Chương 26: Fanboy Lâm Thiên

Sau đó thì ngậm vào miệng.

Phó Tinh Hà quay đầu lái xe rồi, cảm giác nhồn nhột từ ngón tay lan thẳng tới ngực, anh vội che giấu tâm tình mà bóc vỏ kẹo, che giấu tâm tình mà bỏ kẹo vào miệng, cuối cùng che giấu tâm tình mà liếm ngón tay mình mấy cái.

Anh cứ đinh ninh rằng bác sĩ Phó không nhìn thấy, quay đầu nhìn ra cửa sổ, bàn tay nâng cằm, gương mặt dạt dào ý cười chẳng thể che giấu được.

Nhưng Phó Tinh Hà ngồi bên cạnh đã thu hết hành động mờ ám của anh vào mắt.

Đèn đỏ sáng lên, Phó Tinh Hà từ từ thả chậm tốc độ, hắn hờ hững cất tiếng hỏi: “Lâm Thiên à, có phải em ăn kẹo mà lớn không?”

“Không phải đâu!” Lâm Thiên sợ bác sĩ Phó nghĩ tính mình trẻ con, anh vội vã phủ nhận, “Em ghét nhất là ăn kẹo, lúc còn bé em khác với các bạn khác, em không ăn kẹo cũng không ăn quà vặt!” Nói rồi anh lấy lưỡi đẩy cục kẹo vào trong miệng, một bên má phồng to ra.

“Thế sao em ngọt vậy?” Trong khoang xe chật hẹp, giọng nói khác hẳn ngày thường của hắn vọng vào tai Lâm Thiên.

Lâm Thiên mờ mịt chớp chớp mắt mấy cái, sau đó gương mặt đỏ bừng lên, “Em…” Anh chẳng nói được gì, cứ lắp bắp “em.. em” nửa buổi, cuối cùng nói: “Thực ra khi còn bé em… thích ăn “Dễ thương hơn nữa”, với cả mấy loại kem que ngòn ngọt ý….” (Dễ thương hơn nữa là tên một loại kem ốc quế)

Anh thực sự không thích ăn kẹo, cũng không đặc biệt thích thứ gì cả. Từ nhỏ tới giờ, mỗi lần ông nội hỏi anh thích quà gì, cha mẹ hỏi anh thích thứ gì, anh đều không trả lời được. Anh không giống những đứa trẻ khác, trẻ con tầm tuổi đó thích Transformers, anh thì ngồi một mình trong thư phòng trốn xem Shakespeare. Lớn hơn, tụi bạn cùng lứa đi tán gái, anh lén lút bắt chước bài thi của Phó Tinh Hà dưới ánh đèn vàng nhạt.

Anh chẳng muốn cái gì cả.

Hoặc nên nói là anh không có chấp niệm hay khát vọng gì với phần lớn mọi việc, chỉ trừ Phó Tinh Hà.

Ăn trưa xong, Lâm Thiên đưa Phó Tinh Hà về nhà, “Chiều nay em bận hoàn thành công việc.. chắc tối phải tham gia tiệc mừng.”

Phó Tinh Hà gật đầu nói: “Dự tiệc xong em về thẳng nhà nhé, về đến nơi thì gửi tin nhắn cho anh. Đừng uống nhiều rượu.” Hắn dặn dò. Hắn vẫn đinh ninh Lâm Thiên là quản lý trung cấp gì đó, mấy loại tiệc mừng này, tránh uống rượu được chút nào thì hay chút ấy.

Lâm Thiên gật đầu đồng ý, Phó Tinh Hà đang định xuống xe, Lâm Thiên lại kéo tay hắn lại, “Chắc mai em mới có thể gặp anh, em.. em không nỡ để anh đi.” Anh nhớ tới lời bác sĩ Phó nói, bèn mặt dày giang tay ra, “…Ôm em một chút rồi đi có được không?” Trong mắt anh mang theo sự thấp thỏm, lại có chút chờ mong. Chỗ Lâm Thiên đỗ xe ánh nắng chói chang, ánh mặt trời ban trưa chiếu xuyên qua các tán lá, nhuộm bờ mi dài của anh thành sắc vàng au.

Ánh dương chói chang khiến da tay anh nhìn như trong suốt, Phó Tinh Hà bị anh kéo xoay người lại, hắn chăm chú nhìn đôi tay đang giang ra của Lâm Thiên trong thoáng chốc, sau đó kéo cánh tay anh qua, ôm chầm bờ vai anh, vòng một tay ôm lấy hông anh. Hai người tựa sát một chỗ, không gian trong xe với hai người cao lớn như họ mà nói quá chật hẹp, bàn tay Phó Tinh Hà xoa xoa sống lưng anh mấy cái. Lâm Thiên yên lặng vùi đầu vào hốc cổ hắn, hít sâu mấy hơi.

Anh thực sự không muốn buông Phó Tinh Hà ra.

Vẻ mặt mê luyến của anh quá rõ ràng, Lâm Thiên dụi dụi đầu vào hốc cổ hắn, đầu cọ lên gò má hắn, trong lòng chỉ muốn cứ ôm như vậy mãi không thôi.

Phó Tinh Hà nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu anh, sau đó buông anh ra.

“Làm việc chăm chú nhé.”

Vẻ mặt Lâm Thiên rầu rĩ, “Em không chăm chú được, nhất định em sẽ nhớ anh lắm cho coi.”

Phó Tinh Hà bất đắc dĩ nói, “Đừng để sếp phát hiện ra đấy.”

Lâm Thiên gật đầu cái rụp, khóe môi cong tít lên, “Không ai phát hiện ra đâu! Lúc em thất thần nhìn như đang suy nghĩ thôi!”

Sao Phó Tinh Hà chịu tin mấy lời này chứ, những lúc tâm hồn Lâm Thiên treo ngược cành cây trông đến là rõ ràng, ánh mắt lơ lửng giữa khoảng không, vẻ mắt ngây ngây ngốc ngốc, chỉ thiếu có chỏm tóc dựng ngược lên mà thôi. Cứ như sợ người khác không biết tâm hồn mình đang thơ thẩn cùng mây vậy.

Buổi đấu thầu tiến hành cả một buổi chiều, Lâm Thiên không cần nói gì, chỉ cần cuối cùng lên đọc diễn văn là được. Anh ngồi phía dưới, lặng lẽ uống cạn chai nước khoáng mà ban tổ chức phát cho. Đối thủ đều ra giá đúng như trong dự tính, không có tính cạnh tranh gì cả, hơn nữa hạng mục lại lớn như vậy, mấy công ty con chỉ tới xem có thể xơ múi được gì không mà thôi. Thế là Lâm Thiên yên tâm ở dưới gửi tin nhắn wechat với bác sĩ Phó.

Phó Tinh Hà trả lời, “Làm việc chăm chỉ, đừng thất thần đấy” rồi không nói gì nữa.

Lâm Thiên thầm nghĩ bác sĩ Phó đúng là nhạt như nước ốc, nhưng anh lại mê mệt hắn tới vậy.

Đến sáu giờ, buổi đấu thầu kết thúc, ba bên hợp tác cùng bắt tay nhau, còn chụp ảnh, cuối cùng cắt băng. Lâm Thiên bị lôi kéo khắp nơi, anh gửi tin nhắn nói với bác sĩ Phó: Công ty em trúng thầu rồi, nhưng tối còn có tiệc mừng QAQ

Mà Phó Tinh Hà máy móc chúc mừng anh, hắn lại nhắc nhở mấy câu cũ, bảo anh uống ít rượu thôi, bảo anh về đến nhà thì nhắn tin cho mình. Lâm Thiên đọc mấy câu dặn dò của hắn, vị ngọt lan tận tim.

Cả kẹo cưới cũng không ngọt được như vậy.

Lâm Thiên và Đại Cương lên xe, lão Ngô đưa họ tới khách sạn tổ chức tiệc mừng. Khách sạn này là nhánh con của tập đoàn Anh Thái, do Lâm Thành An quản lý, cũng là khách sạn xa hoa giá thành cắt cổ.

Anh Thái lại phóng tay bao cả một tầng riêng mở tiệc, còn phát cho mỗi người một thẻ khách sạn.

“Anh à..” Đại Cương đi tới bên cạnh anh, cúi đầu nhìn quần áo anh mặc trên người, “Hôm qua anh mặc bộ này mà đúng không? Tối qua anh không về nhà à?”

Cậu ta biết tính Lâm Thiên ưa sạch, quần áo trên người chưa bao giờ mặc qua ngày.

“Ầy, có phải trên người tôi có mùi không?”

“Đâu có đâu.. em toàn một tuần không thay quần áo đấy.” Đại Cương vuốt cằm nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy có vấn đề.

“Thế cậu cách xa tôi ra một chút.” Lâm Thiên vội bước tránh xa người cậu ta, đi thẳng vào thang máy. Bộ này anh mặc từng lăn trên giường bác sĩ Phó biết bao nhiêu vòng luôn! Còn ôm một cái nữa đấy!!!

Đại Cương trợn tròn mắt, đến khi hoàn hồn lại thì vội vã đuổi theo sau, “Sếp Lâm.”

Vào buổi tiệc mừng, Lâm Thiên nhớ lời bác sĩ Phó dặn dò, anh không dám uống quá nhiều, Đại Cương nhìn mặt anh đoán ý mà ở bên cạnh đỡ rượu thay anh. Tửu lượng Đại Cương khá tốt, uống cạn hết ly này tới ly khác, đúng mẫu đàn ông phương Bắc hào sảng, nhưng mà vẫn còn rất nhiều người mời rượu.

“Sếp Lâm à, qua đây qua đây, không uống là sao chứ, nhất định anh phải uống.”

“Cậu không uống là không nể mặt tôi rồi! Sếp Lâm à, tôi mời cậu!”

“Vì hạng mục Vịnh Thanh Hải sẽ thành công rực rỡ, nào, qua đây, zô! Mọi người cùng chúc sếp Lâm một ly nào!”

Có người uống đến mức mặt mũi đỏ gay, còn mạnh miệng quát to: “Uống đi!”

Văn hóa bàn rượu, ở đâu cũng không tránh được, dù là bữa tiệc xa hoa hay là tiệc rượu bình dân, âu cũng đều như nhau hết.

Cuối cùng Lâm Thiên vẫn bị mời hết ly này tới ly khác.

Tiệc mừng ngoài các sếp lớn ở các công ty ra, còn có khách nước ngoài, trưởng ban này, cục trưởng kia. Cuối cùng, Đại Cương say đến bất tỉnh nhân sự, trợ lý đỡ cậu ta lên một phòng trên tầng. Trước khi cậu ta đi còn nói với trợ lý, “Lấy phòng cho sếp Lâm…”

Lâm Thiên vẫn còn chút lý trí mơ hồ, “Tôi… không đi, tôi muốn.. về nhà, tìm… bác sĩ Phó.” Nửa câu sau anh lẩm bẩm đầu môi, Đại Cương không nghe rõ, cười ha hả: “Anh đi ấy à! Sang năm đi! Đâu rồi, Tiểu Chu, gọi lái xe thuê cho sếp Lâm, anh ấy muốn về nhà!”

Tiểu Chu đành xin lỗi lôi Đại Cương đi trước.

“Tôi tìm.. bác sĩ Phó.” Lâm Thiên mờ mịt nhìn xung quanh, lúc này cả phòng tiệc không còn mấy người nữa, mọi người dù có uống say hay không, thì cũng đã lên tầng vào phòng ngủ rồi. Anh còn mơ mơ màng màng trông thấy Lâm Thành An ôm thư ký của cục trưởng Vương vào thang máy: “Bác sĩ Phó..” Lâm Thiên gục xuống bàn, điện thoại trong túi rung lên, Lâm Thiên bắt máy, là lão Ngô.

“Sếp Lâm à, tôi thấy tiệc đã tàn, giờ anh về hay ở lại khách sạn?” Lão Ngô là một tài xế tận tâm, trước khi Lâm Thiên lên khách sạn, quên không dặn ông đi trước, nên lão Ngô vẫn đứng chờ ở bãi đỗ.

Lâm Thiên lảo đảo đứng lên, anh đỡ tường đi tìm phòng vệ sinh, miệng lẩm bẩm bảo lão Ngô đi về trước đi.

Trong lòng anh vẫn còn nghĩ đến Phó Tinh Hà, muốn lái xe đi tìm hắn. Cúp máy rồi, Lâm Thiên vùi đầu vào bồn rửa tay một lúc.

Anh tỉnh hơn rồi.

Đèn trong buồng vệ sinh rất sáng, khiến Lâm Thiên bị chói không mở mắt được, anh chớp chớp mắt, bọt nước bắn lên mặt chảy dài xuống trở thành những dải sáng vàng, trong buồng vệ sinh thi thoảng còn vang lên âm thanh mập mờ không rõ.

Lâm Thiên sờ sờ thẻ mở cửa phòng trong túi, bước chân không vững mà đi vào thang máy.

Lúc này, điện thoại lại rung lên, Lâm Thiên tưởng vẫn là lão Ngô, vừa bắt máy liền nói: “Không cần đưa tôi về đâu, tôi không sao, tôi không say..”

“Là anh đây,” Giọng Phó Tinh Hà rất đỗi bình tĩnh, trái ngược hoàn toàn với giọng nói lơ mơ mập mèm của Lâm Thiên, “Em uống bao nhiêu?”

Chapter
1 Chương 1: Bác sĩ Phó Tinh Hà
2 Chương 2: Tổng giám đốc Lâm Thiên
3 Chương 3: Xấu hổ chết đi được
4 Chương 4
5 Chương 5: Người nhà bác sĩ Phó
6 Chương 6: Có nên ngửi hay không?
7 Chương 7: Bác sĩ Phó nhà tôi
8 Chương 8: Chòng ghẹo dữ dội
9 Chương 9: Người cậu ấy thầm thương
10 Chương 10: Thích giúp đỡ mọi người
11 Chương 11: Tinh Hà ‘nhập’ Lâm Thiên
12 Chương 12: Nước ép táo carrot
13 Chương 13: Để hôm nào em liên lạc với cậu ấy
14 Chương 14: Thói quen của anh
15 Chương 15: Tác giả nghèo từ khỏi đặt tên..
16 Chương 16: Lần sau lại mời cậu
17 Chương 17: Tôi thích đàn ông
18 Chương 18: Cái ôm đầu tiên
19 Chương 19: Có kinh nghiệm sex không?
20 Chương 20: Mùi hương áo lót
21 Chương 21: Lâm kẹo sữa
22 Chương 22: Đã từng hôn chưa?
23 Chương 23
24 Chương 24: Anh bế em à?
25 Chương 25
26 Chương 26: Fanboy Lâm Thiên
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30: Thả thính hoài mà anh không đớp
31 Chương 31
32 Chương 32: Xin chào ‘xe lửa’
33 Chương 33: Có phải rất moe không?
34 Chương 34: Động vật ăn cỏ ngọt ngào
35 Chương 35: Tác phẩm nghệ thuật Lâm Thiên
36 Chương 36: Anh là người đàn ông của em
37 Chương 37: Tổng tài bá đạo hóa thành Kẹo Sữa
38 Chương 38: Sữa chua nóng chảy ★
39 Chương 39
40 Chương 40: Người bạn duy nhất
41 Chương 41
42 Chương 42: Chương này thiệt dài
43 Chương 43: Em là người của anh!
44 Chương 44: Thứ của con thì là của con
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47: Năm thứ mười một
48 Chương 48
49 Chương 49: Em chỉ quan tâm anh
50 Chương 50: Bác sĩ Tiểu Đàm logout
51 Chương 51
52 Chương 52: Bình bình thản thản
53 Chương 53: Hội chứng mũi rỗng
54 Chương 54: Bác sĩ Đàm xuống sân
55 Chương 55: Liếm nước táo
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59: Muốn có con trai của anh
60 Chương 60: Hội chứng Down
61 Chương 61: Năm ngoái tới năm nay
62 Chương 62: Bí mật nhà họ Lâm
63 Chương 63: Ánh nhìn phía sau lưng
64 Chương 64: Dám cướp người của tôi
65 Chương 65: Làm mất mặt Lâm Chiêu
66 Chương 66: Bị liệt mới chịu cơ
67 Chương 67
68 Chương 68: Hiện thế an yên
69 Chương 69: Chị dâu
70 Chương 70: Hai lần dậy thì
71 Chương 71: Há miệng ăn kẹo
72 Chương 72
73 Chương 73: Kết hôn với đàn ông
74 Chương 74: Hiệp ước bất bình đẳng
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77: Sao không bỏ từ đầu?
78 Chương 78: Tôi sẽ không nuôi
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81: Bệnh viện nhân dân 02
82 Chương 82: Bệnh viện nhân dân 03
83 Chương 83: Cậu muốn đi hưởng tuần trăng mật à?
84 Chương 84: Lấy tiền đập người
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87: Tuần trăng mật
88 Chương 88: Đầu tư cho viện 03
89 Chương 89: Tạo phúc cho dân
90 Chương 90: Bé Lâm ngoan ngoãn
91 Chương 91: Anh phải khám bệnh cho em
92 Chương 92
93 Chương 93: Love’s Sorrow
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101: Phiên ngoại 1.1 – Trở lại lớp 12
102 Chương 102: Phiên ngoại 1.2 – Trở lại lớp 12
103 Chương 103: Phiên ngoại 1.3 – Trở lại lớp 12
104 Chương 104: Phiên ngoại 1.4 – Trở lại lớp 12
Chapter

Updated 104 Episodes

1
Chương 1: Bác sĩ Phó Tinh Hà
2
Chương 2: Tổng giám đốc Lâm Thiên
3
Chương 3: Xấu hổ chết đi được
4
Chương 4
5
Chương 5: Người nhà bác sĩ Phó
6
Chương 6: Có nên ngửi hay không?
7
Chương 7: Bác sĩ Phó nhà tôi
8
Chương 8: Chòng ghẹo dữ dội
9
Chương 9: Người cậu ấy thầm thương
10
Chương 10: Thích giúp đỡ mọi người
11
Chương 11: Tinh Hà ‘nhập’ Lâm Thiên
12
Chương 12: Nước ép táo carrot
13
Chương 13: Để hôm nào em liên lạc với cậu ấy
14
Chương 14: Thói quen của anh
15
Chương 15: Tác giả nghèo từ khỏi đặt tên..
16
Chương 16: Lần sau lại mời cậu
17
Chương 17: Tôi thích đàn ông
18
Chương 18: Cái ôm đầu tiên
19
Chương 19: Có kinh nghiệm sex không?
20
Chương 20: Mùi hương áo lót
21
Chương 21: Lâm kẹo sữa
22
Chương 22: Đã từng hôn chưa?
23
Chương 23
24
Chương 24: Anh bế em à?
25
Chương 25
26
Chương 26: Fanboy Lâm Thiên
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30: Thả thính hoài mà anh không đớp
31
Chương 31
32
Chương 32: Xin chào ‘xe lửa’
33
Chương 33: Có phải rất moe không?
34
Chương 34: Động vật ăn cỏ ngọt ngào
35
Chương 35: Tác phẩm nghệ thuật Lâm Thiên
36
Chương 36: Anh là người đàn ông của em
37
Chương 37: Tổng tài bá đạo hóa thành Kẹo Sữa
38
Chương 38: Sữa chua nóng chảy ★
39
Chương 39
40
Chương 40: Người bạn duy nhất
41
Chương 41
42
Chương 42: Chương này thiệt dài
43
Chương 43: Em là người của anh!
44
Chương 44: Thứ của con thì là của con
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47: Năm thứ mười một
48
Chương 48
49
Chương 49: Em chỉ quan tâm anh
50
Chương 50: Bác sĩ Tiểu Đàm logout
51
Chương 51
52
Chương 52: Bình bình thản thản
53
Chương 53: Hội chứng mũi rỗng
54
Chương 54: Bác sĩ Đàm xuống sân
55
Chương 55: Liếm nước táo
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59: Muốn có con trai của anh
60
Chương 60: Hội chứng Down
61
Chương 61: Năm ngoái tới năm nay
62
Chương 62: Bí mật nhà họ Lâm
63
Chương 63: Ánh nhìn phía sau lưng
64
Chương 64: Dám cướp người của tôi
65
Chương 65: Làm mất mặt Lâm Chiêu
66
Chương 66: Bị liệt mới chịu cơ
67
Chương 67
68
Chương 68: Hiện thế an yên
69
Chương 69: Chị dâu
70
Chương 70: Hai lần dậy thì
71
Chương 71: Há miệng ăn kẹo
72
Chương 72
73
Chương 73: Kết hôn với đàn ông
74
Chương 74: Hiệp ước bất bình đẳng
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77: Sao không bỏ từ đầu?
78
Chương 78: Tôi sẽ không nuôi
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81: Bệnh viện nhân dân 02
82
Chương 82: Bệnh viện nhân dân 03
83
Chương 83: Cậu muốn đi hưởng tuần trăng mật à?
84
Chương 84: Lấy tiền đập người
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87: Tuần trăng mật
88
Chương 88: Đầu tư cho viện 03
89
Chương 89: Tạo phúc cho dân
90
Chương 90: Bé Lâm ngoan ngoãn
91
Chương 91: Anh phải khám bệnh cho em
92
Chương 92
93
Chương 93: Love’s Sorrow
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101: Phiên ngoại 1.1 – Trở lại lớp 12
102
Chương 102: Phiên ngoại 1.2 – Trở lại lớp 12
103
Chương 103: Phiên ngoại 1.3 – Trở lại lớp 12
104
Chương 104: Phiên ngoại 1.4 – Trở lại lớp 12