Chương 26: Vào ngục

Lý Dung không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Tô Dung Khanh.

Tô Dung Khanh để mặc ánh mắt nàng soi xét mình và bảo trì im lặng.

Rất lâu sau, Lý Dung mới chậm rãi lên tiếng, "Ta nhớ, Tô gia chỉ luôn tận trung với Bệ hạ"

"Vâng", Tô Dung Khanh bình tĩnh nói, "Cho nên, hiện tại Dung Khanh chỉ là Dung Khanh chứ không đại diện cho Tô gia"

Lý Dung hiểu rõ ý tứ của Tô Dung Khanh, nàng khẽ gõ tay lên bàn nhỏ. Bên ngoài tiếng huyên náo trên đường truyền đến, Tô Dung Khanh im lặng chờ đợi câu trả lời của Lý Dung.
"Vì sao lúc này ngài lại chọn theo phe Thái tử?"

Lý Dung chầm chậm lên tiếng, Tô Dung Khanh hạ mắt bình tĩnh đáp, "Hiện tại Bệ hạ đang trong thời kì hưng thịnh nên hiếu chiến, dẫn đến bao nhiêu khổ cực cho dân chúng Đại Hạ. Thêm việc những quyền thần được sủng ái càng khiến sự cực khổ đó nặng nề thêm. Thái tử nhân đức, đề xướng ngoại nho nội đạo[1], tu sinh dưỡng tức[2], Tô Dung Khanh luôn mong mỏi thấy được một thiên hạ như thế nên quyết định đứng về phía Điện hạ"

[1] chủ trương nhân trị chỉ còn là hình thức mà thực chất là dùng đạo đức để trị vì.

[2] sau một cuộc chiến hoặc biến động (khủng hoảng) lớn tìm cách ổn định và khôi phục cuộc sống trước kia của người dân.

"Vậy ngươi cứ đi nói thẳng với Thái tử", Lý Dung rót trà hỏi, "Nói với ta làm gì?"

"Thái tử quá ngay thẳng vô tư, không thể giấu diếm chuyện gì. Tô Dung Khanh không mong để Thái tử biết lập trường hiện tại của mình"

Lý Dung hiểu rõ suy nghĩ của y.
Dù Tô Dung Khanh chỉ đại diện cho bản thân nhưng y vốn là con cháu Tô gia. Nếu Lý Minh biết Tô Dung Khanh đầu quân cho Thái tử, vậy sẽ càng khiến ông thêm nghi kỵ Thái tử.

Hiện tại y đã tìm được cơ hội nói rõ lập trường của mình với nàng. Sau này làm chuyện gì, khi mưu tính cho Lý Xuyên, Lý Dung ít ra còn có thể dùng đến Tô Dung Khanh.

Lý Dung chỉ nghe mà không nói gì, Tô Dung Khanh nghi hoặc ngẩng đầu, không nhịn được hỏi, "Điện hạ?"

"Ngài không cần phải làm những chuyện này", Lý Dung hồi thần, bình tĩnh đáp, "Tô gia đời đời chính trực, Bệ hạ tin tưởng các ngươi là nhờ có sự tận trung đó. Ngài không cần chọn phe, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình. Ngày sau nếu Thái tử xảy ra chuyện gì, các ngươi vẫn có thể sống an ổn. Còn nếu Thái tử có thể đăng cơ", Lý Dung nhìn y nói, "Chỉ cần các ngươi làm tốt chuyện của mình như bây giờ, chỉ cần Bổn cung vẫn còn, Tô gia sẽ mãi luôn là Tô gia"

Tô Dung Khanh nghe nàng nói thế chỉ trầm ngâm không nói, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lý Dung thấy y dường như bất an liền an ủi, "Những lời ta nói không phải để từ chối ý tốt của ngài. Chỉ vì ta cảm thấy", Lý Dung do dự vài phút mới tiếp tục lên tiếng, "Tô công tử vốn là một quân tử thanh thoát, đừng làm vấy bẩn mình bởi những thứ này"

Tuy nàng và Tô Dung Khanh chính thức gặp mặt chỉ sau khi y thất thế, nhưng những gì nàng thấy và nghe về Tô Dung Khanh, chính là bộ dáng chính khách*. Nhưng nàng vẫn còn nhớ kĩ, khi Tô Dung Khanh cùng nàng nói về thời niên thiếu, trong mắt y vẫn còn thấp thoáng vài sự dịu dàng.

(*Chính khách là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng tới chính sách công và ra quyết định. Ở đây Lý Dung nói Tô Dung Khanh chí công vô tư, nghiêm chính liêm minh)

Nàng và Bùi Văn Tuyên sống lại, linh hồn đã là những ông bà lão, chuyện này không thể tránh khỏi. Nhưng nhìn vào Tô Dung Khanh trước mắt vẫn đang ở tuổi thanh xuân, lòng nàng không cầm được sinh ra vài phần muốn bảo vệ y.

Nghe nàng nói thế, Tô Dung Khanh có chút hoảng hốt. Lý Dung phe phẩy quạt trong tay, khẽ ho một tiếng, nói sang đề tài khác, "Tô đại nhân, hãy báo cáo tình hình những sổ sách ở Binh bộ cho ta nghe nào"

Nghe nàng nói thế, Tô Dung Khanh mới hồi thần, cung kính thuật lại toàn bộ những thông tin mình nắm được.

Hai người một trước một sau đi vào Hình bộ, Tô Dung Khanh sớm đã đút lót các quan viên. Lý Dung đi đến phòng cất giữ sổ sách, sau khi lấy hết các cuốn có liên quan đến tình hình biên cương Tây Bắc, nàng cho người đến đối chiếu chúng với nhau.

Số lượng sổ sách rất nhiều, Lý Dung ở trong Binh bộ suốt hai ngày. Hai ngày sau, khi đã đối chiếu sổ sách xong, dưới lệnh do Hình bộ ban ra, nàng liền tập hợp tất cả những người có liên quan về thẩm vấn.

Cùng lúc đó, Lý Dung cũng ra lệnh cho Tịnh Lan phân phó tất cả những người trong phủ Công chúa đến canh gác nhất cử nhất động ở viện Thác Bạt Yến và hỏi thăm tình hình đến núi Cửu Lư của Lý Xuyên.

Nàng biết, ít nhất trong năm ngày tới, biên quan nhất định sẽ truyền tin về. Vì thế trong năm ngày đó, nàng phải sắp xếp mọi chuyện thật ổn thỏa.

Những hành động này của nàng cũng không được tính là lớn. Tra cứu sổ sách và thẩm vấn các quan viên, đối với Dương gia mà nói không được tính là gây ra vết thương to tát. Sổ sách của họ không thể có bất kì sai sót gì, với Ninh phi mà nói, những việc làm này của Lý Dung thậm chí là đang đi sai hướng. Bà vô cùng vui vẻ khi được nhìn Lý Dung như con rắn mất đầu chạy ngược chạy xuôi thế này.

Việc Lý Dung điều tra vụ án của Thác Bạt Yến được tiến hành trong thầm lặng. Ngay cả Tô Dung Khanh, người ngày ngày cùng nàng tra sổ sách cũng không biết nàng chưa từng buông bỏ vụ án của gã.

Tra án liên tiếp bốn ngày, Lý Dung cơ bản đã chỉnh lý xong xuôi những số liệu và hành trình Hình bộ phát quân hưởng cho Dương gia. Lúc nàng vui vẻ cầm khẩu cung ra khỏi Hình bộ thì đã nửa đêm. Vừa đặt chân ra khỏi cửa, Tịnh Lan đã tiến đến thấp giọng nói, "Điện hạ, đã tìm được Thác Bạt Yến"

Nghe thế, Lý Dung càng phấn chấn hơn. Nàng biết một kẻ như Thác Bạt Yến không thể nào dễ dàng bị giết như thế được. Nàng cố gắng kiềm nén cảm xúc, dẫn người đi về phía trước, thấp giọng hỏi, "Người đâu?"

"Ở ngoại thành, vẫn đang truy đuổi"

"Ta lập tức đến đó"

Nói rồi Lý Dung sắp xếp một nhóm người giả vờ hộ tống nàng về phủ Công chúa, còn một nhóm khinh kỵ khác theo nàng trực tiếp ra khỏi thành.

Sau khi đến ngoại ô, đã có người đang đợi nàng ở đấy. Khi thấy Lý Dung, người đó hạ giọng nói, "Điện hạ, đã bắt được gã"

Lý Dung gật đầu, dẫn theo một hàng người vào căn nhà mục nát. Ám vệ đứng vây xung quanh phòng, và ngồi ở giữa chính là một hán tử to lớn bị trói chặt trên ghế. Gã ướt như chuột lột, cả người chi chít những vết thương, trông vô cùng thảm hại.

Lý Dung bước đến trước mặt người đó rồi cười nói, "Lục gia, đã lâu không gặp"

Thác Bạt Yến nghe thấy giọng nàng liền hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Lý Dung hồi lâu mới khàn khàn nói, "Là ngươi"

"Đúng, là ta", Lý Dung gật đầu, "Mấy ngày nay Lục gia sống tốt chứ? Ta còn cho rằng Lục gia đã rời khỏi kinh thành rồi, sao hiện tại vẫn quanh quẩn ngoại ô Hoa Kinh thế này?"

"Ngươi rốt cục là ai?"

Thác Bạt Yến nhìn chằm chằm Lý Dung, trực tiếp hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta là ai ngài chắc cũng đã biết rồi", Lý Dung khẽ cười, "Hiện tại, ta mong Lục gia giúp cho một việc, chỉ bằng một cuốn sổ đó của ngài quả thật không đủ. Lục gia thấy, ngài có thể làm nhân chứng không?"

"Điều này không hợp quy tắc"

Thác Bạt Yến thấp giọng nói, "Nếu Công chúa đã tìm thấy ta thì chắc cũng biết, nghề của chúng ta, có thể chết chứ không thể phản bội lại quy tắc"

"Lục gia, là bọn họ muốn giết ngài trước", Lý Dung dịu dàng nói, "Bọn họ giết ngài, ngài phản công, có gì là không hợp quy tắc?"

Nói rồi, Lý Dung ngồi xổm xuống, cười tít mắt nhìn Thác Bạt Yến, "Lục gia, quy tắc của các ngươi ta hiểu rõ, thông tin của khách hàng tuyệt đối không thể để lộ. Nhưng nếu ngay cả một suy nghĩ trả thù ngươi cũng không có, vậy ngươi còn giấu mấy cuốn sổ đó làm gì?"

"Đây chỉ là uy hiếp", Thác Bạt Yến lạnh lùng mở miệng, "Một khi đã thật sự dùng đến uy hiếp thì đó sẽ chẳng là uy hiếp nữa"

"Ngươi có phải đang sợ rằng, một khi ngươi giao cuốn sổ của Dương gia ra, những thế gia khác đang bị ngươi nắm giữ thông tin sẽ giết ngươi đúng không? Nhưng mà Lục gia à, còn mạng mới có cơ hội bị giết"

"Vậy Người cứ giết ta đi"

Thác Bạt Yến lạnh lùng nói, "Rơi vào tay Người, ta chưa từng nghĩ mình sẽ được sống"

"Lục gia nói đùa rồi, ta sao có thể giết ngài?", Lý Dung dịu dàng nói, "Ngài chỉ sợ mấy thủ đoạn trong thương nghiệp của ngài nên ngài cho rằng", Lý Dung khẽ vỗ vai Thác Bạt Yến, "Bổn cung không làm được sao?"

"Ta nói cho ngài biết, mấy chuyện như dụng hình ấy à", Lý Dung tiến gần về phía Thác Bạt Yến, nhẹ nhàng nói, "Bổn cung còn nghiên cứu nhiều hơn cả mấy người trong thương nghiệp nữa đấy. Người đâu"

Lý Dung đứng thẳng người dậy, nhàn nhạt nói, "Trước tiên rút hết móng tay của gã cho ta"

Nói rồi, Lý Dung đi đến ngồi lên chiếc ghế đã được người ta quét sạch sẽ, cầm lấy ly trà từ người hầu bên cạnh, cười sáng lạn nói, "Lục gia, trời sắp sáng rồi, ba mươi chín đạo hình phạt của thương nghiệp kia sẽ không thể kéo đến tối mai, cho nên ta cho ngài thêm vài hình phạt nhé, thế nào?"

Vừa dứt lời, tiếng kêu thảm thiết của Thác Bạt Yến vang lên, máu tươi bắn thẳng lên váy của Lý Dung. Tuy thế Lý Dung vẫn hạ mắt uống trà, ung dung như không.

Tịnh Lan đứng bên cạnh sắc mặt trắng bệch, Lý Dung nhàn nhạt nói, "Nếu không thoải mái thì ra ngoài đi"

Được nàng cho phép, Tịnh Lan liền lấy tay bụm miệng vội vã rời đi. Lý Dung cầm chén trà lên, ôn hòa nói, "Lục gia, sống trên đời không thể cứ ôm khư khư quy tắc được, phải học cách quan sát tình thế. Bây giờ ngài rời khỏi đây cũng chết, chi bằng ở lại bên cạnh Bổn cung, ngài còn có một con đường sống. Ngài ỷ vào thân thể cứng cáp, có tể chịu được ba mươi chín đạo hình phạt. Nhưng ngài cho rằng, ngài chết rồi là xong chuyện ư? Ngài vẫn còn một thê tử làm tú nương (thợ thêu) ở trấn Thanh Thủy, Lư Châu cùng cậu con trai sắp đến tuổi đi học. Nghe nói ngài đã vì con mình sắp xếp một thân phận để năm sau có thể đến thư viện Phượng Sơn học tập. Có rất nhiều chuyện đừng nên quá cố chấp, ngài nghĩ đi ", Lý Dung nâng mắt cười khẽ, "Nghĩ thật kĩ vào"

Lý Dung nói xong liền quay đầu ra lệnh, "Bôi mật ong lên người gã!"

Vừa dứt lời, Thác Bạt Yến liền lên tiếng, "Ta khai!"

Mọi người đột ngột dừng lại, Lý Dung nâng mắt nhìn vào người đang dùng đôi mắt đầy tơ máu chiếu thẳng vào nàng, gã cắn răng nói, "Ta sẽ cho Người lời khai, nhưng Người phải đảm bảo với ta một chuyện"

"Ta sẽ đón thê tử ngươi đến ở gần ta, con của ngươi sẽ được vào một thư viện tốt hơn thư viện Hương Sơn", Lý Dung biết gã muốn nói gì nên trực tiếp lên tiếng, "Ngươi sẽ làm việc ở phủ Công chúa, chỉ cần ngươi thành thật", Lý Dung nhìn chằm chằm vào Thác Bạt Yến, "Bổn cung sẽ không để người của mình thiệt thòi"

Thác Bạt Yến im lặng không ngừng thở dốc nhìn Lý Dung, rất lâu sau, Lý Dung hất cằm nói, "Đưa giấy bút cho gã"

Người hầu bên cạnh mang giấy bút đến, sau khi Thác Bạt Yến được cởi trói, gã bắt đầu run rẩy viết lời khai.

Gã viết vô cùng khó khăn, sau khi viết xong liền đưa đến cho Lý Dung. Nàng nhìn một lượt, sau khi xác nhận chúng không có vấn đề gì liền phân phó người hầu sắp xếp Thác Bạt Yến đến chỗ Lý Xuyên. Khi mọi chuyện đã xong xuôi, nàng mới lên xe ngựa quay về phủ Công chúa.

Cả đêm nàng không ngủ, ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần và tính toán sự sắp xếp hiện tại.

Chứng cứ Dương gia tham ô quân hưởng ở Hoa Kinh về cơ bản đã đầy đủ. Có sổ sách ở Binh bộ, lời khai của Thác Bạt Yến, còn có sổ ghi chép riêng của gã và tất cả lời khai của những người có liên quan, nàng đều lấy được hết rồi. Tiếp theo, Lý Dung chỉ cần lấy được sổ sách ở biên quan là được.

Trong lòng nàng đang tính toán bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa. Xe ngựa bất chợt dừng lại, nàng nghe thấy có người hỏi, "Trên xe có phải là Bình Lạc Công chúa Điện hạ?"

Nàng ra hiệu cho Tịnh Lan, nàng ta vén màn che, lú đầu ra liền thấy người của Hình bộ đang đứng vây quanh. Tịnh Lan chau mày hỏi, "Các vị là...?"

"Hạ quan Đốc bổ ti Vương Thanh đến truyền khẩu dụ của Bệ hạ, mấy ngày gần đây, Bình Lạc Công chúa lạm dụng quyền chức giải quyết việc riêng trái pháp luật. Người lấy danh nghĩa điều tra vụ án này để chèn ép các quan viên, hơn nữa còn cấu kết với nghi phạm Bùi Văn Tuyên nhằm mưu hại người khác. Người sẽ bị cấm túc một tháng, vụ án Thác Bạt Yến thì giao cho Hình bộ xử lý"

Nghe đến đây, Tịnh Lan ngẩn người. Nàng ta quay đầu lại nhìn Lý Dung đang vén màn bước ra, không biết phải nói gì.

Thác Bạt Yến đã nằm trong tay bọn họ, chỉ cần giao gã ra, Lý Dung sẽ không bị bắt vào Hình bộ, Bùi Văn Tuyên cũng sẽ được thả.

Tuy thế Lý Dung không nói gì, Tịnh Lan cũng chẳng dám nhiều lời. Lý Dung nhìn nam nhân trước mặt, cười cười ôn hòa nói, "Bổn cung phải bị áp giải đến đó sao?"

Vương Thanh cung kính nhường đường, vội vàng nói, "Ti chức đi theo Người là được"

Lý Dung gật đầu, nàng phân phó cho Tịnh Mai đang ngồi trong xe, "Ngươi về dẫn theo ít người đến nhà lao dọn dẹp trước đi"

Tịnh Mai cung kính lĩnh mệnh, nàng ta xuống xe dẫn theo một nhóm người đến Hình bộ trước. Lý Dung quay lại ngồi trên xe, nhắm mắt im lặng.

Chẳng bao lâu sau, nàng đã đến nhà lao của Hình bộ. Vương Thanh đi ở phía trước, lễ độ cung kính, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, chỉ cần Lý Xuyên chưa thất thế, việc Lý Dung đến Hình bộ chỉ là hình thức mà thôi.

"Vương đại nhân", Lý Dung dịu dàng nói, "Ta có thể chọn phòng giam để ở không?"

"Đương nhiên là được", hiện tại khi nhìn Lý Dung, trong lòng Vương Thanh vẫn không ngừng run rẩy, chỉ sợ bản thân chọc giận vị kim chi ngọc diệp này, hắn vội vã hỏi, "Điện hạ nhìn trúng căn phòng nào ạ?"

"Ta có thể ở phòng giam bên cạnh Bùi đại nhân được không?"

Lý Dung mỉm cười, "Có người quen bên cạnh sẽ đỡ sợ hơn"

"Điện hạ nói phải", Vương Thanh nhíu mày nói, "Công chúa và Bùi đại nhân đều liên quan đến vụ án này, vốn phải ở gần nhau"

Nói xong, Vương Thanh dẫn Lý Dung đến bên trong cùng của nhà lao.

Phòng giam ở cuối được bày trí vô cùng đặc biệt, rõ ràng là dùng cho các đại quan quý tộc. Nơi này chỉ có một chỗ rẽ, vài phòng giam thưa thớt chung quanh, trừ Bùi Văn Tuyên đang nằm bên trong đọc sách ra thì chẳng còn ai ở đây cả.

Vốn đang nằm trên giường đọc một cuốn du ký, khi thấy Lý Dung bước vào, Bùi Văn Tuyên liền đứng dậy đặt sách lên chiếc bàn nhỏ rồi khoanh tay dựa vào bức tường bên cạnh, híp mắt cười nhìn Lý Dung.

Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên đang nhìn sang, trước tiên nàng chọn căn phòng giam bên cạnh hắn rồi cho người sắp xếp lại bên trong. Khi mọi chuyện đã hoàn tất, nàng đi đến trước mặt Bùi Văn Tuyên, hắn quan sát nàng từ đầu đến chân rồi mở miệng hỏi, "Điện hạ sao nhanh thế đã vào đây rồi, không phải là vì nhớ vi thần đó chứ?"

Lý Dung hi hi cười, dùng quạt che đi nửa gương mặt đáp, "Xem ra, ngoài miệng lưỡi tiến bộ không ít thì Bùi đại nhân chẳng học được gì khi ở trong này cả"

"Cũng thường thôi ạ", Bùi Văn Tuyên gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói, "Điện hạ vốn nói hằng ngày sẽ đến thăm vi thần một lần, kết quả vi thần đợi đã mấy ngày mà không thấy bóng dáng Điện hạ đâu. Mỗi ngày thần đều ngày nhớ đêm mong, không thể chợp mắt, trông ngóng từng giây, tự tìm vui trong đau khổ. Hiện tại đã có thể gặp được Người, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, quá đỗi xúc động, nếu có mạo phạm Người, vẫn mong Điện hạ thứ tội"

Nghe Bùi Văn Tuyên nói ra mấy câu chọc cười như thế, Lý Dung liền dùng quạt che mặt cười không ngừng.

Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung vui vẻ liền biết bên ngoài không có gì đáng ngại, hắn nhỏ giọng hỏi, "Đã làm xong cả rồi chứ?"

"Hai việc làm xong được một việc"

Lý Dung nói rồi nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng nói, "Đợi chốc nữa bàn sau"

Tịnh Lan và Tịnh Mai đem đồ vào trong, sau khi quét dọn phòng giam sạch sẽ, bọn họ đặt thêm huân hương và màn che ở trước cửa phòng giam. Chỉ trong chưa đầy một khắc, phòng giam nhìn chẳng khác gì phòng ngủ của Lý Dung là bao. Sắp xếp đâu vào đó xong, Tịnh Lan bàn với Lý Dung thời gian vào thăm nàng hằng ngày. Khi Lý Dung bước

Chapter
1 Chương 1: Giết nhau
2 Chương 2: Hồi ức
3 Chương 3: Tuyển phu
4 Chương 4: Xuân yến
5 Chương 5: Giữ người
6 Chương 6: Gây khó dễ
7 Chương 7: Đánh cờ
8 Chương 8: Lời thề
9 Chương 9: Từ biệt
10 Chương 10: Uy hiếp
11 Chương 11: Cãi nhau
12 Chương 12: Giãi bày
13 Chương 13: Hối hận
14 Chương 14: Được cứu
15 Chương 15: Lý Xuyên
16 Chương 16: Giao ước
17 Chương 17: Thuyết phục
18 Chương 18: Ám sát
19 Chương 19: Chủ thẩm
20 Chương 20
21 Chương 21: Tìm chứng cứ
22 Chương 22: Dung Dung
23 Chương 23: Giấc mộng xưa
24 Chương 24: Đến núi bái phỏng
25 Chương 25: Dựa dẫm
26 Chương 26: Vào ngục
27 Chương 27: Mẫu đơn
28 Chương 28: Phủi hoa
29 Chương 29: Hoà thuận
30 Chương 30: Sự khác biệt
31 Chương 31: Hạ màn
32 Chương 32: Ban hôn
33 Chương 33: Nhu phi
34 Chương 34: Lạc Thần
35 Chương 35: Lễ vật
36 Chương 36: Thành thân
37 Chương 37: Dạ đàm
38 Chương 38: Cung yến
39 Chương 39: Bùi gia
40 Chương 40: Sòng bạc
41 Chương 41: Hái hoa
42 Chương 42: Tuyển phi
43 Chương 43: Thất tịch
44 Chương 44: Tiếc nuối
45 Chương 45: Đáp lại
46 Chương 46: Phản cốt
47 Chương 47: Tranh đoạt
48 Chương 48: Giám sát ti
49 Chương 49: Liêu nhân
50 Chương 50: Kết làm đồng minh
51 Chương 51: Phiền phức
52 Chương 52: Gây khó dễ
53 Chương 53: Tỉnh ngộ
54 Chương 54: Bẫy rập
55 Chương 55: Bị đánh
56 Chương 56: Bị thương
57 Chương 57: Quyết tâm
58 Chương 58: Che dù
59 Chương 59: Tiến công
60 Chương 60: Giành gia tài
61 Chương 61: Câu dẫn
62 Chương 62: Bảo vệ
63 Chương 63: Chuyện cũ
64 Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65 Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66 Chương 66: Cầu hôn
67 Chương 67: Trở về
68 Chương 68: Quân ân
69 Chương 69: Ngày sau
70 Chương 70: Kết quả vụ án
71 Chương 71: Chuyển giao án
72 Chương 72: Thương nghị
73 Chương 73: Công đạo
74 Chương 74: Người chết sống lại
75 Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76 Chương 76: Từ biệt
77 Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78 Chương 78: Ám sát
79 Chương 79: Chạm đến trái tim
80 Chương 80: Bàn bạc
81 Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82 Chương 82: Tiếng lòng
83 Chương 83: Bày tỏ
84 Chương 84: Chiến thuật
85 Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86 Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87 Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88 Chương 88: Vu khống
89 Chương 89: Chứng minh thân phận
90 Chương 90: Thảo luận
91 Chương 91: Giữ lời
92 Chương 92: Sai lầm
93 Chương 93: Năm mới
94 Chương 94: Sủi cảo
95 Chương 95: Tiến triển
96 Chương 96: Đấu nhạc*
97 Chương 97: Dỗ dành
98 Chương 98: Điều nhiệm*
99 Chương 99: Nam đoàn*
100 Chương 100: Chân dung
101 Chương 101: 101: Ban Thưởng
102 Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103 Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104 Chương 104: 104: Đau Lòng
105 Chương 105: 105: Tính Kế
106 Chương 106: 106: Lý Do
107 Chương 107: 107: Nhân Đao
108 Chương 108: 108: Thê Tử
109 Chương 109: 109: Lá Bùa
110 Chương 110: 110: Những Lá Thư
111 Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112 Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113 Chương 113: 113: Hòa Ly
114 Chương 114: 114: Phản Công
115 Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116 Chương 116: 116: Bày Cục
117 Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118 Chương 118: Hạnh Ngộ
119 Chương 119: Con Đường Phía Trước
120 Chương 120: Chia Phủ
121 Chương 121: Hẹn gặp mặt
122 Chương 122: Lựa chọn
123 Chương 123: Xuân phong lâu
124 Chương 124: Vũ cơ
125 Chương 125: Thượng tấu
126 Chương 126: Phát cháo
127 Chương 127: Nguyệt lão
128 Chương 128: Nhân gian
129 Chương 129: Đêm hội (2)
130 Chương 130: Bể tắm
131 Chương 131: Cáo trạng
132 Chương 132: Đêm về
133 Chương 133: Vi phu
134 Chương 134: Dựa vào
135 Chương 135: Lệnh trưng binh
136 Chương 136: Xung đột
137 Chương 137: Tống tiền
138 Chương 138: Tương lai
139 Chương 139: Hỏi khám
140 Chương 140: Vấn đề nan giải
141 Chương 141: Thu lưới
142 Chương 142: Nghỉ ngơi
143 Chương 143: Bắt người
144 Chương 144: Uy hiếp
145 Chương 145: Châm chọc
146 Chương 146: Kết án
147 Chương 147: Trở về
148 Chương 148: Ếch tới rồi
149 Chương 149: Chuẩn bị
150 Chương 150: Hỏi tội
151 Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152 Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153 Chương 153: Lấy thân làm cầu
154 Chương 154: Tuyệt giao
155 Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156 Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157 Chương 157: Túi hương
158 Chương 158: Ngã vực
159 Chương 159: Chân tướng
160 Chương 160: Hồi phủ
161 Chương 161: Mang thai
162 Chương 162: Làm rõ
163 Chương 163: Vận mệnh
164 Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165 Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166 Chương 166: Bắt đầu lại
167 Chương 167: Quỳ xuống
168 Chương 168: Kết cục
169 Chương 169: Toàn văn hoàn
170 Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171 Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ
Chapter

Updated 171 Episodes

1
Chương 1: Giết nhau
2
Chương 2: Hồi ức
3
Chương 3: Tuyển phu
4
Chương 4: Xuân yến
5
Chương 5: Giữ người
6
Chương 6: Gây khó dễ
7
Chương 7: Đánh cờ
8
Chương 8: Lời thề
9
Chương 9: Từ biệt
10
Chương 10: Uy hiếp
11
Chương 11: Cãi nhau
12
Chương 12: Giãi bày
13
Chương 13: Hối hận
14
Chương 14: Được cứu
15
Chương 15: Lý Xuyên
16
Chương 16: Giao ước
17
Chương 17: Thuyết phục
18
Chương 18: Ám sát
19
Chương 19: Chủ thẩm
20
Chương 20
21
Chương 21: Tìm chứng cứ
22
Chương 22: Dung Dung
23
Chương 23: Giấc mộng xưa
24
Chương 24: Đến núi bái phỏng
25
Chương 25: Dựa dẫm
26
Chương 26: Vào ngục
27
Chương 27: Mẫu đơn
28
Chương 28: Phủi hoa
29
Chương 29: Hoà thuận
30
Chương 30: Sự khác biệt
31
Chương 31: Hạ màn
32
Chương 32: Ban hôn
33
Chương 33: Nhu phi
34
Chương 34: Lạc Thần
35
Chương 35: Lễ vật
36
Chương 36: Thành thân
37
Chương 37: Dạ đàm
38
Chương 38: Cung yến
39
Chương 39: Bùi gia
40
Chương 40: Sòng bạc
41
Chương 41: Hái hoa
42
Chương 42: Tuyển phi
43
Chương 43: Thất tịch
44
Chương 44: Tiếc nuối
45
Chương 45: Đáp lại
46
Chương 46: Phản cốt
47
Chương 47: Tranh đoạt
48
Chương 48: Giám sát ti
49
Chương 49: Liêu nhân
50
Chương 50: Kết làm đồng minh
51
Chương 51: Phiền phức
52
Chương 52: Gây khó dễ
53
Chương 53: Tỉnh ngộ
54
Chương 54: Bẫy rập
55
Chương 55: Bị đánh
56
Chương 56: Bị thương
57
Chương 57: Quyết tâm
58
Chương 58: Che dù
59
Chương 59: Tiến công
60
Chương 60: Giành gia tài
61
Chương 61: Câu dẫn
62
Chương 62: Bảo vệ
63
Chương 63: Chuyện cũ
64
Chương 64: Tranh chấp trên triều 1
65
Chương 65: Tranh chấp trên triều 2
66
Chương 66: Cầu hôn
67
Chương 67: Trở về
68
Chương 68: Quân ân
69
Chương 69: Ngày sau
70
Chương 70: Kết quả vụ án
71
Chương 71: Chuyển giao án
72
Chương 72: Thương nghị
73
Chương 73: Công đạo
74
Chương 74: Người chết sống lại
75
Chương 75: Khám nghiệm tử thi
76
Chương 76: Từ biệt
77
Chương 77: Nụ hôn trong đêm
78
Chương 78: Ám sát
79
Chương 79: Chạm đến trái tim
80
Chương 80: Bàn bạc
81
Chương 81: Hẻm núi Hồ Điệp
82
Chương 82: Tiếng lòng
83
Chương 83: Bày tỏ
84
Chương 84: Chiến thuật
85
Chương 85: Lạt mềm buột chặt 1
86
Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2
87
Chương 87: Lạt mềm buộc chặt 3
88
Chương 88: Vu khống
89
Chương 89: Chứng minh thân phận
90
Chương 90: Thảo luận
91
Chương 91: Giữ lời
92
Chương 92: Sai lầm
93
Chương 93: Năm mới
94
Chương 94: Sủi cảo
95
Chương 95: Tiến triển
96
Chương 96: Đấu nhạc*
97
Chương 97: Dỗ dành
98
Chương 98: Điều nhiệm*
99
Chương 99: Nam đoàn*
100
Chương 100: Chân dung
101
Chương 101: 101: Ban Thưởng
102
Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ
103
Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
104
Chương 104: 104: Đau Lòng
105
Chương 105: 105: Tính Kế
106
Chương 106: 106: Lý Do
107
Chương 107: 107: Nhân Đao
108
Chương 108: 108: Thê Tử
109
Chương 109: 109: Lá Bùa
110
Chương 110: 110: Những Lá Thư
111
Chương 111: 111: Thuyền Hoa
112
Chương 112: 112: Muôn Ngàn Ánh Đèn
113
Chương 113: 113: Hòa Ly
114
Chương 114: 114: Phản Công
115
Chương 115: 115: Hồ Toàn Vũ
116
Chương 116: 116: Bày Cục
117
Chương 117: Đốt Tấu Sự Thính
118
Chương 118: Hạnh Ngộ
119
Chương 119: Con Đường Phía Trước
120
Chương 120: Chia Phủ
121
Chương 121: Hẹn gặp mặt
122
Chương 122: Lựa chọn
123
Chương 123: Xuân phong lâu
124
Chương 124: Vũ cơ
125
Chương 125: Thượng tấu
126
Chương 126: Phát cháo
127
Chương 127: Nguyệt lão
128
Chương 128: Nhân gian
129
Chương 129: Đêm hội (2)
130
Chương 130: Bể tắm
131
Chương 131: Cáo trạng
132
Chương 132: Đêm về
133
Chương 133: Vi phu
134
Chương 134: Dựa vào
135
Chương 135: Lệnh trưng binh
136
Chương 136: Xung đột
137
Chương 137: Tống tiền
138
Chương 138: Tương lai
139
Chương 139: Hỏi khám
140
Chương 140: Vấn đề nan giải
141
Chương 141: Thu lưới
142
Chương 142: Nghỉ ngơi
143
Chương 143: Bắt người
144
Chương 144: Uy hiếp
145
Chương 145: Châm chọc
146
Chương 146: Kết án
147
Chương 147: Trở về
148
Chương 148: Ếch tới rồi
149
Chương 149: Chuẩn bị
150
Chương 150: Hỏi tội
151
Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết
152
Chương 152: Không nhẫn tâm (1)
153
Chương 153: Lấy thân làm cầu
154
Chương 154: Tuyệt giao
155
Chương 155: Cuộc đi săn mùa Đông (1)
156
Chương 156: Cuộc đi săn mùa Đông (2)
157
Chương 157: Túi hương
158
Chương 158: Ngã vực
159
Chương 159: Chân tướng
160
Chương 160: Hồi phủ
161
Chương 161: Mang thai
162
Chương 162: Làm rõ
163
Chương 163: Vận mệnh
164
Chương 164: Ước mơ của Lý Xuyên
165
Chương 165: Rời khỏi kinh thành
166
Chương 166: Bắt đầu lại
167
Chương 167: Quỳ xuống
168
Chương 168: Kết cục
169
Chương 169: Toàn văn hoàn
170
Chương 170: Ngoại truyện 1 - Kiếp trước
171
Chương 171: Ngoại truyện 2 - Mất trí nhớ