Chương 227: Khúc tiếu gian

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đương nhiên, đây không có nghĩa là ở trên dải đất này không có dân chúng Tống triều. Dù sao thì là người Tống, trong cốt cách của họ vẫn còn lưu lại truyền thống của người Trung Quốc, đó là lưu luyến gia đình. Mặc dù đại đa số còn sống sót lại đều sợ bị Nguyên Hạo tàn sát s. Mặt khác vẫn còn một vạn quân lính Tây Hạ lưu lại ở Kim Minh trại, khiến cho bọn họ cảm thấy lo lắng. Thế là bọn họ trốn vào nội lục, nhưng vẫn có một bộ phận ở lại. Nhưng lần trước cả nhà người thiếu nữ đó bị giết, sau sự kiện người thiếu nữ bị vũ nhục, Thạch Kiên tuyên bố một mệnh lệnh kêu gọi những cư dân còn ở lại toàn bộ tập trung trại tự bảo vệ mình, đồng thời phái người canh gác. Thấy người Tây Hạ đông, liền chạy trốn vào núi lớn. Thấy ít người thì chủ động xuất kích. Đồng thời còn thưởng cho họ, một đầu người một quan, bắt sống một người thì hai mươi quan.

Vì thế một số binh lính Tây Hạ “may mắn” nghiêng ngả lảo đảo tìm thấy những trại này. Bọn chúng nhất định sẽ cho là dễ dàng tiến vào trại. Sau đó ăn no một bữa. Thậm chí may mắn thì còn có thể gặp được một cô nương để cho họ chà đạp. Song chờ đợi bọn họ là gặp phải sự hung tàn hơn quân Tống. bọn họ quên mất lần trước là đi theo đại quân. Những người dân trong thôn không dám phản kháng. Nhưng hiện giờ bọn họ chỉ có mấy người, nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy người. Mà Tây Bắc và Hồ Bắc của Tống triều cư dân của hai địa phương này hàng năm sống trong lửa đạn chiến tranh, là những người dân hung hãn nhất Tống triều. Lần này không những bọn họ gặp phải sự phản kháng, mà còn nhanh chóng bị thôn dân đang hận họ thấu xương tràn đến như thủy tràn đến. Những người dân vốn sống ở đây thì trông vào món tiền hai mươi lần, nên đại đa số vẫn cho bọn họ giữ lại tính mạng. Có điều khi bọn họ bị đưa đến quân tống để tranh công lấy thưởng, đều đã trở thành tàn tạ. Thậm chí Thạch Kiên còn nhìn thấy một tù binh trên người bị chém mấy trăm nhát dao, khắp người đã không còn nhìn ra bộ dạng gì nữa, nhưng hắn vẫn còn sống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên vô cùng tò mò hỏi đã xảy ra chuyện gì. Những người dân trong thôn bảo hắn, thì ra chuyện này là do một nha dịch đã xuất ngũ làm. Lần trước khi Nguyên Hạo đại đồ sát, người nhà hắn bị giết hết sạch, chỉ có lão nha dịch này may mắn trốn thoát. Tên lính này quả thật là chỗ để hắn trút lửa giận. Những kẻ này trải qua điều dưỡng cũng không bán được mấy tiền. Không còn cách nào khác, sau đó Thạch Kiên lập tức ra lệnh, tù binh đưa đến sẽ căn cứ vào sự gầy béo mà phân thành năm cấp, nhiều nhất là ba mươi quan, ít nhất là năm quan. Hắn không muốn kiếm tiền của những dân chúng này nhưng cũng thể gánh nổi chi phí nếu đám tù binh bị như vậy.

Nguyên Hạo có được tin này cũng rất nhanh. Đêm hôm đó khi hắn nghênh đón tới năm vạn đại quân, liền nghe thấy thám tử báo cáo tin tức này. Lúc đó hắn giận đến nỗi phun ra cả một ngụm máu tươi. Đó là hơn hai vạn người chứ không phải hơn hai nghìn người. Mà lại hi sinh rồi. Ngươi cũng phải đổi mấy mạng lính Tống về đây. Tiêu hao dần như vậy thì cũng chẳng cần đợi Tống triều chi viện. Tự mười hai vạn đại quân này cũng đi tong rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một hồi lâu, hắn mới được đại phu chữa cho tỉnh lại. Lập tức triệu toàn bộ tướng quân và tham mưu tiến hành thảo luận. Khi Địch Thanh đang đứng ở trên tường thành trông mòn con mắt, hắn không biết trong lều của đại quân Tây Hạ những tướng lĩnh cao cấp của Tây Hạ ai ai cũng đang nhăn nhó mặt mày. Còn về Kim Minh trại thì đến một người cũng không nhắc đến. Người trong trại này đều đánh điên rồi, có trời mới biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể đánh hạ Kim Minh trại.

Hiện tại, một là thời gian chờ không kịp, hai là trong nháy mắt trên tay dường như không còn bao nhiêu quân nữa. Hiện giờ muốn tập hợp quân thì đến ba vạn người cũng không đủ. Nếu không tốc chiến tốc quyết, mười hai vạn quân này sẽ mất ở đây. Đột nhiên hắn cười to mấy tiếng:

- Ha ha ha!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Nguyên, Dã Lợi Vượng Vinh bọn họ đều sửng sốt. Giờ này mà Nguyên Hạo còn có tâm trạng để cười.

Nguyên Hạo trả lời:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Trẫm đang vui mừng, may mắn ta dùng đám nghi binh này ở Thiên Đô Sơn dụ đại quân Tống triều đến Kính Châu. Trẫm nghi Thạch Kiên bố trí mai phục ở Kính Châu còn độc ác hơn.

Mọi người im lặng không lên tiếng. Họ không thể không thừa nhận cách nói này của Nguyên Hạo. Tuy hiện giờ Tây Hạ tổn thất thê thảm, nhưng xem ra cũng là vận khí không tốt nên mới thành ra vậy. Tiểu tướng thiết diện kia có thể nhìn ra là đột nhiên bùng phát, sợ rằng đến Thạch Kiên cũng không nghĩ ra là hắn có thể hung hãn như vậy. Còn về Thạch Kiên đang ở Bảo An quận, cũng dường như là nhàn quá đến phát chán nên mới nghiên cứu ra thứ này. Nếu như hắn có chuẩn bị từ sớm, dùng loại ống nước phun được rất xa này phun vào Kim Minh trại, thì Kim Minh trại đã sớm trở thành một ngôi thành nước rồi. Sao phải mai phục ở Đôn Nhi Sơn, sao phải mất công tấn công Kim Minh trại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cũng có thể nói đến giờ này, Thạch Kiên thật sự không đánh chặn kích chiến. Nhưng Thạch Kiên để đến bốn tháng sau mới công phá Kim Minh trại, chỉ có một điểm có thể giải thích là hắn muốn dụ bọn họ tiến công, nhưng đã thiết lập vòng vây mai phục ở Kính Châu.

Kỳ thật bọn họ không biết rằng mình bị Thạch Kiên dẫn tới một sai lầm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà sai làm này là chí mệnh!

Nguyên Hạo lại nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Cũng chính là trẫm vẫn còn cơ hội.

Hắn lại cười to.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng Trương Nguyên vẫn có một cảm giác, dường như hắn giống Tào Tháo trong “Tam Quốc” mà Thạch Kiên viết khi thất bại ở Xích Bích, bị đại quân Lưu Bị truy giết, mỗi lần đều cười. Nhưng sau khi cười xong, lập tức lại bị trúng mai phục.

Việc này làm cho tâm trạng Trương Nguyên trỗi dậy dự cảm xấu. Nhưng hiện giờ trước khi hắn đang không nhìn ra mưu kế của Thạch Kiên. Hắn không thể đưa ra được ý kiến gì. Rốt cục đành nhịn, không nói ra những lời làm cho Nguyên Hạo mất hứng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Hạo lập tức triệu tập đại quân. Hắn muốn dẫn họ chạy đến Bảo An quận, nhằm tiêu diệt mười vạn quân đang đến chi viện cho Thạch kiên. Như vậy hắn mới có thể lật lại cục diện hiện tại.

Trong chốc lát, Địch Thanh đứng trên tường thành nhìn thấy đại quân Tây Hạ tập hợp. Hắn còn cho rằng Nguyên Hạo muốn cho quân tiến công. Hắn đứng trên đầu thành hướng về mấy nghìn tàn binh còn lại quát:

- Các anh em, đến giờ này chúng ta đã giết được nhiều lính Tây Hạ như vậy, cho dù chúng ta muốn đầu hàng. Người Tây Hạ cũng sẽ không bỏ qua chúng ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đám binh lính toàn thân bị thương đến giờ mới hồi lại một chút ít sức sống. Câu nói này của Địch Thanh có lý. Bọn họ giờ đây đã đến cùng đường rồi, phải giữ lại Kim Minh trại, không thì không thể có đường sống. Chính là hiện tại dù muốn bỏ chạy khi đối diện với đại quân Tây Hạ như vậy. Bọn họ có thể phá vòng vây ra sao?

Địch Thanh lại nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Dù sao hiện tại quan lính Tây Hạ mà chúng ta giết đã vượt xa binh lính đã hi sinh của chúng ta. Cũng giống như đánh bạc, chúng ta sớm kiếm được rồi. Giờ đây mỗi khi giết một người, đều là đang kiếm lãi, tính mạng có mất đi cũng đáng.

Câu nói này của Địch Thanh không khoa trương. Hiện giờ cộng bên ngoài Kim Minh trại và trận chiến Dã Lợi lại, số người tử vong của hai bên tỷ lệ là gần một hai rồi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Câu này cuối cùng đã làm cho tia sĩ khí cuối cùng của binh lính được kích phát ra. Bọn họ toàn bộ giơ cao binh khí, hô lớn trên tường thành:

- Giết! giết! giết!

Nguyên Hạo cưỡi trên ngựa, nghe thấy những tiếng “giết” liền run run. Bọn điên này, ông mày không chọc các ngươi được sao.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không những là hắn, hầu như tất cả binh lính Tây Hạ đều cảm thấy xấu hổ, đám quân Tống này còn là người sao? Chỉ có một vạn người, đối diện với sự cường kích của hơn ba lần binh lính tây Hạ. Chiến đấu hăng say đẫm máu bẩy ngày rồi vẫn còn sĩ khí cao như vậy. Nếu như toàn bộ lính Tống đều như vậy, không cần nói là Tây hạ, mà là người Liêu Quốc cũng không phỉa là đối thủ của họ.

Nhưng ngay tại trận cuối cùng khi Địch Thanh chuẩn bị học tập dương nghiệp, toàn quân hi sinh oanh liệt, cũng phải làm cho kẻ địch bị thương nặng. Nhưng nhìn thấy một phương hướng người Tây Hạ điều chuyển đội ngũ, sau đó di tản đi rồi.

Làm cho Địch Thanh sinh ra một loại quyền đánh trên hoa bông, có cảm giác lực sử bất xuất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hắn không nhận thấy Nguyên hạo đúng là đi rồi. Bảy ngày nay có thể thấy Nguyên hạo rất muốn nắm được Kim Minh trại. Hiện tại viện binh lại đến rồi, nên phải đánh trống cổ vũ tinh thần, đáng hạ Kim Minh trại mới phải. Tại sao lại ngược lại, di tản đi rồi?

Rất lâu, đến tận khi không nhìn thấy bóng dáng một binh lính Tây Hạ nữa, ĐỊch Thanh mới bảo mở cổng thành, phái mấy binh lính cười ngựa đi ra ngoài tìm hiểu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đợi đến khi thám mã trở về bẩm báo mới tin chính xác. Hơn nữa còn nghe tin Bảo An quận đại thắng. Mấy ngàn tàn binh còn lại này mới bắt đầu trở nên vui mừng. Trận này đánh rất dễ dàng.

Nhưng Địch Thanh không cảm thấy vinh hạnh. Hai trận như nhau, mình đã phải trả giá bằng tính mạng của nhiều binh lính, vậy mà còn phải dựa vào đại tháng ở Bảo An quận của Thạch Kiên mới có thể giữ được Kim Minh trại. Mà Thạch Kiên thắng lợi ở Bảo An quận thật nhẹ nhàng. Có thể thoạt nhìn bề ngoài, Thạch Kiên đã lợi dụng cách vật học đẻ tạo nên cái ống nước đó. Nhưng bên trong Thạch Kiên đã sớm tính đến rằng hắn chỉ cần giữ vững bảy ngày, Nguyên hạo sẽ lui binh. Giờ đây Địch Thanh cũng đã hiểu nguyên nhân. Nhưng sau sự việc Gia Cát Lượng tính cái tài gì mà người ta trước mười ngày đã suy tính rõ ràng được hết thảy. Thế mới gọi là tài.

Trận chiến này khiến Địch Thanh ý thức được sự thiếu hụt của mình. Sau này càng phải học thêm binh thư. Cũng chính vì như vậy, mà khiến cho quân Tống ở thành Linh Châu bảo vệ được hạt giống cuối cùng, cùng với Thạch Kiên viết nên khúc chuyện bi tráng thiên lý tẩu đơn kỵ. Giai đoạn lịch sử này được gọi là trường chinh quân Tống, lưu vào sử sách.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng một trận chiến tương tự, trước đây mười mấy năm, Địch Thanh chính thức lọt vào tầm ngắm của triều đình, được Triệu Trinh và Lưu Nga coi trọng.

Nhưng mà ngay khi Nguyên Hạo đem đại quân chạy đến Bảo An quận, hắn nghe thấy một tin xấu nhất, viện binh của quân Tống quả nhiên đang nghỉ ngơi ở đại doanh Nam ngạn Hồ Lô xuyên (nay là Hồ Lô hà). Mà Thạch Kiên mang theo một vạn binh lính cưỡi chiến mã xuôi theo Đại Chu xuyên (Dòng chính chủa Chu Hà). Tiếp đó là hội họp với họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ở Bảo An quận hắn không thể không đóng doanh trại nghỉ ngơi một đêm, tĩnh dưỡng thể lực của binh lính, ngày mai truy kích Thạch Kiên. Hai bên đã nhiều lần giao chiến. Nguyên Hạo đối với quân Tống cũng biết rõ mười mươi. Tống triều vẫn lấy bộ binh làm chủ. Hắn không tin trong Bảo An quận có thể tập hợp được một vạn kỵ binh. Nếu có thì họ cũng không có nhiều chiến mã như vậy để cung cấp vật tư khan hiếm cho họ luyện. Buôn lậu chiến mã Tây Hạ, Nguyên Hạo cũng đã nghe rồi. Hắn lập tức tiến hành trừng phạt đối với những bộ tộc đó. Bởi vậy Tống triều tuy có được một ít chiến mã, nhưng cũng không quá mấy ngàn con. Việc này đối với đội quân khổng lồ của Tống triều, muốn tăng thêm số lượng kỵ binh, thì căn bản là làm việc vô ích.

Nói cách khác, Tống triều đến giờ này, thật sự không có bao nhiêu kỵ binh có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt. Trong đó còn điều một bộ phận lưu giữ Kim Minh trại, Duyên Châu, còn đại bộ phận được điều đến Kính Châu. Cũng như vậy, Thạch Kiên dẫn một vạn binh lính tuy là cưỡi chiến mã nhưng chiến mã phần lớn là chiếm được trong trận Vệ Mộ Kim đại bại. Một vạn người này khả năng có một nửa là mới học cưỡi ngựa. Họ có thể cưỡi trên lưng chiến mã mà không ngã xuống là tốt rồi. Như vậy thì tốc độ của họ nhất định không thể nhanh được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ cần ngày mai đuổi kịp Thạch Kiên vây quanh hắn thì sẽ kéo đến được mười vạn đại quân Hồ Lô Xuyên. Lần này mất đi thành trì tường thành cao lớn. Lính Tống có thể trông cậy vào đâu được.

Nhưng lần này hắn đóng doanh trại ở bên ngoài Bảo An quận. Vốn là muốn uy hiếp quân Tống bên trong Bảo An quận, nhưng chốc lát hắn đã phải hối hận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong chốc lát trên tường thành Bảo An quận chiêng trống vang trời, Nguyên Hạo đứng lên vừa nhìn, thì thấy lính Tống vừa hát vừa múa ở trên tường thành . Nhìn xuống lính Tây Hạ toàn bộ bị bọn họ làm thức giấc. Còn đắc ý hướng về bọn họ hô:

- Đến đây, đến đây mà công thành.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mở máy cái vòi nước ra, cột nước phun tới, phun ra rất xa. Đương nhiên còn không phun đến đại doanh Tây Hạ. Nhưng chỗ nước đó đội xuống đất. Lập tức kết thành băng.

Nguyên Hạo nhìn thấy toàn thân lãnh khí. Hắn liền biết nguyên nhân đại bại của Vệ Mộ Kim. Giờ đây hắn cảm thấy chính mình có phải là lần sau về mùa đông không được tiến công thành trì Tống triều không, nếu không họ dùng loại đồ vật này thi không ổn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nguyên Hạo giơ tay, lệnh đại quân tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhưng trong chốc lát, tiếng chiêng trống lại bắt đầu nổi lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nguyên Hạo tức đến thổ huyết. Cứ tiếp tục như vậy, thì đêm nay cũng đừng mong ngủ rồi.

Về sau cứ cách nửa canh giờ, lính Tống ở Bảo An quận lại gây sức ép trên tường thành một lần. Nguyên Hạo tức thì tức nhưng hắn cũng không có cách nào. Đúng là tiến công thành thì bây giờ không phải lúc. Đại quân Tống triều liên tục đại thắng, sĩ khí đang rất cao. Có trời mới biết sẽ lại xuất hiện đám điên nữa hay không. Hơn nữa trong tay bọn họ còn có cái ống nước kỳ quái đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Các ngươi thâm hiểm thật. Sau này ta sẽ không để yên đâu..

Nguyên Hạo không biết làm sao, suốt đêm lui đại doanh về phía sau năm dặm đến một người không thấy, không phiền nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng hắn không biết rằng cứ như vậy thì sĩ khí của binh lính trong tay hắn vô hình chung đang suy sụp.

Ngày hôm sau, Nguyên hạo dẫn đại quân đuổi theo về hướng nam. Quả nhiên không ngoài dự tính của hắn, đến Ma Tử Câu thì đuổi kịp Thạch Kiên, chỉ là cách một con sông nhỏ. Hắn còn nhìn thấy lính Tống quả nhiên giống như những gì hắn đoán. Có rất nhiều người không biết cưỡi ngựa, bên cạnh vẫn còn có người đang dạy. Dường như trong không khí thắng lợi, tâm tình vui vẻ, từng người từng người vẫn còn hi hi ha ha.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thấy Nguyên Hạo đuổi đến, Thạch Kiên cũng không hoảng sợ. Hắn chỉ huy binh lính chặt đứt cầu nổi. Tuy chỉ cách một con sông, nhưng Nguyên Hạo không có cách nào bắt được hắn. Nguyên Hạo đành phải lệnh binh lính chặt cây cối chuẩn bị làm cầu.

Thạch Kiên đi đến bên sông nhỏ, nhìn thấy đại quân Tây Hạ bận rộn, hắn vung roi ngựa, nói với Nguyên Hạo:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Hoá ra ngươi chỉ là dạng này thôi à. Khi ta còn thiếu niên, cách nhà ta ngoài vài dặm đường, có một tôn viên ngoại, con rể ông ta, cũng chính là Giang đại nhân bây giờ, mang đến một con khỉ, chúc thọ ông ta. Ta thấy con khỉ đó và ngươi gần giống nhau.

Lính Tống nghe xong cười to.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên bất đắc dĩ lăc đầu nói:

- Bây giờ là thời đại nào, mà đến một con khỉ cũng muốn xưng Hoàng đế.

Lính Tống đều cười ngặt nghẽo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thực sự Nguyên Hạo hinhfthwcs xấu xí, hắn không những gầy nhỏ mà còn rất đen. Nhưng ngoài Thạch kiên ra, không ai dám cười nhạo hắn.

Nguyên Hạo tức đến nỗi hồi lâu nói không ra lời.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên lại nói:

- Bản quan phải dẫn đại quân đi đây, ngươi không cần phải đi theo ta . Ta cũng không đoạt bà xã nhà ngươi, đi theo đằng sau ta liếm mông ta làm cái gì. Thực không hiểu nổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hắn dẫn đại quân nghênh ngang mà rời khỏi nơi đây.

Nguyên Hạo nghe thấy câu này của hắn, không biết bị thứ gì kích thích, đột nhiên gào to một tiếng, rồi ngã từ lưng ngựa xuống, rất lâu sau mới tỉnh lại. Đầu tiên là hắn nhìn Ngô Hạo một cách hung tợn. Ngô Hạo sợ đến run rẩy, cúi đầu không dám nói gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy chỉ mất thời gian nửa ngày là đuổi kịp quân Tống. Nhưng cách một con sông Thạch Kiên lại cho chặt đứt cầu. Sau đó binh lính Tây Hạ lại bị bắt chặt cây bắc cầu.

Thạch Kiên cũng cho hắn ta đuổi vội vàng. Hắn ở bên bờ sông hô:

- Ta nói với cái con khỉ nhà ngươi, ngươi thật sự vẫn muốn liếm mông ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hắn biết Thạch Kiên muốn chọc giận hắn, sau một lát bực tức, hắn cũng nhận thấy đi theo phía sau Thạch Kiên như vậy không phải là biện pháp. Tiếp tục như vậy. Một vạn quân Tống kiệt sức, đại quân mình cũng kiệt sức. Nhưng mười ngàn quân Tống của Thạch Kiên kiệt sức thì không có chuyện gì, hắn còn có vô số quân Tống ở phía sau trợ giúp. Đội quân này của mình mà ngã xuống, tìm đâu được đội quân trợ giúp.

Chẳng những là hắn, mà chính Trương Nguyên cũng phát giác tiếp tục như vậy không ổn. Vì thế mấy người hợp lại thảo luận, hay là dùng đại phận đuổi theo sau Thạch Kiên. Lại lặng lẽ phân ra hai vạn đại quân, bay nhanh vượt qua Lạc xuyên. Vượt qua chỗ giao nhau giữa Đại Chu xuyên và Lạc xuyên, tiếp tục qua sông, cuối cùng chặn trước mặt đại quân Thạch Kiên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thạch Kiên thật không ngờ Nguyên Hạo đến đây, hắn chỉ có thể bỏ chạy về hướng đông theo đường thẳng nước Tần. Con đường thẳng này là con đường giao thông quân sự trọng yếu trước mắt Duyên Châu. Nếu để cho binh Tống chạy trốn trên đường thẳng này, như vậy thì kỹ thuật cưỡi ngựa của Tây Hạ sẽ không chiếm nhiều ưu thế.

Nguyên Hạo lập tức phái Dã Lợi dẫn đại quân, vây chặt phía trước quân Tống. Thạch Kiên không có cách nào, đành phải dẫn đội ngũ theo hướng tây nam, Ở đó là vùng núi ( Mã Đầu Sơn), liền tiến vào một thung lũng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nguyên Hạo đương nhiên không thể thả Thạch Kiên chạy trốn theo thung lũng này. Nhưng thung lũng này tuy rằng rộng nhưng hai bên có rất nhiều núi non trùng điệp. Nguyên Hạo cũng sợ Thạch Kiên cố ý dụ đại quân của bọn chúng đến nơi đây. Mà ở trong này đã thiết lập mai phục. Tuy rằng thoạt nhìn trước mắt khả năng này không lớn. Hắn còn phái binh lính tiến vào hai bên sơn lĩnh lục soát. Khi nghe thấy thám mã bẩm báo hai bên sơn lĩnh không có quân Tống mai phục, hắn tiếp tục dẫn đại quân truy đuổi vào thung lũng.

Lần này Tiểu Dương công công cũng theo đến đây. Lần trước thấy Thạch Kiên thắng lợi dễ dàng. Hắn ta cũng to gan, không nói là theo sau Thạch Kiên lập công, ít nhất trở về cũng có chút vốn để khoác lác với tiểu Hoàng đế. Nhưng thật không ngờ từ chiều bị đại quân Tây Hạ truy đuổi đến bây giờ, hắn lại bắt đầu luống cuống, hỏi Thạch Kiên:

- Ta nói Thạch đại nhân, tiếp tục như vậy dường như không ổn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đó không phải là phí lời sao? Những binh Tống này có rất nhiều người căn bản không biết cưỡi ngựa. Kéo tốc độ của cả độ đại quân chậm lại như vậy, nếu Nguyên Hạo không cẩn thận, phái người đến hai bên sơn lĩnh dò xét, thì giờ đây đã sớm đuổi kịp rồi.

Mà điều làm cho Tiểu Dương công công lo lắng chính là thung lũng trước mắt này càng ngày càng nhỏ, vừa nhìn vào là thấy con đường chết . Bọn họ còn có thể chạy trốn đi đâu?

Nguyên Hạo thấy tình hình này, bắt đầu cười to:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Thằng nhóc con kia, trẫm xem ngươi chạy đến đâu, đợi lát nữa trẫm bắt ngươi lại, rút lưỡi nhà ngươi, xem ngươi còn khua môi múa mép ra sao!"

Thạch Kiên nghe hắn gào thét xong, đột nhiên lệnh đội quân dừng lại. Hắn xoay người lại, hướng vê phía Nguyên Hạo nói:

- Tên khỉ đen kia, muốn rút lưỡi bản quan, nhưng ngươi không đủ tài đâu.

Sau đó quay sang Tiểu Dương công công nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

- Dương công công, ngươi nói xem bản quan viết Khúc Tiếu Gian, đằng sau là cái gì?"

Chapter
1 Chương 1: Nhục Nhã
2 Chương 2: Chưng cất
3 Chương 3: Bán
4 Chương 4: Mua
5 Chương 5: Hồng Diên
6 Chương 6: Sinh Nhật
7 Chương 7: Kỹ Kinh
8 Chương 8: Nổi Tiếng
9 Chương 9: Đến Già
10 Chương 10: Cự Tuyệt
11 Chương 11: Kỳ Thật
12 Chương 12: Đóng Cửa
13 Chương 13: Thánh Chỉ
14 Chương 14: Sinh Bi
15 Chương 15: Tây Du Hiếu Ký
16 Chương 16: Thánh Chỉ Tới
17 Chương 17: Cự Tuyệt
18 Chương 18: Đề Thơ
19 Chương 19: Giá Trị
20 Chương 20: Thần Tượng
21 Chương 21: Đạo Thánh Chỉ Thứ Hai
22 Chương 22: Lục Ngạc
23 Chương 23: Đi Xem
24 Chương 24: Đại Công
25 Chương 25: Sinh Tử
26 Chương 26: Lợi Nhuận
27 Chương 27: Hình Cầu
28 Chương 28: Đạo Thánh Chỉ Thứ Ba
29 Chương 29: Khó Chịu
30 Chương 30: Chờ Đợi
31 Chương 31: Ký Hiệu
32 Chương 32: Khách Quý
33 Chương 33: Nói Chuyện
34 Chương 34: Bắt Chước
35 Chương 35: Sửa Lại Lịch Sử
36 Chương 36: Khẩu Chiến
37 Chương 37: Hồng Lâu Mộng
38 Chương 38: Nữ Nhân
39 Chương 39: Trở Về
40 Chương 40: Koala (Gấu túi)
41 Chương 41: Nhất Đế
42 Chương 42: Hào Quang Bảo Thạch
43 Chương 43: Gieo Trồng
44 Chương 44: Máy Kéo Sợi
45 Chương 45: Biện Pháp
46 Chương 46: Cánh Cửa
47 Chương 47: Vì Ai
48 Chương 48: So Tài
49 Chương 49: Đồng Chung
50 Chương 50: Lư Hương
51 Chương 51: Đề Mục
52 Chương 52: Đập Đá
53 Chương 53: Số Gà
54 Chương 54: Bái Sư
55 Chương 55: Trưởng Thành
56 Chương 56: Mất Trộm
57 Chương 57: Thánh Nhân
58 Chương 58: Ngụy Thư
59 Chương 59: Quân Vô Hí Ngôn
60 Chương 60: Xuất Thế
61 Chương 61: Cáo Biệt
62 Chương 62: Biển Người
63 Chương 63: Dọa Khiếp
64 Chương 64: Uyển Dung
65 Chương 65: Hứa Hẹn
66 Chương 66: Nhập Cung
67 Chương 67: Tứ Đại Tội Danh
68 Chương 68: Bão Nổi
69 Chương 69: Tiểu Thuyết
70 Chương 70: Tiểu Nhân
71 Chương 71: Lương Thần
72 Chương 72: Bạch Mã Hoàng Tử
73 Chương 73: Múa Kiếm
74 Chương 74: Hạng Trang
75 Chương 75: Sa Đọa
76 Chương 76: Một Gậy
77 Chương 77: Sơn trại
78 Chương 78: Sao
79 Chương 79: Tổ Sư
80 Chương 80: Hoa Bái
81 Chương 81: Thuốc Nổ
82 Chương 82: Kỳ Trân Dị Bảo
83 Chương 83: Ca ca
84 Chương 84: Ngọc ca
85 Chương 85: Đập Phá
86 Chương 86: Đại Lý
87 Chương 87: Thật Cao
88 Chương 88: Lòng Dạ Thâm Hiểm
89 Chương 89: Muội muội
90 Chương 91: Ám Sát
91 Chương 92: Chết
92 Chương 93: Tiểu Như
93 Chương 94: Huyết Thệ
94 Chương 95: Bay trên trời
95 Chương 96: Lạc Thiên
96 Chương 97: Thần tiên
97 Chương 98: Yêu nữ
98 Chương 99: Câu đối
99 Chương 100: Đấu liên
100 Chương 101: Ba sĩ.
101 Chương 102: Đáp án!
102 Chương 103: Ngốc tử
103 Chương 104: Tranh tế
104 Chương 105: Sứ giả
105 Chương 106: Hòa bình
106 Chương 107: Ám nhãn
107 Chương 108: Thi đấu
108 Chương 109: Nãi nãi
109 Chương 110: Lộ hình
110 Chương 111: Tạ thế
111 Chương 112: Cầu nguyện
112 Chương 113: Chính khí
113 Chương 114: Người dưng
114 Chương 115: Đi xa
115 Chương 116: Một năm
116 Chương 117: Song hoa
117 Chương 118: Chữ in rời
118 Chương 119: Mười đạo thánh chỉ
119 Chương 120: Lời cảnh cáo
120 Chương 121: Khốc âm
121 Chương 122: Ủy thác
122 Chương 123: Đặc Quyền
123 Chương 124: Tin tưởng
124 Chương 125: Giúp đỡ
125 Chương 126: Đại Trượng
126 Chương 127: Khám nghiệm tử thi
127 Chương 128: Đại án
128 Chương 129: Thiên Lang
129 Chương 130: Tắm
130 Chương 131: Tắm chung
131 Chương 132: Xuân dược
132 Chương 133: Lão nhị.
133 Chương 134: Thần tiên.
134 Chương 135: Nhớ người.
135 Chương 136: Đấu pháp (thượng).
136 Chương 137: Đấu pháp (trung).
137 Chương 138: Đấu pháp (hạ).
138 Chương 139: Cưa người.
139 Chương 140: Chiết liễu
140 Chương 141: Trinh tiết .
141 Chương 142: Song Hoàng ( thượng).
142 Chương 143: Song Hoàng ( Trung)
143 Chương 144: Song Hoàng (Hạ)
144 Chương 145: Bao cỏ
145 Chương 146: Con chó què.
146 Chương 147: Hậu trường
147 Chương 148: Vòng quanh trái đất
148 Chương 149: Nhất định phải giết.
149 Chương 150: Lolita.
150 Chương 151: Thiên Long.
151 Chương 152: Không phải người.
152 Chương 153: Heo chó.
153 Chương 154: Bồ tát.
154 Chương 155: Diệt môn.
155 Chương 156: Chúc tết.
156 Chương 157: Lý Tuệ.
157 Chương 158: Vẽ lông mày..
158 Chương 159: Anh phi.
159 Chương 160: Yết hầu.
160 Chương 161: Tranh đấu.
161 Chương 162: Gian thần.
162 Chương 163: Liệt sĩ.
163 Chương 164: Liệt sĩ (2).
164 Chương 165: Liệt sĩ (3).
165 Chương 166: Danh.
166 Chương 167: Báo chí.
167 Chương 168: Tiêu dao.
168 Chương 169: Đạm cúc.
169 Chương 170: Đạm cúc (Tiếp).
170 Chương 171: Kèn.
171 Chương 172: Bình Minh. (thượng)
172 Chương 173: Bình minh. (trung)
173 Chương 174: Bình minh. (Hạ)
174 Chương 175: Át chủ bài.
175 Chương 176: Quạt lông.
176 Chương 177: Dã lang. (thượng)
177 Chương 178: Dã lang. (trung)
178 Chương 179: Ánh bình minh.
179 Chương 180: Cưỡng gian.
180 Chương 181: Giáo chủ. (thượng)
181 Chương 182: Giáo chủ. (hạ)
182 Chương 183: Cô thành. (thượng)
183 Chương 184: Cô thành. (trung)
184 Chương 185: Cô thành. (hạ)
185 Chương 186: Động phòng.
186 Chương 187: Giường lớn.
187 Chương 188: Thành máu- phách đạo-hải dương.
188 Chương 189: Thành máu - loài chó trung thành.
189 Chương 190: Hỏa khí. (1)
190 Chương 191: Hỏa khí (hạ)
191 Chương 192: Thánh nhân
192 Chương 193: Kết võng (thượng)
193 Chương 194: Kết võng (hạ)
194 Chương 195: Kế hoạch
195 Chương 196: Lượng kiếm
196 Chương 197: Hoan nghênh
197 Chương 198: Kịch nói
198 Chương 199: Bạch thoại
199 Chương 200: Hỗ Trợ
200 Chương 201: Ngầm Chiến (thượng)
201 Chương 202: Ngầm Chiến (hạ)
202 Chương 203: Trận chiến thầm lặng
203 Chương 204: Mỹ nhân (thượng)
204 Chương 205: Mỹ nhân (hạ)
205 Chương 206: Lục bình
206 Chương 207: Hoa Mai. (Thượng)
207 Chương 208: Hoa Mai. (Hạ)
208 Chương 209: Dạ chiến.
209 Chương 210: Vương sư
210 Chương 211: Hồng Tuyết (thượng)
211 Chương 212: Hồng Tuyết (trung)
212 Chương 213: Hồng tuyết (hạ)
213 Chương 214: Một mình chiến đấu.
214 Chương 215: Nội gián
215 Chương 216: Người mới đến
216 Chương 217: Không phải thần
217 Chương 218: Không phải thần (hạ)
218 Chương 219: Giai nhân
219 Chương 220: Phá bình
220 Chương 221: Tướng quân mặt sắt (thượng)
221 Chương 222: Tướng quân mặt sắt (trung)
222 Chương 223: Tướng quân mặt sắt (hạ)
223 Chương 224: Bảy ngày
224 Chương 225: Băng
225 Chương 226: Nhảy múa trên mũi dao
226 Chương 227: Khúc tiếu gian
227 Chương 228: Tan thành tro bụi
228 Chương 229: Thương hoảng nam cố (Thượng)
229 Chương 230: Thương hoàng nam cố (2)
230 Chương 231: Dụng thị bất dụng (1+2)
231 Chương 232: Ngựa giống siêu cấp (1)
232 Chương 233: Ngựa giống siêu cấp. (2)
233 Chương 234: Trói lại. (1+2+3)
234 Chương 235: Rượu độc. (1+2)
235 Chương 236: Một chuyện nhỏ. (1+2)
236 Chương 237: Kiều nhu
237 Chương 238: Nô tỳ hầu chủ nhân đi ngủ
238 Chương 239: Chịu tội
239 Chương 240: Dùng hình.
240 Chương 241: Phản gián.
241 Chương 242: Thảo dân mệt mỏi rồi.
242 Chương 243: Đi theo ta
243 Chương 244: Đánh bố vợ.
244 Chương 245: Gia pháp của Thạch Kiên.
245 Chương 246: Trời sắp đổ mưa
246 Chương 247: Xuất hiện nanh vuốt
247 Chương 248: Cạm Bẫy.
248 Chương 249: vô danh
249 Chương 250: Cá trong chậu.
250 Chương 251: Hoàng thượng giá lâm
251 Chương 252: Luyến tiếc
252 Chương 253: Chịu chết hay Bức phá
253 Chương 254: Trời giáng thần binh (1-2)
254 Chương 255: Trời giáng thần binh ( 3+4 )
255 Chương 256: Trời giáng thần binh ( 5)
256 Chương 257: Bỉ chi đạo (1+2 )
257 Chương 258: Bỉ chi đạo (3 )
258 Chương 259: Còn bỉ thân
259 Chương 260: Pháo hoa chí mạng. (1+2)
260 Chương 261: Tiền cũng có thể hại chết người (1+2)
261 Chương 262: Trận chiến quỷ dị (1+2)
262 Chương 263: Người bay. (1+2+3 )
263 Chương 264: Lão ký. (1+2)
264 Chương 265: Khách tới tiểu thành. (1+2)
265 Chương 266: Tuyết Âm Sơn.
266 Chương 267: Tán tài đồng tử (1+2)
267 Chương 268: Điên cuồng (1+2)
268 Chương 269: Con thiêu thân cuối cùng.
269 Chương 270: Lưu Lang trở lại. (1)
270 Chương 271: Lưu bang trở lại (2)
271 Chương 272: Lưu bang trở lại (3)
272 Chương 273: giữ ngựa (1)
273 Chương 274: giữ ngựa (2)
274 Chương 275: tính kế (thượng)
275 Chương 276: tính kế (hạ)
276 Chương 277: trường chinh chi thủy
277 Chương 278: Phá vây (1)
278 Chương 279: Phá vây (2)
279 Chương 280: mấy cái rương (1)
280 Chương 281: mấy cái rương (2)
281 Chương 282: mấy cái rương (3)
282 Chương 283: thật sự là thần tiên
283 Chương 284: Thật sự là thần tiên sao? (1)
284 Chương 285: Thật sự là thần tiên sao? (2)
285 Chương 286: Tiêu điểm
286 Chương 287: Sinh thiên ( thượng )
287 Chương 288: Sinh thiên ( hạ )
288 Chương 289: chấn động thiên hạ
289 Chương 290: bàng quan
290 Chương 295: Cái lớn mạnh nhất(2)
291 Chương 297: thứ mạnh nhất
292 Chương 298: Thứ Mạnh Nhất. (2)
293 Chương 299: Thứ Mạnh Nhất. (3)
294 Chương 300: Tặng Huynh Một Người Con Gái (1) - 292-1
295 Chương 301: Tặng Huynh Một Người Con Gái (2)
296 Chương 302: Hồ Ly. (1)
297 Chương 303: Hồ Ly. (2)
298 Chương 304: Siêu Cấp Ô Long Thủ
299 Chương 305: Về Nhà(Thượng)
300 Chương 306: Về Nhà(Hạ)
301 Chương 307: Hãy Đá Vào Cái Mông Ương Ngạnh Đó Thay Trẫm..
302 Chương 308: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (1)
303 Chương 309: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (2)
304 Chương 310: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa. (1)
305 Chương 311: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (2)
306 Chương 312: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (3)
307 Chương 313: Nhóm Công Chúa Đấu Đá
308 Chương 314: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 1)
309 Chương 315: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 2)
310 Chương 316: Nhóm Công Chúa Quận Chúa Va Chạm. (Hạ)
Chapter

Updated 310 Episodes

1
Chương 1: Nhục Nhã
2
Chương 2: Chưng cất
3
Chương 3: Bán
4
Chương 4: Mua
5
Chương 5: Hồng Diên
6
Chương 6: Sinh Nhật
7
Chương 7: Kỹ Kinh
8
Chương 8: Nổi Tiếng
9
Chương 9: Đến Già
10
Chương 10: Cự Tuyệt
11
Chương 11: Kỳ Thật
12
Chương 12: Đóng Cửa
13
Chương 13: Thánh Chỉ
14
Chương 14: Sinh Bi
15
Chương 15: Tây Du Hiếu Ký
16
Chương 16: Thánh Chỉ Tới
17
Chương 17: Cự Tuyệt
18
Chương 18: Đề Thơ
19
Chương 19: Giá Trị
20
Chương 20: Thần Tượng
21
Chương 21: Đạo Thánh Chỉ Thứ Hai
22
Chương 22: Lục Ngạc
23
Chương 23: Đi Xem
24
Chương 24: Đại Công
25
Chương 25: Sinh Tử
26
Chương 26: Lợi Nhuận
27
Chương 27: Hình Cầu
28
Chương 28: Đạo Thánh Chỉ Thứ Ba
29
Chương 29: Khó Chịu
30
Chương 30: Chờ Đợi
31
Chương 31: Ký Hiệu
32
Chương 32: Khách Quý
33
Chương 33: Nói Chuyện
34
Chương 34: Bắt Chước
35
Chương 35: Sửa Lại Lịch Sử
36
Chương 36: Khẩu Chiến
37
Chương 37: Hồng Lâu Mộng
38
Chương 38: Nữ Nhân
39
Chương 39: Trở Về
40
Chương 40: Koala (Gấu túi)
41
Chương 41: Nhất Đế
42
Chương 42: Hào Quang Bảo Thạch
43
Chương 43: Gieo Trồng
44
Chương 44: Máy Kéo Sợi
45
Chương 45: Biện Pháp
46
Chương 46: Cánh Cửa
47
Chương 47: Vì Ai
48
Chương 48: So Tài
49
Chương 49: Đồng Chung
50
Chương 50: Lư Hương
51
Chương 51: Đề Mục
52
Chương 52: Đập Đá
53
Chương 53: Số Gà
54
Chương 54: Bái Sư
55
Chương 55: Trưởng Thành
56
Chương 56: Mất Trộm
57
Chương 57: Thánh Nhân
58
Chương 58: Ngụy Thư
59
Chương 59: Quân Vô Hí Ngôn
60
Chương 60: Xuất Thế
61
Chương 61: Cáo Biệt
62
Chương 62: Biển Người
63
Chương 63: Dọa Khiếp
64
Chương 64: Uyển Dung
65
Chương 65: Hứa Hẹn
66
Chương 66: Nhập Cung
67
Chương 67: Tứ Đại Tội Danh
68
Chương 68: Bão Nổi
69
Chương 69: Tiểu Thuyết
70
Chương 70: Tiểu Nhân
71
Chương 71: Lương Thần
72
Chương 72: Bạch Mã Hoàng Tử
73
Chương 73: Múa Kiếm
74
Chương 74: Hạng Trang
75
Chương 75: Sa Đọa
76
Chương 76: Một Gậy
77
Chương 77: Sơn trại
78
Chương 78: Sao
79
Chương 79: Tổ Sư
80
Chương 80: Hoa Bái
81
Chương 81: Thuốc Nổ
82
Chương 82: Kỳ Trân Dị Bảo
83
Chương 83: Ca ca
84
Chương 84: Ngọc ca
85
Chương 85: Đập Phá
86
Chương 86: Đại Lý
87
Chương 87: Thật Cao
88
Chương 88: Lòng Dạ Thâm Hiểm
89
Chương 89: Muội muội
90
Chương 91: Ám Sát
91
Chương 92: Chết
92
Chương 93: Tiểu Như
93
Chương 94: Huyết Thệ
94
Chương 95: Bay trên trời
95
Chương 96: Lạc Thiên
96
Chương 97: Thần tiên
97
Chương 98: Yêu nữ
98
Chương 99: Câu đối
99
Chương 100: Đấu liên
100
Chương 101: Ba sĩ.
101
Chương 102: Đáp án!
102
Chương 103: Ngốc tử
103
Chương 104: Tranh tế
104
Chương 105: Sứ giả
105
Chương 106: Hòa bình
106
Chương 107: Ám nhãn
107
Chương 108: Thi đấu
108
Chương 109: Nãi nãi
109
Chương 110: Lộ hình
110
Chương 111: Tạ thế
111
Chương 112: Cầu nguyện
112
Chương 113: Chính khí
113
Chương 114: Người dưng
114
Chương 115: Đi xa
115
Chương 116: Một năm
116
Chương 117: Song hoa
117
Chương 118: Chữ in rời
118
Chương 119: Mười đạo thánh chỉ
119
Chương 120: Lời cảnh cáo
120
Chương 121: Khốc âm
121
Chương 122: Ủy thác
122
Chương 123: Đặc Quyền
123
Chương 124: Tin tưởng
124
Chương 125: Giúp đỡ
125
Chương 126: Đại Trượng
126
Chương 127: Khám nghiệm tử thi
127
Chương 128: Đại án
128
Chương 129: Thiên Lang
129
Chương 130: Tắm
130
Chương 131: Tắm chung
131
Chương 132: Xuân dược
132
Chương 133: Lão nhị.
133
Chương 134: Thần tiên.
134
Chương 135: Nhớ người.
135
Chương 136: Đấu pháp (thượng).
136
Chương 137: Đấu pháp (trung).
137
Chương 138: Đấu pháp (hạ).
138
Chương 139: Cưa người.
139
Chương 140: Chiết liễu
140
Chương 141: Trinh tiết .
141
Chương 142: Song Hoàng ( thượng).
142
Chương 143: Song Hoàng ( Trung)
143
Chương 144: Song Hoàng (Hạ)
144
Chương 145: Bao cỏ
145
Chương 146: Con chó què.
146
Chương 147: Hậu trường
147
Chương 148: Vòng quanh trái đất
148
Chương 149: Nhất định phải giết.
149
Chương 150: Lolita.
150
Chương 151: Thiên Long.
151
Chương 152: Không phải người.
152
Chương 153: Heo chó.
153
Chương 154: Bồ tát.
154
Chương 155: Diệt môn.
155
Chương 156: Chúc tết.
156
Chương 157: Lý Tuệ.
157
Chương 158: Vẽ lông mày..
158
Chương 159: Anh phi.
159
Chương 160: Yết hầu.
160
Chương 161: Tranh đấu.
161
Chương 162: Gian thần.
162
Chương 163: Liệt sĩ.
163
Chương 164: Liệt sĩ (2).
164
Chương 165: Liệt sĩ (3).
165
Chương 166: Danh.
166
Chương 167: Báo chí.
167
Chương 168: Tiêu dao.
168
Chương 169: Đạm cúc.
169
Chương 170: Đạm cúc (Tiếp).
170
Chương 171: Kèn.
171
Chương 172: Bình Minh. (thượng)
172
Chương 173: Bình minh. (trung)
173
Chương 174: Bình minh. (Hạ)
174
Chương 175: Át chủ bài.
175
Chương 176: Quạt lông.
176
Chương 177: Dã lang. (thượng)
177
Chương 178: Dã lang. (trung)
178
Chương 179: Ánh bình minh.
179
Chương 180: Cưỡng gian.
180
Chương 181: Giáo chủ. (thượng)
181
Chương 182: Giáo chủ. (hạ)
182
Chương 183: Cô thành. (thượng)
183
Chương 184: Cô thành. (trung)
184
Chương 185: Cô thành. (hạ)
185
Chương 186: Động phòng.
186
Chương 187: Giường lớn.
187
Chương 188: Thành máu- phách đạo-hải dương.
188
Chương 189: Thành máu - loài chó trung thành.
189
Chương 190: Hỏa khí. (1)
190
Chương 191: Hỏa khí (hạ)
191
Chương 192: Thánh nhân
192
Chương 193: Kết võng (thượng)
193
Chương 194: Kết võng (hạ)
194
Chương 195: Kế hoạch
195
Chương 196: Lượng kiếm
196
Chương 197: Hoan nghênh
197
Chương 198: Kịch nói
198
Chương 199: Bạch thoại
199
Chương 200: Hỗ Trợ
200
Chương 201: Ngầm Chiến (thượng)
201
Chương 202: Ngầm Chiến (hạ)
202
Chương 203: Trận chiến thầm lặng
203
Chương 204: Mỹ nhân (thượng)
204
Chương 205: Mỹ nhân (hạ)
205
Chương 206: Lục bình
206
Chương 207: Hoa Mai. (Thượng)
207
Chương 208: Hoa Mai. (Hạ)
208
Chương 209: Dạ chiến.
209
Chương 210: Vương sư
210
Chương 211: Hồng Tuyết (thượng)
211
Chương 212: Hồng Tuyết (trung)
212
Chương 213: Hồng tuyết (hạ)
213
Chương 214: Một mình chiến đấu.
214
Chương 215: Nội gián
215
Chương 216: Người mới đến
216
Chương 217: Không phải thần
217
Chương 218: Không phải thần (hạ)
218
Chương 219: Giai nhân
219
Chương 220: Phá bình
220
Chương 221: Tướng quân mặt sắt (thượng)
221
Chương 222: Tướng quân mặt sắt (trung)
222
Chương 223: Tướng quân mặt sắt (hạ)
223
Chương 224: Bảy ngày
224
Chương 225: Băng
225
Chương 226: Nhảy múa trên mũi dao
226
Chương 227: Khúc tiếu gian
227
Chương 228: Tan thành tro bụi
228
Chương 229: Thương hoảng nam cố (Thượng)
229
Chương 230: Thương hoàng nam cố (2)
230
Chương 231: Dụng thị bất dụng (1+2)
231
Chương 232: Ngựa giống siêu cấp (1)
232
Chương 233: Ngựa giống siêu cấp. (2)
233
Chương 234: Trói lại. (1+2+3)
234
Chương 235: Rượu độc. (1+2)
235
Chương 236: Một chuyện nhỏ. (1+2)
236
Chương 237: Kiều nhu
237
Chương 238: Nô tỳ hầu chủ nhân đi ngủ
238
Chương 239: Chịu tội
239
Chương 240: Dùng hình.
240
Chương 241: Phản gián.
241
Chương 242: Thảo dân mệt mỏi rồi.
242
Chương 243: Đi theo ta
243
Chương 244: Đánh bố vợ.
244
Chương 245: Gia pháp của Thạch Kiên.
245
Chương 246: Trời sắp đổ mưa
246
Chương 247: Xuất hiện nanh vuốt
247
Chương 248: Cạm Bẫy.
248
Chương 249: vô danh
249
Chương 250: Cá trong chậu.
250
Chương 251: Hoàng thượng giá lâm
251
Chương 252: Luyến tiếc
252
Chương 253: Chịu chết hay Bức phá
253
Chương 254: Trời giáng thần binh (1-2)
254
Chương 255: Trời giáng thần binh ( 3+4 )
255
Chương 256: Trời giáng thần binh ( 5)
256
Chương 257: Bỉ chi đạo (1+2 )
257
Chương 258: Bỉ chi đạo (3 )
258
Chương 259: Còn bỉ thân
259
Chương 260: Pháo hoa chí mạng. (1+2)
260
Chương 261: Tiền cũng có thể hại chết người (1+2)
261
Chương 262: Trận chiến quỷ dị (1+2)
262
Chương 263: Người bay. (1+2+3 )
263
Chương 264: Lão ký. (1+2)
264
Chương 265: Khách tới tiểu thành. (1+2)
265
Chương 266: Tuyết Âm Sơn.
266
Chương 267: Tán tài đồng tử (1+2)
267
Chương 268: Điên cuồng (1+2)
268
Chương 269: Con thiêu thân cuối cùng.
269
Chương 270: Lưu Lang trở lại. (1)
270
Chương 271: Lưu bang trở lại (2)
271
Chương 272: Lưu bang trở lại (3)
272
Chương 273: giữ ngựa (1)
273
Chương 274: giữ ngựa (2)
274
Chương 275: tính kế (thượng)
275
Chương 276: tính kế (hạ)
276
Chương 277: trường chinh chi thủy
277
Chương 278: Phá vây (1)
278
Chương 279: Phá vây (2)
279
Chương 280: mấy cái rương (1)
280
Chương 281: mấy cái rương (2)
281
Chương 282: mấy cái rương (3)
282
Chương 283: thật sự là thần tiên
283
Chương 284: Thật sự là thần tiên sao? (1)
284
Chương 285: Thật sự là thần tiên sao? (2)
285
Chương 286: Tiêu điểm
286
Chương 287: Sinh thiên ( thượng )
287
Chương 288: Sinh thiên ( hạ )
288
Chương 289: chấn động thiên hạ
289
Chương 290: bàng quan
290
Chương 295: Cái lớn mạnh nhất(2)
291
Chương 297: thứ mạnh nhất
292
Chương 298: Thứ Mạnh Nhất. (2)
293
Chương 299: Thứ Mạnh Nhất. (3)
294
Chương 300: Tặng Huynh Một Người Con Gái (1) - 292-1
295
Chương 301: Tặng Huynh Một Người Con Gái (2)
296
Chương 302: Hồ Ly. (1)
297
Chương 303: Hồ Ly. (2)
298
Chương 304: Siêu Cấp Ô Long Thủ
299
Chương 305: Về Nhà(Thượng)
300
Chương 306: Về Nhà(Hạ)
301
Chương 307: Hãy Đá Vào Cái Mông Ương Ngạnh Đó Thay Trẫm..
302
Chương 308: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (1)
303
Chương 309: Lần Gặp Mặt Vào Sáu Năm Sau. (2)
304
Chương 310: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa. (1)
305
Chương 311: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (2)
306
Chương 312: Cuộc Chạm Trán Giữa Công Chúa Và Quận Chúa (3)
307
Chương 313: Nhóm Công Chúa Đấu Đá
308
Chương 314: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 1)
309
Chương 315: Nhóm Công Chúa Đấu Đá (Phần 2)
310
Chương 316: Nhóm Công Chúa Quận Chúa Va Chạm. (Hạ)