Chương 27: 27: Hành Phòng

Bắc Đường Du đem kẽ môi Phong Chi Danh tách ra, chạm lướt qua răng y đến đầu lưỡi, cảm giác háo hức khó tả.

Phong Chi Danh để mặc cho Bắc Đường Du thích khám phá thế nào thì khám phá thế nấy, bàn tay chậm rãi vuốt dọc từ vai đến eo hắn trong lúc hôn.

Hắn đắm chìm trong vị ngọt đầu lưỡi, cơ thể phiếm hồng lên, đụng chạm vào y phục Phong Chi Danh lại sinh ra chút khó chịu thô ráp.

Vì vậy, nhân lúc nụ hôn đang quá đà, hắn hạ tay tháo đi thắt lưng của Phong Chi Danh.
Phong Chi Danh nhíu mày, bất ngờ kết thúc nụ hôn và lật người Bắc Đường Du đè dưới thân: "Không cần cởi sớm như vậy.

Ta còn phải đến luyện dược đường lấy chút thuốc."
Bắc Đường Du nắm cổ áo Phong Chi Danh sốc lên: "Ngươi chưa gì đã muốn bỏ chạy?"
"Không phải! Chỗ kia của nam nhân khác với nữ nhân, nếu không bôi chút thuốc sẽ bị đau."
Bắc Đường Du vẫn là tâm lý phòng hờ, sợ rằng Phong Chi Danh đi rồi không trở lại, cương quyết nói: "Không cần, ta chịu được."
Phong Chi Danh cười bằng ánh mắt nhìn hắn.

Hắn hóa thẹn quay đầu sang hướng khác, lồng ngực phập phồng: "Ngươi đừng trêu chọc ta nữa.

Da mặt ta còn chưa đủ dày hay sao?"
Phong Chi Danh hơi nghiêng người ra phía ngoài giường, chìa lòng bàn tay phải tiếp sàn nói: "Vậy cũng phải để ta thả chúng đi trước.

Ngươi sợ rắn mà."
Linh Tê và Linh Chiếu một vàng một trắng từ ống tay áo Phong Chi Danh trườn nhanh xuống sàn và ngoan ngoãn bò ra phía cửa.

Bắc Đường Du ngóc đầu nhìn mà kinh hãi, xém chút quên mất trong người quốc sư nhà hắn nuôi rắn.

Nếu bọn họ thân mật, đám rắn bò sang chỗ hắn, chắc là hắn bất tỉnh tại chỗ.

Phong Chi Danh thả màn giường xuống, ôn nhu hôn lên chóp mũi Bắc Đường Du rồi tới môi hắn.

Vẫn là quốc sư biết cách điều khiển tâm trạng người khác.

Nụ hôn của y khiến hắn thỏa mãn hơn khi nãy rất nhiều, nhưng mà y lại nhanh chóng chuyển từ môi đến cổ, cắn nhẹ lên yết hầu hắn khiêu khích.

Bắc Đường Du ngửa cổ lên cao, trút xuống gánh nặng.

Phong Chi Danh đã thế này rồi chắc sẽ không bỏ chạy nữa.

Đang lúc hắn vừa thở phào, đầu nhũ phải đã bị hàm răng Phong Chi Danh giữ lấy và kéo căng ra, trong khi móng tay y lại cố tình nhấn đầu nhũ trái xuống thật sâu rồi xoay vòng.

Lòng hắn ngũ vị tạp trần, cảm thấy cái thở phào vừa rồi có phần không đúng lắm.

Phong Chi Danh dùng răng chơi đùa một hồi thì dứt khoát ngậm luôn đầu nhũ vào miệng nút mạnh, phía còn lại cũng không quên kéo căng hơn trước.

Bắc Đường Du rất sợ đầu nhũ bị đứt, thổn thức không yên nhưng không dám ngăn Phong Chi Danh lại.

Hắn sợ ngăn rồi thì Phong Chi Danh không làm nữa, khi ấy sẽ thành dã tràng xe cát.
Phong Chi Danh đùa bỡn cho đến khi hai đầu nhũ cứng lại thì hôn dần tới bụng hắn, xoáy lưỡi vào cuống rốn làm hắn nhột đến mức kêu khẽ, sau đó lại tiến thấp hơn.

Mặc dù da thịt Bắc Đường Du không mềm mịn như nữ nhân, cũng không đến nỗi sáng bóng tựa mặt trăng nhưng những đường cong cơ thể vô cùng rõ ràng.

Cái cần đầy đặn thì đầy đặn, cái cần mảnh khảnh thì mảnh khảnh, làn da săn chắc trắng ngà, sờ cũng thật thích tay.

Phong Chi Danh cởi bỏ hết vải vóc còn sót lại trên người Bắc Đường Du ném vào góc giường rộng lớn, buồn cười nhìn nhục bổng của hắn như cây nấm nhỏ đang ngủ say, hoàn toàn không có tí sinh lực nào của người nam nhân.

Y đưa tay tuốt lộng trong khi vẫn tiếp tục hôn lên bắp đùi hắn kéo dài đến tận đầu gối.

Bắc Đường Du cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể cứ như một lò lửa đang thổi lên phần phật.

Đầu lưỡi của Phong Chi Danh có mát lạnh đến mấy cũng không thể khiến hắn hạ nhiệt được, ngược lại y càng liếm thì hắn càng nóng hơn.
"A...phu quân...nơi đó..."
Phong Chi Danh nhận ra cây nấm nhỏ chưa gì đã to lên, cười trêu: "Ngươi đó, đúng là thiếu niên chưa từng trải, nhưng ta lại thích sự chưa từng trải này."
Phong Chi Danh khều lên đầu khấc nóng nảy mấy cái.

Bắc Đường Du như bị đánh trúng điểm chí mạng, hoảng loạn xuất ra.

Bắc Đường Du lấy hai tay che mặt ngượng ngùng hỏi: "Nhanh quá phải không?"
"Từ từ sẽ quen."
Phong Chi Danh trườn ra trước hôn xoa dịu Bắc Đường Du.

Những ngón tay dính dầy dịch thể của y kiên nhẫn đánh thức cây nấm nhỏ vừa rũ xuống có thể trồi lên một lần nữa.

.

Truyện Ngôn Tình
Bắc Đường Du quấn lấy cổ y, co cụm cả người lại vì sự kích thích ngày càng nóng bỏng hơn.

Ban đầu hắn còn suy nghĩ thật nhiều, giờ lại không muốn nghĩ đến gì nữa.

Lần này Bắc Đường Du cố chống chọi lâu hơn lần trước, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được lại xuất đầy tay Phong Chi Danh.

Phong Chi Danh xoa qua xoa lại dịch thể ướt át trên mấy ngón tay, cắn vành tai Bắc Đường Du khen: "Không tệ!" Bắc Đường Du sướng đến hỏng não, lại vì chút khen ngợi này mà thấy vui lòng.
Tuy nhiên, hắn chưa vui được bao lâu cơ mặt liền đại biến cứng đờ lại.

Phong Chi Danh mượn sự ướt át kia tiến nhập một ngón tay vào hậu huyệt chật khít.

Bên trong dày đặc nếp thịt căng mọng, chính y cũng bị làm cho ngơ ngẩn một trận.

Các nếp thịt này hút lấy ngón tay y, mềm mại nhu thuận, thật sự khiến y khó rời tay đi.
"Du nhi, đừng ép chặt quá!" Phong Chi Danh thổi vào tai hắn, giọng khàn đi thấy rõ.

Trái tim Bắc Đường Du nhảy rộn lên.

Đây là lần đầu tiên Phong Chi Danh gọi tên hắn, lại gọi tình tứ như vậy, khiến hắn khó phân  biệt được là thật hay mơ.

Hắn thử cắn vai áo y một cái.

Y chỉ nhíu mày chứ không phản kháng, cứ tưởng là hắn đau quá không chịu nổi.
"Mở chân rộng hơn, không có gì phải ngại.

Rộng hơn ta mới vào dễ dàng được." Phong Chi Danh nhắc nhở.
Bắc Đường Du ngoan ngoãn phối hợp.

Phong Chi Danh đút thêm ngón tay thứ hai, vẫn là cảm giác chặt không thể tả, may mà có dịch thể bôi trơn mới giảm đi phần nào khó khăn.

Có điều, đến ngón tay thứ ba, Bắc Đường Du không chịu được nữa bắt đầu thở dốc.

Hắn rất đau, nhưng hiển nhiên hắn sẽ không buộc Phong Chi Danh ngừng lại.

Vì người hắn yêu, đau đớn cách mấy thì hắn cũng tình nguyện chịu.
"Của ta...lớn hơn thế này nữa." Phong Chi Danh khổ não nói.

"Ta sợ ngươi..."
"Không được dừng!" Bắc Đường Du dùng cặp mắt long lanh xinh đẹp ngước nhìn Phong Chi Danh hăm he.

Phong Chi Danh không sợ mà còn hưng phấn hơn, liếm ngoài vành môi hắn: "Cũng được, chắc là chỉ đau lúc đầu thôi, sau đó ngươi sẽ thích."
Bắc Đường Du ngay lúc này lại không muốn cãi với y, hít sâu mùi trầm hương thanh lãnh trên người y, nháy mắt đồng thuận theo: "Hiện tại ta cũng đã thích rồi."

"Yêu nghiệt!"
Phía dưới của Phong Chi Danh thức tỉnh, buộc y phải thu hồi tay, thoát dần y phục ném chung một đống với y phục của Bắc Đường Du.

Bắc Đường Du mân mê từ gân cổ y xuống dưới xương ngực vạm vỡ, nôn nao đến mức tim sắp nhảy vụt khỏi lồng ngực: "Phu quân của ta." Hắn đã luôn muốn gọi như vậy từ rất lâu rồi, từ cái lần Phong Chi Danh cứu thoát hắn, ánh mắt hai người nóng hổi chạm phải nhau, hắn đã muốn chiếm hữu người nam nhân này cho riêng mình.

Phong Chi Danh là của một mình hắn.

Không ai có thể cướp đoạt.

Không ai có thể tranh giành.

Phong Chi Danh nâng nhục bổng cường đại nổi đầy gân tím đến trước miệng huyệt của Bắc Đường Du.

Bắc Đường Du nhận ra hơi nóng khủng bố đang áp đảo miệng huyệt, kinh tâm hít sâu nhưng vẫn ngoan cố muốn thử.

Hắn đưa người nhích tới, toàn tâm toàn ý muốn hiến dâng cho Phong Chi Danh.

Phong Chi Danh vuốt má hắn, tia nhìn ẩn nhẫn yêu thương: "Nếu đau thì nói ta dừng lại."
Bắc Đường Du gật nhẹ, nhưng mà hắn thầm nói với lòng, có chết cũng không dừng lại.
Phong Chi Danh tiến vào.

Đầu khấc gian nan vượt qua các nếp thịt chằng chịt lấp dần mọi khoảng trống bên trong.

Bắc Đường Du đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý nhưng vẫn chịu không được thét lên, mồ hôi nhỏ ra thành giọt lớn chảy xuống mép tai hắn.

Hắn cong cả người bấu tay vào chăn, hơi thở đứt quãng thành từng đoạn.
"Đau lắm sao?" Phong Chi Danh thương xót ngừng lại.
Bắc Đường Du lắc đầu, vươn tay ra đòi ôm Phong Chi Danh.

Phong Chi Danh liền nhích người tới cho hắn ôm.

Không ngờ, vì y chuyển động, vị trí tiếp xúc co rút lại khiến cho hắn càng thêm đau.
"Vào hết đi! Ta muốn phu quân ở sâu nhất trong ta."
Phong Chi Danh xoa đầu hắn đẩy tới.

Hắn ứa nước mắt nhưng không kêu ca tiếng nào nữa.

Cả người run rẩy ôm lấy y như cục bột nhão.
"Từ từ cảm nhận ta sẽ hết đau thôi." Phong Chi Danh ân cần dỗ dành, vừa chầm chậm di chuyển vừa xoa vào nhục bổng hắn phân tán sức tập trung.
Bắc Đường Du đinh ninh trong bụng nhục bổng của Phong Chi Danh thật lớn, hoặc vả là nhục bổng của mọi nam nhân trưởng thành đều lớn như thế, chẳng qua hắn còn chưa bước qua tuổi hai mươi nên mới mơ hồ chưa rõ mà thôi.

Đầu khấc bén nhọn như mũi tên ra khỏi cung, nhích tới đâu thì nơi đó liền bị gảy động đến kinh hồn bạt vía, cộng thêm việc Phong Chi Danh cứ nhấn nhá cây nấm nhỏ của hắn gia tăng thêm sự ma sát.

Hắn tứ bề đều bị công kích, hai mắt mê ly lấp đầy dục vọng, rất nhanh từ đau đớn tột cùng chuyển thành h@m muốn khó cưỡng lại.

Hắn chỉ muốn cảm nhận Phong Chi Danh rõ ràng hơn.

Cảm nhận y đang ra vào nhịp nhàng trong cơ thể mình.

Mỗi một tấc tiếp xúc đều nóng ấm đến độ nung chết hắn, mà hắn lại không cách nào chán ghét được, chỉ cầu nhiều hơn nữa.
Bắc Đường Du dán vào lồng ngực cường tráng của Phong Chi Danh, nút lên từng tấc xương ngực y: "Phu quân, thật thoải mái.

A....ưm...ngươi làm ta thật thoải mái."
"Vậy ngươi thả lỏng một chút, vẫn còn rất chặt."
Bắc Đường Du nghe ra chất giọng của Phong Chi Danh cũng run lên như hắn, dần dần không còn kiểm soát được chính mình nữa.

Hắn cố mở rộng chân hơn nữa, bất quá vẫn không thể nào thả lỏng được.

Mỗi khi Phong Chi Danh đỉnh tới, trong người hắn như có điện quang chạy qua rần rần đến tê dại khiến hậu huyệt tự giác co rút vì đau thốn.

"Thế này đã được chưa?" Bắc Đường Du bất lực hỏi.
Máu nóng trong người Phong Chi Danh dồn hết lên nhục bổng, càng to thêm một vòng: "Ngươi siết ta sắp gãy."
Bắc Đường Du vừa tê rần cả người vừa cố cười: "Nếu vậy chỉ có thể trách...a...là phu quân quá yếu."
Phong Chi Danh nhếch cao khóe môi, bóp chặt cây nấm nhỏ hành hạ.

Bắc Đường Du thất thố xuất ra, liền nghe Phong Chi Danh cười nhỏ: "Vậy xem như vi phu yếu thật đi."
Phong Chi Danh nói một đằng lại làm một nẻo, bất ngờ gia tăng lực độ, hai bàn tay thảnh thơi cũng chuyển đến hai đầu nhũ của hắn ngắt nhéo.

Hắn co quắp chân tay, đôi mắt ướt đẫm, bờ môi mỏng mím chặt đến thống khổ.

Nhưng rồi, hắn tự hỏi vì sao phải kìm nén nhỉ? Phong Chi Danh cố tình dày vò hắn, thế thì hắn tỏ ra mặt dày cho y xem, coi thử ai xấu xa hơn ai?
Bắc Đường Du mở miệng rên rỉ: "Á a...a...phu quân...thật sướng chết ta.

Ngươi còn như vậy, ta sẽ rên cho cả phủ nghe mất."
Lần đầu Phong Chi Danh nhịn.
"Phu quân...ôi không...sắp nát cả rồi.

Ngươi đừng mạnh như vậy..."
Lần thứ hai Phong Chi Danh vẫn nhịn.

Không muốn nói thẳng ra là ai đang quấn chặt trên người ai không buông.
"Phu quân...ta rên thật đó...ngày mai ngươi không còn mặt mũi gì nữa đâu...a...nóng quá...thích chết đi được!"
Lần thứ ba Phong Chi Danh gầm một tiếng xuất ra, sau đó lật người của hắn lại như lật bánh tiếp tục tiến vào.

Hắn quỳ mọp trên tứ chi, đỉnh điểm còn đang thống khoái tột cùng chưa kịp dập xuống đã có thêm cơn sóng khác ùa tới.

Phong Chi Danh thách thức hắn:
"Có thể thử.

Du nhi, thử xem là tiếng của ngươi lớn hay sức của ta dai?".

Chapter
1 Chương 1: 1: Giao Dịch
2 Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3 Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4 Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5 Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6 Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7 Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8 Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9 Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10 Chương 10: 10: Manh Mối
11 Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12 Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13 Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14 Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15 Chương 15: 15: Bày Tỏ
16 Chương 16: 16: Đào Mộ
17 Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18 Chương 18: 18: Kết Án
19 Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20 Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21 Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22 Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23 Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24 Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25 Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26 Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27 Chương 27: 27: Hành Phòng
28 Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29 Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30 Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31 Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32 Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33 Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34 Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35 Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36 Chương 36: 36: Dạ Yến
37 Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38 Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39 Chương 39: 39: Bày Kế
40 Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41 Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42 Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43 Chương 43: 43: Xích Hào
44 Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45 Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46 Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47 Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48 Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49 Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50 Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51 Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52 1: Giao Dịch
53 2: Gặp Quốc Sư
54 3: Họp Mặt Gia Tộc
55 4: Lại Gặp Quốc Sư
56 5: Ngày Thành Thân
57 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58 7: Cái Chết Của A Cát
59 8: Quốc Sư Trở Về
60 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61 10: Manh Mối
62 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66 15: Bày Tỏ
67 16: Đào Mộ
68 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69 18: Kết Án
70 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71 20: Ngày Hồi Môn
72 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74 23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75 24: Thiên Diện Độc Y
76 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77 26: Chúng Tathử Một Chút
78 27: Hành Phòng
79 28: Ngọc Thỉ Hồ
80 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82 31: Đêm Trước Giông Bão
83 32: Dạo Hắc Thị
84 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85 34: Hy Vọng Dập Tắt
86 35: Nguyên Tắc
87 36: Dạ Yến
88 37: Xứng Hay Không
89 38: Quốc Sư Đùa Dại
90 39: Bày Kế
91 40: Cái Chết Của Thiết Thất
92 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93 42: Miêu Tam Nương
94 43: Xích Hào
95 44: Tứ Chi Địa
96 45: Hiền Đức Song Vương
97 C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98 C47: Ra đi cùng nhau
99 C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100 C49: Gặp mẹ chồng
101 C50: Sự thật trong bóng tối
102 C51: Tiễn mẹ chồng
103 C52: Cẩm nang
104 C53: Chấm dứt giao dịch
105 C54: Chào hỏi với đám rắn
106 C55: Quốc sư qua đời
107 C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108 C57: Tế tổ
109 C58: Phượng hoàng bảo địa
110 C59: Mua mạng
111 C60: Quốc sư hồi sinh
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: 1: Giao Dịch
2
Chương 2: 2: Gặp Quốc Sư
3
Chương 3: 3: Họp Mặt Gia Tộc
4
Chương 4: 4: Lại Gặp Quốc Sư
5
Chương 5: 5: Ngày Thành Thân
6
Chương 6: 6: Nghe Ngóng Trương Phủ
7
Chương 7: 7: Cái Chết Của A Cát
8
Chương 8: 8: Quốc Sư Trở Về
9
Chương 9: 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
10
Chương 10: 10: Manh Mối
11
Chương 11: 11: Bệnh Cũng Thật Tốt
12
Chương 12: 12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
13
Chương 13: 13: Gặp Hai Vị Vương Gia
14
Chương 14: 14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
15
Chương 15: 15: Bày Tỏ
16
Chương 16: 16: Đào Mộ
17
Chương 17: 17: Nữ Tử Đáng Ngờ
18
Chương 18: 18: Kết Án
19
Chương 19: 19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
20
Chương 20: 20: Ngày Hồi Môn
21
Chương 21: 21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
22
Chương 22: 22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
23
Chương 23: 23: Sẽ Có Một Ngày Gi3t Chết Ngươi
24
Chương 24: 24: Thiên Diện Độc Y
25
Chương 25: 25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
26
Chương 26: 26: Chúng Tathử Một Chút
27
Chương 27: 27: Hành Phòng
28
Chương 28: 28: Ngọc Thỉ Hồ
29
Chương 29: 29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
30
Chương 30: 30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
31
Chương 31: 31: Đêm Trước Giông Bão
32
Chương 32: 32: Dạo Hắc Thị
33
Chương 33: 33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
34
Chương 34: 34: Hy Vọng Dập Tắt
35
Chương 35: 35: Nguyên Tắc
36
Chương 36: 36: Dạ Yến
37
Chương 37: 37: Xứng Hay Không
38
Chương 38: 38: Quốc Sư Đùa Dại
39
Chương 39: 39: Bày Kế
40
Chương 40: 40: Cái Chết Của Thiết Thất
41
Chương 41: 41: Phát Bệnh Bất Ngờ
42
Chương 42: 42: Miêu Tam Nương
43
Chương 43: 43: Xích Hào
44
Chương 44: 44: Tứ Chi Địa
45
Chương 45: 45: Hiền Đức Song Vương
46
Chương 46: C46: Trưởng công chúa hồi kinh
47
Chương 47: C47: Ra đi cùng nhau
48
Chương 48: C48: Bạc vương phủ loạn rồi
49
Chương 49: C49: Gặp mẹ chồng
50
Chương 50: C50: Sự thật trong bóng tối
51
Chương 51: C51: Tiễn mẹ chồng
52
1: Giao Dịch
53
2: Gặp Quốc Sư
54
3: Họp Mặt Gia Tộc
55
4: Lại Gặp Quốc Sư
56
5: Ngày Thành Thân
57
6: Nghe Ngóng Trương Phủ
58
7: Cái Chết Của A Cát
59
8: Quốc Sư Trở Về
60
9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài
61
10: Manh Mối
62
11: Bệnh Cũng Thật Tốt
63
12: Thỉnh Quốc Sư Ngủ Chung
64
13: Gặp Hai Vị Vương Gia
65
14: Nhắc Lại Chuyện Cũ
66
15: Bày Tỏ
67
16: Đào Mộ
68
17: Nữ Tử Đáng Ngờ
69
18: Kết Án
70
19: Chuyện Cũ Của Tiêu Trường Lân
71
20: Ngày Hồi Môn
72
21: Tiệm Đồ Cổ Hoài Trung Đường
73
22: Hối Hận Cũng Muộn Màng
74
23: Sẽ Có Một Ngày Giết Chết Ngươi
75
24: Thiên Diện Độc Y
76
25: Chúng Ta Thử Bên Nhau Đi
77
26: Chúng Tathử Một Chút
78
27: Hành Phòng
79
28: Ngọc Thỉ Hồ
80
29: Tiêu Trường Lân Bị Bắt
81
30: Tên Điên Cố Thẩm Đề
82
31: Đêm Trước Giông Bão
83
32: Dạo Hắc Thị
84
33: Cái Chết Của Tiêu Cận Dung
85
34: Hy Vọng Dập Tắt
86
35: Nguyên Tắc
87
36: Dạ Yến
88
37: Xứng Hay Không
89
38: Quốc Sư Đùa Dại
90
39: Bày Kế
91
40: Cái Chết Của Thiết Thất
92
41: Phát Bệnh Bất Ngờ
93
42: Miêu Tam Nương
94
43: Xích Hào
95
44: Tứ Chi Địa
96
45: Hiền Đức Song Vương
97
C46: Trưởng công chúa hồi kinh
98
C47: Ra đi cùng nhau
99
C48: Bạc vương phủ loạn rồi
100
C49: Gặp mẹ chồng
101
C50: Sự thật trong bóng tối
102
C51: Tiễn mẹ chồng
103
C52: Cẩm nang
104
C53: Chấm dứt giao dịch
105
C54: Chào hỏi với đám rắn
106
C55: Quốc sư qua đời
107
C56: Chín ngọn đèn trấn quan
108
C57: Tế tổ
109
C58: Phượng hoàng bảo địa
110
C59: Mua mạng
111
C60: Quốc sư hồi sinh