Chương 25: Bánh bao (2)

Edit: Đào Sindy

Ước chừng giờ Tỵ, xe ngựa của Quách Tố Nghi cuối cùng đã tới Hoàng Cung. Xe ngựa từ từ dừng lại, trước tiên có nha hoàn bước xuống, giúp đỡ nàng ta bước ra, sau đó bị thái giám dẫn đi Phượng Tảo Cung của Hoàng Hậu nương nương.

Nàng ta an tĩnh đi tới, vô tình ngẩng đầu nhìn Hoàng Cung vàng son lộng lẫy này, luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Kỳ thật nàng ta từng tới đây một lần rồi. Lúc ấy tân đế đăng cơ, khắp chốn mừng vui, huynh trưởng ta nàng có tòng long chi công*, nữ quyến Quách gia được mời đến đây dự tiệc. Lúc đó cái gì nàng ta cũng không hiểu, yên lặng đứng ở nơi hẻo lánh, không dám đi qua nói chuyện cùng bọn họ, từ xa nhìn đám nữ quyến y phục chỉnh tề nói chuyện vui vẻ rất tự nhiên, nàng cũng rất hâm mộ. Nếu như nàng ta không phải là thân muội muội của Lại bộ Thượng thư, sợ là không có người để ý đến nàng ta.

*công lao phò trợ vua lên ngôi

Mặc dù nàng ta có chút bất an, thế nhưng không sao, nàng ta có thể học từ từ. Cho đến hôm gặp được nữ nhi Tiêu gia, nàng ta mới phát hiện, coi như nàng ta liều mạng học, so với phong phạm cô nương quý tộc được nuôi dưỡng từ nhỏ không giống nhau.

Nhưng cũng chẳng sao, chí ít nàng ta và Hoàng Thượng lại giống nhau.

Nghĩ tới đây, Quách Tố Nghi liền cười.

Không biết đi được bao lâu, đi qua Nguyệt Động môn, liền có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, là hương hoa đào. Quách Tố Nghi hơi kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Hoa đào?"

Công công dẫn nàng phía trước là một người có khả năng quan sát, biết vị này là muội muội Quách đại nhân, lại nghe nói sau này có khả năng rất cao sẽ vào cung, thì dồn tâm tư ra mà nịnh nọt nói: "Hồi Quách cô nương, đây đúng là hương hoa đào..." Thấy Quách Tố Nghi hơi kinh ngạc, liền nhỏ giải thích: "Hoàng hậu nương nương xưa nay rất thích hoa hoa thảo thảo, nghe nói loại hoa đào này không tầm thường, so với hoa đào bình thường nở trễ hơn hai tháng, là Ngụy Đế ngày xưa đã gieo xuống đấy."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm nhỏ hơn chút.

Dù sao đã thay đổi triều đại, trong cung, vẫn không nên nói ra những chuyện không nên nói.

Nhưng Hoàng Hậu nương nương từng là Thái Hậu tiền triều, lại là Hoàng Hậu Ngụy Đế Triệu Dục, chuyện này mọi người đều biết.

Quách Tố Nghi gật đầu, đã hiểu nên cũng không hỏi nhiều. Nhưng có một số chỗ nàng ta vẫn chưa hiểu, hoa đào tự có kỳ nở, kỳ đến thì sẽ nở hoa, cuối cùng cũng nở thế cớ sao lại làm to chuyện như vậy, làm cây hoa đào nở sớm làm gì. Nàng ta có chút không hiểu, cảm thấy quá phiền toái.

Nếu như đã ngửi được hương hoa đào, thì cách Phượng Tảo Cung của Hoàng Hậu nương nương tất nhiên không xa.

Đợi lúc Quách Tố Nghi đi vào, ngẩng đầu liền thấy hoa đào trong viện lặng yên nở rộ, đẹp không sao tả xiết. Mà bàn đá trong viện có cung tỳ đang nấu trà, vị ngồi kia chính là Hoàng Hậu rồi.

Xuân Hiểu nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Ngư: "Nương nương, Quách cô nương tới."

Tiêu Ngư thản nhiên nói: "Để nàng đến đây đi."

Xuân Hiểu nghe thế bước sang dẫn Quách Tố Nghi đi qua.

Quách Tố Nghi từ từ bước đến, cúi đầu, chờ đến lúc trước mặt Hoàng Hậu mới dần dần quỳ xuống, cử chỉ hành lễ khéo léo: "Tố Nghi bái kiến Hoàng Hậu nương nương."

Quách Tố Nghi quỳ trên mặt đất, Tiêu Ngư không vội nói chuyện, đầu cúi đầu nhìn nàng ta một cái.

Xuyên qua đôi giày vải thêu hình nhánh hoa nhỏ màu tím của nàng ta, tông váy thêu màu xanh biếc và màu xanh bóng uốn lượn với nhau, trên tay đeo một vòng ngọc, trên búi tóc cài năm cây trâm như ý chi dương chi ngọc, những thứ khác, không dư thừa đồ trang sức nào.

Tuy hôm qua Tiêu Ngư mới nghe nói về vị Quách cô nương này, nhưng đối với Quách An Thái nàng lại là biết một chút, đã là xuất thân nghèo khó, một khi đắc thế, phần lớn người nghĩ đến luôn là hưởng thụ, nàng từng gặp qua không ít người sau đắc thế về liền thích đeo vàng bạc, xanh xanh đỏ đỏ quấn quanh người nữ tử. Ấy mà Quách cô nương này ngược lại không như thế.

Dù ăn mặc không vừa vặn, nhưng nhan sắc lại khá dà dặn.

Dù nàng đã lập gia đình, cũng không có mặc như thế, huống chi vị Quách cô nương này, là một cô nương chưa xuất giá.

Rồi Tiêu Ngư mới lên tiếng: "Quách cô nương không cần đa lễ, đứng lên đi..."Thấy Quách Tố Nghi đứng lên, lại nói: " Đúng lúc bản cung đang nấu trà, Quách cô nương ngồi xuống uống với bản cung một chén nào."

Sau khi Quách Tố Nghi cảm ơn liền ngồi xuống đối diện Tiêu Ngư,  sau đó lặng lẽ giương mắt, nhìn Tiêu Ngư trước mặt một chút, một thân cung trang hoa lệ, nhìn rõ ràng là một gương mặt non nớt, lại buông lỏng cảnh giác. Giống như lúc nhìn thấy dung mạo, nữ nhi Tiêu gia thường có mỹ danh, mà Tiêu Ngư này lại là diễm quan Hoàng Thành.

Quách Tố Nghi nói: "Tố Nghi xuất thân hương dã, không hiểu lắm về chuyện uống trà, sợ làm lãng phí trà ngon của nương nương."

Tiêu Ngư thấy nàng ta an phận, dung mạo đích thật cũng là thanh tú động lòng người, cộng thêm thời tiết lúc này có chút lạnh, nàng ta còn mặc bên trong một bộ y phục mỏng, Quách Tố Nghi đã quen mặc ít, lại không sợ lạnh chút nào, đây cũng là thân thể được rèn luyện từ nhỏ.

Tiêu Ngư thật hâm mộ đấy.

Đã là người mà Tiết Chiến muốn, Tiêu Ngư cũng không muốn làm khó nàng ta, dù sao cùng là nữ tử, cần gì làm khó xử lẫn nhau.

Nhưng mà ngày nàng ta vào cung, chung quy cũng là thị thiếp, mà nàng thân là Hoàng Hậu, chính thê Tiết Chiến, luôn muốn nàng ra oai phủ đầu để cho mọi người nhìn.

Không phải ngày sau được sủng ái, liền không để nàng vào mắt chăng?

Giọng điệu Tiêu Ngư nhàn nhạt, mà Quách Tố Nghi cũng có chút câu nệ, nàng không nói lời nào, nàng ta cũng không nói, tràng diện cũng có chút lạnh nhạt. Tiêu Ngư tinh tế thưởng thức trà, nàng phơi hơn nửa ngày. Mà Quách cô nương này thực sự cũng là một người thành thật, luôn im lặng ngồi cùng nàng, hai tay người kia đặt trên đùi, không để lung tung lúc nào.

Tiêu Ngư cảm thấy vô vị, thế là nói: "Nếu đã là ý tốt của Hoàng Thượng để Quách cô nương đến với bản cung, vậy hôm nay ăn trưa, không bằng Quách cô nương cùng hưởng dụng với bản cung nhé."

Người tới là khách, huống hồ ngày sau nếu muốn ở lại trong cung, tất nhiên là ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp.

Quách Tố Nghi liền chậm rãi nói: "Tố Nghi tầm thường, sợ khiến nương nương chê cười..."

Tiêu Ngư đứng dậy sảng khoái nói: "Không sao, bản cung không chê ngươi." Lại tầm thường, có thể ‘tầm’ hơn cả tên man hán tử kia sao?

Quách Tố Nghi nhu thuận đáp ứng, đi sau lưng Tiêu Ngư, theo nàng dùng bữa. Đứng ở đằng sau, rốt cục Quách Tố Nghi mới ngẩng đầu, nhìn người đang đi trước mặt mình.

Thân hình kia rõ ràng còn thấp hơn mình một chút, cũng không có có gì phải sợ...

Thế là Quách Tố Nghi mới hếch sống lưng, từng bước từng bước đi vào bên trong.

...

Phượng Tảo Cung xa hoa hơn nhiều so với nàng ta tưởng tượng, Quách Tố Nghi vừa kinh ngạc vừa mới lạ, nhưng cũng hiếu kỳ vô cùng, trước mặt Tiêu Ngư, cũng cố gắng duy trì biểu lộ bình tĩnh. Cũng không muốn để  nàng nhìn ra bản thân không có kiến thức.

Chỉ là  chờ đến khi ngự thiện được trình lên hết, mặt Quách Tố Nghi rốt cuộc không kềm được rồi.

Tổ yến hầm gà, gà nướng nấm, canh áp lưỡi, hoa sen chiên trứng, cháo măng gà, bánh thập cẩm, bánh bao hoa mai...

Phần lớn đều là thứ nàng ta chưa từng nhìn thấy, nhưng nhìn kỹ ắt hẳn bỏ ra rất nhiều tâm tư, nàng ta yên lặng đếm trong bụng, tính cả những điểm tâm kia, có hơn hai mươi món...

Thật là quá xa xỉ!

Hơn nữa còn là một mình nàng ấy dùng đấy.

Cặp mắt Quách Tố Nghi mở to hơn, vô thức nhéo nhéo ống tay áo.

Lúc nghe Tiêu Ngư bảo nàng ta dùng bữa, mới sắc mặt bình tĩnh đưa tay cầm đũa bạc bên cạnh lên, bắt đầu dùng bữa...Cả bàn đều là món ngon mỹ vị, nàng ta chưa từng ăn qua. Mà nhìn cử chỉ vị Tiêu Hoàng Hậu này, là tập mãi thành thói quen, tiêu xài như vậy, lấy tính tình Hoàng Thượng, thật sự sẽ sớm chán ghét mà vứt bỏ nàng ấy phải không?

Đúng rồi, nàng ta  không cẩn thận nghe được huynh trưởng nói chuyện với Kỳ Tha đại nhân, nói Hoàng Thượng cưới gia nữ Tiêu gia vì nhìn trúng thanh danh trong mắt bách tính của Tiêu gia tiền triều thôi.

Quách Tố Nghi nhìn một chút, những món ăn hiếm lạ kia, nàng ta còn chưa được ăn. Chợt nhìn thấy thứ trong góc thì mặt mày mỉm cười, sau đó dùng đũa bạc, thận trọng kẹp một cái bánh bao.

Nàng ta cúi đầu cắn một cái, thịt lộ ra ngoài, liền nhịn không được cười.

Tiêu Ngư quái lạ nhìn nàng ta. Quách Tố Nghi thấy thế, liền để bánh bao xuống, giải thích nói: "Cái bánh bao thịt dê này ăn thật ngon, Tố Nghi sẽ nhớ kĩ, Hoàng Thượng thích ăn nhất bánh bao thịt dê đấy..." Nói đến đây nàng ta ngừng lại.

Nàng ta là một nữ nhi chưa xuất giá, bỗng nhiên nhắc đến Hoàng Thượng thì có chút không thỏa đáng lắm, đang định giải thích, thì nghe Hoàng Hậu nương nương mở miệng.

Thấy Tiêu Ngư cười nhạt, nụ cười xinh đẹp động lòng người, nói: "Lúc trước từng nghe, giao tình giữa huynh trưởng Hoàng Thượng và Quách đại nhân ngươi không tệ, ngày xưa, Hoàng Thượng còn dùng cơm ở nhà ngươi."

Vậy dĩ nhiên là có.

Quách Tố Nghi gật đầu: "Hoàn toàn chính xác. Khi đó Hoàng Thượng lẻ loi một mình, bên người cũng không có phu nhân, có đôi khi... Có đôi khi Tố Nghi thay hắn giặt quần áo."

Quả thật nàng ta đã từng giặt qua, nhưng chỉ giặc có một lần thì bị y phát hiện, sau đó y không cho nàng ta giặc qua nữa. Nàng ta là một cô nương, da mặt mỏng, y nói thẳng như vậy, nàng ta sao còn dám?

Ngược lại cũng không phải là quả hồng mềm. Tiêu Ngư hiểu ngọn nguồn thì mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Quách cô nương thật đúng là hiền lành..." Rồi nói tiếp một câu: "Chỉ là bản cung thương tiếc cho bàn tay khéo léo của Quách cô nương, chỗ bản cung có cao da ngọc thượng hạng, chờ lát nữa Quách cô nương mang về một bình. Giặt y phục rất quan trọng, nhưng cũng nên yêu quý đôi tay của mình, cẩu thả thì thật khó coi."

Quách Tố Nghi theo bản nặng cuộn đôi bàn tay mình lại,  sau đó mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngư: "Tố Nghi tạ nương nương ban thưởng."

...

Trước khi gặp Quách Tố Nghi, Tiêu Ngư không có ý định làm khó dễ, nhưng duyên phận giữa người và người ngay từ đầu đã định. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nàng ta đã không thích lắm, cũng không còn lòng dạ nào mà tiếp tục nói chuyện, chờ dùng xong buổi trưa, thưởng hoa một lát ở Ngự Hoa Viên, cũng có người đến dẫn Quách Tố Nghi đi. Về sau, chờ nàng hỏi qua Tiết Chiến mới được.

Tiêu Ngư hồi cung, Xuân Hiểu liền đến, đưa một vật cho nàng, nói với nàng: "Nương nương, đây là phu nhân Quốc Công phái người đưa tới."

Tiêu Ngư nhận lấy bình sứ nhỏ trong tay Xuân Hiểu, mới đổ ra xem, bên trong là mấy hạt dược hoàn, biết được viên thuốc này dùng làm gì, lúc này mới nhét miệng bình lại, chuẩn bị giấu đi.

Nguyên ma ma nhìn thấy, lo lắng Tiêu Ngư làm chuyện điên rồ, nhịn không được hỏi: "Nương nương, đây là thứ gì? Ngài không nên làm bừa đâu đó."

Sợ Tiêu Ngư nghĩ quẩn, làm ra chuyện mưu hại Tân Đế.

Tiêu Ngư thấy Nguyên ma ma lo lắng không thôi, đành phải đem chuyện nói cho bà biết. Nguyên ma ma sau khi nghe xong, lông mày vẫn nhăn như cũ, thành thật nói: "Là thuốc ba phần độc, vật này là sẽ làm thân thể nương nương bị thương đấy, lão nô không hy vọng nương nương làm như thế..." Nguyên ma ma quả thật không muốn Tiêu Ngư làm bừa, bận bịu thay nàng giấu bình sứ, nghiêm túc mà nói: "Nương nương, thuốc này ngài không thể uống."

Nguyên ma ma vẫn luôn cảm thấy Tân Đế đối với Tiêu Ngư không tệ, nếu Tiêu Ngư vẫn giữ một lòng với Tiêu gia tiền triều, vậy làm sao mà thổ lộ tâm tình với Hoàng Thượng được? Mà lại bây giờ đại cục đã định, Quốc Công gia bọn họ không thể thay đổi được, bà không muốn Tiêu Ngư xảy ra chuyện.

Một nữ nhân, chỉ có sinh hài tử, tâm mới có thể ổn định lại triệt để.

Nguyên ma ma tuy là nô bộc, nhưng từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng, nàng đã xem bà là thân nhân, tất nhiên biết bà chỉ muốn tốt cho mình.

Tiêu Ngư thấy bà cất vào, cũng chẳng còn cách, không nhắc đến chuyện này nữa, chợt nghĩ đến gì đó nói với bà: "Nguyên ma ma à, người đi ngự thiện phòng làm chút điểm tâm đi."

Nguyên ma ma nghi ngờ hỏi: "Nương nương đây là..."

Tiêu Ngư cười, nhìn bà nói: " Không phải người hi vọng ta cùng với Hoàng Thượng ở chung thật tốt sao? Cả ngày hắn bề bộn chính vụ, ta là thê tử của hắn, đương nhiên nên đi qua nhìn hắn một chút."

Lúc này Nguyên ma ma mới mặt mày hớn hở, liền muốn đi ngự thiện phòng chuẩn bị, Tiêu Ngư chợt gọi bà lại, suy nghĩ nói: "Người làm hai dĩa bánh bao thịt dê đi."

Nguyên ma ma gật  đầu, đi chuẩn bị bánh bao thịt dê ngay lập tức.

Chapter
1 Chương 1: Bị bắt
2 Chương 2: Tiết tặc
3 Chương 3: Niên Niên
4 Chương 4: Eo nhỏ
5 Chương 5: Gả lần hai
6 Chương 6: Ban thưởng
7 Chương 7: Cày ruộng
8 Chương 8: Phúc khí
9 Chương 9: Chuyện tốt (1)
10 Chương 10: Quả phụ (2)
11 Chương 11: Mong muốn
12 Chương 12: Hung ác tàn bạo (2)
13 Chương 13
14 Chương 14: Thô ráp
15 Chương 15: Sức lớn
16 Chương 16: Đại hôn
17 Chương 17: Hoa chúc
18 Chương 18: Hạ triều
19 Chương 19: Nam nhân (1)
20 Chương 20: Vô lại (2)
21 Chương 21: Ngưu Tước (3)
22 Chương 22: Mẫu đơn
23 Chương 23: Quan tâm chăm sóc
24 Chương 24: Toại nguyện
25 Chương 25: Bánh bao (2)
26 Chương 26: Hầu hạ (1)
27 Chương 27: Bàn tay trắng như ngọc
28 Chương 28: Lấy lòng (1)
29 Chương 29: Lấy lòng (hai)
30 Chương 30: Dịu dàng
31 Chương 31: Tức giận
32 Chương 32: Man Ngưu (1)
33 Chương 33: Làm ruộng (2)
34 Chương 34: Dã thú (phần 1)
35 Chương 35: Tranh chấp (1)
36 Chương 36: Núi non (2)
37 Chương 37: Phân trâu
38 Chương 38: Mỹ vị
39 Chương 39: Nhân tình
40 Chương 40: Danh phận (2)
41 Chương 41: Đức hạnh (phần 1)
42 Chương 42: Thô lỗ (2)
43 Chương 43: Xinh đẹp (1)
44 Chương 44: Đau lòng
45 Chương 45: Ấm áp (1)
46 Chương 46: Thị quân (người theo hầu bên cạnh)
47 Chương 47: Tức giận
48 Chương 48: Tưới nước (2)
49 Chương 49: Đại Cẩu (1)
50 Chương 50: Ánh trăng (2)
51 Chương 51: Trúc mã
52 Chương 52: Rất thơm【lại càng đơn độc】
53 Chương 53: Vệ Đường (lại càng đơn độc)
54 Chương 54: Thê tử của bạo quân
55 Chương 55: Dưa bở (hai)
56 Chương 56: Ăn dưa
57 Chương 57: Mâu thuẫn
58 Chương 58: Bậc thang (2)
59 Chương 59: Thật tình
60 Chương 60: Ngoài ý muốn
61 Chương 61: Tình nguyện
62 Chương 62: Mưa lớn
63 Chương 63: Trong sạch (Phần 1)
64 Chương 64: Hùng vĩ (2)
65 Chương 65: Con nối dòng
66 Chương 66: Hiếu chiến (bù đắp)
67 Chương 67: Thôn hán (nam nhân thôn quê)
68 Chương 68: Phu quân (một)
69 Chương 69: Ồn ào
70 Chương 70: Thuần thục
71 Chương 71: Việc vui
72 Chương 72: Cố nhân
73 Chương 73: Tâm tư riêng
74 Chương 74: Giết chóc
75 Chương 75: Tư thế oai hùng
76 Chương 76: Nhân nhượng
77 Chương 77: Thứ hèn nhát (2)
78 Chương 78: Hổ lang
79 Chương 79: Ấm áp (hai)
80 Chương 80: Tâm tư lúc ban đầu
81 Chương 81: Rõ ràng
82 Chương 82: Tín nhiệm
83 Chương 83: Phi tần (1)
84 Chương 84: Bị giết
85 Chương 85: Cắt cỏ
86 Chương 86: Ẩn tình
87 Chương 87: Hù dọa
88 Chương 88: Lựa chọn
89 Chương 89: Lòng nghi ngờ
90 Chương 90: Tiền đồ
91 Chương 91: Tìm nơi nương tựa
92 Chương 92: Vưu thị
93 Chương 93: Cãi cố
94 Chương 94: Thói quen
95 Chương 95: Chuyện nhà
96 Chương 96: Để ý
97 Chương 97: Thông cảm
98 Chương 98: Mang thai
99 Chương 99: Vui vẻ
100 Chương 100: Thổ lộ tâm tình
101 Chương 101: Gió xuân
102 Chương 102: Tín nhiệm
103 Chương 103: Tổ tông
104 Chương 104: Đại kết cục (1)
105 Chương 105: Đại kết cục 2
106 Chương 106: Đại kết cục (3)
107 Chương 107: Đại kết cục ④
108 Chương 108: Đại kết cục 5
109 Chương 109-1: Đại kết cục cuối cùng
110 Chương 109-2: Đại kết cục cuối cùng 2
111 Chương 110: Ngoại truyện 1: Thê tử của dã nhân
112 Chương 111: Ngoại truyện: Thê tử của dã nhân②
113 Chương 112: Phiên: Vợ của dã nhân 3
114 Chương 113: Vợ dã nhân④
115 Chương 114: Ngoại truyện 5: Thê tử của dã nhân
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Bị bắt
2
Chương 2: Tiết tặc
3
Chương 3: Niên Niên
4
Chương 4: Eo nhỏ
5
Chương 5: Gả lần hai
6
Chương 6: Ban thưởng
7
Chương 7: Cày ruộng
8
Chương 8: Phúc khí
9
Chương 9: Chuyện tốt (1)
10
Chương 10: Quả phụ (2)
11
Chương 11: Mong muốn
12
Chương 12: Hung ác tàn bạo (2)
13
Chương 13
14
Chương 14: Thô ráp
15
Chương 15: Sức lớn
16
Chương 16: Đại hôn
17
Chương 17: Hoa chúc
18
Chương 18: Hạ triều
19
Chương 19: Nam nhân (1)
20
Chương 20: Vô lại (2)
21
Chương 21: Ngưu Tước (3)
22
Chương 22: Mẫu đơn
23
Chương 23: Quan tâm chăm sóc
24
Chương 24: Toại nguyện
25
Chương 25: Bánh bao (2)
26
Chương 26: Hầu hạ (1)
27
Chương 27: Bàn tay trắng như ngọc
28
Chương 28: Lấy lòng (1)
29
Chương 29: Lấy lòng (hai)
30
Chương 30: Dịu dàng
31
Chương 31: Tức giận
32
Chương 32: Man Ngưu (1)
33
Chương 33: Làm ruộng (2)
34
Chương 34: Dã thú (phần 1)
35
Chương 35: Tranh chấp (1)
36
Chương 36: Núi non (2)
37
Chương 37: Phân trâu
38
Chương 38: Mỹ vị
39
Chương 39: Nhân tình
40
Chương 40: Danh phận (2)
41
Chương 41: Đức hạnh (phần 1)
42
Chương 42: Thô lỗ (2)
43
Chương 43: Xinh đẹp (1)
44
Chương 44: Đau lòng
45
Chương 45: Ấm áp (1)
46
Chương 46: Thị quân (người theo hầu bên cạnh)
47
Chương 47: Tức giận
48
Chương 48: Tưới nước (2)
49
Chương 49: Đại Cẩu (1)
50
Chương 50: Ánh trăng (2)
51
Chương 51: Trúc mã
52
Chương 52: Rất thơm【lại càng đơn độc】
53
Chương 53: Vệ Đường (lại càng đơn độc)
54
Chương 54: Thê tử của bạo quân
55
Chương 55: Dưa bở (hai)
56
Chương 56: Ăn dưa
57
Chương 57: Mâu thuẫn
58
Chương 58: Bậc thang (2)
59
Chương 59: Thật tình
60
Chương 60: Ngoài ý muốn
61
Chương 61: Tình nguyện
62
Chương 62: Mưa lớn
63
Chương 63: Trong sạch (Phần 1)
64
Chương 64: Hùng vĩ (2)
65
Chương 65: Con nối dòng
66
Chương 66: Hiếu chiến (bù đắp)
67
Chương 67: Thôn hán (nam nhân thôn quê)
68
Chương 68: Phu quân (một)
69
Chương 69: Ồn ào
70
Chương 70: Thuần thục
71
Chương 71: Việc vui
72
Chương 72: Cố nhân
73
Chương 73: Tâm tư riêng
74
Chương 74: Giết chóc
75
Chương 75: Tư thế oai hùng
76
Chương 76: Nhân nhượng
77
Chương 77: Thứ hèn nhát (2)
78
Chương 78: Hổ lang
79
Chương 79: Ấm áp (hai)
80
Chương 80: Tâm tư lúc ban đầu
81
Chương 81: Rõ ràng
82
Chương 82: Tín nhiệm
83
Chương 83: Phi tần (1)
84
Chương 84: Bị giết
85
Chương 85: Cắt cỏ
86
Chương 86: Ẩn tình
87
Chương 87: Hù dọa
88
Chương 88: Lựa chọn
89
Chương 89: Lòng nghi ngờ
90
Chương 90: Tiền đồ
91
Chương 91: Tìm nơi nương tựa
92
Chương 92: Vưu thị
93
Chương 93: Cãi cố
94
Chương 94: Thói quen
95
Chương 95: Chuyện nhà
96
Chương 96: Để ý
97
Chương 97: Thông cảm
98
Chương 98: Mang thai
99
Chương 99: Vui vẻ
100
Chương 100: Thổ lộ tâm tình
101
Chương 101: Gió xuân
102
Chương 102: Tín nhiệm
103
Chương 103: Tổ tông
104
Chương 104: Đại kết cục (1)
105
Chương 105: Đại kết cục 2
106
Chương 106: Đại kết cục (3)
107
Chương 107: Đại kết cục ④
108
Chương 108: Đại kết cục 5
109
Chương 109-1: Đại kết cục cuối cùng
110
Chương 109-2: Đại kết cục cuối cùng 2
111
Chương 110: Ngoại truyện 1: Thê tử của dã nhân
112
Chương 111: Ngoại truyện: Thê tử của dã nhân②
113
Chương 112: Phiên: Vợ của dã nhân 3
114
Chương 113: Vợ dã nhân④
115
Chương 114: Ngoại truyện 5: Thê tử của dã nhân