30
Chương 30: Chờ Đợi
31
Chương 31: Ký Hiệu
32
Chương 32: Khách Quý
33
Chương 33: Nói Chuyện
34
Chương 34: Bắt Chước
35
Chương 35: Sửa Lại Lịch Sử
36
Chương 36: Khẩu Chiến
37
Chương 37: Hồng Lâu Mộng
38
Chương 38: Nữ Nhân
39
Chương 39: Trở Về
40
Chương 40: Koala (Gấu túi)
41
Chương 41: Nhất Đế
42
Chương 42: Hào Quang Bảo Thạch
43
Chương 43: Gieo Trồng
44
Chương 44: Máy Kéo Sợi
45
Chương 45: Biện Pháp
46
Chương 46: Cánh Cửa
47
Chương 47: Vì Ai
48
Chương 48: So Tài
49
Chương 49: Đồng Chung
50
Chương 50: Lư Hương
51
Chương 51: Đề Mục
52
Chương 52: Đập Đá
53
Chương 53: Số Gà
54
Chương 54: Bái Sư
55
Chương 55: Trưởng Thành
56
Chương 56: Mất Trộm
57
Chương 57: Thánh Nhân
58
Chương 58: Ngụy Thư
59
Chương 59: Quân Vô Hí Ngôn
60
Chương 60: Xuất Thế
61
Chương 61: Cáo Biệt
62
Chương 62: Biển Người
63
Chương 63: Dọa Khiếp
64
Chương 64: Uyển Dung
65
Chương 65: Hứa Hẹn
66
Chương 66: Nhập Cung
67
Chương 67: Tứ Đại Tội Danh
68
Chương 68: Bão Nổi
69
Chương 69: Tiểu Thuyết
70
Chương 70: Tiểu Nhân
71
Chương 71: Lương Thần
72
Chương 72: Bạch Mã Hoàng Tử
73
Chương 73: Múa Kiếm
74
Chương 74: Hạng Trang
75
Chương 75: Sa Đọa
76
Chương 76: Một Gậy
77
Chương 77: Sơn trại
78
Chương 78: Sao
79
Chương 79: Tổ Sư
80
Chương 80: Hoa Bái
81
Chương 81: Thuốc Nổ
82
Chương 82: Kỳ Trân Dị Bảo
83
Chương 83: Ca ca
84
Chương 84: Ngọc ca
85
Chương 85: Đập Phá
86
Chương 86: Đại Lý
87
Chương 87: Thật Cao
88
Chương 88: Lòng Dạ Thâm Hiểm
89
Chương 89: Muội muội
90
Chương 91: Ám Sát
91
Chương 92: Chết
92
Chương 93: Tiểu Như
93
Chương 94: Huyết Thệ
94
Chương 95: Bay trên trời
95
Chương 96: Lạc Thiên
96
Chương 97: Thần tiên
97
Chương 98: Yêu nữ
98
Chương 99: Câu đối
99
Chương 100: Đấu liên
100
Chương 101: Ba sĩ.
101
Chương 102: Đáp án!
102
Chương 103: Ngốc tử
103
Chương 104: Tranh tế
104
Chương 105: Sứ giả
105
Chương 106: Hòa bình
106
Chương 107: Ám nhãn
107
Chương 108: Thi đấu
108
Chương 109: Nãi nãi
109
Chương 110: Lộ hình
110
Chương 111: Tạ thế
111
Chương 112: Cầu nguyện
112
Chương 113: Chính khí
113
Chương 114: Người dưng
114
Chương 115: Đi xa
115
Chương 116: Một năm
116
Chương 117: Song hoa
117
Chương 118: Chữ in rời
118
Chương 119: Mười đạo thánh chỉ
119
Chương 120: Lời cảnh cáo
120
Chương 121: Khốc âm
121
Chương 122: Ủy thác
122
Chương 123: Đặc Quyền
123
Chương 124: Tin tưởng
124
Chương 125: Giúp đỡ
125
Chương 126: Đại Trượng
126
Chương 127: Khám nghiệm tử thi
127
Chương 128: Đại án
128
Chương 129: Thiên Lang
129
Chương 130: Tắm
130
Chương 131: Tắm chung
131
Chương 132: Xuân dược
132
Chương 133: Lão nhị.
133
Chương 134: Thần tiên.
134
Chương 135: Nhớ người.
135
Chương 136: Đấu pháp (thượng).
136
Chương 137: Đấu pháp (trung).
137
Chương 138: Đấu pháp (hạ).
138
Chương 139: Cưa người.
139
Chương 140: Chiết liễu
140
Chương 141: Trinh tiết .
141
Chương 142: Song Hoàng ( thượng).
142
Chương 143: Song Hoàng ( Trung)
143
Chương 144: Song Hoàng (Hạ)
144
Chương 145: Bao cỏ
145
Chương 146: Con chó què.
146
Chương 147: Hậu trường
147
Chương 148: Vòng quanh trái đất
148
Chương 149: Nhất định phải giết.
149
Chương 150: Lolita.
150
Chương 151: Thiên Long.
151
Chương 152: Không phải người.
152
Chương 153: Heo chó.
153
Chương 154: Bồ tát.
154
Chương 155: Diệt môn.
155
Chương 156: Chúc tết.
156
Chương 157: Lý Tuệ.
157
Chương 158: Vẽ lông mày..
158
Chương 159: Anh phi.
159
Chương 160: Yết hầu.
160
Chương 161: Tranh đấu.
161
Chương 162: Gian thần.
162
Chương 163: Liệt sĩ.
163
Chương 164: Liệt sĩ (2).
164
Chương 165: Liệt sĩ (3).
165
Chương 166: Danh.
166
Chương 167: Báo chí.
167
Chương 168: Tiêu dao.
168
Chương 169: Đạm cúc.
169
Chương 170: Đạm cúc (Tiếp).
170
Chương 171: Kèn.
171
Chương 172: Bình Minh. (thượng)
172
Chương 173: Bình minh. (trung)
173
Chương 174: Bình minh. (Hạ)
174
Chương 175: Át chủ bài.
175
Chương 176: Quạt lông.
176
Chương 177: Dã lang. (thượng)
177
Chương 178: Dã lang. (trung)
178
Chương 179: Ánh bình minh.
179
Chương 180: Cưỡng gian.
180
Chương 181: Giáo chủ. (thượng)
181
Chương 182: Giáo chủ. (hạ)
182
Chương 183: Cô thành. (thượng)
183
Chương 184: Cô thành. (trung)
184
Chương 185: Cô thành. (hạ)
185
Chương 186: Động phòng.
186
Chương 187: Giường lớn.
187
Chương 188: Thành máu- phách đạo-hải dương.
188
Chương 189: Thành máu - loài chó trung thành.
189
Chương 190: Hỏa khí. (1)
190
Chương 191: Hỏa khí (hạ)
191
Chương 192: Thánh nhân
192
Chương 193: Kết võng (thượng)
193
Chương 194: Kết võng (hạ)
194
Chương 195: Kế hoạch
195
Chương 196: Lượng kiếm
196
Chương 197: Hoan nghênh
197
Chương 198: Kịch nói
198
Chương 199: Bạch thoại
199
Chương 200: Hỗ Trợ
200
Chương 201: Ngầm Chiến (thượng)
201
Chương 202: Ngầm Chiến (hạ)
202
Chương 203: Trận chiến thầm lặng
203
Chương 204: Mỹ nhân (thượng)
204
Chương 205: Mỹ nhân (hạ)
205
Chương 206: Lục bình
206
Chương 207: Hoa Mai. (Thượng)
207
Chương 208: Hoa Mai. (Hạ)
208
Chương 209: Dạ chiến.
209
Chương 210: Vương sư
210
Chương 211: Hồng Tuyết (thượng)
211
Chương 212: Hồng Tuyết (trung)
212
Chương 213: Hồng tuyết (hạ)
213
Chương 214: Một mình chiến đấu.
214
Chương 215: Nội gián
215
Chương 216: Người mới đến
216
Chương 217: Không phải thần
217
Chương 218: Không phải thần (hạ)
218
Chương 219: Giai nhân
219
Chương 220: Phá bình
220
Chương 221: Tướng quân mặt sắt (thượng)
221
Chương 222: Tướng quân mặt sắt (trung)
222
Chương 223: Tướng quân mặt sắt (hạ)
223
Chương 224: Bảy ngày
224
Chương 225: Băng
225
Chương 226: Nhảy múa trên mũi dao
226
Chương 227: Khúc tiếu gian
227
Chương 228: Tan thành tro bụi
228
Chương 229: Thương hoảng nam cố (Thượng)
229
Chương 230: Thương hoàng nam cố (2)
230
Chương 231: Dụng thị bất dụng (1+2)
231
Chương 232: Ngựa giống siêu cấp (1)
232
Chương 233: Ngựa giống siêu cấp. (2)
233
Chương 234: Trói lại. (1+2+3)
234
Chương 235: Rượu độc. (1+2)
235
Chương 236: Một chuyện nhỏ. (1+2)
236
Chương 237: Kiều nhu
237
Chương 238: Nô tỳ hầu chủ nhân đi ngủ
238
Chương 239: Chịu tội
239
Chương 240: Dùng hình.
240
Chương 241: Phản gián.
241
Chương 242: Thảo dân mệt mỏi rồi.
242
Chương 243: Đi theo ta
243
Chương 244: Đánh bố vợ.
244
Chương 245: Gia pháp của Thạch Kiên.
245
Chương 246: Trời sắp đổ mưa
246
Chương 247: Xuất hiện nanh vuốt
247
Chương 248: Cạm Bẫy.
248
Chương 249: vô danh
249
Chương 250: Cá trong chậu.
250
Chương 251: Hoàng thượng giá lâm
251
Chương 252: Luyến tiếc
252
Chương 253: Chịu chết hay Bức phá
253
Chương 254: Trời giáng thần binh (1-2)
254
Chương 255: Trời giáng thần binh ( 3+4 )
255
Chương 256: Trời giáng thần binh ( 5)
256
Chương 257: Bỉ chi đạo (1+2 )
257
Chương 258: Bỉ chi đạo (3 )
258
Chương 259: Còn bỉ thân
259
Chương 260: Pháo hoa chí mạng. (1+2)
260
Chương 261: Tiền cũng có thể hại chết người (1+2)
261
Chương 262: Trận chiến quỷ dị (1+2)
262
Chương 263: Người bay. (1+2+3 )
263
Chương 264: Lão ký. (1+2)
264
Chương 265: Khách tới tiểu thành. (1+2)
265
Chương 266: Tuyết Âm Sơn.
266
Chương 267: Tán tài đồng tử (1+2)
267
Chương 268: Điên cuồng (1+2)
268
Chương 269: Con thiêu thân cuối cùng.
269
Chương 270: Lưu Lang trở lại. (1)
270
Chương 271: Lưu bang trở lại (2)
271
Chương 272: Lưu bang trở lại (3)
272
Chương 273: giữ ngựa (1)
273
Chương 274: giữ ngựa (2)
274
Chương 275: tính kế (thượng)
275
Chương 276: tính kế (hạ)
276
Chương 277: trường chinh chi thủy
277
Chương 278: Phá vây (1)
278
Chương 279: Phá vây (2)
279
Chương 280: mấy cái rương (1)
280
Chương 281: mấy cái rương (2)
281
Chương 282: mấy cái rương (3)
282
Chương 283: thật sự là thần tiên
283
Chương 284: Thật sự là thần tiên sao? (1)
284
Chương 285: Thật sự là thần tiên sao? (2)
285
Chương 286: Tiêu điểm
286
Chương 287: Sinh thiên ( thượng )
287
Chương 288: Sinh thiên ( hạ )
288
Chương 289: chấn động thiên hạ
289
Chương 290: bàng quan
290
Chương 295: Cái lớn mạnh nhất(2)
291
Chương 297: thứ mạnh nhất
292
Chương 298: Thứ Mạnh Nhất. (2)
293
Chương 299: Thứ Mạnh Nhất. (3)
294
Chương 300: Tặng Huynh Một Người Con Gái (1) - 292-1
295
Chương 301: Tặng Huynh Một Người Con Gái (2)
296
Chương 302: Hồ Ly. (1)
297
Chương 303: Hồ Ly. (2)
298
Chương 304: Siêu Cấp Ô Long Thủ
299
Chương 305: Về Nhà(Thượng)
300
Chương 306: Về Nhà(Hạ)
301
Chương 307: Hãy Đá Vào Cái Mông Ương Ngạnh Đó Thay Trẫm..
302
Chương 308: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (1)
303
Chương 309: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (2)
304
Chương 310: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa. (1)
305
Chương 311: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (2)
306
Chương 312: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (3)
307
Chương 313: Nhóm Công Chúa Đấu Đá
308
Chương 314: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 1)
309
Chương 315: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 2)
310
Chương 316: Nhóm Công Chúa Quận Chúa Va Chạm. (Hạ)