Chương 239

Cát Lợi nhìn Đế Tử Nguyên uy vũ bá khí xuất hiện trước cửa Thượng thư phòng, suýt chút lệ rơi ngược dòng thành sông.

"Tử Nguyên." Hàn Diệp sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu "Nàng đừng xen vào chuyện này, người nợ Tịnh Thiện một mạng là ta, vì An Ninh và Thi lão nguyên soái, nàng và Tranh Ngôn đã chuẩn bị mấy năm qua, hiện giờ đại quân của Tranh Ngôn đã đánh tới trước vương thành Bắc Tần, không thể chỉ vì nợ của một mình ta ......"

Đế Tử Nguyên xua tay ngắt lời hắn, thản nhiên bước vào phòng "Chàng nói cái gì đó, cái gì gọi là nợ của một mình chàng, ban đầu nếu không phải vì ta, chàng sẽ suýt chút mất mạng trên núi Vân Cảnh sao? Hàn Diệp, ta nói chàng biết, chuyện trên núi Vân Cảnh đó, ta có thể nhịn được một lần, nhưng cả đời này chàng đừng có làm lần thứ hai trước mặt ta." Đế Tử Nguyên híp mắt, liếc nhìn thánh chỉ trống rỗng mới viết được vài chữ và Ngọc tỷ trên bàn, lộ ra chút tức giận "Chàng định làm gì? Hạ tội kỷ chiếu, tự phế bỏ thân phận thân vương Đại Tĩnh? Tính tình ta không tốt như vậy, lửa giận năm đó vẫn còn đang kìm nén, chàng đừng có khiêu khích ta bộc phát hết ra."

Cát Lợi âm thầm nhướng mày, trong lòng thầm nói Nhiếp chính vương vẫn là người hiểu rõ Chiêu vương điện hạ nhất.

Đã nhiều năm không thấy Đế Tử Nguyên không nói lý như vậy, Hàn Diệp thở dài nhíu mày "Tử Nguyên, ta sẽ không để Mạc Sương làm trắc phi của ta."

"Nói nhảm, phu quân của ta, là người mà nàng ta tơ tưởng được sao." Đế Tử Nguyên hừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, hồi lâu sau mới như hận rèn sắt không thành thép nói "Bình thường chàng thông minh như vậy, sao thoáng một cái lại bị ân cứu mạng của Tịnh Thiện và Mạc Sương che mờ tâm trí. Nàng ta là công chúa một nước, còn nắm quyền nhiếp chính, lúc hai nước có chiến tranh lại muốn gả cho chàng, lẽ nào chàng nghĩ nàng ta thật sự chỉ vì tâm tư và ý thích của bản thân sao?"

"Đương nhiên ta biết." Hàn Diệp gật đầu "Hiện giờ hoàng tộc thành niên tay nắm trọng quyền trong hoàng thất Đại Tĩnh chỉ có một mình ta. Nàng gả vào phủ Chiêu vương, không phải vì tư tình, chỉ muốn có danh phận liên hôn giữa hoàng thất hai nước, thêm một con bài mặc cả cho sự tồn vong ngày sau của hoàng thất Bắc Tần."

"Xem như chàng vẫn chưa ngốc." Đế Tử Nguyên cởϊ áσ choàng, đưa cho Cát Lợi chân chó bên cạnh, ung dung ngồi xuống bên cạnh, tự rót cho mình một tách trà ấm "Nói cho cùng, nàng ta không tin Đại Tĩnh, cũng không tin ta."

Hàn Diệp cau mày, giọng Đế Tử Nguyên đã vang lên "Chàng luôn có lòng trả ân cho Tịnh Thiện và nàng ta, lại từng chung sống ba năm, nàng ta biết chàng nhân đức độ lượng. Cho nên chỉ cần Đại Tĩnh tiếp nhận quốc thư cầu hòa của Bắc Tần, nàng ta sẽ không lo chàng ngày sau nuốt lời. Nhưng vấn đề nằm ở ......" Đế Tử Nguyên đón lấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của Hàn Diệp "Chàng cũng biết phải không? Vấn đề nằm ở chàng tuy có quyền cao chức trọng, nhưng chỉ là thân vương Đại Tĩnh, không phải đế vương Đại Tĩnh, dù lòng tốt của chàng khiến nàng ta tin, nhưng nàng ta không tin chàng có thể làm chủ cả triều đình ......" Đế Tử Nguyên dừng lại, cuối cùng nói "Còn có ta."

Hàn Diệp lẳng lặng đứng dưới cửa sổ, nghe Đế Tử Nguyên nói. Cát Lợi bên cạnh đã lạnh hết tay chân, không dám phát ra tiếng động.

Hai vương lâm triều, nói ra thì là một chuyện tốt đẹp, nhưng đó chẳng phải là kết quả của việc hai nhà Hàn Đế không chịu nhường thế lực, ngay cả Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên cũng không thể hoàn toàn mặc kệ hai thế lực này. Đế Tử Nguyên lựa chọn hai vương lâm triều, vì đối với nàng bây giờ, hợp nhất sức mạnh quốc gia, xuất binh đến Tây Bắc vì trận chiến năm đó, còn quan trọng cấp bách hơn việc làm Hoàng đế, đối với Hàn Diệp cũng vậy. Nhưng một vương triều hùng mạnh lại không có đế vương có thể một lời định thiên hạ vốn là chuyện hoang đường, tuy hai vương lâm triều đã tạm thời xoa dịu tranh đấu triều đình, nhưng nhất định không kéo dài được bao lâu. Cũng giống như lần này, tuy thỉnh cầu của Mạc Sương rất đột nhiên, nhưng thật ra đối với người khác chỉ là chuyện không ảnh hưởng gì, chẳng qua là một trắc phi trên danh nghĩa mà thôi, không chỉ có thể chặn lời bàn tán của thiên hạ, còn có thể khiến người khác ca tụng hoàng thất Đại Tĩnh nhân từ đức độ, dù sao đi nữa đế vương tương lai của Đại Tĩnh cũng sẽ không mang huyết mạch Bắc Tần. Nếu không phải kiêng dè thế lực của Đế Tử Nguyên, triều thần của Hàn thị sớm đã dâng tấu lên Hàn Diệp chấp nhận quốc thư có lợi không hại với Đại Tĩnh này, nhưng chính vì quyền thế ngút trời của Đế gia, mới khiến cả triều đình ngậm ngùi không lên tiếng.

Hàn Diệp đứng giữa trung tâm triều đình sớm đã phát hiện không ổn, nên hắn mới nhanh chóng quyết định hạ tội kỷ chiếu. Ngoài mặt là để giải quyết thỉnh cầu của Mạc Sương, nhưng thật ra là vì một kế hoạch lâu dài.

Suy cho cùng, một vương triều đang lên cần một đế vương anh minh sáng suốt có thể nắm toàn bộ triều đình trong tay.

"Tử Nguyên." Hàn Diệp thở dài, tiến lại gần Đế Tử Nguyên, vỗ vỗ nhẹ lên đầu nàng "Sư phụ đã dạy nàng quá tốt. Chuyện ta muốn làm, một chút cũng không giấu được nàng."

Lửa giận của Đế Tử Nguyên lập tức biến mất trước sự dỗ dành của Hàn Diệp. Nàng dễ chịu ậm ừ một tiếng "Ta đã nói, chuyện ngu ngốc mà chàng làm trên núi Vân Cảnh lần trước là lần cuối cùng, sau này có chuyện xảy ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, ta cũng không phải bông hoa nhỏ được nuôi dưỡng trong quý phủ, không chịu nổi một chút kham khổ, sao hả, trong mắt chàng, ta không hiểu chuyện vậy à?"

"Không phải." Hàn Diệp dở khóc dở cười, chỉ đành ngượng ngùng vỗ vỗ xoa xoa đầu Đế Tử Nguyên dỗ dành.

"Hơn nữa ......" Đế Tử Nguyên nheo mắt, lộ ra vẻ quỷ dị "Chàng cho rằng quốc thư muốn gả cho chàng làm trắc phi đó là để cho chàng xem sao?" nàng nhướng mày, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hàn Diệp "Công chúa nhiếp chính của Bắc Tần rất thông minh, nàng ta biết Đại Tĩnh hiện nay không chỉ một mình chàng làm chủ, quốc thư đó quả thật ngoài mặt gửi tới chàng để đòi trả ân, nhưng thật ra là để nói với bổn vương ......"

Đế Tử Nguyên kéo dài giọng điệu, nhìn khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của Hàn Diệp "Phu quân mà bổn vương xem như trân bảo được nàng ta và Tịnh Thiện cứu, bổn vương nợ nàng ta và Tịnh Thiện một phần ân tình lớn. Nếu muốn báo đáp ân tình này, còn muốn chiếm được Bắc Tần mà không đổ máu, bảo bổn vương phải tỏ rõ thành ý."

Hàn Diệp thoáng giật mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không thể hiểu được ý nghĩ kỳ quái của những nữ tử rạch phá trời không này, nhưng nhìn dáng vẻ đương nhiên của Tử Nguyên, thật sự không thể nói nàng đoán sai.

"Vậy Mạc Sương rốt cuộc muốn làm gì?"

"Nàng ta không tin triều thần Đại Tĩnh, cũng không tin ta." Đế Tử Nguyên gõ tay lên bàn, chiếc bàn gỗ phát ra tiếng trầm thấp, nàng thở dài một hơi "Vậy ta phải làm gì đó, để nàng ta hoàn toàn tin sau khi Bắc Tần quy thuận Đại Tĩnh, con dân Bắc Tần sẽ được bảo toàn, hoàng thất Bắc Tần có thể an ổn kéo dài huyết mạch." Đế Tử Nguyên nâng mắt, ánh mắt đầy cơ trí trong sáng "Đây mới là thứ mà công chúa nhiếp chính Bắc Tần thật sự muốn."

Hàn Diệp hiểu ra khi nghe nàng kết luận. Nghĩ đến cũng đúng, nếu không phải vì không tin Đế Tử Nguyên và triều đình Đại Tĩnh, với tính cách của Mạc Sương, sao có thể đưa ra thỉnh cầu bất khả thi và gây tổn hại về mặt tình cảm như vậy.

Ân cứu mạng năm đó, thay vì nói Tịnh Thiện thỉnh cầu với Hàn Diệp, chi bằng nói ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ chưa từng bỏ qua sự tồn tại của Tử Nguyên. Lần quan sát tinh tượng năm đó của Tịnh Thiện không phải là không có mục đích, hắn thật sự trở thành ràng buộc duy nhất với đế tinh của Tử Nguyên.

Hàn Diệp thầm thở dài trong lòng. Nghĩ đến nhân duyên vướng mắc bao năm giữa hắn và Tử Nguyên, trên con đường vận mệnh vẫn là trăm sông đổ về một biển, trói buộc lẫn nhau.

"Nàng ta chỉ muốn giữ một con đường sống cho con dân và hoàng thất Bắc Tần, nếu nàng ta muốn thành ý, ta cho nàng ta thành ý là được."

Hàn Diệp nhướng mày, nghe Tử Nguyên nói như vậy, hẳn đã có quyết định.

"Chỉ cần Bắc Tần quy thuận Đại Tĩnh, giao quyền quản lý năm thành cuối cùng và vương thành, tất cả tướng sĩ và dân chúng trong Bắc Tần, ta sẽ không gϊếŧ ai hết."

Hàn Diệp giật mình, có chút bất ngờ. Năm đó, ba trăm ngàn thiết kỵ Bắc Tần xâm phạm biên cương, chiếm giữ thành Quân Hiến, công phá Đồng quan, dân chúng và tướng sĩ Đại Tĩnh bị tàn sát hơn một trăm ngàn người, trên dưới Thi gia và An Ninh cùng nhau tử trận, đây là thù máu không thể xóa bỏ. Lần này Thi Tranh Ngôn xuất binh đến Bắc Tần, tuy không tàn sát dân chúng Bắc Tần, nhưng cũng không nương tay với tướng sĩ Bắc Tần, hạ quân lệnh không chiêu hàng, một đường gϊếŧ đến phía Nam Mạc Bắc. Đây gần như là phục thù của Đại Tĩnh nên Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên cũng bảo trì trầm mặc. Hơn nữa, bọn họ biết rõ hơn ai hết, một quốc gia chỉ cần còn hoàng thất và quân đội, thì sẽ có nguy cơ phục triều tiềm ẩn. Gϊếŧ hết thiết kỵ Bắc Tần mới thật sự khiến Bắc Tần diệt vong.

Hiện nay Bắc Tần còn hơn một trăm ngàn dân chúng, cũng còn năm mươi ngàn tướng sĩ, Mạc Sương muốn giữ, chính là mạng của những người này.

"Còn về hoàng tộc Bắc Tần, ta sẽ phong hiệu vương hầu và ban kim bài miễn tử cho bọn họ, tước vị cha truyền con nối, chỉ cần Đại Tĩnh không vong, bọn họ không phạm tử tội phản quốc mưu nghịch, đế vương sau này cũng không thể tùy ý gϊếŧ bọn họ."

Hàn Diệp cau mày, chuyện này quá mức hậu đãi với Bắc Tần đang cầu hàng, đồng thời giữ lại hoàng tộc và tướng sĩ, khó có thể đảm bảo nhiều năm sau các gia tộc của người chết Bắc Tần sẽ không vùng dậy phục triều. Mạc Sương không dám đưa ra điều kiện này trong quốc thư, vì biết triều thần Đại Tĩnh sẽ không đồng ý với khẩn cầu hoang đường như vậy.

"Tử Nguyên, triều thần sẽ không đồng ý." Hàn Diệp lắc đầu.

"Đương nhiên ta biết bọn họ sẽ không đồng ý, chiều nay ta đã tới phủ Hữu tướng và lão Minh vương, vài vị hầu tước nắm giữ binh quyền, chàng nghe ta nói hết." Đế Tử Nguyên thản nhiên nhấp một ngụm trà ấm, ánh mắt nắm giữ càn khôn "Ta sẽ không gϊếŧ dân chúng Bắc Tần, nhưng tất cả dân chúng Bắc Tần từ nay phải vào nước ta, hòa nhập với con dân Đại Tĩnh, bọn họ không thể ở lại cố thổ. Ta sẽ để Hộ bộ thống kê dân số và thị tộc Bắc Tần, đồng thời ra lệnh phân tán và di dời đến ba mươi sáu quận ở Đại Tĩnh trong vòng một năm. Còn về tướng sĩ Bắc Tần, Binh bộ sẽ soạn điều lệ điều bọn họ vào quân biên cương lân cận Đông Khiên và quân phòng thủ ở Tấn Nam, những tướng sĩ này phải phân tán trong quân đội, không được kết thành từng nhóm, cả đời không được điều về Tây Bắc đóng giữ. Còn về hoàng tộc Bắc Tần, phải ở đế đô hoặc bốn thành gần đế đô, ngày Tết hàng năm đều phải đến đế đô yết kiến đế vương Đại Tĩnh, biểu thị thần phục."

Hàn Diệp nghe giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng của Đế Tử Nguyên "Ta có thể buông bỏ cái chết của An Ninh và Thi gia năm đó, dân chúng và tướng sĩ Đại Tĩnh chết oan, ta dùng sự diệt vong của Bắc Tần đến tế bái để họ an nghỉ. Ta đã cho Mạc Sương đủ thành ý để bảo toàn hơn một trăm ngàn mạng dân chúng, tướng sĩ và hoàng thất của nàng ta, nàng ta cũng phải để ta và cả triều đình Đại Tĩnh xem thử ......" giọng Đế Tử Nguyên nặng thêm, lộ rõ ý sát phạt "Bắc Tần nàng ta có thật sự bằng lòng từ bỏ quốc hiệu, quy hàng Đại Tĩnh."

Hàn Diệp sau khi nghe Đế Tử Nguyên nói, im lặng một hồi lâu, hắn xoa đầu Đế Tử Nguyên, giọng nói có chút khó khăn "Tử Nguyên, con đường này sẽ rất dài, cũng rất khó đi."

Nghe Đế Tử Nguyên nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra đây là con đường dài nhất và khó nhất để thu phục Bắc Tần. Chỉ cần gϊếŧ hết tướng sĩ và hoàng tộc Bắc Tần, không quá mười năm, dân chúng Bắc Tần mất chủ và nơi gửi gắm tinh thần sẽ từ từ hòa nhập vào Đại Tĩnh, trở thành người Đại Tĩnh thật sự. Nhưng một khi giữ lại năm mươi ngàn tướng sĩ và hoàng tộc Bắc Tần, thì sự hòa nhập này sẽ trở nên vô cùng lâu dài. Huống chi di dời toàn bộ dân chúng và tướng sĩ Bắc Tần vào quốc thổ và quân đội Đại Tĩnh, tất phải dùng sức lực của cả vương triều, đây là việc lâu dài, chỉ cần không cẩn thận sẽ bùng phát ngọn lửa.

"Không sao, ta có thể làm được." giọng nói và nét mặt Đế Tử Nguyên vô cùng nghiêm túc "Hàn Diệp, mấy năm qua ta hiểu được một vài đạo lý, mọi chuyện trên đời đều phải trả. Năm đó, Đế gia và quân Đế gia chết oan, hơn mười năm sau, ta đã đòi lại công đạo từ tổ mẫu và phụ hoàng của chàng. Bắc Tần xâm lược gϊếŧ hại con dân và tướng sĩ Đại Tĩnh ta, bây giờ bọn họ phải trả giá bằng con đường diệt vong. Năm đó, Tịnh Thiện và Mạc Sương cứu mạng chàng ......" Đế Tử Nguyên đứng dậy, nắm tay Hàn Diệp, đan vào những ngón tay hắn, bình thản lại chắc chắn nói "Dù phải mất cả đời để báo đáp ân tình này, ta cũng cam tâm tình nguyện."

Giọng bá khí lại dịu dàng, thâm tình lại trong trẻo của Đế Tử Nguyên vang trong Thượng thư phòng.

"Đối với ta, chàng còn sống trở về, quan trọng hơn tất cả."

Đây là lời bày tỏ êm tai nhất. cũng thẳng thắn nhất mà Hàn Diệp được nghe trong ba mươi năm qua. Hắn nghĩ, người này, dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng không cam lòng lại từ bỏ.

Tảo triều ngày hôm sau, Nhiếp chính vương và Chiêu vương chính thức triệu kiến sứ thần Bắc Tần, trịnh trọng bày tỏ sẵn sàng chấp nhận quốc thư quy hàng của Bắc Tần. Tuy nhiên, Chiêu vương và Nhiếp chính vương sớm đã có hôn ước, thời gian thành hôn của hai người còn chưa được ấn định, để tránh làm chậm trễ hôn sự của công chúa Mạc Sương, không tiện đón công chúa Mạc Sương vào cung. Bên cạnh đó để thể hiện thành ý chiêu hàng của Đại Tĩnh, hứa sẽ không tổn hại bất cứ dân chúng và tướng sĩ Bắc Tần nào, ngoài việc đón hoàng tộc Bắc Tần vào đế đô Đại Tĩnh, còn sẽ phong tước thân vương, ban kim bài miễn tử, đời đời kế thừa.

Chuyện này quá hậu đãi đối với Bắc Tần cầu hàng, gần như sau khi Hàn Diệp tuyên bố chiếu thư, điện Kim Loan đã trở thành một mớ hỗn độn. May là sau đó Đế Tử Nguyên ban lệnh dân chúng và tướng sĩ Bắc Tần phải di tản đến ba mươi sáu quận của Đại Tĩnh và quân phòng thủ biên cương, mà Nội các Tể phụ, Binh bộ Hộ bộ Thượng thư, với vài vị Hầu gia nắm binh quyền nơi biên cương cũng không phản đối, chúng thần liền biết điều kiện quy hàng của Bắc Tần đã được định xong.

Thành ý của Đại Tĩnh đã đủ hậu đãi, còn lại là chờ tin từ hoàng tộc Bắc Tần cách xa ngàn dặm.

Mười ngày sau, quốc thư Bắc Tần chính thức đầu hàng và Ngọc tỷ được gửi đến đế đô Đại Tĩnh, Mạc Sương lệnh Tây Hồng lui về vương thành, Bắc Tần mở thành đầu hàng. Quân đội của Thi Tranh Ngôn đã giành được sáu thành cuối cùng mà không cần đổ máu, mà hoàng tộc Bắc Tần dưới sự lãnh đạo của Mạc Sương chậm rãi đi về hướng đế đô Đại Tĩnh.

Lúc này, Bắc Tần sụp đổ, hai mươi lăm thành trì được Đại Tĩnh hợp nhất vào quốc thổ, trở thành mười hai quận khác thuộc quyền quản lý.

Vào ngày quốc thư Bắc Tần và Ngọc tỷ được đưa đến đế đô, Hàn Diệp đang dỗ An Lạc ngủ dưới xích đu trong phủ Tĩnh An Hầu. Hắn chợt nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Đế Tử Nguyên đang nằm phơi nắng dưới hành lang, đột nhiên hỏi "Tử Nguyên, chuyện một trăm ngàn quân dân Bắc Tần di tản đến ba mươi sáu quận, nàng làm sao thuyết phục Hữu tướng và mấy vị hầu tước nắm giữ binh quyền?"

Hàn Diệp sau đó nhận ra có gì đó không ổn, Hữu tướng thì không sao, nhưng những mấy lão hầu tước nắm binh quyền năm đó đều theo Thái tổ, bọn họ vẫn luôn kiên định ủng hộ phe cánh triều đình, sao có thể bị Tử Nguyên thuyết phục đơn giản như vậy?

Đế Tử Nguyên chớp chớp mắt, bày ra bộ dáng nghe không hiểu ngáp một cái, vẫy vẫy tay với hắn, qua loa đáp.

"Chàng còn không biết, thê tử của chàng bây giờ quả là hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, đi đường đều lộ rõ khí phách bá vương, ta đích thân đến cửa nói sự thật nói đạo lý, bọn họ sao có thể không đồng ý."

Đế Tử Nguyên hất cằm, ụp sách lên mặt rồi ngủ thiếp đi, để lại Hàn Diệp vẻ mặt trầm ngâm cùng một đứa bé mũm mĩm đang ngủ say.

Ngày hôm đó, không hiểu vì sao, vẻ dịu dàng thanh thản trên khuôn mặt Đế Tử Nguyên hòa với nắng mai ấm áp khiến Hàn Diệp đặc biệt nhớ rất lâu.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9: Hôm nay ta cuối cùng đã xác thực lời đồn không phải là giả.
10 Chương 10: Trước đây không biết Nhậm tướng quân thâm sâu đại nghĩa như vậy.
11 Chương 11: Ta đang chờ một người khác cho triều đình một câu trả lời.
12 Chương 12: Chuông Thanh Long.
13 Chương 13: Thăng đường xét xử.
14 Chương 14: Tặng Lễ Vật
15 Chương 15: Nhậm An Lạc bái kiến Bệ hạ.
16 Chương 16: Nhậm An Lạc, ngươi có bằng lòng hay không?"
17 Chương 17: An Ninh.
18 Chương 18: Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết.
19 Chương 19: Đế Tử Nguyên.
20 Chương 20: Nạn lụt ở Giang Nam.
21 Chương 21: Thái Tử đến Giang Nam.
22 Chương 22: Thái Tử... ngài động tâm.
23 Chương 23: Tất cả kỳ vọng của ngươi, ta đều thay ngươi làm được.
24 Chương 24: An Lạc, ở Tấn Nam cũng giống như vậy sao?
25 Chương 25: Chúng ta có thể tạo ra thời đại của riêng mình.
26 Chương 26: Sắp đặt ván cờ.
27 Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...
28 Chương 28: Trên đỉnh Thương Sơn.
29 Chương 29: Nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân.
30 Chương 30: Tử Nguyên, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động tâm...
31 Chương 31: Đông cung không có Thái tử phi, thật quá hoang đường..
32 Chương 32: Nghênh đón tiểu thư Đế gia!
33 Chương 33: Đế Thừa Ân.
34 Chương 34: Thọ yến ở Đông cung.
35 Chương 35: Hàn Diệp, ngươi... có thất vọng hay không?
36 Chương 36: Người đưa tới phong mật chỉ này, cuối cùng là ai?
37 Chương 37: Trong lòng Điện hạ ngưỡng mộ Nhậm tướng quân.
38 Chương 38: Lạc Minh Tây.
39 Chương 39: Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết..
40 Chương 40: Người nhớ kỹ, cả đời này, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
41 Chương 41: Thừa Ân, hôm nay ta đến, là hy vọng ngươi có thể từ bỏ hôn sự này.
42 Chương 42: Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện.
43 Chương 43: Xoay chuyển tình thế.
44 Chương 44: Y lừa được mọi người, nhưng không lừa được chính mình.
45 Chương 45: Mười năm chờ đợi này, đến tột cùng có đáng hay không?
46 Chương 46: An Ninh, ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất.
47 Chương 47: Huynh có chắc Hàn Diệp là hôn phu tương lai của Đế Thừa Ân không?
48 Chương 48: Đế Tử Nguyên đến yến tiệc của Đế Thừa Ân.
49 Chương 49: Trên đời này, hắn là người duy nhất biết nàng chỉ là một kẻ ăn mày.
50 Chương 50: An Lạc, ngươi đang gạt ta.
51 Chương 51: Chỉ mong chân tướng thật sự giống như lời ngươi nói.
52 Chương 52: Công tử, ngài có từng giấu tiểu thư chuyện gì không?
53 Chương 53: Thanh kiếm trong tay tiểu thư, chưa bao giờ chỉ có một mình Lạc gia.
54 Chương 54: Vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.
55 Chương 55
56 Chương 56: Điện hạ chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?
57 Chương 57: Lúc trước làm sao nàng có thể nghĩ rằng người này là Tử Nguyên?
58 Chương 58: Vận số của Trung Nghĩa Hầu phủ đã tận.
59 Chương 59: Vết sẹo năm đó.
60 Chương 60: Những lời này, sao người không đi hỏi Đế Tử Nguyên?
61 Chương 61: Nếu ta đã dám hồi kinh, thì tất nhiên không cần ai đến bảo vệ cả.
62 Chương 62: Đêm pháo hoa
63 Chương 63: Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
64 Chương 64: Núi Hoá Duyên.
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132: Hàn Tử An (1)
133 Chương 133: Hàn Tử An (2)
134 Chương 134: Đế Thịnh Thiên (1)
135 Chương 135: Đế Thịnh Thiên (2)
136 Chương 136: Đế Vĩnh Ninh (1)
137 Chương 137: Đế Vĩnh Ninh (2)
138 Chương 138: Đế Vĩnh Ninh (3)
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227
228 Chương 228
229 Chương 229
230 Chương 230
231 Chương 231
232 Chương 232
233 Chương 233
234 Chương 234
235 Chương 235
236 Chương 236
237 Chương 237
238 Chương 238
239 Chương 239
240 Chương 240
241 Chương 241
242 Chương 242
243 Chương 243
244 Chương 244
245 Chương 245
246 Chương 246
247 Chương 247
248 Chương 248
249 Chương 249: Sông núi cũng có thể san bằng (phiên ngoại)
250 Chương 250: Chuyện xưa Đại Tĩnh 1 (phiên ngoại)
251 Chương 251: Chuyện xưa Đại Tĩnh 2 (phiên ngoại)
252 Chương 252: Chuyện xưa Đại Tĩnh 3 (phiên ngoại)
253 Chương 253: Chuyện xưa Đại Tĩnh 4 (phiên ngoại)
254 Chương 254: Chuyện xưa Đại Tĩnh 5 (phiên ngoại)
255 Chương 255: Chuyện xưa Đại Tĩnh 6 (phiên ngoại)
Chapter

Updated 255 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9: Hôm nay ta cuối cùng đã xác thực lời đồn không phải là giả.
10
Chương 10: Trước đây không biết Nhậm tướng quân thâm sâu đại nghĩa như vậy.
11
Chương 11: Ta đang chờ một người khác cho triều đình một câu trả lời.
12
Chương 12: Chuông Thanh Long.
13
Chương 13: Thăng đường xét xử.
14
Chương 14: Tặng Lễ Vật
15
Chương 15: Nhậm An Lạc bái kiến Bệ hạ.
16
Chương 16: Nhậm An Lạc, ngươi có bằng lòng hay không?"
17
Chương 17: An Ninh.
18
Chương 18: Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết.
19
Chương 19: Đế Tử Nguyên.
20
Chương 20: Nạn lụt ở Giang Nam.
21
Chương 21: Thái Tử đến Giang Nam.
22
Chương 22: Thái Tử... ngài động tâm.
23
Chương 23: Tất cả kỳ vọng của ngươi, ta đều thay ngươi làm được.
24
Chương 24: An Lạc, ở Tấn Nam cũng giống như vậy sao?
25
Chương 25: Chúng ta có thể tạo ra thời đại của riêng mình.
26
Chương 26: Sắp đặt ván cờ.
27
Chương 27: Tựa như năm đó, nàng nắm tay của thiếu niên...
28
Chương 28: Trên đỉnh Thương Sơn.
29
Chương 29: Nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân.
30
Chương 30: Tử Nguyên, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động tâm...
31
Chương 31: Đông cung không có Thái tử phi, thật quá hoang đường..
32
Chương 32: Nghênh đón tiểu thư Đế gia!
33
Chương 33: Đế Thừa Ân.
34
Chương 34: Thọ yến ở Đông cung.
35
Chương 35: Hàn Diệp, ngươi... có thất vọng hay không?
36
Chương 36: Người đưa tới phong mật chỉ này, cuối cùng là ai?
37
Chương 37: Trong lòng Điện hạ ngưỡng mộ Nhậm tướng quân.
38
Chương 38: Lạc Minh Tây.
39
Chương 39: Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết..
40
Chương 40: Người nhớ kỹ, cả đời này, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
41
Chương 41: Thừa Ân, hôm nay ta đến, là hy vọng ngươi có thể từ bỏ hôn sự này.
42
Chương 42: Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện.
43
Chương 43: Xoay chuyển tình thế.
44
Chương 44: Y lừa được mọi người, nhưng không lừa được chính mình.
45
Chương 45: Mười năm chờ đợi này, đến tột cùng có đáng hay không?
46
Chương 46: An Ninh, ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất.
47
Chương 47: Huynh có chắc Hàn Diệp là hôn phu tương lai của Đế Thừa Ân không?
48
Chương 48: Đế Tử Nguyên đến yến tiệc của Đế Thừa Ân.
49
Chương 49: Trên đời này, hắn là người duy nhất biết nàng chỉ là một kẻ ăn mày.
50
Chương 50: An Lạc, ngươi đang gạt ta.
51
Chương 51: Chỉ mong chân tướng thật sự giống như lời ngươi nói.
52
Chương 52: Công tử, ngài có từng giấu tiểu thư chuyện gì không?
53
Chương 53: Thanh kiếm trong tay tiểu thư, chưa bao giờ chỉ có một mình Lạc gia.
54
Chương 54: Vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.
55
Chương 55
56
Chương 56: Điện hạ chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?
57
Chương 57: Lúc trước làm sao nàng có thể nghĩ rằng người này là Tử Nguyên?
58
Chương 58: Vận số của Trung Nghĩa Hầu phủ đã tận.
59
Chương 59: Vết sẹo năm đó.
60
Chương 60: Những lời này, sao người không đi hỏi Đế Tử Nguyên?
61
Chương 61: Nếu ta đã dám hồi kinh, thì tất nhiên không cần ai đến bảo vệ cả.
62
Chương 62: Đêm pháo hoa
63
Chương 63: Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
64
Chương 64: Núi Hoá Duyên.
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132: Hàn Tử An (1)
133
Chương 133: Hàn Tử An (2)
134
Chương 134: Đế Thịnh Thiên (1)
135
Chương 135: Đế Thịnh Thiên (2)
136
Chương 136: Đế Vĩnh Ninh (1)
137
Chương 137: Đế Vĩnh Ninh (2)
138
Chương 138: Đế Vĩnh Ninh (3)
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227
228
Chương 228
229
Chương 229
230
Chương 230
231
Chương 231
232
Chương 232
233
Chương 233
234
Chương 234
235
Chương 235
236
Chương 236
237
Chương 237
238
Chương 238
239
Chương 239
240
Chương 240
241
Chương 241
242
Chương 242
243
Chương 243
244
Chương 244
245
Chương 245
246
Chương 246
247
Chương 247
248
Chương 248
249
Chương 249: Sông núi cũng có thể san bằng (phiên ngoại)
250
Chương 250: Chuyện xưa Đại Tĩnh 1 (phiên ngoại)
251
Chương 251: Chuyện xưa Đại Tĩnh 2 (phiên ngoại)
252
Chương 252: Chuyện xưa Đại Tĩnh 3 (phiên ngoại)
253
Chương 253: Chuyện xưa Đại Tĩnh 4 (phiên ngoại)
254
Chương 254: Chuyện xưa Đại Tĩnh 5 (phiên ngoại)
255
Chương 255: Chuyện xưa Đại Tĩnh 6 (phiên ngoại)