Chương 239: Vay tiền chữa bệnh

- Không phải là ngươi đã chết rồi hay sao?

Trong nháy mắt sắc mặt của Triệu Long Tượng chợt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu. Một chuyện quỷ dị như vậy đột nhiên lại xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, bất kể là ai thì sau khi đối mặt với chuyện này cũng đều bị dọa mất hết lý trí cho nên biểu cảm lúc này của Triệu Long Tượng cũng vẫn được coi là tốt, nếu như mà đổi lại là một người gan nhỏ thì bây giờ nói không chừng đũng quần đã ướt.

Chim ưng vỗ cánh được xăm trên cái đầu trọc lóc kia chính là một biểu tượng, bất kỳ ai sau khi đã được nhìn qua thì sẽ không bao giờ quên. Triệu Long Tượng vẫn chưa nhìn qua nhưng y biết đến sự tồn tại của người này Tôn Diệu Dương, một trong hai hổ tướng thuộc hạ của Nội Mông Cổ Đại Kiêu Trác Thanh Chiến, đã từng là một người dưới một người trên vạn người của Nội Mông Cổ.

Một người vốn dĩ đã chết từ lâu trong một ngôi làng nhỏ ở Nội Mông Cổ nơi mà không một ai biết nhưng bây giờ lại xuất hiện một cách thần bí ở trên thế gian này. Ngày xưa khi ở Tân Cương, tên béo Mãi Mãi Đề đã cầm đao đâm từng nhát từng nhát vào người này, lẽ nào cơ thể đó là cơ thể của một con lợn hay sao? Sau từng nhát đao đó, dòng máu được phun ra lẽ nào lại chỉ là thuốc nhuộm? Tôn Diệu Dương giết người như ngóe, lẽ nào là Diêm La tái thế không thuộc vòng luân hồi.

Mặc dù Triệu Long Tượng chưa bao giờ nhìn thấy gã nhưng một người giống như gã lúc nào cũng thu hút được sự chú ý của một số người, hoặc là cho rằng y có thể uy hiếp tới bản thân hoặc nghĩ rằng gã có thể giúp ích cho bản bản thân. Tôn Diệu Dương là ai? Nếu là mấy năm trước ở Nội Mông Cổ thì gã chính là một nhân vật trâu bò, chỉ cần dậm chân một cái là có thể làm chấn động cả một vùng dân đen tóc húi cua, mặc dù không được coi là một người bản lĩnh thông thiên nhưng cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Những người như vậy đều là những kẻ ngụy kiêu hùng, không thể nào được coi là đại gian đại tà chính nghĩa, nhưng gã chính là một người tuy thuộc hạ không nhiều nhưng lại hùng mạnh hơn Lý Bát Nhất. Đó là vì ít nhất gã cũng biết rằng trong thời khắc quyết định thì phải liều mình một phen, thắng thì một bước lên trời, thua thì chưa chắc đã phải chết không có chỗ chôn thân. Có thể liều mạng thì cứ liều mạng hết mình, người có sự chuẩn bị chính là một người dù có phải lùi một vạn nước đến cuối cùng vẫn còn một bước nữa để lùi.

Tôn Diệu Dương cũng được coi là một người thông minh, cũng là một ác nhân.

So sánh với sự tồn tại gần như tàng hình của Thẩm Hổ Thiện thì Tôn Diệu Dương lại nỗ lực thể hiện cái ngông tự cao tự đại không ai bì được của mình. Bởi vì gã hiểu được rằng Trác Thanh Chiến cần một trợ thủ như vậy, một người đủ tàn nhẫn, đủ ác và đủ lợi hại khiến cho người khác phải kinh hãi, khiếp sợ.

Cho nên gã cũng sẽ trợ giúp cho mẫu người như vậy, đồng thời gã cũng triệt để lôi kéo hoặc kết giao với những người gã cho là có lợi đối với bản thân. Những người này đều không phải là những con đại ưng có thể xưng bá một phương nhưng tuyệt đối phải là một người có bản lĩnh đặc biệt và duy nhất, ví dụ như… Mãi Mãi Đề.

Vừa dứt lời thì Triệu Long Tượng phát hiện ra rằng câu hỏi này đúng là một câu thừa thãi khi Tôn Diệu Dương sống sờ sờ và đang ngồi trước mặt y như vậy. Triệu Long Tượng bất an vặn vẹo người một chút, sau đó đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân mình đang đối mặt với một tình huống mà bản thân lại có một cảm giác bất lực. Y rất muốn làm một chuyện gì đó để chứng tỏ rằng bản thân không hề sợ hãi Tôn Diệu Dương nhưng y lại phát hiện ra rằng tất cả những hành động lúc này của bản thân trong mắt của đối phương đều là những hành động vô cùng ấu trĩ.

Cho nên y đã chọn lựa sự tỉnh táo, đúng vậy phải thật tỉnh táo.

- Tại sao anh lại tìm đến toii?

Tôn Diệu Dương đưa tay lên xoa cái đầu trọc lốc sáng bóng của mình, trong ánh mắt lộ ra một vẻ nghiền ngẫm. Gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Triệu Long Tượng rồi cười hì hì.

- Hai người chúng ta cùng là một loại người.

Gã nói.

Triệu Long Tượng lập tức sửng sốt, y ngẩng phắt đầu lên và nhìn thẳng vào Tôn Diệu Dương. Ánh mắt của Tôn Diệu Dương như đang nhìn thấu tâm gan của y khiến cho y một lần nữa cảm thấy lo sợ, một nỗi sợ hãi không thể phản kháng được. Nhưng y không cam tâm, y không cho rằng hiện tại bản thân còn thua kém cái tên đầu trọc trước mặt kia điều gì.

- Không phải!

Triệu Long Tượng kích động hét lên hai chữ này.

Tôn Diệu Dương kéo xoạt chiếc khóa trên chiếc áo đang mặc của mình, để lộ ra một thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng trên cơ thể cường tráng này lại có rất nhiều vết sẹo. Những vết sẹo dài loằng nhoằng giống như những con rắn độc, chằng chịt trên người gã, đăc biệt là có một vài vết thương mặc dù không thể nói là rất dài nhưng từ hình dáng của những vết thương thì có lẽ trước kia nó chính là những vết thương xuyên thấu.

Chỉ có những vết thương đủ độ sâu thì mới có thể để lại những vết sẹo khủng khiếp đến như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa tác giả của những vết sẹo này chính là Mãi Mãi Đề.

- Nhìn thấy chưa? Những vết sẹo này như thế nào?

Tôn Diệu Dương cười híp mắt rồi quay sang hỏi Triệu Long Tượng.

Gã nói:
- Anh xem, những vết sẹo này chính là từng nhát đao mà người khác từ đằng sau đâm xuyên ra đằng trước để lại cho tôi, nếu như anh không tin thì tôi có thể quay lưng lại cho anh xem những vết sẹo ở đằng sau? Những vết thương như thế này, anh có không? Chắc chắn là không có, người có được những vết sẹo như thế này mà không chết thì e rằng từ trước đến giờ chỉ có một mình ta.

Gã nhìn Triệu Long Tượng, gằn từng chữ lên:
- Tôi không chết, nhưng mỗi ngày đều bị những vết thương này giày vò, đặc biệt là khi về đêm, khi mà những vết thương này phát tác thì rõ ràng đây chính là sự hành hạ, đau không bằng chết.

Triệu Long Tượng mặt trắng thản nhiên đáp lại:
- Anh nói với tôi những chuyện này thì có nghĩa lý gì cơ chứ?

Tôn Diệu Dương cười cười hi hi và nói:
- Đương nhiên là có, nếu không thì tôi tìm anh làm gì? Thổ lộ với anh những vết sẹo đầy trên người, minh chứng cho lần trước tôi tạo phản nhưng không có thành công.

- Anh nói xem, có chuyện gì. Nếu như tôi có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ.

Triệu Long Tượng giống như đã dần dần hiểu ra vấn đề.

Tôn Diệu Dương nói rằng:
- Rất tốt, anh là một người thức thời. Tôi tìm anh thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng lắm, chính là chỉ muốn mượn anh một chút tiền để đi khám bệnh, khám thân thể bệnh tật đầy mình này. Anh cũng có thể nhìn ra được, bây giờ tôi chẳng qua cũng chỉ là một phế nhân, cho tôi vài đồng tiền làm chi phí thuốc men, coi như là anh đang bố thí cho tôi, anh sẽ không có ý kiến gì chứ?

Biểu cảm của gã rất là quỷ dị, dường như muốn thổ lộ hết nỗi u oán của bản thân.

- Anh muốn bao nhiêu?

Triệu Long Tượng mặt lạnh hỏi.

Tiền, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện, trong lòng của y đã nắm chắc khả năng giải quyết. Hiện tại, Triệu Long Tượng đã không còn là một người nông dân có năm đồng tiền thôi nhưng cũng phải cất giấu kỹ trong người của mười mấy năm trước, bây giờ, y đã là một kẻ giàu có tài sản lên tới cả tỷ.

Tôn Diệu Dương cười hì hì đáp lại:
- Không nhiều lắm đâu, chỉ cần cho tôi mượn năm tỷ.

- Anh nói cái gì?

Triệu Long Tượng ngồi dựng thẳng người dậy, biểu cảm của y ngay lập tức trở nên dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn vào khuôn mặt đang cười cười của Tôn Diệu Dương.

Tôn Diệu Dương duỗi thẳng tay ra, ngón tay trỏ đặt trước miệng xuỵt dài một tiếng, sau đó thì lại duỗi thẳng tay chỉ về phía cửa xe. Triệu Long Tượng lạnh lùng nhìn theo hướng chỉ của y. Ở một ngôi làng nhỏ nơi mà con xe Mercedes vừa mới rời khỏi không xa, vài tên thuộc hạ thân tín của y đã bị mười mấy tên mặc áo đen khống chế. Triệu Long Tượng lạnh lùng nhìn một cái rồi quay ngoắt lại, y hít sâu một cái và hỏi:
- Rốt cuộc thì anh muốn làm gì đây?

Tôn Diệu Dương thở dài và nói:
- Anh đúng là một người chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, rất giống với tính cách của tôi đây, đủ để chứng minh hai người chúng ta là một kiểu người, nhưng… Anh vẫn là một người không thức thời.

Gã hạ cửa xe xuống, đưa tay ra ngoài và ra hiệu.

Mấy tên mặc áo đen đứng ở đầu thôn lập tức động thủ, trong tay của chúng trong nháy mắt xuất hiện một thanh đao dài khoảng một thước, sau đó từng tên một đứng ở đằng sau mấy tên thuộc hạ của Triệu Long Tượng, lưỡi dao sắc lạnh đặt trên cổ của những người kia khẽ lia một nhát, rồi sau những tiếng kêu thảm thiết từng tên thuộc hạ của Triệu Long Tượng đồng thời ngã rầm xuống đất, không ngừng giãy dụa.

- Mấy tên đao khách thuộc hạ của tôi làm sao vậy? Giết người mà cũng không làm dứt khoát được!

Đầu lông mày của Triệu Long Tượng khẽ nhíu lấy vài cái, nỗi sợ hãi và cơn tức giận trong lòng y không ngừng dâng trào, sự lạnh lùng tron con mắt càng ngày càng đông cứng lại, y không phải là một người nhát gan sợ phiền phức, bằng không thì cũng sẽ không bao giờ mưu đoạt tài sản của Cường Tử trong lúc hắn đang bận mải xử lý những chuyện khác. Rất lâu trước đó, thực ra Cường Tử đã từng đánh giá về con người của y và đem so sánh với Chu Bách Tước.

“Cho Chu Bách Tước một tỷ, mười năm sau có lẽ sẽ không biến thành mười tỷ được nhưng số tiền đó tuyệt đối sẽ không ít hơn ban đầu, còn nếu cũng cho Triệu Long Tượng số tiền này, sau hai năm nếu như số tiền này không được dùng hết vậy thì nó sẽ thành mười tỷ”

Đây chính là nguyên văn lời nói của Cường Tử.

Không thể phủ nhận, Chu Bách Tước có thừa sự cẩn thận nhưng lại thiếu sự quyết đoán, còn y Triệu Long Tượng lại có đủ sự quyết đoán cần thiết.

- Năm tỷ quá nhiều, đưa hết cho anh, tôi sẽ làm gì với đám thuộc hạ của mình? Anh không cho rằng tôi chỉ có vài tên thuộc hạ này thôi chứ? Thật lòng mà nói, tiền tôi đã chia thành bốn phần, mỗi một phần hơn hai tỷ, để cho anh phần của tôi, còn nhiều hơn thì không thể.

Tôn Diệu Dương gật đầu đáp lại:
- Ừ! Tôi biết anh không nói dối, nhưng hai tỷ là quá ít, không đáng để tôi thay anh gánh chịu mạo hiểm bị người khác diệt khẩu một lần nữa. Cái tên Cường Tử không còn là một thằng nhóc ranh mãnh với vài mánh khóe nhỏ ở một thành phố mà tôi từng nhìn thấy vài mấy năm trước. Bản lĩnh hiện tại của hắn rất lớn, nếu như hắn muốn báo thù thì sẽ nguy hiểm đến mức độ nào, điều này chắc anh còn biết rõ hơn cả tôi.

Dù hữu ý hay vô ý thì y cũng đã đưa mắt nhìn về phía căn nhà cũ nát mà Triệu Long Tượng vừa mới bước ra khỏi, khóe miện khẽ nhếch lên vẽ lên một nụ cười thâm hiểm.

- Như thế này đi, tôi giúp anh bớt đi một phần, tôi cầm lấy hai phần rời khỏi, anh sẽ không phải tức giận vì một người đã không thể đi được nữa.

- Anh dám!

Sắc mặt của Triệu Long Tượng đại biến, y dữ tợn quát ầm lên:
- Nếu như anh dám đụng vào Cáp Mô, thì tôi dù có phải liều cả tính mạng này cũng sẽ không bao giờ để yên cho anh được toại nguyên đâu.

Mặt của Tôn Diệu Dương thể hiện ra một biểu cảm khinh thường sâu sắc, y nói với Triệu Long Tượng bằng giọng miệt thị:
- Ây dô ây dô! Tình nghĩa quá, trượng nghĩa quá! Nhưng bây giờ anh cho rằng anh đứng ở đó cò kè mặc cả với tôi thì có tác dụng hay sao? Đừng nói là một tên đã tàn phế một nửa, chứ thậm chí đồ sát cả cái thôn này Tôn Diệu Dương tôi cũng không phải là không dám làm! Bớt nói với tôi những câu giả nhân giả nghĩa, hay nhân nghĩa đạo đức đó đi! Tôi đây chỉ nói lần này nữa thôi, anh cần tiền hay là cần mạng!

Triệu Long Tượng trong nháy mắt đã khôi phục lại được tinh thần một cách thần kỳ, y nhìn thẳng vào mắt của Tôn diệu Dương và nói:
- Tôi cho anh tiền, lẽ nào còn không chết nhanh hơn sao?

Tôn diệu Dương không kiên nhẫn giơ tay lên và nói:
- Được rồi, thì ra đến tận bây giờ trong đầu anh vẫn không thể nào đủ tỉnh táo để nhìn rõ thời cuộc. Một người như anh chỉ có thể cướp chứ không thể khuyên.

Gã đưa tay ra khỏi cửa sổ, chỉ vào căn phòng cũ nát đó.

Lập tức có năm sáu người mặc áo đen tay lăm lăm đao sắc bước nhanh vào trong căn phòng đó. Những người này giống y hệt như những thanh đao trong tay chúng, sắc nhọn và lạnh lùng. Trên mặt của mấy người này cũng không có chút biểu cảm gì, ngoài một sát khí đằng đằng khiến cho người khác không rét mà run. Họ đều là những kẻ không tiếc mạng sống của bản thân, là những tên tội phạm thích cắt đầu người khác.

- Nếu như anh dám động vào Cáp Mô, tôi dám đảm bảo rằng một đồng tiền cũng sẽ không đưa cho anh!

Ngữ khí trong lời nói vừa rồi của Triệu Long Tượng rất lạnh lùng và quyết đoán. Y nhìn theo bóng lưng mấy tên áo đen kia bước vào trong căn nhà mà trong lòng không ngừng xảy ra đấu tranh.

- Câu này nên nói như thế này mới phải, nếu như anh không giao tiền cho tôi thì tôi dám bảo đảm với anh rằng người của tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào.

Tôn Diệu Dương nói với khuôn mặt và giọng điệu vui vẻ.

Lúc này đao khách đi đầu tiên đã bước đến trước cửa căn phòng cũ nát đó. Gã cúi đầu xuống nhìn chiếc xích to được treo trên cửa, khóe miệng nhếch vài cái rồi mạnh mẽ giơ đao lên và chém phập một nhát xuống. Phập! Một tiếng giòn tan van lên, ánh lửa bắn tung tóe trong nháy mắt chiếc khóa to đã bị đao khách này chặt đứt bằng một đao.

- Tôi đếm từ ba đến một, cũng chỉ trong hai giây này, đủ cho ngươi có thời gian suy nghĩ chứ?

Tôn Diệu Dương nói với giọng như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Triệu Long Tượng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó, không nói câu gì.

- Hừ!

Tôn Diệu Dương vung mạnh tay lên, tên áo đen đứng ở trước cửa mạnh mẽ giơ chân lên đạp mạnh lên cánh cửa rồi bước vào trong. Khi mà gã bước vào trong căn phòng, Triệu Long Tượng như nhìn thấy một luồng ánh sáng âm hàn được tỏa ra từ thanh đao dài hơn một thước trên tay gã.

Chapter
1 Chương 1: Thuốc trung hoa, thuốc đô bảo
2 Chương 2: Tận hết sức
3 Chương 3: Như mộng như ảo
4 Chương 4: Đến trường
5 Chương 5: Về nhà
6 Chương 6: Hương vị
7 Chương 7: Trúng chiêu
8 Chương 8: Không đánh nhau không quen biết
9 Chương 9: Hình ý quyền
10 Chương 10: Gỉa vờ làm quý ông lịch lãm không xong
11 Chương 11: Nói năng khí phách
12 Chương 12: Dáng vẻ anh thật tốt
13 Chương 13: Bách biến thần hành
14 Chương 14: Kẻ nên tới
15 Chương 15: Phật nói nhân quả
16 Chương 16: Nát
17 Chương 17: Chết không nhắm mắt
18 Chương 18: Chuyện ầm ĩ này
19 Chương 19: Làm giàu cấp tốc phất lên nhanh chóng
20 Chương 20: Thay mặt học sinh mới phát biểu (Thượng)
21 Chương 21: Thay mặt học sinh mới phát biểu (hạ)
22 Chương 22: Để tiền lại đó
23 Chương 23: Liều mạng với mày
24 Chương 24: Vận may như cứt chó
25 Chương 25: Nói chuyện giang hồ trên giường (thượng)
26 Chương 26: Nói chuyện giang hồ trên giường (hạ)
27 Chương 27: Ngô lão gia tử
28 Chương 28: Giao cho em rồi!
29 Chương 29: Đại hồ ly, tiểu hồ ly
30 Chương 30: Khoản học phí này đau đầu a!
31 Chương 31: Văn phòng trinh thám chung cực
32 Chương 32: Là hạnh phúc sao?
33 Chương 33: Lý Nham
34 Chương 34: Đã đến rồi thì hiện thân đi!
35 Chương 35: Phong Đao
36 Chương 36: Hung vật giết người!
37 Chương 37: Không cần chú đỡ
38 Chương 38: Đau buồn đợi chờ
39 Chương 39: Cứu chữa
40 Chương 40: Thiêu thân lao vào lửa
41 Chương 41: Tào phá địch
42 Chương 42: Phích Sơn Kháo
43 Chương 43: So tài với Địa Bảng
44 Chương 44: Hai vị cao thủ Địa Bảng
45 Chương 45: Không quay đầu, không lưu luyến
46 Chương 46: Báo săn mồi
47 Chương 47: Một hổ nhân tốt
48 Chương 48: Đánh đuổi kẻ giàu phân chia ruộng đất
49 Chương 49: Đến đây đi, bảo bối!
50 Chương 50: Đông bắc hổ, kim tiền báo, háo tử
51 Chương 51: Đo thử nông sâu
52 Chương 52: Nhà – xe – tiền
53 Chương 53: Lý bát nhất
54 Chương 54: Chia ra
55 Chương 55: Nói coi, tôi hại ai nào?!
56 Chương 56: Bay giữa không trung
57 Chương 57: Bắn tỉa (thượng)
58 Chương 58: Bắn tỉa (hạ)
59 Chương 59: Trở lại trường
60 Chương 60: Giúp đỡ kẻ nghèo khó
61 Chương 61: Đại thế gia
62 Chương 62: Bạo sát!
63 Chương 63: Sức mạnh của Sở Ly Hoả
64 Chương 64: Trung hoa chấp pháp
65 Chương 65: Chơi đến xương vỡ gân đứt
66 Chương 66: Thiên uy
67 Chương 67: Tự cầu cho mình nhiều phúc
68 Chương 68: Chủ định nơi u minh
69 Chương 69: Thầm than một tiếng nguy hiểm thật!
70 Chương 70: Dạ Xoa đòi mạng
71 Chương 71: Tai vách mạch rừng
72 Chương 72: Danh từ chìm vào quên lãng
73 Chương 73: Đánh lén ban đêm
74 Chương 74: Nhân tình
75 Chương 75: Chân lý
76 Chương 76: Mê muội, đốn ngộ
77 Chương 77: Tờ giấy này cháy rất to
78 Chương 78: Rối loạn
79 Chương 79: Lân tổ
80 Chương 80: Đã tới muộn
81 Chương 81: Xin mời chờ đợi
82 Chương 82: Mày rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người?
83 Chương 83: Trượng nghĩa nha!
84 Chương 84: Sao lại vô sỉ đến thế?
85 Chương 85: Không giải thích
86 Chương 86: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
87 Chương 87: Bị mất
88 Chương 88: Xử trí như thế nào đây?
89 Chương 89: Trung Hoa, cứng rắn!
90 Chương 90: Chim trắng chim đen
91 Chương 91: Ám đấu, minh đấu
92 Chương 92: Không thể chịu tủi nhục
93 Chương 93: Yêu ma
94 Chương 94: Trào phúng
95 Chương 95: Xem kịch
96 Chương 96: Cách hoang phí của người keo kiệt
97 Chương 97: Từ trời rơi xuống
98 Chương 98: Có thể không giết người nữa, nhưng phải giết mày trước
99 Chương 99: Cần gì biết mày là ai!
100 Chương 100: Đỏ thẫm như máu
101 Chương 101: Cơn giận của lân cửu (thượng) !
102 Chương 102: Cơn giận của lân cửu (trung)
103 Chương 103: Cơn giận của Lân Cửu (hạ)
104 Chương 104: Đủ rồi
105 Chương 105: Hoàn cảnh nguy hiểm của Lân Ngũ
106 Chương 106: Sát ý của Trác Thanh Đế
107 Chương 107: Đừng bỏ lỡ kịch hay
108 Chương 108: Thần mã đều là phù vân
109 Chương 109: Lân Tổ đã đến đông đủ
110 Chương 110: Phong cách của Cáp Mô
111 Chương 111: Đào ngũ
112 Chương 112: Muốn chiến thì chiến
113 Chương 113: Muốn chết!
114 Chương 114: Nhìn không thấu
115 Chương 115: Đầu láng
116 Chương 116: Trác thanh chiến
117 Chương 117: Tiểu lão đệ
118 Chương 118: Thà làm ngọc vỡ!
119 Chương 119: Nhật chiếu
120 Chương 120: Cậu gầy đi rồi
121 Chương 121: Đảo yên hà
122 Chương 122: Đổ bộ
123 Chương 123: Lẻn vào
124 Chương 124: Giết!
125 Chương 125: Liên ngân
126 Chương 126: Không đề
127 Chương 127: Bữa tối lần hai
128 Chương 128: Đãi ngộ
129 Chương 129: Phần kiều diễm đó
130 Chương 130: Say tình
131 Chương 131: Em yêu anh
132 Chương 132: Khoe của
133 Chương 133: Áo gấm về quê
134 Chương 134: Đất nước có người giỏi
135 Chương 135: Diễn kịch
136 Chương 136: Quá đáng!
137 Chương 137: Dạo phố
138 Chương 138: Kẻ điên khùng? Hiệp nữ?
139 Chương 139: Mỹ nữ, anh hùng bắt đầu màn kịch chém giết!
140 Chương 140: Không thể chết
141 Chương 141: Sau lưng
142 Chương 142: Hang cọp
143 Chương 143: Tuyệt địa!
144 Chương 144: Đột biến!
145 Chương 145: Tàn sát
146 Chương 146: Phụ nữ tự trói buộc mình
147 Chương 147: Tình cờ gặp mặt
148 Chương 148: Hách liên
149 Chương 149: Một khúc ca kinh ngạc bốn phương (thượng)
150 Chương 150: Một khúc ca kinh ngạc bốn phương (hạ)
151 Chương 151: Bại hoàn toàn
152 Chương 152: Thỏa mãn
153 Chương 153: Cải trang đi chơi
154 Chương 154: Mưa gió nổi lên
155 Chương 155: Chơi cờ không gặp đối thủ
156 Chương 156: Anh có ý kiến gì sao?
157 Chương 157: Thập diện mai phục (1)
158 Chương 158: Thập diện mai phục (2)
159 Chương 159: Thập diện mai phục (3)
160 Chương 160: Thập!
161 Chương 161: Anh ta là ai?(thượng)
162 Chương 162: Anh ta là ai? (hạ)
163 Chương 163: Không chơi (1)
164 Chương 164: Không chơi (2)
165 Chương 165: Đăng môn
166 Chương 166: Hận! (thượng)
167 Chương 167: Hận! (hạ)
168 Chương 168: Truyền kỳ
169 Chương 169: Phía trên
170 Chương 170: Đường về, cũng là đường xuống suối vàng
171 Chương 171: Thỏ khôn có ba hang
172 Chương 172: Không điên (thượng)
173 Chương 173: Không điên (hạ)
174 Chương 174: Doạ lui (thượng)
175 Chương 175: Doạ lui (hạ)
176 Chương 176: Hai người phụ nữ
177 Chương 177: Đơn kiếm phá cửu luân
178 Chương 178: Kỳ huynh như ưng
179 Chương 179: Ly miêu hoán thái tử!
180 Chương 180: Nhập cuộc
181 Chương 181: Tôi không chết, kết quả thành bại ai có thể kết luận được đây?
182 Chương 182: Con người sắt đá
183 Chương 183: Liều chết chém giết!
184 Chương 184: Không giống nhau!
185 Chương 185: Tôi vẫn thích Dạ Xoa
186 Chương 186: Mượn đầu trên cổ dùng một lát
187 Chương 187: Dã chiến
188 Chương 188: Người không biết từ đâu tới
189 Chương 189: Luyện kiếm
190 Chương 190: Thiên tài
191 Chương 191: Biết Hoắc Khứ Bệnh không?
192 Chương 192: Lấy một chọi ba!
193 Chương 193: Lấy mạng đổi mạng!
194 Chương 194: Vỡ tim
195 Chương 195: Chém!
196 Chương 196: Là cái gì, xúc động tận đáy lòng à?
197 Chương 197: Lệch rồi
198 Chương 198: Tình tay ba
199 Chương 199: Hãy tin tôi
200 Chương 200: Lên đường
201 Chương 201: Yến vân thập bát
202 Chương 202: Khi phi công gặp pháo binh
203 Chương 203: Cây hòe
204 Chương 204: Không được ăn
205 Chương 205: Làm hộ vệ
206 Chương 206: Xà chiến
207 Chương 207: Nọc độc
208 Chương 208: Ưng chiến
209 Chương 209: Đổi thuyền
210 Chương 210: Nỗi niềm của Cáp Mô
211 Chương 211: Trầm túy kim
212 Chương 212: Bắn pháo hoa
213 Chương 213: Đột nhập ban đêm
214 Chương 214: Ngươi coi những người ở đây đều là vật trang trí à?
215 Chương 215: Ngô tôn
216 Chương 216: Bị tính kế
217 Chương 217: Đánh vào mật thất
218 Chương 218: Con đường máu tanh
219 Chương 219: Kết thúc nhé, sứ mạng của tôi
220 Chương 220: Khi nào xứng đáng với Thanh Phong ba tấc trong tay!
221 Chương 221: Tới lui như vào chỗ không người
222 Chương 222: Quỳ lạy
223 Chương 223: Bỏ đi
224 Chương 224: Mục dã lăng phong
225 Chương 225: Có thể là sai rồi sao?
226 Chương 226: Con đường trở về
227 Chương 227: Kinh tâm động phách
228 Chương 228: Cuộc chiến binh khí lạnh (1)
229 Chương 229: Nhìn thuộc hạ xem có uy vũ hay không!
230 Chương 230: Bước trên hành trình trở về
231 Chương 231: Lại thấy bím tóc đuôi ngựa
232 Chương 232: Đau khổ
233 Chương 233: Loạn
234 Chương 234: Chỉ sợ chẳng may
235 Chương 235: Ra tay!
236 Chương 236: Tiễn ngươi, không cần cảm ơn
237 Chương 237: Tào liên
238 Chương 238: Một cây số hai đồng
239 Chương 239: Vay tiền chữa bệnh
240 Chương 240: Hi vọng là anh vẫn tốt kể từ khi hai chúng ta chia tay
241 Chương 241: Không chịu thua, cam chịu chết!
242 Chương 242: Tiếu thiết ất
243 Chương 243: Nói dối thì phải chịu trừng phạt
244 Chương 244: Cám ơn tỷ
245 Chương 245: Tôi lớn hơn anh
246 Chương 246: Chó mẹ nuôi con
247 Chương 247: Số lẻ
248 Chương 248: Tôm tép nhãi nhép thì sao?
249 Chương 249: Không đáng để vào trong mắt
250 Chương 250: Tiền anh mang đủ không?
251 Chương 251: Chính là nó!
252 Chương 252: Một tí vấn đề cũng không có
253 Chương 253: Đừng làm con chốt thí
254 Chương 254: Không chịu thua, cam chịu chết
255 Chương 255: Đại công cáo thành!
256 Chương 256: Càn quét đi!
257 Chương 257: Tâm ấy có thể nuốt cả trời
258 Chương 258: Dã tâm - trò cười
259 Chương 259: Không được bắn
260 Chương 260: Không thể không
261 Chương 261: Con đường, đi rồi, không quay đầu lại
262 Chương 262: Tủi nhục
263 Chương 263: Cô muốn tát tai bà ta không?
264 Chương 264: Ăn tát không thiệt
265 Chương 265: Tự bán mình đi
266 Chương 266: Ông chủ, việc này đùa không vui
267 Chương 267: Trụ sở chính Thúy Trúc Hiên!
268 Chương 268: Xong việc rồi
269 Chương 269: Tập trung một nhà
270 Chương 270: Nhảy một điệu múa
271 Chương 271: Trò cười không buồn cười
272 Chương 272: Không muộn
273 Chương 273: Một quân bài tốt
274 Chương 274: Dù thế nào ngài cũng là cha
275 Chương 275: Mười phút
276 Chương 276: Tình người lớn bằng trời
277 Chương 277: Người rưỡi
278 Chương 278: Một chút cũng không ngốc
279 Chương 279: Thiên đàng
280 Chương 280: Núi hạ lan
281 Chương 281: Giao hết cho tôi đi
282 Chương 282: Xảo trá không?
283 Chương 283: Trứng vịt hoang
284 Chương 284: Bạch mao lang vương
285 Chương 285: Bọn săn trộm
286 Chương 286: Lưu lại tiền mua đường
287 Chương 287: Lương tâm
288 Chương 288: Kẻ điên
289 Chương 289: Chùi mông
290 Chương 290: Máy bay
291 Chương 291: Có hứng thú nghe chuyện cũ không
292 Chương 292: Đến người nào tôi hãm hiếp người đó
293 Chương 293: Nơi này?
294 Chương 294: Nói cho hắn biết
295 Chương 295: Gấu Bắc Cực đói khát
296 Chương 296: Chết chung đi!
297 Chương 297: Hoa cách tang
298 Chương 298: So tài... tiểu
299 Chương 299: Tôi hiểu chuyện gì rồi
300 Chương 300: Đào hố
301 Chương 301: Mai phục
302 Chương 302: Đánh cuộc
303 Chương 303: Bẫy sập
304 Chương 304: Ướt rồi
305 Chương 305: Răng Gấu sắp đến
306 Chương 306: Nhập cuộc
307 Chương 307: Biến cố
308 Chương 308: Tao muốn giết mày!
309 Chương 309: Đuổi!
310 Chương 310: Hôn mê
311 Chương 311: Quyền lợi đỉnh cao
312 Chương 312: Kêu gọi viện binh
313 Chương 313: Thập nhị dực thiên sứ
314 Chương 314: Mãi mãi hạnh phúc
Chapter

Updated 314 Episodes

1
Chương 1: Thuốc trung hoa, thuốc đô bảo
2
Chương 2: Tận hết sức
3
Chương 3: Như mộng như ảo
4
Chương 4: Đến trường
5
Chương 5: Về nhà
6
Chương 6: Hương vị
7
Chương 7: Trúng chiêu
8
Chương 8: Không đánh nhau không quen biết
9
Chương 9: Hình ý quyền
10
Chương 10: Gỉa vờ làm quý ông lịch lãm không xong
11
Chương 11: Nói năng khí phách
12
Chương 12: Dáng vẻ anh thật tốt
13
Chương 13: Bách biến thần hành
14
Chương 14: Kẻ nên tới
15
Chương 15: Phật nói nhân quả
16
Chương 16: Nát
17
Chương 17: Chết không nhắm mắt
18
Chương 18: Chuyện ầm ĩ này
19
Chương 19: Làm giàu cấp tốc phất lên nhanh chóng
20
Chương 20: Thay mặt học sinh mới phát biểu (Thượng)
21
Chương 21: Thay mặt học sinh mới phát biểu (hạ)
22
Chương 22: Để tiền lại đó
23
Chương 23: Liều mạng với mày
24
Chương 24: Vận may như cứt chó
25
Chương 25: Nói chuyện giang hồ trên giường (thượng)
26
Chương 26: Nói chuyện giang hồ trên giường (hạ)
27
Chương 27: Ngô lão gia tử
28
Chương 28: Giao cho em rồi!
29
Chương 29: Đại hồ ly, tiểu hồ ly
30
Chương 30: Khoản học phí này đau đầu a!
31
Chương 31: Văn phòng trinh thám chung cực
32
Chương 32: Là hạnh phúc sao?
33
Chương 33: Lý Nham
34
Chương 34: Đã đến rồi thì hiện thân đi!
35
Chương 35: Phong Đao
36
Chương 36: Hung vật giết người!
37
Chương 37: Không cần chú đỡ
38
Chương 38: Đau buồn đợi chờ
39
Chương 39: Cứu chữa
40
Chương 40: Thiêu thân lao vào lửa
41
Chương 41: Tào phá địch
42
Chương 42: Phích Sơn Kháo
43
Chương 43: So tài với Địa Bảng
44
Chương 44: Hai vị cao thủ Địa Bảng
45
Chương 45: Không quay đầu, không lưu luyến
46
Chương 46: Báo săn mồi
47
Chương 47: Một hổ nhân tốt
48
Chương 48: Đánh đuổi kẻ giàu phân chia ruộng đất
49
Chương 49: Đến đây đi, bảo bối!
50
Chương 50: Đông bắc hổ, kim tiền báo, háo tử
51
Chương 51: Đo thử nông sâu
52
Chương 52: Nhà – xe – tiền
53
Chương 53: Lý bát nhất
54
Chương 54: Chia ra
55
Chương 55: Nói coi, tôi hại ai nào?!
56
Chương 56: Bay giữa không trung
57
Chương 57: Bắn tỉa (thượng)
58
Chương 58: Bắn tỉa (hạ)
59
Chương 59: Trở lại trường
60
Chương 60: Giúp đỡ kẻ nghèo khó
61
Chương 61: Đại thế gia
62
Chương 62: Bạo sát!
63
Chương 63: Sức mạnh của Sở Ly Hoả
64
Chương 64: Trung hoa chấp pháp
65
Chương 65: Chơi đến xương vỡ gân đứt
66
Chương 66: Thiên uy
67
Chương 67: Tự cầu cho mình nhiều phúc
68
Chương 68: Chủ định nơi u minh
69
Chương 69: Thầm than một tiếng nguy hiểm thật!
70
Chương 70: Dạ Xoa đòi mạng
71
Chương 71: Tai vách mạch rừng
72
Chương 72: Danh từ chìm vào quên lãng
73
Chương 73: Đánh lén ban đêm
74
Chương 74: Nhân tình
75
Chương 75: Chân lý
76
Chương 76: Mê muội, đốn ngộ
77
Chương 77: Tờ giấy này cháy rất to
78
Chương 78: Rối loạn
79
Chương 79: Lân tổ
80
Chương 80: Đã tới muộn
81
Chương 81: Xin mời chờ đợi
82
Chương 82: Mày rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người?
83
Chương 83: Trượng nghĩa nha!
84
Chương 84: Sao lại vô sỉ đến thế?
85
Chương 85: Không giải thích
86
Chương 86: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
87
Chương 87: Bị mất
88
Chương 88: Xử trí như thế nào đây?
89
Chương 89: Trung Hoa, cứng rắn!
90
Chương 90: Chim trắng chim đen
91
Chương 91: Ám đấu, minh đấu
92
Chương 92: Không thể chịu tủi nhục
93
Chương 93: Yêu ma
94
Chương 94: Trào phúng
95
Chương 95: Xem kịch
96
Chương 96: Cách hoang phí của người keo kiệt
97
Chương 97: Từ trời rơi xuống
98
Chương 98: Có thể không giết người nữa, nhưng phải giết mày trước
99
Chương 99: Cần gì biết mày là ai!
100
Chương 100: Đỏ thẫm như máu
101
Chương 101: Cơn giận của lân cửu (thượng) !
102
Chương 102: Cơn giận của lân cửu (trung)
103
Chương 103: Cơn giận của Lân Cửu (hạ)
104
Chương 104: Đủ rồi
105
Chương 105: Hoàn cảnh nguy hiểm của Lân Ngũ
106
Chương 106: Sát ý của Trác Thanh Đế
107
Chương 107: Đừng bỏ lỡ kịch hay
108
Chương 108: Thần mã đều là phù vân
109
Chương 109: Lân Tổ đã đến đông đủ
110
Chương 110: Phong cách của Cáp Mô
111
Chương 111: Đào ngũ
112
Chương 112: Muốn chiến thì chiến
113
Chương 113: Muốn chết!
114
Chương 114: Nhìn không thấu
115
Chương 115: Đầu láng
116
Chương 116: Trác thanh chiến
117
Chương 117: Tiểu lão đệ
118
Chương 118: Thà làm ngọc vỡ!
119
Chương 119: Nhật chiếu
120
Chương 120: Cậu gầy đi rồi
121
Chương 121: Đảo yên hà
122
Chương 122: Đổ bộ
123
Chương 123: Lẻn vào
124
Chương 124: Giết!
125
Chương 125: Liên ngân
126
Chương 126: Không đề
127
Chương 127: Bữa tối lần hai
128
Chương 128: Đãi ngộ
129
Chương 129: Phần kiều diễm đó
130
Chương 130: Say tình
131
Chương 131: Em yêu anh
132
Chương 132: Khoe của
133
Chương 133: Áo gấm về quê
134
Chương 134: Đất nước có người giỏi
135
Chương 135: Diễn kịch
136
Chương 136: Quá đáng!
137
Chương 137: Dạo phố
138
Chương 138: Kẻ điên khùng? Hiệp nữ?
139
Chương 139: Mỹ nữ, anh hùng bắt đầu màn kịch chém giết!
140
Chương 140: Không thể chết
141
Chương 141: Sau lưng
142
Chương 142: Hang cọp
143
Chương 143: Tuyệt địa!
144
Chương 144: Đột biến!
145
Chương 145: Tàn sát
146
Chương 146: Phụ nữ tự trói buộc mình
147
Chương 147: Tình cờ gặp mặt
148
Chương 148: Hách liên
149
Chương 149: Một khúc ca kinh ngạc bốn phương (thượng)
150
Chương 150: Một khúc ca kinh ngạc bốn phương (hạ)
151
Chương 151: Bại hoàn toàn
152
Chương 152: Thỏa mãn
153
Chương 153: Cải trang đi chơi
154
Chương 154: Mưa gió nổi lên
155
Chương 155: Chơi cờ không gặp đối thủ
156
Chương 156: Anh có ý kiến gì sao?
157
Chương 157: Thập diện mai phục (1)
158
Chương 158: Thập diện mai phục (2)
159
Chương 159: Thập diện mai phục (3)
160
Chương 160: Thập!
161
Chương 161: Anh ta là ai?(thượng)
162
Chương 162: Anh ta là ai? (hạ)
163
Chương 163: Không chơi (1)
164
Chương 164: Không chơi (2)
165
Chương 165: Đăng môn
166
Chương 166: Hận! (thượng)
167
Chương 167: Hận! (hạ)
168
Chương 168: Truyền kỳ
169
Chương 169: Phía trên
170
Chương 170: Đường về, cũng là đường xuống suối vàng
171
Chương 171: Thỏ khôn có ba hang
172
Chương 172: Không điên (thượng)
173
Chương 173: Không điên (hạ)
174
Chương 174: Doạ lui (thượng)
175
Chương 175: Doạ lui (hạ)
176
Chương 176: Hai người phụ nữ
177
Chương 177: Đơn kiếm phá cửu luân
178
Chương 178: Kỳ huynh như ưng
179
Chương 179: Ly miêu hoán thái tử!
180
Chương 180: Nhập cuộc
181
Chương 181: Tôi không chết, kết quả thành bại ai có thể kết luận được đây?
182
Chương 182: Con người sắt đá
183
Chương 183: Liều chết chém giết!
184
Chương 184: Không giống nhau!
185
Chương 185: Tôi vẫn thích Dạ Xoa
186
Chương 186: Mượn đầu trên cổ dùng một lát
187
Chương 187: Dã chiến
188
Chương 188: Người không biết từ đâu tới
189
Chương 189: Luyện kiếm
190
Chương 190: Thiên tài
191
Chương 191: Biết Hoắc Khứ Bệnh không?
192
Chương 192: Lấy một chọi ba!
193
Chương 193: Lấy mạng đổi mạng!
194
Chương 194: Vỡ tim
195
Chương 195: Chém!
196
Chương 196: Là cái gì, xúc động tận đáy lòng à?
197
Chương 197: Lệch rồi
198
Chương 198: Tình tay ba
199
Chương 199: Hãy tin tôi
200
Chương 200: Lên đường
201
Chương 201: Yến vân thập bát
202
Chương 202: Khi phi công gặp pháo binh
203
Chương 203: Cây hòe
204
Chương 204: Không được ăn
205
Chương 205: Làm hộ vệ
206
Chương 206: Xà chiến
207
Chương 207: Nọc độc
208
Chương 208: Ưng chiến
209
Chương 209: Đổi thuyền
210
Chương 210: Nỗi niềm của Cáp Mô
211
Chương 211: Trầm túy kim
212
Chương 212: Bắn pháo hoa
213
Chương 213: Đột nhập ban đêm
214
Chương 214: Ngươi coi những người ở đây đều là vật trang trí à?
215
Chương 215: Ngô tôn
216
Chương 216: Bị tính kế
217
Chương 217: Đánh vào mật thất
218
Chương 218: Con đường máu tanh
219
Chương 219: Kết thúc nhé, sứ mạng của tôi
220
Chương 220: Khi nào xứng đáng với Thanh Phong ba tấc trong tay!
221
Chương 221: Tới lui như vào chỗ không người
222
Chương 222: Quỳ lạy
223
Chương 223: Bỏ đi
224
Chương 224: Mục dã lăng phong
225
Chương 225: Có thể là sai rồi sao?
226
Chương 226: Con đường trở về
227
Chương 227: Kinh tâm động phách
228
Chương 228: Cuộc chiến binh khí lạnh (1)
229
Chương 229: Nhìn thuộc hạ xem có uy vũ hay không!
230
Chương 230: Bước trên hành trình trở về
231
Chương 231: Lại thấy bím tóc đuôi ngựa
232
Chương 232: Đau khổ
233
Chương 233: Loạn
234
Chương 234: Chỉ sợ chẳng may
235
Chương 235: Ra tay!
236
Chương 236: Tiễn ngươi, không cần cảm ơn
237
Chương 237: Tào liên
238
Chương 238: Một cây số hai đồng
239
Chương 239: Vay tiền chữa bệnh
240
Chương 240: Hi vọng là anh vẫn tốt kể từ khi hai chúng ta chia tay
241
Chương 241: Không chịu thua, cam chịu chết!
242
Chương 242: Tiếu thiết ất
243
Chương 243: Nói dối thì phải chịu trừng phạt
244
Chương 244: Cám ơn tỷ
245
Chương 245: Tôi lớn hơn anh
246
Chương 246: Chó mẹ nuôi con
247
Chương 247: Số lẻ
248
Chương 248: Tôm tép nhãi nhép thì sao?
249
Chương 249: Không đáng để vào trong mắt
250
Chương 250: Tiền anh mang đủ không?
251
Chương 251: Chính là nó!
252
Chương 252: Một tí vấn đề cũng không có
253
Chương 253: Đừng làm con chốt thí
254
Chương 254: Không chịu thua, cam chịu chết
255
Chương 255: Đại công cáo thành!
256
Chương 256: Càn quét đi!
257
Chương 257: Tâm ấy có thể nuốt cả trời
258
Chương 258: Dã tâm - trò cười
259
Chương 259: Không được bắn
260
Chương 260: Không thể không
261
Chương 261: Con đường, đi rồi, không quay đầu lại
262
Chương 262: Tủi nhục
263
Chương 263: Cô muốn tát tai bà ta không?
264
Chương 264: Ăn tát không thiệt
265
Chương 265: Tự bán mình đi
266
Chương 266: Ông chủ, việc này đùa không vui
267
Chương 267: Trụ sở chính Thúy Trúc Hiên!
268
Chương 268: Xong việc rồi
269
Chương 269: Tập trung một nhà
270
Chương 270: Nhảy một điệu múa
271
Chương 271: Trò cười không buồn cười
272
Chương 272: Không muộn
273
Chương 273: Một quân bài tốt
274
Chương 274: Dù thế nào ngài cũng là cha
275
Chương 275: Mười phút
276
Chương 276: Tình người lớn bằng trời
277
Chương 277: Người rưỡi
278
Chương 278: Một chút cũng không ngốc
279
Chương 279: Thiên đàng
280
Chương 280: Núi hạ lan
281
Chương 281: Giao hết cho tôi đi
282
Chương 282: Xảo trá không?
283
Chương 283: Trứng vịt hoang
284
Chương 284: Bạch mao lang vương
285
Chương 285: Bọn săn trộm
286
Chương 286: Lưu lại tiền mua đường
287
Chương 287: Lương tâm
288
Chương 288: Kẻ điên
289
Chương 289: Chùi mông
290
Chương 290: Máy bay
291
Chương 291: Có hứng thú nghe chuyện cũ không
292
Chương 292: Đến người nào tôi hãm hiếp người đó
293
Chương 293: Nơi này?
294
Chương 294: Nói cho hắn biết
295
Chương 295: Gấu Bắc Cực đói khát
296
Chương 296: Chết chung đi!
297
Chương 297: Hoa cách tang
298
Chương 298: So tài... tiểu
299
Chương 299: Tôi hiểu chuyện gì rồi
300
Chương 300: Đào hố
301
Chương 301: Mai phục
302
Chương 302: Đánh cuộc
303
Chương 303: Bẫy sập
304
Chương 304: Ướt rồi
305
Chương 305: Răng Gấu sắp đến
306
Chương 306: Nhập cuộc
307
Chương 307: Biến cố
308
Chương 308: Tao muốn giết mày!
309
Chương 309: Đuổi!
310
Chương 310: Hôn mê
311
Chương 311: Quyền lợi đỉnh cao
312
Chương 312: Kêu gọi viện binh
313
Chương 313: Thập nhị dực thiên sứ
314
Chương 314: Mãi mãi hạnh phúc