Chương 24: Lục Thượng Cẩm, anh rốt cuộc muốn cái gì?

Edit: @nynuvola (wp)

Ngôn Dật được ôm vào vòng tay vững chắc và mạnh mẽ, cảm xúc quen thuộc này nhất thời không cách nào tìm thấy trong hồi ức trước kia. Đã từng rất nhiều lần bị Lục Thượng Cẩm khóa chặt hai tay đặt dưới thân mặc sức ra vào, cậu dần quên mất thứ gọi là ấm áp cùng một cái ôm giản đơn rốt cuộc có tư vị gì.

Chỉ cần Ngôn Dật muốn, cậu có thể dễ dàng phản kháng sự cưỡng bách của đôi tay ấy, có điều cậu chưa từng làm như thế, chưa bao giờ từ chối sự dịu dàng cũng như đau đớn mà đôi tay này mang lại.

Cái rét mùa xuân cuối cùng của tháng tư, hoa cúc tím nở rộ trong chậu hoa ngoài bệ cửa sổ rung rinh trước gió, Ngôn Dật co quắp trong vòng tay của Lục Thượng Cẩm, trêи người cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.

Lục Thượng Cẩm siết chặt tay, ôm ngang hông Ngôn Dật: "Muốn tắm sao?"

Lục Thượng Cẩm rõ ràng định bế cậu đi tắm.

Ngôn Dật căng cứng cơ thể, từ chối lồng ngực của hắn: "Thả tôi xuống."

Lục Thượng Cẩm thoáng kinh ngạc: "Em không thích tôi ôm em ư?"

Sự tình diễn ra không đúng theo dự đoán của hắn, Lục Thượng Cẩm rất bất ngờ, thỏ nhỏ vốn yêu thích hắn như vậy, chỉ cần trao cho cậu một ánh mắt, Ngôn Dật liền cực kì vui vẻ.

Những thứ hắn cho cậu, cậu sẽ cất giữ rất cẩn thận, vào cái ngày sinh nhật ấy lúc nhận được cài áo hình cà rốt, rõ ràng cậu đã vô cùng hạnh phúc.

Thời điểm ăn chiếc hoành thánh nhỏ trong bệnh viện, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Chuyện gì đã xảy ra?

Ngôn Dật càng vùng vẫy, giãy giụa để thoát khỏi lồng ngực Lục Thượng Cẩm, nhưng vì tác dụng phụ của việc dùng thuốc ức chế quá liều, cậu té ngã lên giường, cuộn tròn người bảo vệ bụng, không cẩn thận đè lên vết bầm tím trêи cánh tay đầy rẫy lỗ kim, vừa chạm nhẹ lập tức sưng rát đau đớn.

"Ngã đau sao?" Lục Thượng Cẩm thấy Ngôn Dật lộ ra biểu tình thống khổ, vội cúi người vuốt ve lưng cho cậu, thả ra tin tức tố xoa dịu, đỡ lấy cánh tay phủ kín lỗ kim to nhỏ kia, "Về với tôi, tôi đưa em đến bệnh viện, cùng em về nhà điều trị vết thương."

Ngôn Dật gần như không hề quen biết người trước mặt.

Tin tức tố vẫn là hương thủy tiên mạnh mẽ và hấp dẫn, vẫn là tướng mạo lạnh nhạt xa cách người khác ngàn dặm, chắc chắn đã có ai đó xuyên vào cái vỏ ngoài của Lục Thượng Cẩm, những chuyện hắn làm khiến cậu ngạc nhiên không thốt nên lời.

"Là tôi đây." Lục Thượng Cẩm nâng tay, cong ngón trỏ dịu dàng chạm vào đôi tai thỏ nhỏ, thấy Ngôn Dật không né tránh, hắn thuận thế đặt tay lên má cậu xoa xoa, đồng thời phóng thích tin tức tố động viên.

Cuộc chiến ngày hôm qua quá mệt mỏi, các tuyến thể của hắn chưa hồi phục đến trạng thái tốt nhất, nhưng Lục Thượng Cẩm chẳng bận tâm, không hề keo kiệt thả tin tức tố động viên, chỉ để dỗ dành thỏ nhỏ trở về.

Ngôn Dật né tránh tầm mắt hắn, cúi đầu nhìn mũi chân: "Là anh vứt bỏ tôi khỏi nhà, bây giờ cha anh muốn tôi quay trở lại chăng?"

Nói đến Lục Lẫm, dạ dày Lục Thượng Cẩm bỗng cuộn trào buồn nôn.

"Không phải." Lời này khiến hắn thấy cực kì chói tai, Ngôn Dật cư nhiên coi hắn và lão khốn ghê tởm ấy làm một.

"Em lại đây." Lục Thượng Cẩm vừa nói vừa đến gần Ngôn Dật,

Ngôn Dật hiện tại chính là trạng thái mẫn cảm lo được lo mất, sợ cơ thể xảy ra chuyện, nên mới trở nên khép nép thu mình như con chim non.

Cậu liên tục lùi về phía sau, đã từng có lúc cậu thật sự khát khao Lục Thượng Cẩm quay đầu, nhưng thứ tình cảm lúc nóng lúc lạnh này khiến trái tim cậu không thể chịu đựng nổi.

Cậu bị Lục Thượng Cẩm tự tay ném ra khỏi nhà, một mình vùi trong gian phòng nhỏ chật hẹp khóc lóc gọi điện thoại cho hắn, đáng thương giống đứa trẻ lạc lõng trong đám đông.

Bởi vì tin tức tố của Lục Thượng Cẩm không ngừng đánh thức tuyến thể Ngôn Dật, con thỏ nhỏ trong kỳ phát tình càng trở nên nóng nảy hơn.

Huyết quản vừa mới bình tĩnh đêm trước lại bắt đầu bồn chồn, tạo nên những xung động vào giây thần kinh yếu đuối.

Ngôn Dật cảm thấy đau.

Lục Thượng Cẩm vẫn tiến về phía cậu, mãi đến khi Ngôn Dật lùi tới một cái bàn tròn nhỏ, Lục Thượng Cẩm tận lực vỗ về, dỗ dành cậu: "Ngoan chút nào, lại đây với tôi."

Ngôn Dật không thể lui được nữa, hất cái bàn tròn, gào lớn: "Lục Thượng Cẩm, anh rốt cuộc muốn cái gì?"

Cậu nóng giận, chính hắn cũng giật nảy mình.

Từ khi Lục Thượng Cẩm quen biết cậu đến nay, chưa bao giờ nghe thấy Ngôn Dật lớn tiếng như vậy, đồ vật trêи bàn đổ ập xuống người, Lục Thượng Cẩm nhanh chóng chạy đến, nhân lúc Ngôn Dật che tuyến thể đang phát đau, hắn áp Ngôn Dật vào góc tường, khóa hai tay cậu, hôn cổ Ngôn Dật từ phía sau.

Hóa ra là vì kỳ phát tình, nên tính cách trở nên nóng nảy.

"Em phát tình, để tôi giúp em." Lục Thượng Cẩm nắm giữ hai tay Ngôn Dật, buộc cậu phải nhượng bộ.

Ngôn Dật thống khổ dựa đầu lên tường, khàn giọng cầu xin: "Đừng làm em nữa, đau lắm."

"Đau?" Lục Thượng Cẩm bừng tỉnh phát hiện bản thân mạnh tay, lập tức buông cậu ra, Ngôn Dật lướt qua người hắn, vặn chốt cửa lảo đảo chạy ra ngoài.

Cố Vị ôm cái eo nhức mỏi từ tối qua, đang buộc tạp dề dọn dẹp bàn ghế ở tầng một, trận đánh nhau hôm qua khiến cửa hàng rối tinh rối mù, may mà không có thiệt hại gì lớn, thứ hy sinh duy nhất là mấy đồ mà anh ta tự tay đập.

Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ cầu thang, Cố Vị khẽ ngẩng đầu, liền trông thấy tiểu bạch thỏ chỉ mặc một chiếc aáo sơ mi, hai đùi để trần ba chân bốn cẳng lao xuống.

"Aiz! Dừng lại!" Cố Vị đứng ở quầy bar ném áo khoác cho Ngôn Dật, "Đừng có xách ʍôиɠ chạy lung tung, ảnh hưởng đến bộ mặt của quán."

Ngôn Dật còn chưa xuống tới chân cầu thang, đã bị Lục Thượng Cẩm vội vàng đuổi tới ôm trở về.

Ngôn Dật dùng sức giãy dụa, "Không về, không muốn nhìn thấy anh lên giường với những người đó nữa..."

"Không đâu, tôi bảo đảm, em đừng chạy lung tung, chúng ta nói chuyên rõ ràng với nhau một chút được không?"

Cố Vị vừa thấy có người bắt nạt nhân viên của mình, lập tức kéo Ngôn Dật ra sau lưng, chỉ cái chổi vào Lục Thượng Cẩm, hung dữ nói: "Con mẹ nó súc sinh từ đâu tới?"

Ngôn Dật dùng áo khoác của Cố Vị che dưới thân, ngồi xổm xuống đất không thèm ngẩng đầu lên: "Ông chủ, mau đuổi hắn đi."

Lục Thượng Cẩm và Cố Vị lườm nguýt qua lại, hắn ngửi được mùi phong lữ thảo của người kia, sau đó phóng ra tin tức tố áp chế: "Husky? Đúng là loại thức tỉnh kì lạ nào cũng có."

Tin tức tố tuyến thể phân hóa M2 có thể dễ dàng áp chế J1 hoàn toàn, Cố Vị nhất thời cụp cả đuôi nói: "Cáo từ."

"A Ngôn, chuyện tối qua được coi là tai nạn lao động, sẽ tính vào lương cho cậu." Sau đó anh ta cong đuôi cầm cái chổi chạy vô góc quét lấy quét để.

Len lén liếc qua Ngôn Dật bị Lục Thượng Cẩm túm trở về lầu hai.

"Mẹ ơi." Cố Vị không ngừng ló đầu ngước nhìn lên lầu hai, một Omega cấp cao J1 và một Alpha bậc hai siêu cao cấp M2 dây dưa ngay trêи lầu quán mình, đây là <Thiếu phu nhân 100 lần bỏ trốn> hay <Tổng tài truy thê: Bảo bối chạy không thoát> đây.

Cố Vị đăng weibo:

#Quán bar Đồi Bĩ #Trải nghiệm tận mắt lão chim ưng bắt tiểu bạch thỏ, cường thủ hào đoạt chung quy là như thế này sao? [ hí hí ]

Phía dưới còn có một bức ảnh tự sướиɠ quả mũi to của anh ta.

Bởi vì chủ của quán bar Đồi Bĩ khá đẹp trai nên trêи mạng cũng có kha khá danh tiếng, phần đông đánh giá đều là "Chủ quán có giọng hát như ca sĩ hạng A ", "Ông chủ Cố ngốc soái ngốc soái", "Ông chủ Cố vẫn chưa có Omega, còn không mau like cho Alpha này đê ".

Bất kể Cố Vị đăng cái gì, bình luận hot luôn là "Ông chủ Cố hôm nay không phá quán nữa sao?", phía dưới câu nào cũng có cụm "Đập phá."

- ---------

Khu suối nước nóng nghỉ dưỡng phía bắc ở trấn nhỏ Nam Kỳ ngày hôm nay đã được sửa sang cho một thiếu gia trẻ tuổi cùng bạn bè, bên trong suối nước nóng yên tĩnh, chỉ đặt một cái bàn để trái cây.

Alpha nhện dựa người bên suối, nhặt miếng dứa bỏ vào miệng nhai nhai, cặp mắt đào hoa như được hơ dưới một tầng sương mù.

Thiệu Văn Cảnh lười cùng đám bạn lên sàn nhảy, tìm một cái hồ yên tĩnh, tên cha nuôi chướng mắt cuối cùng cũng bị Lục Thượng Cẩm trừ khử, Thiệu Văn Cảnh cực kì thoải thái.

Một Omega nhỏ bé chạy đến đẩy người Thiệu Văn Cảnh: "Anh, mãi mới chịu về đây, mau đi chơi với em."

"Anh đang mệt, nghỉ ngơi chút đã." Thiệu Văn Cảnh ngửa đầu, "Đưa điện thoại của em cho anh nghịch tí."

"Hừ." Omega nhện con nít kia ném điện thoại qua cho Thiệu Văn Cảnh, bất mãn phàn nàn, "Đúng là con gà đáng ghét."

"Còn em là gà con đáng ghét." Thiệu Văn Cảnh nở nụ cười, lấy điện thoại của em trai lướt weibo.

Bài đăng đề xuất khu vực cùng một chỗ với gã #Quán bar Đồi Bĩ.

Vốn định lướt qua, bỗng nhiên gã định thần nhìn kĩ lại, ngay góc bức hình, dưới ánh đèn là một cái dáng có phần quen biết.

"Yo." Thiệu Văn Cảnh huýt sáo.

"Thỏ nhỏ chít chít."

——

Lục Thượng Cẩm bế Ngôn Dật trở về phòng ngủ khóa trái cửa.

Hắn lau đi vết máu khô cạn trêи má cậu, đêm qua cũng muốn lau người cho cậu, nhưng thỏ nhỏ cứ run rẩy ôm lấy hắn, cầu xin hắn đừng đi, đành phải dùng khăn giấy lau sơ rồi ôm cậu ngủ.

Ngôn Dật cực kì không tình nguyện bị ép cởi hết quần áo nhét vào bồn tắm, Lục Thượng Cẩm xắn tay áo, thử độ ấm của nước xong bèn giúp Ngôn Dật rửa sạch vết máu trêи người.

"Em mập lên?" Lục Thượng Cẩm nhẹ nhàng xoa bụng cậu, "Thịt ở đây có vẻ nhiều hơn, nhưng cảm giác em nhẹ đi rất nhiều."

"Mập?" Ngôn Dật cúi đầu nhìn bụng nhỏ của chính mình, thỏ con bên trong còn chưa có động tĩnh gì, chỉ nhô lên tạo một độ cong không lớn, thoạt nhìn quả thật có chút da thịt.

Cũng chỉ mỗi Lục Thượng Cẩm mới vô tình coi con trai mình là một cục thịt.

Ngôn Dật co chân ngồi trong bồn, che chở bé cưng vào lòng, do dự chưa quyết liệu nên nói đến sự tồn tại của bảo bảo cho Lục Thượng Cẩm hay không.

Hắn biết được thì sẽ làm thế nào đây.

Hiện tại cậu thật sự hoài nghi nguyên nhân khiến hắn chạy đi lấy lòng mình.

Một hồi dằn vặt, không ngừng thay đổi thất thường đã phá hủy đứa nhỏ, rồi lại dùng vẻ mặt vô tội để làm chuyện tàn nhẫn nhất, còn chưa tỉnh ra hay sao.

Lục Thượng Cẩm kiên nhẫn gội đầu cho Ngôn Dật, tai thỏ gian manh phất phất nước, văng hết lên mặt Lục Thượng Cẩm.

"Dội vào tai, tai." Ngôn Dật cúi đầu, "Không thể để bị nước vào."

"Được." Cuối cùng cậu cũng chịu nói với hắn một câu bình thường, Lục Thượng Cẩm bỗng chốc thấy vui vẻ, tâm tình cáu kỉnh dịu xuống chút ít, hắn bây giờ chỉ còn mỗi mình Ngôn Dật.

Lục Thượng Cẩm cẩn thận giúp Ngôn Dật xả nước gội đầu, chùi đi những vết bẩn, tắm rửa sạch sẽ ôm cậu ra ngoài.

Chiếc đuôi thỏ ngâm trong nước ướt đẫm trần trụi, Lục Thượng Cẩm lấy máy sấy chuyên tâm hong khô đuôi cho cậu, hong thành một quả cầu lông trắng mềm mại bồng bềnh.

"Xong rồi, đến đây sấy tóc tiếp nào." Lục Thượng Cẩm buông tha cái đuôi của Ngôn Dật, cậu đang ngồi quỳ gối bên giường, ngây người nhìn vào góc tường.

"Nói đi... Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Ngôn Dật phiền não vuốt mái tóc ướt sũng, "Anh bị ai nhập hay trúng tà? Mấy năm qua anh làm gì? Lúc đó anh có thèm nhìn đến tôi đâu? Tới khi tôi chấp nhận ra đi thì anh lại không đồng ý? Anh thích nhìn thấy bộ dạng này của tôi lắm à?"

"Tiên sinh, tại sao anh lại thích việc sửa chữa một món đồ mà mình đã chơi hỏng, sửa xong lại tiếp tục làm hỏng nó, chẳng lẽ nó không biết đau ư?"

"Tôi xin lỗi." Lục Thượng Cẩm bất lực nói, "Tôi nhớ em."

Trong ánh mắt Ngôn Dật lộ ra ít nhiều mềm yếu.

Lời xin lỗi.

Thật khó mà có được.

===============================

Các cô đã chuẩn bị tinh thần để đọc H chưa? Are you ready?

Chapter
1 Chương 1: Cẩm ca
2 Chương 2: Tiểu minh tinh bị đá văng xa tám mét
3 Chương 3: Độ khớp 75%
4 Chương 4: Chúc tôi sinh nhật 27 tuổi vui vẻ
5 Chương 5: Rút lấy tuyến thể của cậu ta
6 Chương 6: Everlasting love
7 Chương 7: Bởi vì tôi chỉ là một con tiểu bạch thỏ
8 Chương 8: Đưa em về nhà
9 Chương 9: Bàn tay muốn nắm đã trống rỗng
10 Chương 10: Cút
11 Chương 11: Lần nữa bị vứt bỏ
12 Chương 12: Tại sao không thích em?
13 Chương 13: Thiếu niên năm 18 tuổi
14 Chương 14: Tôi là đồ Người khác không cần
15 Chương 15: Đến đây với anh
16 Chương 16: Đón em về nhà đi mà
17 Chương 17: Alpha sư tử M2
18 Chương 18: Kỳ thực ba chỉ thích hoa bách hợp
19 Chương 19: Mật mã vẫn còn, tình yêu biến mất
20 Chương 20: Tiên sinh, tôi từ chức
21 Chương 21: Ngôn Ngôn, yêu em mãi đến tận cùng sinh mệnh
22 Chương 22: Mày xứng sao?
23 Chương 23: Xin lỗi em...
24 Chương 24: Lục Thượng Cẩm, anh rốt cuộc muốn cái gì?
25 Chương 25: Tôi muốn em (H)
26 Chương 26: Hoa hồng trong túi đã héo khô mất rồi
27 Chương 27: Hồi ức tình yêu
28 Chương 28: Cứ tiếp tục mơ đi, đừng bao giờ tỉnh lại
29 Chương 29: Trái tim yếu mềm
30 Chương 30: Tôi đều thích
31 Chương 31: Tôi không xử em, tôi xử thằng đó
32 Chương 32: Mang thai giả?
33 Chương 33: Đi khám
34 Chương 34: Kết quả kiểm tra
35 Chương 35: Thiếu
36 Chương 36: Tranh đoạt
37 Chương 37: Bó hồng đỏ thắm
38 Chương 38: Về nhà
39 Chương 39: Sương mù tan
40 Chương 40: Tia hi vọng cuối cùng
41 Chương 41: Vốn không có ai ở đây cả
42 Chương 42: Đánh mất
43 Chương 43: Thứ tình cảm không ai hiểu
44 Chương 44: Thỏ của tôi
45 Chương 45: Anh túc nhuốm đỏ
46 Chương 46: Đều quên đi
47 Chương 47: Tổng hợp thông tin về phân hóa cấp bậc trong truyện
48 Chương 48: Omega nhện
49 Chương 49: Chạm mặt
50 Chương 50: Từng là ánh sáng
51 Chương 51: Đã không còn là người đặc biệt nhất
52 Chương 52: Dằn vặt
53 Chương 53: Giải thoát
54 Chương 54: Níu giữ
55 Chương 55: Nguyện ý lưu lạc vì em
56 Chương 56: Tế bào gốc A3
57 Chương 57: Quái vật
58 Chương 58: Trở lại
59 Chương 59: Cảm ơn em
60 Chương 60: Bảy tuổi
61 Chương 61: Tai thỏ không thể sờ
62 Chương 62: Sợ hãi
63 Chương 63: Không phải lỗi của em
64 Chương 64: Có thể hôn em không?
65 Chương 65: Chạm vào em
66 Chương 66: Cho cơ hội
67 Chương 67: Càng ngày càng xa
68 Chương 68: Hai mươi bảy tuổi vẫn sẽ yêu?
69 Chương 69: Muốn nói gì không?
70 Chương 70: Nuốt lời
71 Chương 71: Vợ ơi
72 Chương 72: Có ích không?
73 Chương 73: Muốn sờ
74 Chương 74: Không dám
75 Chương 75: Cảm ơn bé cưng, anh yêu em
76 Chương 76: Đừng chê anh
77 Chương 77: Nếu có một ngày
78 Chương 78: Cũng được
79 Chương 79: Không nhịn nổi
80 Chương 80: Em mang trái tim anh đi mất rồi!
81 Chương 81: Lần nữa rung động
82 Chương 82: Bé con Lục Ngôn
83 Chương 83: Chia cắt
84 Chương 84: Dẫn em đi
85 Chương 85: S4
86 Chương 86: Thủy tiên theo gió biến mất
87 Chương 87: Alpha Falcon
88 Chương 88: Một nhà ba người
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Cẩm ca
2
Chương 2: Tiểu minh tinh bị đá văng xa tám mét
3
Chương 3: Độ khớp 75%
4
Chương 4: Chúc tôi sinh nhật 27 tuổi vui vẻ
5
Chương 5: Rút lấy tuyến thể của cậu ta
6
Chương 6: Everlasting love
7
Chương 7: Bởi vì tôi chỉ là một con tiểu bạch thỏ
8
Chương 8: Đưa em về nhà
9
Chương 9: Bàn tay muốn nắm đã trống rỗng
10
Chương 10: Cút
11
Chương 11: Lần nữa bị vứt bỏ
12
Chương 12: Tại sao không thích em?
13
Chương 13: Thiếu niên năm 18 tuổi
14
Chương 14: Tôi là đồ Người khác không cần
15
Chương 15: Đến đây với anh
16
Chương 16: Đón em về nhà đi mà
17
Chương 17: Alpha sư tử M2
18
Chương 18: Kỳ thực ba chỉ thích hoa bách hợp
19
Chương 19: Mật mã vẫn còn, tình yêu biến mất
20
Chương 20: Tiên sinh, tôi từ chức
21
Chương 21: Ngôn Ngôn, yêu em mãi đến tận cùng sinh mệnh
22
Chương 22: Mày xứng sao?
23
Chương 23: Xin lỗi em...
24
Chương 24: Lục Thượng Cẩm, anh rốt cuộc muốn cái gì?
25
Chương 25: Tôi muốn em (H)
26
Chương 26: Hoa hồng trong túi đã héo khô mất rồi
27
Chương 27: Hồi ức tình yêu
28
Chương 28: Cứ tiếp tục mơ đi, đừng bao giờ tỉnh lại
29
Chương 29: Trái tim yếu mềm
30
Chương 30: Tôi đều thích
31
Chương 31: Tôi không xử em, tôi xử thằng đó
32
Chương 32: Mang thai giả?
33
Chương 33: Đi khám
34
Chương 34: Kết quả kiểm tra
35
Chương 35: Thiếu
36
Chương 36: Tranh đoạt
37
Chương 37: Bó hồng đỏ thắm
38
Chương 38: Về nhà
39
Chương 39: Sương mù tan
40
Chương 40: Tia hi vọng cuối cùng
41
Chương 41: Vốn không có ai ở đây cả
42
Chương 42: Đánh mất
43
Chương 43: Thứ tình cảm không ai hiểu
44
Chương 44: Thỏ của tôi
45
Chương 45: Anh túc nhuốm đỏ
46
Chương 46: Đều quên đi
47
Chương 47: Tổng hợp thông tin về phân hóa cấp bậc trong truyện
48
Chương 48: Omega nhện
49
Chương 49: Chạm mặt
50
Chương 50: Từng là ánh sáng
51
Chương 51: Đã không còn là người đặc biệt nhất
52
Chương 52: Dằn vặt
53
Chương 53: Giải thoát
54
Chương 54: Níu giữ
55
Chương 55: Nguyện ý lưu lạc vì em
56
Chương 56: Tế bào gốc A3
57
Chương 57: Quái vật
58
Chương 58: Trở lại
59
Chương 59: Cảm ơn em
60
Chương 60: Bảy tuổi
61
Chương 61: Tai thỏ không thể sờ
62
Chương 62: Sợ hãi
63
Chương 63: Không phải lỗi của em
64
Chương 64: Có thể hôn em không?
65
Chương 65: Chạm vào em
66
Chương 66: Cho cơ hội
67
Chương 67: Càng ngày càng xa
68
Chương 68: Hai mươi bảy tuổi vẫn sẽ yêu?
69
Chương 69: Muốn nói gì không?
70
Chương 70: Nuốt lời
71
Chương 71: Vợ ơi
72
Chương 72: Có ích không?
73
Chương 73: Muốn sờ
74
Chương 74: Không dám
75
Chương 75: Cảm ơn bé cưng, anh yêu em
76
Chương 76: Đừng chê anh
77
Chương 77: Nếu có một ngày
78
Chương 78: Cũng được
79
Chương 79: Không nhịn nổi
80
Chương 80: Em mang trái tim anh đi mất rồi!
81
Chương 81: Lần nữa rung động
82
Chương 82: Bé con Lục Ngôn
83
Chương 83: Chia cắt
84
Chương 84: Dẫn em đi
85
Chương 85: S4
86
Chương 86: Thủy tiên theo gió biến mất
87
Chương 87: Alpha Falcon
88
Chương 88: Một nhà ba người