Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi

Tần Thái viết xong phương thuốc kéo dài tuổi thọ, tất cả dược liệu đều là các vật trân quý hiếm lạ, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể gom đủ. Vì thế cô không tiếc vung tay, tìm kiếm thuốc khắp nơi. Sa Ưng tựa hồ nhận thấy được, mỗi ngày đúng giờ về nhà. Dù sao tuổi thật của anh đã lớn, vết thương cũ thường xuyên tái phát. Tần Thái từng nhiều lần muốn đổi mới xương cốt cho anh, nhưng anh từ chối. Việc tu bổ Thiên thư đã xong, Tần Thái đã nhàn rỗi hơn, cô thường xuyên đến gặp An Thành. Vì cậu làm sale bất động sản nên cô phải quan tâm đến lĩnh vực này một chút. Cứ phía Đông một căn, phía Tây một căn, trên danh nghĩa cô đã có vô số nhà cửa. Trật Tự lại chướng mắt việc cô tiêu xài phung phí, nhưng sợ nên không dám làm gì. Một đêm cuối hè đầu thu, thời tiết dần lạnh hơn, trận mưa đầu mùa lất phất rơi. Đùi phải Sa Ưng đau đớn không dứt, khiến Tần Thái chăm sóc anh cả đêm, Sa Ưng chỉ ôm cô vào lòng. Tiếng mưa lộp độp nơi mái hiên, gió lạnh luồn cả vào mành che. Tần Thái nhẹ nhàng xoa ấn chân Sa Ưng, giọng dịu dàng: "Đỡ hơn chút nào không?" Sa Ưng hôn lên trán cô, khàn khàn: "Đã nói tôi không sao rồi mà, còn đủ sức đại chiến 300 hiệp đấy." Vẫn là kiểu nói ngả ngớn đấy, Tần Thái đấm nhẹ vào người anh: "Sắp đến trung thu rồi, anh định tặng gì cho tôi đây?" Sa Ưng nghiêm túc suy nghĩ, rồi kết luận: "Cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi quà?" Tần Thái giận: "Gì mà bao nhiêu tuổi hả? Tôi vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp đấy! Bớt nói nhảm đi, mau bù đắp quà cả mười tám năm qua cho tôi." Sa Ưng cười lớn: "Quà thì không có, nhưng có một thứ bị tồn cả mười tám năm nè. Mau đến đây, để Sa gia có cơ hội dâng hiến cho Tôn chủ nào!" Đối với phẩm tính vô lại này, Tần Thái không có cách nào: "Anh....anh đừng có hạ lưu đến vậy chứ...." Ngày hôm say, dòng không khí lạnh đổ về, máy sưởi ở Thiên Lư Loan được bật hết công suất nên không quá lạnh lẽo. Nhưng Tần Thái vẫn chăm sóc Sa Ưng, từ chối vô số hội nghị Trật Tự mời đến. Sa Ưng cùng cô ngây người trên giường cả ngày, cuối cùng dịu dàng vỗ vỗ vai cô: "Cô là Tôn chủ của Trật Tự mà cứ như chim nhỏ nép vào người khác như vậy, coi sao được?" Tần Thái vùi đầu vào ngực anh làm nũng: "Nếu tôi đã là Tôn chủ, vì sao lại không được? Tôi đã tìm được Đàm Tiếu, tôi sẽ tìm cách để ký ức kiếp trước quay trở lại, đến lúc đó chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, được không?" Sa Ưng xoay người đối mặt với cô, đôi mắt vốn non nớt tươi đẹp đã bị thời gian vùi lấp. Chỉ còn lại tình cảm không muốn rời xa như trước. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, thật lâu mới cất lời: "Cô còn trách tôi sao, có đôi khi tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi không giết Đàm Tiếu, thì cô có thể nhìn cậu ta già đi từng chút một. Nhưng lúc đó phải làm sao đây?" 2 Tần Thái không nói gì, Sa Ưng thở dài thật sâu: "Tiểu Tần ngốc." Anh dùng sức ôm chặt cô: "Đứa nhỏ ngốc." Cuối tháng 9 là thời điểm sắp đến tết Trung thu, đây cũng là ngày hội lớn của Trật Tự. Năm nay có Yến Trọng Hoan một tay xử lý, khắp Hành Thiên Nhã các khoác lên tấm áo lụa hồng và lục, cực kỳ có không khí náo nhiệt. Tần Thái không vui đến thế, cô không muốn dự buổi tiệc tối đông đúc ấy. Ngược lại, cô mời An Thành đến ăn cơm. Lần này, cô không cho ai nhúng tay nào, tự mình tỉ mỉ chuẩn bị món ăn theo thực đơn lúc trước Đàm Tiếu để lại, tất cả đều là những món mà Sa Ưng và Đàm Tiếu thích ăn. Sa Ưng cứ dính bên cạnh Tần Thái, cô nấu xong món nào là anh nhón tay ăn vụng món đó. Tần Thái cười cười đánh tay anh, anh lại cắn lên tai cô, thân thân mật mật. Bên ngoài pháo hoa nổ đì đùng, bầu trời sáng rực một vòm náo nhiệt như tết Nguyên đán. Tần Thái mỉm cười đút cho Sa Ưng một miếng cá tuyết: "Sa gia ngoan nào, ăn no xong đi ngủ đi." Sa Ưng ôm cô từ phía sau, gác đầu lên vai nhỏ, cùng cô ngắm nhìn từng lớp hoa lửa qua khung cửa sát đất: "Không có người bên cạnh, Sa gia không ngủ được." Tần Thái xoa nhẹ lên tay anh: "Mau đi ngủ, nếu không ngày mai không được ăn." Sa Ưng chậm rãi xiết cô vào lòng: "Được rồi." Ngày hôm sau là Trung thu, sáng sớm Sa Ưng đã rời giường, cũng vừa lúc Tần Thái nấu xong. Anh rửa mặt sạch sẽ rồi mặc gọn gàng, trộm chiếc bánh điểm tâm Tần Thái đang làm rồi nói: "Tôi đi nhé." Tần Thái còn đang chăm chú nhìn thực đơn, đầu không ngước lên mà chỉ dặn dò: "Tối về sớm chút nhé." Sa Ưng ngậm bánh trong miệng rồi sải bước đi, vang vọng lại tiếng đóng cửa. Buổi tối, Sa Ưng không về, di động của anh tắt máy, Tần Thái gọi đến Trung tâm huấn luyện, cấp dưới của anh báo hôm nay anh không đi làm. Tang Cốt nê, Yến Trọng Hoan và Vô Địch Tử, Thích Ấn, Lữ Liệt Thạch, Thông Dương Tử đã đến đông đủ. Toàn bộ phòng khách lại như không có bóng người, im lặng đến rợn người. Tang Cốt nên giật nhẹ ống tay áo Thích Ấn, nói nhỏ: "Trước kia còn ở viện nhỏ nông thôn, tôi có nghe nói là khi chó biết mình sắp chết, nó sẽ cố đi thật xa để chủ không thấy mà đau lòng." Nói chưa dứt, Thích Ấn dùng đũa gõ lên tay nó: "Đừng nói chuyện." Yến Trọng Hoan sai người ra ngoài tìm, Tần Thái phất tay: "Không cần, mở tiệc đi." Nói xong, cô đứng dậy đi thẳng vào phòng. Trong phòng không mở đền, ánh trăng dịu dàng hắt vào. Tần Thái đứng cạnh ban công ngước mắt nhìn lên trời đêm. Anh chính là một con hùng ưng bay lượn phía chân trời, cả đời này chỉ như trò chơi của anh. Đến khi chơi chán rồi anh sẽ đi. Chỉ còn lại một đứa ngốc mãi nói lời ngốc nghếch. Cô cúi người dựa vào lan can rồi trượt dần ngồi xuống nền sàn lạnh buốt, sao trên trời rải rác, trống trải đến mức đáng sợ.....Vậy là, chỉ còn lại mình tôi? Mẹ, Đàm Tiếu, sư phụ, Sa Ưng, bọn họ từng người một đã rời xa. Tiếng di động reo lên, Tần Thái bắt máy, nghe bên tai là giọng nói rất quen thuộc: "Chị Tần, tôi là An Thành." Trong điện thoại, cách nói của An Thành cẩn thận, nhưng thái độ rất rõ ràng: "Tôi đã nghĩ rất nhiều, rất xin lỗi vì hôm nay không đến theo lời mời của chị. Tôi thật sự không biết vì sao chị lại đối xử tốt với tôi đến thế, rất cảm ơn chị vì điều này. Nhưng Trung thu là tết đoàn viên, tôi không nên quấy rầy ngày quan trọng như vậy." Trong giọng nói quen thuộc đó, nước mắt im lặng rơi trên mắt cô, giọng nói nhẹ hẫng cất lên: "Được." Bên kia vẫn dịu dàng như thế: "Chị Tần, được quen biết chị là niềm vinh hạnh lớn lao của tôi, về sau công ty có chính sách ưu đãi tốt nào tôi sẽ báo với chị trước tiên, tranh thủ lợi ích nhiều nhất. Đúng rồi, sắp tới công ty sẽ ra mắt khu phố hiện đại mới, đến lúc đó tôi sẽ gửi thông tin đến chị." Nước mắt ẩm làm ướt cả mặt điện thoại: "Được" "Chị Tần.....chị không sao chứ?" Dường như cậu nghe ra được sự khác thường, Tần Thái nhẹ nói: "Tôi ổn." An Thành thở hắt ra một hơi: "Vậy là tốt rồi, tôi không dám chiếm thêm thời gian, chị Tần, chúc chị vui vẻ hạnh phúc, chúc Trung thu ấm áp." Giống như sức lực toàn thân bị rút cạn, Tần Thái đáp lại: "Trung thu vui vẻ." "Hẹn gặp lại." "Hẹn gặp lại." Đây rõ ràng chỉ là nhân viên sale bất động sản An Thành gọi điện cho khách hàng của cậu là Tần Thái, không còn là Đàm Tiếu gọi cho Tiểu Thái yêu dấu. Điện thoại ngắt rồi, cô cuộn tròn ôm lấy mình, nước mắt giàn giụa. Tôi vẫn cho rằng chỉ tạm thời mất đi, tất cả đều có thể tìm lại, cả thời gian, cả giấc mơ, cả tình thân tình bạn hay tình yêu. Đáng tiếc không như thế, con đường đã bước qua như một khu sa mạc khô cằn hoang vu, đã không còn đường quay lại. "Cô khóc sao?" Giữa nơi núi hoang rừng vắng, có người đang ngồi dưới ánh trăng, áo trắng lượn lờ, tóc đen như mực. Tần Thái chống tay ngồi dậy, đáp hờ hững: "Ngươi có chuyện gì." Người nọ cười sáng lạn, quả là vẻ đẹp phong nguyệt bác nhã: "Không có gì, Thiên địa vạn vật vốn tuần hoàn sinh rồi diệt, thứ này giảm thì thứ khác sẽ tăng, có hợp sẽ có tan, ta còn cho rằng cô đã sớm thấu hiểu cơ đấy." Ánh mắt Tần Thái lạnh lùng: "Ngươi đi vào mộng của ta, chỉ nói những lời này sao?" Đối phương nghiêng người chống tay tựa xuống giữa bãi cỏ xanh mướt, vạt áo chảy xuôi như nước: "Ta bị Cửu thiên thần lôi đánh tan bảy phần sức mạnh, hôn mê mấy chục năm không tỉnh. Tuy cô chỉ mất đi ba phần, nhưng tu vi vốn không bằng ta, tại sao chỉ qua một năm đã hồi phục được?" Giữa ánh trăng mông lung, ánh mắt hắn như vô định, phong tư khuynh thành, hắn chính là Tôn chủ. Tần Thái lạnh lùng hơn: "Ngươi đoán xem? Vừa mới tỉnh lại đã dám nhập vào mộng của ta, ngươi ngại sống quá lâu à?" Hắn không hề tức giận: "Bù đắp Thiên thư là chuyện ta làm cả mấy trăm năm, thế mà cô chỉ tốn mười tám năm, chắc chắn có gì đó cổ quái. Cô chỉ là nữ nhân hèn hạ, có thể đi đến mức này cũng coi như có bản lĩnh. Hôm nay trời đêm gió lạnh, cùng uống một ly nào." Tay hắn khẽ nhấc, bên cạnh Tần Thái đã xuất hiện một bàn rượu ngon. Đối mặt với sự trơ trẽn của người này, cô chẳng buồn đáp lời, hai người im lặng uống đến nửa đêm. Lúc tỉnh lại đã qua canh ba, trăng tròn treo mình trên cao. Tần Thái lấy hộp đựng Thiên thư ra, vuốt xe nó một hồi. Cuối cùng cô triệu Thông Dương Tử đến, ra lệnh giải tán bộ Tài nguyên ngay lập tức. Thông Dương Tử hết sức kinh ngạc: "Tôn Chủ, Thiên đạo sắp thanh toán khoản nợ công đức của Trật Tự rồi, vậy mà giờ lại giải tán hết sao?" Tần Thái rất kiên quyết: "Giải tán lập tức." Tuy rằng Thông Dương Tử không hiểu nổi, nhưng vẫn nghiêm túc chấp hành. Sau đó Tần Thái gọi Yến Trọng Hoan, Trần Khoa, Thích Ấn và Vô Địch Tử đến: "Chúng ta sống trong Huyền môn, quan trọng ở ngộ được đạo tâm. Cần gì phải kết thành nghiệt tội, tu hành lầm lỡ?" Cô nói lời này, cùng ý tứ lấy lại quyền lực, bọn họ đều là người thông minh, làm sao có thể không hiểu? sáng sớm hôm sau, quản lý cấp cao của Trật Tự như Yến Trọng Hoan, Trần Khoa lần lượt thông báo thoái ẩn. Hiện giờ Thích Ấn, Thanh Hạt Tử và Vô Địch Tử có chút tinh tiến trong huyền thuật, Tần Thái đưa cho họ một số thuật pháp bảo điển, lệnh ba người kiếm ngọn núi nào đó tu hành, coi như là quy ẩn. Tâm Lê Minh Uyên vốn hướng về người nhà, liền dẫn theo họ rời khỏi Huyền môn. Tang Cốt nê có thân thế liên quan đến Thiên sư Cát Huyền, cô không cần phải quan tâm nhiều. Cuối cùng Tần Thái gặp Bạch Cập, hắn vẫn có tính cách lạnh lùng cao ngạo: "Tôi còn cho rằng cô sẽ không tìm tôi đấy." Cả Trật Tự này, chắc chỉ có hắn biết có chuyện gì. Tần Thái im lặng một lúc: "Tôi cũng cho là thế. Thật ra trong cuộc đời này, người tôi căm ghét nhất chính là sư thúc." Bạch Cập kẹp điếu thuốc đưa lên môi, rít một hơi dài: "Tôi biết." Tần Thái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp, giọng nói rất bình tĩnh: "Nhưng hai con người cô đơn đã dựa dẫm vào nhau rất lâu, gắn bó như môi và răng, có lúc đối đầu cũng có lúc tình nồng, ngày qua ngày như vậy, giữa bọn họ lại không phải là tình yêu, thế nó là gì đây?" Bạch Cập im lặng, sự im lặng này như kéo dài vô tận. " Trật Tự đã dồn quá nhiều nợ nần qua nhiều thời đại, một mình cô không thể gánh, cũng không gánh nổi đâu." Hắn bóp dẹp đầu thuốc, nói trúng điểm chính: "Có lẽ cô thật sự khác với tôi nghĩ, nhưng đừng cứ làm mấy chuyệ ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa như thế." Tần Thái đặt tay lên vai hắn, bốn mắt nhìn nhau chằm chặp, cô cười tươi rạng rỡ: "Hẹn gặp lại, sư thúc." Ngày hôm sau, Phán quan trưởng Trật Tự, Bạch Cập tuyên bố thoái ẩn, rời khỏi Trật Tự. Cả Huyền môn xôn xao không ngớt. Năm ngày sau, Tôn Chủ Trật Tự là Lam Trù cũng bốc hơi. Toàn bộ Huyền môn huy động người đi tìm nhưng không thấy một dấu chân. Chuyện lạ kỳ hơn chính là có dùng đến Thiên thư cũng không truy ra được. Một tháng tìm kiếm bọn họ đi đến kết luận. Cô ta chạy rồi! Trật Tự không có người đứng đầu quản lý, một số người có tâm tư bắt đầu rục rịch khiến tình hình thêm loạn. Lữ Liệt Thạch sứt đầu mẻ trán, chỉ đành phân phó Lữ Lương Bạc và Yến Tiểu Phi ra sức ổn định, còn bản thân chạy đi tìm Bạch Hà khắp nơi. Trật Tự chưa chắc là một tổ chức chính nghĩa tuyệt đối, nhưng Huyền môn lại không thể không có Trật Tự. Bọn họ tìm tới tìm lui, rốt cuộc đã tìm ra nơi Bạch Hà ẩn cư. Bạch Hà nghe kể lại những chuyện đã qua, biết tình hình đang rất loạn, dù anh thật sự không muốn về lại nhưng về công về tư đều không thể nhắm mắt cho qua. Sau đó, Bạch Hà nhậm chức Tôn Chủ. Hiện giờ tất cả tâm phúc chủ lực của Trật Tự đều đã thoái ẩn. Việc Bạch Hà nhậm chức là chuyện thuận lý thành chương, không gặp nhiều trở ngại. Nhưng sau khi kiểm tra toàn bộ một lượt, toàn bộ số công đức vốn đang nợ Thiên đạo.....đã trở thành con số không. Chuyện này quá bất thường, Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch nhìn nhau nghi vấn, cả hai có vẻ đã nhận vì sao Tần Thái lại biến mất. Nhưng mà....cô ấy dám gánh toàn bộ nợ công đức lên người mình sao? Một con số khổng lồ mà không ai có thể tưởng tượng được, làm sao một người có thể gánh vác nổi? Một khi Thiên Đạo muốn thanh toán thì cô làm thế nào? Bạch Hà lật từng tờ Thiên Thư, phúc họa hay duyên kiếp phức tạp chồng chéo, mờ mịt như một biển sương. Một mình cô đã hoàn thành nó sao? Càng xem càng thấy sợ hãi, lúc hoàn hồn lại đã thấy bàn tay lạnh buốt " Sư phụ có hai người con gái, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, sao có thể bên trọng, bên kinh?" Lời nói ấy như đang văng vẳng bên tai, sau đó là đoạn tuyệt tình nghĩa sư đồ, người quay rót rời đi. Chỉ còn lại một cô bé lẻ loi một mình dò dẫm trong biển khói, ôm trong mình ước mơ và nghĩa tìnhkhông thay đổi.

Chapter
1 Chương 1-1: Dẫn chuyện
2 Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3 Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4 Chương 3: Ufo
5 Chương 4: Ghi chép thú vị
6 Chương 5: Mộng mắt
7 Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8 Chương 7: Âm nhãn
9 Chương 8: Tiên tri
10 Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11 Chương 10: Giữ được trinh tiết
12 Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13 Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14 Chương 13: Ghen
15 Chương 14: Hôn
16 Chương 15: Yến Trọng Hoan
17 Chương 16: Sau bữa ăn
18 Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19 Chương 18: Sư phụ
20 Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21 Chương 20: Bùa dầu
22 Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23 Chương 22: Thận
24 Chương 23: Hạt giống của tà ác
25 Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26 Chương 25: Sáng kiến mới
27 Chương 26: Sáng kiến mới
28 Chương 27: Giới hạn
29 Chương 28: Như thế là thế nào?
30 Chương 29: Vì tương lai
31 Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32 Chương 31: Diệt sâu
33 Chương 32
34 Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35 Chương 34: Nhân gian
36 Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37 Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38 Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39 Chương 38: Ẩn tình
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49
51 Chương 50
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62
64 Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65 Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66 Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67 Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68 Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69 Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70 Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71 Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72 Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73 Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74 Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75 Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76 Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77 Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78 Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79 Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80 Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81 Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82 Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83 Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84 Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85 Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86 Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87 Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88 Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89 Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90 Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91 Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92 Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93 Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94 Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95 Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96 Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97 Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98 Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99 Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100 Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101 Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102 Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103 Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104 Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105 Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106 Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107 Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108 Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109 Chương 108
110 Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111 Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112 Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113 Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114 Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115 Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116 Chương 115
117 Chương 116
118 Chương 117
119 Chương 118
120 Chương 119
121 Chương 120
122 Chương 121
123 Chương 122
124 Chương 123
125 Chương 124
126 Chương 125
127 Chương 126
128 Chương 127
129 Chương 128
130 Chương 129
131 Chương 130
132 Chương 131
133 Chương 132
134 Chương 133
135 Chương 134
136 Chương 135
137 Chương 136
138 Chương 137
139 Chương 138
140 Chương 139
141 Chương 140
142 Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143 Chương 142
144 Chương 143
145 Chương 144
146 Chương 145
147 Chương 146
148 Chương 147
149 Chương 148
150 Chương 149
151 Chương 150
152 Chương 151
153 Chương 152
154 Chương 153
155 Chương 154
156 Chương 155
157 Chương 156
158 Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159 Chương 158
160 Chương 159
161 Chương 160
162 Chương 161
163 Chương 162
164 Chương 163
165 Chương 164
166 Chương 165
167 Chương 166
168 Chương 167
169 Chương 168
170 Chương 169
171 Chương 170: Đêm hôm trước
172 Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173 Chương 172: Như đã trải qua một đời
174 Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175 Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176 Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177 Chương 176: Sai càng thêm sai
178 Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179 Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180 Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181 Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182 Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183 Chương 182: Dũng cảm là gì?
184 Chương 183: Thành công của cô
185 Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186 Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187 Chương 186: Ngày giỗ
188 Chương 187: Thay đổi
189 Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190 Chương 189: Yêu đan
191 Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192 Chương 191: Sự thật là gì?
193 Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194 Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195 Chương 194: Có gì khác biệt
196 Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197 Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198 Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199 Chương 198: Nhị phu nhân
200 Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201 Chương 200: Sự nghi ngờ
202 Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203 Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204 Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205 Chương 204: Mượn dao giết người
206 Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207 Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208 Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209 Chương 208: Chỉ còn một bước
210 Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211 Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212 Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213 Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214 Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215 Chương 214: Ân trọng như núi
216 Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217 Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218 Chương 217: Chó nhà có tang
219 Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220 Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221 Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222 Chương 221: Tôn chủ
223 Chương 222: Thiên thư
224 Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225 Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226 Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227 Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228 Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229 Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230 Chương 229: Kết thúc tất cả đi
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1-1: Dẫn chuyện
2
Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3
Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4
Chương 3: Ufo
5
Chương 4: Ghi chép thú vị
6
Chương 5: Mộng mắt
7
Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8
Chương 7: Âm nhãn
9
Chương 8: Tiên tri
10
Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11
Chương 10: Giữ được trinh tiết
12
Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13
Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14
Chương 13: Ghen
15
Chương 14: Hôn
16
Chương 15: Yến Trọng Hoan
17
Chương 16: Sau bữa ăn
18
Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19
Chương 18: Sư phụ
20
Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21
Chương 20: Bùa dầu
22
Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23
Chương 22: Thận
24
Chương 23: Hạt giống của tà ác
25
Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26
Chương 25: Sáng kiến mới
27
Chương 26: Sáng kiến mới
28
Chương 27: Giới hạn
29
Chương 28: Như thế là thế nào?
30
Chương 29: Vì tương lai
31
Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32
Chương 31: Diệt sâu
33
Chương 32
34
Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35
Chương 34: Nhân gian
36
Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37
Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38
Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39
Chương 38: Ẩn tình
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49
51
Chương 50
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62
64
Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65
Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66
Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67
Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68
Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69
Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70
Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71
Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72
Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73
Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74
Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75
Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76
Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77
Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78
Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79
Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80
Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81
Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82
Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83
Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84
Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85
Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86
Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87
Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88
Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89
Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90
Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91
Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92
Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93
Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94
Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95
Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96
Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97
Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98
Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99
Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100
Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101
Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102
Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103
Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104
Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105
Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106
Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107
Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108
Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109
Chương 108
110
Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
111
Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
112
Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
113
Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
114
Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
115
Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
116
Chương 115
117
Chương 116
118
Chương 117
119
Chương 118
120
Chương 119
121
Chương 120
122
Chương 121
123
Chương 122
124
Chương 123
125
Chương 124
126
Chương 125
127
Chương 126
128
Chương 127
129
Chương 128
130
Chương 129
131
Chương 130
132
Chương 131
133
Chương 132
134
Chương 133
135
Chương 134
136
Chương 135
137
Chương 136
138
Chương 137
139
Chương 138
140
Chương 139
141
Chương 140
142
Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
143
Chương 142
144
Chương 143
145
Chương 144
146
Chương 145
147
Chương 146
148
Chương 147
149
Chương 148
150
Chương 149
151
Chương 150
152
Chương 151
153
Chương 152
154
Chương 153
155
Chương 154
156
Chương 155
157
Chương 156
158
Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
159
Chương 158
160
Chương 159
161
Chương 160
162
Chương 161
163
Chương 162
164
Chương 163
165
Chương 164
166
Chương 165
167
Chương 166
168
Chương 167
169
Chương 168
170
Chương 169
171
Chương 170: Đêm hôm trước
172
Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
173
Chương 172: Như đã trải qua một đời
174
Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
175
Chương 174: A A A A , tôi lại bị muộn rồi !!
176
Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
177
Chương 176: Sai càng thêm sai
178
Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
179
Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
180
Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
181
Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
182
Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây
183
Chương 182: Dũng cảm là gì?
184
Chương 183: Thành công của cô
185
Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
186
Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
187
Chương 186: Ngày giỗ
188
Chương 187: Thay đổi
189
Chương 188: Người tính không bằng trời tính
190
Chương 189: Yêu đan
191
Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
192
Chương 191: Sự thật là gì?
193
Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
194
Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
195
Chương 194: Có gì khác biệt
196
Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
197
Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
198
Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
199
Chương 198: Nhị phu nhân
200
Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
201
Chương 200: Sự nghi ngờ
202
Chương 201: Thiên Đạo đã mất
203
Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
204
Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
205
Chương 204: Mượn dao giết người
206
Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
207
Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
208
Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
209
Chương 208: Chỉ còn một bước
210
Chương 209: Chôn vùi chân tướng
211
Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
212
Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
213
Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
214
Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
215
Chương 214: Ân trọng như núi
216
Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
217
Chương 216: Giang Vĩ Trúc
218
Chương 217: Chó nhà có tang
219
Chương 218: Bị dọa cho sợ mất mật
220
Chương 219: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
221
Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
222
Chương 221: Tôn chủ
223
Chương 222: Thiên thư
224
Chương 223: Cái chết của Giang Tử Hằng
225
Chương 224: Sau chia ly, cố nhân trở lại
226
Chương 225: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
227
Chương 226: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
228
Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
229
Chương 228: Ký ức cũ đã gieo sâu
230
Chương 229: Kết thúc tất cả đi